Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Hoàng Đế và Thú Cưng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fandom: Kuroko No Basket.

Author: Kingshorse.

Link gốc: https://www.fanfiction.net/s/8589464/1/The-Emperor-and-His-Trophy-Pet.

Translator: Ka-nai (aka Mị).

Pairing: Kagami x Akashi.

Rating: T

Disclaimer: Nhân vật thuộc về Fujimaki-sensei. Tuy nhiên, bản dịch là của mị.

Vài lời: -Cấm chỉ định cho các fan cuồng Akakuro.

-Bản dịch đã được sự cho phép của tác giả, xin đừng mang đi đâu.

Summary: Khi hai ta chung một giường, ta vui chung một nỗi vui *lọt hố rồi nhá*

 Khi Kagami và Akashi cùng chuồng *đùa thui* cùng đội.

---------------------------------------------------------------------------------

Tiếng chuông vang lên. Mọi sự chuyển động dừng lại. Và tiếng hét chói tai của trọng tài cất lên, tựa như nhát dao cứa vào bầu không khí nặng nề.

Hết giờ.

Việc xác nhận người chiến thắng là không cần thiết; bởi vì chúng ta dễ dàng nhận biết đội nào đã thành công trong việc bảo vệ vị trí dẫn đầu và đội nào phải trả giá cùng với niềm kiêu hãnh riêng. Nhưng sự thất bại của đội bóng rổ trường Cao Trung Shutoku đã đem về nhiều sự tín nhiệm bởi chính những nỗ lực không ngừng nghỉ của họ. Mặc dù cách biệt mười sáu điểm, nhưng cả hai đội đều cống hiến cho khán giả những màn tranh tài đẹp mắt đến phút cuối cùng của trận đấu. Những chàng trai của Shutoku đã chiến đấu rất tốt.

Nhưng Rakuzan chơi tuyệt vời hơn.

"Xin cảm ơn rất nhiều" Cả hai đội đều cúi mình chào thể hiện sự biết ơn, đối với địch thủ và đội cổ vũ của họ và cả những khán giả đã ủng hộ suốt trận đấu.

Khi những thành viên của đội thua trận cố gắng duy trì vẻ điềm tĩnh, đứng thẳng người, không hề có giọt nước mắt nào lẫn với mồ hôi đang chảy ra. Họ đã làm hết sức có thể cho trận đấu này rồi, và họ đã thua. Nhưng họ vẫn kiên định theo đuổi mục tiêu mới: họ sẽ chiến thắng vào lần tới. Phải, chắc chắn là lần tới.

Trong khi đó, mọi thành viên của Rakuzan chỉ đơn giản...cảm thấy nhẹ nhõm. Thực tế, không khó nhận ra sự nhởn nhơ đến từ đội chắc chắn lọt vào trận chung kết. Chỉ một lý do duy nhất: họ là đội bóng không thể, dù cho đối thủ là ai hay bất kỳ trở ngại nào, chấp nhận thứ gì khác ngoại trừ chiến thắng. Thất bại không phải là sự lựa chọn của họ. Với một áp lực trên—

Sâu sa hơn thì, tiếng gầm của một con mãnh thú đã lan tỏa khắp sân đấu cụ thể là sân vận động và buộc mọi sự chuyển động và/ hoặc hoạt động gây ra tiếng động phải ngừng ngay. Mọi ánh mắt đều đổ về một hướng duy nhất.

Đó là một cầu thủ với mái tóc sáng màu trái ngược nhau (trừ Akashi ra), với một sự pha trộn giữa hai tông màu đỏ-đen nổi bậc và hai lớp lông mày chẻ đặc trưng. Anh ta đang phấn khích bằng giọng Mỹ lai, mặc dù tên và dòng máu anh ta mang là của người Nhật. Và anh ta đảm nhiệm vị trí tiền đạo chính, cái mà không phải ai cũng làm được. Trong trường hợp này, dĩ nhiên là để cứu nguy cho Akashi thôi.

Đột nhiên, bầu không khí bên Rakuzan thay đổi. Có vài nụ cười xuất hiện và tiếng cười khúc khích vang lên, một số xuất phát từ hàng ghế ngồi, số khác thì từ sân đấu. Tuy nhiên cũng có vài người chau mày khó chịu tỏ ý không tán thành, chẳng qua là họ đang gato thôi. Sau tất cả, có một sự chuyển biến lớn và trở lại như lúc đầu.

"Tuyệt dzời ông mặt trời! Đi ăn bít tết đuy bà coan ơi!" Tiếng nói cất lên, phá tan mọisự mệt mỏi.

"Yup, tui tán thành hai tay hai chân." Nebuya (vị trí trung phong) giơ cánh tay háo hức lên huấn luyện viên. Cười kha khả trong khi xoa xoa cái cái dày đang kêu réo lên.

Chỉ có Mibuchi (hậu vệ ghi điểm) trưng ra bộ mặt. "Mấy đứa thô lỗ này bộ quên rồi à? Chúng ta bị cấm ăn bít tết từ các nhà hàng có phục vụ món đó bởi vì hai người—", chỉ tay để nhấn mạnh "—đã gây rối làm cản trở công việc kinh doanh của người ta với cách ăn kiểu cách kỳ cục của hai người mỗi lần đến đó."

"Chuẩn cơm mẹ nấu rồi," Hayama (vị trí tiền đạo phụ) phụ họa theo với vài động tác chế giễu. Thực sự anh ta nhớ rất rõ, nếu có đứa nào đang cười nham nhở như tên khùng và ánh mắt sáng lấp lánh thể hiện sự ngưỡng mộ thì đó là một vài dấu hiệu đấy. "Đó là điều tuyệt vời điên rồ nhất! Well, nếu có ai đáng bị khiển trách: thì đó phải là quản lý mới đúng. Đấy chính là điều cậu nên biết khi cứ tranh cãi về đồ ăn! Nhưng các cậu ắt hẳn đã ăn thức ăn dự trữ trong suốt mùa đông này ở đâu đó hay nơi nào khác, ý tui là wow."

Có ai đó trong hàng ngũ góp ý, "Um, đó là điều cậu không nên khoác lác đâu." Nhưng Akashi đột nhiên chen vào cuộc tranh luận khi không ai nhận ra, giơ tay lên và ra lệnh.

"Lúc này không phải lúc. Cái chúng ta cần làm bây giờ là chuẩn bị cho trận chung kết." Đội trưởng của họ nói một cách khôn ngoan, trước khi dời đôi ngươi dị sắc về phía cái tên là nguyên nhân cho sự lộn xộn này." Đừng có thông não họ nữa, Taiga."

Người vừa được cậu nhắc đến Taiga, đặc biệt được chú ý là Kagami Taiga, anh cười khuẩy, ranh mãnh trêu đùa. "Ai biết, nhỡ ở đó họ có món súp tofu mà cậu thích thì sao?"

Ai cũng được ngoại trừ Midorima, theo dõi cuộc tranh luận của họ cũng chẳng chứng minh được cái gì hết nhưng rõ ràng thấy được là các cầu thủ bên đó đã mệt như thế nào. Họ quả là những người kỳ quặc, những cầu thủ của Rakuzan. Kỳ lạ thay, có kẻ dễ dàng cảm thấy chán rồi lại nhanh chóng phấn khởi. Giống như đồng đội khác của anh, những người đã nhanh chóng quay lại phòng thay đồ để chuẩn bị về nhà. Midorima, tuy nhiên vẫn mắc kẹt trong đống suy nghĩ viển vông.

Akashi đang đứng ở một góc để quan sát kỹ càng khuôn mặt đội trưởng của đội đối thủ. Anh ta thề rằng đã trông thấy cái nhìn đánh giá rõ ràng và-... và sự khao khát hiển hiện trong đôi mắt đỏ vàng ấy. Đây chính xác là ánh mắt anh thường được trông thấy ở Kuroko, thậm chí cậu ta giống chú chó nhỏ anh muốn mang theo.

Anh đã nghe tin đồn về mối quan hệ giữa Akashi và Kagami. Họ được biết đến như "Hoàng Đế và thú cưng", Akashi đóng vai trò như người ra lệnh và Kagami như con thú hèn mọn trong nhà. Họ nói Akashi khá chiều chuộng "thú cưng" của cậu ta, giống như cậu đã từng làm thế với Thế Hệ Kỳ Tài. Thuần hóa chắc thế, đó không phải là từ duy nhất thể hiện trong suy nghĩ khi đối kháng với Kagami trong lĩnh vực cậu ta giỏi nhất. Hơn thế nữa, cậu thiếu niên đó là vấn đề lớn đấy. Hoang dã và hung tợn và mọi thứ liên quan đến. Quả thật không hổ danh với cái tên—Hổ. Điều đó làm Midorima tự hỏi làm sao Akashi có thể chịu đựng được tên này.

"Chúng ta sẽ xem nó sau." Akashi nói. Midorima nhận thấy đó chỉ là cách cậu thể hiện sự đồng ý thôi, chỉ khi không có bất cứ sự chống đối nhỏ nhặt nào thì mới tạo được bản sao giống với năng lực kiểm soát của cậu.

"Bao giờ thì cậu mới ngưng nghĩ xấu về họ đây?" Câu hỏi của hậu vệ dẫn bóng cắt ngang dòng suy nghĩ của anh, và Midorima liếc xéo cậu với ánh mắt "mơ-đi-còn-lâu-Takao" trước khi anh quay về với đồng đội và trở về.

Rời bỏ Hoàng Đế, Những Vị Vua Không Ngai và Thú Cưng trong cuộc vui của họ.

The end.

------------------------------

\\\mang đi trang WEB khác ngoài WATTPAD là tui cắt trym nhe///







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top