Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ Tài khoản đã ẩn tên:
Cần tìm một người tới chăm sóc.
Thật ra cũng không phải tìm một người tới chăm sóc, nhưng tôi thật sự không tìm được từ nào khác để thay thế nên dùng tạm từ này. Đại loại công việc này chính là có thể nói chuyện với tôi khi tôi cần, chăm sóc một vài vấn đề riêng tư, không mấy thường xuyên và phức tạp, tôi có thể tự làm một mình nếu bạn cảm thấy phiền, chỉ đơn giản là vậy thôi. Bạn có thể tới nhà tôi ở để tiện hoạt động, nếu bạn muốn, hiện tại nơi tôi ở cũng khá rộng rãi. Mức lương không thành vấn đề, chúng ta có thể thảo luận chi tiết sau. Tôi là nam, 29 tuổi, hiện tại đang sống một mình. Nếu bạn có hứng thú hãy liên hệ tôi theo số điện thoại 0xxxxx, hoặc địa chỉ: ...

_________________________________

Kaeya nhìn chằm chằm màn hình máy tính, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hờ hững. Bản tin tuyển dụng này hiện lên ngay đúng lúc hắn đang thiếu tiền có hợp không cơ chứ, chắc chắn là vũ trụ gửi tín hiệu tới hắn đây mà. Nhưng Kaeya vẫn còn đang phân vân. Tài khoản này đăng bài nhưng không lộ diện tên, chỉ để mỗi địa chỉ và số điện thoại, nhìn qua thì có vẻ anh ta là người có yêu cầu cao về sự riêng tư, nhưng lại không hẳn vậy. Mấy ngày gần đây không phải khắp nơi đều bàn tán về vấn đề lừa đảo qua mạng hay sao? Có một số người lợi dụng tính hám tiền của người khác, đăng bài tuyển dụng cũng để lại địa chỉ và số điện thoại như thế này, người khác nhẹ dạ cả tin gọi tới cho hắn, cùng hắn nói ngọt mấy câu rồi không cẩn thận để lộ số tài khoản ngân hàng mất luôn một nửa tài sản. Người bị lừa tìm tới địa chỉ trong bài viết để thắc mắc thì mới nhận ra, căn bản không có địa chỉ nào như thế cả, anh ta bị lừa mất rồi. Lúc đó khóc hết nước mắt e rằng đã quá muộn.

Kaeya nghi hoặc người đăng bài này có phải là đối tượng kiểu như vậy không. Thật ra anh ta nghĩ rằng, cho dù là kẻ lừa đảo hack được ngân hàng của hắn, nhìn thấy số dư 3 chữ số chắc cũng ngậm ngùi bỏ đi thôi, nhưng dù sao cảnh giác vẫn hơn mà, hắn không muốn trở thành người ngu vậy đâu. Nhưng điều kiện này cũng lời quá, giá cả có thể bàn bạc sau, hơn nữa cung cấp nhà ở và chỉ cần nói chuyện là được rồi, này nếu không phải lừa đảo thì cũng là nhà giàu tiêu khiển, mà nhà giàu thì tiền tip cứ phải gọi là tiền về như nước sông Đà luôn. Đảo mắt nhìn căn phòng cho thuê chật hẹp bừa bộn của mình, Kaeya tặc lưỡi một tiếng. Thôi, cứ tính liều thử vậy. Dù sao thì cũng chẳng chết được ai, biết đâu được lần này lại gặp may thì sao. Thế là hắn lò dò bấm số điện thoại được ghi, cắn răng đánh liều gọi tới.

"Xin chào." Đầu dây bên kia phải mất một khoảng khá lâu mới bắt máy. Là giọng nam, nghe vô cùng nhẹ nhàng, giống tiếng vĩ cầm vậy. Kaeya hắng giọng một tiếng, bắt đầu nói:

"À, xin chào. Tôi nhìn thấy bài đăng trên mạng xã hội, ngài nói muốn tìm người chăm sóc."

Đầu dây bên kia im lặng một lúc như đang cố nhớ xem mình có đăng bài nào như vậy không. Lại mất một khoảng thời gian nữa anh ta mới trả lời:

"Vâng. Bạn có hứng thú ư?"

"Đúng vậy ha ha." Kaeya nở một nụ cười nhạt thếch. "Tôi cũng là nam, 29 tuổi. Chiều cao là 1m82, cân nặng thì không hay cân lắm nên không rõ. Đã từng làm công ăn lương nhưng bị đuổi việc rồi. Ngài xem như vậy có hợp ý ngài không? Thật ra tôi khá lo lắng, CV xin việc này có phải là hơi kém so với các ứng viên khác không? Ngài chiếu cố cho nhé."

Đầu dây bên kia phát ra một tiếng cười nhỏ:

"Các ứng viên khác ư? Không. Thú thật là bạn là người đầu tiên gọi tới cho tôi để làm việc này đó."

"À..." Kaeya không mấy ngạc nhiên với câu trả lời này lắm. Viết như lừa đảo vậy không ai ứng tuyển âu cũng bình thường. Người bên kia trở về tông giọng bình thường, nói:

"Được, vậy nếu bạn đã muốn ứng tuyển công việc này, vậy thì tôi sẽ nhắc lại một số việc cơ bản nhé. Công việc này bao gồm nói chuyện với tôi khi tôi cần, đôi khi là chăm sóc một vài vấn đề riêng tư của tôi nữa. Bạn có thể tới nhà tôi sống cùng để tiện hoạt động, không cần nấu ăn hoặc dọn dẹp vì tôi có người làm riêng. Mức lương cơ bản là 100000 mora, nếu bạn muốn có thể tăng thêm, tôi không vấn đề gì cả."

Kaeya lấy vội giấy bút ghi nhanh những điều mà người kia nói. Đôi tay hắn ngừng lại ở con số 500000 mora. Uầy, ghê vậy sao, lúc đầu Kaeya còn tưởng chỉ là 1000 mora thôi cơ, hoặc là hắn nghe nhầm nhỉ, tai hắn không được tốt lắm...

Như hiểu được thắc mắc của Kaeya, đầu dây bên kia lại vang lên:

"Vâng, là 100000 mora. Bạn không có nghe nhầm. Tài sản của tôi đủ để trả con số này, thậm chí là gấp mười, trăm lần, nên bạn không cần phải lo lắng."

"Không." Kaeya thở dài đặt bút xuống. "Tôi sợ ngài lừa tôi. Dù sang thì tin tức có nói về vấn đề này rất nhiều."

"Tin tức ư?"

"Đúng vậy, ở trên tivi. Bảng tin hằng ngày ngày nào cũng nhắc người dân cần đề cao cảnh giác với các chiêu trò lừa đảo." Kaeya giải thích. Người phía bên kia "ồ" một tiếng nho nhỏ rồi tiếc nuối nói:

"Tôi không hay xem tivi lắm nên không biết. Cảm ơn bạn đã giải thích. Có lẽ tôi nên tiếp xúc với nó nhiều hơn?"

"Ngài không hay xem tivi ư?" Kaeya ngạc nhiên hỏi lại. "Thế còn điện thoại thì sao? Các mạng xã hội khác..? Facebook, Instagram, Tinder...?"

"Vâng? Tôi không hiểu bạn đang nói gì. Đó đều là tên của các mạng xã hội mà mọi người hiện nay đang dùng ư?" Người bên kia ngạc nhiên hỏi lại. Anh dường như lần đầu tiếp xúc với những cái tên này. "Tôi chỉ dùng mỗi nền tảng tìm việc kia thôi. Cũng không hẳn, tài khoản đó là tài khoản của cấp dưới của tôi."

Kaeya chớp mắt, dè chừng hỏi:

"Ngài chắc là ngài 29 tuổi chứ? Không có lừa tôi nha, tôi sợ mình tới nơi phát hiện ra ông chủ của mình là một bác trai 92 tuổi đâu."

Người bên kia phát ra tiếng cười khúc khích:

"Tôi thật sự không có lừa bạn. Chỉ là vì một số đặc thù nên không tiếp xúc với các nền tảng đó nhiều thôi. Nếu bạn cần tôi có thể gửi bạn chứng minh thư của tôi."

"Thật ra cũng không cần phức tạp tới mức đó đâu..." Kaeya gãi mũi cười trừ. Người bên kia nói:

"Được thôi. Cảm ơn bạn đã ứng tuyển công việc này. Bạn rảnh thời gian nào có thể nói với tôi để tôi sắp xếp công việc ở nhà tiếp đón bạn. Địa chỉ có sẵn trên bài đăng rồi, nhưng tôi sẽ gửi lại bạn qua hòm thư. Bạn tên là gì nhỉ, để tôi tiện gọi hơn."

"Xem tôi này, thế mà lại quên không giới thiệu tên mình với ngài." Kaeya thở dài vỗ đầu. "Tôi là Kaeya Alberich, ngài gọi tôi đơn giản là Kaeya là được."

Người bên kia cũng trao đổi lại tên của anh với hắn:

"Xin chào bạn, Kaeya. Tôi là Diluc Ragnvindr. Bạn cứ gọi Diluc là được."

"À vâng... Khoan đã, ngài là Diluc Ragnvindr? Ragnvindr?" Kaeya giật mình hỏi lại. Diluc im lặng một lúc lâu sau đó mới hồi âm:

"Là tôi."

"Công tử nắm trong tay hơn một nửa ngành rượu Mondstadt? Diluc Ragnvindr á?" Kaeya che miệng lại vì tin tức chấn động này. "Người như ngài cũng phải kiếm bạn trò chuyện ư? Tôi tưởng ngài đếm tiền không thôi cũng đã thấy mệt rồi?"

"Bạn có thể ngừng đề cập tới đề tài này được không?' Giọng Diluc có phần hơi khó chịu. Kaeya im lặng biểu lộ đồng ý. Gì chứ ông chủ lớn Diluc Ragnvindr, kẻ có tiền làm cha làm mẹ, hắn đây không muốn chưa vào cửa đã bị ông chủ ghim đâu. Ông chủ chỉ cần chỉ tay một cái là con đường sau này của Kaeya ở đất Mondstadt cứ dè chừng nhau đi là vừa.

"Cảm ơn bạn đã thông cảm." Giọng Diluc dịu lại. "Vậy hẹn gặp bạn sau. Chúc bạn mọi việc thuận lợi. Một ngày bình an."

"Cảm ơn ngài. Ngài cũng vậy." Kaeya đáp lại.

Tiếng tút tút vang đều bên tai báo hiệu cuộc gọi đã được ngắt. Kaeya ngồi xuống bàn làm việc, ngón tay gõ đều trên mặt bàn. Diluc Ragnvindr. Hắn biết tới cái tên này không chỉ qua mã ông chủ lớn của ngành rượu Mondstadt mà còn là vì tai nạn thảm khốc nhiều năm về trước.

Vốn dĩ người quản lý tửu trang Dawn, công xưởng sản xuất rượu của nhà Ragnvindr, là Crepus Ragnvindr, cha ruột của Diluc. Nhưng một tai nạn đau lòng đã xảy ra, xe của Crepus rơi xuống vách núi. Ông ta đã thiệt mạng trong vụ việc này, nghe nói là thi thể bị chấn động rất mạnh, không còn nguyên vẹn nữa. Mà Diluc Ragnvindr, con trai độc nhất của Crepus Ragnvindr, vốn dĩ là một thiếu niên tài giỏi nhất nhì Mondstadt, sau vụ việc này lại biến mất không tin tức. Mọi người đều cho rằng kỳ này nhà Ragnvindr toang rồi, bọn họ cũng mất đi một món rượu ngon rồi nhưng tửu trang Dawn vẫn thần kỳ đưa ra lô rượu mới mỗi tháng, không hề có một tí xíu nào bị những biện cố này ảnh hưởng. Vì thế mọi người lại nói rằng thật ra Diluc không mất tích, anh ta chỉ là lui về quản lý tửu trang trong thầm lặng thôi. Sau đó thì lại có một vài tin đồn trên mạng là thật ra trong vụ tai nạn đó Diluc cũng ở trong xe. Crepus chết thảm như vậy là do bảo vệ con trai mình, Diluc vẫn ổn, chỉ là gương mặt bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa từ vụ nổ nên trông vô cùng xấu xí, anh ấy không muốn để lộ ra nên mới đóng cửa không tiếp khách. Lại có tin đồn thật ra Crepus chưa chết, người chết hôm đó là Diluc, anh ấy không phải con ruột của Crepus, Crepus tức giận nên giết chết anh ấy, bản thân thì phẫu thuật thẩm mĩ thành Diluc... Rất nhiều đủ mọi loại loạn thất bát tao gì cũng có. Kaeya chỉ là người ăn dưa thôi nên hóng hớt sơ sơ vài cái, về sau thấy tầm mình chim sẻ chim ruồi không đủ vươn tới cành cao phượng hót nên báo cáo xin dừng rút khỏi cuộc chơi.

Đáng ngạc nhiên là thiếu niên năm nào chúng ta cùng ăn dưa ấy nay lại lộ diện, thật ra chỉ là bài đăng ẩn danh thôi nhưng mà cứ cho là lộ diện đi. Kaeya đột nhiên cảm thấy, có phải cây dưa ngày xưa mình trồng bây giờ đã kết trái rồi không? Tới lúc ăn được rồi?

Điện thoại đúng lúc vang lên thông báo tin nhắn. Là từ Diluc gửi tới, nội dung là địa chỉ gặp mặt của cả hai.

Cất tạm cái đầu hóng hớt sang một bên, Kaeya bắt đầu nhìn sang tủ quần áo của mình. Ái chà, xem ra tới lúc phải dọn dẹp rồi đây.

_________________________________

Gia viên nhà Ragnvindr được xây dựng theo lối kiến trúc cổ trông vô cùng trang nghiêm. Đứng trước toà lâu đài này, Kaeya thở dài một tiếng, cảm thán người giàu thật biết chịu chơi rồi bấm chuông cửa. Một cô gái với mái tóc vàng mở cửa xuất hiện. Cô ta tự giới thiệu mình tên Adelinde, hầu gái trưởng của nhà Ragnvindr, người sẽ tiếp đón hắn lúc này, vì lão gia Diluc đang có chuyện riêng cần giải quyết.

"Nếu như ngài cảm thấy phiền có thể đi về nghỉ ngơi trước đợi hôm nào rảnh thì lại ghé tới." Adelinde cúi đầu nói.

Kaeya xua tay ý bảo không vấn đề gì hắn có thể chờ được rồi theo cô đi vào trong nhà. Cũng giống như vẻ bên ngoài, bên trong gia viên được trang hoàng vô cùng lộng lẫy mang hơi hướng cổ xưa. Nắng vàng chiếu qua khe cửa tạo thành những vệt sáng rải xuống sàn gỗ, Kaeya ngồi trên ghế salon gật gù cảm thán. Nhìn qua thì thật ấm áp, nhưng không hiểu sao vẫn mang tới cảm giác đau lòng kỳ lạ. Nơi đây có ít người hơn hắn tưởng, chỉ có cô nàng hầu gái trưởng, một người đàn ông, chắc là trợ lý của Diluc, và thêm hai nữ hầu khác. Thế mà lúc đầu hắn tưởng sẽ rầm rộ lắm, giống như mấy phim truyền hình nhảm trên tivi hay chiếu vậy.

Adelinde mang đến cho hắn một tách trà kèm theo một lời xin lỗi nữa vì sự tiếp đón không chu toàn này.

"Đáng lý ra lão gia Diluc sẽ tự mình đón tiếp ngài, nhưng lão gia gặp một chút rắc rối nên chuyện này đành phải để tôi đảm đương." Adelinde nói. "Tôi sẽ nói trước một vài quy tắc trong tửu trang với ngài để ngài làm quen trước. Đầu tiên, dù cho bất cứ điều gì xảy ra với lão gia Diluc, ngài cũng không được biểu lộ ngạc nhiên hoặc có những hành vi quá khích. Lão gia Diluc cũng không thích chuyện nhắc tới quá khứ của ngài ấy, đặc biệt là đội cảnh sát Tây Phong, nên ngài lưu ý nhé. Còn nữa..."

"Rầm!" Tiếng động lớn phát ra từ lầu hai cắt ngang cuộc trò chuyện của cả hai. Mặt Adelinde biến sắc. Cô đứng vụt dậy, hoảng hốt kêu lên:

"Ôi không, lão gia Diluc!"

Rồi chạy vụt lên lầu hai.

Kaeya nghĩ, đây là cơ hội để hắn thể hiện tài năng của mình đây, bèn chạy vội theo sát phía sau Adelinde. Cả hai chạy tới căn phòng phía phải của lầu hai. Adelinde đứng ngoài cửa, gương mặt cô tràn đầy vẻ lo lắng nhưng cô vẫn điềm tĩnh gõ cửa hỏi:

"Lão gia Diluc, là tôi Adelinde. Ngài có ổn không? Có cần giúp đỡ gì không?"

"Không có gì, Adelinde. Chị có thể mặc kệ tôi. Tôi tự giải quyết được." Giọng Diluc vang lên từ sau cánh cửa, hơi nghẹt lại. Adelinde mím môi, hỏi thêm một câu:

"Ngài bị ngã ư? Tôi vào có được không? Tôi đỡ ngài dậy..."

"Tôi ổn. Tôi có thể tự giải quyết được, Adelinde." Giọng Diluc vang lên đầy kiên quyết. Adelinde "vâng" một tiếng rồi thực sự đứng ngoài, không làm gì cả. Kaeya nhíu mày nhìn cô, nhỏ giọng nói:

"Anh ấy thật sự cần giúp đỡ. Chị không vào xem ư?"

"Không." Adelinde lắc đầu. "Để ngài ấy như vậy sẽ tốt hơn. Ngài ấy sẽ tự giải quyết được."

Nhìn gương mặt điềm tĩnh của cô rồi lại nhìn các đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch, Kaeya thở dài. Rõ ràng rất muốn giúp tại sao lại phải kiềm chế, dù người ấy có tự trọng cao tới đâu đôi lúc cũng cần một ai đó vỗ về mà?

Nhưng hắn cũng không mở cửa ra. Dù sao đây cũng là chuyện riêng tư của người khác, bản thân mình chưa có thông báo chính thức được nhận vào, hiện tại hấp tấp đẩy cửa vào dễ mang tới ác cảm. Thôi thì hắn lờ đi vậy, nếu như Diluc thật sự cần giúp đỡ anh ta sẽ phải mở miệng ra thôi.

Mất một lúc lâu sau cánh cửa mới mở ra. Diluc xuất hiện.

Kaeya ngạc nhiên nhìn chằm chằm anh. Diluc Ragnvindr, đứa trẻ kiêu ngạo mà ai ai cũng bị lôi ra so sánh ngày xưa ấy, hiện tại đang ngồi trên xe lăn.

Anh ta từng là kẻ có tiền đồ rộng mở. Anh ta có sức khỏe, có tiền bạc, có tài năng, anh ta gần như sinh ra đã ở vạch đích. Nhưng hiện tại người ấy lại ngồi trên xe lăn, lúc nãy vì ngã xuống đất mà phải rất lâu mới ngồi lên được. Mắt Kaeya lướt dọc người Diluc. Anh mặc một bộ vét đen đơn giản, dưới đùi có đắp một cái chăn mềm, ống quần rộng thùng thịch làm lộ rõ vẻ gầy gò của cẳng chân trắng toát.

Tiếng hắng giọng của Diluc vang lên đánh vỡ bầu không khí im lặng này. Kaeya thu lại tầm mắt của mình, cố gắng lờ đi suy nghĩ vừa chợt lóe lên trong đầu, nở một nụ cười nói:

"Lần đầu gặp mặt, ngài Diluc. Tôi là Kaeya, tới phỏng vấn xin việc nè."

"Lần đầu gặp mặt." Diluc nở một nụ cười nhẹ đáp lại. "Chắc hẳn bạn đang rất thắc mắc về tình trạng hiện tại của tôi. Chuyện này đích thân tôi sẽ giải thích chi tiết với bạn vào lần sau, còn bây giờ chúng ta bàn việc người chăm sóc trước nhé?"

"Được thôi. Tôi cũng không quá thắc mắc vấn đề đấy lắm." Kaeya nhún vai thản nhiên nói ngược lòng mình. Nụ cười trên môi Diluc có phần sâu hơn, anh gửi tới Kaeya ánh mắt biết ơn:

"Cảm ơn vì đã thông cảm."

"Không có gì."

"Adelinde, phiền chị đẩy tôi xuống dưới phòng khách nhé." Diluc đưa mắt nhìn Adelinde. Nữ hầu gật đầu rồi vòng ra phía sau anh, đẩy Diluc di chuyển. Kaeya theo sát phía sau bọn họ, con ngươi xanh đậm nhìn chằm chằm vào ông chủ của mình. Mái tóc dày mượt màu đỏ rực được buộc gọn lên cao để lộ cái cổ trắng ngần. Anh khẽ nghiêng đầu thủ thỉ nhỏ điều gì đó với nữ hầu, môi hồng răng trắng đúng chuẩn thiếu gia được nuôi trong nhung lụa từ bé. Mắt Kaeya lướt nhẹ qua vết bầm tím sâu trong cổ áo của Diluc, lông mày chẳng hiểu sao lại nhăn lại.

Hắn có trong đầu rất nhiều thuyết âm mưu về người đàn ông trước mặt này, anh khiến Kaeya cảm thấy vô cùng hứng thú, muốn đào sâu vào khai thác nhiều hơn về anh, mặc dù Kaeya biết rằng mình làm vậy có thể khiến Diluc khó chịu. Kiềm lại sự thắc mắc đang sắp trào ra khỏi cuống họng, Kaeya quyết định quẳng hết chúng nó ra sau đầu. Mặc kệ, đợi được vào nhà Ragnvindr rồi nói sau, huống hồ Diluc cũng đã nói sẽ đích thân giải thích mọi chuyện cho hắn nghe.

Chỉ là vết bầm tím kia. Rõ ràng người làm ở đây đều tôn trọng lão gia của mình nên họ không thể nào gây ra thương tổn cho anh được. Là Diluc tự làm mình bị thương sao? Anh ta rốt cuộc làm như vậy vì mục đích gì? Chỉ riêng việc này Kaeya không thể bỏ ra sau đầu được. Hắn biết rằng, Diluc sẽ không nói cho hắn nghe sự tình đâu. Xem ra phải tự tìm hiểu rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top