Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Ôn Chu】Đọa thần 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A Nhứ~ A Nhứ tốt của ta ơi~ sao lại không để ý ta nữa rồi ~" Ôn Khách Hành bám theo Chu Tử Thư, quạt cho người.

Chu Tử Thư hừ lạnh, rảo bước nhanh hơn.

"Ai da A Nhứ, đừng đi nhanh vậy chứ, đợi ta với ~" Ôn Khách Hành bước lên, níu ống tay áo của Chu Tử Thư.

Chu Tử Thư hất văng ra, thấy hắn phiền quá, mới xoay sang trừng mắt: "Ngài nói xem! Sao ta không chịu để ý ngài?"

Ôn Khách Hành lại tiến thêm một bước, đè Chu Tử Thư lên thân cây, ý cười đầy mắt: "Ta sao vậy, A Nhứ?"

"Ta hỏi ngài hạt giống ở đâu, vậy mà ngài, ngài dẫn ta xem cái gì!"

Nét cười của Ôn Khách Hành càng đậm: "Là A Nhứ muốn biết mà."

"Vậy, vậy ngài nói với ta là được rồi! Cần gì phải dẫn ta xem!"

"Chuyện này... Ta phải nói sao mới được?"

Chu Tử Thư cãi không lại, mới đẩy hắn ra rồi đi tiếp.

Ôn Khách Hành cười hì hì, chạy theo sau: "A Nhứ ngại à? Ây da! Thần không có thất tình lục dục, A Nhứ đừng có ngại."

Chu Tử Thư dừng bước: "Thất tình lục dục là gì?"

Ôn Khách Hành biết mình lỡ lời, vội lắc đầu: "Không có gì không có gì!"

"Thất tình lục dục là gì thế?" Lần này lại thành Chu Tử Thư bám theo Ôn Khách Hành.

Thì ra, tuy thế giới hiện tại đã có trật tự, nhưng người và yêu là không hoàn thiện.

Người với người, yêu với yêu chỉ hợp tác theo bầy đàn, giao phối vì mục đích sinh sản, quan hệ vô cùng bạc bẽo, giao lưu với nhau không khác gì một nhiệm vụ.

Ai đến gần với ai, thật ra chính là bản năng.

Nhưng vào lúc thần tạo người chế yêu, đã cướp đi nhận thức về quan hệ này.

Thiên đế gọi đó là thất tình lục dục.

Chu Tử Thư nài nỉ mãi, Ôn Khách Hành chỉ đành nói thật.

"Vậy ta cũng không có thất tình lục dục sao?"

Ôn Khách Hành lắc đầu: "A Nhứ có chứ, vạn vật đều có, từ lúc sinh ra đã có rồi, nhưng thần sáng thế đã lấy nhận thức đi, là nhận thức về thất tình lục dục. Thế thì không cần nghĩ nhiều, có thể sống đơn giản hơn. Nên ai đến gần ai, họ chỉ cho rằng là vì hợp ý, sẽ không nghĩ ngợi thêm, sẽ không tiến thêm một bước."

"Vậy ngài có không?"

Ôn Khách Hành lặng thinh, rồi lại lắc đầu: "Ta không biết."

"Vậy ta có thể xem thử không? Cái gọi là thất tình lục dục ấy?"

"Nó được thần trấn phủ Đông Vực trông giữ, cả ta cũng không được xem."

"Vậy thượng thần sẽ trả nó lại cho người và yêu chứ?"

Ôn Khách Hành vẫn lắc đầu: "Có lẽ là không."

"Tại sao?"

"Nếu người và yêu có thất tình lục dục, vậy thì sẽ rất khó cai quản, sẽ đe doạ đến địa vị của thần."

"Nhưng nếu như vậy, thì cả người và yêu đều không được hoàn thiện, kể cả ta," Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành: "Cả ta cũng không hoàn thiện."

Nhưng trả lời Chu Tử Thư, chỉ có sự im lặng bất đắc dĩ của Ôn Khách Hành.

Chu Tử Thư theo Ôn Khách Hành đến rất nhiều nơi, lần này họ đến lãnh địa của hồ tộc, nơi này tên Thanh Khâu.

"Nghe nói nhan sắc trên thế gian này, chỉ có Thanh Khâu là tuyệt nhất, nhưng theo ta thấy, cửu vỹ hồ cũng không đẹp bằng A Nhứ." Ôn Khách Hành tiếp tục lảm nhảm.

Chu Tử Thư đã quen với cái miệng không lúc nào ngừng đó, cũng lười để ý.

"Các ngươi là ai?! Sao dám xông vào lãnh địa của hồ tộc!" Một giọng non nớt cất lên, hai người nhìn xung quanh, mới thấy trong bụi cỏ cách đó không xa, có một đứa trẻ.

Hai người đi qua, Ôn Khách Hành chế giễu: "Sao đây? Không được bước vào lãnh địa hồ tộc à?"

"Nếu không phải hồ tộc, thì không được tự tiện xông vào!" Đứa nhóc ra vẻ ông cụ non, chống nạnh giải thích một cách nghiêm túc.

Chu Tử Thư thấy đáng yêu, khom xuống hỏi: "Con là ai vậy?"

"Ta là thiếu chủ Thanh Khâu, Hàn Diệp!"

"Phì--" Ôn Khách Hành cười: "Thì ra chỉ là một con hồ ly nhỏ, vậy mà cũng hoá hình được."

"Bùm --" Ôn Khách Hành vừa nói xong, đứa nhỏ lại biến thành hồ ly, Chu Tử Thư kinh hoảng: "Ngài, ngài làm gì đó?"

Ôn Khách Hành vội vã xua tay: "Ta không có làm gì hết, chắc yêu lực của nó không đủ, nên không thể giữ hình người thôi."

Chu Tử Thư đi qua, bế con hồ ly trắng nho nhỏ lên, mà có vẻ nó cũng thích người, bắt đầu dụi vào lòng.

Ôn Khách Hành thấy vậy, xụ mặt: "Này! Thằng nhãi hồ ly! Tránh xa A Nhứ ra!" Dứt lời liền định túm cổ nó lên.

Chu Tử Thư né hắn, ôm hồ ly nhỏ vào lòng: "Đừng quậy, đáng yêu lắm mà, nó vẫn còn nhỏ, không sao đâu."

Hàn Diệp nghe thế, chín cái đuôi mềm liền quấn lấy cổ tay Chu Tử Thư.

Bắt gặp cảnh này, Ôn Khách Hành vén tay áo: "A Nhứ buông ra đi! Ta phải dạy dỗ nó một trận ra trò!"

Yêu khác với người, chúng có thể thấy thần lực.

Nên trong lúc Ôn Khách Hành giằng co với Hàn Diệp, đang nằm trong lòng Chu Tử Thư, thì thị nữ Thanh Khâu đã đến thỉnh an.

"Bái kiến hai vị thần quân, tiểu thiếu chủ đã đắc tội hai vị rồi."

Hàn Diệp chớp mắt, dụi dụi khuôn mặt Chu Tử Thư, thầm nghĩ: "Thì ra họ là thần."

Ôn Khách Hành chịu hết nổi, nhanh chóng túm Hàn Diệp lên vứt cho thị nữ: "Mau đưa thiếu chủ của các người đi chỗ khác! Thật chướng mắt!"

Thị nữ liền ôm Hàn Diệp đi thật, không chỉ vậy, còn dẫn Ôn Chu đến gặp đế quân Thanh Khâu

Đế quân Thanh Khâu cũng xem như nửa thần, lãnh tụ của một tộc, chính là thân thể nửa thần, quản lý tộc đàn giúp Thiên đình.

Hiện tại, đế quân đang rầu rĩ trong điện, nghe nói có hai vị thần đến chơi, mới gấp rút ra đón tiếp.

Ra là vì núi Bất Chu bên cạnh Thanh Khâu xảy ra dị tượng.

"Dị tượng?" Chu Tử Thư thắc mắc

Đế quân dẫn hai người đến đó, mây đen phủ kín đỉnh núi Bất Chu, sương đen bao trùm cả ngọn núi, hồ tộc không dám đến gần

Ngón tay Chu Tử Thư tụ thần lực, vừa đến gần mây đen, lập tức cảm thấy có một sức mạnh to lớn hút người vào trong, ý thức cũng dần mê mang.

May mà có Ôn Khách Hành kéo về, người mới kịp tỉnh táo lại.

Ôn Khách Hành thấy vẻ đờ đẫn của Chu Tử Thư, nhíu mày: "Thiên đình không biết chuyện này sao?"

Đế quân lắc đầu: "Tuy ta là đế quân hồ tộc, nhưng không có cách truyền lời đến tai Thiên tử. Thường phải đợi thần quan xuống phàm, thì ta mới có cơ hội trình tấu lên Thiên đình. Dị tượng mới xuất hiện khoảng mười mấy ngày, ta còn đang lo phải bẩm báo thế nào. Nhưng càng sợ dù có báo, Thiên đế cũng không ngó ngàng."

Chu Tử Thư tỉnh táo lại, nghe vậy cũng an ủi: "Vậy ta sẽ báo cho Thiên đế giúp ngài."

Đế quân cảm ơn liên tục: "Đa tạ thần quân!"

Hai người có nhiệm vụ, nên không dạo chơi nhân giới nữa, mà chuẩn bị trở về Thiên đình.

"A Nhứ định giúp Thanh Khâu?"

"Không phải ta tự cao, thần lực của ta không thấp, nhưng lúc nãy, thần lực vừa chạm vào dị tượng, thì ta đã thấy lý trí của mình đang bị cắn nuốt. Dị tượng này ghê gớm đến thế, người và yêu không phải đối thủ của nó, thậm chí không ít thần sẽ bị nó hạ gục. Cho nên...... dù thế nào đi nữa cũng phải báo cho Thiên đế biết."

"Nếu Thiên đế bỏ mặc thì sao?"

"Vậy... Ta sẽ thử xem, thử xem có thể giải quyết nó không."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top