Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Jinzou Enemy - Kẻ thù nhân tạo. Phần 3

Một ngày mùa hè nóng nực. Rất rất là nóng. Bộ mùa hè lúc nào cũng nóng thế này à?

Được hưởng máy lạnh điều hòa mãi cho đến lúc nãy, giờ tôi đang chảy mồ hôi nhiều đến nỗi tôi nghe được tiếng xèo xèo luôn.

Chỉ mới được hai mươi giây thôi mà. Tôi vừa mới ra bước ra ngoài mà đã thấy HP bốc hơi ngay trước mặt mình rồi.

“Ah~ thử máy, thử máy. Chủ nhân, ngài nghe em nói không? Ah~ ah~”

“….Có nên quay lại không….. ?”

“Eh? Ngài vừa nói gì vậy? Nói gần hơn một chút đi ~”

“Không…. Không có gì….”

Chủ nhân của cái giọng thờ ơ này chắc còn chả cảm thấy nóng. Đúng là đáng ghen tị.

Đeo tai nghe, tay cầm máy điện thoại cứ như cầm thiết bị thu phát, không biết trông tôi có giống một nhà chiến lược đang làm nhiệm vụ không nhỉ.

Phát cái tiếng còi hồi sáng, tôi bị cô ta dọa sẽ tuyển người đi cùng trên trang chủ của trường tôi bằng tên thật, và cuối cùng cũng phải cúc cung vác cô ta theo.

Trên màn hình điện thoại, Ene đang người ngoác mang tai như thể cô ta là hình nền cái máy. Nhưng có vẻ cô ta lại không muốn làm màn hình mà cứ lượn qua lượn lại.

Cứ nghĩ rằng lại có ngày tôi bị một cái phần mềm bắt buộc phải làm nhiệm vụ….

Dù cái nhiệm vụ này tôi thấy nó giống tai họa hơn.

Ra đến đường cái, tôi cuối cùng cũng hiểu được sức mạnh của mùa hè.

Phía cuối con đường, từng làn hơi nhiệt bốc lên.

Tôi có cảm giác của một sinh vật sống ở Bắc cực hay Nam cực bỗng chốc bị ném vào phòng tắm hơi.

“Nóng.” Độ ẩm hay nhiệt độ chẳng quan trọng…. Đơn giản là “nóng” thôi.

“Đùa nhau à….. ? Bộ mùa hè lúc nào cũng nóng vậy sao…..?

“Không phải hồi nãy em đã nói rồi sao? Hôm này có rất nhiều người phải vào viện vì say nắng đấy. Ah, Chủ nhân có mang thẻ Bảo hiểm không?”

“Có mang…. Thế nên có phải vào viện cũng chả sao, xì…”

Khi rời nhà, tôi đã mang rất nhiều thứ để phòng trừ có việc gì xảy ra.

Dù trong trường hợp tệ nhất tôi có xỉu bờ xỉu bụi ở đây đó, thì tôi vẫn có thẻ chứng danh bên mình.

“Ohh! Thế thì không còn gì phải lo nữa rồi! Giờ thì đi thôi nào!”

“Được rồi…. – đợi tí, sao cô nói thế?! Ngay từ đầu đều là tại cô mà….”

“Ah! Chủ nhân, ngài phải rẽ phải ở ngã tư lúc nãy chứ! Rẽ phải!”

“Eh? Con đường lúc nãy á? Oh, xin lỗi… Không hiểu sao tôi chả còn nhớ đường gì nữa. Tôi không biết đường nào với đường nào luôn á.”

“Chủ nhân đúng là chẳng bao giờ ra ngoài nhỉ? Lần cuối cùng ngài ra khỏi nhà là hai năm trước đúng không? Từ đó đến giờ bản đồ thay đổi hẳn rồi mà ngài?”

Quá tập trung vào cái nóng nên tôi không để ý, nhưng đúng là phố xá đã thay đổi rất nhiều.

Có một tòa nhà to kinh khủng, một vài căn chung cư mới xây; một tí thông tin tôi nhớ được chẳng làm được gì cả. Đây là cái người ta gọi là sự phát triển đô thị à? Tôi đã sống ở thành phố này lâu lắm rồi, nhưng làm sao mà mọi thứ thay đổi nhanh thế chỉ trong 2 năm được. Hay là vì tôi đã nhốt mình trong phòng quá lâu, nên chỉ cảm thấy khác lạ khi lần đầu tiên ra khỏi phòng sau một khoảng thời gian dài?

Cứ như cả thành phố của tôi đã được ai đó tái tạo lại, từng chút từng chút một. Tôi có cảm giác như thế đấy.

Cư dân trong thành phố, kể cả tôi, có lẽ đã sống ngày qua ngày mà không hề cảm thấy sự thay đổi đó.

Đầu vẫn nghĩ về chuyện này, tôi quay lại ngã tư, rẽ phải như Ene chỉ, và nhìn thấy đường lớn. Thật đáng ngạc nhiên, nhà tôi nằm ở một vị trí khá tốt so với ở đây. Giao thông ở đây rất đông, và có rất nhiều người đi lại. Trên những con đường kẹp giữa các tòa nhà ở hai bên, cái cách mọi người xuất hiện rồi biến mất từ trái qua phải rồi từ phải qua trái, có vẻ không khác lắm so với màn hình máy tính tôi nhìn mỗi ngày.

“Ưm, ở đường tiếp theo, rẽ trái rồi cứ đi thẳnngggg xuống. Rồi thì rẽ phải--…. Chủ nhân?”

“Eh? À, ừ- ừ. Biết rồi, Thế bây giờ phải đi đường nào?”

“Em nói rồi, tiếp theo rẽ trái! Rồi sau đó rẽ phải! Chủ nhân sao thế? Ngày cứ nghĩ đâu đâu… Hay là ngài say nắng thật rồi?!”

“Không, không phải thế. Chỉ là tôi cứ thấy là lạ…. Ở bên đó có trung tâm mua sắm thật à?”

Hai năm trước ở đó làm gì có trung tâm mua sắm nào. Lúc tôi muốn mua đồ điện tử, tôi nhớ là phải đi rất xa mới mua được.

“Chắc chắn mà. Ưm… trên trang chủ, ‘Trung tâm mua sắm trong thành phố của bạn! Từ đồ nội thất, đồ điện máy, đồ nhà bếp, chúng tôi có tất cả’ viết vậy đó….. A! Nhưng mới mở mùa xuân năm ngoái thôi.”

“À… thảo nào tôi không biết. Nhưng sao lại mở ở chỗ thế này chứ…..”

“Hm~ Nhưng khu vực quanh đây có vẻ cũng phát triển khá nhanh đó chứ. Nếu ngài rẽ phải một chút ở chỗ này, sẽ thấy một cái bệnh viện, một trường học mới mở…. đối diện trường là một cái thư viện. Hình như tất cả những tòa nhà này đều bắt đầu xây từ năm ngoái, hoàn thành vào cùng thời điểm năm nay.”

“Mấy chuyện đó mà cũng làm được sao!? Hình như tất cả mọi thứ đều thay đổi… Này, sắp đến đường lớn chưa…?”

Sau khi ra khỏi đường một chiều, khung cảnh thành phố trải rộng trước mắt tôi.

Biển quảng cáo, cây trên vỉa hè, những tòa nhà công sở và nhà hàng.

Một cậu học sinh mặc đồng phục, một nhân viên đang rối rít xin lỗi vào chiếc di động cầm trên tay.

Tất cả đều phát ra tiếng ồn ào, rất ồn ào.

Những thông tin sống động không cần thiết này làm tôi thấy choáng váng.

“Này…. Tôi thấy không được rồi. Chúng ta quay lại đi? O kê, quay lại thôi.”

“Có nhiều người thật đấy. Đúng là sức mạnh của ngày lễ Obon mà. Cùng cố gắng nào!”

“Cô chẳng chịu nghe tôi nói đúng không? …. Ahhh~ Nhiều người quá đi mất…!”

Vì con đường đang được sửa chữa, so với việc đi bộ theo lề đường lúc nãy, đi bộ trên vệ đường, dưới bóng cây dễ chịu hơn nhiều.

Có điều, người và xe cộ đi lại dưới lòng đường làm nhiệt độ cơ thể tôi lên cao trông thấy.

Vừa lầm bầm than vãn, tôi đi theo con đường và gặp một ngã tư lớn.

“Không phải nếu ở nhà thì ngài cũng kêu ‘Tui chết đây~ Đi chết đây~’ à? Kiên nhẫn chút đi nào!”

“Cô--…. Aaa, đúng là vô dụng. Tôi không tốn công nói chuyện với cô nữa. A, đèn xanh rồi kìa. Qua đường thôi nhỉ….?”

Tôi băng qua ngã tư khi đèn đường chuyển xanh và nhìn thấy một công viên phía trước. Xích đu, bộ leo trèo, vòi phun nước, vân vân; cả đống trò chơi ngoài trời đủ để làm bọn trẻ con sáng mắt. Đi tiếp một chút, tôi lại thoáng thấy một biển quảng cáo lớn nằm trên tường của một trung tâm mua sắm khổng lồ lúc nãy bị hàng cây che khuất.

“Trông… trông còn to hơn tôi nghĩ…! Họ xây mấy thứ thế này thật á….?”

“Vì đây là trung tâm mua sắm lớn nhất khu vực đấy! Đi mua cả quần áo nữa nhé?”

“Đừng có điên! Tôi đã nói chỉ ra ngoài hôm nay rồi mà? Tôi mệt với cái nóng này rồi.”

“Phải rồi ~! Đã biết là ngài sẽ nói thế mà! Thiệt tình, nếu Chủ nhân mà bảo muốn đi mua quần áo thì có khi em phải gọi 119 mất!”

“Bộ tôi sống trong hang hả!? Ít nhất thì tôi cũng mua quần áo chứ! Đồ ngốc!”

“Ahhh, vậy thì đi xem quần áo nha?”

“K-không… Hôm nay thế là được rồi…”

Vừa nói xong, tôi nghe cô ta cười khúc khích “Pukukuku….”

Thấy mặt mình nóng lên, tôi nhét luôn điện thoại vào túi quần.

“Uwaa! Chủ nhân, em đùa thôi mà! Lần khác ta quay lại, nha?”

Vì cái điện thoại đang nằm trong túi nên có lẽ cô ta chẳng nghe thấy tôi nói gì.

“Lần khác… phải,” Tôi thì thầm.

Dùng cái biển quảng cáo làm mốc, tôi lại thấy một ngã tư hai làn lớn nữa. Bị chia tách bởi một hàng những tòa nhà ở phía phải, trung tâm mua sắm hiện ra ở phía bên kia ngã tư.

---- Cả hình ảnh tòa nhà chỉ có thể được diễn tả bởi một từ: “khổng lồ.”

Bãi đỗ xe lớn đầy nhóc những xe, rộng đến mức tôi không biết đủ đất cho mấy sân tennis nữa, và từ cổng vào, một dòng xe cộ ra vào liên tục.

Phía trên dòng xe đủ màu sắc đó, hiện ra trung tâm mua sắm cao hơn 10 tầng, chia ra làm 2 tòa nhà. Ở mỗi tầng đều có đường vòm nối giữa 2 tòa nhà.

“…. Tuyệt vời. Trong có 2 năm mà người ta làm được những thứ như thế này sao…..?”

“Ah! Đến rồi sao? Nè, Chủ nhân~!?”

“Tôi mới chỉ băng qua ngã tư thôi. Vẫn chưa tới.”

“Em cũng muốn xem! Đi mà Chủ nhân~!”

“Gừ, cô phiền phức quá! Hiểu rồi, hiểu rồi!”

Nếu mà bơ cô ta đi thì lại bị hét vào tai cho xem. Không chịu được việc đó, tôi lấy điện thoại ra và quay mặt lưng có camera về phía trung tâm mua sắm. Người khác nhìn vào chắc chỉ nghĩ tôi đang chụp ảnh kỉ niệm.

“Uwaa….! Tuyệt quá đi mất! Cứ như lâu đài ấy!”

“Trông đúng là giống lâu đài hơn trung tâm mua sắm thật.”

“Wow… Ah! Trên tầng thượng hình như có một công viên giải trí kìa!! Lên đó thôi!!”

Cô ta tận dụng chế độ rung của điện thoại để bày tỏ nỗi vui sướng đó hả? Giờ cô ta còn háo hức hơn cả lúc nãy.

“Không, chúng ta sẽ không lên đó! Mà thực ra tôi có muốn đi đâu thì cô cũng chả làm gì được…”

“Hừmmmm…..”

Điện thoại hết rung, và khi dừng rung, có tiếng chuông báo tin nhắn vang lên.

Đương nhiên là chả có ai gửi tin nhắn cho máy này nên chỉ có thể là cô ta làm thôi.

“….? Gì thế?”

Khi tôi nhìn vào điện thoại, cô ta lườm lại tôi, kích động và giận dữ.

“Chủ nhân chả nhạy cảm gì cả! Kể cả em cũng có chỗ muốn đi xem chứ!”

“Huh? Tôi nói rồi, kể cả nếu có đi thì cô làm gì chơi được trò gì, thế thì vui cái gì chứ?!  Chán lắm đó.”

“…tch! Em chả quan tâm! Sao ngài không đi mua sắm rồi cứ thế mà đi vòng quay ngựa gỗ một mình đi!”

“Tôi đã nói rồi, tôi không có đi đâu…”

Cô ta xịu mặt xuống, rồi máy tắt. Nhưng đồng hồ hiển thị vẫn còn đây, vậy là chế độ tiết kiệm năng lượng à? Dù sao thì màn hình đã tối đen và âm thanh cũng tắt luôn rồi.

“Oi! Cô bị làm sao thế, o~i…”

Lắc lắc máy rồi bấm nút cũng chẳng làm được gì. Đồng hồ vẫn thờ ơ hiển thị thời gian hiện tại.

Bây giờ là sau 12:30 PM một chút.

“Cô ta làm sao thế không biết…. Chẳng hiểu gì cả…- ow!”

Vừa qua ngã tư xong, tôi đụng vào một người ở cửa trung tâm thương mại – chắc là vì người đó cứ đứng ì ra đấy.

“Ah, tôi, xin lỗ----“

Ngẩng mặt lên, khi tôi vừa chạm “mắt” với người đó… Thời gian đông cứng lại trong một khoảnh khắc.

Trời mùa hè nóng thế này mà người đó mặc áo khoác tay dài, màu tím. Ánh mắt lấp ló khuất sau chiếc mũ trùm đầu, trông có vẻ rất lạnh lùng và đáng sợ.

Tôi giật nảy mình, cứ như tôi vừa thấy cái gì không nên thấy, và cảm giác mồ hôi vã ra như tắm.

“Ưm… tôi… Ư…. Er… T-tôi xin lô---“

Tôi ngượng chín mặt vì khả năng giao tiếp kém cỏi của mình lộ rõ ràng đến thế nào. Tôi xin lỗi ngắn gọn rồi cúi đầu. Xong phim rồi. Tôi sẽ bị giết cho coi. Mẹ ơi, cảm ơn mẹ vì mọi thứ. Ít nhất thì tôi cũng muốn có bạn gái.

“… Không sao. Là lỗi của tôi.”

“Eh…?”

Khi tôi ngẩng mặt lên, người đó đã biến mất không dấu vết.

Xung quanh đang có rất nhiều người, nhưng không nhiều đến mức một người có thể biến mất trong khoảnh khắc như vậy, hoặc nếu có đi ngay thì cũng đâu đến mức bị che khuất ở khoảng cách này.

Cảm giác như sắp ngã gục đến nơi, tôi buộc phải chống tay xuống đầu gối. Tim tôi bắt đầu đập mạnh, mồ hôi túa ra. Không phải là vì đã rất lâu rồi tôi mới tiếp xúc với một người nào đó, mà vì, chắc chắn là vậy, đôi mắt đó là đôi mắt lạnh lùng nhất tôi từng gặp trong đời. Chắc chắn không phải vì tôi vừa va phải người đó. Hơn thế cơ… tôi thấy u u cả đầu vì không thể tưởng tượng ra thứ gì phức tạp hơn nữa.

“… -sao chứ….?”

“….Eh?”

“Em mới hỏi là ngài có sao không.”

Lấy điện thoại ra khỏi túi và nhìn vào màn hình, tôi tự hỏi không biết nó mở trở lại lúc nào. Cô ta ngồi chính giữa màn hình, nhưng cũng như lúc nãy, hai má cô ta đang phồng lên.

“Ồ… cô vẫn còn đó à? Tôi cứ tưởng lúc nãy cô biến luôn rồi ch-… ah.”

Trước khi tôi kịp kết thúc câu nói, mặt cô ta đã bắt đầu đỏ lên. Có tệ không á? Không tệ bởi vì quá tệ. Tôi chưa bao giờ thấy cô ta giận dữ vì cái gì cả, nhưng chắc chắn là chả tốt đẹp gì rồi.

“Không, tôi xin lỗi! Tôi đùa ấy mà! Thiệt đó! Nhìn kìa, cái công viên trên sân thượng đó! Tí nữa ta lên đó nhé! Ô kê?”

Cái màu đỏ sắp choán hết khuôn mặt cô ta ngay lập tức biến mất, và mắt cô ta sáng lên tới mức tôi thề là tôi nghe thấy tiếng chúng lấp lánh.

Chỉ mới có một chút thôi mà tôi đã lại tự đào mộ chôn mình nữa rồi.

“Công viên giải trí á!? Thật không? Chủ nhân, mới vừa rồi chủ nhân bảo là sẽ đi phải không!?”

Chiếc điện thoại rung lên mãnh liệt làm tôi thấy như tay tôi sắp tê dại đến nơi rồi, và mắt cô ta bắt đầu sáng lên một cách phiền phức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: