Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Conan hoang mang nhìn viên thuốc con nhộng màu trắng - đỏ trên tay, ánh mắt ái ngại nhìn cô bạn bằng tuổi mặc áo blouse trắng đang bận rộn với các ống nghiệm đầy màu sắc.

- Haibara à, đây là gì vậy?

- Thuốc giải tạm thời của APTX4869 đấy. 

- Thuốc giải ư?

- Tất nhiên nó chỉ là tạm thời, bao gồm rất nhiều tác dụng phụ mà tớ chưa nghiên cứu tới, thậm chí có thể không giữ được lâu như thuốc giải trước bởi tớ đã thay đổi một số thành phần của thuốc... Đợi đã, cậu uống rồi à Kudo???

- Ừ, sao vậy?

- ...

- CẬU BỊ ĐIÊN RỒI!!!

Bịt kín hai lỗ tai tránh cho việc màng nhĩ bị tổn thương, Conan đợi cho Haibara la mắng xong mới hé mắt ra. Gương mặt của cô bé tóc nâu đỏ tràn ngập sự giận dữ cùng bất lực, cuối cùng đành chán chường lắc đầu:

- Chưa biết thuốc bắt đầu có tác dụng luôn hay không nhưng cậu nên về nhà chuẩn bị sẵn quần áo đi, nhỡ đâu lát bọn trẻ đến cậu lại biến lớn trước mặt chúng thì khó rồi đấy.

- Tớ biết rồi đấy, giờ thì tớ về - hự!

Chưa kịp nói hết câu, Conan đã nằm gục xuống sàn. Cơ thể cậu nóng ran, đặc biệt là trái tim vô cùng đau đớn, cả người như sắp bốc khói, gương mặt nhỏ đầy mồ hôi nhìn vô cùng khổ sở. Đây là triệu chứng biến lớn quen thuộc sau khi uống thuốc giải nên Haibara không hề tỏ ra lo lắng, chỉ vội tìm kiếm cho cậu cái chăn che đi thân hình trần truồng sau khi hóa lớn của mình.

Conan, à không, Shinichi nằm dài trên sàn, vẫn chưa lấy lại sức sau khi biến đổi cơ thể. Cậu mệt mỏi vớ lấy điện thoại kiểm tra, thật may hôm nay không có lịch trình gì. Ông bác Mori và cô Eri đang đi du lịch làm hòa (với sự bám theo của Ran), bác tiến sĩ tham gia một buổi nghiên cứu khoa học ở Kyoto từ hôm kia, nếu không có việc gì bất chợt xảy ra thì Edogawa Conan sẽ không cần phải xuất hiện sau vài ngày tới.

Hình như có chuyện gì đó mà cậu quên thì phải?

Và chuyện cậu vừa quên ngay lập tức xuất hiện.

- KUDO!

Giọng Kansai đặc trưng của ai đó đi kèm với cánh cửa bị mở ra suýt tung khỏi bản lề làm Shinichi giật mình làm rơi cả chiếc chăn mỏng đang che đi cơ thể mình. Hattori Heiji nhìn thấy cảnh không nên nhìn, sốc tới mức đứng yên bất động.

Bốn mắt cứ thế nhìn nhau cho đến khi Haibara xuất hiện. Heiji như được giác ngộ, vội vào nhà vệ sinh rửa mắt và lên tục hét lên rằng đôi mắt của cậu ta đã bị vẩn đục. Shinichi thì xấu hổ đến mức chui vào phòng của bác tiến sĩ đợi Heiji mang quần áo đến.

- À thì... cậu đến đây có chuyện gì thế?

- Chẳng phải tớ đã gửi cho cậu tin nhắn từ hôm qua rồi sao? 

Đến lúc này Shinichi mới nhớ ra việc quan trọng mà cậu đã quên là gì. Heiji nói sẽ lên đây chơi vài ngày trong khi Kazuha đi du lịch với câu lạc bộ aikido của cô ấy. Shinichi nhấp một ngụm cafe khi cậu và Heiji ngồi trong phòng khách nhà Kudo, khinh thường nhìn cậu bạn Osaka bằng nửa con mắt:

- Sau tất cả mọi chuyện thì cậu mới tìm đến tớ đúng không?

- Nói câu này dễ gây hiểu lầm lắm nhé! - Heiji đập bàn.

Quả nhiên tính nóng nảy của cậu ta vẫn như vậy. Shinichi thầm nghĩ, lâu rồi mới trở lại cơ thể này, phải tranh thủ đi ra ngoài một chút mới được.

Shinichi và Heiji dắt nhau đến quán Poirot mà không biết rằng Haibara một lần nữa phát điên khi cậu dám ra ngoài với cái cơ thể chưa biết sẽ teo nhỏ vào lúc nào. Dù Shinichi nói sẽ trở về ngay khi cơ thể cảm thấy không ổn và Heiji hứa hẹn sẽ đảm bảo che giấu hoàn toàn cho cậu nhưng cả hai vẫn bị bà cụ non kia mắng một trận tơi bời qua điện thoại. Heiji cảm thán Haibara cằn nhằn bằng Kazuha và mẹ cậu ta cộng lại, Shinichi chỉ biết lắc đầu cười trừ, lướt điện thoại tìm xem có địa điểm thú vị ở Tokyo ngày hôm nay không.

Đồng thời cậu cũng đang tỏ vẻ bình thường nhất có thể trước Azusa - cô nhân viên quán Poirot và Amuro - cảnh sát ngầm, hai người mà đáng lẽ chưa từng gặp cậu dưới thân phận Kudo Shinichi. Cố lờ đi ánh nhìn mãnh liệt của hai người đó, cậu kéo Heiji thảo luận về vài chuyến đi ngày hôm nay.

- Cậu thấy đi xem phim được không, tớ thấy bộ phim này được đánh giá khá cao.

- Hai thằng đàn ông đi xem phim tình cảm làm gì, cậu có bị hâm không Kudo?

- Chẳng phải để cậu học tập còn chuẩn bị tỏ tình hay sao?

- Tớ... Tớ... chả liên quan nhé! Hay đi thủy cung đi, Kazuha nói dạo này nó khá nổi tiếng.

- Tớ đi cùng Ran rồi, cũng chẳng có gì đáng xem đâu.

- Thế đi xem ảo thuật thì sao?

- Hả?/Hả?

Shinichi và Heiji ngạc nhiên bởi người vừa nói đi xem ảo thuật. Mái tóc nâu được tạo kiểu lãng tử với bộ vest được cắt may hoàn hảo, Hakuba Saguru, người xuất hiện một cách vô cùng bất chợt đang đứng ở bàn của họ với một nụ cười điển trai.

Trước hai gương mặt ngạc nhiên đến mức há hốc kia, Hakuba mỉm cười chào hỏi trước:

- Lâu rồi không gặp, cậu Hattori. Và hân hạnh được gặp, cậu Kudo!

- À à, xin chào, tôi là Kudo Shinichi.

- Hakuba Saguru, chắc cậu đã biết.

Shinichi ái ngại bắt tay Hakuba. Cậu thật sự không muốn gặp những người cậu quen biết với thân phận Conan, nhỡ đâu cậu lỡ lời là mọi chuyện sẽ đi tong. Đặc biệt là với một thám tử tinh ý như Hakuba, cậu vẫn nên kiệm lời chút thì hơn. 

Heiji hằn học nhìn Hakuba, tất nhiên là cậu vẫn không ưa tên thám tử ngạo mạn này một chút nào:

- Sao cậu lại ở đây?

- Tôi nghe các thanh tra nói rằng bánh sandwich ở quán Poirot rất ngon nên muốn ghé thử một lần, không được sao?

Suýt quên cậu ta là con trai Sở trưởng Sở Cảnh sát Tokyo.

Shinichi nhớ tới đề nghị trước đó của Hakuba:

- Nãy cậu bảo đi xem ảo thuật là sao?

- À. - Hakuba rút ra một tấm vé - Bạn tôi có mở một buổi biểu diễn ảo thuật vào tối nay. Cậu ấy cho tôi vài vé nói tôi rủ thêm người đến, nếu hai cậu rảnh có thể ghé thử.

Shinichi và Heiji nhìn tấm vé trên tay. "Magic Kaito" là tên của buổi biểu diễn, và ảo thuật gia tên là Kuroba Kaito. Shinichi trầm ngâm, họ Kuroba này, một người quen của mẹ cũng có họ đó, chắc ảo thuật gia này là con trai của ông ấy. 

- Hai cậu thấy sao, đi được chứ?

Suy xét một hồi, cũng chưa quyết định được điểm đến nên cả hai đồng ý. Ba người ăn sandwich cùng nhau, thảo luận về các vụ án và hỏi thăm tình hình của nhau một chút rồi tách ra. 

Shinchi và Heiji đi lượn khắp phố phường Tokyo, ghé vào các tiệm sách, mua đồ ăn vặt vỉa hè rồi vào quán game điện tử, đi đi lại lại một hồi cũng đến lúc buổi biểu diễn ảo thuật bắt đầu. Nơi tổ chức là sân khấu tại một nhà hát nhỏ, chắc do đây là một ảo thuật gia mới nổi nên chưa thuê được những địa điểm lớn hơn. Tuy vậy sân khấu được chuẩn bị rất đẹp và chỉn chu, Shinichi thầm đánh giá cao cậu ảo thuật gia trẻ tuổi này. Họ gặp Hakuba ở cửa vào, cậu ấy nói sẽ đến phòng chờ chào hỏi Kuroba trước và kêu hai người cứ ra chỗ ngồi trước. 

Cũng không quá lâu để buổi biểu diễn bắt đầu. Shinichi nhắn nốt tin cuối cho Haibara rằng mình vẫn ổn rồi tắt chuông để không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn, bắt đầu hướng mắt lên sân khấu. 

Kuroba Kaito trẻ hơn suy nghĩ của cậu, có lẽ cũng bằng hoặc hơn cậu vài tuổi là cùng. Vẻ ngoài điển trai và tươi sáng khiến mái tóc xù của cậu ta không hề rối mắt mà tỏa ra nét tinh nghịch, đi cùng bộ vest trắng trang nhã lại hợp đến lạ. Đặc biệt là nụ cười của cậu ta khiến Shinichi phải thừa nhận đây là người cười đẹp nhất mà cậu từng gặp.

Là thám tử nên không quá khó cho Shinichi, Heiji và Hakuba nhận ra cách thức tiến hành các trò ảo thuật của Kuroba. Tuy thế ở độ tuổi này cậu ấy đã rất ưu tú rồi, nếu phát triển thêm vài năm nữa chắc chắn sẽ trở nên nổi tiếng.

Vô số tiết mục ảo thuật được trình diễn với sự trầm trồ cùng tiếng reo hò của khán giả. Sau khi biến ra một đàn bồ câu trắng bay khắp nhà hát, ảo thuật gia trẻ đứng trên sân khấu hô to:

- MỌI NGƯỜI ƠI!!!

- ƠI!!! - Khán giả đáp lại.

- Tôi cần một người lên giúp tôi trình diễn cho tiết mục lần này, liệu có ai bằng lòng không ạ?

Vừa dứt lời, rất nhiều cánh tay ơ lên tình nguyện tham gia. Kuroba mỉm cười hài lòng, nhìn qua đám đông một lượt rồi dừng ánh mắt ở thiếu niên hàng đầu tiên.

Anh từ từ bước xuống sân khấu, ánh đèn được thu nhỏ dần chỉ vây quanh anh. Dừng chân trước người mình vừa nhắm đến, Kuroba biến ra một bông hồng xanh kiều diễm rồi cúi đầu vô cùng lịch sự:

- Liệu tôi có thể vinh dự mời quý ngài lên làm người đồng hành cùng tôi được không?

Shinichi thoáng chốc ngạc nhiên, cậu không hề giơ tay mà nhỉ? Với lại một thám tử chỉ cần nhìn qua là biết thủ thuật liệu tham gia có gây bất lợi cho anh chàng này không? Thế nhưng nhìn vào ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của ảo thuật gia cùng bông hồng xinh đẹp ngay trước mắt, cậu cảm thấy từ chối thật quá bất lịch sự đành gật đầu:

- Được thôi.

Nhận bông hồng từ ảo thuật gia, cậu được anh đưa lên sân khấu. Chỉ là có cần thiết phải nắm lấy tay cậu như hộ tống quý cô như này không, kẻ da mặt mỏng như cậu thực sự có chút ngại ngùng.

Kuroba phổ biến về cách thức cho tiết mục này. Đại khái là sẽ cố định cơ thể Shinichi trên một tấm gỗ ảo thuật kì diệu gì gì đó rồi biến hóa khiến một phần cơ thể cậu biến mất. Theo hướng dẫn của Kuroba, Shinichi được cố định với tư thế thân trên nằm sấp trên tấm gỗ, ngoài ra còn có một tấm gỗ dựng thẳng khoét qua eo không nhìn được chân của cậu. Cậu thầm nghĩ cứ đứng như này một lúc rồi sẽ được đi xuống ngồi thôi, nhưng không ngờ lại có một tình huống bất chợt xảy ra.

Cơ thể Shinichi đột nhiên nóng ra, cả người cậu ngứa ngáy như có hàng vạn con kiến đang bò. Cậu mất hết sức lực gục đầu xuống tấm gỗ, có gì đó kì lạ lắm chứ không như triệu chứng teo nhỏ thông thường.

Bởi triệu chứng teo nhỏ thông thường không thể nào c...cương được...

Một làn hơi thở nóng hổi lướt qua vành tai nhạy cảm, đầu mũi cao khẽ sượt qua gáy mang theo giọng nói trầm khàn:

- Thưa ngài, có chuyện gì sao ạ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top