Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Jinzou Enemy - Kẻ thù nhân tạo. Phần 5

Ngay lập tức, trống ngực tôi đập thình thịch.

Ngay khi tôi tháo một bên tai nghe ra, hiện thực nhấn chìm tôi; tiếng thét, tiếng nói chuyện tràn ngập tầng lầu.

“Cái quái----!?”

Không nói chuyện được với ai, tôi chẳng hiểu gì cả. Khoảnh khắc tôi hốt hoảng chạy đến phía lối ra, âm thanh của một vật bằng sắt chạm vào sàn nhà vang lên.

Tôi nhìn về phía thang máy, và thấy lối tôi vừa đi vào đã bị chặn bởi một bức tường dày bằng sắt.

Cửa tự động đã chặn đường ra thang máy. Những chiếc cửa này không giống kệ trưng bày, mà là bức tường dày hoàn toàn không có khe hở.

Khi tôi ngoái lại phía cuối hành lang, tôi bỗng hiểu được âm thanh của vụ nổ đến từ đâu. Ban đầu tôi không nghĩ điều này có thể xảy ra, nhưng khi biết đó là sự thực, mặt tôi tái đi với tốc độ ánh sáng.

Vụ nổ đầu tiên và nguồn gốc của tiếng thét có lẽ là “nó”.

Nhân viên bán hàng giúp tôi lúc nãy đang nằm trên sàn nhà.

Chảy từ đùi của cô ta xuống sàn nhà là một vũng máu đỏ tươi. Trên khuôn mặt nhăn nhúm vì đau ấy, không còn chút dấu vết nào của nụ cười hiền hòa lúc nãy.

Ở đó, một người đàn ông lực lưỡng đang đứng. Bộ râu hắn rậm rạp, và hắn mặc bộ đồ quân sự như thể vừa mới bước ra từ một bộ phim chiến tranh.

Trên tay hắn là một khẩu súng, và treo toòng teng ở thắt lưng là một quả lựu đạn thật, trông hoàn toàn khác hẳn cái bình đun nước hồi nãy. Nhưng hắn lại chả thèm quan tâm đến nó mà đứng một cách tỉnh khô. Xung quanh hắn là vài người đàn ông khác ăn mặc giống hệt. Tên có bộ râu có vẻ là kẻ cầm đầu, và tất cả bọn chúng đều đang chĩa súng vào khách hàng trong từng gian.  Tiếng hét thất thanh vang lên từ những gian hàng nhỏ hơn khuất tầm mắt tôi, ngập trong tiếng hướng dẫn thoát hiểm ầm ỹ. Nhân viên bán hàng có vẻ như cũng không có cách nào để chống cự. Có lẽ những kẻ đứng ở đây vẫn còn có đồng bọn ở các khu khác.

Người đầu tiên nghe thấy tiếng súng và tiếng nổ.

Hoặc họ là những người trực tiếp chứng kiến vụ nổ.

Dù sao thì, kể cả những người cố gắng bỏ trốn giờ cũng được nhanh chóng tập trung lại một chỗ.

Chỉ trong vài phút, toàn bộ tầng lầu đã rơi vào tay những kẻ này.

“… Dồn hết về đây rồi hả!?”

“Vâng. Tính cả mấy đứa nhân viên thì mọi người ở tầng này đều ở đây hết rồi.”

“Tuyệt. Ah~ … Mặc dù các vị đang vui vẻ mua sắm và thưởng thích kì nghỉ của mình, tiếc thật đó ha. Các bạn trẻ không gặp may rồi.”

Gã rậm râu giễu cợt, nhổ vào chúng tôi đang ngồi trên mặt đất.

Một nhóm khá đông người hiện đã bị dồn cụm vào khu vực gian hàng tivi, phía sau cùng khu đồ gia dụng ở tầng bảy. Tất cả mọi người đều bị trói tay ra sau lưng bằng băng dính và bị bắt ngồi xuống đất.

Nhưng khung cửa sổ kính từng chan hòa ánh nắng, giờ đã bị phủ kín bằng hàng loạt cửa trập trắng mà bình thường chỉ được kéo xuống sau giờ làm việc. Tiếng còi yếu ớt của xe cảnh sát bên ngoài khó khăn lọt vào tòa nhà, và phía bên kia cánh cửa sập chia đôi tầng lầu, vọng vào tiếng nói có vẻ như là tiếng đàm phán của cảnh sát.

Trước mặt chúng tôi là năm gã đàn ông trông chẳng khác gì hiện thân của hai từ “khủng bố”. Ba kẻ trong số đó chĩa súng vào chúng tôi, ba kẻ đứng cạnh cửa sập, và hai tên khác trông có vẻ là trùm băng, đang đứng cạnh tên rậm râu khi nãy trao đổi gì đó.

“13:00 rồi. Đã đến giờ.”

“Hiểu rồi.”

Nhận được tín hiệu từ đồng bọn, đang vừa nói chuyện với hắn vừa nhìn đồng hồ, tên râu rậm rút ra một cái điện thoại. Hắn bắt đầu tỉnh bơ nói chuyện với nó như thể đang gọi điện đặt bánh pizza.

Lúc ấy, tiếng nói không phát ra từ miệng của kẻ đang đứng trước mặt chúng tôi, mà chuyển thành âm thanh rất to phát ra ở chiếc loa dùng để phát thông báo dọc khắp tầng lầu.

“Ah~ thử máy, thử máy. Oh, tụi mày nghe tao nói không? Bọn cảnh sát chúng mày đã vất vả rồi nhỉ. Tao chỉ nói một lần thôi, nghe cho kỹ đây.”

Giọng hắn vừa vọng ra, tiếng đàm phán từ bên ngoài cửa sập im bặt.

Khi hắn ta dừng lại để thở, tiếng còi thoang thoảng vọng vào từ bên ngoài.

“Như bọn mày thấy, bọn tao đã chiếm hết tầng lầu này rồi. Tụi con tin vẫn, ờ, an toàn. Bây giờ thì vậy. Nói thẳng ra thì bọn tao chỉ yêu cầu một điều thôi. Trong ba mươi phút, tao muốn bọn mày chuẩn bị một tỉ yên.”

Không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người, tên khủng bố lạnh lùng nói tiếp như thể đang nói về chuyện gì đó cực kì hiển nhiên.

“Trong nửa giờ, hãy mang tiền lên trên nóc tòa nhà này. Chúng tao có người đứng sẵn nhận tiền, tụi mày hãy ném xuống từ máy bay trực thăng. Dùng tiền giả hay gắn máy theo dõi cũng không ích gì đâu, đừng có dại mà thử. Còn nữa, ờ, mặc dù chắc tụi mày cũng hiểu, trong trường hợp chúng mày không chuẩn bị nổi tiền hay thử giải cứu con tin, tao sẽ giết hết lũ ở đây.”

Các con tin bắt đầu lên giọng phản ứng, nhưng lại rơi vào im lặng khi ba tên khủng bố chĩa súng vào người. Những tiếng khóc lớn chuyển thành tiếng sụt sịt.

“….Là vậy đó. Tốt nhất chúng mày nên làm như tao bảo. Nếu chúng mày phá vỡ chỉ một trong những điều kiện tao vừa nói…. À~, chúng mày cũng hiểu mà đúng không. Thôi, thế nhá.”

Nhìn bề ngoài, hắn cứ như chỉ vừa nói chuyện với bạn xong. Thở dài như thể vừa giải quyết xong một vấn đề bé tí tẹo nào đó, hắn ngồi xuống ghế tựa.

Thiệt tình, có bao nhiêu phần trăm cơ hội tôi bị biến thành con tin chứ?

Chắc tôi phải là thằng duy nhất đột nhiên vướng phải mấy chuyện này khi ra ngoài lần đầu tiên sau 2 năm quá.

Số tôi nhọ đến mức làm chính tôi cũng ngạc nhiên. Bảo đây là cái ngày đen đủi còn là nói giảm nói tránh đấy!

“Ah~ Chờ không chán phát rồ à. Thôi hay giảm xuống còn 15 phút đi nhể?”

Tên đó đang vắt chân chữ ngũ và nghịch điện thoại bằng cái vẻ thoải mái thản nhiên, nhìn qua thì ai giám bảo hắn là một tên tội phạm vừa phạm tội tày đình xong chứ.

Kẻ đứng cạnh, có vẻ là thuộc hạ tâm phúc, đang khuyên hắn bằng giọng nhẹ nhàng, nói “Kiên nhẫn chút nữa đi…”

Cả bọn đều hành động như thể chúng vừa thực hiện xong một tội ác hoàn hảo… Rồi xong thì chúng định làm gì chứ? Gọi trực thăng đến đón chắc? Nhưng có làm thế chúng cũng sẽ tìm ra và bắt lại ngay thôi. Bọn chúng còn có đồng bọn để nhận tiền, và phải có ít nhất một tên nữa để điều khiển hệ thống cửa sập và hệ thống phát thanh. Cái thể loại công nghệ “đảm bảo an toàn” tiên tiến nhất hiện nay gì thế này? Sập hết rồi còn đâu! Thậm chí còn phản tác dụng nữa, cái thứ hệ thống này đã trở thành ưu thế của bọn chúng. Toàn bộ hệ thống an ninh được điều khiển bằng máy tính cũng có nghĩa là nếu chiếm được quyền điều khiển máy, chuyện thao túng toàn bộ tòa nhà sẽ nằm trong lòng bàn tay.

Dù tôi vẫn chưa biết bằng cách nào, nếu trông chúng bình tĩnh thế này, có lẽ chúng đã có sẵn đường thoát rồi. Vì chúng đã thực hiện được cái kế hoạch quá không hoàn hảo, mà lạ kỳ thay rất hoàn hảo, này trong thời gian ngắn đến thế, chúng chắc chắn đã tính sẵn cách rút lui rồi.

--- Có điều, hình như chúng không có ý định cứ ngồi im mà chờ.

Giải cứu con tin? Những kẻ đang ngồi trước mặt tôi đây trông chẳng có vẻ là có tí kí lô gram quan tâm nào đến tính mạng người vô tội.

Sinh mạng của chúng tôi đang rất rất nguy hiểm.

Tình huống bấp bênh này có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Giá như.

Giá như có chút cơ hội nào đó, tôi có thể đảo ngược được tình thế này.

“—Tch.”

Đột nhiên, tên rậm râu ôm đầu, rồi đứng dậy, mặt rúm lại giận dữ.

“….Oi….!”

“Huh….? Gự!”

Tên vừa mới đứng lên tới gần đồng bọn dùng hết sức bình sinh đấm vào bụng hắn.

“Huh là cái chó gì hả? Thằng chó má, mày đánh vào đầu ai đấy hả? Oi! Nói gì đi chứ!”

Hắn bắt đầu đá đồng bọn của mình đang đau đớn nằm trên mặt đất.

Trong tình thế khó hiểu này, cả khu vực bỗng ồn ào cả lên.

Ngay cả những tên đang chĩa súng vào chúng tôi, đúng như dự đoán, cũng không giấu nổi lo lắng.

“Sao, tự dưng lại…?”

“Kukuku….”

Trong tiếng mắng chửi giận dữ của tên đó vang vọng khắp tầng lầu, tôi bỗng nghe tiếng cười nhạt của cậu con trai ngồi phía sau bên trái tôi.

“Eh…?”

Bị sốc vì tiếng cười lạc điệu này, tôi quay lại nhìn cậu ta.

“…? Ah, không, xin lỗi, xin lỗi, vì buồn cười quá ấy mà, heh.”

Trông cậu ta có vẻ nhỏ hơn tôi vài tuổi. Một cậu con trai với đôi mắt to sắc như mèo, tóc nâu ngắn rối bù, và mặc một chiếc áo có mũ màu xám.

“Buồn cười? Chỗ nào chứ…?”

“Eh? À, nhiều thứ lắm. Mà anh đó – ‘Mắt’ anh từ nãy tới giờ thấy rất thú vị nha. Cứ như là… ‘Mình phải làm gì đó~ Nhưng mà không có cơ hội~’ ” 

Tiếng hét vẫn đang vang lên. Tính cả bọn khủng bố lẫn con tin, sự căng thẳng ở nơi này đã chạm nóc rồi, ấy vậy mà cậu nhóc này vẫn giữ thái độ tỉnh bơ, cứ như thể người ngoài cuộc vậy.

“Sao cậu có thể…?”

Bằng giọng thì thào, có thể không thể nghe thấy giữa tiếng hét, cậu trai mắt mèo tiếp tục.

“À, dùng cảm nhận thôi. Nhưng thực ra là gì thế? …Anh có kế hoạch thật hả?”

“…. Nếu tay tôi được tự do trong 30 giây thôi, tôi sẽ làm bọn chúng phải cứng họng.”

“Ohh, tuyệt vời. Anh trông không có vẻ gì là đang nói dối cả. Thế tỉ lệ thành công là bao nhiêu phần trăm?”

“…..Xin lỗi, nhưng mà… là 100 phần trăm.”

Nghe xong, cậu ta lại tiếp tục cười.

“Cậu không tin tôi cũng được. Mà tôi cũng đâu cởi trói được.”

“Không, xin lỗi, xin lỗi! Không phải là tôi không tin anh, chỉ là trông anh có vẻ tự tin quá. Hiểu rồi, hiểu rồi.”

Kể cả khi nói xong, trông cậu ta vẫn như thể thấy cả câu truyện của tôi vô cùng thú vị hơn là thực sự tin tôi. Không tính tới chuyện cậu ta có vẻ có vấn đề về đầu óc khi cười trong tình huống này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm kì lạ khi nghe cậu ta nói thế. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: