Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

kai

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: mèo béo ị

Pairing: KaiBaek (main) , KaiSoo, KaiHun, KaiHan, KaiLay

Rating: T

Category: bựa, dìm hàng

Status: on going

Disclaimer: Họ thuộc về nhau, không thuộc về tác giả và tác giả viết fic với mục đích dìm hàng cho thỏa ý nguyện chứ không hề có mục đích lợi nhuận

Chap 1:

Ngày xửa ngày xưa…… mà cũng không xưa lắm đâu, mới cách đây 1 năm thôi, tại một nước nọ có một thị trấn nhỏ chuyên hành nghề bán Xô. Trước đây, tình hình kinh doanh vô cùng đắt đỏ, Xô chậu vừa làm ra đã có người săn đuổi, thậm chí ko ít kẻ đặt hàng từ rất sớm. Lý do đắt hàng của thị trấn cũng rất chi dễ hiểu, bởi đa số các bà bội trợ, các đấng nam nhi, các chị em gái đến mượn cớ mua Xô, mua chậu, cái chính là để có dịp gần gũi các mỹ nam mỹ nữ tại đây. Do lượng đơn đặt hàng ngày càng tăng, các chủ xưởng sản xuất cứ ảo tưởng rằng sản phẩm mình làm ra luôn được mọi người ưa chuộng, nên sinh ra thói chảnh chọe, mấy tháng mới lộ ra vài mẫu mới, nhưng với giá cả cắt cổ. Các chị, các em, các bà nội trợ, các quý ông dù trong lòng ham muốn, yêu chuộng cái đẹp đến đâu cũng khó lòng đeo đuổi tình yêu với các mỹ nhân. Và thế là, ngày qua ngày, thị trấn Xô càng ngày càng vắng khách. Nhân dân trong trấn hiểu rằng họ ko thể đeo đuổi cái nghề gia truyền này nữa, họ lần lượt bỏ nghề. Kẻ thì đi kinh doanh mỹ phẩm, kẻ thì về nhà giết bò đem ra chợ bán, kẻ thì trồng cam trồng chanh, kẻ thì kinh doanh màn thầu…. vân vân và mây mây. Kể từ đó, không ai gọi đây là thị trấn Xô chậu nữa, thay vào đó là Xô chậu 11 phố phường!

Một ngày nọ, có một anh bán than không biết từ đâu tới, đến đây xin định cư. Anh có dáng người dong dỏng cao, mà theo dân gian hay miêu tả là “dài lưng tốn vải ăn no lại nằm”. Anh có nước da ngăm đen, đen y như than nhà anh bán vậy. Sau này khi được hỏi về làn da đặc biệt của mình, anh luôn kể lại với giọng đầy tự hào, rằng thì là từ nhỏ anh đã được mẹ gánh theo đống than đi bán, ở chung riết da anh cũng tự thích nghi mà đổi màu. Sự xuất hiện của anh làm náo động cả khu trấn nhỏ vốn cũng đã chẳng yên bình. Bởi ngày nào anh cũng bật nhạc to chang chảng, vừa nghe nhạc vừa đốt than, khi cao hứng anh cũng uốn éo vài điệu nhảy học lóm từ nhóm nhạc Shinhwa yêu thích của mình. Nam thanh nữ tú trong trấn suốt ngày bàn tán về anh. Cánh chị em phụ nữ thì luôn mồm ca tụng anh, nào là anh mới men lỳ làm xao, anh nhảy đẹp thế nào, nước da anh đen ra xao,thậm chí có kẻ rảnh rỗi còn ngồi so sánh xem anh với than ai đen hơn nữa, bla bla bla… Còn cánh đàn ông thì suốt ngày hậm hực với nỗi bực mang tên anh, anh Nhân quảng ninh. Không bực sao được khi mà chị em phụ nữ cứ bu bám theo anh, chả ai để ý tới họ nữa. Anh đúng là hót ít siu (hot issue) mà! Than anh bán nhờ đó cũng rất chạy, 2 người mua nhiều nhất là anh chủ tiệm bánh bao, anh nói bánh bao được nấu từ lửa của than nhà anh, không hiểu sao ngon hơn hẳn (?), và kẻ còn lại chính là con mụ chủ quán bán thịt bò đanh đá, mụ mua than về nấu nước cạo lông mổ bò.

Sau nhà anh có một khoản đất nho nhỏ, ma xui quỷ khiến thế nào anh lại đi gieo trồng cải trên đám đất đó. Khi cải lớn, anh đem vào nấu, hết cải luộc chấm mắm, cải xào thịt, rồi tới cải nấu canh,cải muối chua … ăn riết cũng ngán, da anh cũng sắp chuyển từ màu đen của than sang màu xanh của cải rồi. Nghe người ta nói lá cải mà cuốn với thịt bò nướng ăn rất ngon, anh chạy gấp ra chỗ con mụ bán thịt bò mua vài kg về ăn thử. Mụ chủ quán bình thường đanh đá biết bao nhiêu, nhưng đứng trước mặt anh ko hiểu sao lại trở nên hiền dịu, yểu điệu thục nữ đến lạ. Mụ còn tận tình chỉ anh cách nướng thịt bò thế nào cho ngon, cho ngọt, 2 người cứ anh anh em em suốt làm cho khách đi đường cũng ko khỏi dừng lại nôn mữa vài đống.

Với sự chỉ dẫn tận tình của mụ chủ quán, anh đã hoàn thành món thịt bò cuốn lá cải một cách mỹ mãn. Đang nhâm nhi thành quả, anh bỗng thấy thiêu thiếu thứ gì, đúng rồi, ông bà thường nói, nam vô tửu như kỳ vô phong, đồ nhắm ngon vậy mà ko có rượu e cũng uổng. Lật đật chạy vào trong lôi ra chai rượu gia truyền 7 đời nhà anh để lại, mới uống có một ngụm mà đầu óc anh đã lâng lâng niềm thương nhớ. Anh bỗng nhớ đến con mụ bán thịt bò. Anh nhớ cặp mắt eye-line gợi tình của mụ, mỗi khi ghét ai thì liếc ngang liếc dọc liến thoắng kèm cái bĩu môi độc quyền. Kẻ gần đây nhất gánh chịu ánh mắt đó ko ai khác ngoài anh chủ vườn chanh, lý do chính là quả đầu ngố rừng của thằng chả, thành tựu của con mụ cắt tóc vô danh nào đó. Rồi anh lại nhớ đến đôi bàn tay của mụ, ôi đôi bàn tay ấy, suốt ngày hết nhóm lửa nấu nước rồi lại thọc huyết, mổ bò, chặt thịt phầm phập, ấy vậy mà nó vẫn trắng trẻo, nhỏ nhắn, đẹp đến lạ lùng. Anh nhận ra hình ảnh mụ đanh đá bán thịt, nhưng lại vô cùng dặt dẹo khi nói chuyện với anh, đã in sâu trong tim gan phèo phổi mình từ bao giờ. Hình như anh yêu mụ mất rồi. Không hiểu do ma xui quỷ khiến, hay do thần rượu dẫn lối, anh đã đứng trước mặt mụ lúc nào không biết, trên tay lăm lăm vài bông cải bứt vội trong vườn, từ từ quỳ xuống, hướng mụ mà ôn nhu “cầu hôn” :

-Nàng ơi, nàng có biết ta đã thầm thương trộm nhớ nàng đã lâu. Nàng có bằng lòng lấy ta không? Tình yêu chúng ta sẽ mặn nồng như món cải cuốn thịt bò vậy. Ta thề sẽ một đời yêu thương nàng, tình yêu ta dành cho nàng rực cháy như đống than đang cháy dở trong nhà ta! Nàng ơi, hãy lấy ta!

Mụ chủ quán bán thịt hết nhìn anh bán than lại nhìn mấy bông cải trên tay anh. Lấy anh, mụ sẽ ko còn lo chi phí mua than nữa, mụ sẽ lại bỏ túi cả đống tiền. Chưa nói tới cái cơ ngơi than nhà anh, rồi đây mụ sẽ vừa là chủ quán thịt bò, lại vừa độc quyền kinh doanh than nữa, ngu gì ko đồng ý. Chưa kể đến mụ cũng để ý anh từ lâu, anh là mẫu người lý tưởng của tất cả phụ nữ trong trấn mà. Con mụ chủ trang trại sữa bò, rồi mụ chủ quán thịt nai từ lâu đã cạnh tranh với mụ, cả mụ chủ quán bán đầu lân nữa, ai cũng lăm le dòm ngó anh. Lấy anh, mụ sẽ làm tất cả bọn họ lác mắt vì ghen tị với mình. Hí hửng với ý nghĩ đó, mụ ngay lập tức gật đầu đồng ý mà quên mất cái tất yếu của phụ nữ chính là thể diện,ít ra cũng từ chối một vài lần cho có lệ chứ. Mà cũng phải thôi, thể diện đối với mụ có bán ăn được đâu, từ lâu mụ đã vứt cái thể diện đó vào xó xỉnh nào rồi. Về phần anh chàng bán than, khỏi nói ảnh sung sướng con mực nướng cỡ nào. Hết hú hét ỏm tỏi rồi lại quay qua bế người yêu quay vài (trăm) vòng. Có lẽ sung sức quay nhiều quá, cộng với men rượu trong người, khi quay đến vòng thứ một trăm hai mươi ba thì anh ngã bịch xuống đất làm mụ chủ thịt bò văng ra xa mười mấy mét. Ngày thường thì anh chết chắc với mụ, nhưng hôm nay đang vui nên tạm thời mụ bỏ qua cho anh.

Và rồi cuối cùng ngày quan trọng ấy cũng tới, ngày đám cưới của anh chàng bán than a.k.a Nhân quảng ninh với mụ bán thịt bò a.k.a Hiền korea. Khách khứa đến đông đặc nhà anh, rồi còn đứng ra cả sân sau, dẫm lên đám rau cải-ông tơ bà nguyệt xe duyên cho mối tình sặc mùi thức ăn của đôi trẻ. Thị trấn được một ngày náo loạn. Chị em phụ nữ trong trấn, và cả những vùng lân cận đến khóc lóc thảm thiết, tiễn đưa anh bán than lên đường cưới vợ cứ như khóc đám ma vậy. Còn cánh đàn ông mới ồn ào và phức tạp hơn nữa, một bên thì hí hửng ra mặt khi thằng cha bán than, địch thủ bấy lâu nay của họ đã yên bề gia thất, chị em phụ nữ sẽ lại quay về bên họ,còn có cánh khác cũng khóc lóc ỉ ôi ko kém chị em phụ nữ, nhưng đằng này là họ khóc tiễn đưa mụ bán thịt bò kia lên đường có chồng, trong đó không thể không kể đến anh chủ vườn chanh tội nghiệp nọ. Chứng kiến cảnh đó, tác giả ko khỏi ngửa đầu lên trời mà rên rỉ “Nhân ơi, từ khi anh đến, thị trấn Xô ko còn yên nữa”

Giống như quy luật của cuộc sống, cây lớn, sinh sôi phát triển thì ra hoa, kết quả. Vợ chồng anh cũng vậy, yêu nhau, cưới nhau, ...mần nhau, thì cũng đến ngày có con. Vợ anh, mụ bán thịt bò đanh đá kia, từ ngày có bầu độ đanh đá tăng lên gấp bội. Mụ tạm nghỉ bán thịt bò, nghe lời thằng chồng ở nhà phụ hắn bán than. Nhưng mấy bà bầu thường hay cáu bẩn, mụ cũng ko ngoại lệ, thậm chí mụ còn hơn hẳn kẻ khác, vì mụ có sẵn máu đanh đá trong người mà. Người ta đến mua than, thích thì mụ bán, ko thích thì đuổi về, khi vui thì lấy giá bình thường, khi điên lên thì lấy giá cắt cổ. Nạn nhân hay bị mụ ăn hiếp nhất chính là anh chàng chủ quán màn thầu tội nghiệp đầu trấn. Uất ức quá ko chịu được, người ta nói con giun xéo lắm cũng quằn, một ngày anh quyết định dẫn theo người tình của anh, chị chủ vườn cam nổi tiếng, đến nói lí lẽ với mụ. Hai bên lời qua tiếng lại một hồi thì mụ cũng đành chấp nhận chịu thua, bởi lẽ con người yêu của anh chủ quán màn thầu có giọng nói, hay chính xác hơn là giọng thét quá đỉnh, lên đến quãng tám. Mụ thì lại đang kì thai nghén, thôi thì một điều nhịn chín điều lành, đợi khi sanh xong mụ sẽ tính cả vốn lẫn lời với con bé đó.

Nói đến thai nghén, dạo gần đây anh chàng bán than nhà chúng ta bị xoay mòng mòng cũng vì nó. Mụ vợ anh ăn cái gì cũng nghén, cái gì cũng ọe. Mụ hết thèm thứ này đến thèm thứ nọ, nhất là mụ thèm chua. Mụ cứ suốt ngày qua lại với anh chủ vườn chanh làm anh tức điên, nhưng cũng chả dám hó hé gì. Hôm nay, tình cờ trong lúc nghỉ trưa, anh nghe đâu đây có tiếng rao hàng:

-Ai xoài ko? Xoài xanh xoài chín xoài vàng, xoài khoai lang, xoài cát, xoài tượng. Ai xoài đê! Muốn chín có chín, muốn chua có chua, muốn nửa nạc nửa mỡ có ngay nửa nạc nửa mỡ. Ai xoài nàooooooo!

- Ôi cái tiếng rao mới nao lòng người! Người đâu mà tiếng rao hay thế, tiếng rao chua lét y như xoài của cô ấy bán. Mà xoài ư?? Cô ấy bán xoài ư?? Vợ mình đang thèm chua, mua ngay vài chục kg để nàng ăn dần, khỏi phải qua lại nhà thằng cha trồng chanh kia nữa, ta lại còn được dịp diện kiến dung nhan người đẹp, hí hí!

Nghĩ là làm, anh ra gọi ngay cô bé bán xoài vào. Cô bé bán xoài đi cả đoạn đường dài ko có ai mua, nay nghe tiếng người gọi thì mừng hí hửng, ngoe nguẩy gánh xoài ghé vào nhà anh, nhìn anh với cặp mắt “long lanh”

-Anh ơi mua ủng hộ cho em vài kí xoài đi anh!

-Ôi nàng ơi sao mắt nàng to thế? Anh bán than lần đầu trong đời được thấy cặp mắt của một người con gái mà to đến thế, to hơn cả mắt mấy con bò vợ anh hay mần thịt nữa. Cô nhìn anh như muốn rớt mắt ra ngoài vậy, thật quá ấn tượng!

Em gái bán xoài e thẹn:

-Mắt em to để phân biệt tiền thiệt tiền giả dễ hơn!

Chàng bán than vỗ đùi đen đét thích thú hỏi tiếp:

-Nàng ơi sao giọng nàng chua thế?

-Giọng em chua rao cho người ta nghe tứa nước miếng mà mua xoài của em về ăn cho đỡ ghiền

-Nàng mới đáng yêu làm xao, nàng từ đâu đến đây, ta chưa thấy nàng ở đây bao giờ?

-Em từ dưới quê lên,gia cảnh khó khăn, từ nhỏ đã phải leo trèo nhảy nhót từ cây xoài này sang cây xoài nọ, đi bán xoài kiếm sống anh ạ!

Nói xong nàng sụt sịt vài tiếng rồi khẽ rút khăn tay ra hĩ mũi để thêm phần mùi mẫn. Cảm động với gia cảnh khó khăn của cô bé, anh chàng bán than hứa sẽ mua giúp cô hết gánh xoài, còn mời cô vào nhà nghỉ chân uống nước. Tuy nhiên, người tính ko bằng trời tính, tội nghiệp cô bé bán xoài, mới vừa thả gánh xoài chưa kịp bước vào nhà đã thấy bóng dáng mụ vợ anh chống nạnh đứng chàng hảng ngay cửa mà gào ra gió thét ra lửa:

-Hay cho con bé kia, ban ngày ban mặt dám trắng trợn rù quyến chồng bà, mày mà bước chân vào đây nửa bước bà cho mày ko còn sống mà nhìn xoài nữa đâu con ạ!

Thấy vợ mình nổi nóng, anh biết sớm muộn cũng có chuyện ko hay, liền vội chạy lại xoa dịu cơn giận

-Ấy ấy, nàng đừng hiểu lầm, ta gọi nàng ấy vào để mua xoài cho nàng ăn thôi mà. Trời trưa nắng nóng nên ta tiện lời mời nàng ấy vào uống miếng nước, chứ ta chỉ có mình nàng mà thôi.Khi nào trên rừng hết củi, nhà mình hết than ta mới hết yêu nàng!

-Hứ, ông lui ra ngay cho tôi, xí xọn ở đây coi chừng tôi cho vài đạp bây giờ *quay ra cô bé bán xoài giờ đang khép nép ở cửa* Con kia, xoài bao nhiêu một kí?

-Dạ … dạ thưa chị, xoài em vừa ngon vừa rẻ, chỉ 10000 won một kí thôi ạ!

-Mố??? mày cắt cổ bà đấy à? Xưa nay chỉ có bà được quyền cắt cổ người ta chứ ko có ai dám cắt cổ bà nhé. Hơn nữa, bà còn chưa tính sổ mày cái tội quyến rũ chồng bà, nhá! Gói hết lại cho bà, 1000 won 1 kí, ko lôi thôi mặc cả,NHANH!!!!!!

Cô bé bán xoài tội nghiệp đành thui thủi đi ra gói xoài đưa cho mụ, hôm nay thế là lỗ nặng rồi! Trước khi đi, cô ngoảnh mặt lại nhìn anh bán than, ai oán mà nói rằng:

-Xin lỗi, em chỉ là con bán xoài!!!

Còn lại anh chàng bán than đứng đó, tiếc rẻ mối tình chua lòe chua loẹt vừa mới chớm nở đã bị vùi dập phũ phàng!

End chap 1

Chap 2: 

Giống như quy luật của cuộc sống, cây lớn, sinh sôi phát triển thì ra hoa, kết quả. Vợ chồng anh cũng vậy, yêu nhau, cưới nhau, ...mần nhau, thì cũng đến ngày có con. Vợ anh, mụ bán thịt bò đanh đá kia, từ ngày có bầu độ đanh đá tăng lên gấp bội. Mụ tạm nghỉ bán thịt bò, nghe lời thằng chồng ở nhà phụ hắn bán than. Nhưng mấy bà bầu thường hay cáu bẩn, mụ cũng ko ngoại lệ, thậm chí mụ còn hơn hẳn kẻ khác, vì mụ có sẵn máu đanh đá trong người mà. Người ta đến mua than, thích thì mụ bán, ko thích thì đuổi về, khi vui thì lấy giá bình thường, khi điên lên thì lấy giá cắt cổ. Nạn nhân hay bị mụ ăn hiếp nhất chính là anh chàng chủ quán màn thầu tội nghiệp đầu trấn. Uất ức quá ko chịu được, người ta nói con giun xéo lắm cũng quằn, một ngày anh quyết định dẫn theo người tình của anh, chị chủ vườn cam nổi tiếng, đến nói lí lẽ với mụ. Hai bên lời qua tiếng lại một hồi thì mụ cũng đành chấp nhận chịu thua, bởi lẽ con người yêu của anh chủ quán màn thầu có giọng nói, hay chính xác hơn là giọng thét quá đỉnh, lên đến quãng tám. Mụ thì lại đang kì thai nghén, thôi thì một điều nhịn chín điều lành, đợi khi sanh xong mụ sẽ tính cả vốn lẫn lời với con bé đó.

Nói đến thai nghén, dạo gần đây anh chàng bán than nhà chúng ta bị xoay mòng mòng cũng vì nó. Mụ vợ anh ăn cái gì cũng nghén, cái gì cũng ọe. Mụ hết thèm thứ này đến thèm thứ nọ, nhất là mụ thèm chua. Mụ cứ suốt ngày qua lại với anh chủ vườn chanh làm anh tức điên, nhưng cũng chả dám hó hé gì. Hôm nay, tình cờ trong lúc nghỉ trưa, anh nghe đâu đây có tiếng rao hàng:

-Ai xoài ko? Xoài xanh xoài chín xoài vàng, xoài khoai lang, xoài cát, xoài tượng. Ai xoài đê! Muốn chín có chín, muốn chua có chua, muốn nửa nạc nửa mỡ có ngay nửa nạc nửa mỡ. Ai xoài nàooooooo!

- Ôi cái tiếng rao mới nao lòng người! Người đâu mà tiếng rao hay thế, tiếng rao chua lét y như xoài của cô ấy bán. Mà xoài ư?? Cô ấy bán xoài ư?? Vợ mình đang thèm chua, mua ngay vài chục kg để nàng ăn dần, khỏi phải qua lại nhà thằng cha trồng chanh kia nữa, ta lại còn được dịp diện kiến dung nhan người đẹp, hí hí!

Nghĩ là làm, anh ra gọi ngay cô bé bán xoài vào. Cô bé bán xoài đi cả đoạn đường dài ko có ai mua, nay nghe tiếng người gọi thì mừng hí hửng, ngoe nguẩy gánh xoài ghé vào nhà anh, nhìn anh với cặp mắt “long lanh” -Anh ơi mua ủng hộ cho em vài kí xoài đi anh!

-Ôi nàng ơi sao mắt nàng to thế? Anh bán than lần đầu trong đời được thấy cặp mắt của một người con gái mà to đến thế, to hơn cả mắt mấy con bò vợ anh hay mần thịt nữa. Cô nhìn anh như muốn rớt mắt ra ngoài vậy, thật quá ấn tượng!

Em gái bán xoài e thẹn:

-Mắt em to để phân biệt tiền thiệt tiền giả dễ hơn!

Chàng bán than vỗ đùi đen đét thích thú hỏi tiếp:

-Nàng ơi sao giọng nàng chua thế?

-Giọng em chua rao cho người ta nghe tứa nước miếng mà mua xoài của em về ăn cho đỡ ghiền

-Nàng mới đáng yêu làm xao, nàng từ đâu đến đây, ta chưa thấy nàng ở đây bao giờ?

-Em từ dưới quê lên,gia cảnh khó khăn, từ nhỏ đã phải leo trèo nhảy nhót từ cây xoài này sang cây xoài nọ, đi bán xoài kiếm sống anh ạ!

Nói xong nàng sụt sịt vài tiếng rồi khẽ rút khăn tay ra hĩ mũi để thêm phần mùi mẫn. Cảm động với gia cảnh khó khăn của cô bé, anh chàng bán than hứa sẽ mua giúp cô hết gánh xoài, còn mời cô vào nhà nghỉ chân uống nước. Tuy nhiên, người tính ko bằng trời tính, tội nghiệp cô bé bán xoài, mới vừa thả gánh xoài chưa kịp bước vào nhà đã thấy bóng dáng mụ vợ anh chống nạnh đứng chàng hảng ngay cửa mà gào ra gió thét ra lửa:

-Hay cho con bé kia, ban ngày ban mặt dám trắng trợn rù quyến chồng bà, mày mà bước chân vào đây nửa bước bà cho mày ko còn sống mà nhìn xoài nữa đâu con ạ!

Thấy vợ mình nổi nóng, anh biết sớm muộn cũng có chuyện ko hay, liền vội chạy lại xoa dịu cơn giận

-Ấy ấy, nàng đừng hiểu lầm, ta gọi nàng ấy vào để mua xoài cho nàng ăn thôi mà. Trời trưa nắng nóng nên ta tiện lời mời nàng ấy vào uống miếng nước, chứ ta chỉ có mình nàng mà thôi.Khi nào trên rừng hết củi, nhà mình hết than ta mới hết yêu nàng!

-Hứ, ông lui ra ngay cho tôi, xí xọn ở đây coi chừng tôi cho vài đạp bây giờ *quay ra cô bé bán xoài giờ đang khép nép ở cửa* Con kia, xoài bao nhiêu một kí?

-Dạ … dạ thưa chị, xoài em vừa ngon vừa rẻ, chỉ 10000 won một kí thôi ạ!

-Mố??? mày cắt cổ bà đấy à? Xưa nay chỉ có bà được quyền cắt cổ người ta chứ ko có ai dám cắt cổ bà nhé. Hơn nữa, bà còn chưa tính sổ mày cái tội quyến rũ chồng bà, nhá! Gói hết lại cho bà, 1000 won 1 kí, ko lôi thôi mặc cả,NHANH!!!!!!

Cô bé bán xoài tội nghiệp đành thui thủi đi ra gói xoài đưa cho mụ, hôm nay thế là lỗ nặng rồi! Trước khi đi, cô ngoảnh mặt lại nhìn anh bán than, ai oán mà nói rằng:

-Xin lỗi, em chỉ là con bán xoài!!!

Còn lại anh chàng bán than đứng đó, tiếc rẻ mối tình chua lòe chua loẹt vừa mới chớm nở đã bị vùi dập phũ phàng!

Bẵng đi một thời gian, con anh cũng đã chào đời được vài tháng, vợ anh vì giữ phom gìn dáng, mà thẳng tay cắt sữa con anh. Tức anh ách mà anh nào có dám nói gì, mở miệng ra nói hớ câu nào thì sô pha thẳng tiến, tạm biệt cái giường yêu dấu ngay. Nghe nói cuối trấn có một trang trại sữa bò, cũng là chỗ quen biết với vợ anh, mụ thường hay tới đây mua rẻ mấy con bò già bò bệnh về mổ, anh bèn mò tới mua sữa về cho thằng con khát sữa ở nhà.

Mới bước chân vào cổng, anh đã nghe xập xình tiếng nhạc

-Trăm phần trăm, trăm phần trăm, sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm! Trăm phần trăm, trăm phần trăm, sữa tươi nguyên chất trăm phần trăm! Chúng em là những con bò vui nhộn, chúng em là những con bò béoooooo!

-Woa, đúng là chuyên nghiệp, trang trại sữa bò phải nghe nhạc này mới chất chứ lị!

Trước mắt anh chàng bán than là hàng trăm hàng ngàn con bò xếp thành hàng đều răm rắp đang … tập thể dục!

Đứng đầu hàng ko ai khác chính là chị chủ trang trại, chị đang xắn tay áo lên tới nách, xắn quần lên gần tới .. bẹn, để lộ ra làn da trắng mịn màng ko tì vết y như sữa nhà chị. Chị vô tư chỉ tay năm ngón huấn luyện đàn bò tập thể dục, đâu hay biết từ phía sau có ai đó đang nhìn chị thèm rõ dãi

- 1, 2, 3 … dậm chân tại chỗ… dậm! Bước đều … bước! E5 bước sai nhịp rồi! X9 ngó đi đâu vậy hả? dẫm phải chân X8 rồi kìa! O3!!! Mày mà còn ngủ gật nữa thì tao đá mày một phát văng vào tường, văng ra lại đây liền đấy!

Chạy bước nhỏ… chạy! Nâng cao đùi … nâng! Chạy đá chân ra sau … đá!

Thôiiiiiii! …. Hít ……….. vào, thở ……… ra! Bài tập hôm nay kết thúc tại đây, tất cả xếp hàng nghiêm túc đi tắm rửa rồi ra sau ăn cỏ!

Bộp bộp bộp bộp!!!

Chị chủ trang trại bất ngờ với tiếng vỗ tay lạ, quay ra sau nhìn thì hỡi ôi, chị xém xỉu ngay tại đây. “Anh chàng bán than đó ư?? Ảnh đến thăm mình đó ư?? Phải chăng ko chịu nổi con mụ bán thịt bò đanh đá kia, rồi nghe danh ta nổi tiếng ngoan hiền nên đến rước ta về làm vợ phải chăng, hí hí!”

-E hèm, nàng gì ơi cho ta hỏi!

Chị chủ trang trại mải mê với đống suy nghĩ của mình mà quơ tay quơ chân loạn xạ. Nếu ko có anh chàng bán than lên tiếng thì ko biết chị còn đứng đó sung sướng với mớ suy nghĩ kia đến bao giờ

-Dạ, chàng gọi em có gì ko ạ! Chị cố gắng dùng chất giọng ngọt ngào như sữa của mình mà trả lời chàng, hy vọng có thể hút hồn chàng.

-Ta nghe nói sữa ở đây ngon số zách, nàng có thể bán cho ta vài thúng về cho con ta uống ko???

-Tất nhiên là được rồi ạ! Con của chàng cũng là con của thiếp mà, hí hí!

-Ơ, nàng nói gì thế? Ta ko hiểu!

-À quên à quên, em nhầm em nhầm, con của chàng cũng là … cháu của thiếp cơ mà. Thiếp thẽ lấy cho nó loại thữa hảo hạng nhất ở đây, còn tiền nong thì … thau này chỉ cần chàng … đối thử tốt với em là được rồi, í hí hí hí!

Vừa nói chị vừa đong đưa thân hình dặt dẹo, ỡm ờ trả lời với lời lẽ ngôn tình đấy ám muội. Tuy nhiên, anh chàng bán than nhà chúng ta, từ nhỏ lớn lên bên đống than, chất xám trong não cũng bị biến thành … chất đen mất rồi, cho nên những lời nói đó của chị anh nghe cứ ù ù cạc cạc như vịt nghe sấm

- Thứ lỗi cho ta ngu muội, nhưng sao phải là sau này, bây giờ nàng cứ mang ra đây cho ta vài chục thùng ta mang về một thể cũng được mà.

-Ôi chàng mới thung thức làm thao, em thích, em thích! Nhưng mà chàng ơi, thữa em là thữa đặc biệt, phải dùng ngay trong ngày ko để lâu được, cho nên ngày nào chàng cũng cứ đến đây em lấy thữa về cho con chàng … uống!

-Ôi thế thì còn gì bằng, cảm ơn nàng nhiều lắm!

Chàng bán than vui mừng khôn xiết, nắm lay tay chị chủ trang trại mãi ko buông, 2 bên cứ liếc mắt đưa tình qua lại cũng mấy tiếng đồng hồ thì chị chủ trang trại mới chịu thả anh về. Từ đó, ngày nào anh cũng tới đây, mụ vợ cũng sinh nghi liền chặn hỏi. Nhưng anh chàng bán than hôm ấy bỗng nhiên thông minh, can đảm đột xuất, dám lên giọng bảo đi lấy sữa cho con, còn lên lớp mụ vợ ko biết chăm sóc con cái, chỉ lo làm đẹp. Mụ vợ cũng ko phải người ko nói lí lẽ, biết mình sai nên ngồi im re, lặng lẽ để anh đi lấy sữa. Mụ đâu hay biết rằng, khôn 3 năm nhưng dại 1 giờ, thằng chồng mụ sắp cắm sừng mụ đến nơi rồi. Mụ cứ vui vẻ suốt ngày ra chợ bán thịt, vui vẻ đếm tiền. Mãi cho đến một hôm, mụ đang chặt thịt cho ông khách nọ, bỗng mụ nghe 2 bà thím từ phía cuối trấn đi lại thì thầm với nhau

- Này, nhà bà ở gần trang trại sữa bò phải ko? Bà có thấy dạo này thằng cha bán than nổi tiếng ở trấn ta hay qua lại với bà chủ ở đó ko? Tui nghi lắm nha!

- Ờ bà nói tui mới nhớ, hôm trước tình cờ đi qua đó xin ít phân bò về bón cây, thấy 2 người cứ cười cười nói nói với nhau cái gì sau bụi cỏ nghe mờ ám lắm!

-Hừ, tui biết mà, bà chủ đó coi hiền lành vậy chứ ko phải vừa nha. Hồi xưa khi thằng cha bán than làm đám cưới, nghe nói đâu mụ ấy tức điên, chém giết ko ít bò trong chuồng đó

-Hèn gì đợt ấy thịt bò rẻ chưa từng thấy, đúng là sống đến tận bây giờ chuyện gì cũng có bà nhỉ?

-Ừ, mà nghe nói mụ vợ thằng cha bán than đanh đá, ghê gớm lắm mà sao lại để ra cớ sự này chứ?

-YAH!!!!!! 2 bà nói có thật ko đấy??? thng chồng tôi nó đang làm gì với ai ở đâu hả??????

Rồi ko kịp để 2 bà thím nhiều chuyện kia trả lời, mụ lăm lăm con dao chặt thịt trên tay, hùng hổ đi về phía cuối thôn. Phen này mụ ko thiến 2 người kia mụ thề từ bỏ danh hiệu đệ nhất đanh đá. Trang trại sữa bò từ từ hiện ra, mụ ko ngại ngùng dung chân đạp bay cánh cửa khiến cho mấy con bò gần đó một phen hú vía. Tiếng động lớn kia, may mắn làm sao lại lọt vào tai 2 nhận vật chính của chúng ta. Nhưng họ làm sao nhanh bằng mụ, thoắt cái mụ đã đứng ngay trước mặt 2 người, mụ lăm le định phi con dao vào ngay giữa mặt chị chủ trang trại. Nhưng chị chủ trang trại cũng đâu phải hiền lành như thiên hạ hay đồn thổi. Chị ngay lập tức né con dao, rồi chạy tới con bò gần đó, cầm vòi của con bò sữa xịt vài phát vào ngay mặt mụ bán thịt bò,gì chứ vắt sữa theo bò theo kiểu vòi rồng là nghề của nàng. Về phần mụ chủ quán thịt bò, người ta bị đánh thì say đòn, còn mụ thì bị sữa ... xịt vào mặt hình như bị say sữa, càng hung hăng xông vào chị chủ trang trại. Hai bên cứ dung dăng dung dẻ kẻ chạy trước người chạy sau giống như trong mấy bộ phim truyền hình tình cảm lãng mãn sến súa

-Mụ ko bắt được ta đâu

-Đừng để bị bắt nhé!

-Ta sẽ ko để bị bắt đâu!

-Nếu bị bắt mụ sẽ bị ta phạt nặng đấy!

bla bla bla....

Về phần anh chàng bán than, nguồn căn của sự việc đang rón rén, xách dép ... chuồn. Đùa chứ có ai ngu mới đứng lại ở đây, nhỡ như 2 bên uýnh lộn hăng máu, tên bay đạn lạc trúng phải gương mặt đẹp trai này thì có nước ăn cám. Anh còn nhờ vào gương mặt này mà kiếm tiền nữa chứ. Còn tác giả yêu dấu của chúng ta, thấy suy nghĩ của anh chàng bán than tuy có hơi thực dụng, nhưng ko hẳn là ko có lý, nên đành gác bút chuồn theo ảnh

Ko biết sau đó thế nào *vì tối đó tác giả bị con mụ chủ quán thịt bò đá văng ra khỏi nhà ko cho tác nghiệp*, chỉ biết mấy ngày hôm sau anh chàng bán than liên tục bị đá ra sô pha ôm gối mà ngủ. Cũng từ đó, người ta ko còn thấy chị chủ trang trại sữa bò đâu cả, hàng trăm hàng ngàn con bò cũng biến mất dạng. Có người thì nói chị bị mụ chủ quán thịt bò giết rồi đem chôn xác dưới gốc cây, có kẻ thì lại nói chị bị mụ cạo đầu nhuộm bảy màu sơn như cầu vồng, xấu hổ quá nên bỏ đi biệt xứ, dắt díu theo cả đàn bò tới nơi khác sinh sống. Ôi cái sự đời chả biết thế nào mà lần!

Sau sự việc kinh thiên động địa đó, liệu anh chàng bán than sẽ tu tâm dưỡng tánh, chăm chú làm ăn??? Hay vẫn lại ngựa quen đường cũ??? Mời quý vị độc giả đón đọc chap cuối, tác giả sẽ cố gắng tung chưởng trong nay mai!

End chap 2

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top