Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Băng viết truyện lại rồi nè >< ráng lấp cho hết hố.

lưu ý: toàn văn ngọt ><

________

Kỉ niệm 20 năm thành lập trường diễn ra hết sức tốt đẹp, đặc biệt vở kịch Romeo và Juliet đã rất thành công khi đã lấy đi hết nước mắt của khán giả.

Vương Tuấn Khải đang vô cùng khó chịu,hôm nay Vương Nguyên rất kì lạ, mọi hành động và cử chỉ của cậu như muốn né tránh anh vậy.

Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên vào lòng, ôn như nói '' Hôm nay em làm sao vậy ? sảy ra chuyện gì rồi đúng không ?''

Vương Nguyên lạnh giọng nói '' Không có ''.

Nói rồi Vương Nguyên đẩy Vương Tuấn Khải ra, Vương Tuấn Khải bị đẩy càng ra sức ôm chặt Vương Nguyên hơn '' Có chuyện gì thì em nói cho anh biết đi, em cứ như vậy làm anh lo lắm. Có bạn trai là để dựa dẫm có biết không ?''

Vương Nguyên gắng hết sức đẩy mạnh Vương Tuấn Khải ra xa mình, lạnh giọng nói '' được rồi, nếu anh muốn biết thì tôi nói luôn.''.

Vương Tuấn Khải vô cùng bất ngờ, bình thường Vương Nguyên đâu có hành sử như vậy. 

'' Vương Tuấn Khải, chúng ta chia tay đi ''

'' Bùm '' não bộ Vương Tuấn Khải ngừng trệ, lời nói kia như sét đánh bên tay anh. Con tim anh nhói lên từng đợ..nhói lên liên hooi, nó quặn thắt chặt lại, đau một cách tê tái, còn đau hơn hàng ngàn cây kim cùng một lúc đâm vào thẳng trái tim anh.

Hãy nói gì đi, hãy nói là anh nghe nhầm đi..

'' Anh không nghe nhầm đâu, tôi chán anh rồi...nên chúng ta chia tay đi '' không đợi Vương Tuấn Khải trả lời, Vương Nguyên nói nhanh rồi cũng nhanh quay đầu bước đi.

Vương Tuấn Khải nắm tay Vương Nguyên quay lại, bắt cậu đối diện với mình '' Chán ? em xem anh là gì? là một món đồ chơi ? chơi xong rồi, chơi chán rồi, liền vứt đi ?'' Không lẽ tình yêu của em dành cho anh, nó mỏng manh, nó ngắn hạn tới vậy sao Nguyên Nguyên ?

Vương Nguyên cuối gầm mặt xuống thật lâu cậu mới ngước lên trả lời '' Anh nghĩ đúng rồi đấy, anh chỉ là món đồ chơi ghẻ bèo ở ngoài chợ được tôi mang về chơi đùa thôi !''.

'' Vậy sao...vậy sao lúc trước em lại mặt dày theo đuổi anh ?''

'' Chỉ vì tôi thấy loại 'Gay' như anh chơi rất vui, tôi thật kinh tởm ' Gay' như anh ''

Vương Tuấn Khải tức giận vung tay tát Vương Nguyên một cái.

Cậu mỉm cười '' xem như chúng ta hòa ''

'' Cậu cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cậu, Vương Nguyên tôi còn ghê tởm cậu hơn là cậu ghê tởm ' gay ' nữa kìa '' Vương Tuấn Khải không kìm được tức giận mà to tiếng.

Vương Nguyên im lặng, mỉm cười bước đi..

Vương Tuấn Khải nhìn bóng hình người bước đi mà lòng đau như cắt, trái tim anh hình như đã vỡ vụn ra từng mản..từng mảnh..chính người anh yêu đã tự tay bóp nát trái tim anh...

'' Qủa chanh non không chua cũng chát..

Mối tình đầu không nát cũng tan..''

Vương Nguyên anh yêu em, yêu em nhiều lắm, anh thật rất yêu em..

Em đã đến dạy anh cách yêu, nhưng khi em ra đi lại không dạy anh cách không đau lòng vì em..

***

Vương Nguyên lê bước trên đường, bước chân nặng trĩu, giọt nước mắt không tụ chủ mà rơi ra.

'' Vương Nguyên mày khóc cái gì chứ ? mày làm vậy chỉ để tốt cho Khải Khải thôi, không được khóc, ngàn vạn lần không được khóc ''

'' Ting...Ting...~~~~'' tiếng chuông điện thoại Vương Nguyên vang lên..

'' Alo '' cậu cố nén cảm súc trong lòng mà trả lời.

'' Nhị Nguyên, mày đang ở đâu hả ?'' Đầu giây bên kia là Lưu Chí Hoành, giọng nói gấp gáp.

'' tao...'' Vương Nguyên ngó qua ngó lại, cậu đã đi lung tung rồi, bây giờ chính bản thân mình ở đâu cũng không biết.

'' mặc kệ mày đang ở đâu, nam thần đang trong bệnh viện, anh ấy bị tai nạn xe, máu chảy rất nhiều, mày nhanh đến đây đi ''

Vương Nguyên như người mất hồn bắt nhanh chiếc xe tacxi đến ngay bệnh viện.

***

Vương Nguyên đến bệnh viện, liền hỏi nhanh Lưu Chí Hoành '' Khải Khải, anh ấy sao rồi ? hả ?''

Lưu Chí Hoành thở dài '' còn chưa biết, đang ở trong phòng cấp cứu ''

Vương Nguyên lòng nặng trĩu ngồi bệt xuống đất.

Lưu Chí Hoành khó hiểu hỏi '' rốt cuộc mày và nam thần sảy ra chuyện gì ? anh ấy vì đi tìm mày mới sảy ra tai nạn đó ''.

Vương Nguyên ngữ khí nặng băng nói '' chúng tao..kết thúc rồi ''

Lời nói thốt ra thật nhẹ nhàng..nhưng trái tim lại đau đến nhường nào..

'' tao chán anh ta rồi..chán rồi thì kết thúc thôi, mày thắc mắc làm gì ?'' Cậu cười, cười như không cười.

'' tao không tin đâu, nếu như mày chán anh ấy thì mày làm sao mà đến đây quan tâm nam thần '' Lưu Chí Hoành không tin vào những lời mình nghe được, vả lại Vương Nguyên mà y biết không phải là loại người đó '' giờ này mà mày còn đùa được ''.

'' tao không đùa, tụi tao đã kết thúc rồi ''  Vương Nguyên nén nỗi chua xót đang dâng lên. 

"Mày đang nghĩ cái gì vậy hả" Lưu Chí Hoành nắm chặt vai cậu mà lắc mạnh.

"Mọi chuyện đã kết thúc rồi" Vương Nguyên hờ hững gạt tay Lưu Chí Hoành  ra.  '' chính tao đã kết thúc mọi thứ, là tao phản bội anh ta, là tao, tao kinh tởm đồng tính, tao chỉ xem anh ta là món đồ chơi giá rẻ ngoài chợ thôi, chơi xong rồi thì vứt ''

'' mày...'' Lưu Chí Hoành câm nín, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

'' haha..tao vốn không phải đồng tính, với con trai tao không cương lên nổi, tao chỉ hứng thú với con gái, mày hiểu không ? hả ? ''  Vương Nguyên la lên, cậu chính thức mất hét lí trí '' tao chính là đến đây để xem anh ta vì tao mà thê thảm vậy đấy, đợi anh tỉnh, tao sẽ cười vào mặt anh ta, anh ta thật ngu ngốc ''

'' Chát '' Vương Nguyên vừa dứt lời liền bị cái tát mạnh từ đâu giáng xuống.

Dịch Dương Thiên Tỉ đầy tức giận '' cậu tại sao lại làm vậy với anh họ của tôi ?'' hắn đã xem Vương Nguyên là một người bạn thân của hắn, không ngờ Vương Nguyên lại là loại người như vậy.

Vương Nguyên nhếch môi ''  đám gay các người thật kinh tởm ''

Vương Nguyên kinh tởm chính mình, bản thân cậu thật đáng khinh bỉ.

'' Cậu cút đi cho tôi, ngàn vạn lần đừng để tôi nhìn thấy mặt của cậu nữa ''

Vương Nguyên không nói gì chỉ lặng lẽ quay mặt bước đi.

Mọi người cứ ghét tôi đi, hận tôi nhiều vào...

Vương Nguyên đã rất đau lòng khi nói ra những lời đó, lòng cậu đau như cắt, cậu không thể làm gì được, người ta nói 'có một thứ tình yêu gọi là chia tay', em sẽ vì yêu anh mà từ bỏ đi thiên trường địa cửu của chúng ta, tất cả là vì hạnh phúc của anh..

'' hoa đẹp, hoa nở, hoa cũng tàn..''

'' tình đến, tình đẹp, tình cũng tan ''

Có duyên mà không nợ, sẽ không đến được với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top