Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

26. Trial and Error

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trial và Error - phép thử và sai lầm là một phương pháp cơ bản để giải quyết vấn đề. Nó được đặc trưng bởi các nỗ lực lặp đi lặp lại, đa dạng được tiếp tục cho đến khi thành công hoặc cho đến khi người thực hành ngừng cố gắng (Theo Wikipedia).

Prompt: "Năm lần Kaito cố gắng để hôn Shinichi và một lần Shinichi hôn Kaito."

xxx

Kaito Kid kéo Shinichi lại gần, vươn người để hôn cậu. Cậu giật mình và hành động theo bản năng, nhắm đồng hồ gây mê vào Kid. Kid sững sờ y chang Shinichi rồi bất tỉnh.

Shinichi xoa mặt, tức giận với bản thân. "Tên ngốc," cậu rên rỉ. "Ngươi đã hủy hoại cơ hội của mình rồi. Tuyệt vời làm sao. Chà. Không thể tin được."

Cậu quá xấu hổ để ở lại chờ hắn tỉnh dậy và xin lỗi, vậy nên Shinichi để lại tờ giấy nhớ. Bên trong chỉ đơn giản nói, "Thành thực xin lỗi, đừng lo về chuyện tẩu thoát. Ta sẽ bao che cho ngươi. Đáng ra ngươi không nên thử làm loại chuyện như vậy mà không có cảnh báo hoặc quá đột ngột." Xong xuôi, cậu đảm bảo không có ai tiến vào căn phòng Kid đang ở và dẫn dắt cuộc điều tra đi chệch hướng để hắn trốn thoát dễ dàng.

Đó là những gì cậu có thể làm để bù đắp cho mớ rắc rối này.

xxx

Shinichi đang ở bữa tiệc xa hoa theo yêu cầu của Sonoko, tiếng pha lê chạm nhau cùng tiếng trò chuyện ồn ã khiến cậu khó chịu. Trong khi đang tìm Sonoko để viện cớ đi về, một quý cô xinh đẹp - có vẻ như là ái nữ thừa kế của một gia tộc nào đó - ngăn cậu lại.

Nàng khẽ cắn móng tay được sơn màu xanh đậm. Shinichi chú ý rằng màu xanh nọ giống hệt màu chiếc váy dạ hội của nàng. Phần còn lại của căn phòng dường như biến mất khi nàng ngày càng gần cậu. "Cậu là Kudo Shinichi sao?" Nàng nghiêm túc hỏi.

"Đúng vậy." Cậu có linh cảm mình đã từng gặp nàng trước đây, nhưng cậu chưa từng nhìn thấy gương mặt này. Mái tóc nâu dài xoăn óng ả, đôi mắt màu lục ẩn sau hàng mi dày chuốt mascara, đôi môi đỏ mọng, cơ thể mảnh khảnh sau lớp váy... Nhưng cậu cam đoan rằng mình đã gặp nàng trước đây.

"Chuyện mà mọi người đã nói, liệu có đúng không?"

Shinichi khá chắc kèo rằng nàng đang tán tỉnh cậu. "Tùy thuộc vào họ nói gì."

"Ừm, gần đây tôi nghe được rằng cậu vẫn độc thân - rằng cậu và bạn gái đã chia tay. Có đúng vậy không?"

Chắc chắn là tán tỉnh rồi.

"Đúng vậy. Có chuyện gì sao?"

Nàng bật cười, âm giọng hơi khàn, phù hợp với âm vực trầm hơn của giọng nàng. "Tôi nghĩ câu trả lời của cậu cũng giải đáp những thắc mắc khác của tôi. Tôi nghe mọi người nói rằng cậu mất khá lâu để nhận ra ai đang tán tỉnh mình, nhưng chưa từng nghĩ mình cũng có cơ hội được chứng kiến," đối phương nói. Nàng lại cắn ngón cái và mỉm cười.

"Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?" Shinichi hỏi. Người phụ nữ kinh ngạc.

"Tôi không nghĩ vậy. Hay phải chăng là kiếp trước." Nàng nháy mắt.

Một kiếp người khác... Chẳng phải Sonoko muốn cậu tìm ra Kid sao? Chẳng phải có viên đá mà hắn muốn chiếm đoạt sao? Vậy thì...?

Người phụ nữ rất có khả năng là Kid vươn người lại gần, nhưng trước khi nàng kịp rút ngắn khoảng cách, Sonoko gọi cậu. Cậu quay đầu, và môi của người phụ nữ áp lên má cậu. Cậu quay lại nhìn và nàng lùi lại. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của nàng mím lại, gương mặt lộ vẻ thất vọng.

"Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải rời đi," Shinichi nói. "Nhưng tôi nghĩ tôi sẽ gặp lại cô sau."

Cậu rời khỏi trước khi nàng (?) kịp lên tiếng, tìm Sonoko giữa đám đông. Khi cô nàng và Ran nhìn thấy cậu, họ đều thở hổn hển.

"Shinichi, cậu vừa dây dưa với ai thế?" Sonoko hoang mang hỏi.

"Tớ muốn biết chi tiết," Ran nói.

Cậu đảo mắt nhưng miệng vẫn mỉm cười. "Nữ thừa kế nào đó, tớ nghĩ vậy. Tớ không biết tên cổ."

"Miêu tả thử xem," Sonoko yêu cầu.

"Cao tầm tớ, tóc nâu dài, váy xanh."

"Cô ấy tự giới thiệu là Kaiko. Hừm, cổ gan dạ hơn tớ nghĩ."

"Liệu cô ấy có đến dự vài ngày nữa không?"

"Chà, chà, cậu có vẻ hứng thú. Cậu thích cổ sao?"

Shinichi bật cười. "Khó lắm, nhưng đúng là tớ có hứng thú. Cô ấy có thể là Kid."

Sonoko kinh ngạc và chạy vào trong đám đông, nhưng đúng như Shinichi tiên liệu, nàng đã đi rồi. Biến mất trong màn đêm đen thẳm, không để lại dấu vết nào ngoài dấu son môi trên má trái của cậu. Và với sự trợ giúp của Ran, dấu vết nọ cũng tan biến không lâu sau đó.

xxx

Vào đêm diễn ra phi vụ, cậu gặp lại "Kaiko," lần này nàng vận chiếc váy tím tôn lên cơ thể của mình. Shinichi cho phép bản thân được thưởng thức sắc đẹp của đối phương. Dù đối phương có phải là Kid hay không, Kaiko quá đỗi xinh đẹp.

Khi Kaiko nhìn thấy cậu, nàng mỉm cười rực rỡ và đi về phía cậu, hông đung đưa với mỗi bước đi. Nàng dừng lại ở khoảng cách còn gần hơn cả lần trước, gần đến mức Shinichi gần như đặt tay lên hông nàng.

"Xin chào, anh chàng đẹp trai. Chúng ta lại gặp lại nhau rồi." Hôm nay môi nàng vương son hồng, thực phù hợp với phấn phủ mắt của nàng. Cậu không chắc loại vải màu tím nhạt của bộ váy này gọi là gì, nhưng cậu biết nó sẽ quét trên đất nếu nàng xoay người. Ngược lại, phần vạt váy trông giống satanh, ôm lấy nàng ở mức độ vừa phải.

Shinichi xấu hổ, đút tay vào túi. "Có vẻ như vậy. Tôi chỉ tò mò khi cô lại tới đây. Phải chăng cô ở đây để gặp tôi, hay...?

"Hay?" Nàng ngây thơ hỏi.

Cậu lắc đầu. "Đừng bận tâm. Cô có mong đợi được gặp Kid không?"

Nàng ậm ừ, suy tư để tay lên cằm. Móng tay của nàng lại được tô điểm trùng với màu váy. Khi nàng đưa mắt nhìn cậu, nụ cười của nàng mang theo mùi nguy hiểm.

"Tôi thích nhìn chàng thám tử làm việc cơ."

Shinichi bật cười lắc đầu. "Tôi có thể lo liệu được chuyện này, nhưng e rằng cô sẽ gặp rắc rối. Nhưng tôi sẽ luôn để mắt đến cô, cô sẽ khó mà chạy thoát được."

Nàng bừng tỉnh, tiến lại gần và đặt tay lên ngực cậu. "Thử thách được chấp nhận. Cậu sẽ làm gì nếu bắt gặp tôi làm những chuyện xấu xa, thám tử?"

Nàng vươn người lại gần như thể muốn hôn cậu. Bất chợt tiếng hét vang lên từ phía bên kia căn phòng. Cậu quay đầu và cảm nhận môi của Kaiko lại lướt qua gò má mình. Nàng tiếc nuối kêu lên.

"Không lúc nào ngơi nghỉ," nàng lẩm bẩm bĩu môi.

Shinichi bật cười. "Công chuyện tới rồi. Đừng lo, tôi sẽ gặp lại cô."

Cậu không chắc nhưng dường như cậu đã bắt được tiếng lẩm bẩm của đối phương, "Chết tiệt, đương nhiên là thế rồi," khi cậu đi khỏi. Cậu mừng vì Kid không bỏ cuộc sau phản ứng thảm họa của hắn vài tuần trước. Với cậu, Kid chẳng là gì nếu hắn không có sự kiên định.

xxx

Hắn đang mặc chiếc áo len xanh dương nhạt mềm mại cùng chiếc quần tôn lên đôi chân thon dài của mình. Shinichi không thể ngừng nhìn người nọ. Cậu liên tục gặp người đẹp ngoài dự đoán. Thật không công bằng; cậu chỉ muốn uống cà phê và làm việc trong yên bình mà thôi.

Người đàn ông điển trai - mái tóc nâu rối bời, nụ cười tỏa nắng - đã thu hút ánh nhìn của cậu. Shinichi thầm rên rỉ, và cố gắng tập trung vào công việc của mình.

"Chỗ này đã có người ngồi chưa vậy?" Người đàn ông lên tiếng, nhìn xuống mỉm cười với cậu. Chuyện này thậm chí còn tệ hơn. Shinichi lắc đầu, cảm thấy có chút ngớ ngẩn. Cậu không phải là dạng người á khẩu khi gặp người đẹp, nhưng có gì đó ở người này...

Khi hắn ngồi xuống, cậu chợt nhận ra mình đang suy nghĩ quá nhiều. Cơ hội để cậu tình cờ gặp Kid ngụy trang ở quán café là rất thấp. Nhưng một lần nữa, Kid là Kid. Cũng có khả năng rằng cậu không hề sai.

Cậu líu lưỡi bởi đối phương có thể là Kid sao? Cậu có thể nói lí do không? Shinichi muốn trốn đi nơi khác và suy nghĩ, nhưng làm vậy sẽ thô lỗ với người kia lắm...

"Tên tôi là Kaito," người đàn ông lên tiếng. Nụ cười thật ấm áp và dễ chịu. Shinichi suýt nữa thì thở dài.

"Shinichi."

"Rất vui được gặp cậu, Shinichi. Tôi không kiềm được mà nhìn cậu trong lúc gọi đồ uống," hắn nói. Giọng của hắn rất quen. Nhưng chẳng phải Kid luôn thay đổi giọng nói mà hắn từng sử dụng sao?

"Vậy thì hẳn cậu cũng biết tôi nhìn cậu. Thứ lỗi cho tôi," Shinichi nói, quyết định thử nghiệm giả thuyết một chút. Trước khi Kaito kịp lên tiếng, Shinichi tiếp tục, "Cậu quá đẹp khiến tôi không thể rời mắt khỏi cậu."

Mặt của Kaito đỏ bừng. Cho dù hắn không phải Kid đi nữa, Shinichi vẫn có mong muốn được xin số của hắn. Cậu vẫn chưa biết gì về hắn, nhưng cậu rất sẵn lòng có một buổi hẹn với đối phương. Dẫu sao thì mục đích của hẹn hò là tìm hiểu đối phương mà.

Kaito mở miệng, nhưng hắn bị đánh gãy bởi bàn tay thô bạo đập lên vai mình. Shinichi chớp mắt ngẩng lên nhìn Hakuba. Hakuba nhìn xuống Kaito, và hiển nhiên không chú ý tới sự hiện diện của cậu.

"Kuroba, cậu làm gì thế? Đáng ra chúng ta phải gặp nhau mười hai phút trước."

Kaito lo lắng nhìn Shinichi, như thể hắn không muốn cậu biết họ của mình. Shinichi cảm thấy trực giác mách bảo cậu Kaito là Kid dần lớn hơn. Có lẽ cậu sẽ tôn trọng hắn mà không điều tra tên của đối phương trong thời gian tới. Hiếu kì trong chuyện này thật không công bằng chút nào.

"Tôi đang cố gắng tán tỉnh cậu chàng dễ thương, đồ khốn. Cậu hủy hoại cơ hội của tôi rồi!" Kaito phản đối như thể hắn chưa từng lo sợ trước đó.

"Tôi không định đi xa thế đâu." Shinichi mỉm cười. Khi Hakuba cuối cùng cũng nhìn cậu, anh khẽ cười trong giây lát rồi gương mặt lại chuyển về biểu cảm nhu hòa. Hakuba biết Kaito là...?

"Ồ, vậy thì... Sao cậu không dứt điểm đi? Aoko và Akako đang đợi đấy." Hakuba ậm ừ, quay gót và rời đi.

"Cậu ấy luôn chú ý tới giờ giấc, lần nào tôi gặp cậu ấy cũng vậy," Shinichi thích thú nói.

Kaito rên rỉ. "Cậu ta phá hỏng bầu không khí rồi."

"Tôi nghĩ rằng cậu sẽ phải thử lại vào lần tới rồi."

"Đó là một lời mời sao?"

Shinichi nhún vai. "Cậu không phải đi sao, Kaito?"

Hắn héo rũ thở dài và đứng dậy. "Gặp lại sau, Shinichi."

"Tôi rất mong chờ."

xxx

Ngay trước phi vụ kế tiếp, Kid mạnh mẽ bước tới chỗ cậu. Bộ vest của hắn hiển nhiên được may riêng tôn lên bờ vai rộng của hắn. Shinichi cho phép bản thân được nhìn. Cậu không chắc bằng cách nào mình biết đối phương là Kid - hắn không giống Kaito hay Kaiko hay bất cứ khuôn mặt quen thuộc nào, nhưng Shinichi có linh cảm.

"Tôi muốn người yêu cũ ghen tị, cậu sẽ giúp tôi chứ?" Người đàn ông hỏi, ánh mắt mãnh liệt.

"Tôi không biết nữa... Chúng ta chưa từng gặp nhau. Anh có nghĩ làm vậy thì hơi đột ngột không?"

Người đàn ông phát ra âm thanh suy tư. "Có lẽ vậy." Hắn tiến lại gần hơn. "Vậy, cậu sẽ bằng lòng chứ?"

"Có lẽ," Shinichi nói. "Nhưng nói cho tôi tên của anh trước."

"Katsuki," hắn đáp, giọng điệu từ tốn không mang chút khẩn trương. Shinichi bật cười. Lấy đó làm đà để tiến lên, Kid dùng một tay ôm bên hông cậu, rút ngắn khoảng cách của họ. Bờ môi của họ cách nhau trong gang tấc khi bàn tay trên hông cậu đột nhiên bị kéo ra.

Kid nhăn mặt đau đớn.

"Người đàn ông này đang làm phiền cậu sao, Shinichi?" Ran nheo mắt.

"Không hẳn." Shinichi nhìn đồng hồ, không bận tâm tới vẻ bối rối của Ran. "Ồ, dường như phi vụ sắp bắt đầu rồi." Cậu cúi người. "Tôi sẽ gặp lại anh sớm thôi, Katsuki."

Kid thở dài, nhưng vẫn gật đầu, xoa xoa cổ tay của mình. Shinichi đi tới trung tâm căn phòng, vừa đi vừa loáng thoáng nghe lời xin lỗi của Ran. Shinichi sẽ lo liệu mọi chuyện. Lần này vận may của Kid sẽ không đứng về phía hắn nữa.

xxx

Shinichi dựa vào thành cửa, quan sát Kid kiểm tra viên đá. Ánh trăng phủ lên quần áo của hắn, kính một mắt cũng phản chiếu ánh sáng. Shinichi đóng cửa. Khi Kid ngẩng phắt đầu lên, Shinichi mỉm cười.

"Mê hoặc như mọi khi, tôi hiểu rồi." Khi Shinichi tiến vào sâu hơn căn phòng, cậu rút đồng hồ và cho vào túi. Kid mở to mắt. "Dù ngạc nhiên thay khi cậu chỉ gặp may mắn trong các vụ trộm của mình, nhưng lấy đi trái tim của người khác cũng được tính."

Kid bật cười, âm điệu mang theo chút tự ti. "Có lẽ vậy, nhưng tôi cho rằng nụ hôn là một điều hoàn toàn khác."

Shinichi gật đầu. "Chúng không nên bị đánh cắp, mà là được cho đi,: Shinichi cầm lấy viên ngọc từ tay hắn và đặt nó lên bệ cửa sổ. Kid thở dốc khi Shinichi tiến vào không gian của hắn.

Shinichi ôm má Kid và hôn lên môi hắn, Cậu không chắc họ đứng như vậy bao lâu để thưởng thức bờ môi ngọt ngào của đối phương, nhưng tiếng ồn từ trên lầu - cảnh sát bị đánh lạc hướng dường như đã bừng tỉnh.

Khi họ tách ra, Kid thở dài, ngón cái vuốt ve hông của Shinichi.

"Lập luận của em rất chặt chẽ, thám tử, nhưng tôi nghĩ mình cần thêm bằng chứng để hoàn toàn bị thuyết phục."

Shinichi đảo mắt, yêu chiều kéo hắn vào một nụ hôn khác. "Đồ ngốc," cậu thì thầm nói bên môi hắn.

"Ừm, nhưng dù sao em cũng thích tôi mà."

Shinichi thở dài và gặt đầu. "Gương mặt của anh đã cứu vãn tất cả."

"Tôi không biết đó, Shinichi. Dường như việc tôi dùng gương mặt nào khi cố gắng hôn em không quan trọng thì phải. Một người phụ nữ, một người đàn ông...

"Gương mặt thực của anh là gương mặt tôi thích nhất," Shinichi nói. Mặt của Kid nóng ran dưới tay cậu.

"Em không được giỏi tán tỉnh hơn tôi," hắn rên rỉ. "Em không được trở thành người đàn ông quyến rũ nhất!"

"Anh là người đầu tiên tôi tán tỉnh." Shinichi ngập ngừng suy ngẫm. "Ừm, người đầu tiên tôi tán tỉnh thành công."

"Không công bằng," Kid nói. Shinichi bật cười, trao cho hắn một nụ hôn.

"Chúng ta nên hẹn hò," Shinichi luồn tay vào tóc Kid, cẩn thận với mũ của hắn. Cậu hôn lên xương hàm của hắn. "Một bữa tối chẳng hạn."

"Bữa tối với Kid, hay bữa tối với Kaito?"

"Kaito, đương nhiên rồi. Trang phục của anh sẽ khiến nhiều người chú ý." Shinichi lườm hắn. Kid bật cười.

"Tí nữa em sẽ làm gì?"

"Về nhà và đọc sách, có lẽ vậy."

"Tôi có thể mời em đi ăn tối cùng tôi được không?" Kid cởi mũ, cho kính mắt vào túi. "Có một quán mì rất tuyệt ở dưới phố."

"Tôi sẽ gặp anh ở đấy nhé?"

"Ừm."

Shinichi mỉm cười, trao cho hắn nụ hôn cuối. "Gặp lại anh sau, Kaito."

Kaito thở dài, dõi theo khi cậu rời đi, lưu luyến bóng lưng của cậu. "Được," hắn thơ mộng nói. Shinichi bật cười, cảm thấy nhẹ nhõm cùng ấm áp. Ran sẽ vui mừng hoặc giận điên người đây. Shinichi không chắc nữa, nhưng cậu cũng không hoàn toàn bận tâm.

Dù sao thì cậu còn buổi hẹn với Kaito mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top