Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PART 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 2

Shiho vắt tay lên trán, mắt nhìn bâng quơ, suy nghĩ cách để có thể vào cung trót lọt mà không bị phát hiện.

- Nếu mà mình đột nhập vào và giả làm cung nữ, thì chắc không ai phát hiện. Nhưng như thế thì mình sẽ không có tên trong danh sách cung nữ, lỡ may có ai tra ra thì nguy. Còn nếu tham gia đợt tuyển cung nữ, chắc phụ mẫu chôn mình luôn quá! Ai da…

Shiho lắc lắc đầu, cố gắng tận dụng tối đa chất xám trong não để tìm ra cách. Chứ nếu không, suốt ngày ở trong cái phủ này chắc nàng sẽ chết vì chán quá.

- Chuyện này tốt nhất là chỉ mình Akemi tỉ tỉ được biết, vì mình cần tỉ ấy giúp mình. Còn việc trong cung canh gác nghiêm ngặt thì mình nghĩ mình có thể đột nhập vào và trốn thoát ra ngoài có thể sẽ không khó khăn lắm. Vậy nên thỉnh thoảng mình sẽ về phủ, ló cái mặt ra cho phụ mẫu nhìn rồi lại đi tiếp. Chắc hai người sẽ nghĩ mình đi chơi ở ngoài và ít ở nhà thôi… Nhưng vấn đề bây giờ là làm sao có thể vào cung đây?

Shiho mệt nhọc bước xuống giường, đi đến bên bàn và cầm một chiếc bánh quế cho vào miệng. Nàng đứng ở cửa phòng, tay xoa xoa cằm đăm chiêu suy nghĩ. Sau vài phút, nàng thở hắt ra:

- Được rồi, liều vậy. Quyết định sẽ… đột nhập vào cung. Chắc sẽ chẳng ai dỗi hơi đi tra danh sách cung nữ đâu. Mỗi đợt tuyển đến mấy chục người liền mà… Vậy đi!

Nói là làm, Shiho quay vào trong phòng, lấy tay nải và chuẩn bị đồ dùng. "Chắc nên mang theo tiền, vì trong cung có tiền phòng thân vẫn hơn". Nàng mở tủ quần áo, nhưng rồi chợt nhớ ra:

- Chết rồi! Lấy đâu ra y phục cung nữ bây giờ? Nếu cung nữ được tuyển thì sẽ được cấp y phục. Mình đào đâu ra đây? Mà y phục cung nữ nó như thế nào nhỉ? Mình chưa vào cung bao giờ…

Đang day day trán tìm giải pháp thì Shiho chợt nhớ ra có một người có thể giúp được cô: chính là Đại Tiểu thư Akemi.

- Tỉ ấy vào cung mấy lần rồi nên chắc biết, sẵn tiện nói kế hoạch cho tỉ ấy luôn.

Shiho đóng của phòng và vội vàng chạy ngay đến phòng của Akemi.

- Cái gì? Muội bị khùng hả?

Akemi đứng dậy và kêu lên khi nghe Shiho phổ biến cái kế hoạch ngông cuồng này. Nàng quay mặt đi:

- Không được, ta không giúp muội được đâu! Nếu bị phát hiện, tội xử tử đấy!

Shiho đứng dậy kéo kéo tay Akemi:

- Đi mà tỉ tỉ! Bị phát hiện thì muội sẽ trốn ra khỏi cung là được chứ gì? Muội dám cá là trong cung chẳng ai biết muội là con gái Thừa tướng, và cũng chẳng ai biết mặt mũi Nhị Tiểu thư phủ Thừa tướng tròn méo ra sao đâu! Nếu có bị phát hiện thật, muội sẽ trốn trong phủ cả đời không ló mặt ra ngoài. Thế thì sẽ chẳng ai lần ra được đâu! Giúp muội nhé tỉ tỉ Akemi tốt bụng!

Akemi quay đầu lại, lườm Shiho:

- Muội tính đến như thế rồi cơ à? Chuẩn bị chu đáo quá nhỉ?

Shiho nở một nụ cười "khả ái":

- Vâng, và cuối cùng là quyết định của tỉ nữa thôi. Đồng ý nhé, tỉ tỉ?

Shiho ngân dài hai từ cuối, đồng thời kéo kéo lắc lắc tay của Akemi khiến nàng phát bực. Akemi gạt tay Shiho ra khỏi tay áo mình, nheo mắt nhìn:

- Muội hết trò để chơi rồi à?

Shiho phụng phịu:

- Ở trong này thì lấy đâu ra trò chứ!

- Vậy việc hai người a hoàn trong phủ hôm qua…

Shiho giật mình:

- Sao tỉ biết?

- Sao mà không biết? Chỉ có muội mới chơi mấy trò đó thôi!

- Vậy nên tỉ đồng ý giúp muội đi, nếu ở nhà muội sẽ không chịu được mất a.

- Nếu lỡ may một ngày nào đó muội chán ở trong cung rồi thì sao?

- Thì muội sẽ trốn ra. Chuyện dễ như trở bàn tay. Vả lại muội sẽ không có trong danh sách cung nữ nên có đi mất cũng chả sao.

Akemi lườm Shiho. Nàng suy nghĩ một lát rồi thở dài:

- Được rồi. Nhưng muội phải hứa với ta là không được giở trò linh tinh trêu chọc người khác, cẩn thận với tất cả mọi người. Vì trong cung rất nguy hiểm, chỉ cần lỡ lời hay sơ sẩy làm sai gì đó một chút thôi, muội có thể sẽ bị giết mà không ai hay biết. Ở đó có rất ít người thật sự tốt bụng, hầu hết toàn là những kẻ đầy mưu mô, tham vọng, xem trọng tiền và quyền lực hơn bất cứ thứ gì. Đừng nên quá tốt với người khác.

Shiho đưa tay che miệng ngáp:

- Gì mà ghê… Mà sao tỉ biết rõ vậy?

Akemi quay người đi ra chỗ bàn trang điểm, soi mình vào gương, dùng tay vuốt nhẹ lại tóc ở hai bên trước ngực:

- Thế bây giờ có cần ta đi mua y phục cung nữ cho muội không?

Shiho mắt sáng lên:

- Ôi tỉ đúng là hiểu rõ muội nhất mà. Chưa nói thì tỉ đã biết rồi.

Akemi liếc nhìn Shiho rồi bước ra cửa. Shiho háo hức đi theo.

Hai người rảo bước trên đường. Kinh thành này rất sầm uất và đông đúc. Shiho ngó nghiêng xung quanh và nhận thấy rằng có một vài người đang nhìn chằm chằm vào hai tỉ muội nàng, mốt số còn chỉ trỏ và nói gì đó. Shiho thì thầm vào tai Akemi:

- Sao tỉ không đi xe ngựa? Như vậy sẽ không bị dòm ngó. Tỉ xinh đẹp và nổi tiếng quá mà!

Akemi chỉ tay về một cửa tiệm lớn phía trước:

- Kệ họ đi. Ta biết một cửa tiệm chuyên may y phục trong cung ở đằng kia. Chúng ta đến đó thôi.

Shiho gật đầu rồi theo Akemi đến cửa tiệm đó, đầu vẫn ngoảnh lại nhìn mấy người đang nhìn mình.

Cửa tiệm này rất to và có vẻ sang trọng chỉ giành cho những bậc quan vương. Shiho ngước nhìn lên bảng tên ở phía trên cửa. Một bảng hiệu với dòng chữ dát vàng:

"Kojima"

Nàng lẩm bẩm:

- Kojima?

Akemi đã bước vào trong, và gọi vọng ra:

- Muội làm gì vậy? Vào đây đi!

Shiho thôi nhìn cái bảng hiệu, lững thững bước vào. Ông chủ tiệm vừa thấy Akemi thì niềm nở:

- Chào Tiểu thư Akemi! Người muốn may y phục ạ?

Akemi mỉm cười nhìn quanh cửa hiệu:

- Chào ông chủ, ta muốn đặt may mấy bộ y phục dành cho cung nữ.

Ông chủ tiệm ngạc nhiên:

- Tiểu thư cần y phục cung nữ làm gì?

Akemi hơi lúng túng thì Shiho chen vào:

- Tôi là nô tì của Tiểu thư đây, tỉ tỉ của tôi là cung nữ trong cung, nhưng do sơ ý đã làm rách mất mấy bộ y phục nên nhờ tôi mua giúp.

Akemi cười:

- Đúng đó ông chủ!

Shiho cảm thấy may khi ít ai biết đến sự tồn tại của mình. Nàng đưa mắt nhìn quanh cả cửa tiệm. Rất nhiều trang phục khác nhau được treo ở trên tường. Nàng không hiểu rõ lắm về mấy loại vải nhưng nhìn chúng có vẻ sang trọng cầu kì, hoa văn đẹp và bắt mắt, màu sắc sặc sỡ. "Chắc đây là y phục dành cho phi tần" – Shiho nghĩ thầm.

Ông chủ tiệm đi ra khỏi quầy, tiến đến chỗ mấy bộ y phục cung nữ treo ở phía đằng trong bên trái:

- Tiểu thư Akemi thật là tốt bụng mà, đi mua đồ giúp nô tì của mình nữa chứ!

Shiho lẩm bẩm:

- Đồ xu nịnh.

Akemi huých nhẹ vào tay Shiho rồi hỏi ông chủ:

- Đặt may thì bao lâu mới xong?

Ông ta vừa sờ tay lên những bộ y phục vừa trả lời:

- Chắc khoảng bốn năm ngày gì đó…

Chưa kịp để ông ta nói hết câu, Shiho đã chen ngang:

- Khỏi cần, lấy mấy bộ may sẵn này được rồi!

- Nhưng cô nương, như vậy thì có thể sẽ không vừa…

- Vừa đó, ông không phải lo.

Akemi quay sang nói nhỏ:

- Này, có cần thiết phải như vậy không?

- Muội-không-đợi-được-bốn-ngày-đâu!

Nói rồi Shiho chỉ vào một bộ y phục màu xanh lá cây nhạt, nói với ông chủ:

- Tôi lấy bộ này!

Trang phục của cung nữ cũng khá đơn giản. Bên trong là một chiếc váy đúp ngực, dài đến quá chân, phần từ eo xuống được may hai lớp vải mỏng, còn phần trên là vải dày. Bên ngoài là chiếc áo khoác cũng dài bằng chiếc váy ở trong, cùng loại vải với phần thân váy, cũng được làm từ hai lớp vải lụa, tuy nhiên dày hơn. Ở eo là một đai lưng cùng màu, dày và có thắt nơ ở trước bụng. Trong còn có một chiếc quần lụa màu trắng. Shiho thấy trang phục này chỉ khác một tí so với trang phục của nô tì trong phủ, và trông đẹp hơn.

Ông chủ tiệm gỡ bộ y phục xuống, đồng thời chỉ tay vào gian trong:

- Mời cô nương vào trong đó lựa chọn.

Shiho đi vào trong theo hướng chỉ của ông chủ, còn Akemi thì đứng bâng quơ nhìn ra ngoài cửa, khẽ thở dài.

Shiho ngồi phịch xuống chiếc ghế nhỏ cạnh bàn trong phòng Akemi. Nàng cầm ấm trà trên bàn rót vào chén rồi uống. Akemi đứng ở cửa nhìn xung quanh rồi đóng cửa phòng lại. Nàng ngồi xuống một cái ghế cạnh muội muội của mình. Shiho uống một hơi cạn chén nước, và cầm ấm trà lên rót tiếp:

- May là không có ai canh ở cửa sau.

Akemi nhìn Shiho với cái nhìn không thiện cảm lắm khi mà đường đường là một Tiểu thư phủ Thừa tướng mà ngồi húp trà soàn soạt thì ra cái thể thống gì. Nàng nhìn ra phía cửa:

- Lúc nãy hình như ta có thấy bóng của ông quản gia…

Shiho trợn mắt:

- Phụttttt…. Tỉ đùa à?

Akemi nhẹ nhàng cầm một cái chén lên, rót trà và nhấm một ngụm, giọng thản nhiên:

- Có sao đâu? Ông ấy chỉ thấy hai chúng ta…

Shiho giật tách trà mà tỉ tỉ mình đang cầm trên tay, nói như muốn hét vào mặt Akemi:

- Vâng, chỉ thấy hai chúng ta, đang lén lút đi vào từ cửa sau, tay xách theo một cái tay nải bí ẩn. Tỉ có nghĩ là ông ấy sẽ nói với cha mẹ không?

Akemi lấy lại tách trà từ tay Shiho:

- Muội có cần suy nghĩ nhiều như vậy không? Ông ấy sẽ chẳng nghi ngờ gì đâu, nhất là muội.

- Nhất là muội? Tỉ có ý gì vậy? Vả lại muội đi cùng tỉ mà!

Akemi vẫn điềm nhiên uống trà, không quan tâm đến thái độ của Shiho. Shiho đứng dây, đi ra ngoài cửa, xách theo cái tay nải y phục, quay lại nhìn Akemi nở một nụ cười "khả ái':

- Muội về phòng đây. Dự là muội sẽ đi vào tối nay, nên ở nhà có gì phiền tỉ lo giúp muội nhé! Tạm biệt tỉ!

Akemi đang thưởng thức trà giật mình gọi lại:

- Này từ từ đã…

Shiho ngoái đầu từ cửa nhìn vào:

- Gì nữa ạ? Đừng nói tỉ thay đổi ý kiến nha?

- Không… Chỉ là còn mười ngày nữa mới đến đợt tuyển cung nữ. Bây giờ muội vào đó thì biết nói ra sao?

Shiho khựng lại. Nàng không nghĩ đến việc này.

- Muội có cách rồi.

- Cách gì? Vả lại muội định vào chỗ nào trong cung?

Shiho chép miệng, quay đầu đi:

- Không nói cho tỉ biết được!

Akemi lắc đầu, thở dài, đứng dậy đóng cửa lại.

Canh hai. Ngoài những bụi cây, khóm hoa tiếng côn trùng kêu rả rích. Phòng của Nhị Tiểu thư đèn vẫn sáng. Shiho đang mặc bộ y phục cung nữ lên mình. Sau khi buộc dây đai quanh eo, nàng nhìn một lượt và cảm thấy khá ổn. Mặc dù cái váy này đối với nàng quả là rất vướng víu khi mà lúc nào nàng cũng mặc quần thụng quen rồi. Nàng thấy may khi ống tay áo của cung nữ nhỏ chứ không xòe rộng ra như mấy bộ đồ dành cho phi tần, tiểu thư mà nàng thấy ở tiệm nọ. Shiho nhìn qua chiếc gương nhỏ ở trên bàn, chợt nhớ ra một điều và kêu lên:

- Chết rồi! Kiểu tóc! Kiểu tóc!

Nàng vội vàng gói gém quần áo, các thứ cần thiết, thêm một ít ngân lượng vào tay nải. Đồ đạc cũng không nhiều nên tay nải khá nhẹ. Đeo qua vai, Shiho phi ngay ra cửa, không quên thổi tắt ngọn nến trong hai chiếc đèn lồng, và đóng cửa phòng bằng… chân.

Shiho đứng trước cửa phòng của Akemi, thở dốc. Nàng đưa tay gõ cửa:

- Tỉ tỉ! Tỉ còn thức không?

Tiếng Akemi có vẻ đang buồn ngủ vọng ra kèm theo tiếng loạt soạt của váy áo:

- Gì thế?

Akemi mở cửa, chưa kịp hỏi gì thì Shiho đã lao vào phòng, ngồi xuống chiếc ghế trước cái gương nhỏ trên bàn trang điểm:

- Làm hộ muội kiểu đầu của cung nữ đi! Chỉ luôn cách làm cho muội. Ôi phiền phức quá!

Akemi đưa tay che miệng ngáp. Nàng vừa định lên giường đi ngủ sau khi đọc xong cuốn "Tỏa Thanh Thu".

- Ta tưởng muội đi rồi…

Shiho gỡ từng lọn tóc xuống:

- Thôi tỉ làm nhanh lên!

- Giục gì chứ!

Akemi nhớ lại trong đầu kiểu tóc của cung nữ mà nàng thấy khi vào cung mấy lần. Nàng dùng lược chải lại mái tóc dài mượt của Shiho. Tóc của muội muội nàng quả thực rất đẹp, mượt và óng, đặc biệt nó có màu kì lạ - màu nâu ánh đỏ. Nhưng Shiho không bao giờ chải đầu theo kiểu của Tiểu thư, mà toàn vấn cao tạo thành lọn đuôi gà dài đến ngang lưng, gọn gàng, không cầu kì, dùng một chiếc trâm ngọc cố định. Nếu Shiho mà chịu yên phận ở nhà làm Tiểu thư thì chắc khối người chết mê chết mệt vì nàng và vì cả bộ tóc hấp dẫn này rồi.

Akemi vén một ít tóc ở phần trên, búi lên thành một búi nhỏ, và ép vào sau đầu, dùng trâm ngọc cố định phần búi. Tóc mái Shiho thì nàng chải chéo qua một bên. Phần tóc còn lại ở đằng sau tết thành một bím dài, buộc chốt bằng một sợi dây màu xanh ngọc, thắt nơ. Sau đó, Akemi lựa một vài món phụ kiện gài lên trên đầu. Xong, nàng cất các đồ dùng vào trong ngăn kéo:

- Rồi đó. Đơn giản đúng không? Chắc muội nhìn qua là biết được cách làm rồi chứ?

Shiho ngó mình qua gương, xoay qua trái, xoay qua phải để nhìn cho kĩ. Nhìn cũng ổn. Tuy nàng không quen với kiểu đầu này nhưng chí ít thì nó cũng gọn gàng chán so với kiểu tóc xõa dài vướng víu của Akemi. Nàng đứng dậy dang tay ra:

- Muội nhớ rồi. Thế nào? Nhìn muội giống cung nữ chứ?

Akemi ngắm nhìn Shiho từ đầu đến chân, gật gật tỏ vẻ hài lòng:

- Tạm ổn rồi đấy!

Shiho lấy tay nải trên bàn đeo vào vai và đi ra cửa:

- Thôi, muội đi đây! Tỉ ngủ đi.

Akemi cũng bước theo ra cửa:

- Thế muội không định nói cho ta biết muội định làm thế nào à?

Shiho nháy mắt:

- Đã bảo bí mật rồi mà!

- Nhưng nhớ là thình thoảng phải đem cái mặt về nhà cho cha mẹ nhìn đấy nhé! Nếu không thì tỉ không giúp được đâu.

- Muội biết mà! Hẹn gặp lại tỉ vào một ngày không xa.

Nói rồi Shiho đi ra sân, đứng trước bờ tường cao hơn một trượng, rồi đạp một chân xuống đất, dùng khinh công bay lên trên tường, rồi nhảy tiếp ra ngoài.

Vì phòng của Akemi nằm ở dãy nhà sát với đường bên ngoài nên Shiho chọn nơi đây để trốn đi cũng như trốn về. Cũng vì ở đây là khu riêng của Đại Tiểu thư, nên không sợ có người biết.

Akemi đứng nhìn bóng muội muội của mình nhảy qua tường. Xong quay vào và đóng của phòng. Nàng cảm thấy yên tâm phần nào vì võ công của Shiho rất giỏi. có lần sư phụ nàng – Agasa đã nói là Shiho rất thông minh, chỉ cần chỉ qua một lần là thuộc, hay chỉ cần nhìn người khác luyện võ, đánh nhau là nàng có thể nhớ đươc các chiêu thức và học được nhanh chóng. Tuy nhiên, Akemi cũng vẫn lo lắng, vì trong cung là nơi đầy nguy hiểm, thị phi. Nhưng muốn khuyên can Shiho cũng khó, vì nàng đã muốn làm gì thì sẽ làm cho bằng được.

Shiho đã ra khỏi phủ an toàn. Nàng đi bộ theo con đường nhỏ trong ngõ. Còn một đoạn ngắn nữa là ra đến đường chính. Hoàng cung cách Phủ Thừa tướng không xa, chỉ khoảng chưa đến nửa khắc phi nước kiệu là đến. Giờ này dĩ nhiên tất cả các quán xá đều đóng cửa, nhưng nàng đã dặn trước một người mà nàng quen biết, cho mượn chú ngựa cưng của người đó.

Shiho dừng lại trước một ngôi nhà không lớn lắm, nhưng cũng không phải là quá nhỏ. Nàng đi ra phía bên hông nhà, khẽ gọi nhỏ vào vách:

- Này, có còn thức không đó?

Ở trong vang lên tiếng loạt soạt nhỏ. Shiho đi lại chỗ cửa chính. Cánh cửa từ từ mở, và ở trong một người thanh niên, quần áo xộc xệch bước ra, cúi đầu:

- Nhị Tiểu thư đến rồi ạ?

Shiho khoát tay:

- Đừng gọi ta như thế, Mitsuhiko! Con ngựa đâu rồi?

Người thanh niên tên Misuhiko lách người ra, khẽ đóng cánh cửa, cố không gây tiếng động:

- Đệ để nó ở đằng kia!

Nói rồi Mitsuhiko chỉ tay về phía bên phải căn nhà, nơi có cái cột gỗ, buộc một sợi dây thừng dài ở dưới. Shiho nghiêng đầu nhìn con ngựa đang nằm ngủ. Mitsuhiko đi lại gần, xoa xoa lên đầu con ngựa. Con ngựa khẽ cựa mình, lắc lắc nhẹ cái đầu rồi từ từ đứng dậy. Mitsuhiko cởi nút buộc ở cổ nó, rồi đưa dây cương cho Shiho:

- Đây tỉ tỉ.

Con ngựa thấy Shiho thì chỉ ngoe nguẩy đuôi và cái đầu hơi rướn lên. Shiho ngạc nhiên:

- Thông minh thật! Nó biết không gây ra tiếng động lớn cơ đấy!

Mitsuhiko cười tươi, tay xoa xoa vào bờm con ngựa:

- Nó thông minh lắm. Nếu tỉ đến nơi rồi chỉ cần thả nó ra là nó tự biết đường quay về.

Shiho mỉm cười, đưa tay vuốt bờm con ngựa:

- Cảm ơn đệ nhé!

- Có gì đâu ạ! Tỉ cũng từng giúp đệ nhiều lần mà!

Shiho gặp Mitsuhiko khi đang đi cùng sư phụ. Thấy cậu bị bọn cướp chặn đường, đòi nộp ngân lượng rồi bị đánh, Shiho đã ra tay cho bọn cướp một bài học, cứu Mitsuhiko và còn dạy cậu một vài chiêu võ phòng thân. Biết hoàn cảnh nhà Mitsuhiko, một mình ở với mẹ bị bệnh, đã thế gia sản bị cướp hết, nàng đã giúp mẹ con họ, cho họ "vay" tiền và hẹn "khi nào có hẵng trả, không cần vội". Mitsuhiko rất cảm kích và hứa sẽ giúp Shiho nếu có thể. Và đây là cơ hội để cậu trả ơn.

Shiho trèo lên lưng ngựa, nắm chắc dây cương:

- Đệ không thắc mắc là ta đi đâu à?

Mitsuhiko chỉ cười:

- Đó là chuyện riêng của tỉ mà! Nếu tỉ muốn nói thì chắc đã nói rồi.

- Cảm ơn đệ nhé! Ta đi đây!

Nói rồi Shiho thúc ngựa phi đi. Mitsuhiko vẫy tay:

- Chúc tỉ may mắn!

Đi được một lúc, Shiho đã thấy bóng Hoàng cung tráng lệ ở xa xa trước mắt. "Giờ chắc khoảng canh tư" – Nàng nghĩ thầm – "Cũng may là buổi chiều mình đã ngủ đủ giấc. Lúc nãy nói thế cho Akemi tỉ yên tâm thôi chứ thực ra mình vẫn chưa nghĩ ra cách gì cả. Làm sao đây? Thôi cứ đến đó rồi tính sau"

Shiho kéo dây cương cho ngựa dừng lại. Nàng nhảy xuống rồi vuốt ve bờm con ngựa:

- Được rồi. Mày về đi. Nhớ đi đường cẩn thận. Cảm ơn mày nhé!

Dường như hiểu được Shiho nói gì, con ngựa hí vang, lắc lắc bờm rồi phi thẳng về hướng vừa đi tới. Shiho nhìn nó cho đến khi nó khuất bóng sau màn đêm dày đặc mới quay lại nhìn Hoàng cung.

Trước mặt nàng là một công trình kiến trúc vĩ đại với kiểu cách cầu kì, rực rỡ và xa hoa. Mặc dù trời vẫn đang còn tối nhưng nàng vẫn có thể thấy rõ, những mái vòm được mạ vàng, nhấp nhô ở bên trong cánh cổng to đồ sộ kia.

Shiho đứng nép vào bờ tường, men theo lối đó mà tìm đường vào. Vào bằng cửa Ngọ Môn chắc chắn không được, vì có nhiều thị vệ canh gác. Cũng may là trời tối, nếu không một người thập thò ở đây như nàng chắc chắn sẽ bị phát hiện và gô cổ ngay lập tức.

Sau khi chạy xa cánh cổng to lớn kia, rẽ trái, chạy tiếp một quãng đường dài, Shiho dừng lại, thở lấy sức và lẩm bẩm:

- Ôi trời ơi, dài khiếp!

Đảm bảo rằng xung quanh mình không có ai, Shiho ngước nhìn lên Hoàng thành, nơi mà nàng chuẩn bị nhảy qua. Hoàng thành này cao hơn tường trong phủ Thừa tướng khoảng năm thước. Nàng chọn nơi này để đột nhập là do Akemi tỉ nói trước rằng, cánh cửa chính dẫn vào Thái Hòa Môn và Tam Đại Điện rất rộng lớn, nên Shiho quyết định đi vào hậu cung, vì ở Hậu cung ít thị vệ canh gác, và có nhiều cung nữ hơn thị vệ. Hậu cung nằm ở sâu bên trong, nàng theo trực giác mách bảo mà dừng lại ở đây.

Shiho cẩn thận nhìn lên, hít thật sâu, tay nắm chắc tay nải trên vai, lấy đà dùng khinh công nhảy lên tường. Sau khi yên vị trên mái, nàng cẩn thận nhìn ngó ở dưới, xung quanh xem có tên lính nào đi tuần không. Rồi nàng di chuyển nhẹ trên mái, khiến mấy viên ngói kêu lạo lạo, chọn chỗ đất trống để nhảy xuống.

Phịch. Tiếp đất an toàn. Shiho phủi tay, đứng thẳng dậy, sờ lại tay nải để chắc chắn rằng không có thứ gì bị rơi ra. Nhìn xung quanh một lượt nữa, Shiho bắt đầu bước đi, vừa đi vừa dè chừng quan sát.

- Trời đất! Rộng thế này biết đâu mà lần đây?

Shiho ngước mắt nhìn khung cảnh rộng lớn trước mặt, không khỏi ngỡ ngàng. Những dãy nhà mái vòm dài tạo thành một hình chữ nhật. Cửa chính của khu này được trang trí bằng hình chín con rồng. Xung quanh được trồng nhiều cây cối và hoa. Ở giữa là một cái hồ nước trong vắt. Một vài tia nắng ban mai dần ló dạng ở đằng đông. Shiho có thể thấy được những con cá chép vàng đang quẫy đuôi dưới hồ.

- Nơi này là nơi nào đây?

Nàng lẩm bẩm, ngó nghiêng để tìm câu trả lời. Bỗng thấy mấy tên thị vệ đi qua cách chỗ đứng không xa, nàng liền núp vào một bụi cây gần đó. Mới rạng sáng nên ở đây vẫn còn vắng người, Shiho thơ thẩn đi thẳng về phía trước, tay đung đưa cái tay nải. Đi ra đến một cửa phụ dẫn đến một lối đi nhỏ, và không có ai, nàng thầm nghĩ:

- Sao ở đây vắng thế nhỉ? Trong tưởng tượng của mình thì Hoàng cung phải nhộn nhịp lắm.

Shiho đi theo hướng tay phải, đầu vẫn ngước nhìn xung quanh.

Bịch.

"Hình như mình vừa đụng vào ai đó? Chết rồi!"

Shiho nghĩ thầm. Nàng từ từ ngẩng mặt lên nhìn người đối diện vừa mới va phải, định bụng sẽ chạy ngay lập tức. "Trang phục người này khá giản dị, một bộ y phục đơn giản, không có hoa văn, ngón tay cái đeo một chiếc nhẫn ngọc. Sao tự nhiên mình có cảm giác ngột ngạt vậy". Sau khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh biếc của người con trai trước mặt, Shiho bỗng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Ở con người này phát ra cái gì đó khiến nàng không sao giải thích được. Ánh mắt sâu thẳm, phức tạp nhìn thẳng vào mắt nàng. Shiho chột dạ, lùi xa sau một bước.

"Không biết là thái giám hay thị vệ, nhưng theo Akemi tỉ thì tốt nhất không nên dây vào. Chuồn thôi." – Nàng nghĩ thầm rồi cúi xuống, nhặt tay nải đã bị rơi, vẫn không ngẩng đầu lên:

- Tôi xin lỗi!

Rồi sau đó, Shiho từ từ lùi lại, quay người và đi thẳng, cố gắng bước thật nhanh.

Người thanh niên vẫn đứng đó, không nói câu nào, ánh mắt nhìn theo hình dáng Shiho. Thái độ có vẻ ngạc nhiên một ít, đối với một nô tì với hành động có lẽ là không quang minh chính đại cho lắm. Từ đằng sau một thái giám đi đến bên cạnh người thanh niên, cung kính cúi đầu thưa:

- Thưa Hoàng thượng, có chuyện gì vậy ạ?

Người thanh niên đó, hay Hoàng đế đương triều, Kaito Kuroba, khoát tay, cất giọng đầy uy nghi của một người đứng đầu đất nước:

- Không có gì. Về Càn Thanh Cung!

Nói rồi đi thẳng, và người thái giám cúi người đi theo sau.

Shiho sau khi cố gắng hết sức đi thật nhanh khỏi nơi đó thì rẽ sang một lối đi khác. Nàng nhìn quanh và không thấy có ai, trước mặt là một cửa phụ nhỏ. Đi theo hướng đó, Shiho được dẫn đến một nơi thơm ngát mùi hoa cúc. Nàng đưa mắt nhìn thì thấy trước mặt là một bụi hoa cúc trắng. Nơi đây được trồng rất nhiều loại hoa này. Shiho hít một hơi tận hưởng mùi thơm dịu dàng của nó. Đang đưa tay khẽ chạm nhẹ vào một bông hoa thì Shiho nghe thấy tiếng người nói:

- Nương nương, sao hôm nay người dậy sớm thế?

Nàng vội vàng ngồi xuống, nấp sau bụi hoa cúc, đưa mắt nhìn qua khe hở giữa những thân cây hoa.

Một giọng nói vang lên, mang theo vẻ cao quý của Hoàng tộc:

- Tự dưng hôm nay ta thức dậy sớm, không ngủ lại được nên muốn ra đây tận hưởng ánh nắng của bình minh thôi. Mùi hương thật dễ chịu.

Shiho thấy một người phụ nữ, nàng đoán là một vị nương nương và một nô tì đi bên cạnh, đỡ lấy một tay của chủ nhân. Vị nương nương này vận một bộ y phục màu hồng nhạt, tóc được vấn cầu kì, trên đầu cài hai chiếc châm có dây lắc và rất nhiều trang sức. Cổ đeo mấy chiếc vòng vàng vòng bạc đủ loại, ba ngón tay đeo nhẫn vàng, có đính kim cương ở mặt trên.

Shiho nhìn xuống bàn tay mình, lầm bầm:

- Chậc, không thấy vướng víu sao?

Khuôn mặt của vị nương nương này, tuy nàng không thấy rõ lắm tuy nhiên có thể khẳng định là một mỹ nhân. Người đó tiến đến chỗ bụi hoa nơi nàng đang nấp, miệng khẽ nhoẻn cười.

"Chết rồi! Làm sao đây?" – Shiho nghĩ thầm. Chưa kịp nghĩ ra giải pháp thì…

- Ai? Người nào ở đó?

Giọng vị nương nương đó vang lên làm nàng giật bắn mình. Cô nô tì bên cạnh cất giọng:

- Người đ…

- Khoan…

Shiho đứng dậy, vứt tay nải xuống đất có ý giấu đi, đưa hai tay ra trước ngụ ý cầu xin cô nô tì kia đừng gọi người đến. Vị nương nương khi trông thấy Shiho, chỉ là một cung nữ nên giơ tay lên ra hiệu cho nô tì không cần gọi người, rồi cất tiếng hỏi Shiho:

- Ngươi là ai? Người ở cung nào? Sao lại trốn ở đây?

Shiho nuốt nước bọt, nói rành mạch:

- Thưa nương nương… nô tì là người ở… Trường Xuân Cung ạ!

Cô ta nhìn Shiho, vẻ mặt không tin lắm:

- Trường Xuân Cung? Ở Tây Lục cung. Sao ngươi lại ở đây?

- A… nô tì đi nhầm đường ạ. Nô tì về ngay. Nô tì cáo lui.

Shiho cúi đầu đang định đi thì vị nương nương đó quát lên:

- Nói dối! Đông Lục cung và Tây Lục cung rõ ràng như vậy, sao lại nhầm được? Vả lại ta chưa thấy ngươi bao giờ. Khai mau! Ngươi là ai? Và ở đây có mục đích gì?

Shiho giật mình, nghĩ thầm: "Người này cũng thông minh thật". Nàng vội vàng quỳ xuống, kéo tay nải từ trong bụi hoa ra:

- Mong nương nương tha tội! Nô tì mới vào cung nên không biết…

Vị nương nương kia nheo mắt nhìn Shiho:

- Mới vào? Đợt tuyển cung nữ mười ngày nữa mới diễn ra. Còn đợt tuyển tú nữ kết thúc hôm qua, nhưng nhìn ngươi ăn mặc giống một cung nữ…

Shiho nuốt nước bọt lần nữa:

- Bẩm nương nương… Đến nước này nô tì xin nói thật. Mong nương nương lượng thứ!

- Được rồi. Kể đi.

- Bẩm nương nương, nô tì có một người tỉ tỉ ruột làm cung nữ trong cung, ở Trường Xuân cung ạ. Tỉ ấy đã vào cung được năm năm rồi, từ khi tỉ ấy vừa tròn mười tám tuổi. Ở nhà, tỉ ấy có một vị hôn phu, là hàng xóm của nhà nô tì. Hai người đã đính ước với nhau và hẹn nhau khi nào tỉ ấy được ra khỏi cung vào năm hai lăm tuổi, sẽ tổ chức hôn lễ. Tuy nhiên, năm ngoái mẹ của huynh ấy bắt huynh ấy phải sớm kết hôn để sinh con nối dõi. Mẹ huynh ấy nhất định không chịu đợi thêm ba năm nữa để tỉ tỉ nô tì xuất cung và kết hôn cùng huynh ấy. Bà ấy đã bảo là nếu bây giờ tỉ tỉ nô tì được về thì sẽ đồng ý để hai người lấy nhau, còn không thì huynh ấy phải lấy một người khác. Nô tì đã gửi thư bằng bồ câu cho tỉ tỉ, và nói cho tỉ ấy biết kế hoạch là tỉ ấy sẽ trốn ra khỏi cung, còn nô tì sẽ vào thay vị trí của tỉ ấy. Dù sao thì nô tì cũng còn trẻ, và chưa có hôn phu, vả lại nô tì rất yêu quý tỉ tỉ của mình, một lòng mong cho tỉ ấy được hạnh phúc, bởi vì họ thật sự rất yêu nhau… Vậy nên…

Kể đến đây Shiho bắt đầu sụt sịt, lấy ống tay áo quệt ngang mặt. Nương nương kia có vẻ đã bị thuyết phục bởi câu chuyện lâm li bi đát này:

- Nhưng ngươi không sợ nếu như chẳng may ngươi bị phát hiện sao? Sẽ là tội chém đầu đấy. Có đáng không?

Shiho ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt vị nương nương, hai mắt ầng ậng nước:

- Không bao giờ nô tì cảm thấy hối hận. Chỉ cần tỉ tỉ được hạnh phúc… Vì ngày xưa, chính tỉ tỉ đã liều mạng cứu nô tì thoát chết…

Vị nương nương khẽ cúi người, đỡ Shiho dậy, mỉm cười:

- Được rồi, đứng lên đi. Ta rất thông cảm cho ngươi và rất khâm phục tình cảm của ngươi dành cho tỉ tỉ mình, cả tình yêu của tỉ tỉ ngươi nữa. Ta cũng muốn có một tình yêu trọn vẹn như thế…

Người đó đưa mắt nhìn xa xăm. Shiho hơi ngạc nhiên về câu nói cuối cùng của người này. Nàng ngập ngừng:

- Vậy… cho nô tì hỏi… nương nương là?

- Ta là Bạch tần. Tên của ta là Aoko Nakamori. Còn ngươi?

- Dạ, nô tì tên là Shiho Miyano…

- Miyano… ta nghe họ này quen quen… Thôi, từ nay ngươi hầu hạ ở chỗ ta, ta sẽ báo với tổng quản giúp ngươi.

Shiho vui mừng, cúi đầu:

- Nô tì đa tạ nương nương! Nhất định nô tì sẽ báo đáp!

Bạch tần bật cười:

- Báo đáp gì chứ! Ngươi chỉ là một cung nữ… Ta không hi vọng ngươi báo đáp, chỉ cần ngươi hầu hạ tốt cho ta là được.

Shiho cảm thấy lỡ lời. Vì từ nhỏ đã hành tẩu giang hồ nên nàng quen luật giang hồ rồi, có ân báo ân, có oán báo oán. Nàng mỉm cười:

- Đương nhiên rồi, thưa nương nương.

Bạch tần quay sang nói với cung nữ bên cạnh mình:

- Ngươi đi sắp xếp chỗ ở cho Shiho đi.

- Dạ vâng, thưa nương nương.

Người cung nữ kia dẫn Shiho đi đến một dãy phòng, chắc là dành cho cung nữ, mở của một phòng trống và nói với Shiho:

- Đây sẽ là phòng của cô. Nó vẫn được dọn dẹp sạch sẽ nên cứ yên tâm vào sắp xếp đồ đạc đi!

Shiho đi vào phòng, nhìn xung quanh một lượt và thấy rằng cách trí không khác phòng nàng ở phủ Thừa tướng là mấy, nhưng chỉ nhỏ bằng một nửa. Nàng quay đầu lại hỏi trước khi cung nữ kia đi ra:

- Này vị tỉ tỉ…

- Gì thế?

- Tỉ tên là gì?

- Ta là Sonoko Suzuki.

Shiho nở nụ cười thân thiện:

- Sau này có gì giúp đỡ ta với nhé?

- Uhm.

Sonoko gật đầu rồi quay lưng đi ra ngoài. Shiho lẩm bẩm:

- Có vẻ khó gần…

Nàng đóng cửa phòng rồi, để tay nải vào trong chiếc tủ gỗ bên cạnh giường:

- Hôm nay là một ngày may mắn. Thành công ngoài sức tưởng tượng. Mình cảm thấy phục mình quá! Tài nói dối của mình quá siêu mà!

Shiho sắp xếp lại một vài đồ đạc, rồi đi ra ngoài, bắt đầu cuộc sống của một cung nữ.



 
  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top