Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 13 : Bữa cơm tối

Jung Soo Jung đi mua đồ ăn rồi mới đến nhà họ, vừa vào cửa đã được Byul nghênh đón như khách quý, đôi mắt cô bé tròn xoe nhìn cô với vẻ trông ngóng.

- Hôm nay cô định làm món gì thế ?

Jung Soo Jung bĩu môi.

- Rất nhiều, nhưng cháu phải rửa rau giúp cô.

Byul nhanh chóng đáp ứng.

- Không thành vấn đề.

Thế nhưng, lý tưởng đẹp đẽ bao nhiêu thì hiện thực tàn khốc bấy nhiêu. Sau khi Byul đánh vỡ hai cái bát, xách giỏ rau lần thứ ba, làm vung vãi nước khắp nhà, Jung Soo Jung cuối cùng hiểu ra một đạo lý, có những người từ khi lọt lòng đã không có duyên với bếp núc. Soo Jung đuổi cô bé ra ngoài, bất lực nói.

- Lát nữa làm xong rồi cô gọi cháu.

- Cháu đảm bảo sẽ không làm vỡ bát nữa !

Byul trịnh trọng tuyên bố.

- Thôi xin cháu, cháu ra ngoài chơi với cụ đi.

Jung Soo Jung thật sự không dám để con bé lại trong này, có nó cô chỉ bận thêm.

Jung Soo Jung bận rộn một hồi, làm được mấy món ăn, để sang một bên, sau đó chuẩn bị bổ khoai tây. Bất thình lình, từ đằng sau thò lên một cái tay, với tới đĩa thịt kho tàu. Jung Soo Jung chẳng kịp nghĩ ngợi, xoay người lại đánh vào mu bàn tay người kia.

- Đồ tham ăn, rửa tay chưa ?

Sau đó, hai người tròn mắt nhìn nhau.

- Sao lại là anh ?

Jung Soo Jung tưởng Byul ăn vụng, không ngờ lại là thần tượng của cô, Kim Jong In.

- Sao lại là em ?

Kim Jong In cứ nghĩ là người giúp việc, không ngờ lại là cô gái có duyên hai lần đụng mặt.

Jung Soo Jung ngơ ngác nhìn tay mình, cô vừa rồi dám đánh Kim Jong In.

Anh cũng đang nhìn chăm chú vào tay cô, chỉ có điều anh nhìn vào cái tay đang cầm dao.

- Có gì từ từ nói, đựng động thủ.

Jung Soo Jung bấy giờ mới chú ý tới bộ dạng đáng xấu hổ của mình, hai má ửng đỏ.

- Xin... lỗi...

Kim Jong In gắp một miếng thịt kho tàu, nhai ngấu nghiến, nuốt xong mới mở miệng.

- Chỗ này là do em làm hết đấy hả ?

Jung Soo Jung vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác mơ hồ, vô thức gật đầu.

- Tay nghề được đấy !

Kim Jong In lại với tay nếm một món khác.

Jung Soo Jung cứng nhắc nhếch miệng cười.

- Anh thích là tốt rồi.

Có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ sẽ được làm đồ ăn cho Kim Jong In.

Anh liếc cô một cái.

Jung Soo Jung lúng túng, vừa nãy mình nói bậy bạ cái gì thế ?

Kim Jong In xắn tay áo, Jung Soo Jung theo phản xạ lùi về sau mấy bước.

- Tôi cũng không đánh em, sao mà sợ vậy chứ ?

Kim Jong In cảm thấy rất kỳ quặc, anh đối xử với fan rất tốt, ở công ty làm việc chăm chỉ, lúc nào cũng hòa nhã gần gũi với mọi người, thật sự không hiểu vì sao cô gái này hễ cứ trông thấy anh là lại tự động tránh xa, thậm chí còn sợ hãi run lẩy bẩy.

- Thế... anh định làm gì ?

Jung Soo Jung hoàn toàn không biết mình có tật nói lắp này, đầu óc cô mộng mị, căng thẳng tột độ.

- Nấu ăn. Cá rán tôi làm khá được, giao cho tôi đi.

Kim Jong In không khách khí chiếm lấy phòng bếp, để mặc Jung Soo Jung đứng một bên, lại còn đeo tạp dề vào nữa.

Jung Soo Jung há hốc miệng, anh ấy còn biết nấu cơm ? Cái này chưa từng nghe Hoa Lưu Ly đề cập tới.

Tựa như nghe được tiếng lòng của cô, Kim Jong In quay nửa người lại, mỉm cười.

- Lát nếm thử là biết.

Mồ hôi đổ đầy đầu, Jung Soo Jung không biết là do trong bếp quá nóng hay là vì Kim Jong In. Nhưng nhìn anh đeo cái tạp dề có hình con vịt vàng, thật sự rất buồn cười, làm Soo Jung nén cười đến nội thương.

Chẳng mấy chốc mà Kim Jong In làm xong món cá rán, anh chìa đĩa cá ra trước mặt cô.

- Thử không ?

Jung Soo Jung nào dám, vội vàng lắc đầu.

- Em tin tay nghề của anh phải vào hạng nhất.

Ánh mắt Kim Jong In thấp thoáng nụ cười.

Jung Soo Jung mím môi, ngẫm nghĩ rồi nói.

- Em biết mấy hôm nay liên tục đụng phải em, anh nhất định cảm thấy kỳ lạ, nhưng em thật sự không bám theo anh.

Kim Jong In nhướng mày. Anh cười, vầng trán cao sáng sủa.

- Hóa ra em biết tôi à ?

- Đương nhiên là biết, em có phải từ sao hỏa tới đâu.

Jung Soo Jung lấy gan đối đáp lại một câu.

- Thế sao cứ gặp tôi là em lại giống như gặp phải ma thế ?

Đây là vấn đề mà Kim Jong In vô cùng khó hiểu.

Jung Soo Jung sững người, dù thế nào cũng không thể nói với anh ấy là mình sợ được. Cô vắt óc suy nghĩ, quyết định sống chết không chịu thừa nhận.

- Không có chuyện đó, chắc chắn anh hiểu lầm rồi.

Kim Jong In tủm tỉm cười, thực ra anh không hề nghi ngờ Jung Soo Jung có động cơ, nếu còn không phân biệt được tốt xấu thì chẳng phải quá uổng công anh lớn hơn cô ngần ấy tuổi sao.

- Vậy thì ăn cơm thôi.

- Hả ?

Anh ấy chuyển chủ đề quá nhanh, cô không theo kịp.

- Em ra ngoài kia gọi bà và Byul vào ăn cơm, để tôi dọn bàn.

Jung Soo Jung rất tự giác nhận lấy phần việc lao động chân tay kia.

- Anh đi gọi đi, em xào thêm đĩa rau là có thể ăn được rồi.

Kim Jong In cười.

- Vậy cũng được.

Jung Soo Jung chậm rãi thở phào, đột nhiên cô phát hiện vừa nãy nói chuyện với anh, cô không nói lắp, không run rẩy nữa.

Byul trông thấy Kim Jong In liền mếu máo.

- Lại thêm một người nữa tới tranh ăn.

Bà cụ cũng cúi đầu lầm nhẩm.

- Sớm không về, muộn không về...

Jung Soo Jung nghĩ bụng. Hóa ra đại minh tinh Kim Jong In lại không được hoan nghênh ở nhà này.

Kim Jong In ho nhẹ.

- Cháu đâu có ăn không uống không chứ, tốt xấu gì cháu cũng làm món cá rán, cho cháu chút thể diện không được hả ?

Ba cụ chép chép miệng.

- Thảo nào mùi vị cứ là lạ.

- Vừa so sánh đã biết cao thấp thế nào rồi.

Byul làm mặt quỷ.

Kim Jong In lại ủ rũ.

- Trước đây chẳng phải hai cụ cháu nói đồ ăn cháu làm rất ngon sao. Cả bà, cả Byul suốt ngày gọi cháu về nấu cơm đấy thôi. Tuần trước bà còn gọi điện thoại cho cháu, nói nhớ món cá rán của cháu.

Bà cụ buông đôi đũa, trịnh trọng nói.

- Có đồ ngon hơn rồi sao còn nhớ tới thứ đồ hạng hai chứ ?

Byul gật gật đầu tán thành.

Kim Jong In bị một già một trẻ chọc tức muốn hộc máu. Còn Jung Soo Jung chỉ biết giương mắt nhìn mấy người trong gia đình này.

Bà cụ nếm thử món rau xào, liếc Soo Jung một cái, rồi gắp một miếng vào bát Byul.

Cô bé nhảy dựng lên.

- Cháu không ăn cái này.

- Lời cô giáo dạy cháu quên rồi hả ? Trẻ con không được kén chọn.

Cái mác cô giáo của Jung Soo Jung vẫn rất hữu hiệu, Byul lập tức nghe lời. Thế nhưng cô bé nhanh chóng nhổ miếng rau ra.

- Mặn quá !

Bà cụ có lẽ ngại chê Soo Jung, liền uyển chuyển nói.

- Đúng là hơi mặn.

- Hơi đâu mà hơi.

Byul là trẻ con, không kiêng dè gì mà nói thẳng.

Jung Soo Jung vốn không tin, liền nếm thử một miếng, sau đó vò đầu.

- Chắc là cháu bỏ nhiều muối quá.

Mặt cô ửng đỏ, nguyên nhân là gì cô rõ ràng nhất. Vốn tưởng nói chuyện với Kim Jong In không căng thẳng nữa mà cho rằng tính cách mình có bước đột phá, thật không ngờ lại càng tồi tệ hơn, ảnh hưởng tới tay nghề nấu ăn, mất mặt quá đi !

Bà cụ ý tứ sâu xa liếc trộm cô một cái, rồi lại nhìn Kim Jong In, vẻ mặt đầy bí hiểm.

Byul chẳng buồn để ý tới chung quanh, chỉ chăm chăm gắp món mình thích, ăn ngấu ăn nghiến.

- Con gái, bị chuyện gì làm ảnh hưởng tới tâm trạng thế ? Để ta thay cháu xử lý.

Bà cụ trêu chọc.

Jung Soo Jung đương nhiên không chịu thừa nhận, lấp liếm.

- Tại cháu sơ suất thôi.

Bà cụ nháy mắt, cười như hiểu rõ.

Kim Jong In thú vị quan sát hai người đánh đố nhau, nhất thời không chú ý, suýt nữa không tranh được miếng thịt kho tàu cuối cùng. May mà anh nhanh tay, gắp về bát mình trước khi Byul kịp động đũa, sau đó còn nhếch môi khiêu khích cô bé.

Jung Soo Jung nhiều lần xem phim từng được chiêm ngưỡng nụ cười như gió xuân hút hồn của Kim Jong In, cũng từng trông thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của anh, nhưng dáng vẻ tươi cười như trẻ con này thì mới lần đầu tiên được chứng kiến. Cô lặng im quan sát đến thất thần.

- Chú hai là đồ đáng ghét !

Byul bất mãn dẩu môi nói. Kim Jong In lại tỏ ra thách thức.

- Sau này đợi chú không có nhà cháu mới gọi cô giáo Jung tới nấu cơm.

Jung Soo Jung giật mình kinh ngạc. Chú hai ? Kim Jong In quả nhiên không phải ba của Byul.

- Cô giáo Jung ?

Bên cạnh Kim Jong In cũng ngạc nhiên không kém.

Jung Soo Jung cúi mặt, xem ra anh cũng tưởng cô là người giúp việc.

- Cô Jung, chú hai của cháu đẹp trai không ?

Rồi cô bé lại quay sang phía Kim Jong In.

- Chú hai, cô Jung của cháu tài giỏi lắm nhé !

Jung Soo Jung thẹn toát mồ hôi, giờ con bé này còn biết khen mình cơ đấy. Không biết lúc đầu ai ra oai phủ đầu cô kịch liệt nữa.

Kim Jong In không tiếp lời, chỉ tủm tỉm cười.

Ăn cơm xong, Soo Jung vội vàng ra về vì còn một bức tranh minh họa đêm nay cô buộc phải làm xong. Cô chào bà cụ và Byul, rồi ra cửa thay giày, Kim Jong In gọi cô lại.

- Để tôi đưa em ra ngoài.

Câu nói thăm dò ý kiến nhưng giọng điệu lại kiên quyết.

Jung Soo Jung nào dám, mồ hôi lạnh từng giọt chảy xuống.

- Không cần, không cần, em tự đi được.

Kim Jong In bình tĩnh nói.

- Tôi có chuyện muốn nói.

Đã như vậy, Soo Jung cũng không thể chối được, cô cố gắng tỏ ra điềm nhiên như không nhưng vẫn buộc giây giày sai hai lần.

Kim Jong In tựa lưng vào cửa, khóe miệng hơi cong lên như đang cười.

Đi ra tới tận cổng khu biệt thự, Soo Jung không dám để anh tiễn nữa, cô hỏi.

- Có việc gì thế ạ ?

Trong đầu cô chợt nảy ra mấy suy nghĩ kỳ quái, không phải anh ấy muốn nướng cô như cá mực đấy chứ ? Hay là vì cô biết nhiều chuyện quá nên muốn... giết người diệt khẩu ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top