Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 47 : Gặp anh vợ

Son Seung Wan ra mở cửa, nhìn thấy Jung Soo Jung, cô đã hung dữ buông một câu.

- Cậu giỏi che giấu lắm.

Jung Soo Jung bộ dạng ăn năn hối lỗi, không dám lên tiếng.

- Nói ! Hai người cấu kết với nhau từ bao giờ ?

Từ lúc nghe Kim Jun Myeon nói Kim Jong In xuất hiện ở bệnh viện là vì đưa Soo Jung đi, cô kinh ngạc tới tận bây giờ.

Jung Soo Jung không còn lời nào để nói, có nhất thiết phải dùng động từ mạnh như vậy không ?

Kim Jong In tiến lên một bước, ôm eo Jung Soo Jung, sau đó mỉm cười với Son Seung Wan.

- Hỏi tôi cũng được.

Ý đồ che chở lộ rõ mồn một, cộng thêm thái độ "có vấn đề gì thì tìm tôi" khiến Son Seung Wan suýt nữa đổ lệ, cô véo cánh tay Kim Jun Myeon.

- Anh xem người ta kìa, xem người ta kìa.

Kim Jun Myeon hoàn toàn không cảm thấy mình thua kém Kim Jong In ở điểm nào, anh ta nheo mắt quan sát Kim Jong In. Chẳng phải chỉ là khuôn mặt dễ nhìn một chút thôi sao, da dẻ đẹp một chút thôi sao, dáng người cao ráo khỏe khoắn một chút thôi sao ? Có gì đặc biệt hơn người chứ ?

Kim Jong In cũng không kém cạnh, nhìn Kim Jun Myeon chằm chằm không dời mắt. Chẳng qua chỉ là anh trai của Soo Jung mà thôi, quen biết cô sớm hơn anh vài năm mà thôi. Từ nay về sau, trách nhiệm chăm sóc Soo Jung chỉ thuộc về một mình Kim Jong In anh.

Jung Soo Jung dè dặt.

- Chúng ta vào nhà đã rồi nói được không ?

Son Seung Wan vội đẩy người vào trong, dù sao thì chuyện này cũng nên đóng cửa bảo nhau thì tốt hơn.

Kim Jun Myeon hỏi.

- Uống gì ?

Jung Soo Jung cướp lời.

- Không cần đâu, tụi em ngồi một lát rồi đi, anh có chuyện gì thì nói luôn đi.

- Vậy anh không vòng vo nữa.

Kim Jun Myeon đảo mắt về phía Kim Jong In.

- Cậu dự định khi nào công khai quan hệ với Soo Jung ? Khi nào kết hôn ?

Ánh mắt anh có chút nặng nề.

- Soo Jung không thể cứ làm tình nhân bí mật của cậu được.

- Anh !

Jung Soo Jung hét lên.

- Im miệng !

Kim Jun Myeon gằn giọng.

Kim Jong In cười.

- Xưa nay em chưa hề có ý định bắt Soo Jung làm tình nhân bí mật. Cô ấy đương nhiên sẽ đường đường chính chính xuất hiện bên cạnh em.

Thực ra Jung Soo Jung không hề bận tâm chuyện làm người tình bí mật của anh. Với thân phận của Kim Jong In, chuyện tình cảm giữa hai người không thể công khai như mọi người, cô hoàn toàn hiểu. Nhưng bây giờ nghe anh nói những lời này, trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc ngọt ngào.

- Chỉ có điều hiện tại chưa phải lúc thích hợp.

Kim Jong In nói tiếp, thản nhiên đón nhận ánh mắt hằn học của Kim Jun Myeon.

- Nếu bây giờ công bố, cuộc sống của Soo Jung nhất định sẽ bị đảo lộn, chuyện này không tốt cho cô ấy.

Jung Soo Jung gật đầu như giã tỏi. Cô hoàn toàn không muốn mỗi ngày đều bị phóng viên bám theo, cuộc sống chẳng có lấy một chút riêng tư.

Kim Jun Myeon truy hỏi.

- Thế bao giờ mới thích hợp ?

- Anh đừng ép anh ấy.

Jung Soo Jung cuống quýt, chuyện này làm sao có thể muốn là giải quyết xong ngay được.

- Jung Soo Jung, em im lặng cho anh.

Kim Jun Myeon tức giận, người ta bảo con gái là con người ta, quả nhiên không sai.

Cô biết anh trai chỉ muốn tốt cho mình, nhưng cô không muốn anh trai làm khó anh.

Kim Jong In không khỏi bật cười.

- Em đã có dự định rồi, hơn nữa cũng đã bắt đầu thực hiện, cố gắng giảm việc nhận phim mới, dần dần chuyển sang hoạt động phía sau sân khấu. Trước hết là hợp tác với công ty giải trí phát triển một vài dự án, thành lập thương hiệu riêng, nhắm mũi nhọn vào lĩnh vực thời trang và đồ trang sức.

Jung Soo Jung biết Kim Jong In đang dần rút khỏi giới giải trí nhưng lại không biết anh làm vậy là vì mình. Cô ngẩng mặt lên.

- Anh không cần hi sinh nhiều thứ vì em như vậy.

Kim Jun Myeon tỏ ra rất hài lòng với câu trả lời.

- Vậy thì anh yên tâm giao Soo Jung cho chú.

Son Seung Wan ôm lấy cô, nói.

- Hôm nay, cậu không nói rõ quá trình dụ dỗ thần tượng thế nào ra thì đừng hòng rời khỏi đây.

Không phải Jung Soo Jung không muốn nói, mà là cô thực sự không biết kể từ đâu, mọi chuyện dường như cứ tự nhiên nước chảy thuyền trôi như thế đến tận ngày hôm nay, chẳng có gì rầm rộ, cũng chẳng có thề non hẹn biển. Tất cả là chợt rung động, rồi cứ thế nắm tay nhau.

Kim Jong In nháy mắt.

- Là tôi theo đuổi Soo Jung, hơn nữa còn cực kỳ vất vả.

Son Seung Wan cực kỳ phấn khích.

- Nói thêm chút nữa đi, thêm chút nữa đi.

Jung Soo Jung vội tóm Kim Jong In lôi đi, còn nói nữa thì không biết sẽ biến thành chuyện gì.

Kim Jun Myeon nhìn theo bóng hai người khuất dần, cười tủm tỉm. Anh có thể nhìn ra Kim Jong In là thật lòng yêu Soo Jung, anh rất vui.

Kim Jong In đưa Jung Soo Jung tới trước cổng chung cư, quyến luyến bịn rịn vuốt má cô.

Jung Soo Jung kiễng chân lên hôn vào má anh.

- Mai em không đi cùng anh tới phim trường được, em muốn tới thăm bác ấy.

Anh hôn lên trán và mí mắt cô.

- Ừm, nhớ gọi điện cho anh nhé.

Jung Soo Jung ngoan ngoãn gật đầu.

- Lên nhà đi, đợi em vào nhà an toàn rồi anh đi.

- Muộn lắm rồi, anh mau về đi, lẽ ra phải là anh về nhà an toàn rồi gọi cho em mới đúng.

Hai người đùn đẩy nhau một hồi, cuối cùng Kim Jong In đành chịu thua cô.

Anh vuốt tóc cô, mỉm cười lái xe đi.

Trông thấy xe anh khuất sau ngã rẽ rồi, Jung Soo Jung mới quay người đi. Bỗng cô nghe thấy có người gọi mình.

- Soo Jung.

Cô giật mình quay đầu lại, trông thấy Yoo Hyuk đứng đó.

- Sao cậu lại ở đây ?

Giọng nói của Yoo Hyuk âm u.

- Vì không biết lúc nào cậu về nên ngày nào tớ cũng tới đây một chuyến, muốn nhìn thấy nhà cậu sáng đèn, như vậy tớ mới yên tâm.

- Cậu... có thể gọi điện hỏi tớ mà, sao phải vất vả như vậy ?

Jung Soo Jung không ngờ Yoo Hyuk lại nặng tình với mình đến vậy.

- Cũng may mà tớ đến, trông thấy cả rồi tớ mới có thể hoàn toàn từ bỏ hi vọng.

Jung Soo Jung mím môi.

- Xin lỗi.

- Hai người rất đẹp đôi.

- Cảm... ơn !

Jung Soo Jung thực lòng không biết đối đáp thế nào để không làm tổn thương cậu.

Tình yêu chính là như vậy, không phải cứ hi sinh là nhận được báo đáp tương đương. Cô trước từ chối cậu rất nhiều lần, cô cũng không để xuất hiện bất cứ tin đồn mờ ám nào giữa hai người, nhưng đối diện với tình cảm của Yoo Hyuk, cô vẫn cảm thấy áy náy.

- Cậu không cần xin lỗi mình. Cậu không có lỗi gì cả.

Tình yêu không phải là anh yêu cô thì cô nhất định phải yêu lại anh, yêu càng không phải sự bố thí, nếu không sẽ làm vấy bẩn ý nghĩa thuần khiết của tình yêu.

Yoo Hyuk cứ nghĩ rằng có thể đợi được một ngày Soo Jung sẽ quay đầu lại nhìn mình. Bây giờ, cậu rốt cuộc đã thông suốt. Cuối cùng cô đã tìm được một bến đỗ tốt, cậu vui mừng thay cho cô, bây giờ cậu có thể hoàn toàn buông tay được rồi.

Đôi mắt Jung Soo Jung long lanh.

- Yoo Hyuk chúng ta mãi là bạn tốt.

- Đương nhiên. Nếu anh ấy dám bắt nạt cậu thì nhất định phải nói cho tớ biết đấy.

Yoo Hyuk giả vờ giơ nắm đấm lên khua khua.

- Tớ sẽ đánh cho anh ta rụng răng.

Jung Soo Jung bật cười, tự đáy lòng vô cùng cảm động trước tấm lòng của Yoo Hyuk.

- Về nghỉ sớm đi, ngủ ngon nhé.

- Ngủ ngon.

Yoo Hyuk đứng đến khi thấy căn hộ của Soo Jung sáng đèn. Cậu chỉ cần cô sống hạnh phúc, không có gì quan trọng hơn điều đó cả. Đây vốn dĩ là thứ mà cậu muốn đem lại cho cô, hôm nay, đổi lại là người khác thực hiện, vậy thì có sao ?

Jung Soo Jung vào nhà, mệt mỏi cả người, cô tắm nước nóng cho thoải mái. Vừa rồi, Kim Jong In gọi điện báo đã về nhà an toàn, cô dặn dò anh nghỉ sớm, giờ này chắc anh đã ngủ rồi. Nhưng cô nằm lên giường lại không buồn ngủ.

Cô lại leo xuống giường, đi lấy một cốc nước, mở máy tính lên mạng xem tin tức. Người của đoàn phim vừa mới đăng một tấm áp phích tuyên truyền, Jung Soo Jung chợt lóe lên một tia sáng, lời hứa tặng quà sinh nhật cho Kim Jong In xem ra đã có gợi ý rồi. Bảng vẽ để ở phim trường không mang về, cô tiện tay tìm một tờ giấy A4, cầm bút chì vẽ đường viền bên ngoài trước. Bờ môi mỏng, chiếc mũi cao, hàng lông mi dài, ánh mắt thâm trầm, tất cả dần dần hiện lên rõ ràng trên nền giấy trắng. Cô càng vẽ càng trơn tay, chẳng mấy chốc đã hoàn thành.

Jung Soo Jung cực kỳ hài lòng với tác phẩm lần này, trước kia cô vẽ tranh minh họa khá nhiều, nhưng quà sinh nhật thì cô đều vẽ chì, bởi vì cô cảm thấy những phương thức kia không thể lột tả hết được thần thái của anh.

Cô mỉm cười chạm tay vào khuôn mặt Kim Jong In trong tranh. Cô quét lại bức vẽ rồi gửi vào hòm thư điện tử của Kim Jong In.

Một lúc sau, cô nhận được tin nhắn của Hoa Lưu Ly :"Mau lên SNS."

Jung Soo Jung đăng nhập bằng điện thoại, sau đó, cô lập tức choáng váng.

Kim Jong In mới đăng một dòng trạng thái mới :"Cảm ơn em đã tặng anh món quà sinh nhật này, anh rất thích !"

Thậm chí anh còn tag Pha Lê Tím vào, đăng kèm với bức tranh cô vừa gửi cho anh.

Mới ngắn ngủi mấy phút mà dòng trạng thái của anh bị chia sẻ tới hơn một nghìn lượt, cái tên Pha Lê Tím cũng bị nhắc tới hơn một nghìn lần.

Jung Soo Jung tức giận !

Tức giận không phải vì Kim Jong In tag tên cô vào, cũng không phải vì anh đăng bức tranh kia lên. Mà bởi vì giờ này anh vẫn còn chưa đi ngủ. Không có cô ở bên cạnh thúc giục nên anh không biết sợ đây mà.

Jung Soo Jung lập tức đánh bom điện thoại của Kim Jong In, cuộc gọi vừa nối, cô liền hừ lạnh.

Kim Jong In cười.

- Em đau răng à ?

- Sao anh chưa ngủ ? Không phải đã nói sẽ đi ngủ liền sao ? Cái tật ngủ muộn này anh sửa không nổi phải không ?

Kim Jong In vẫn còn hí hửng.

- Chẳng phải em cũng chưa ngủ đấy thôi ?

- Còn không phải vì em vẽ tranh tặng sinh nhật anh hay sao ?

- Ừ thì anh cũng thức đợi quà của em mà.

- Sao anh biết tối nay em sẽ vẽ chứ ?

- Vì chúng ta thần giao cách cảm mà.

- ...

Kim Jong In cười hi hi.

- Anh đi ngủ ngay đây.

- Ngủ ngay đấy.

Đúng lúc ấy, Jung Soo Jung nhận được tin nhắn riêng của Kwon Tae :"Này này, hai người còn leo lên SNS mà tình tứ nữa à ? Quá đáng rồi nha."

Jung Soo Jung ngây người :"Có phải làm ảnh hưởng tới anh ấy không, để em bảo anh ấy xóa ngay."

Kwon Tae :"Ấy ấy không phải, ý tôi là, quá kích động tới dân độc thân như tôi."

Cái giọng điệu ai oán này y hệt Jin Suk.

Jung Soo Jung ôm điện thoại tủm tỉm cười chìm dần vào giấc ngủ. Cô còn mơ thấy Kim Jong In dịu dàng nói với mình :"Muốn quản lý anh à ? Vậy thì lấy anh đi đã."

Giống như có thứ gì đó nhẹ nhàng rơi vào trái tim cô, ấm áp, mềm mại tựa lông chim, rồi lại tựa ngọn gió thổi qua.

....

Jung Soo Jung mỗi ngày đổi một thực đơn, làm bữa ăn ít tinh bột, ít đường mang tới bệnh viện. Ông Kim sung sướng lộ rõ ra mặt, hễ gặp ai cũng khen Jung Soo Jung không dứt lời.

Ông từng hoài nghi thân phận thật sự của Jung Sô Jung, nhưng vợ cũ của ông không còn nữa, chẳng ai có thể chứng minh, trừ khi làm xét nghiệm.

Nhưng ông không chọn cách đó, ông không muốn phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp rất khó khăn mới vun đắp được này. Về sau ông cũng đã nghĩ thông, mặc kệ Jung Soo Jung có quan hệ máu mủ với mình hay không, ông vẫn sẽ đối xử với cô như con ruột.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top