Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Ôn Chu】Đọa thần 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ký ức của Hàn Diệp, khi xưa kia, chàng từng gặp Chu Tử Thư hai lần.

Lần đầu, Ôn Khách Hành dẫn Chu Tử Thư tới Thanh Khâu. Chu Tử Thư ôm Hàn Diệp, chàng biết Chu Tử Thư là thần. Khi đó, Hàn Diệp từng nghĩ, Chu Tử Thư đúng là tuyệt sắc của thế gian.

Lần thứ hai, Chu Tử Thư đến một mình, hình như người bị thương rồi, mà có vẻ cũng đầy tâm sự, người đến tìm cha của Hàn Diệp, dáng vẻ nặng nề, không biết đến thương lượng chuyện gì với đế quân Thanh Khâu.

Sau hôm đó, toàn bộ hồ tộc Thanh Khâu chuẩn bị xuất phát. Mẹ nói với Hàn Diệp, chúng ta sắp xuất quân tiêu diệt tà ma giúp thần quân.

Nhưng mà, đến khi ánh bạc loé khắp núi Bất Chu, dị tượng tan biến, cha vẫn không phái hồ tộc ra trận.

Hàn Diệp hỏi người cha đang lặng thinh của mình: "Phụ quân ơi, thần quân mạnh đến vậy sao?"

Cha chàng cúi xuống: "Sao?"

"Chỉ một mình thần quân thôi mà đã diệt trừ hết tà ma, không cần chúng ta giúp đỡ!"

Mắt cha chàng đỏ hoe, ngồi xuống nói với Hàn Diệp: "Đúng vậy... thần quân rất mạnh."

Chu Tử Thư chết trong chiến dịch núi Bất Chu, lấy sức một người, dẹp yên dị tượng

Đáng lẽ Thanh Khâu cũng có thể chia sẻ chiến công huy hoàng này, nhưng đế quân Thanh Khâu lại không phái viện binh.

Cũng chính vì thế, sau trận mưa bảy ngày bảy đêm, Ôn Khách Hành mặc bộ quần áo đỏ rực, với thân xác chi chít vết thương, đến tàn sát Thanh Khâu.

Hàn Diệp không hiểu sao Ôn Khách Hành lại ra tay với Thanh Khâu.

Bởi vì Ôn Khách Hành, Thanh Khâu tử thương quá nửa.

Cho đến khi đế quân Thanh Khâu quỳ trước mặt Ôn Khách Hành, dâng đoá sen tuyết được nuôi dưỡng bằng yêu lực, Ôn Khách Hành mới bình tĩnh lại.

"Sen tuyết này là ở đâu ra?" Hai mắt Ôn Khách Hành đỏ ngầu, hỏi.

"Sau khi dị tượng trên núi Bất Chu đã được dẹp yên, đoá sen tuyết này liền bay tới."

Ngay tức khắc, nước mắt Ôn Khách Hành đẫm mặt, hắn cầm sen tuyết, từ đó, biến mất khỏi trời đất này.

Đến tận 300 năm sau, khi Hàn Diệp đến xin Ôn Chu tham gia trận chiến phong thần, mới biết nguyên do mọi việc.

Ngay từ lúc đầu, Thiên đế đã muốn dồn Chu Tử Thư vào đường chết, Thanh Khâu sẽ không chi viện, càng sẽ không giao phong ấn của Thiên đế ra.

Khi đó, Hàn Diệp đã hiểu tình nghĩa giữa Ôn Chu, càng hiểu tại sao Ôn Khách Hành muốn tàn sát toàn bộ hồ tộc Thanh Khâu.

Chính vì Hàn Diệp giải thích với Ôn Khách Hành, khi xưa Thanh Khâu chỉ nghe theo lệnh Thiên Đế, thật sự rất bất đắc dĩ, Ôn Chu mới chịu giúp đỡ Hàn Diệp

Ôn Khách Hành mang sen tuyết về Côn Luân, trên dãy núi liên miên bất tận này, có lẽ vì Chu Tử Thư đã mất, nên những đoá sen tuyết còn lại cũng nhạt nhòa.

Ôn Khách Hành ươm trồng đoá sen tuyết kia thật cẩn thận, cuối cùng hắn nhịn không nổi nữa, ngồi bệt xuống đất, gào khóc như đứa trẻ thơ.

Ôn Khách Hành không để ý chuyện gì ở thần giới, yêu giới và nhân giới nữa, hắn chỉ muốn chăm sóc sen tuyết cho tốt. Thường thì hắn sẽ hoá thành nguyên hình, cuộn quanh ngọn núi, vây sen tuyết ở bên trong, ngày ngày mở mắt trông chừng, nhắm mắt cũng bảo vệ.

Chỉ còn thượng thần Đông Vực mới đến Côn Luân.

Vì trận mưa đó, tình hình của thần tộc, nhân tộc, yêu tộc lại phát triển trái ngược với dự đoán của Thiên đế.

Nguyên nhân trong đó, Ôn Khách Hành biết rất rõ, hắn cũng từng nói cho thượng thần Đông Vực, người đang bận bịu trăm bề, biết nguyên nhân đó.

Nếu đã được ban hy vọng giữa nguy cơ tận thế, dù chỉ là chút ít nhỏ nhoi, thì cũng đủ để họ kiên trì sống sót.

Mà đúng là vậy, Thiên đế lại gieo rắc tai vạ, nhưng không thể diệt trừ loài người và chúng yêu như vạn năm trước nữa.

Nhân tộc và yêu tộc có tình cảm, biết hợp tác, nâng đỡ hỗ trợ nhau, cùng vượt qua tràng kiếp nạn này.

Cứ cách một thời gian thì thượng thần Đông Vực sẽ ghé thăm Côn Luân, kể tình hình mấy năm gần đây cho Ôn Khách Hành nghe.

"Mấy năm nay tai hoạ không ngớt, bọn họ vẫn không chịu bỏ cuộc. Không biết ngươi và Chu Tử Thư giáng trận mưa gì xuống nữa, thật là lợi hại."

So với rồng chân chính, Ôn Khách Hành vốn đã thiếu hai chân, mà giờ, cả hai chân còn lại cũng biến mất.

"Có vẻ như Thiên đế bỏ cuộc rồi, càng lúc càng có nhiều người và yêu có tình cảm bước lên thang trời."

Cả cái sừng khác với rồng của Ôn Khách Hành cũng đã rụng.

"Bọn họ lại nghĩ cách hành hạ người và yêu, giờ Thiên đình chia làm hai phe, một phe thì thích gieo chuyện xuống nhân gian rồi ngự trên Thiên đình hóng kịch vui, một phe thì giống ngươi khi xưa, thích dạo khắp thế gian, tạo phúc nơi nơi."

Vảy của Ôn Khách Hành đã mọc lại, nhưng không còn đen nhánh nữa, mà trở nên đen sì, thô ráp.

"Càng lúc càng có nhiều thần... Người và yêu cũng đông đúc lên...... Sen tuyết ngươi nuôi, khi nào mới chịu hoá hình?"

Từng có một con giao quấn quanh Côn Luân, giờ nó đã biến thành một con mãng xà khổng lồ rồi.

Nên đời sau mới có truyền thuyết rằng, không thể đến gần núi Côn Luân.

Có người kể, sơn thần là một con giao đen nhánh, nhưng cũng có người bảo, sơn thần là một con mãng xà khổng lồ.

Tóm lại là, nếu có ai đến gần, đều bị sơn thần hung dữ đó đuổi ra.

Hôm nay, thượng thần Đông Vực dẫn tiên tử Dao Trì đến Côn Luân, Ôn Khách Hành hoá hình người, một lần ít ỏi trong suốt bao năm qua, quần áo đỏ rực, tóc đã bạc phơ.

Hắn đứng nhìn sen tuyết, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, không chịu nhúc nhích.

Thượng thần Đông Vực thở dài: "Bây giờ, ngươi không còn là thần sáng thế nữa, thậm chí còn không phải thần......"

"Ừ, ta biết. Thần lực của ta... cho A Nhứ hết rồi."

Tiên tử Dao Trì thấy vậy cũng xót xa, nàng cho Ôn Khách Hành hai vò rượu: "Nếm thử đi."

Ôn Khách Hành lắc đầu: "Nếu không phải rượu A Nhứ ủ ra... thì ta không uống."

Tiên tử Dao Trì vẫn nhét hai vò rượu vào lòng hắn: "Hai trăm năm trước, ta có đi học hỏi Chu Tử Thư, đây là rượu người nọ ủ trước mặt ta, ta đã cất trong thần điện biết bao năm rồi, bây giờ, cho ngài đó......"

Nét mặt hắn dần thay đổi, ôm chặt hai vò rượu, nước mắt như mưa: "Sao em ấy lại nỡ nhẫn tâm như vậy... Em ấy tốt với ta lắm mà...... Nhưng giờ ta thèm rồi, sao em ấy lại không chịu ủ rượu cho ta nữa......"

Đông Vực vỗ vai Ôn Khách Hành, hỏi: "Có hối hận không?"

Ôn Khách Hành uống một ngụm rượu tiên tử Dao Trì tặng, mắt đỏ hoe, cười khổ: "Hối hận không...... Hối hận chứ...... Nếu ta không dắt Chu Tử Thư đến Thanh Khâu, nếu không vì tư dục mà đút thất tình lục dục cho em ấy, vậy thì... Bây giờ...... có lẽ Chu Tử Thư vẫn là vị thần được Thiên đế cưng chiều, không lo không nghĩ, suốt ngày ủ rượu tưới hoa chăng?"

"Mọi chuyện đã rồi, hối hận cũng không được gì."

"...... Ta biết...... Nên hiện tại, ta chỉ muốn canh giữ cạnh bên, đợi em ấy hoá hình......"

"Hoá hình lần nữa... Liệu người nọ có còn là Chu Tử Thư không?"

Ôn Khách Hành nhìn đoá sen tuyết kia, vẻ mặt dần dịu dàng: "Vẫn vậy thôi, chắc chắn ta sẽ kể cho em ấy nghe câu chuyện giữa hai ta, sao em ấy lại không phải Chu Tử Thư chứ?"

Thượng thần Đông Vực thở phào, như đã hạ quyết tâm: "Vậy ta sẽ cho ngươi một thứ."

"Thứ gì vậy?"

"Giờ ngươi đã đoạ thành yêu, Chu Tử Thư trở về nguyên hình, cục diện ba giới nhân thần yêu đã vậy rồi. Ta có thể dẫn tiên tử Dao Trì đến đây, thế thì đồng nghĩa với Thiên đế đã mặc kệ hai người...... Cho nên......" Thượng thần Đông Vực lấy một thứ ra: "Đây, cho ngươi."

"Đây là gì?"

"Thần thức của Chu Tử Thư."

Ôn Khách Hành kinh ngạc: "Đây... Sao lại ở chỗ của ngươi?"

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top