Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

36. Domestic Bliss

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sentence prompt: "Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là kế hoạch ngu ngốc nhất của cậu. Đương nhiên tôi sẽ tham gia rồi." và "Muốn giúp tôi tìm sơn không?"

xxx

Kaito nheo mắt. "Cậu muốn tôi làm gì cơ?"

Shinichi thở dài. "Tôi muốn cậu chuyển vào sống cùng tôi. Dạo gần đây Sonoko và Heiji thật phiền phức, họ luôn tục hỏi rằng tôi có muốn 'ổn định' không. Vậy nên tôi muốn họ nghĩ rằng tôi đã luôn hẹn hò với cậu. Nếu là cậu thì ổn thôi."

"Với tôi thì ổn," Kaito chậm rãi, "nhưng cậu thì sao? Ý tôi là, chẳng phải họ sẽ nghĩ rằng cậu...?"

"Bị hấp dẫn bởi đàn ông?" Shinichi hoàn thiện câu nói. "Tôi nghĩ vậy, bởi đúng là vậy. Tôi tưởng cậu biết tôi là bi," Shinichi cho hắn ánh nhìn dò xét.

Kaito cứng người, tâm trí mơ màng. Shinichi có hứng thú với nam giới? Điều đó có nghĩa rằng hắn có cơ hội? Hắn cần phải gọi cho Aoko ngay lập tức.

Chết tiệt, hắn nhìn gương mặt lộ vẻ lo lắng của Shinichi; hắn mất quá nhiều thời gian để trả lời. "Tôi là gay," Kaito huỵch toẹt. Hắn nhắm mắt. Chết tiệt. Cách để khiến hắn trở nên tuyệt vọng.

Shinichi há hốc miệng, giữ im lặng trong giây lát rồi khẽ cười. An toàn. "Được rồi. Cậu có đồng ý hay không đây?"

"Liệu tôi có vờ chung sống với cậu để ú òa bạn cậu không hả? Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là kế hoạch ngu ngốc nhất của cậu. Đương nhiên tôi sẽ tham gia rồi." Kaito toe toét. "Thực sự không có cách nào dễ hơn để trêu họ sao?"

Shinichi nhún vai. "Tôi không nghĩ ra cách nào khác. Nếu cậu có ý tưởng về kế hoạch tốt hơn, hãy nói cho tôi biết."

Kaito bật cười. "Tôi sẽ làm vậy. Vậy, cậu cần gì?"

"Ừm, tôi đang sửa sang lại căn nhà. Tôi sẽ sơn lại vài thứ, đổi gối và rèm cửa. Ran sẽ tới để giám sát."

"Cô ấy có biết không?"

"Có, tôi bảo với cậu ấy rằng tôi muốn trêu họ." Shinichi mỉm cười nhún vai. "Cô ấy sẽ không hé răng nửa lời đâu."

"Và cả chuyện thích nam giới sao?" Kaito nhíu mày.

"Cậu ấy là người phát hiện ra," Shinichi thừa nhận, xoa đầu và mỉm cười ngượng ngừng. "Tôi mất một thời gian kha khá để bừng tỉnh, nhưng ừm, sao cũng được." Shinichi đảo mắt. "Muốn giúp tôi tìm sơn không?"

"Ừ, cùng làm nào."

xxx

Ran và Kaito đang trêu chọc cậu. Một mặt, được nghe thấy tiếng cười của hai trong số những người cậu quý thật tuyệt. Tuy nhiên...

"Shinichi, vàng là màu rất ổn, nhưng cái mành cửa sổ này? Trong bếp của cậu?" Ran hoài nghi hỏi.

Kid vẫn đang cười. "Shinichi, làm ơn hãy nói rằng cậu đang đùa."

"Tôi đùa thôi," Shinichi nhàn nhạt nói. Kid cười to hơn, ngửa đầu về phía sau và để lộ chiếc cổ thon dài. Shinichi nuốt nước bọt nhìn hắn. Chúa ơi, hắn thật đẹp.

Ran nhếch mép nhìn cậu, nhưng may thay cô không lên tiếng.

"Ôi," Kaito choàng tay qua vai cậu, miệng vẫn nhoẻn cười, "cậu giết tôi mất, Shinichi. Tiếp theo là gì, phòng ngủ?"

"Đúng vậy, tôi đang nghĩ tới màu sơn này cho phòng ngủ của chúng ta," Shinichi nói, chỉ vào mẫu màu xanh nhạt.

Kaito giữ im lặng trong giây lát, nhíu mày nhìn tới lui Shinichi và sơn. "Nó được sơn ở đâu cơ?"

Ran cuối cùng cũng mất kiểm soát và bắt đầu khúc khích. Shinichi ngẫm lại câu nói vừa rồi, mày nhíu chặt. Chúng ta. Cậu cảm thấy mặt mình nóng bừng.

"Hừ, chết tiệt, tôi," Shinichi lắp bắp. "Ý tôi là phòng ngủ của tôi. Xin lỗi."

"Tôi có nên lấy đó làm lời đề nghị không, Shinichi?" Kaito lém lỉnh hỏi. Hô hấp của Shinichi kẹt lại trong cổ họng. Cậu thốt lên tiếng kêu bất lực; cậu tiêu thật rồi.

Được ăn cả ngã về không, cậu thầm nghĩ. "Cậu muốn làm như nào thì làm, Kaito," Shinichi nói, dán mắt nhìn mẫu sơn. Kaito rơi vào im lặng.

Ran khịt mũi. "Ôi thật đó, hai cậu ngớ ngẩn ghê. Rủ nhau đi chơi xừ cho rồi."

Shinichi chớp mắt. Cậu nhìn Ran – đang đảo mắt – và Kaito – đang đỏ mặt mở to mắt. Ồ.

"Hẹn hò với tôi nhé?" Shinichi lên tiếng.

Kaito véo má mình, gật đầu. "Tôi, ừm, được."

Ran chạm vào vai họ và ngoác miệng cười. "Công việc của tôi đã xong. Chúc vui, các chàng trai." Nói xong, cô rời đi, khẽ cười với chính mình.

"Tôi nghĩ chúng ta vừa bị chơi xỏ," Shinichi nói, cảm thấy kinh ngạc. Ran luôn biết cách khiến cậu bất ngờ.

"Chúa ơi, tôi hạnh phúc quá," Kaito lẩm bẩm. "Aoko sẽ chẳng thể nào tin được chuyện này." Hắn bật cười, đưa tay che mặt. "Tôi phải lòng em đã ba năm rồi, Shinichi."

Shinichi mở miệng, nhưng không thể lựa chọn từ ngữ thích hợp. Thay vào đó, cậu ôm má Kaito và hôn lên khóe miệng hắn.

Cậu mỉm cười. "Em cũng vậy. Anh là lí do em phát hiện mình là bi."

Kaito kéo cậu vào nụ hôn khác, phát ra âm thanh mềm mại. "Em sẽ không bao giờ vứt bỏ tôi được đâu. Quá trễ, quá trễ rồi."

Shinichi bật cười. "Anh nói như thể đây là chuyện xấu vậy." Cậu cầm tay Kaito và kéo hắn đi. "Đi nào, hoàn thành nốt đống này để chúng ta có thể quay về chỗ của em."

"Được." Kaito siết tay cậu. "Đừng quên em nợ tôi bữa tối," Kaito nói.

"Ăn gì cũng được, miễn là cùng với anh."

Kaito cụng vai họ với nhau. "Đồ ngốc."

Shinichi mỉm cười, nhưng không phản đối.

xxx

Khi Kaito chuyển xong đồ, hắn bật cười.

"Có chuyện gì buồn cười sao?" Shinichi vòng tay qua eo hắn, mỉm cười.

"Chỉ là một năm trước em gọi đây là phòng ngủ của chúng ta, và giờ..."

Shinichi hôn lên cổ hắn. "Có lẽ em có thể nói trước tương lai."

"Hoặc có lẽ em chỉ quá yêu anh mà không dám nói ra thôi."

"Ồ, cũng đúng." Shinichi cười toe. "Em luôn có dự cảm kì lạ rằng chuyện này sẽ xảy ra."

Kaito bật cười, hạnh phúc trao cho Shinichi nụ hôn nồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top