Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Jinzou Enemy - Kẻ thù nhân tạo. Phần 4

“Eh….? Ah…. P-phải! Thỉnh thoảng đi cũng không sao!”

“ Ngài hứa đó nha!? Ưmm…! Ah! Em thích cái cứ đi lên đi xuống đó! Còn nữa, ưm, ưm….!”

Phản ứng tốt hơn tôi nghĩ, nhưng dù trong thâm tâm vẫn thấy hơi hối hận, tôi vẫn không cảm thấy tệ lắm.

Chuyện vừa xảy ra với người lúc nãy cũng chẳng quan trọng nữa.

Hiểu rồi. Ra là cô ta cũng cảm thấy hứng thú với thế giới bên ngoài.

Vì cô ta không thể cảm thấy nóng lạnh, cũng không ngửi được mùi gì, có lẽ đối với cô ta thế giới bên ngoài luôn là một nơi hấp dẫn hơn tôi nghĩ.

Đi qua cổng, tôi lờ mờ nghe thấy tiếng “vâng, vâng” sau mỗi yêu cầu từ khách hàng lặp đi lặp lại, và tiếp tục đi dọc theo lối vào.

Thiết kế của con đường rải sỏi dẫn vào trung tâm thương mại chắc hẳn phải tiêu tốn rất nhiều tiền. Những viên sỏi nhỏ vuông góc được sắp xếp cẩn thận theo màu và thiết kế tinh tế.

Không nghi ngờ gì nữa, thiết kế này là dựa theo một hình ảnh tâm linh gì đó mà người bình thường như tôi không thể hiểu nổi.

Không hiểu gì về ý đồ của nhà thiết kế, tôi đi dọc theo con đường đến hai tòa nhà chọc trời bên trái.

Nhìn lên từ bên dưới, trông chúng cao như có thể vươn tới chín tầng mây.

Trước cánh cửa kính lớn, có một biển chỉ dẫn. Ngay cả biển chỉ dẫn này cũng được trang hoàng đẹp đẽ.

Cứ như một bức tranh đắt tiền, nó được lồng vào 1 khung kính.

“Xem nào, đồ điện gia dụng, đồ điện gia dụng…. Ồ, tầng bảy à?”

“Dù sao thì, sau khi đi xong cái lên xuống đó, đi cả tàu lượn cao tốc đi. Sau đấy đi luôn cả đu quay nữa…”

“Rồi, tôi biết rồi! Sẽ đi mà!”

Vì cô ta cứ lập đi lập lại như thể đọc thần chú, ngay cả trong đầu tôi cũng đang tưởng tượng ra, “sau khi đi xong cái lên xuống, đi tàu lượn cao tốc.”

“Vậy chúng ta đi mua sắm luôn đi! Chuột! bàn phím!”

“Đầu tiên, mua nước uống…”

Khi tôi đứng trước cánh cửa tự động, nó mở ra và một luồng khí mát mẻ tràn qua cơ thể tôi.

“Ahhh…..”

Thoải mái đến mức tôi thở ra thành tiếng.

“Uwaa, Chủ nhân, ghê quá đấy!”

“Đây là lời đầu tiên cô nói với Chủ nhân từ nãy giờ đang chết dần chết mòn đó hả?”

….Tèo rồi.

Tôi vừa mới hét lên. Chưa gì mà tôi đã lôi kéo sự chú ý của mấy gia đình đang mua sắm ở khu hàng mùa hè đặc biệt ở tầng trệt. Một bé trai hồn nhiên chỉ tay vào tôi và bật cười.

“Ah… ah, er…. Ha ha….”

Chắc họ tưởng tôi là một thằng kì quặc nào đó. Vẽ ra một nụ cười, tôi lủi về phía thang máy, làm trò cho thằng bé con.

Đừng có mà đụng phải những người như anh đó nhóc.

Gần thang máy có một khu vực riêng tách xa với khu vực mua sắm, từng hàng ghế nghỉ và máy bán nước ngọt xếp dài. Người dài, những người có con nhỏ trong xe đẩy đang ngồi trên ghế nghỉ ngơi.

“Máy bán nước ngọt… ohhhh….!!!”

Sau một hồi dài kiên trì với ý nghĩ “Chỉ khi mình tới được đây…” thời điểm tôi có nước để uống cũng đã tới.

Tôi khát đến mức hít vào hơi nào là khô cổ hơi ấy rồi.

Lấy ví và rút ra tờ 1000 yên, tôi nhét nó vào máy bán nước.

Mục tiêu là nước ngọt có ga.

Ngực tôi đập trong sự háo hức khi nghĩ về chất lỏng đường màu đen tuyệt đẹp sẽ chảy qua thân thể này.

Tôi vội vàng nhấn nút ngay khi nó vừa sáng lên. Chỉ 0,3 giây. Tốc độ thần thánh có khác.

Tôi thích thú nghe tiếng clang. Đây là một trong những điểm hấp dẫn của máy bán nước. Đó là âm thanh tôi đã không nghe từ rất lâu rồi, làm nước mắt tôi ứa ra.

Lon nước tôi cầm trong tay mát đến nỗi cứ như thể đến từ một thế giới khác.

Cảm nhận lon nước chỉ với lòng bàn tay thì đúng là quá phí. Tôi còn muốn lăn cái lon dọc khắp người cơ, nhưng thế thì tôi sẽ biến thành thằng biến thái mất.

Cuối cùng, tôi đặt tay lên nắp lon và kéo nó ra. Tiếng xì xì lại vang vào tai tôi, và mùi soda từ cái lon đã mở nắp tấn công đường mũi của tôi.

Không thể chịu nổi nữa, tôi đưa lon lên uống. Cảm giác khi  soda thấm vào trong cơ thể thỏa mãn tới mức tôi không nói được lời nào---

“…. Chủ nhân, tiếng ngài thở kinh quá đấy.”

“Pwaaa…. Aaa….”

“Kinh quá mức cho phép rồi đấy.”

“Im đi! Nếu cô mà uống cái này thì cũng sẽ giống tôi thôi! Đảm bảo đấy!”

“Còn lâu mới giống! Mà thang máy đến rồi kìa!!”

Cửa thang máy ngoài cùng bên phải trong bốn cái thang máy mở ra, người bên trong bước ra ngoài. Sau khi thang máy trống, hàng người đang đợi bắt đầu bước vào trong.

“Eh? À, không sao, tôi lên cái sau vậy. Để uống hết nước đã nào.”

Vừa uống vừa trả lời, tôi từ từ thưởng thức mùi vị của lon soda, đưa vào trong cơ thể chất lỏng giàu đường đó---

“Ahhh!! Nó đi mất rồi kìa! Uống nhanh lên đi chứ!!”

“Tôi đã nói là sẽ đi chuyến sau mà! Tôi đang uống nước đấy!!”

“Không được…. ngài mà cứ rề rà là người ta đóng cửa mất đấy!!”

 “Chẳng công viên giải trí nào đóng cửa sớm thế đâu! Với lại có nhiều thang máy thế này cơ mà.”

Khu vực trước cửa thang máy chật kín, từng hàng người xếp hàng kiên nhẫn đợi tới lượt.

“Chuyến tiếp theo tôi sẽ lên, từ từ mà đợi nào.”

Lờ đi tiếng chuông và rung cô ta cố tình tạo ra, mắt tôi lạc về phía cửa thang máy.

Nút lên – xuống chỉ cần chạm nhẹ là có thể khởi động. Được thiết kế nhằm mục đích thuận tiện sử dụng, chúng minh chứng cho sự chu đáo trong quản lí. Một tấm biển giống như giấy chứng nhận được gắn trên bức tường phía trái hàng thang máy.

“Hử, nó nói ‘Với hệ thống quản lí hoàn toàn bằng máy tính, công nghệ phòng chống thảm họa mới nhất hiện nay, chúng tôi đảm bảo sự an toàn của các bạn trong mọi tình huống tại tòa nhà này.”

“Mới nhất hiện nay hả? Vậy đến năm sau thì phần ‘mới nhất hiện nay’ sẽ bị xóa đi hả?”

“Ngài nghiêm khắc quá đó… Năm sau họ sẽ đề lên công nghệ mới nhất của năm sau thôi. Mà với mấy đồ trang trí này thì trông nội thất ấn tượng thật đúng không?”

“Ồ… có vẻ như họ tiêu tốn nhiều sức lực lắm thì phải.”

“Đúng vậy nhỉ… A, đến rồi kìa”

Bên trên thang máy gần tôi nhất, số “1” đang sáng lên, cũng giống như trước, người ta ào từ trong thang máy ra ngoài. Và cũng giống như trước, khi thang máy trống, hàng người đang đợi bắt đầu bước chân vào trong.

Ở vị trí của tôi thì chắc lần này sẽ vào được thang máy. Vứt vỏ lon vào thùng rác bên cạnh, tôi đi theo đám đông vào buồng thang máy.

Những người vào trước có lẽ đã ấn nút tầng “7” của khu bán đồ gia dụng, cái nút đang sáng lên màu vàng cam. Đỡ cho tôi một khoản phải chen lấn, xô đẩy trong đám đông này. Khi đã tới giới hạn cân nặng, cửa thang máy đóng lại vào bắt đầu tiến lên trên. Tôi nghe thấy tiếng máy lạnh, nhưng với một đống người thế này thì nóng vẫn hoàn nóng. Tôi muốn ra ngoài càng nhanh càng tốt, nhưng trước khi lên tới tầng bảy, thang máy dừng lại ở tất cả các tầng; tôi bị hàng người chen nhau ra vào xô đến mệt phờ, trước khi lên tới tầng của mình.

Cửa mở ra, tôi cùng vài người khác bước ra ngoài.

Quần áo mùa hè, đồ bơi, cả hàng đồ ăn trải rộng cả tầng lầu. Cứ như vừa bước vào một thế giới khác.

Toàn bộ một bên tường được phủ bằng cửa sổ kính, ánh nắng tràn vào chiếu sáng cửa hàng.

Không gian rộng quá sức tưởng tượng của khu bán đồ gia dụng cho tôi một cảm giác choáng ngợp như thể văn phòng trong một tòa nhà cao cấp.

Thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là khu bán đồ bếp. Những mặt hàng có vẻ như chẳng thể nào nhét vừa một căn nhà được bày ra, như một cái tủ lạnh trông to đến nỗi để vừa được cả một cái đầu lợn, và cái nồi cơm hầm hố như vũ khí trông như chẳng phải dùng để nấu cơm. Có cả những biển quảng cáo với dòng chữ như “Sản phẩm mới!”, hay “Cực kì nổi tiếng!” viết bằng chữ in đậm. Nhưng với những người không quan tâm, như tôi, thì chẳng hiểu chúng muốn nói cái gì.

Hành lang rộng rãi dùng để chia từng khu ra có lẽ phải dài đến 40 mét. Ở phía sau, có một bộ âm thanh cao cấp, và một hàng tivi LCD cực kì hiện đại treo trên tường.

“Woah, chỗ này rộng quá đi! Không phải chỉ tầng lầu này đã rộng hơn cả một hàng điện máy rồi sao?”

Nếu cô ta lại la toáng lên nữa thì phiền lắm, nên tôi để camera điện thoại quay về phía trước rồi bước dọc về giữa tầng. Dù trông chúng chỉ là đồ gia dụng cỡ lớn, nhưng nhìn ở xa thế này, chắc giá tiền phải cao ngút tầm mắt. Nhìn qua thì có rất nhiều nhân viên đang hào hứng chỉ dẫn cho khách hàng.

“Chủ nhân!! Cái thứ giống bom kia là gì vậy?!”

“Cái đó….? Gì chứ? Chỉ là bình đun nước thôi mà? Đúng là thiết kế y như lựu đạn thật.”

Thứ này quả giống vũ khí, với màu xanh rằn ri và thiết kế sần sùi không bằng phẳng. Nếu không phải là có thước đo số nước ở phía bên phải, thì trông nó đã giống hệt một vật nguy hiểm rồi.

“Trông ngầu quá đi….! Ah, chủ nhân vẫn bảo muốn có nước nóng phải không!?”

“Đó là lúc tôi muốn ăn mì tôm, mà đi xuống tầng 1 phiền lắm, đúng không? Tôi không cần cái thứ trông cũ xì này…. Dù sao thì nếu tôi phải xuống tầng 1 chỉ để lấy nước thì cũng như nhau thôi.”

“Eh~ sao không chứ? Nếu ngài mà có khách thì sẽ có chuyện để no- Em xin lỗi, em nói nhiều quá…”

Cô ta đột nhiên làm mặt ngoan hiền như thể vừa buột miệng về cái chết của bố mẹ tôi, và bỗng nhiên im hẳn.

“Eh, gì, sao cô dừng lại?”

“Em xin lỗi, em vô ý quá… Lần sau em sẽ cẩn thận.”

“Dừng! Dừng lại! Mà đây là gì hả! Trông đẹp quá!”

Tôi nhanh chóng chuyển chủ đề đến một cái lò nướng được bày ở một gian xa hơn, cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy nó là của một hãng tôi chưa từng nghe tới. Hơn nữa, trên đó còn có gắn một tờ giấy ghi “Giảm giá!”, với giá được hạ xuống bằng 1/3 giá ban đầu.

“Ah, tuyệt vời! Trông đơn giản mà hay ghê. Tôi có nên mua cái này rồi về không đây?!”

“Có nghĩ thế nào thì cái này cũng không cần thiết mà?! Quả bom lúc nãy tốt hơn! …. Dù sao thì, Chủ nhân tới đây để mua gì hả?!”

“À, phải rồi, con chuột. Mau đi mua rồi về thôi.”

“….Chủ nhân?”

Chiếc điện thoại rung lên trong tay tôi, tôi cảm thấy bầu không khí nặng hơn.

“Rồi, tôi biết rồi! Công viên giải trí! Tôi chưa quên đâu! Ưm, linh kiện PC ở…”

Nhìn xung quanh, tôi thấy một tấm biển treo trên trần chỉ về một khu vực đồ gia dụng khác. Nhưng có lẽ vì được chia khu cẩn thận quá nên vẫn chưa tìm thấy được.

“Linh kiện PC, linh kiện P---…..”

Có lẽ vì chóng mặt khi cứ xoay qua xoay lại vừa ngẩng mặt lên , tôi đâm phải một nhân viên bán hàng. Hôm nay sao tôi đâm vào nhiều người thế không biết; thật không ổn chút nào.

“Xin chào… ! Ah, ưm, ưm… Cô làm ơn cho tôi hỏi quầy linh kiện PC ở đâu thế?”

Tháo một bên tai nghe ra, tôi thử mở lời. Vì cô ta là nhân viên bán hàng nên cuối cùng tôi lại nói bằng giọng hối lỗi. Khi nhìn kĩ thì cô ta quả là một người có ngoại hình. Chắc chắn cô ta đã có bạn trai rồi. Mùa nước hoa thoảng qua hướng tôi.

Trong một khoảnh khắc, người nhân viên chần chừ, “Ừm…” trước khi lễ phép trả lời, “Ah, ahh! Linh kiện PC? Nếu cậu đang tìm cái đó thì xin cứ đi dọc theo gian hàng này, nó ở phía bên phải ở cuối đường.”

“Ưm… Cảm- cảm ơn nhiều….”

Dù tôi có lo cuống lên vì phải nói chuyện với một người khác sau một khoảng thời gian dài, tôi vẫn thấy nhẹ lòng vì cuộc nói chuyện cũng không tệ lắm, và còn cả cảm giác thỏa mãn khi được nói chuyện với một cô gái đẹp nữa. Đây đúng là một cửa hàng tốt. Cả tâm hồn và bước chân đều nhẹ bẫng, tôi phơi phới tiến dọc theo hành lang cô gái bán hàng đã chỉ.

“Ah~ Chủ nhân?”

“Hm? Gì thế?”

Tôi trả lời bằng một giọng hớn hở đến mức tôi còn thấy lạ. Một người có thể thay đổi nhanh chóng như vậy chỉ sau khi nói chuyện với một cô gái sao? Cuộc đời thật kì diệu.

“Ờ… cái này…”

Cô ta vừa nói xong, có tiếng ồn ào như người nói chuyện phát ra trong tai nghe.

“Hử? Gì thế nà---….”

Vừa khi tôi định hỏi cái gì, tôi đột nhiên nghe thấy một giọng nam kinh dị lẩm bẩm, “Aah…. Xin lỗi… Uhm… Cô làm ơn, uh… c-cho tôi hỏi q-quầy linh kiện PC ở đâu thế…?”

Sau đó, tôi nghe một giọng nữ rõ ràng cất lên, “Umm…” vô cùng ngượng ngùng.

Và chỉ có thế, âm thanh kết thúc.

“Giọng ngài nghe như thế đó, Chủ nhân. Ngài muốn nghe lại lần nữa không?”

Đây rõ ràng chính là kết quả của hai năm chỉ nói chuyện với một phần mềm khả nghi không rõ nguồn gốc.

Cảm thấy như có hòn đá tảng đang chặn ở bụng mình, tôi muốn hét lên thật to.

“Em thì đã quen với kiểu nói chuyện của ngài rồi, nhưng với người khác thì quả là thử thách đó.”

“Đủ rồi… đi về thôi…”

“Không được!! Đã đi công viên giải trí đâu!!”

“Đủ lắm rồi…. Tôi có cảm giác như vừa trải qua địa ngục vậy…”

Nếu cúi đầu chắc nước mắt tôi sẽ ứa ra mất, nên tôi vội ngẩng đầu lên. Tôi sẽ không bao giờ quay trở lại cái hàng này nữa.

“Thế cũng được mà~? Nếu ngài cần người nói chuyện, lúc nào em cũng sẵn sàng nghe!”

“Thế thì khi về nhà, tôi sẽ nói chuyện với cô về đời tôi…. Tôi muốn chết…”

“He he he~ Cứ để cho em! Chủ nhân không cần phải lo! Ah, xem kìa xem kìa! Sắp đến hàng linh kiện PC rồi!”

Khi tôi chú ý thì đã thấy bên phải hành lang bày đầy headphone để chat online, và cả webcam nữa. Chắc là góc đành để quảng cáo tính năng truyền video trực tiếp đang nổi hiện nay. Đúng là ngốc ngếch. Giá như loài người chả cần đến giọng nói nữa…

Từ đây, tôi rẽ phải vào một gian hàng khác, và thấy một dãy laptop siêu mỏng đời mới nhất, máy PC tốc độ cao dùng để chơi game online – tất cả những chiếc máy lấp lánh mà bình thường sẽ làm tôi cực kì hào hứng.

Nhưng bây giờ tôi chỉ muốn lấy được chuột với bàn phím càng nhanh càng tốt, đi cái thứ lên xuống đó, đi tàu lượn siêu tốc nữa, rồi về phứt nhà cho xong.

“Nhanh mua đồ rồi về thôi…”

“Chủ nhân!?”

“Biết rồi biết rồi…. Ughhh…”

Khi tôi đi qua nơi bày chuột và bàn phím, những tấm biển quảng cáo gắn ở khắp nơi với dòng chữ, “Chỉ bằng một động tác nhỏ, bạn đã có thể dùng internet!” “Kết nối máy tính với điện thoại của bạn và chat qua webcam!” Nhưng nói thật là mắt tôi mệt rã ra rồi.

Đi ra khỏi gian hàng hào nhoáng đó, tôi tới góc bày chuột và bàn phím tôi đang tìm.

Ở đây bày đủ mọi loại chuột và bàn phím tiên tiến với, với cả loại không dây lẫn có dây.

“Có nhiều loại thật nhỉ. Thiệt tình thì loại nào cũng được, nhưng tôi muốn loại không dễ hỏng…”

---Đột ngột.

Quá đột ngột. Dù tôi đang đeo tai nghe, tiếng nổ vang vọng khắp tầng lầu vẫn to để có thể nghe được.

Âm thanh khô khốc và không thực. Nhưng tôi nhận ra đó là tiếng gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: