Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Ngày Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Author: Rjn Trố.

Rating: K.

Disclaimer: Chỉ có fic là của Rjn.

Category: General.

Pairing: EunHae of Super Junior.

Warning: Boy x boy.

Status: Completed.

Note: – Xin lỗi, tôi không phải E.L.F. Trong này "đụng chạm" đến Super Junior và E.L.F khá nhiều.

– Fic có ZhouMi và Henry.

– Tôi không biết đây có được gọi là fic? Có vẻ như tôi đã áp đặt toàn bộ cảm xúc của tôi vào DongHae.

– Fic này, chút chút là tôi dựa vào bài viết của một K-E.L.F.

– Nếu bạn chấp nhận được những điều trên và đọc, xin đừng gây war hay nói gì tôi nhé.

– Trong fic của Rjn, mọi điều đều có thể xảy ra =))

Tặng vợ Tú Linh! Thời gian anh không còn nhiều nên anh phải drop cái three-shots =( Fic này anh muốn viết lâu rồi và anh cũng viết khá nhanh. Anh biết em không phải E.L.F, em không thích Super Junior cho lắm nhưng em thử đi nhé ^^~ Đây gần như là tình cảm không rõ ràng của anh đấy. Vợ à, chờ anh quay lại, sẽ tiếp tục three-shots nhớ =( I love you!

Summary: Nothing is last forever...

Song: Marry U - Super Junior.

Ngày Mưa

Không có gì là mãi mãi.

Gần đây, DongHae có những nỗi lo không biết bắt đầu từ đâu. Nó khiến cậu hoảng loạn.

Vào một ngày mưa, tất cả tuôn trào, trở thành những giọt nước mắt...

.

.

.

Thật hiếm khi nào, ngôi nhà Super Junior lại đầy đủ các thành viên thế này. Tất cả tập trung tại phòng khách và quậy những trò đậm chất siêu nhí luôn. Sau khi phá banh mọi thứ, họ lăn quay ra giữa sàn mà thở. Trông thì mệt vậy thôi, nhưng khuôn mặt ai cũng ánh lên sự hạnh phúc, miệng thì cười rộng ngoác.

Thật đáng tiếc, do bận công việc nên EunHyuk không thể tham gia cùng mọi người. Điều này khiến DongHae hơi buồn chút chút. Biết rằng lát nữa anh sẽ về ngay thôi, nhưng cậu cảm thấy có gì đó, không trọn vẹn.

– Mấy cái con người này, hâm hết rồi.

Vẫn toét miệng cười, DongHae lên tiếng vờ trách móc rồi đi về phòng. Henry hé mắt nhìn theo, đến khi DongHae đóng cửa, mới dám bật dậy nói nhỏ.

– Úi, em thấy dạo này Hae hyung cứ làm sao ý.

– Có mỗi Henry là không nhận ra thôi. Ngốc quá. – ZhouMi bò bò đến gần cậu em, quàng tay ôm cứng lấy người nhóc.

Bầu không khí bỗng trùng xuống. Mọi thành viên, ai cũng lo cho DongHae. Tình trạng này kéo dài khá lâu rồi.

– Hyuk nó không giải quyết sao?

– Không phải. EunHyuk cũng đang điên đầu vì DongHae mà. Nó bảo đến lúc thích hợp sẽ nói chuyện. – Thấy KangIn lên tiếng, SungMin vội thanh minh.

– Bao giờ mới là thích hợp? Thằng Hae cũng quá đáng. Có gì thì phải nói, cứ làm tất cả lo lắng thế này. YeSung, anh thử hỏi nó xem. – KangIn không chịu nổi mà đập tay xuống đất.

Căn phòng chỉ còn tiếng thở dài. Ngày vui như vậy, DongHae trở thành tiêu điểm khiến mọi chuyện đảo lộn hết. Super Junior là đại gia đình. Chỉ cần một thành viên không ổn, gia đình sẽ vô cùng lo lắng.

– LeeTeuk và HeeChul nhập ngũ rồi, trông cậy vào EunHyuk thôi.

Super Junior rất hiểu DongHae. Nhất định con Khỉ kia sẽ giúp được cậu... Một buổi chiều mùa đông, trời bỗng đổ cơn mưa. Đang huyên thuyên đủ thứ, thấy bên ngoài rào rào, tất cả thích thú chạy rầm rầm ra cửa sổ như bọn con nít, thiếu điều là nhảy ra tắm mưa thôi. Thật hiếm khi nào, ngôi nhà Super Junior lại đầy đủ các thành viên thế này.

.....

Bầu trời xám xịt trông thật ảm đạm. DongHae ngồi trên bàn, tựa đầu vào thành cửa sổ nhìn ra ngoài. Trên tay cậu cầm chiếc ipod, đôi mắt nhắm nghiền như đắm chìm trong điệu nhạc nho nhỏ phát ra từ tai nghe. Chỉ đúng một bài duy nhất...

Cậu biết ai cũng đang lo lắng cho mình, bản thân cảm thấy thật có lỗi vì đã phá hỏng niềm vui của mọi người. Nhưng biết làm sao, cậu không còn đủ sức để che giấu nữa rồi. Gần đây, DongHae có những nỗi lo không biết bắt đầu từ đâu. Nó khiến cậu hoảng loạn. Hình như, tất cả đều bởi vì cái tên "Super Junior" và "E.L.F". Hình như, tất cả đều bởi vì tình yêu dành cho "Super Junior" và "E.L.F".

Ước mơ của cha cậu là được làm ca sĩ. Ước mơ của cậu, lại là được làm cầu thủ bóng đá cơ. DongHae đã thực hiện ước mơ giùm cha. Đến tận bây giờ, cậu vẫn luôn biết ơn người vì ước mơ đó. Để cậu được gặp Super Junior, để cậu được gặp E.L.F, gặp đại gia đình ngốc nghếch của cậu. Biết ơn cha, vì đã khiến anh là của cậu.

Tình yêu với Super Junior, đó là một tình yêu buồn. Tình yêu với Super Junior, đó là một tình yêu tuyệt vời, nhưng cũng đầy nước mắt. Không có gì là mãi mãi. Cuộc đời nghệ sĩ, có khi nào tựa sao băng, sáng một lần rồi vụt tắt? Bảy năm, quá nhiều cho một nhóm nhạc K-Pop? Là đứa con trong gia đình, DongHae sợ. DongHae sợ một ngày nào đó, Super Junior sẽ chỉ là quá khứ. Sợ một ngày nào đó, bóng xanh Sapphire từ E.L.F sẽ nhạt dần, nhạt dần.

Càng yêu Super Junior nhiều, DongHae lại càng đau nhiều hơn. Cậu đau, vì đứa em KiBum rời gia đình theo nghề diễn xuất. Cậu đau, khi người anh HanKyung trở về Trung Quốc. Cậu đau, vì phải xa "appa" KangIn, để rồi khi "appa" trở về, đã khóc đến quên cả trời đất. Cậu đau, vì phải chia tay "ngôi sao vũ trụ" HeeChul. Cậu đau, khi lại phải chờ đợi "umma" LeeTeuk tận hai năm nữa... Cậu đau, vì sắp tới, Mây hâm YeSung cũng phải lên đường nhập ngũ...

Cậu đau, và khi ấy, nước mắt cứ rơi mãi thôi. Only 13, con số 13 hoàn hảo! Nhưng 13 + 2 cũng đẹp lắm chứ! Đến bao giờ, Super Junior mới có đầy đủ thành viên đứng chung trên sân khấu đây? DongHae thường dối lòng rằng, HanKyung sẽ trở về, KiBum cũng sẽ sớm quay lại thôi. Sự thật đâu như vậy. KiBum còn có hy vọng, chứ HanKyung, cậu không dám. DongHae đã tự dày vò bản thân khi có ý nghĩ đó. Nhưng tại sao lại nhẫn tâm, khi con tim đang nói lên sự thật? Đáng sợ biết bao, khi biết rằng Super Junior đã không còn trọn vẹn nữa. Cậu không dám tin tưởng một cách mù quáng.

DongHae co mình, tự ôm lấy bản thân nhìn ra màn mưa xám xịt. Bài hát "Marry U" vẫn nhẹ nhàng phát ra từ đôi tai. Ah, bài hát này tại sao lại dễ khiến người khác muốn bật khóc đến thế? Cậu nhớ, rất nhớ cái hồi hát Marry U ở Super Show. Hồi đó, tất cả đứng chung trên sân khấu, tất cả đã khóc, E.L.F cũng khóc. Phải rồi, E.L.F, DongHae không biết phải thể hiện tình cảm thế nào với E.L.F. Hơn cả lòng biết ơn, hơn cả tình yêu thông thường. Super Junior, E.L.F, thật sự là một tình yêu buồn. Phải chăng, là tình yêu buồn nhất thế gian? Bài hát cứ phát đi phát lại mãi, lòng lại càng sầu hơn. Tất cả chỉ còn là quá khứ. Nhớ lại, giọng của Super Junior, giọng của E.L.F, lẫn cả những giọt nước mắt, điều đó chẳng phải quá hạnh phúc sao? Cậu thấy hận bản thân, vì không thể giữ được KiBum và HanKyung.

Giờ đây, trên sân khấu còn lại con số 9. Thêm cả ZhouMi và Henry là 11. Con số 13 đâu rồi, con số 13 + 2 biến đâu mất rồi? Số thành viên đứng trên sân khấu ngày càng giảm. Sắp tới, anh YeSung cũng nhập ngũ...

Đau đớn mà không thể khóc. Nước mắt nào có chảy được. Ngoài kia, mưa rơi trông thật buồn. Ngoài kia, bầu trời mùa đông ảm đạm quá. DongHae mệt mỏi gục mặt xuống đầu gối. Vì sao thể xác không thấy lạnh, mà con tim đã tê cóng cả rồi?

Cha à, cha đã ban cho con đại gia đình thứ hai, là Super Junior và E.L.F! Đó là điều tuyệt vời nhất, phải không cha? Nhưng cũng là điều tồi tệ nhất, phải không cha? Vì Super Junior, vì E.L.F, vì đại gia đình ngốc nghếch này kiểm soát cuộc sống của con. Đại gia đình ngốc nghếch này kiểm soát toàn bộ cảm xúc của con. Đại gia đình ngốc nghếch này, kiểm soát tất cả mọi điều thuộc về con. Super Junior và E.L.F, đã đánh cắp toàn bộ trái tim con mất rồi, cha ơi!

Làm thế nào mà tình yêu lại đau đớn đến vậy nhỉ? DongHae nghĩ rằng, nếu có kiếp sau... Kiếp sau, cậu sẽ không yêu đại gia đình này nữa đâu. Bởi kiếp sau, sẽ không có đại gia đình ngốc nghếch Super Junior và E.L.F đâu. Một kiếp đau... đã là quá đủ rồi.

Sẽ không còn là LeeTeuk của Super Junior nữa, chỉ là Park Jung Soo chu đáo, hài hước với giọng cười đặc biệt.

Sẽ không còn là HeeChul của Super Junior nữa, chỉ là Kim Hee Chul ồn ào, quái dị mà đáng nể.

Sẽ không còn là HanKyung của Super Junior nữa, chỉ là Han Geng hiền lành, ba ngơ và múa bale thật giỏi.

Sẽ không còn là YeSung của Super Junior nữa, chỉ là Kim Jong Woon hâm đơ nhưng lại có giọng hát điệu nghệ.

Sẽ không còn là KangIn của Super Junior nữa, chỉ là Kim Young Woon lắm miệng, vui tính, thích đồ nhắm.

Sẽ không còn là ShinDong của Super Junior nữa, chỉ là Shin Dong Hee thích ăn, mập ú mà đầy tài năng.

Sẽ không còn là SungMin của Super Junior nữa, chỉ là Lee Sung Min giỏi võ thuật nhưng đáng yêu và thích màu hồng.

Sẽ không còn là EunHyuk của Super Junior nữa, chỉ là Lee Hyuk Jae nhảy giỏi, hở hết cả lợi mỗi khi cười.

Sẽ không còn là DongHae của Super Junior nữa, chỉ là Lee Dong Hae của cha mẹ và anh trai DongHwa thôi.

Sẽ không còn là SiWon của Super Junior nữa, chỉ là Choi Si Won đại gia, sang trọng với điệu bộ tay cực ngố.

Sẽ không còn là RyeoWook của Super Junior nữa, chỉ là Kim Ryeo Wook nhỏ bé, dễ thương, có giọng hát cao vút.

Sẽ không còn là KiBum của Super Junior nữa, chỉ là Kim Ki Bum trầm lặng, nam tính, giỏi tiếng anh.

Sẽ không còn là KyuHyun của Super Junior nữa, chỉ là Cho Kyu Hyun ranh ma có nụ cười ác quỷ nhưng giọng hát thì trầm ấm.

Sẽ không còn là ZhouMi của Super Junior – M nữa, chỉ là Zhou Mi yêu thích mua sắm như một quý ông.

Sẽ không còn là Henry của Super Junior – M nữa, chỉ là Henry Lau với khuôn mặt baby, chơi nhạc cụ vô cùng giỏi.

Kiếp sau, DongHae nhất định sẽ không yêu đại gia đình ngốc nghếch này đâu. Kiếp sau, sẽ không có Super Junior và E.L.F, chúng ta sẽ không còn là một gia đình nữa. Sẽ không còn tình yêu đau buồn nhất thế gian nữa. Sẽ không còn những giọt nước mắt, sẽ không còn những nỗi đau nữa. Kiếp sau, tất cả sẽ là chính mình, tất cả sẽ được tự do. Kiếp sau, DongHae nhất định sẽ không yêu cái đại gia đình ngốc nghếch này đâu, thật đấy. Cậu không muốn có Super Junior và E.L.F nữa, bởi vì như thế, cậu sẽ không phải gặp EunHyuk, cậu sẽ không phải yêu cái tên dâm đãng Lee Hyuk Jae đến cuồng dại như kiếp này nữa.

Nhưng...

Nếu kiếp sau, nếu Super Junior vẫn còn tồn tại, DongHae vẫn muốn được làm thành viên trong đại gia đình này. Nếu có kiếp sau, nếu Super Junior vẫn còn tồn tại, DongHae nhất định sẽ giữ được HanKyung và KiBum. Cậu sẽ ôm chặt lấy họ, không cho họ rời khỏi đại gia đình này nữa. Nếu có kiếp sau, nếu Super Junior vẫn còn tồn tại, cậu tin chắc rằng, ZhouMi và Henry, sẽ được E.L.F ủng hộ hơn kiếp này. Super Junior và E.L.F, sẽ mãi mãi ở bên nhau... Tình yêu với Super Junior và E.L.F là tình yêu đau buồn nhất thế gian.

Và, nếu có kiếp sau, cậu vẫn sẽ yêu Lee Hyuk Jae!

Hiện tại... Hiện tại... cậu đang lo lắng điều gì nhỉ? Hiện tại... cậu đang sợ điều gì nhỉ? Lo sợ tình yêu với anh sao? Hình như là vậy. Cảm xúc trong cậu, sao lại loạn hết cả lên thế này. Cậu sợ rằng, tất cả chỉ là fanservice. Cậu sợ rằng, sẽ không ai chấp nhận cái tình yêu giữa hai thằng con trai. Cậu sợ rằng, dù là E.L.F, nhưng khi biết sự thật, họ sẽ phản đối. DongHae sợ rằng, HyukJae sẽ không yêu cậu nữa. Nếu sau này, anh và cậu không còn chung một con đường...

Mặt trời đang dần biến mất, vậy mà trời vẫn đổ mưa. DongHae tự ôm chặt lấy thân thể lạnh buốt của mình, nhắm mắt lại. Ah, khó chịu quá. Vậy mà sao nước mắt không rơi? Cậu không dám nghĩ đến tình yêu với anh nữa. Đau lắm! Như có bàn tay bóp nghẹt trái tim. Không dám nghĩ đến tình yêu với anh nữa đâu. Không dám nghĩ đâu.

Cha ơi! Con thực sự không biết được, tại sao tình yêu lại đau đớn đến vậy. Con đang lo sợ điều gì vậy cha? Con đang lo sợ về tương lai của con với Super Junior, với E.L.F? Con đang lo sợ về tương lai của con với anh HyukJae sao cha? Có phải con đang lo sợ cho tương lai của chính mình không? Dạo này con điên mất rồi, cha à. Điên thật rồi. Cha ơi, ở trên cao, xin cha hãy xóa tan nỗi muộn phiền này đi. Con xin cha, một điều ích kỷ, xin cha đừng để bất cứ điều gì cướp tình yêu rời khỏi tay con, cha nhé!

Marry U khe khẽ đưa DongHae vào giấc ngủ. Cậu vẫn tự ôm mình mà thiếp đi lúc nào không hay. Mưa ngày càng nặng hạt, tạt hết cả vào DongHae rồi kìa. Mùa đông mà lại có mưa, phải lạnh lắm đấy, nhưng sao cơ thể không thấy buốt, mà con tim đã tê cóng cả rồi. Trên khuôn mặt trắng hồng kia, hai hàng nước mắt bỗng chảy dài.

Gần đây, DongHae có những nỗi lo không biết bắt đầu từ đâu. Nó khiến cậu hoảng loạn.

Vào một ngày mưa, tất cả tuôn trào, trở thành những giọt nước mắt...

~~~ H x H ~~~

Khi EunHyuk trở về, trời cũng đã tối. Đập ngay vào mắt là tám con người đang è cổ dọn dẹp bãi chiến trường dưới sự hò hét của KangIn, anh nhìn mà lắc đầu mỉm cười. Mấy cái con người này, hâm hết rồi. Anh lên tiếng và cúi đầu chào.

– Hae ở trên phòng ấy. Đến lúc nói chuyện với nó rồi Hyuk à. – SungMin dừng tay, nhẹ nhàng nói.

EunHyuk mím môi, đứng ngây ra một lúc mới gật đầu ý rằng xin mọi người hãy yên tâm. Bước vào phòng, nhìn thấy DongHae ngủ quên trên bàn, anh nhăn mặt xót xa, vội vàng bế cậu lên giường. Rút tai nghe ra và anh nhìn vào chiếc ipod. Marry U? DongHae là đồ ngốc. EunHyuk để yên cho cậu ngủ, anh không dám đánh thức cậu dậy, để rồi Haenie của anh lại đắm chìm trong những suy nghĩ xa vời. Nằm bên cạnh, nhẹ vuốt mái tóc cậu, nhìn khuôn mặt chứa đầy lo lắng như vậy, làm sao anh không đau được đây. Chẳng bao lâu, như cảm nhận được hơi ấm của EunHyuk, cậu cựa mình và từ từ mở mắt. Đối mặt với nụ cười hiền của anh, tại sao nước mắt tự nhiên tuôn ra thế này? Thật may là trời tối, chứ cậu chẳng muốn anh thấy mình khóc chút nào đâu.

– Nói anh nghe xem nào. – EunHyuk mỉm cười, kéo vạt chăn đang che hết khuôn mặt cậu xuống.

DongHae cúi gằm, không dám ngẩng đầu, chỉ rúc vào lòng anh mà im lặng.

– Haenie? – Tiếng gọi buồn của anh làm cậu hơi giật mình. EunHyuk áp hai tay lên má cậu, buộc cậu phải đối diện với đôi mắt nâu sáng trong bóng tối.

– ... – DongHae thở dài, thì thầm. – Anh yêu em nhiều, anh hiểu em được bao nhiêu?

Mọi khi cậu đâu có ăn nói như vậy. Lần này còn dám thử anh sao? Haenie của anh đúng là đồ ngốc rồi.

– Nỗi lo ấy, không phải của riêng ai. Anh cũng không thể tin tưởng một cách mù quáng. Nhưng hy vọng, hy vọng thì có. Anh rất hy vọng đấy. Chúng ta và Super Junior, đã trải qua quãng đường cũng dài rồi, nhỉ? Nhưng bởi vì chúng ta đã bắt đầu cùng nhau, nên anh hy vọng, chúng ta sẽ bên nhau, cho đến hết cuộc hành trình. Anh... không hứa sẽ đi bên em suốt cuộc đời, nhưng anh đã yêu em thật lòng và hứa sẽ yêu em mãi mãi...

Sự im lặng bao vây căn phòng. EunHyuk đưa tay ra sau gáy cậu vuốt vuốt mái tóc màu vàng nắng. Nỗi lo này, thực sự không phải của riêng cậu. Anh đã chọn cách mạnh mẽ, để bảo vệ cậu, để cậu hy vọng vào tương lai của Super Junior, của E.L.F, và của anh nữa. Nước mắt DongHae lại chảy. Cậu ôm chặt anh, dụi đầu vào lòng anh nén tiếng khóc nức nở. DongHae hiểu rồi, cậu hiểu rồi. Thì ra, anh cũng đang lo lắng như cậu. Thì ra, anh cũng đang đau buồn như cậu sao? Chỉ cần anh nói vậy thôi... Chỉ cần anh nói vậy thôi...

EunHyuk cười hiền, thơm lên má cậu rồi cũng vùi mặt xuống vai cậu. Marry U vẫn phát ra từ đôi tai nghe bên cạnh. Thật là, bài hát này sao lại khiến người khác cảm động như vậy chứ. Anh, cũng rơi nước mắt rồi.

Không có gì là mãi mãi.

Gần đây, DongHae có những nỗi lo không biết bắt đầu từ đâu. Nó khiến cậu hoảng loạn.

Vào một ngày mưa, tất cả tuôn trào, trở thành những giọt nước mắt...

Rất rất lâu sau đó, cậu mới cùng anh ra khỏi phòng. Tất cả mọi người vẫn tập trung ngoài phòng khách. Được ngày xõa, RyeoWook không nấu cơm, các anh đành gọi pizza và dù đang đói meo, nhưng vẫn nhất quyết đợi hai cái đứa sến rện này cùng ăn. Nhìn đôi mắt đỏ hoe của chúng nó, nhưng trên môi là nụ cười hạnh phúc, ai cũng nhẹ lòng. Dỗ được DongHae, thì EunHyuk là số một. Super Junior kéo anh và cậu ngồi xuống để hỏi.

– Sao rồi nhóc? – YeSung toe toét đập nhẹ vào vai cậu.

– Em... Em... EM ỔN RỒI! EM ỔN RỒI! – Tự nhiên DongHae hét toáng lên, lại còn khóc rất dữ nữa chứ.

– Ơ, sao... sao thế? – KangIn bối rối lay lay người cậu.

– Em nói em ổn rồi. – DongHae vẫn nhắm tịt mắt nức nở.

– Thế sao khóc hả? – Vẫn không khỏi lo lắng, ShinDong hỏi.

– Vì... Vì... Em không biết. Huhu, cảm động chứ sao.

– YAH! Đồ trẻ con. Thế dạo này làm sao? – SungMin tức giận mà đấm nhẹ vào người cậu. Thật là khiến người ta sợ muốn xỉu.

– DongHae đang buồn vì chuyện tương lai. Sợ cái điều "không có gì là mãi mãi". – EunHyuk xua tay và cười.

Ngoài kia trời đã tối hẳn, mưa vẫn rơi, rơi rơi. Mưa to thật đấy. Trong nhà, có những nỗi lo, không phải của riêng ai.

– Hae à, vui lên nào. – Đôi mắt ZhouMi bắt đầu cay cay, dù biết lời nói này là sáo rỗng nhưng cũng kệ thôi.

– Tất cả, ở đây mà. – Với điệu bộ tay, SiWon đang khiến không khí nhẹ hơn.

– Hyung ngốc à. Hyung làm em khóc rồi đấy. – Cậu em RyeoWook đưa tay gạt nước mắt.

– Thôi mờ, em đói. Đừng sến nữa được không hả? – Nói vậy thôi, KyuHyun lại chả quay mặt đi, giấu đôi mắt đo đỏ.

– DongHae hyung. – Henry nắm lấy hai bàn tay cậu, nhìn sâu vào đôi mắt màu đen kia. – Cảm ơn hyung, đã nghĩ cho anh ZhouMi và em rất nhiều. – Cậu nhóc cố ngăn những giọt nước mắt đang trực trào ra, nhưng lại run rẩy khi áp tay DongHae lên trái tim mình. – Super Junior, ở đây này. Super Junior – M, ở đây này. E.L.F, ở đây này. EunHae, ở trái tim đây này. Trong trái tim của tất cả mọi người. Dù thời gian có dài cỡ nào, dù có phai nhạt cỡ nào, nhưng một khi đã ở trong tim, sẽ không bao giờ biến mất đâu, DongHae hyung.

Thằng nhóc là đứa nhỏ nhất nhà, nhưng hôm nay sao lại sâu sắc đến vậy hả? Lời nói của Henry, làm cho tất cả thành viên của Super Junior đều cảm thấy cay cay nơi khóe mi. DongHae và bản thân Henry là khóc lớn nhất. EunHyuk, anh cười trong nước mắt, ôm chặt lấy người yêu, xoa xoa tấm lưng đang run lên vì cảm xúc.

.....

Vào một ngày mùa đông, trời mưa to. Đêm ấy, đại gia đình mang tên Super Junior nằm chụm đầu vào nhau, giữa phòng khách tối om. Thật hiếm khi nào, Super Junior lại đông đủ thành viên như vậy. Họ nằm hát vang bài Marry U. Dù không có đủ giọng của toàn bộ thành viên, dù thiếu đi giọng ngọt ngào của E.L.F, nhưng bài hát vẫn rất cảm động, lại dễ khóc nữa nhé. Vào một ngày mưa, những nỗi lo, những nỗi đau được san sẻ cho nhau. Cảm xúc chợt đến, chắc cũng qua mau thôi. Tương lai dù có thế nào... Nếu chúng ta không còn chung một con đường... Không sao đâu, hiện tại, chúng ta là một đại gia đình. Super Junior và E.L.F là tình yêu buồn nhất thế gian. Không sao đâu, chúng ta sẽ vui buồn và đau đớn vì nhau cơ mà. Không hẳn là tin, nhưng hy vọng thì lớn lắm! Only 13, con số 13 hoàn hảo! Nhưng 13 + 2 cũng tuyệt vời vô cùng...

EunHyuk nằm cạnh DongHae, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau trong bóng tối. DongHae nhắm mắt mỉm cười. Hiện tại, có anh nằm bên cạnh rồi. Không sao đâu, không sao đâu. Anh quay sang, thì thầm vào tai cậu những lời yêu thương. Cả hai bật cười khúc khích và cùng hòa tan trong những lời nói vui đùa của Super Junior. Thật tiếc quá, hôm nay EunHyuk không được quậy cùng mọi người. Nhưng chẳng phải ai cũng được nghỉ thêm một ngày nữa sao? Mai cậu sẽ không cho anh đi đâu hết, phải ở nhà với cậu và mọi người cơ.

Một ngày mùa đông, trời đổ mưa mãi không tạnh. Nếu mai mà vẫn mưa như vậy, Super Junior nhất định sẽ chạy ra tắm mưa như một lũ dở hơi cho mà xem...

.

.

.

– XIN CHÀO, CHÚNG TÔI LÀ SUPER JUNIOR! XIN CHÀO, CHÚNG TÔI LÀ SUPER JUNIOR – M! CHÚNG TÔI HY VỌNG, MÀU XANH SAPPHIRE SẼ BAO PHỦ CẢ THẾ GIỚI NÀY! HY VỌNG RẰNG, ĐẠI GIA ĐÌNH CHÚNG TA SẼ MÃI MÃI Ở BÊN NHAU!

"CHO ĐẾN KHI NÀO BIỂN XANH CẠN NƯỚC THÌ E.L.F MỚI NGỪNG YÊU SUPER JUNIOR! EVER LASTING FRIEND FOREVER LOVE SUPER JUNIOR!"

End Fic

06 : 53Pm

28-04-13

=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top