Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 7: Chớm nở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kaitou chuyển sang cõng Shinichi ra khỏi sân vận động. Chỉ cần đi một 100m thì bọn họ có thể gọi taxi.
Shinichi dựa cả người trên lưng Kaitou, anh từ đầu đến cuối không có nói với cậu câu gì. Shinichi đành phải nhỏ giọng bắt chuyện.
“ Cậu đang nghĩ vì vậy?”.

Kaitou tính tình vốn không tốt, lại gặp tình huống thế này thì thứ anh đang nghĩ tới cũng không tốt đẹp gì.
“ Nghĩ xem nếu cậu không có vấn đề gì thì tốt, còn không thì tôi sẽ đi giải quyết cái tên chơi xấu kia. ”

Cậu không biết anh sẽ làm gì nhưng Shinichi không muốn bất kì ai vướn vào rắc rối.
“ Tớ không sao, chỉ trầy một tí. ”

“ Tôi sẽ không tin cậu, tôi tin bác sĩ hơn. Cậu không biết tôi cảm thấy như thế nào khi chứng kiến cậu ngã xuống sân đấu đâu. ”
Cái ngữ khí không có chút đùa cợt nào, nó khác với anh của thường ngày, điều này càng làm Shinichi tò mò.
“ Cậu thấy như thế nào?”

“ Hơn cả lo lắng, tôi cảm thấy tức giận, tôi thà rằng  không nhìn thấy dáng vẻ của cậu khi thi đấu cũng không muốn cậu bị một kẻ xa lạ nào đó làm tổn thương. Thật kì lạ.”.

Shinichi bất chợt nở một nụ cười vui vẻ, cậu nghiêng đầu dựa vào lưng anh, có lẽ cậu nhận ra mình thích nghe Kaitou nói những lời này, thay vì đau đớn thì Shinichi cảm thấy ngọt ngào, và có lẽ chính Kaitou cũng dần biểu lộ tình cảm với cậu đi. Thế nhưng Shinichi không dám chắc chắn, nếu như đó chỉ là sự quan tâm giữa hai người bạn thì sao? Làm thế nào mà Kaitou sẽ chọn một người con trai như cậu.
“ Tớ cũng cảm thấy kì lạ. Đây không phải lần đầu tôi bị va chạm, nhưng cảm giác được quan tâm thế này, thật sự không tồi.”

“ Tôi không hay quan tâm đến người khác, nhưng cảm giác này thật sự khá tồi đấy.”

Kaitou không biết ở sau lưng anh là một bầu trời đang nở hoa. Cậu thì thầm.
“ Tôi kiệt sức rồi. Đoạn đường phía trước nhờ cả vào cậu.”

“ Yên tâm”.

Mất 30 phút để có thể đến được bệnh viện. Sau khi khám tổng quát thì kết quả thật sự không có gì bất thường. Bác sĩ đẩy gọng kính từ tốn nói với Kaitou.
“ Cậu nhóc không sao, không chấn thương, chỉ trầy ở tay và chân về phần vai đập xuống nền đất cho nên có thể sẽ bị bầm vài hôm. Mỗi ngày sát trùng đều đặn là được, vết trầy khi lành có thể sẽ ngứa, tốt nhất là không được chạm đến nếu không sẽ để sẹo đấy. Nhận thuốc là có thể về nhà. ”

“ Cảm ơn bác sĩ. ”
Kaitou nghe kĩ lời dặn dò của bác sĩ, thế mà tên ngốc kia lại vô tư nằm ngủ như vậy. Cũng không thể trách được, còn không phải vì mệt sao?
Bác sĩ rời đây sau đó thì Kaitou tiến lại phía giường cậu.
Anh khom người, lay nhẹ người Shinichi.
“Shin, tỉnh dậy. Chúng ta về nhà. ”

Nhưng Shinichi không có phản ứng gì, giọng Kaitou nhẹ như vậy chỉ khiến cậu an tâm ngủ sâu thêm thôi. Anh không muốn phá giấc ngủ của cậu nhưng còn phải làm thủ tục nhận thuốc, anh không thể vừa cõng cậu vừa thanh toán. Đành bất đắt dĩ gọi cậu một lần nữa.
“Shin”

Shinichi chau mày, cậu không muốn rời xa giường và chăn. Cậu vùi mặt vào gối.
“ Ngủ một ..chút thôi mà. ”
Giọng lười biếng nhưng lại có điểm làm nũng hiếm gặp khiến Kaitou ngây người.
“ Cậu ta còn có thể đáng yêu vậy sao?
Anh vươn tay vuốt tóc cậu, vẫn duy trì dáng vẻ ôn nhu như trước.
“ Về nhà lại ngủ. Không được làm nũng. Shin”

Giọng nói lạ lẫm không giống như giọng của mẹ khiến Shinichi dần tỉnh lại, cậu càng thấy rõ gương mặt Kaitou đang ở gần cậu, Shinichi dần nhận thức được mọi chuyện liền ngồi bật dậy.
Mặt có chút ửng đỏ.
“Xin lỗi, tôi buồn ngủ quá nên ngủ quên mất. ”.

Kaitou cảm thấy thật buồn cười, chỉ như vậy là có thể khiến Shinichi xấu hổ sao?
“ Chúng ta lấy thuốc. Một lát lại ngủ. Không ngờ Shin lại là cậu bé thích làm nũng.”

Bị một tên bẳng tuổi xem mình như một đứa nhóc khiến cậu không thể chấp nhận..
“ Không có. Cậu mới là đứa nhóc ”

“ Vậy sao? Không chọc cậu nữa, về thôi ”

Shinichi không phải một cậu bé. Chẳng có một cậu bé nào có thể trải qua một cuộc sống như cậu, một cuộc sống trầm lặng với những thói quen lặp đi lặp lại đi vào nề nếp, chỉ vì sự xuất hiện của anh mà cậu với vô thức để lộ những  điều bí mật riêng tư nhất, tưởng chừng đã bị bản thân cậu quên mất.
Kaitou lại cảm thấy vui vẻ với điều đó,
anh nhìn Shinichi đang đi cạnh mình, nhìn vẻ mặt ngại ngùng vì bản thân vừa làm nũng với anh. Kaitou lại xoa đầu cậu.
“ Cậu lúc ngủ thì khác hẳn, trẻ con như thế, không biết sau này vết thương bị ngứa cậu có không cẩn thận mà chạm vào không đây. ”

Shinichi lườm tên chỉ cao hơn cậu một tí xíu mà lúc nào cũng thích xoa đầu cậu, nhiều lúc cậu tự hỏi rằng hắn có phải xem đầu cậu như đống bùi nhùi không đây.
“ Sẽ không đâu. Cậu lo mấy chuyện cỏn con như vậy chi bằng đến canh chừng cho tớ đi."

“ Cậu là đang mời tôi đến nhà nữa sao? ”

“ Bớt suy diễn.”

“ Nhưng mà tôi cảm thấy vậy mà. Để tôi nghĩ xem, từ khi gặp tôi Shinichi ngày càng dính người, làm nũng, không nỡ xa tôi đúng không? haha.”

Cái tên này mặt quá dày khiến Shinichi tức đến đỏ mặt, tuy hắn nói đúng thật nhưng cứ to mồm nói ra như vậy khiến cậu xấu hổ thật đấy. Thật mất mặt!
Mà mất mặt thì Shinichi chỉ im lặng.
Kaitou đưa tay choàng lên vai cậu, kéo cậu vào người.
“ Nhưng mà vì cổ vũ Shinichi chúng ta thi tốt, tôi tình nguyện làm hậu cần sáng đi cổ vũ tối về thoa thuốc nha. ”

Shinichi tim lại đập mạnh rồi. Anh quá tốt với cậu, lần này cũng không từ chối cậu, dù lời đề nghị này cậu không hề nói ra.
“ Cảm ơn. 2 ngày sau tớ sẽ tham gia trận chung kết đấy. Tớ vừa nhận được tin nhắn của đội.”

“ Vậy tôi phải càng chăm sóc cậu tốt hơn. Về mau thôi.”

Shinichi vẫn trong vòng tay của Kaitou, cậu trầm ngâm một chút, quả là lúc cả hai im lặng sẽ tạo không gian cho những suy nghĩ vẩn vơ ùa tới, Shinichi cũng vậy, cậu thấy quỹ đạo của mối quan hệ giữa cậu và Kaitou rõ ràng đã bị lệch, Shinichi không sợ mình tổn thương vì có tình cảm với anh mà cậu sợ Kaitou sẽ bị ảnh hưởng, nếu anh biết được liệu sẽ có phản ứng thế nào, cậu không dám nghĩ về sau. Shinichi vẫn là quyết định lên tiếng trước.
“ Kaitou, thật ra có chút khó nói nhưng cậu tốt với tôi như vậy sẽ khiến tôi hiểu lầm, và tôi cảm thấy khá mông lung, không biết phải làm sao bây giờ. Nếu thực sự có hiểu lầm thì tôi không muốn nó đi xa hơn nữa.”

Kaitou không ngạc nhiên, anh biết Shinichi sẽ cảm nhận được những gì mà anh đang làm cho cậu. Không phải anh không muốn rõ ràng nhưng anh muốn mọi thứ chắc chắn và Shinichi phải cảm thấy an tâm với mối quan hệ này chứ không phải lo lắng về một thứ tình cảm chớm nở rồi vụt tắt.
Kaitou siết chặt cậu vào lòng:
“ Đó không phải hiểu lầm, tôi cũng chỉ vừa quyết định sẽ nghiêm túc cách đây không lâu. Tôi còn định sẽ tốt với cậu hơn nữa, tôi muốn cậu an tâm dựa vào tôi Shin. Tôi biết chúng ta quen nhau không lâu, tôi cũng biết cậu chưa tin vào sự tiến triển này nên tôi không muốn ép thúc cậu. Không vội. Được không?”

Shinichi cảm thấy đây giống như câu bày tỏ, tuy không có gì thay đổi sau câu nói này nhưng cậu chí ít vẫn nhẹ nhõm hơn, bản thân không phải lo sợ đây là  hiểu lầm và Kaitou cũng cho cả hai cơ hội để tìm hiểu nhau rõ hơn. Ở lứa tuổi, để nói đến tình yêu đích thực có vẻ xa vời nhưng Kaitou đã đem đến cho Shinichi cảm giác mong muốn được tận hưởng tình yêu đầu đời.
Shinichi có chút vui vẻ.
“ Tâm lý thật đấy. Nhưng may quá vì tớ cũng sợ mọi thứ quá nhanh. Vì tôi không muốn bỏ lỡ Kaitou.”

Kaitou cũng cười, nụ cười hạnh phúc hay vui vẻ hay là hài lòng?
“Tôi luôn tìm hiểu mọi thứ về cậu mà, từ lúc gặp cậu đã không thể rời mắt.”

Shinichi nhìn thấy nụ cười của Kaitou nó khiến cậu đỏ mặt, đây chính là nụ cười đẹp nhất của anh, nụ cười từ cảm xúc thật của anh.
Khoảng thời gian sau này cậu hi vọng sẽ cùng anh trải qua, đến một ngày vả hai có thể cùng nhau định nghĩa được mối quan hệ này.

Kaitou và Shinichi lại đến gần nhau hơn nữa.
Ngồi trên ghế sô pha, Kaitou thoa thuốc vào từng nơi bị trầy của cậu. Nhìn dáng vẻ chăm chú của anh khiến Shinichi muốn bật cười.
“ Kaitou, cậu biết không, cậu so với lần đầu gặp mặt thật sự rất khác nhau đó. ”

Kaitou ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt khó hiểu.
“ Có gì khác chứ?”

Cậu lắc đầu.
“ Khác lắm. Tớ từng nghĩ cậu là tên khó gần, bất cần, thích trốn học. Nhưng lúc biết cậu, tớ thấy cậu rất tốt, rất kiên nhẫn với tớ. Tớ luôn cảm thấy may mắn về điều đó. ”

Kaitou từ tốn dọn dẹp những lọ thuốc ngay ngắn rồi nhẹ nhàng ngồi xuống bên cậu.
“ Chỉ vì cậu là người tôi muốn đỗi xử tốt thôi. Không có gì thay đổi cả.”

“ Tôi tự hỏi tại sao tôi có thể nhận được sự quan tâm này? Tôi thấy mình không có gì đặc biệt. ”

“ Cậu không cần đặc biệt, chỉ cần cậu là người thu hút tôi. Chẳng phải tôi đã nói từ đầu tôi đã không thể rời mắt khỏi cậu sao? Cậu với tôi rất thú vị, tôi từng chỉ muốn tìm hiểu xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu thú vị với tôi, đó là lý do khiến tôi tiếp cận cậu, nhưng rồi một lúc  tôi nhận ra tôi thật sự thích mọi khoảnh khắc của cậu, tôi muốn mình sẽ là người khiến cậu vui vẻ và được làm chính mình, toả sáng như cách cậu vẫn thường làm. Vậy thôi. Tôi là tình nguyện vì cậu. Cậu xứng đáng nhận được nhiều hơn.”

Shinichi đã rõ được phần nào, cậu thấy anh thật khác người. Nhưng cũng vừa hay, anh cũng thu hút cậu, cậu cũng muốn được làm điều gì đó cho anh, thậm chí nhiều hơn nữa.
Cậu đánh vào vai anh một cái.
“ Thì ra là do tính hiếu kì của cậu, tôi còn nghĩ do tôi đẹp trai. "

Kaitou xoa đầu cậu.
“ Shin đẹp trai, đặc biệt là lúc cậu ngủ."

Xin lũi mọi người.
Ý là 1 tháng không ra chap vì biến cố ập đến đời tui.
Hết lap hư, đến điện thoại tắt thở rồi thi cử.
Hi vọng mọi người đọc vui vẻ.
Tui không biết diễn tả cảm xúc thế nào vì chính tui cũng chưa yêu, có thể xoắn não nhưng tui đã cố gắng viết về câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng, tuy bọn họ chưa thật sự yêu nhau đâu.
Hi vọng người thông cảm, và ủng hộ tui.
Tạm biệt


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top