Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

PHIÊN NGOẠI 1: CHANBAEK

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã được hai tuần kể từ lúc tôi được giao nhiệm vụ nằm vùng ở hộp đêm này. Tôi biết được rất nhiều chuyện nhưng không làm cách nào được để nói với anh Chung Nhân. Bọn họ kiểm soát rất nghiêm ngặt, không có bất kì một thiết bị điện tử nào xuất hiện ở đây được. À quên nói rồi, hộp đêm này, để tôi xem. Tên là GUNS. Không biết chính xác tồn tại từ bao giờ nhưng chắc cũng được khoảng hơn một năm. Quán rất lớn, chia hai khu, một khu để nhảy và ca hát, khu còn lại chính là nhà chứa của chúng tôi. Nói là nhà chứa nhưng thực chất chúng tôi được đối xử rất tốt, à không. Tôi thì ngoại lệ, vì đã hai tuần tôi không chịu phục vụ rồi. Điều duy nhất tôi làm chính là bồi bàn, anh Lộc Hàm bảo tôi nếu chịu đựng thỏa mãn mấy tên đại gia nhà giàu kia sẽ được trả công rất hậu hĩnh.

Tôi không muốn như vậy, tôi cũng không biết vì lý do gì. Tôi chỉ nhớ mình có một người bạn thời thuở ấu thơ, cậu ấy tên thật là gì nhỉ, gia cảnh rất giàu có nhưng tôi chưa bao giờ được biết thân phận thật của cậu ấy. Trong tâm trí từ ngày đó đến bây giờ chỉ tồn tại hai từ "Tiểu Xán". Cậu ấy định cư ở Canada năm chúng tôi tám tuổi. Tôi thích cậu ấy lắm. Nhưng mất liên lạc hoàn toàn kể từ khi bố mẹ tôi mất do tai nạn ô tô, tôi bị những người trong dòng họ trốn tránh trách nhiệm nuôi dưỡng nên bị đẩy vào côi nhi viện. Hồi đó còn khóc, bây giờ thì hết rồi, tôi sống trên đời được gần hai mươi năm và đã biết thế nào gọi là "lòng người khó đoán" hay "xã hội hiện đại là một mảng tối". Chính vì vậy tôi đã trở nên rất mạnh mẽ về mặt tinh thần. Tôi hồi nhỏ rất yếu ớt, dù nhà thuộc dạng khá giả đi chăng nữa. Tôi ăn rất nhiều nhưng chẳng thể tăng cân haha, không phải da bọc xương mà nhìn khá thư sinh. Vì vậy tôi chọn học viện cảnh sát để tìm lại bản lĩnh của một người đàn ông.

Rồi vô tình tôi lại yêu cái nghề này, tôi còn gặp những người bạn học tốt, anh em tốt chung phòng kí túc xá. Định mệnh đã đẩy tôi quen biết anh Chung Nhân, anh ấy năm hai còn tôi thuộc dạng vừa học văn hóa lẫn học cảnh sát. Tôi không biết giải thích như thế nào, có thể nói anh ấy học hết cấp ba và đã đậu vào học viện cảnh sát bằng điểm số thi được trong kì thi đại học. Tôi không học cấp ba ở trường công lập bình thường mà học thẳng ở học viện vừa đào tạo cảnh sát vừa học chương trình cấp ba. (Chém đó, nhưng phải viết như vậy cho nó có chuyện để kể ahjhj).

Anh Chung Nhân rất thương tôi, xem tôi như em trai ruột và tôi cũng vậy. Anh ấy tốt đến mức tôi chỉ làm sai một chút liền đè xuống đánh mông tôi như đứa trẻ con. Ảnh nói tôi không trưởng thành, cái gì chứ, anh ấy chỉ lớn hơn tôi có ba tuổi thôi mà. Rồi thời gian sau ảnh làm cho tổ điều tra hình sự cấp cao. Tôi cũng vậy nhưng khác tiểu đội. Mấy hôm nay có vụ việc bắt cóc thanh thiếu bán dâm, ấy mà vụ này vừa khó khăn lại vừa bí ẩn nên hai tiểu đội phải giúp đỡ nhau. Tôi liều mạng nằm vùng chính ngay nhà chứa, điều đơn nhiên chính là sẽ bị bắt làm loại việc kia. Tôi cảm thấy rất dơ bẩn nếu mình trao thân cho ai đó mình không yêu, nhưng dù gì cũng là nhiệm vụ nên không thể không hoàn thành. Cầm cự khá lâu rồi nhưng vẫn chưa lên giường lần nào, tôi vẫn đang cố gắng chờ đợi điều gì đó...

Cứ ba bốn ngày bị đánh một lần, rồi bị bỏ đói một ngày. Mà nếu có ăn thì cũng cơm với rau quả rẻ tiền. Nhìn bữa ăn của Lộc Hàm tôi thèm đến nhỏ vãi, nhưng anh ấy cũng không thể san sẻ đồ ăn cho tôi được. Vì chúng tôi cũng được phân chia tầng lớp rõ ràng, đứa nào đẹp, có kinh nghiệm, được mắt ông lớn thì ăn gì cũng cho. Chỉ có tôi và một cô bé mười lăm tuổi ăn cái thứ nuốt không nổi này. Cay một cái là giờ ăn chung nên có sẽ có người của hộp đêm canh, thế nên mới có chuyện không thể san sẻ thức ăn là như vậy.

Anh Lộc đối xử rất tốt với bọn tôi, anh ấy biết tôi là nằm vùng cho cảnh sát nên đã kể rất nhiều chuyện cho tôi nghe. Lộc Hàm nói anh ấy làm công việc này là bất đắc dĩ mới làm, là để chờ một người - người duy nhất hứa sẽ cứu anh ra khỏi đây. Cũng đã ba năm, Lộc Hàm vẫn luôn chờ đợi lời hứa đó. Anh ấy bảo mình cắn răng chịu đựng năm đầu tiên, sau một thời gian khi làm loại việc này đã không còn còn cảm giác gì nữa. Nhưng anh Lộc Hàm có vẻ rất yêu người đàn ông kia, tôi có hỏi tên nhưng Lộc Hàm bảo chỉ nhớ nghề nghiệp người kia là bác sĩ thôi, vì người đó đã cố tình giấu tên.

À có một chuyện tôi chưa nói, Lộc Hàm là nam nhân đẹp nhất tôi đã từng gặp trong suốt hai mươi năm cuộc đời.

-------------------

"Thằng chó! Mày đừng nghĩ mày đẹp rồi làm giá. Bị bắt vào đây rồi thì cuối cùng vẫn phải phục vụ nam nhân thôi, không ngoan ngoãn nghe lời thì bọn tao sẽ đánh mày". Tên mập của hộp đêm chỉ dùi cui vào đầu tôi, hắn là Chuẩn, quản lý 'gà' ở đây cũng khá lâu rồi, tôi nghe anh Lộc Hàm bảo như vậy.

Đã hai tuần tôi cứ dí sát vào công việc bồi bàn mà chẳng chịu làm loại việc kia. Có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào gương mặt tôi, vào mông tôi, vào những gì họ có thể nhìn thấy trên cơ thể của tôi. Tôi cũng bị họ động chạm trong những lần đem rượu đến bàn, và lúc ấy tôi đã phản kháng lại kịch liệt. Cứ mỗi lần như thế sẽ bị khách mắng chửi sau đó lại ăn trọn cái tát từ tên mập Chuẩn kia, hơi đau đó aishhhh...

"Bây giờ có chịu làm hay không ? Có một khách hàng lớn rất muốn mày ! Đừng để vụt mất tiền". Tôi không nói gì cả, chỉ ngồi bó gối ở góc phòng lơ đi cái nhìn của lão Chuẩn. Hắn ta nghiếng răng: "Con mẹ nó! Hắn ta rất giàu có, hắn còn đích thân gọi tên của mày, nhất quyết đòi cho bằng được."

Tôi vẫn nhìn đi chỗ khác, mệt mỏi trả lời: "Chuyện đó thì có gì liên quan đến tôi?". Tôi cảm nhận được sự tức giận của hắn ta, Chuẩn bước lại chỗ tôi, nắm lấy tay tôi quật ngã xuống giường. Mặc hắn ta vậy, kể từ khi vào đây nằm vùng tôi đã quen với cái cách đối xử thô bạo này rồi. Hắn lấy gậy gỗ đánh bôm bốp vào người tôi. Đau.

"Vị khách kia nhất quyết đòi Bạch Hiền. Nếu không phải cậu ấy thì không một ai khác. Anh Chuẩn, hắn ta là con trai của cục trưởng cục cảnh sát hình sự Park SiYang, gia thế không bình thường chút nào. Chúng ta phải làm sao bây giờ?". Tên tay sai của Chuẩn bộ dạng hốt hoảng bước vào la to. Hắn nhìn tôi, Chuẩn cũng ngừng đánh nhìn tôi. Tôi giữ vẻ mặt điềm tĩnh nói: "Bây giờ tổng thống hay ai đi nữa tôi cũng không quan tâm, không cần tốn công vô ích"

Chuẩn đỏ bừng cả mặt, hắn quát to. "Đem Tiểu Lệ vào, con nhỏ mười lăm tuổi ăn cơm cùng Bạch Hiền đó. Đem vào đây mau lên. Tao hiếp nó trước mặt mày, xem mày sẽ làm gì". Tôi bắt đầu lo lắng nhưng cố gắng bình tĩnh, cô bé đó cũng chưa từng làm loại việc kia. Con bé rất ngoan và mạnh mẽ, nó đợi người tới cứu nó. Tôi vẫn thường nói chuyện với em, trong đây tôi chỉ thân với anh Lộc Hàm và Tiểu Lệ. Bây giờ lại hắn lấy con bé ra uy hiếp tôi. Khốn nạn!

Tiểu Lệ bị nắm tóc lôi xềnh xệch vào phòng tôi, em nhìn tôi bằng ánh mắt cầu cứu, tôi phải làm sao đây ? "Bây giờ mày nói đi, có chịu làm không?". Tôi dứt khoát: "KHÔNG!". Hắn ta gầm lên: "Tao biết mày với Tiểu Lệ thân với nhau, nếu mày không làm, tao sẽ làm Tiểu Lệ. Nói đi, có chịu hay không?"

Tôi bắt đầu sợ, chết tiệt! Tiểu Lệ run cầm cập, tiếng khóc của em nghe không rõ ràng nhưng cứ ấm ức, làm tôi trở nên xao động tâm trí. Tôi đánh liều: "Không!". Tên chuẩn một khắc lột áo con bé ra, con bé khóc lóc thảm thiết, cầu xin Chuẩn. Tôi sợ hãi, sao lại đau lòng như thế này. Tôi phải làm gì đây?

"Tôi xin ông, tha cho tôi. Làm ơn đi!". Tiểu Lệ khóc. Con bé nhắm mắt lại cắn răng, em không cử động nữa, để mặc hắn ta. Cái giây phút Chuẩn kéo dây áo ngực của Tiểu Lệ xuống tôi đã nhào tới đẩy hắn ta ra, ôm chặt lấy Tiểu Lệ. Em khóc nấc trong lòng tôi, tôi nhìn Chuẩn nói dứt khoát: "Tôi sẽ làm! Nhưng tôi xin ông đừng động và cũng đừng để ai động vào con bé nữa."

___________

Tôi mặc một cái áo sơ mi trắng được Chuẩn đưa cho, quần đùi ngắn bị nghe phủ bởi vạt áo. Tôi đã tắm rửa rất sạch sẽ ngồi chờ trên giường, cả người đều tỏa ra hương thơm của dầu dội và sữa tắm, à có gì đó sai sai...con mẹ nó mùi sữa tắm của con gái! Tôi phải công nhận da của mình rất trắng, xương tay xương chân cũng nhỏ. Cơ thể hơi thấp, gầy gầy thư sinh trông cũng được. Ây cha khoan đã Bạch Hiền...giờ phút này còn lo chuyện gì đâu không. Chuẩn bị lên bàn mổ rồi gyaaaa!

"Cốc cốc"

"Vào đi".Tôi nhỏ giọng đáp lại.

"Cạch".

Cửa phòng mở ra. Tôi đã từng nghĩ trước đây rồi, nếu đội anh Chung Nhân không đến kịp tôi sẽ có có ngày này. Chỉ là tôi không nghĩ nó nhanh đến như vậy thôi. Tôi ngồi ngay ngắn ngay mép giường nhưng lại không dám ngước mặt lên, mặt cứ cúi gầm xuống nhìn đôi bàn chân của chính mình. Tiếng bước chân tiến về phía tôi, ngay lập tức một đôi giày da bóng loáng sang trọng xuất hiện trước mắt tôi, quần âu phục màu nâu, nước hoa nam tính của hắn tỏa ra kích thích khứu giác của tôi.

"Tôi...tôi tên Bạch Hiền...Chào ngài."

"Bạch Hiền. Sự trong sáng, tinh khiết và lòng nhân hậu. Em có cái tên giống với một người bạn thuở ấu thơ của tôi."

Giọng nói hắn khàn trầm, ấm áp lắm. Không hiểu sao, nhưng tôi có cảm giác bản thân không còn sợ như ban nãy nữa. Tôi cũng có người trùng tên sao ? Người trùng tên với tôi là bạn thuở ấu thơ của người đàn ông này sao? Hoàn cảnh chúng ta quá giống nhau rồi.

"Cảm ơn ngài."

"Đừng cúi gầm mặt nữa. Nhan sắc của em không thể uổng phí như vậy được. Ngước lên nào"

Bàn tay hắn khẽ ôn nhu nâng cằm tôi lên, từ từ, từ từ.

Giây phút đó tôi như bất động.

Hắn ta rất đẹp trai. Không hề giống với suy nghĩ của tôi.

Nét đẹp này...lại rất quen thuộc nữa.

Hắn ta...

"Sao vậy? Tôi đẹp trai quá với suy nghĩ của em rồi phải không? Bạch Hiền?

Tôi không nói được gì cả. Cơ miệng không cử động được, chỉ biết nhìn thôi.

"Em vốn nghĩ tôi là một tên già xấu xí, béo bụng đúng chứ? "

"Tôi..."

"Đây là lần đầu tiên của em phải không? Em có hối hận khi lên giường cùng tôi?"

Chắc chẳng ai sẽ hối hận khi được lên giường với nhan sắc này đâu nhưng trái tim của tôi chỉ có một, tôi sẽ hối hận nếu trao nó cho một người tôi không yêu. Nhưng để cứu Tiểu Lệ tôi buộc phải làm như vậy...

Tôi nở một nụ cười gượng gạo, nói với người đàn ông cao quý trước mặt:

"Tên ngài là gì ? Bạch Hiền xin sẵn sàng phục vụ ngài"

"Phác Xán Liệt."

"Phác tổng. Em có thể giúp ngài sung sướng. Hãy chiếu cố em."

Bỗng nhiên, hắn kéo tay tôi lên, ôm chầm lấy. Tôi không thể nói gì nữa, cảm giác này là như thế nào đây?Hơi ấm của Xán Liệt làm tôi khó xử, hắn ta làm gì vậy? Tôi là một kỹ nam mà, có thể ôm thân mật như vậy sao?

"Cậu không nhận ra tớ sao Tiểu Hiền? Tớ là Tiểu Xán đây mà, ngay cả Tiểu Xán mà cậu cũng quên được sao?"

Tôi đứng bất động, lỗ tai như lùng bùng đi, tôi chắc đã nghe lầm rồi.

"Phác Tổng...ngài có lẽ nhận lầm người"

"Không thể nhầm lẫn, tuyệt đối không nhầm lẫn. Sao có thể nhầm lẫn đây ? Tớ chỉ sợ có cậu quên tớ sau chừng ấy năm, còn tớ chẳng thể nào quên được cậu."

"Cậu..cậu là Tiểu Xán...?"

"Phải. Là tớ đây. Cậu rốt cuộc đã làm gì vậy chứ hả? Tớ đã bảo đi rồi sẽ trở về mà. Sao lúc tớ tìm đến nhà, hàng xóm bảo cậu được gửi vào côi nhi viện rồi? Như vậy là sao Bạch Hiền? Tớ tìm đến côi nhi viện thì mấy sơ bảo cậu đã rời đi được hơn bốn năm rồi? Tớ tìm cậu khắp nơi, bây giờ lại bắt gặp cậu ở trong này, với tư cách một kĩ nam? Tớ không thể xử lý được loại thông tin này."

"Xán Liệt. Tớ không thể giải thích được với cậu, sau này có cơ hội, tớ nhất định sẽ kể."

"Là sao chứ?"

"Cậu hãy cứ nghĩ theo cách của cậu đi. Tớ là kỹ nam, mua vui cho đàn ông." - Tôi nói như vậy là vì nhiệm vụ của mình. Tuyệt đối không được tiết lộ với bất cứ ai về chuyện mình làm gián điệp.

"Sao cậu lại ra nông nỗi này?"

"Tớ không thể nói mà. Cậu hãy cứ nghĩ tớ là một MB đi...và tớ phải thỏa mãn cậu."

"Nói với tớ đi Bạch Hiền. Chuyện gì vậy?"

"Tớ không nói"

"Nếu cậu thật sự không nói, tớ sẽ chỉ xem cậu là kỹ nam"

"Tớ vốn là như vậy mà"

"Bạch Hiền!"

Tôi chủ động nhóm chân lên chạm môi vào Xán Liệt, coi như khách hàng này là tôi may mắn có được đi, đẹp trai, nhà giàu, phong độ. Xán Liệt đáp trả tôi bằng nụ hôn nồng nhiệt. Cậu ấy xoáy vào bên trong khoang miệng của tôi một hương vị men rượu cay nồng. Tôi tiếp tục đưa tay cởi áo vest của cậu, caravat bị tôi kéo ra từ từ. Xán Liệt cũng gỡ bỏ từng cúc áo của tôi. Sau đó tôi kéo đầu Xán Liệt xuống, cắn nhẹ lên cổ người nọ.

Tôi nghĩ mình thích cậu ấy. Có lẽ là từ rất lâu rồi.

Tôi cởi áo của mình rồi đưa tay mơn trớn tấm lưng rộng của cậu ấy. Xán Liệt da thịt rất rắn chắc, cơ bụng nổi gồ lên tôi có thể cảm nhận được qua cái ôm. Tôi kéo cậu ấy xuống giường, trong ánh mắt của cậu ấy có gì đó khó nói lắm...

Tôi không hiểu vì sao tự nhiên nước mắt của mình lại bất giác rơi xuống. Xán Liệt nhìn tôi, đưa tay lau nhẹ thứ chất lỏng trên mặt tôi. Khách hàng của tôi thật ôn nhu, diễm phúc quá lớn rồi. Tôi chần chừ đưa tay nắm lấy cạp quần lót của mình...tôi nghĩ mình nên kéo nó xuống. Xán Liệt cũng thấy hành động này. Tôi bắt đầu kéo nhẹ...


"Bộp" - Xán Liệt nắm lấy tay tôi giữ lại.

"Cậu đừng kéo nữa."

Cậu ấy nói bằng giọng điệu rất khó chịu,

"Tại sao chứ?"

"Bạch Hiện rất buồn khi tớ làm như vậy phải không? Tớ nhìn thấy cả rồi, trong ánh ánh mắt của cậu, trong giọt nước mắt của cậu."

Tôi nhìn Xán Liệt, cậu ấy vẫn như vậy, luôn tốt bụng và rất tử tế.

"Xán Liệt...tớ phải.."

Cậu ấy đưa ngón tay ngăn miệng tôi lại:

"Tớ thích cậu."

Tôi im lặng.

"Cậu không cần nói gì cả. Ngủ ngon Bạch Hiền."

Xán Liệt nằm xuống bên cạnh tôi, nhắm mắt.

"Yên tâm đi, tớ sẽ nói với họ là tớ đã làm chuyện đó cùng cậu. Tớ đưa họ một số tiền lớn và bắt họ đảm bảo cậu sẽ chỉ phục vụ tớ thôi."

"Xán Liệt...tớ..."

"Cậu như thế nào cũng được, miễn đừng không nói không rằng mà bỏ tớ đi thôi. Tớ không muốn mất cậu một lần nữa đâu."






"Xán Liệt, tớ nghĩ tớ cũng thích cậu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top