Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

【Thâm Bình Sở Ái】Vào rừng gặp hươu 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây có hai người đàn ông đẹp trai đến thị trấn nhỏ này.

Một người nhã nhặn lễ phép, có khí chất thiếu gia, là bác sĩ.

Một người lanh lợi hoạt bát, thấy gì cũng lạ, rất nghe lời bác sĩ.

Họ không làm ruộng như người trong thị trấn, mà không làm việc sẽ không có lương thực. Nhưng bác sĩ rất giỏi, cả thầy lang trong thị trấn cũng chưa hay bằng. Nên mọi người cho phép hắn mở một phòng khám nhỏ, khám bệnh đổi thức ăn.

Có khi, bác sĩ ngồi khám cả ngày, tuy ít cười, nhưng thái độ rất tốt, nói chuyện hoà nhã.

Cái cậu lanh lợi thường hay đi chơi, vì bộ dạng đáng yêu ưa nhìn, nên có hỏi này hỏi kia đều sẽ có người trả lời mà không bị ghét.

Nhưng nó không thể đi chơi lâu, đi tầm một hai tiếng sẽ cười nói: "Tôi phải về rồi, Lâm Thâm không cho tôi đi lâu."

Lâm Thâm là tên của bác sĩ, còn cậu trai lanh lợi này, tên Hoàng Vệ Bình.

Lâm Thâm sống 50 năm trên núi Thái Bạch, được Hàn Diệp và Cơ Phát cho phép, mới dẫn Hoàng Vệ Bình xuống núi.

Hắn ra ba quy tắc:

Một, không được ra ngoài vào buổi tối.

Hai, ban ngày được đi chơi, nhưng trong vòng hai tiếng phải trở về trong tầm mắt của Lâm Thâm.

Ba, không thể tiết lộ mình là yêu.

Hoàng Vệ Bình đồng ý, nó tin tưởng Lâm Thâm, biết đặt hai quy tắc đầu là vì sợ nó gặp nguy hiểm.

Còn điều thứ ba, Lâm Thâm nói với nó, sự đời đã đổi thay.

Lúc Lâm Thâm rời đi, người ta vẫn còn thắt bím tóc, nhưng hiện giờ, ai cũng để tóc ngắn.

Tuy yên ổn hơn xưa, nhưng lòng người càng khó dò.

Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng người sẽ ăn người.

Yêu dần sợ hãi loài người, bắt đầu ẩn núp.

Hoàng Vệ Bình về nhà, Lâm Thâm đã hâm nóng thức ăn.

Mỗi ngày hai người được phát năm cái màn thầu và một ít dưa muối, Lâm Thâm ăn ít, chỉ ăn hai cái, Hoàng Vệ Bình năng động, nên ăn ba.

Hồi còn ở Thái Bạch, ít nhất cũng có quả mọng món rừng, giờ thì ngày nào cũng màn thầu dưa muối, Hoàng Vệ Bình hao gầy thấy rõ.

Lâm Thâm thấy Hoàng Vệ Bình ăn màn thầu ngon lành, mới xoa đầu nó: "Có ngán không?"

Hoàng Vệ Bình mở to đôi mắt long lanh: "Không ngán."

Lâm Thâm chưa kịp ăn xong thì đã có người đến khám, hắn đặt nửa cái màn thầu xuống, ra ngoài khám bệnh, Hoàng Vệ Bình thấy hắn đeo ống nghe liền cất màn thầu đang ăn dở vào hộp cơm, ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh, xem Lâm Thâm khám bệnh.

Một người phụ nữ dẫn con mình đến khám. Hình như bé gái bị cảm lạnh, trông rất uể oải, tay cầm mấy viên kẹo

Lâm Thâm đo nhiệt độ cơ thể, lấy thuốc, rồi dặn bà mẹ vài câu. Bà mẹ nhất nhất vâng theo, đang chuẩn bị ôm con về nhà, thì đứa nhỏ lại níu áo blouse của Lâm Thâm.

"Sau vậy con gái?" Bà mẹ hỏi đứa nhỏ.

Đứa nhỏ xoè tay ra, là mấy viên kẹo: "Anh trai ăn......"

Lâm Thâm ngẩn người, bà mẹ mỉm cười: "Nó thích cậu đó, bác sĩ Lâm cứ nhận đi."

"À." Lâm Thâm nhận lời, lấy hai viên kẹo của đứa nhỏ.

Đứa bé như được khen thưởng, mím môi rúc vào lòng mẹ, bà mẹ vỗ vỗ con gái, trêu chọc: "Con gái ngại hả?"

Đến khi bà mẹ ẵm con đi, Lâm Thâm mới đưa kẹo cho Hoàng Vệ Bình: "Cho em nè."

Hoàng Vệ Bình lột giấy gói, ngậm một viên, viên còn lại thì đút cho Lâm Thâm: "Mỗi người một viên."

Bà mẹ vẫn chưa rời đi, nhìn thấy cảnh này, mới cúi xuống, lắc đầu, thở ngắn than dài.

Bé gái thắc mắc: "Sao mẹ lại lắc đầu?"

"Không có gì...... Mẹ xót hai người họ."

Trong thời đại cả yêu còn phải sợ người, chỉ cần là khác người, thì không thể sống an nhàn.

Trong trấn cũng có nhiều người tò mò quan hệ giữa Lâm Thâm và Hoàng Vệ Bình.

Lâm Thâm chỉ nói cha hai người là chỗ anh em thân thiết, sức khỏe Hoàng Vệ Bình không tốt, cần có người chăm sóc, mà Lâm Thâm lại là bác sĩ. Cha cả hai đã mất, nên hai người sống với nhau như anh em ruột.

Thế là mọi người cũng nghĩ thông, sao cứ cách mấy tiếng là Hoàng Vệ Bình phải về nhà, có lẽ là về uống thuốc.

Mà đúng là Hoàng Vệ Bìn phải uống thuốc ba lần một ngày, dưới sự giám sát của Lâm Thâm.

Hoàng Vệ Bình cũng từng hỏi: "Lâm Thâm, sao tôi phải uống thuốc?"

Lâm Thâm không nói thẳng, chỉ trả lời: "Hàn Diệp căn dặn."

"Không uống có được không?"

"Vậy thì phải đưa em về Thái Bạch."

Mặt Hoàng Vệ Bình bí xị: "Thôi tôi uống......"

Hôm nay Lâm Thâm được một ngày rảnh rỗi hiếm hoi, liền đi dạo với Hoàng Vệ Bình.

Hoàng Vệ Bình rất vui, nó rành thị trấn này hơn hắn, có thể giới thiệu bên kia là hồ nước, bên nọ là cánh rừng, đằng đó là chợ, đây là nhà ai.

Nó dắt Lâm Thâm ra bờ ruộng: "Lâm Thâm, tôi thấy bọn họ giỏi quá! Họ biết cắt lúa, tuốt lúa, rồi chồng thành đống rơm, anh xem kìa! Ở bên kia đó!"

Lâm Thâm nhìn theo tay nó, bên đó là những đống rơm xếp chồng như nấm, một đống rơm là một hộ.

"Bên kia là ruộng bông! Bông trắng lắm, còn mềm nữa! Họ thu hoạch nhiều lắm, ở kia kìa! Chúng ta cùng đi hái bông được không?"

"Được." Lâm Thâm cười đồng ý.

Hoàng Vệ Bình kéo Lâm Thâm qua chỗ ruộng bông, đạp lên hàng rào.

Lâm Thâm kéo nó lại, chau mày: "Đừng lên trên đó, ngã mất."

"Tôi không sợ! Có anh đỡ tôi mà!" Vừa dứt lời, liền trượt chân ngã xuống.

Cơ hồ như bản năng, Lâm Thâm bước qua hàng rào, đỡ Hoàng Vệ Bình đang ngã xuống ruộng bông.

Hai người cùng ngã xuống, Lâm Thâm choáng váng mặt mày, đang định trách cứ, thì thấy khuôn miệng cười thành hình trái tim của Hoàng Vệ Bình: "Anh xem nè! Có phải mềm như tôi nói không!"

Trái tim Lâm Thâm như bị va một cú, đầu ong ong, mặt và tai nóng rực. Hắn cứ tưởng mình bị Hoàng Vệ Bình va trúng, nhưng bất chợt, hắn nhớ Lăng Duệ từng kể: "Anh, anh ra khám giúp em, có phải em bệnh rồi không, sao mỗi khi em thấy Vương Việt là thấy đầu nóng ran?"

Trên đống bông mềm xốp, tình yêu chưa từng được phát hiện dâng ngập trái tim Lâm Thâm. Hơi thở của Hoàng Vệ Bình lượn lờ nơi chóp mũi, hơi nóng bốc từ đầu xuống ngực rồi đến mũi chân, Lâm Thâm thấy cả người như bị đốt cháy.

Nhưng nguồn cơn lại không thèm để ý.

Đột nhiên, bên ngoài hàng rào có tiếng la: "Hai ngươi làm gì đó?"

Hoàng Vệ Bình quýnh quáng bò dậy, trong lúc đó lỡ đụng Lâm Thâm vài cái: "Tôi đi đứng bất cẩn, nên ngã vào đây ấy mà."

Những cái đụng chạm khiến nhịp thở Lâm Thâm hỗn loạn, nhưng hắn cũng vội vàng đứng dậy xin lỗi: "Thật có lỗi quá."

Người nọ nhíu mày nhìn họ, mới hừ một tiếng: "Mau ra đây! Đừng đạp dơ bông."

Hai người vội vàng trèo ra, xin lỗi liên thanh mới được cho đi.

Hoàng Vệ Bình còn định dẫn Lâm Thâm đi dạo tiếp, nhưng bị hắn nắm tay dắt về nhà.

"Sao vậy? Không dạo nữa à?"

"Ừ, về uống thuốc."

TBC

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top