Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

35. Tình yêu của người là liều thuốc của riêng tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sentence prompt: "Cậu là người duy nhất tôi tin tưởng để giao phó chuyện này."

xxx

Một người đàn ông ăn vận như Kaito Kid va vào người Shinichi, bám vào cậu để giữ thăng bằng. Cậu định đẩy hắn ra thì tầm mắt hai người gặp nhau.

Cậu kinh ngạc, "Kid?" Ai mà ngờ được người mặc giống Kid trong bữa tiệc hóa trang lại đúng là Kaito Kid hàng thực giá thực chứ. Nhưng có chuyện gì không ổn ở đây.

Người đàn ông gật đầu, nhăn mặt với chuyển động như thể nó khiến đầu hắn vỡ ra. "Tôi gặp rắc rối, thám tử," hắn nhỏ giọng. "Tôi nghĩ mình đã bị chuốc thuốc."

"Sao cơ? Ai đã làm chuyện này?" Shinichi nhìn qua vai, quét mắt qua quầy bar hòng tìm thêm manh mối.

"Tôi nghĩ Hakuba đã bắt được hắn. Không biết nữa, nhưng tôi biết mình cần phải tìm cậu trước khi..." Kid chậm rãi chớp mắt, cố gắng tập trung. Shinichi nhíu mày. Dường như họ không còn nhiều thời gian nữa trước khi thuốc bắt đầu phát tác.

"Cậu cần tôi làm gì?"

"Đưa tôi về nhà? Tôi không thể tự về trong tình trạng hiện tại," Kid nói. Từng câu chậm rãi thốt ra bởi hắn phải chật vật để có thể nói rành mạch. "Cậu là người duy nhất tôi tin tưởng để làm chuyện này."

Hai má Shinichi nóng ran, cậu gật đầu. "Tôi sẽ đưa cậu về nhà tôi và cho cậu ở phòng của khách. Tôi sẽ cởi áo choàng, mũ và áo khoác, nhưng tôi sẽ để lại kính mắt của cậu."

Kid lắc đầu. "Ổn mà," hắn thì thầm, dựa vào người Shinichi nhiều hơn một chút. "Tôi tin tưởng cậu, vậy nên không sao hết."

Shinichi đỏ mặt, nhưng nhanh chóng rời đi, dẫn Kid loạng choạng đi tới xe của cậu. "Trợ lí của cậu có biết không?"

"Có lẽ, nhưng không sao, mai tôi sẽ gọi cho ông ấy." Kid ngáp ngắn ngáp dài khi Shinichi giúp hắn ngồi vào ghế phụ lái. "Buồn ngủ..."

Shinichi thở dài thườn thượt thắt dây an toàn cho hắn. Chúa ơi, trông hắn thật đáng yêu. Shinichi bưng mặt trong giây lát, cố gắng bình tĩnh. Cậu cần phải tỉnh táo vì Kid.

xxx

Khi Kaito tỉnh dậy, hắn đang nằm trên giường, những thứ thuộc về Kid được gấp gọn gàng để trên tủ quần áo. Đầu hắn đau nhức, nhưng trên tủ đầu giường có cốc nước cùng thuốc giảm đau Advil.

Hiện tại hắn không ở một trong những nơi trú ẩn của mình, không ở nhà... Hắn nhíu mày. Hắn nhớ rằng mình đã tìm Kudo trong bữa tiệc tối qua sau khi...

"Mình trúng thuốc," Kaito sực nhớ. "Rồi mình..."

Hắn nhờ Kudo Shinichi đưa mình về nhà cậu. Chết tiệt, hắn đã nghĩ gì vậy? Tại sao hắn không nhờ Hakuba? Kaito ôm mặt. Hắn bị chuốc thuốc; hắn không suy nghĩ tỉnh táo. Chết tiệt, Kudo đã nhìn thấy mặt của hắn.

Hắn nhăn mặt, cầm Advil và máy móc nuốt xuống. Đến lúc phải đối mặt rồi, hắn nghĩ.

Kudo đang ở bếp chế biến trứng. Ánh ban mai mềm mại tô điểm khiến cậu xinh đẹp hơn mọi ngày. Cậu đang tỏa sáng. Khi cầu thang vang lên tiếng cọt kẹt, cậu quay lại và mỉm cười với hắn. Trái tim Kaito đập mạnh trong lồng ngực hắn.

Kaito nhăn mũi. "Dường như tôi đã bị đánh thuốc đêm qua. Chúng ta đã về đây như thế nào?"

"Cậu nhớ rằng đã nhờ tôi đưa cậu về nhà sao?" Kaito gật đầu và cậu tiếp tục, "Tôi đưa cậu ra xe của mình và lái xe về đây. Cậu tỉnh táo hầu hết quãng đường và cậu đi vào phòng và giúp tôi cởi đồ cho cậu, nhưng ngay khi nằm xuống giường đắp chăn, cậu thiếp đi. Ngoài việc gấp quần áo cho cậu, tôi không hề chạm vào đồ của cậu."

Kudo cho trứng ra đĩa và để hai cái đĩa lên bàn, ra hiệu cho Kaito ngồi xuống.

"Cậu cần gọi cho ai đó không? Cậu nói rằng mình cần phải làm vậy sáng nay."

Kaito cứng người. Mẹ kiếp. "Đúng vậy, cảm ơn cậu, tôi quên mất. Đợi một chút." Kaito nhanh chóng nhắn tin cho Jii. Hắn còn nhận được tin nhắn của Hakuba đêm qua...

'Tôi thấy cậu rời đi với Kudo. Nếu cần gì thì gọi tôi.'

Hắn trả lời, 'Ỏ, cảm ơn nhiều! Thật tuyệt vời khi cậu lo lắng cho tôi.'

Hakuba hẳn đã lo lắng lắm bởi chưa đầy một phút sau anh trả lời tin nhắn của hắn. 'Đừng ảo tưởng. Cậu bị chuốc thuốc, đương nhiên tôi lo rồi. Nhân tiện thì người phụ nữ đã bị bắt. Tội danh tàng trữ bất hợp pháp.'

'Cảm ơn Hakuba.'

'Không có gì.'

Khi xong việc, hắn quay lại với Kudo. Cậu đang trầm tư quan sát hắn. Không phải là dấu hiệu tốt chút nào.

"Mặt tôi dính gì sao?" Kaito hỏi, cố gắng che giấu vẻ không thoải mái của mình.

Kudo ậm ừ. "Tôi chỉ ngạc nhiên rằng cậu không cải trang sáng nay. Đoán rằng cậu thực sự nói thật vào đêm qua."

Kaito ngập ngừng hỏi, "Tôi đã nói gì?"

"Cậu tin tưởng tôi."

Kaito thả lỏng, nhưng mặt nóng ran. Hắn cuống quýt ăn trứng, không ngẩng lên nhìn cậu. Ít nhất hắn chưa phun ra câu nào khác. Hắn vẫn chưa thổ lộ điều gì, vậy nên mọi chuyện vẫn ổn. Hắn tin Kudo, nhưng không phải trong chuyện đó.

Khi hắn lén nhìn lên, Kudo đang mỉm cười ấm áp và dịu dàng. Trông cậu thích thú một cách khó hiểu và... Kaito ngăn bản thân không được nghĩ tới chuyện khác.

Kaito nhíu mày. "Được rồi, vẻ mặt đó là sao?"

"Hửm?" Kudo kinh ngạc, nhưng không bị ảnh hưởng nhiều lắm. (Cậu vẫn vui vẻ và... trưng ra cảm xúc khó hiểu nào đó). "Ồ, tôi chỉ nghĩ rằng mình vui vẻ nhường nào khi cậu tin tưởng tôi và để lộ mặt của mình."

Bằng cách nào đó, Kaito có dự cảm kì lạ rằng hắn còn nói chuyện khác vào đêm qua mà hắn chẳng thể nào nhớ nổi, nhưng Kudo dường như không có ý định kể, còn hắn không có đủ dũng cảm để hỏi.

"Cậu có muốn hẹn hò với tôi không?" Kudo lên tiếng.

Kaito nghẹn trứng, ho sặc sụa và đấm vài phát vào ngực. Sau khi hoảng loạn nhấp vài ngụm nước, hắn kinh hoàng nhìn Kudo, gương mặt nóng bừng do thiếu dưỡng khí và có lẽ cũng do xấu hổ. "Sao cơ?"

"Anh có muốn hẹn hò với em không?" Kudo lặp lại. "Có một bộ phim kinh dị mà em muốn xem, và em nghĩ nếu chúng ta đi cùng nhau thì vui lắm. Có lẽ sau đó mình có thể đi ăn tối."

Chắc chắn hắn đã nói gì đó đêm qua. Chết tiệt, Kudo biết sao? "Anh... Em chắc chứ? Em muốn hẹn hò với anh?"

"Đúng vậy." Kudo vẫn mỉm cười. "Em thích anh rất nhiều."

Kaito cúi gằm để che giấu gương mặt đỏ ửng. "Anh... ừm, anh, được thôi."

"Tuyệt! Anh có muốn em đưa anh về nhà để thay đồ và nghỉ ngơi một chút không? Hay anh muốn em đi cùng anh tới nhà ga?"

"Nhà ga," Kaito đưa tay che mặt.

Hắn sắp đi hẹn hò với Kudo Shinichi. Thế quái nào chuyện này lại xảy ra được? Trước khi họ đi, hắn sực nhớ ra điều gì đó.

"Ừm, Kudo, anh..." Kaito hít sâu và chậm rãi thở ra. "Kuroba Kaito," hắn nói. "Tên anh là Kuroba Kaito."

Kudo nhếch mép và nắm tay hắn. "Đi nào, anh về nhà thay đồ càng nhanh, chúng ta càng mau được hẹn hò, Kaito."

Kaito mỉm cười và đan tay họ vào nhau.

xxx

"Shinichi, em là tuyệt nhất," Kid lè nhè va vào thành cửa. Shinichi dẫn hắn vào phòng, tay đặt lên lưng đối phương. "Muốn cướp em đi, giữ cho riêng mình anh, để em mãi thuộc về anh."

Shinichi chùn bước. "Sao cơ?"

Kid ngáp ngắn ngáp dài. "Yêu em, vậy nên anh sẽ đánh cắp trái tim của em và giữ cho riêng mình. Bởi anh là đạo tặc mà."

Shinichi cảm nhận khóe miệng nhũn ra thành nụ cười. Khi dẫn Kid đi tới giường, cởi mũ và áo choàng, miệng cậu vẫn hiệu hữu ý cười dịu dàng. "Đồ ngốc. Anh không cần phải đánh cắp thứ vốn dĩ đã vốn thuộc về mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top