Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 23 : Đừng nhìn tôi như thế !

Jung Soo Jung lững thững vừa đi vừa nghĩ, não bộ của cô xoắn xuýt chuyện Kim Jong In vì cô mà phải đích thân tới đây một chuyến. Thời giờ của anh không phải là rất đáng giá ư ? Sao lại lãng phí để làm một chuyện vặt vãnh như thế ? Nhưng thật tâm đáy lòng cô rất vui, điều này thể hiện rằng Kim Jong In coi trọng cô.

Jung Soo Jung mải mê suy nghĩ, cuối cùng đi sai đường.

Kim Jong In kéo cô trở lại.

- Xe tôi đỗ đằng kia.

Jung Soo Jung ửng hồng hai má.

Ngồi vào xe, cô chủ động thắt dây an toàn. Vừa nhớ lại ngày hôm ấy, nhịp tim cô liền gia tăng tốc độ, khuôn mặt đỏ rần.

Kim Jong In cũng nghĩ tới chuyện đó, thần sắc tươi tỉnh.

- Chắc em còn chưa ăn cơm ? Tôi biết một nhà hàng đồ ăn rất ngon.

Ăn cơm với Kim Jong In ? Chẳng phải lần đầu tiên, nhưng trước đây đều không phải ở nơi công cộng, Jung Soo Jung lưỡng lự.

- Yên tâm đi, là một câu lạc bộ tư nhân, không có người làm phiền đâu !

Kim Jong In đương nhiên đọc được suy nghĩ của cô.

Jung Soo Jung gật đầu.

- Ừm.

Lát sau lại hỏi.

- Ở đó rất đắt phải không ?

Kim Jong In cười.

- Đừng lo, không cần em trả góp !

Jung Soo Jung cúi đầu.

- Tiền chiếc váy kia, tạm thời em chưa thể trả anh.

Kim Jong In ảo não, dù biết lòng tự trọng của Soo Jung rất cao, nhưng sao cô cứ nhắc mãi vụ này thế ?

- Tôi không có ý đó.

Jung Soo Jung vẫn chưa dám ngẩng đầu lên.

- Em biết.

Kim Jong In chuyển đề tài.

- Em thích ăn gì ?

- Em không kén ăn.

Cô nhỏ giọng nói, sau đó tủm tỉm cười một mình.

Kim Jong In cũng cười theo.

- Tôi sẽ cố gắng không kén ăn nữa.

Lúc nói câu này, vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, con người đen kịt sâu thẳm. Jung Soo Jung cảm thấy như vừa nghe được một lời hứa hẹn ngầm, ánh mắt cô sáng lên, long lanh như nước mùa thu.

- Jung Soo Jung !

Kim Jong In đột nhiên gọi tên cô.

- Vâng.

- Em ngồi cho vững !

Jung Soo Jung ngây người.

- Em đừng nhìn tôi như thế, tôi không chuyên tâm lái xe được.

Cô quay người, đáy lòng chợt gợn sóng.

Trên đường, Kim Jong In gọi một cuộc điện thoại, hình như đặt chỗ. Người nghe điện bên kia hình như khá thân quen, không ngừng trêu chọc anh.

Sau đó Soo Jung nghe thấy anh nói một câu.

- Gặp rồi sẽ biết.

Gặp cô ư ? Thế là muốn giới thiệu cô với bạn của anh ư ? Jung Soo Jung thấp thỏm, rồi chợt thấy mình nghĩ quá nhiều.

Kim Jong In nhìn cô lẩm nhẩm một mình, cúp máy liền hỏi.

- Em sao thế ?

- Em... em không đói.

Jung Soo Jung cũng không rõ vì sao mình lại thốt ta câu đó.

- Nhưng tôi đói. Em đi cùng tôi ăn chút gì đó đã.

Jung Soo Jung không còn lý do để từ chối.

Kim Jong In đưa Jung Soo Jung vào nhà hàng từ cửa sau, nhân viên phục vụ ở đây có lẽ đã quá quen, thấy ngôi sao xuất hiện nhưng vẫn bình thản.

Một anh chàng đẹp trai dẫn đường hai người vào một căn phòng.

- Nhân viên ở đây sao lại đẹp trai như thế ?

Jung Soo Jung lầm bầm trong miệng.

Kim Jong In ho nhẹ một tiếng, người đẹp trai nhất rõ ràng đang ở trước mặt em đây mà vẫn còn ngắm người khác !

Jung Soo Jung phản ứng chậm, ánh mắt vẫn di chuyển theo những nhân viên đang bận rộn đi tới đi lui.

Kim Jong In không thể tiếp tục nhịn được nữa, vặn đầu cô lại.

- Gọi món !

- Anh gọi đi.

Jung Soo Jung còn muốn quay đi, Kim Jong In lại không buông tay, nghiêm túc nói.

- Jung Soo Jung, thứ nhất, nếu em còn nhìn chằm chằm họ như thế, họ sẽ không tự nhiên.

- Xin lỗi, trước giờ em chưa từng nhìn thấy nhiều người đẹp trai như thế cùng lúc.

Jung Soo Jung vặn vẹo bàn tay, lè lưỡi nói.

- Thứ hai, em có nghĩ tới cảm nhận của tôi không hả ?

Vẻ mặt Kim Jong In có phần nghiêm trọng.

Chuyện này thì liên quan gì tới anh ấy ? Jung Soo Jung sửng sốt. Cũng may cô không đến nỗi quá ngốc, rất nhanh hiểu được ý của anh, cô cười nói.

- Yên tâm, trong mắt fan, anh luôn là số một.

- Thật sao ?

Kim Jong In hỏi vặn.

- Đương nhiên là thật.

Kim Jong In truy hỏi đến cùng.

- Thế đến lúc tôi đầu đầy tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn thì sao ?

- Anh quên anh với họ từng có lời thề tóc bạc rồi sao ?

Kim Jong In trầm mặc. Có lần anh lên SNS hỏi đùa :"Nếu có một ngày tôi già đi, lúc ấy mọi người có còn yêu thích tôi nữa không ?"

Người hâm mộ tới tấp bình luận, trả lời rằng sẽ ở bên anh tới tận lúc bạc đầu. Đấy chính là "lời thề tóc bạc" mà Soo Jung nói, anh vẫn còn nhớ.

Hiện giờ, anh rất muốn hỏi lại cô, chỉ một mình cô, rằng có nguyện lòng ở bên anh tới già không ? Anh tin cô sẽ đáp là có, đáng tiếc đó không phải câu trả lời anh muốn nghe. Cô rất tự giác làm tròn bổn phận của một người hâm mộ đúng nghĩa, còn thứ anh muốn lại không phải quan hệ thần tượng và người hâm mộ.

Jung Soo Jung thực lòng nói với anh, cô là fan trung thành của anh, nhất định sẽ dõi theo anh cả đời, cho dù anh còn trẻ đẹp hay đã bạc đầu.

Kim Jong In cảm thấy chưa phải lúc, hiện giờ nói những lời này sẽ khiến cô rối trí. Hơn nữa, cô có lẽ còn chưa nhận định rõ tình cảm của cô dành cho anh là sự mến mộ hay tình yêu, anh không muốn dùng thân phận này đặt áp lực lên cô, anh cần tình yêu xuất phát từ hai phía.

Jung Soo Jung thực lòng cảm nhận được cách đối đãi của anh với mình không giống với những người khác, nhưng cô lại không dám suy nghĩ quá xa.

Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

- Có thể mang đồ ăn lên chưa ạ ?

- Chẳng phải chúng ta còn chưa gọi sao ?

Jung Soo Jung thấp giọng hỏi.

Kim Jong In nói với người ngoài cửa.

- Vào đi.

Một người đàn ông có lẽ là đẹp trai nhất, phong độ nhất trong số nhân viên bưng một đĩa thức ăn vào, vừa đi vừa tươi cười hớn hở.

Kim Jong In đảo mắt qua anh ta.

- Sao thế ? Hôm nay bận rộn tới mức chủ quán đích thân phục vụ cơ à ?

Anh ta cười xấu xa.

- Ha ha... Cậu biết mục đích của tôi mà.

Mặt Jung Soo Jung đột nhiên nóng ran.

- Chủ câu lạc bộ, Oh SeHun.

Kim Jong In giới thiệu với Soo Jung, ánh mắt ra hiệu ngầm cho Oh SeHun đừng có ý đồ khác.

Oh SeHun vừa giơ tay vừa cười giảo hoạt.

- Hân hạnh, hân hạnh.

- Jung Soo Jung.

Cô đang định bắt tay thì Kim Jong In đã nhanh chóng tóm lấy tay Oh SeHun, lắc lắc vài cái rồi buông ra, lạnh giọng giới thiệu tên cô.

Oh SeHun kinh hãi.

Jung Soo Jung cũng sợ ngây người.

Kim Jong In thản nhiên nói.

- Thế là đã nể mặt cậu lắm rồi.

Oh SeHun lập tức nhìn ra vị trí quan trọng của cô gái này trong mắt Kim Jong In, anh ta cười hớn hở.

- Hai người ăn đi nhé, các món khác sẽ được dọn lên ngay.

Kim Jong In gạt Oh SeHun sang một bên, quay đầu hỏi Soo Jung.

- Em uống gì ?

- Tùy ý ạ.

Oh SeHun hưng phấn.

- Ấy trời, sao em biết đồ uống nổi danh nhất chỗ anh là "tùy ý" thế ? Anh bảo người mang tới ngay đây.

Jung Soo Jung ngây người, thật sự có loại này sao ?

Kim Jong In trừng mắt.

- Cậu khoác lác vừa thôi !

- Tại cậu quá lâu rồi không tới, một tháng trước tôi vừa mới nghiên cứu pha chế ra thứ đồ uống này, rất được yêu thích đấy.

Oh SeHun trừng mắt dõng dạc nói.

Kim Jong In phớt lờ anh ta, khuyên nhủ Soo Jung.

- Theo kinh nghiệm của tôi thì chắc chắn không phải thứ gì tốt.

- Ê này, Kim Jong In, tốt xấu gì cậu cũng phải nếm qua rồi mới bình phẩm chứ.

Oh SeHun vẻ mặt bất mãn.

Jung Soo Jung vội nói.

- Được ạ, vậy thì cái đó đi.

Oh SeHun chớp mắt.

- Vẫn là Soo Jungie biết thương người khác.

Anh ta cố tình khích Kim Jong In.

Quả nhiên, Kim Jong In lập tức phản bác.

- Soo Jungie là để cậu gọi à ?

- Vì sao không thể gọi ?

Oh SeHun vờ tỏ vẻ hậm hực, rồi lại quay sang phía Jung Soo Jung.

- Anh có thể gọi em như vậy được không, Soo Jungie ?

Jung Soo Jung nhỏ nhẹ nói.

- Được ạ.

Tuy cô có chút ngại ngùng khi được gọi như thế, nhưng gọi thế nào mà chẳng được, cũng đâu cần phải xin phép như vậy.

Kim Jong In buồn bực nghĩ : tôi vẫn còn chưa được gọi như thế !! /=)))/

Oh SeHun nhìn Kim Jong In bằng ánh mắt khiêu khích, khóe miệng cười càng tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top