Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Ôn Chu】Đoạ thần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đầu tiên và yêu đầu tiên, chính là thủy tổ sau này, nhưng đối với thần sáng thế, họ chỉ là vật thí nghiệm. Thần tạo người theo hình dáng của mình, nên người đầu tiên là nam. Đến khi chế yêu, bởi vì Chu Tử Thư là sen tuyết, thần sáng thế không suy xét đến chuyện thực vật cũng phân đực cái, nên Chu Tử Thư mới thành âm dương cộng sinh, là nam cũng là nữ. Cho nên, Chu Tử Thư không chỉ là vật thí nghiệm, mà còn là một phế phẩm.

Chu Tử Thư biết chuyện này, người biết nam là thế nào, nữ là ra sao, nhưng bản thân người thì không giống vậy.

Chu Tử Thư chưa từng nghĩ đến việc âm dương giao hòa, cứ an tâm làm một tiểu yêu hay tiểu thần là được, bảo vệ Côn Luân, chăm sóc sen tuyết, đợi sen tuyết yêu kế tiếp hoá hình. Cho đến khi người gặp Ôn Khách Hành, hắn dẫn người xem quá trình sinh đẻ, lại đút thất tình lục dục cho người. Tình cảnh hiện tại, người chưa từng nghĩ tới.

Ôn Khách Hành thấy toàn bộ cơ thể của Chu Tử Thư, vẫn còn hết sức bất ngờ. Chu Tử Thư càng xấu hổ, nước mắt chảy dài, toàn thân đỏ ửng.

"Đừng nhìn nữa......" Chu Tử Thư nức nở.

Ôn Khách Hành tỉnh hồn, lửa dục lại càng mãnh liệt. Nhưng thấy người nọ như vậy, hắn chỉ có thể kiên nhẫn dỗ dành: "A Nhứ...... Đừng khóc mà..."

"Ta, ta không giống mấy con yêu khác......" Vành mắt Chu Tử Thư đỏ hoe, trông thật tội nghiệp: "Ngài đừng nhìn nữa......"

"Không sao đâu A Nhứ, không sao đâu......" Ôn Khách Hành thu đuôi lại, bế Chu Tử Thư lên giường. Chu Tử Thư kéo chăn lên, trùm kín người: "Ta, ta sợ sẽ khiến ngài sợ hãi...... Ngài đi trước đi, để ta mặc quần áo vào...."

Nào ngờ rằng, Ôn Khách Hành không làm thì thôi, đã làm thì làm tới chót, hắn cởi sạch quần áo, chui vào chăn.

"Ôn Khách Hành, ngài!" Chu Tử Thư muốn tránh né, nhưng vòng eo đã bị ôm siết, da thịt kề sát da thịt.

"Ôn Khách Hành, ngài mau buông ra!"

"Không buông."

"Ngài muốn làm gì! Ta, ta đã xấu xí vậy rồi! Ngài còn muốn làm gì nữa!"

"A Nhứ không xấu chút nào." Ôn Khách Hành ôm Chu Tử Thư thật chặt: "Là vì A Nhứ quá đẹp, nên ta mới bất ngờ."

"Ta tự biết mình là quái thai! Ngài đừng dỗ ngon dỗ ngọt!"

"Không phải quái thai, A Nhứ như vậy, ta rất thích."

Chu Tử Thư ngừng giãy giụa, quay đầu lại, nhìn Ôn Khách Hành, mắt mở to: "Thích...... Ngài nói thích..."

"Đúng vậy, thích. Thất tình lục dục của ta không bị rút ra, có lẽ vào lúc chúng ta cùng nâng chén trên Côn Luân, thì ta đã thích em rồi. Nhưng em đã bị rút thất tình lục dục đi mất, nên tình cảm của ta sẽ không được đáp lại. Cho nên......" Ôn Khách Hành tạm ngừng, "Nên ta đi tìm thượng thần Đông Vực, xin một ít thất tình lục dục. May mắn...... A Nhứ cũng thích ta......"

"Chính ngài đã nói thế gian này chú trọng cân bằng âm dương, ta đã như vậy rồi, nếu mà đôi ta lại thích nhau, đó là đại nghịch bất đạo."

Ôn Khách Hành lại hôn Chu Tử Thư, mãnh liệt càn quấy, hắn đè Chu Tử Thư xuống, hệt tư thế nam nữ hắn từng dẫn Chu Tử Thư xem dưới trần.

"Trong tất cả thần sáng thế, thậm chí toàn Thiên đình, Ôn Khách Hành ta vốn đã là kẻ không theo khuôn phép. A Nhứ đã hợp lòng ta, thì ta cũng không phải hạng bảo thủ không biết thay đổi. Thích chính là thích, cần gì phải để ý quy củ và luân lý?"

"Thiên đế sẽ trách phạt ngài......"

"Ta sẽ gánh vác mọi trách nhiệm, ta đã sống quá lâu rồi, đi qua biết bao ngọn núi, biết bao con sông, nhưng ta vẫn thấy thế gian không hợp lòng mình. Dù thật sự phạm sai lầm lớn, phải lấy thân đền tội, thì trước khi chết cũng phải vui sướng một hồi. Nhưng A Nhứ à...... Em có chịu đi với ta không......"

Nếu là Chu Tử Thư trước kia, người chắc chắn sẽ chối từ. Nhưng giờ người đã có thất tình lục dục, đứng trước tình cảm và dục vọng, lý trí hoàn toàn không có sức nặng.

Sự im lặng của Chu Tử Thư chính là liều thuốc trấn an và cổ vũ dành cho Ôn Khách Hành, hắn không nhìn lầm, Chu Tử Thư chính là người nọ. Dù ở đâu đi nữa, Ôn Khách Hành đều là kẻ khác người, giờ có Chu Tử Thư rồi, Chu Tử Thư chính là người đem ánh sáng đến cho kiếp sống hỗn độn của hắn.

Mười ngón đan chặt, vành tai chạm tóc mai, tóc đen xen lẫn. Chu Tử Thư nằm trên giường, làm theo chỉ dẫn của Ôn Khách Hành, khám phá một thế giới mới mẻ.

Chạm vào hắn trong sự run rẩy, chịu đựng cơn đau để đón nhận hắn. Đột nhiên Chu Tử Thư đã hiểu cảm giác của người phụ nữ dưới hạ giới, đó không phải đau, mà là vui sướng.

Yêu hóa hình người, giờ Chu Tử Thư cũng đã hiểu ý nghĩa của cơ thể xác thịt này rồi, đã sống trên đời, sao lại không tận hưởng thú vui?

Đến khi Chu Tử Thư tỉnh lại, không biết đã qua bao lâu.

Mở mắt ra, quay lại thì thấy Ôn Khách Hành nằm nghiêng bên cạnh, hắn nhìn người, đôi mắt đong đầy ý cười.

"A Nhứ, dậy rồi sao?"

Ôn Khách Hành nhích lại gần, gối đầu lên ngực Chu Tử Thư, gần như làm nũng: "A Nhứ tốt quá..."

Mặt Chu Tử Thư nóng ran, vuốt ve tóc hắn: "Tốt chỗ nào?"

"Chỗ nào cũng tốt......"

Lén chúng thần Thiên đình, hai người thường quấn quýt bên nhau. Ôn Khách Hành yêu thân thể của Chu Tử Thư hết sức, nhưng chỉ khổ thân Chu Tử Thư. Người chỉ là một đoá sen tuyết bé nhỏ, sao chịu nổi con giao này chứ? Ôn Khách Hành còn chưa thoả mãn, thì Chu Tử Thư đã ngất xỉu rồi, hắn chỉ có thể hậm hực ngừng lại.

Hôm nay, Thiên đế triệu hai người tới, thấy cả hai bước vào, mới nhìn quét Chu Tử Thư từ trên xuống dưới: "Gần đây Tử Thư...... Có vẻ thần lực sung mãn hơn đôi chút?"

Chu Tử Thư giật mình, nhìn sang Ôn Khách Hành: "Chắc là nhờ Ôn thượng thần chỉ bảo, nên đã biết cách khống chế thần lực."

Thiên đế gật đầu hài lòng: "Tiến bộ nhanh chóng như vậy cũng tốt lắm, sau này không chỉ Côn Luân, toàn bộ núi non trong thiên hạ, đều giao cho con hết."

"Cảm tạ bệ hạ."

Ôn Khách Hành đứng một bên, hỏi: "Bệ hạ triệu chúng ta đến là có việc gì?"

"Chuyện núi Bất Chu."

Chu Tử Thư hứng thú ngay: "Đã điều tra xong rồi?"

Thiên đế gật đầu.

"Vậy có cách giải quyết không?" Chu Tử Thư hỏi tiếp.

Thiên đế xua tay: "Không cần giải quyết."

Ôn Khách Hành và Chu Tử Thư cùng thắc mắc: "Tại sao chứ?"

"Thần quan đã thăm dò hồi lâu, cuối cùng xác nhận, chỉ cần không đến gần, thì sẽ không có chuyện gì."

"Chuyện này......" Ôn Chu nhìn nhau, đều có vẻ khó hiểu.

"Ta đã ra lệnh cho thần quan, để Thanh Khâu trông giữ nơi này, không cho vạn vật đến gần."

Ôn Khách Hành nhíu mày: "Thanh Khâu có đáng tin không?"

"Tự ta có sắp xếp, chuyện này, các ngươi không cần lo lắng nữa."

"Vâng."

"A Nhứ." Ra khỏi thần điện của Thiên đế, Ôn Khách Hành gọi một tiếng.

"Ừ."

"Em nghĩ sao?"

"Ta không yên tâm lắm..." Chu Tử Thư chau mày

"Ta cũng thấy lạ, ta vốn không để ý dị tượng đó đâu, nhưng Thiên đế xử lý như vậy, khiến ta tò mò quá."

"Ý là?"

"Ta cảm thấy ở đó còn có một bí mật khác."

"Vậy chúng ta......"

"Đi! Đến núi Bất Chu!"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top