Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

13| [Edit] [Short fic] Ngày nắng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Title: Ngày nắng

Author: 南萧一

Đã được sự đồng ý của tác giả, xin đừng đem đi đâu. Cảm ơn.


1.

Bên ngoài cửa sổ lúc này là tiết trời mây mù mà chỉ mùa này mới thấy tại thành phố C, trong lớp học, bởi sắc trời âm u ngoài kia mà những ngọn đèn huỳnh quang đang phải thật gắng sức để làm tốt công việc chiếu sáng của mình.

Hiện đang là tiết thứ hai của buổi sáng ngày đầu tuần, trên tấm bảng trắng chi chít những dãy từ mới mà giáo viên tiếng Anh đang viết. Mỗi một góc trong phòng học đều vẩn lên thứ mùi ẩm thấp. Không khí như bị đè nén, ngột ngạt và đầy nặng nề.


Chỗ ngồi của Kim Chung Nhân vốn ở dãy bàn cạnh cửa ra vào, vị trí thứ hai từ dưới đếm lên. Nhưng ngay từ đầu giờ cậu đã năn nỉ xong xuôi người bạn ngồi phía sau, đổi một lần trực nhật để lấy vị trí ngồi cuối đó. Thầy giáo dạy tiếng Anh vốn cận rất nặng mà ông lại không thích đeo kính, thế nên sự tráo đổi nhỏ này không bị ai chú ý đến cả.


Đợi chờ là lúc mà thời gian như bị kéo giãn ra đến vô tận, đồng thời cũng vô cùng buồn chán. Kim Chung Nhân một tay chống cằm, tay kia lấy di động trong túi áo ra, mang theo tâm trạng không thể nói rõ mở tin nhắn mà cậu bất ngờ nhận được vào bảy giờ tối hôm qua.

"Chung Nhân, ngày mai anh về nước. Mười hai giờ trưa đến."

Kim Chung Nhân chăm chú nhìn vào dòng tin ngắn đó mãi cho đến lúc đèn màn hình tối đi, rồi lập tức cậu lấy tay chạm vào màn hình khiến nó sáng lên, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm tin nhắn. Tới tới lui lui cứ thế liên tục nhiều lần.

Một lúc lâu sau, cũng không biết đã là lần thứ mấy màn hình tối đi, Kim Chung Nhân cuối cùng cũng cất di động vào lại túi áo. Cậu cúi nhìn đồng hồ trên tay để xác định thời gian.

9:35

Chú lái xe có lẽ đang đợi rồi.

Nghĩ vậy, Kim Chung Nhân rời khỏi chỗ ngồi rồi cúi người len lén chuồn ra bằng cửa sau của lớp. Sau đó chạy như bay xuống cầu thang, không đến một phút sau cậu đã rời khỏi khu vực phòng học.

Phía sau dãy phòng học là khu phòng thí nghiệm, để rút ngắn quãng đường cậu đã chạy xuyên qua cửa chính của khu đến con đường vắng vẻ luôn rợp bóng cây để ra chỗ cổng sau trường học. Bên đường là hai hàng cây ngô đồng của Pháp, trên những tán lá xum xuê điểm xuyến một vài quả cây nho nhỏ và những bông hoa màu đỏ còn sót lại. Cậu đút tay vào túi áo khoác màu đen, đầu hơi cúi, chân bước vội về phía cuối con đường. Đôi giày da thủ công tinh tế màu cà phê thỉnh thoảng giẫm lên vài chiếc lá ngô đồng sớm lìa cành, khiến cho mặt trên những chiếc lá ấy như bị in lại hoa văn dưới đế giày.

Kim Chung Nhân mắt nhìn thẳng về phía trước, dáng vẻ cực kì nghiêm túc rảo bước thật nhanh. Cả người cậu lúc này như tỏa ra một cảm giác người lạ cấm lại gần. Cuối cùng cũng đến được chỗ hàng rào sắt màu bạc ở cổng sau. Nhìn xuyên qua mắt lưới thấy chiếc xe Mayback dù đặt dưới ánh sáng nhập nhoạng của bầu trời mờ tối vẫn sáng loáng như cũ, vẻ mặt Chung Nhân mới dịu đi chút ít.

"Vẫn còn chút thời gian. Chú thấy tiệm hoa thì dừng lại một chút, tôi muốn mua một bó hoa."

Mở cửa xe ngồi vào, khi đóng cửa vẫn không quên dặn dò.

"Vâng, thưa cậu."

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên đường, đi qua ngã ba rồi chạy ra đường lớn, hòa vào dòng xe tấp nập đang liên tục ngược xuôi.



2.

Chung Nhân ôm theo một bó hoa hồng tím lớn bước xuống xe khiến cho bao ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu, những tiếng rì rầm bàn tán không ngừng vang lên. Cậu chẳng chút để ý mà cúi đầu nhìn xuống bó hoa trong tay mình, rồi đưa tay nhẹ nâng đóa hoa thiên điểu xen giữa những bông hồng tím, hài lòng cong khóe môi. Cậu bước đến khu vực tiếp đón thân nhân, kiên nhẫn chờ đợi.

Sảnh sân bay sáng ngời lúc này trái hẳn với sắc trời tối mịt ngoài kia. Kim Chung Nhân chăm chú nhìn khu vực cửa ra, ánh mắt lướt qua những bóng hình xa lạ rồi cuối cùng dán chặt lên một chàng trai mặc áo lông màu vàng nhạt, vai đeo balo MCM tím đang kéo vali chậm rãi đi ra.

Kim Chung Nhân cũng không rõ đã bao lâu rồi cậu chưa gặp Trương Nghệ Hưng, cậu chỉ biết chắc chắn một điều, cậu nhất định sẽ nhận ra anh chỉ với ánh nhìn đầu tiên. Mặc kệ người kia có thay đổi hay không. Nhìn Trương Nghệ Hưng từng bước tiến về phía mình, cậu chợt nghĩ ánh đèn ở sân bay lẽ ra phải càng rực rỡ hơn nữa, tốt hơn là hãy như ánh nắng của buổi trưa xuyên qua lớp kính thủy tinh mà chiếu lên người anh. Có như thế, mới có thể sánh được với nụ cười trên môi anh cùng lúm đồng tiền nhỏ trên má.

Tiết trời âm u đáng ghét.

Cửa ngoài tự động mở ra mang theo cơn gió lạnh ẩm ướt vào bên trong sảnh chờ, Trương Nghệ Hưng co người trong gió kéo theo vali chạy đến trước mặt Kim Chung Nhân.

"Chào mừng trở về."

Kim Chung Nhân cầm bó hoa nhét vào ngực anh, đôi mắt cong lên như hai mảnh trăng, những nếp hằn hiện lên nơi khóe mắt cậu như chòm râu của một chú mèo nhỏ.


Hai thân người sóng đôi bên nhau cùng một bó hồng tím lớn thật sự vô cùng hấp dẫn ánh nhìn. Cứ như thế, cả hai rời đi dưới sự quan sát chăm chú của những người xung quanh.

Thấy hai người, chú tài xế quen việc lập tức mở cốp xe rồi đặt hành lí vào trong. Còn Chung Nhân thì rất galant mà cúi người mở cửa, sau khi thấy Nghệ Hưng đã lên xe thì lạnh nhạt ngẩng đầu đưa mắt quét một vòng chống lại những ánh mắt đang bắn đến, rồi cúi người ngồi vào. Trong phút chốc khi cửa xe đóng lại, lớp kính mờ đã thành công ngăn lại hết thảy mọi tia nhìn soi mói của những người gần đấy.

"Chung Nhân, sao em lại mặc như ông già thế này? Rõ ràng chỉ là một đứa con nít cấp hai, giả vờ người lớn làm gì!"

Sau khi ngồi vào chỗ, Trương Nghệ Hưng đặt hoa sang một bên rồi vươn tay cầm lấy chai cola đặt ngay trung tâm của tủ thức uống, vừa vặn nắp vừa lẩm bẩm.

Chung Nhân ngẩn người, nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt dịu dàng của anh.

"Cho ấm."

Nghệ Hưng vốn cũng chẳng mong chờ cậu sẽ cho anh một đáp án có ý nghĩa, nên đành bĩu môi uống cola xem như thôi.

Kim Chung Nhân nhìn người con trai trước mắt mình, rõ ràng đã là một học sinh lớp mười hai nhưng lại chẳng hề giống một học sinh năm cuối chút nào. Đối với người lạ thì luôn giữ thái độ ôn hòa lễ phép, khiêm tốn nhưng xa cách; trước mặt người quen lại hay kiếm chuyện vô cớ, hoạt bát và đáng yêu. Thật may khi anh không giống như trong tin nhắn, không lạnh nhạt như thế, mà vẫn hệt như trước kia.

"Đang ở Luân Đôn rất tốt, sao tự nhiên anh về?"

"Về đi học."

"Đi học?"

"Đúng vậy. Thủ tục đều xong rồi, đến Tư Thần."

"Tư Thần?"

"Sao? Không được à?"


Quay về với em không tốt sao?



3.

Trường trung học dân lập Tư Thần là trường quý tộc nổi tiếng của thành phố C, trường bao gồm cả bậc cơ sở lẫn phổ thông. Hiện tại, Kim Chung Nhân đang là học sinh năm cuối của cấp trung học cơ sở, hoàn tất học kì sau cậu sẽ lên thẳng cấp phổ thông. Trương Nghệ Hưng về nước thì anh sẽ theo học lớp cuối của bậc phổ thông. Mọi việc quả thật rất đột ngột, trong khi Nghệ Hưng thì lúc nào cũng vui tươi hớn hở, lúc ẩn lúc hiện xuất hiện trước mắt Chung Nhân. Khi hỏi đến anh thì lúc nào cũng chu môi nói rằng "Anh thích". Kim Chung Nhân chẳng thể đoán được anh đang định làm gì, chỉ là, tuy không nói ra nhưng trong lòng cậu thật sự rất vui mừng.


Vì lần trở về này quá vội vàng nên ba của Nghệ Hưng đã liên lạc trước với cha Chung Nhân, do đó khi Nghệ Hưng về nước thì chỉ việc lên xe cùng cậu về căn nhà của họ Kim ở ngoại ô thành phố C là được. Đó là nơi mà Chung Nhân đã lớn lên. Căn nhà sát bên trước kia vốn là của họ Trương, nhưng sau nhà Nghệ Hưng di dân đến Anh thì bán lại cho một người Đức.

Kim Chung Nhân từ chối sự giúp đỡ của người giúp việc, tự mình cầm hành lí của Trương Nghệ Hưng lên lầu hai. Các cô giúp việc đã sớm dọn dẹp sạch sẽ căn phòng dành cho khách bên cạnh phòng của cậu, đối diện chiếc giường lớn đặt giữa phòng là cửa sổ nhìn ra vườn hoa của nhà họ Kim, và kề bên đó là một bể bơi ngoài trời rộng lớn. Ngoại trừ phần gạch lát ở hồ bơi có vẻ mới được sửa lại thì dường như mọi thứ đều chẳng hề thay đổi.

Trương Nghệ Hưng vô thức đưa ngón tay cái lên miệng cắn, anh đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài một lúc lâu, rồi bỗng vươn tay chỉ về một hướng.

"Nó vẫn còn à?"

Kim Chung Nhân nhìn theo tay Trương Nghệ Hưng đến chiếc xích đu đặt trong vườn hoa. Trong cả khu vườn, có thể nói nó là vật dụng cũ kĩ nhất. Cha của Chung Nhân đã từng nghĩ đến chuyện phá bỏ chiếc xích đu này để làm lại một cái khác, hoặc bỏ hẳn đi để trồng mấy khóm uất kim hương, nhưng mà lần nào cũng đều bị mấy chiêu ranh ma của Chung Nhân khiến ông phải bỏ ý định. Cuối cùng ông chỉ đành chấp nhận yêu cầu của cậu, tìm người theo định kì đến bảo dưỡng chiếc xích đu này. Dù cho, nó đã chẳng còn làm việc nữa kể từ ngày nhà họ Trương rời đi.

"Muốn ngồi một lúc không? Em đẩy cho anh."

Giọng cậu cất lên thoáng vẻ đắc ý, nhưng đồng thời cũng mang theo chút khẩn trương, tựa như một đứa trẻ đang mong chờ được khen ngợi.

Trương Nghệ Hưng không nói một lời, rút tay lại quay đầu nhìn thẳng vào Kim Chung Nhân. Sắc trời xám xịt ngoài kia khiến cho cả căn phòng cũng có chút mờ tối, nhưng thứ ánh sáng yếu ớt đó không thể ngăn cản Nghệ Hưng tìm kiếm đôi mắt đen sâu thẳm của cậu khuất dưới một nửa khuôn mặt đã bị phần bóng đổ che đi.

Ngay khi Chung Nhân cho rằng anh sẽ từ chối, thì Nghệ Hưng lại nở một nụ cười thật tươi, giống như ánh sáng dịu dàng của những đêm trăng rằm.

"Muốn chứ! Em nhất định phải đẩy giống như lúc trước, phải đẩy thật cao. Nếu như anh lại giống hồi trước giữ không chặt, không cẩn thận bị ngã..."

"Em sẽ đón được anh."

Tuy rằng có hơi bất ngờ nhưng Chung Nhân vẫn nhanh chóng đón lấy câu nói của anh, hệt như ngày trước.


Có nhiều điều sẽ chẳng bao giờ đổi thay. Có nhiều thứ, thời gian càng lâu thì lại càng đậm sâu.



4.

Tái hiện khung cảnh.

Thầy giáo tiếng Anh trở thành thầy dạy Toán, từ vựng tiếng Anh thì biến thành những dòng công thức sin cos thẳng hàng trên tấm bảng trắng. Kim Chung Nhân day nhẹ thái dương, đưa tay lấy hộp cơm trưa từ trong hộc bàn ra, là phần cho hai người nên nặng hơn bình thường khá nhiều. Thừa dịp lúc thầy giáo quay lên bảng để giải bài tập, cậu nhanh như chớp chạy vọt ra ngoài bằng cửa sau, sau đó chạy xuống tầng trệt.

Phòng học của cấp phổ thông vốn ở tòa nhà đối diện cấp cơ sở. Thế nhưng mục tiêu của Kim Chung Nhân lại là dãy phòng nghệ thuật.

Trương Nghệ Hưng nhập học tại Tư Thần với tư cách là một học sinh năng khiếu nên không cần thường xuyên học lớp văn hóa. Do đó, ngay ngày đầu tiên tới trường anh đã chạy đến phòng học dương cầm của trường để luyện đàn.

Cầu thang của khu nghệ thuật được lát bằng loại đá cẩm thạch cao cấp nên bất kể thời tiết âm u ra sao thì mặt đá cũng đều ánh xạ lấp lánh. Kim Chung Nhân cầm hộp cơm trên tay, bước nhảy hai bậc một lần đi lên, thoáng chốc cậu chợt nhớ ra vài ngày nữa là đến sinh nhật của Nghệ Hưng rồi, không biết nên tặng quà gì cho anh đây.

Kim Chung Nhân buồn bực cào cào mái tóc, cậu đưa tay kéo khóa áo khoác bóng chày xuống ngực rồi cầm chắc hộp cơm, chuyển từ hai thành ba bậc chạy nhanh lên tầng bốn. Lần trước đến sân bay đón Nghệ Hưng nghe anh trêu rằng cậu cố ý mặc áo khoác dáng dài để vờ làm người lớn xong thì ngay hôm sau Chung Nhân đã đổi sang kiểu áo khoác này. Giày da cũng bị cậu nhờ cô giúp việc cất lại vào tủ giày, thay vào đó là một đôi giày thể thao New Balance năng động.

Trương Nghệ Hưng khi đó khoanh chân ngồi trên ghế sô pha, miệng hơi hé ra cắn ngón tay rồi nghiêng đầu nhìn một lúc lâu mới nhẹ gật đầu nói một câu "Như vậy còn được."


Khu nhà nghệ thuật vốn thường đã không có ai lui tới, cộng thêm khí trời lúc này nên càng toát ra vẻ đơn độc lạnh lùng hơn. Kim Chung Nhân đi theo tiếng đàn đến bên cửa sổ của căn phòng ở trong góc khuất nhất của tầng bốn, cách một khung cửa nhìn vào bên trong. Từ góc độ này nhìn sang sẽ thấy được sườn mặt của Nghệ Hưng khi anh ngồi bên chiếc đàn dương cầm, da của anh vốn rất trắng, dưới ánh đèn lại càng tỏa sáng hơn nữa. Ánh mắt của cậu như bị hút theo những ngón tay tựa đang nhảy múa trên những phím đàn đen trắng của anh, nhưng rốt cuộc thì bài nhạc anh đang đàn là của nhạc sĩ nào, Debussy? Franz Liszt? Dù vậy, là ai cũng không quan trọng, quan trọng là cậu nhìn thấy được trong đôi mắt của chàng trai đang chăm chú chơi đàn kia là sự yêu thích và tán thưởng mạnh mẽ.

Không thì tặng anh ấy một cây đàn làm quà sinh nhật.

Vấn đề hãy còn đang băn khoăn trong thoáng chốc đã được gỡ rối khiến Kim Chung Nhân thở phào một chút.

Cậu xoay người bước đến trước cửa phòng học, đẩy cửa đi vào.



5.

Trương Nghệ Hưng vốn không cần phải về nước. Ngoài miệng thì bảo rằng về với Kim Chung Nhân, nhưng kì thực là vì dẫn cậu đi.

Thời gian ghi danh vào học viện âm nhạc hoàng gia Anh ngày càng gần kề. Nếu như Chung Nhân không muốn cùng Nghệ Hưng sang Anh thì anh chỉ có thể buông bỏ tình cảm này, chấp nhận nghe theo ba quay về Anh và từ đó về sau không được ôm bất kì ảo tưởng nào với cậu nữa. Chuyện làm ăn giữa hai nhà cũng sẽ hoàn toàn chấm dứt.


Khi Nghệ Hưng bắt đầu lên cấp ba và được nhiều cô gái theo đuổi thì đồng thời ba Trương cũng phát hiện ra việc anh vẫn luôn giữ chặt hình ảnh cậu trong tim. Ban đầu, ông hoài nghi con trai mình là đồng tình luyến ái nên đã mời một vị bác sĩ tâm lí đến kiểm tra kĩ cho Nghệ Hưng, nhưng kết quả lại không phải thế. Trương Nghệ Hưng không phải một người đồng tính, duy nhất anh chỉ yêu thích Kim Chung Nhân.

Sau đó, ông đến Mỹ để tham dự cuộc họp thì gặp cha Kim cũng vốn công tác dài hạn ở đây. Khi ông nói với cha Kim về chuyện anh thích Chung Nhân, cha Kim đã trầm mặc một lúc lâu.

"Tôi đã không ở cạnh thằng bé một thời gian dài rồi, cũng không biết được nó nghĩ gì. Anh cứ cho Nghệ Hưng một cơ hội, thử xem liệu Chung Nhân có cùng một cảm giác như vậy với cháu nó hay không? Nếu như hai đứa nhỏ là thật lòng với nhau, người lớn như chúng ta cũng đành theo chúng vậy."

Cha Kim cầm điếu xì gà mà trợ lí đưa đến, đốt lên, một làn khói mỏng chậm rãi phủ cả không gian, rồi thấp giọng nói.

"Nếu như con của anh từ chối, vậy việc hợp tác của chúng ta xem như chấm dứt."

Ba Trương lạnh lùng cau mày, câu nói mang theo sự quyết đoán không cho phép phủ nhận.

"Anh thật vẫn bao che khuyết điểm như xưa."


Cha Kim và ba Trương vốn là bạn thời đại học, ngày ấy cả hai người cùng thích một cô gái. Trong cuộc chiến tình cảm này, ba Trương là người chiến thắng. Cô gái đó là mẹ của Nghệ Hưng. Sau đó cha Kim thừa kế sản nghiệp của gia tộc, rồi kết hôn cùng một người con gái mà hai gia đình đã thân thuộc từ lâu. Sức khỏe của mẹ Kim vốn không được tốt, sau khi sinh Chung Nhân thì bà bị băng huyết quá nhiều mà qua đời. Cha Kim về sau vẫn không tái hôn, chỉ thương cho Chung Nhân từ nhỏ đã mất mẹ mà cha thì lại không thường xuyên ở bên cạnh. Người cùng cậu lớn lên, cũng chính là anh hàng xóm nhà bên cạnh, Trương Nghệ Hưng.

So với ba Trương thì Nghệ Hưng giống mẹ anh hơn, làn da trắng và đôi lúm đồng tiền nhỏ trên má. Không chỉ vậy, từ ngày bé đã theo mẹ học dương cầm nên dần dần anh cũng bị ảnh hưởng bởi khí chất dịu dàng riêng biệt của bà. Thế nên ba Trương với cậu con trai này đương nhiên là thương yêu vô cùng. Cha Kim tỏ vẻ ủng hộ đối với việc Nghệ Hưng thích Chung Nhân này một phần lớn cũng bởi vì anh rất giống mẹ mình.

Ba Trương không nỡ để con trai mình chịu tổn thương, nhưng cũng không thể khẳng định anh chắc chắn sẽ đau, đây là một chuyện mà xác suất là 50:50. Thế nên chẳng còn cách nào hơn, ông đành dùng việc hợp tác giữa hai nhà để cho Nghệ Hưng thêm lợi thế, ít nhất sẽ giúp cho tình cảm của anh về mặt kinh tế không thua kém người ta. Ba Trương đúng thật là quá bao che khuyết điểm rồi.


Cứ như vậy, Trương Nghệ Hưng gánh trên vai mình hạnh phúc của bản thân và tình cảm bao năm của hai nhà, bay nửa vòng Trái Đất để trở về bên cạnh Kim Chung Nhân. Nếu như anh chủ động bộc lộ tình cảm của mình thì có lẽ mọi chuyện đã tiến triển nhanh hơn một chút, nhưng khó là khó ở chỗ Trương Nghệ Hưng vốn không phải một người chủ động. Cho nên, từ lúc xuống máy bay đến bây giờ, trong lòng anh vẫn không thể dứt được nỗi ưu lo này.


Ngồi trước đàn dương cầm trong lớp học, anh theo trí nhớ của mình mà đàn lên một đoạn nhạc hỗn loạn tùy ý, nó như thể hiện sự bối rối trong tâm tưởng anh lúc này.

Cảm giác được có người bước vào, anh quay đầu lại thì thấy Chung Nhân đang đứng ở cửa giơ hộp cơm lên mỉm cười.

Trong thoáng chốc, anh bỗng ngẩn ngơ. Mãi cho đến khi cậu bước đến trước mặt, vươn bàn tay ra khua khua trước mắt thì anh mới định thần lại.


Bỏ đi. Thuận theo tự nhiên vậy.



* Thành phố C: thành phố Trường Xuân thuộc tỉnh Cát Lâm, nằm ở khu vực Đông Bắc của Trung Quốc.


6.

Sau khi ăn trưa, Chung Nhân cùng Nghệ Hưng tập đàn khoảng một giờ rồi cầm hộp cơm rỗng chạy về lớp. Trương Nghệ Hưng cũng không tự nhốt mình trong phòng học đàn cả ngày, dù sao thì một người tự luyện tập cũng là chuyện rất buồn chán và tẻ nhạt. Chung Nhân quay về lớp thì anh cũng sắp xếp lại những cuốn nhạc lí rồi thu dọn balo đi đến phòng học văn hóa. Nghệ Hưng đứng ở cửa sau của lớp học, sau khi thấy thầy dạy Lí ra hiệu cho phép thì lặng lẽ ngồi xuống vị trí cuối cùng trong lớp mà thầy chủ nhiệm đã xếp cho.

Vị trí gần cửa sổ, rất không tệ.


Mùa hè năm sau những học sinh năm cuối này sẽ phải nghênh đón kì thi tốt nghiệp rất căng thẳng, nên chủ nhiệm lớp cũng không muốn lãng phí thời gian tự học của họ để giới thiệu học sinh mới chuyển trường. Thế nhưng trường học nào thì cũng có vài người nhiều chuyện cả, dù cho là dưới áp lực học tập nặng nề của lớp mười hai thì chuyện đó cũng vẫn như dòng nước lũ mà lan tràn khắp nơi. Chưa đến tiết thứ hai cả lớp đã truyền tai nhau đầy đủ lai lịch của Trương Nghệ Hưng rồi. Nhưng bất kể là nam hay nữ, điều họ tò mò nhất không gì hơn chuyện: vào thời điểm mấu chốt như năm lớp mười hai này vì sao lại chuyển trường, đã thế còn từ nước ngoài quay về. Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề sao?


Sắc trời ngày càng u ám, có lẽ chỉ vài ngày nữa thôi bầu trời bao la sẽ không còn kiên nhẫn mà thả rơi xuống những giọt pha lê đẹp đẽ.

Tiết cuối cùng trong ngày là tiếng Anh, Trương Nghệ Hưng chống cằm nhìn ra cửa sổ rồi tự giết thời gian bằng cách đoán thời gian xem khi nào trời sẽ mưa.

Ngày mới đến Anh cùng ba mẹ, Luân Đôn hãy còn đang trong tiết sương mù, cả không gian đều là một màu mờ xám mông lung. Mấy năm trước, biết bao sức người sức của và tiền bạc mà chính phủ đã hao phí trong thời gian dài cuối cùng cũng có kết quả. Luân Đôn hiện tại, những khi bầu trời phủ đầy mây như thế này thật sự đã ít đến có thể đếm trên đầu ngón tay.


Tiết trời thành phố C lúc này thật có chút tương tự với Luân Đôn ngày đó. Cũng như thế, sự nhớ mong của một cậu trai với một cậu trai khác được ẩn sâu dưới tầng tầng lớp lớp những đám mây, cũng giống hệt như ngày đó.


Trước kia thật quá xa xôi, bây giờ gần ngay trước mắt nhưng cũng vẫn như cũ xa vời.

Trương Nghệ Hưng khẽ thở dài thật nhẹ. Lúc anh quay đầu lại thì nhận thấy có vài ánh nhìn đang hướng về mình, chủ nhân những ánh mắt ấy khi nhận ra anh quay lại thì hốt hoảng dời di tầm mắt, trong chớp mắt không khí tựa như ngập tràn mùi vị của sự bối rối ngọt ngào cùng một chút ngượng ngùng.

Con gái phương Đông quả nhiên dễ thẹn thùng ghê.

Lặng lẽ bĩu môi, Trương Nghệ Hưng trộm nhún vai một cái.


Dù cho ánh nắng mặt trời không chiếu rọi lên gương mặt, mái tóc hay đầu vai, tuổi thiếu niên vẫn luôn tốt đẹp như vậy. Chỉ cần có liên quan đến thời áo trắng thì trong cuộc sống, mọi thứ đều ngập tràn sắc màu của thanh xuân.


7.

Sau khi tan học, Trương Nghệ Hưng đứng ở cửa của dãy cấp ba, cách một màn mưa hướng về phía cửa ra của hệ cơ sở nhìn quanh. Không bao lâu sau, Kim Chung Nhân từ cầu thang đi xuống, bước sau cậu là một cô gái. Chung Nhân không mang theo dù, còn trong tay cô bé kia thì cầm hai cây, rồi cô cố chấp đưa cho cậu một cây. Nghệ Hưng không thấy rõ được vẻ mặt của Chung Nhân, chỉ thấy dường như cậu cũng khá bất đắc dĩ khi nhận lấy lòng tốt của cô bé ấy. Cô gái bung dù đi về phía dãy phòng học của Nghệ Hưng, trên khuôn mặt là sự kích động và vui vẻ thật rõ ràng. Kim Chung Nhân lúc này mới nhìn thấy anh đang đứng ở cửa dãy phòng bên kia, lập tức mở dù rồi bước đến.

Trương Nghệ Hưng nhìn dáng người cao lớn đang xuyên qua màn mưa ngày càng đến gần hơn, bướng bỉnh mím môi rồi chợt cúi đầu chạy lao vào giữa cơn mưa, một mạch chạy thẳng đến cổng sau của trường học, mỗi một bước chân đều khiến những đóa hoa bọt nước như nở bừng.

Kim Chung Nhân giật mình đứng ngây ra. Đến khi cậu đã hoàn hồn nhìn lại, người đã chẳng còn bóng dáng.

Cậu cầm dù đi đến cổng sau. Sau khi được tài xế mở cửa rồi ngồi vào thì cậu phát hiện Nghệ Hưng không ngồi ở băng ghế sau, mà lại ngồi ở ghế phụ cạnh bên chú lái xe, dùng khăn lau tóc. Cả người đều ướt đẫm, đôi vai gầy hơi co lại, khẽ run.

Chung Nhân nhíu mày, cậu cởi áo khoác ra rồi đưa đến trước mặt anh.

"Đồ ướt thì cởi ra, mặc áo của em cho ấm."

"Không cần."

Trương Nghệ Hưng bướng bỉnh cự tuyệt, lực tay khi lau tóc càng mạnh thêm, tựa như không phải đang lau tóc của chính mình.

"Sao không đi với em?"

Chung Nhân cũng chẳng ngại xấu hổ mà vẫn cứ vươn tay giơ áo ra.

"Không thích dùng đồ của người khác."

Dáng vẻ lúc anh giận dỗi thật sự rất giống một đứa trẻ bị giành mất đồ chơi. Cậu cũng chẳng cảm thấy anh như thế là có gì quá đáng. Mà ngược lại, vậy càng tốt hơn. Nói rõ rằng anh tin tưởng cậu.

"Người khác."

Chung Nhân cân nhắc một chút, cậu biết anh nhất định đã thấy lúc cô gái kia đưa dù cho mình rồi.

"Em không cầm dù theo, nhưng lại sợ anh bị ướt. Nếu như cô ấy cho mượn thì vì sao em lại từ chối."

Cậu đâu ra đấy giải thích rõ ràng. Có mở đầu, có kết thúc.

Cơn giận của Nghệ Hưng thoáng chốc đã tan biến. Cầm lấy áo khoác trong tay cậu rồi cởi áo của mình ra, sau đó khoác áo cậu vào.

Kim Chung Nhân nhìn Trương Nghệ Hưng mặc áo khoác xong, cả người anh hơi rụt lại rồi dùng mặt cọ cọ vào trong áo, bộ dáng đáng yêu đến mức khiến khóe môi cậu không kìm được cong lên. Đôi mắt cũng cong cong như hai vầng trăng khuyết, những nếp nhỏ như râu của một chú mèo cũng hiện bên khóe mắt.


Mắc mưa dường như cũng không tệ.



8.

Ngày sinh nhật của Nghệ Hưng, Chung Nhân đã đặt mua một cây đàn dương cầm và đặc biệt tự tay xếp đặt vị trí của nó ở cạnh bên cửa sổ phòng khách. Để khiến cho Nghệ Hưng được vui, cậu còn xin phép về sớm hai tiết để sắp xếp mọi chuyện cho ổn thỏa, còn chú lái xe sẽ chờ đúng giờ tan học đón anh về nhà sau.


Khi Nghệ Hưng nhận được tin nhắn của Chung Nhân nói rằng cậu phải đến nhà bạn một lúc nên anh hãy về nhà trước, khuôn mặt anh trong thoáng chốc lạnh đi khiến cô bạn học đang mượn cớ hỏi bài tiếng Anh để lại gần cũng phải dè dặt, sợ rằng mình đã nói sai điều gì.

Đến buổi trưa, tâm trạng của anh cũng chẳng hề khá lên.

Đến nhà bạn, ai mà biết được sẽ đi đến khi nào.

Chẳng lẽ đã quên mất sinh nhật mình rồi sao?

Cho đến khi đứng ở cửa nhà họ Kim đổi dép vào nhà, tinh thần của Nghệ Hưng vẫn chẳng tốt lên được. Trong phòng khách chợt có thêm một cây dương cầm cùng mấy bóng người bận rộn tới lui khiến anh giật nảy người.

"Quà sinh nhật tặng anh. Thích không?"

Kim Chung Nhân nghe thấy tiếng động thì xoay người lại, cười rạng rỡ.

"Đây là?"

Trương Nghệ Hưng chớp mắt vài lần, ánh mắt chuyển từ người chỉnh đàn đến mấy người giao hàng và những cô giúp việc đang bận rộn dọn dẹp, dường như có chút chẳng thể tin.

"Một cây đàn dương cầm. Sau này lúc anh ở nhà cũng có thể luyện tập."

Kim Chung Nhân bắt chéo tay ra sau lưng, dáng vẻ đắc ý tựa như ngày hôm đó hỏi anh có muốn ngồi xích đu hay không.

"A."

Nụ cười của Trương Nghệ Hưng có chút kì lạ, nhìn sao cũng chẳng giống như anh đang vui mừng.

"Em không phải thật sự cho rằng anh về nước để ở cạnh em chứ? Ở cùng với em tám năm mười năm, rồi sau đó vẫn tiếp tục ở lại đây?"

Anh cao giọng khiến những người trong phòng khách đều ngầm hiểu ý mà ngừng tay lại, đồng loạt nhìn về phía anh và cậu.

Nụ cười trên môi trong thoáng chốc cứng lại, Chung Nhân không nói một lời nào, trong mắt ngập đầy sự khó hiểu.

"Em là đồ ngốc sao? Anh ở Luân Đôn vẫn chưa xong việc học thì làm sao có thể ở lại đây lâu dài?"

Trương Nghệ Hưng mím mím môi, bất chợt trở nên tức giận. Giống như có người đã bắt nạt anh, khiến cho anh chịu thật nhiều oan ức.

"Đàn là em mua, anh sẽ không mang theo, thích ai thì em cứ việc đàn. Muốn làm gì thì làm."

Bỏ lại một câu rồi xoay người đi lên lầu.



9.

Thời gian đã kéo dài đến tận bây giờ mà việc cần làm vẫn chưa thể hoàn thành được. Anh chẳng nhìn ra được cậu có thích mình hay không, mà cũng chưa thể khiến cho cậu biết rằng anh thích cậu. Từng ngày từng ngày trôi qua, sự kiên nhẫn có lớn đến mấy cũng sẽ dần bị mài mòn. Bản thân anh cũng tự biết có nhiều cô bé thích mình, mà bên cạnh cậu cũng có biết bao cô gái, nhiều tới mức hệt như đèn kéo quân khiến người ta phải hoa mắt. Chính anh cũng chẳng thể hiểu cả anh lẫn cậu có điểm nào khiến con gái thích mà lại được ưu ái đến thế. Nếu cứ tiếp tục thế này, sợ rằng một ngày nào đó, khi tan học anh sẽ nhìn thấy cậu nắm tay một cô bé cùng bước xuống mất.

Trương Nghệ Hưng đã chịu đủ rồi.

Vậy nên, cây đàn dương cầm mới tinh ở phòng khách kia đã trở thành một mồi lửa lớn, khiến những nỗi lòng của anh như tuôn trào.

Rốt cuộc, vẫn nên trở về Luân Đôn sao?

Để rồi, chấm dứt tất cả mọi tình cảm.


Tuy Kim Chung Nhân bị Trương Nghệ Hưng vô duyên vô cớ nặng lời trước mặt mọi người, nhưng khi thấy anh quay bước lên lầu cậu cũng hoảng hốt chạy theo. Hai bước thay cho ba bước thông thường chạy đến phía sau Nghệ Hưng, vươn tay nắm lấy tay anh.

"Không thích đàn thì em có thể đổi lại thứ khác. Anh sao lại tự nhiên tức giận như thế? "

"Không biết!"

Trương Nghệ Hưng không quay đầu lại, anh đưa lưng về phía cậu cố giằng tay ra, lớn tiếng nói.

"Không phải anh đã nói như thế sao? Về với em. Sao bây giờ lại đổi ý? Sao lại phải quay về Luân Đôn?"

Chung Nhân nắm chặt lấy cổ tay Nghệ Hưng, nhất quyết không buông.

"Không biết!"

Nghệ Hưng tủi thân đến mức cả thanh âm cũng đều run rẩy, thế nhưng vẫn cố tỏ vẻ cứng rắn.

"Vậy rốt cuộc vì sao anh lại trở về? Anh không nói ra thì làm sao em biết?"

Cậu giữ chặt hai vai anh, xoay người anh lại đối diện mình.

"Đã nói rồi, không biết."

Đôi mắt Nghệ Hưng hoe đỏ rồi anh khịt mũi một cái. Như thể trừ câu "Không biết." ra anh sẽ không cho cậu một đáp án nào khác.

Lông mày Chung Nhân nhíu chặt, dáng vẻ đáng thương của Nghệ Hưng khiến cậu cảm thấy đau lòng vô cùng. Cậu không nỡ tiếp tục ép hỏi anh, chỉ đành nhìn thẳng vào khuôn mặt tủi thân trước mắt, kiên nhẫn chờ đến khi anh muốn trả lời.

Trương Nghệ Hưng nhìn sâu vào đôi mắt cậu, thấy ảnh ngược của chính mình in rõ trong đó. Một lúc lâu sau cuối cùng cũng lên tiếng.

"Em có thích anh không ?"



10.

Ngày mà Trương Nghệ Hưng và Kim Chung Nhân nắm tay nhau đến sân bay thành phố C, đó là một ngày nắng đẹp rực rỡ. Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính chiếu vào sàn nhà lát đá khiến chúng ánh lên những tia sáng, rồi nó chiếu lên màn hình đang hiển thị tin tức những chuyến bay, lên trên những chiếc xe đẩy, lên từng thứ đồ vật một... Rồi lại xoay chuyển một vòng tuần hoàn, chiếu xuyên vào trong lòng khiến trái tim cũng như rực sáng lên.


Kim Chung Nhân có thích Trương Nghệ Hưng hay không ư?

Đáp án ngay từ lúc đi đón anh cậu đã cho anh rồi.


Ngày hôm ấy, Chung Nhân cố ý để chú lái xe đến đón cậu trước hai tiếng chính vì để dành thời gian để mua một bó hoa.


Hoa hồng tím đại biểu cho "tình yêu sâu đậm". Thiên điểu thì đại biểu cho "tự do".

"Tình yêu em trao anh sâu tựa biển khơi, nhưng em vẫn sẽ dành cho anh không gian và sự tự do của riêng mình."


Quả nhiên cách biểu đạt tình yêu quá hàm súc cũng không được tốt cho lắm, sau này nếu có thể nói ra thì cố gắng dùng ngôn ngữ biểu đạt vậy.

Kim Chung Nhân nắm chặt tay Trương Nghệ Hưng, liếc nhìn lúm đồng tiền đang đựng đầy ánh nắng trên má anh, trong lòng thầm nghĩ.





./.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top