Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 12 : Người qua đường vẫn có phúc hơn

Hôm sau là thứ bảy, không phải lên lớp nhưng Jung Soo Jung vẫn dậy sớm để nấu cháo cho Son Seung Wan. Cô không nấu cháo trắng mà nấu với thịt xương sườn thái mỏng, thêm một chút hành băm, như vậy vừa ngon miệng lại vừa đủ chất.

Jung Soo Jung xách cặp lồng cháo tới bệnh. Không thấy Kim Jun Myeon ở đó, cô thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự không muốn cãi nhau với anh trai trước mặt Son Seung Wan.

Son Seung Wan cười hì hì nói.

- Đói muốn chết rồi.

Jung Soo Jung lẳng lặng múc một bát cháo đầy ra.

Son Seung Wan nhìn bát cháo thơm ngon, cảm động nói.

- Soo Jung, sau này ai lấy được cậu thật có phúc !

Jung Soo Jung véo nhẹ mũi Son Seung Wan.

- Chờ sau khi cậu hồi phục hẳn, tớ lại nấu cho cậu ăn.

Son Seung Wan gật đầu liên hồi, rồi lại dè dặt nhìn Soo Jung miệng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

- Sao thế ? Muốn ăn gì cứ liệt kê tên ra, tớ nhất định sẽ đáp ứng.

- Không phải, Soo Jung...

Jung Soo Jung nhìn chằm chằm cô.

- Ấp a ấp úng cái gì thế, chẳng giống cậu tẹo nào.

Son Seung Wan không biết nên nói thế nào, quyết định mở đầu vòng vo.

- Jun Myeon đi mua đồ rồi.

Jung Soo Jung thờ ơ.

- Ừ, tớ không có hứng thú về hành tung của anh ta.

Son Seung Wan gượng gạo lắc đầu. Cô thật không ngờ quan hệ của hai anh em họ kém như vậy, cô đứng ở giữa thật chẳng dễ dàng gì. Thế này cô lại càng không biết mở lời thế nào.

Kim Jun Myeon thong thả đi vào phòng bệnh, trong tay là một bao thuốc lá.

Jung Soo Jung lạnh lùng nhìn lướt qua, hừ nhẹ một cái.

Kim Jun Myeon rút một điếu thuốc, lấy bật lửa trong túi áo ra, Jung Soo Jung không thèm nói đã giật lấy thuốc ném lên bàn, giận dữ nói.

- Đây là phòng bệnh.

Son Seung Wan vội lên tiếng hòa giải.

- Để anh ấy ra ban công hút cũng được, không sao cả.

- Nơi công cộng không được hút thuốc, đây là lẽ thường tình.

Kim Jun Myeon híp mắt.

- Jung Soo Jung, em có ý gì ?

- Em nào dám có ý gì.

- Jung Soo Jung, anh còn chưa tính sổ với mày đấy, mày lại còn la lối gì.

Son Seung Wan lau mồ hôi, cả bộ dạng lẫn giọng điệu hai anh em nhà họ giống nhau y đúc, mỗi lần gặp mặt đều như hành tinh nhỏ va vào trái đất.

Son Seung Wan tóm lấy tay áo Kim Jun Myeon.

- Jun Myeon, anh hơi quá rồi đấy.

Kim Jun Myeon bật ra một tiếng cười giễu, thờ ơ nói.

- Quá cái gì ? Từ lúc anh vào đây đã nói câu nào đả kích nó chưa ?

Jung Soo Jung không chịu thua.

- Anh vừa nói cái gì mà chưa tìm em tính sổ còn gì ?

Kim Jun Myeon giúp Son Seung Wan nâng cái gối kê cao đầu lên, thản nhiên đáp.

- Em không chăm sóc tốt cho Seung Wan. Nên anh định đưa cô ấy về nhà, đích thân chăm sóc.

Jung Soo Jung ngây người kinh ngạc.

Son Seung Wan cúi đầu, không dám nhìn cô.

- Hóa ra vừa nãy cậu định nói với tớ chuyện này.

- Soo Jung, tớ không có ý đó.

Son Seung Wan đồng ý chuyển tới ở cùng Kim Jun Myeon là vì không nỡ từ chối lời mời của anh, không ngờ được anh lại dùng việc này để đả kích em gái. Cô trừng mắt lườm Kim Jun Myeon.

Anh lại vờ như vô tội.

Jung Soo Jung cắn môi. Cô nhỏ giọng nói.

- Seung Wan, xin lỗi.

Son Seung Wan cuống cuồng, hai bàn tay bện xoắn.

- Việc này không liên quan tới cậu. Kim Jun Myeon, anh nói bậy bạ cái gì thế ?

Kim Jun Myeon lại dương dương đắc ý vì đả kích Soo Jung thành công. Đứa em gái này suốt ngày cứ đối đầu với anh, khó khăn lắm mới được một lần đè đầu nó, anh tuyệt đối không chịu thua.

Jung Soo Jung nghiêm mặt nói.

- Em không chăm sóc Seung Wan tốt, lỗi này em nhận. Nhưng không có nghĩa là em đồng ý chuyện cậu ấy chuyển tới ở cùng anh.

Cô không để ý tới anh trai, quay sang nói với Son Seung Wan.

- Tớ không tán thành hai người yêu nhau, anh ấy không xứng với cậu.

Kim Jun Myeon phẫn nộ.

- Jung Soo Jung, câu đó đến lượt em nói à ?

- Đó là sự thật.

Không phải cô bới móc Kim Jun Myeon. Mà là anh ta dễ thay lòng đổi dạ, đời tư hỗn loạn, lại quá gia trưởng. Nếu anh ta vẫn không thay đổi tương lai Seung Wan nhất định sẽ phải hối hận.

Jung Soo Jung thà rằng bây giờ chia rẽ hai người họ, còn hơn là để cô ấy sau này đau khổ.

Giọng nói Kim Jun Myeon lạnh như băng.

- Quả nhiên, gia đình thế nào thì con cái thế ấy ! Một chút phép tắc cũng không biết. Vô giáo dục.

- Anh nói cái gì ?

Jung Soo Jung có thể mặc kệ người ta mắng chửi cô nhưng tuyệt đối không cho phép ai nhục mạ cha mẹ. Lồng ngực Jung Soo Jung phập phồng, sắc mặt trắng bệch.

- Tao nói sai hả ? Bố mẹ mày không dạy mày phải nói chuyện với anh trai thế nào à ?

Kim Jun Myeon cay nghiệt nói, giọng điệu rất thản nhiên.

Son Seung Wan cảm nhận được bầu không khí càng lúc càng trầm trọng, lập tức đẩy Kim Jun Myeon.

- Anh ra ngoài trước đi, để em nói chuyện với Soo Jung.

Kim Jun Myeon nói xong cũng có chút hối hận, nhưng mà vì sĩ diện nên không chịu dừng lại.

- Sao anh phải ra ngoài ?

Jung Soo Jung mím chặt môi.

- Kim Jun Myeon, mẹ tôi không phải mẹ anh sao ?

- Từ sau khi bà ấy ruồng bỏ tao mà đi, tao đã thề không nhận bà ấy nữa.

Giọng điệu của Kim Jun Myeon không để lộ cảm xúc, chỉ có đôi mắt híp lại cau có. Từ nhỏ đã không được hưởng yêu thương của mẹ. Trong lòng Kim Jun Myeon, bà là người đã bỏ bố con anh, bỏ gia đình này mà đi. Bà bỏ con giữa chợ, trước giờ chưa từng quay về nhìn con trai mình lấy một cái, bà không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, anh không bao giờ tha thứ.

Jung Soo Jung tức giận bật cười.

- Kim Jun Myeon, anh không nhận mẹ là mẹ anh, vậy thì tôi cũng không phải em gái anh.

Nói xong, cô quay lưng bỏ đi.

Son Seung Wan oán giận nói.

- Anh biết rõ tính Soo Jung mà không chịu nhường cậu ấy một chút ?

Kim Jun Myeon vẫn chưa nguôi giận.

- Anh còn chưa đủ tốt với nó chắc ? Tháng nào anh cũng đưa tiền sinh hoạt cho nó...

Lời còn chưa dứt, Jung Soo Jung xông vào phòng. Kim Jun Myeon vênh mặt đắc ý.

- Nghĩ thông suốt rồi hả ? Giờ nhận sai còn kịp đấy.

Jung Soo Jung thẳng tay ném thẻ ngân hàng trước mặt anh ta, không thèm nhìn lấy một cái lại quay đầu bỏ đi.

Kim Jun Myeon sững người.

Son Seung Wan thở dài.

- Anh là anh trai, nhưng anh chẳng hiểu cậu ấy.

Kim Jun Myeon bực bội.

- Sao anh lại không hiểu nó chứ. Nó lập dị, tự làm tự chịu.

Son Seung Wan lắc đầu.

- Danh dự luôn là thứ Soo Jung quan tâm số một, cậu ấy sẽ không nhận bố thí từ ai.

Kim Jun Myeon nhướn mày.

- Nó nghĩ anh đang bố thí cho nó à ?

- Còn không phải ?

Kim Jun Myeon bắt đầu đăm chiêu.

- Anh lúc nào cũng tỏ ra cao ngạo kiêu căng, đối xử với Soo Jung cũng thế.

Kim Jun Myeon trầm mặc.

- Thứ Soo Jung cần là sự quan tâm, sự yêu thương, không phải viện trợ tiền bạc. Bố mẹ đều đã qua đời rồi, anh là người thân duy nhất của cậu ấy.

- Thế sao nó còn đối xử với anh như thế ?

Kim Jun Myeon mông lung.

- Ai bảo anh trước đây tạo nhiều vết nhơ cho lắm vào, Soo Jung chỉ không muốn em nhảy vào hố lửa mà thôi.

Cô không có niềm tin rằng mình có thể trở thành người phụ nữ cuối cùng của anh chàng công tử bột này, nhưng lại không có cách nào chống lại được sức hấp dẫn của anh. Thực lòng, cô vẫn còn đang đấu tranh tư tưởng.

Kim Jun Myeon lặng im, dù chưa chịu thừa nhận trước đây mình làm chuyện sai lầm nhưng suy ngẫm một hồi cũng ý thức được hôm nay đã nói những điều quá đáng với Soo Jung.

- Quan trọng nhất là, Soo Jung luôn luôn tôn kính cha mẹ, anh lại phạm vào điều kiêng kỵ ấy. Em thấy lần này anh gặp rắc rối lớn rồi.

Kim Jun Myeon vẫn không lên tiếng, chẳng lẽ lần này anh thật sự đã sai ? Anh nhìn Son Seung Wan với ánh mắt mong chờ.

Cô nhún vai.

- Xin lỗi, em không giúp anh được.

Kim Jun Myeon biết Soo Jung đã chịu nhiều khổ cực, anh rất yêu thương cô. Nhưng hai người hễ chạm mặt đều không thể nói chuyện hẳn hoi tử tế, nếu không phải Soo Jung châm chọc anh thì là anh mỉa mai. Không phải Soo Jung giận giữ lườm nguýt thì là anh trừng mắt phẫn nộ. Có lẽ, anh nên thử đổi một cách thức giao lưu khác với em gái mình ?

Son Seung Wan lẳng lặng quan sát Kim Jun Myeon, thầm nghĩ. Liệu cô thật sự có năng lực giúp hai anh em họ hòa giải ư ?

Jung Soo Jung đùng đùng nổi giận rời khỏi bệnh viện, tâm trạng cực tệ, cô đã cãi nhau vô số lần với Kim Jun Myeon, lần này là kịch liệt nhất.

Trước đây chỉ vì chuyện anh cho cô tiền sinh hoạt, còn cô khăng khăng không nhận, nhưng hôm nay anh ta nói chuyện không lựa lời, lôi cả bố mẹ cô vào, chuyện này còn khiến cô không thể chịu được. Trong lòng Jung Soo Jung, không ai có thể thay thế bố mẹ, không ai có thể lăng mạ họ, kể cả Kim Jun Myeon.

Jung Soo Jung căm phẫn đến nỗi bờ vai run rẩy, cô lấy điện thoại ra, cho cái tên Kim Jun Myeon vào danh sách đen.

Cô một mình đi bộ trên đường, tâm trạng dần dần bình ổn lại. Thực ra, cô biết rõ, hôm nay mình đã vì Seung Wan khiêu khích Kim Jun Myeon trước.

Son Seung Wan là một cô gái đơn thuần, còn quá khứ của Kim Jun Myeon lại quá phức tạp. Tuy anh là anh trai cô, nhưng như thế không có nghĩa là cô sẽ nói đỡ cho anh. Nếu anh ta gặp phải trở ngại thì đó là báo ứng anh ta đáng phải chịu.

Son Seung Wan thì khác, nhìn ở góc độ nào đi nữa, cô ấy cũng không phải là đối thủ của một tay lão luyện trong tình trường như Kim Jun Myeon. Nếu cứ để mặc cô ấy lún sâu vào, sau này chắc chắn sẽ chịu nhiều đau khổ.

Jung Soo Jung có chút hối hận vì cứ thể bỏ đi khi chưa giải quyết xong chuyện. Nhưng cô cũng không cam tâm quay lại. Jung Soo Jung nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời chỉ có thể gác chuyện này sang một bên, đợi có cơ hội sẽ thuyết phục bạn mình sau.

Di động nhấp nháy đèn, Jung Soo Jung cầm lên xem, là cái tên cô vừa cho vào danh sách đen. Cô cười gượng, Kim Jun Myeon hành động nhanh hơn cô tưởng.

Mỗi lần cãi nhau xong, anh đều xuống nước làm lành, lần này cũng không ngoại lệ, nhưng cô quyết tâm phớt lờ, nỗi hận này không dễ gì nuốt xuống được.

Tin nhắn của Kim Jun Myeon bị gửi tới mục thư rác :"Anh em mình là người một nhà, sao phải tuyệt tình như vậy ? Em ở đâu, anh tới tìm em."

Jung Soo Jung do dự hồi lâu, quyết định không trả lời. Nhiều lúc cô băn khoăn tự hỏi, vì sao với người ngoài cô có thể nhã nhặn mềm mỏng được, mà khi đối mặt với người thân duy nhất này, lại luôn nói những lời khó nghe.

Jung Soo Jung vừa liếc lên thời gian hiện trên đồng hồ bỗng giật thót mình. Đã hai giờ năm phút rồi sao ? Buổi gặp mặt thần tượng suýt thì Jung Soo Jung quên mất. Hiện tại đã trễ mất rồi.

Jung Soo Jung vội vội vàng vàng vẫy taxi. Bình thường cô chẳng bao giờ hoang phí tiền như thế nhưng hôm nay cô không bận tâm.

Chuyện này đều tại Kim Jun Myeon. Jung Soo Jung thầm mắng anh một trăm lần.

Chẳng biết hôm nay là ngày gì mà taxi đều có khách, chạy thẳng không thèm dừng. Jung Soo Jung cuống đến mức đổ đầy mồ hôi, tốn bao nhiêu công sức mới leo lên được một chiếc xe, cô báo địa chỉ rồi thúc giục tài xế chạy nhanh.

- Cô gái, đằng trước xảy ra tai nạn, tắc đường rồi, không nhanh được.

- Vậy chú đi đường khác được không ?

- Ngại quá, chú mới lái xe, không quen đường lắm.

- ...

Jung Soo Jung lau mồ hôi, nếu không phải sợ mất thời gian cô nhất định đổi xe khác.

- Vậy để cháu chỉ đường cho chú.

Khó khăn lắm mới tới được địa điểm, Jung Soo Jung trả tiền xe xong liền chạy vào trong. Lúc leo cầu thang, cô tình cờ bắt gặp Kim Jong In và mấy người nữa đang đi xuống. Cô luống cuống bước hụt một bước, loạng choạng ngã xuống ngay trước mặt Kim Jong In.

Đầu gối Jung Soo Jung bị đập mạnh xuống đất, đau đến ứa nước mắt.

Chợt một giọng nói êm tai vang lên.

- Bạn không sao chứ ?

Một cánh tay chìa ra trước mặt cô, những ngón tay đẹp đẽ như tay của một nghệ sĩ dương cầm.

- Cảm ơn.

Jung Soo Jung cầm lấy bàn tay ấy mà đứng dậy, vừa mới đối diện mới ánh mắt người kia liền quên mất cả đau, chân lập tức nhảy ra xa như bị rút gân.

Kim Jong In vờ buồn rầu.

- Tôi đáng sợ đến thế sao ?

Nhìn kỹ một lúc, anh vui vẻ nói.

- Hóa ra là bạn.

Lòng bàn tay cô đầy mồ hôi, vẫn đứng cách xa Kim Jong In, không dám ngẩng đầu nhìn anh.

Kim Jong In mỉm cười, vui vẻ rời đi.

Anh vừa đi khỏi, những người hâm mộ liền lao lên trước, Jung Soo Jung bị đám đông vây quanh hỏi tíu tít:

- Cầm tay anh ấy có cảm giác đặc biệt không ?

- Hic... bạn thật may mắn !

- Bạn là fan của Kim Jong In à ?

Jung Soo Jung đương nhiên không dám nhận, nếu thừa nhận thì nhất định sẽ bị hỏi nick SNS, đến lúc ấy thì chuyện mất mặt này của cô làm sao giấu được.

Jung Soo Jung hít sâu một hơi, hùng hồn nói.

- Không phải, mình chỉ đi ngang qua đây thôi.

- Quả nhiên, người qua đường có phúc hơn.

- Cũng đúng, nếu tới tham gia hoạt động gặp gỡ fan thì đâu có đợi đến lúc kết thúc rồi mới đến chứ ?

Jung Soo Jung thẹn đến toát mồ hôi, không phải cô cố ý đến muộn mà !!!

Thấy cô đúng là chỉ đi ngang qua, mọi người đều mất hứng, nói vài câu rồi tản hết.

Jung Soo Jung vội vã chuồn khỏi hiện trường, hi vọng không có ai chụp được bộ dạng vấp ngã ban nãy của mình.

Trên đường, cô nhận được điện thoại của Byul 

- Cô Jung, lúc nào cô tới nhà cháu ? Cháu với cụ đều đói sắp chết rồi.

Dù biết con bé chỉ nói quá nhưng Soo Jung vẫn nâng tay lên nhìn đồng hồ, cười nói.

- Giờ cô qua ngay đây.

Lập tức cô liền nghe được một tràng reo hò phấn khích của Byul xen lẫn giọng nói già nua của bà cụ. Hai cụ cháu này thật sự khiến người ta không hỏi bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top