Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 1:
Sau ca làm bồi bàn bán thời gian ở một tiệm cà phê gần trường, Vương Nguyên khoác ba lô trở về ngôi nhà nhỏ bé của mình. Cuộc sống của cậu ở Mỹ mấy năm qua vẫn luôn diễn ra như thế, theo một guồng quay bận rộn. Sáng cậu lại tự mình chuẩn bị một bữa ăn đạm bạc hôm là trứng chiên hôm lại sandwich, trưa cậu ở lại trường cùng mọi người và sau buổi chiều cậu tiếp tục chạy bàn tất bật tại quán cà phê. Một cậu bé người châu Á gốc phương Đông, thân hình mảnh khảnh nhỏ bé, giữa mảnh đất chỉ toàn những con người xa lạ trò chuyện cùng nhau bằng Anh ngữ, suốt bao năm qua, cậu đã tự lập vươn lên khiến bao bạn bè phương Tây phải gật gù nể phục.
- Alo, mẹ à... À con vẫn khoẻ, mỗi ngày đều sáng đi học chiều đi làm thôi ạ... Ấy, mẹ đừng quá lo lắng cho con, con quen rồi nên không còn thấy mệt nữa.
*tén tèn*
- A có người đến nhà, con sẽ gọi lại mẹ sau.
Vương Nguyên tắt máy chạy vội ra cửa. Hóa ra là cậu bạn thân đồng hương với cậu.
- Này Roy Wang, mình mang chút đồ ăn tối đến cho cậu đây.
- Cảm ơn cậu nhé - ánh mắt Nguyên chất chứa sự cảm động - Trời chuyển tối mất rồi, vào nhà chút đi.
Cậu bạn ấy là Lưu Chí Hoành, còn gọi là Eric Liu, người bạn cũng đến từ mảnh đất núi rừng Trùng Khánh mà Vương Nguyên đã vô tình được quen biết trong một hoạt động thiện nguyện của trường. Cậu bạn cao ráo, dễ thương lại vui tính. Cả hai dần thân nhau sau những lần gặp mặt sau đó và giờ họ giống như một cặp bài trùng trên đất Mỹ.

- Gà hầm bên nhà mình đấy. Mẹ nuôi mình bảo mang qua cho cậu, chứ ngày nào cậu cũng đi làm về đến giờ này sao mà nấu nướng kịp
- Mẹ cậu tốt thật đó. Bác ấy giống như một nữ thần tuyệt hảo trong lòng mình vậy.
- Dĩ nhiên, mẹ mình mà.
Chí Hoành cười tươi rói, hai đôi mắt híp lại như hai đường chỉ nhỏ vắt ngang dưới đôi lông mày rậm trông rất xinh. Bất chợt, cậu bạn quay sang nhìn Nguyên không chớp mắt.
- Nè nè chuyện gì vậy? - Nguyên tròn mắt hỏi.
- Cậu gầy quá rồi. Thôi thì đừng đi làm thêm nữa được không?
- Không đi làm sao có thêm thu nhập được.
- Qua nhà mình ở, nữ thần của mình sẽ chăm sóc cho cậu có được không?
- Eric Liu, cậu đừng có nói với mình những điều đó mãi. Mình không thể làm như vậy được cậu biết rõ mà.
- Nhưng mà cậu nhìn cậu kìa.
- Thôi thôi, không nói chuyện đó nữa.
Chí Hoành chỉ biết lắc đầu thở dài. Nhìn cậu bạn mình cũng chỉ biết bó tay với mình, Vương Nguyên cảm thấy có chút bối rối. Nhưng đó đã là quyết định của cậu rồi, phải sống tự lập để trưởng thành hơn chứ, cứ ngây ngốc như người ở trước mặt mình mãi thì sao mà được. Nghĩ đến đây, Nguyên bật cười. Cuộc đời của những học sinh trao đổi, đôi khi không thể thiếu những thách thức...

Part 2:
Tại Trùng Khánh...
- Này Vương Tuấn Khải!
Dịch Dương Thiên Tỉ vừa chạy vừa hớt hải gọi theo. Nghe thấy tiếng Tỉ, Khải đang say sưa bước bên chiếc tai phone của mình liền dừng lại.
- Chuyện gì vậy?
- Nghe nói giám hiệu trường mời phụ huynh cậu đến đây.
Khải chẳng buồn phản ứng, đôi mắt khẽ khép lại nhìn lướt qua khuôn mặt lo lắng của cậu bạn trong vòng một giây.
- Thiên Tỉ, mấy chuyện này cậu không cần nói đâu. Nó thật tầm phào.
- Nè, nó là chuyện lớn đó.
- Đây không phải lần đầu, và cũng sẽ không phải lần cuối cùng.
Thiên Tỉ dường như không chịu đựng được cái thái độ nghênh ngang đó, như muốn điên tiết đến độ chỉ tức không thể hét toáng lên. Vương Tuấn Khải, anh ta như sắp biến thành người không-còn-bình-thường nữa rồi. Thiên Tỉ tuy nhỏ hơn Khải một tuổi, nhưng được đặc cách học trước lớp nên họ xem nhau như bạn bè và quan hệ của cả hai từ trước đến nay vẫn rất tốt.
- Cậu cứ như thế là không được đâu. Chưa bị ăn đòn chưa thấy sợ chứ gì, cha mẹ cậu cứ bỏ qua cho cậu hết lần này đến lần khác như thế...
- Dịch Dương Thiên Tỉ... - Khải không muốn chịu cái cảnh sắp nghe cậu ấy càu nhàu.
- Được thôi, trên đời này có mỗi Vương Nguyên trị được cậu.
Khải lập tức chuyển sắc mặt, toàn thân như vừa run bắn lên. Anh khẽ cau mày hỏi Thiên Tỉ:
- Đột nhiên cậu nhắc đến người đó làm gì?
- Còn thương không?
- Không.
- Thế thì phản ứng lại tôi làm gì.
Khải tức điên lên, nghiến răng:
- Cậu sấc sượt thật đấy.
Thế nhưng, Thiên Tỉ cũng không thèm nghe Khải nói gì nữa, lẳng lặng bỏ đi để lại anh ta một mình ở góc cầu thang lên sân thượng. Ngày nào cũng thế, anh cũng tìm đến đó - cái không gian cao thoáng mát mẻ, chỉ có bầu trời và những tòa nhà xung quanh cao ngang bằng hoặc hơn xuất hiện rõ mồn một trước mắt anh. Anh lên đó không ai biết để làm gì, chỉ biết thỉnh thoảng mỗi lần anh bước xuống là lại nghe tin anh vừa đánh nhau. Người con trai ấy gia thế giàu có, nhưng dường như đang thiếu thốn điều gì đó...

Part 3:
Thiên Tỉ một tay cầm ổ bánh, một tay ôm điện thoại, dán mắt vào màn hình chăm chú xem một số cách giải toán hay. Cậu bạn này lúc nào cũng chăm chỉ, là tấm gương tốt của tất cả mọi người nên được mọi người yêu mến. Như cảm nhận được điều gì đó, Tỉ đưa mắt nhìn qua cửa.
- Cha mẹ Vương Tuấn Khải nói chuyện với giám hiệu xong rồi... Ủa mà sao mình phải bận tâm nhỉ?
Cậu thở dài, ngón tay lướt trên màn hình cảm ứng. Tâm trí không tập trung nổi nữa rồi, Vương Tuấn Khải cái nỗi gì chứ, cậu ta là Vương nghênh ngang thì đúng hơn. Nhưng mà những con người như vậy thường có tâm sự lắm. Thiên Tỉ băn khoăn, vội chạy lên sân thượng.
Tuấn Khải ở đó, đúng là đang ở đó. Ánh mắt thần bí nhìn trời nhìn mây nhìn cái gì khác chẳng rõ. Thiên Tỉ chậm rãi bước đến gần.
- Đồ sấc sượt!
Vừa gặp cậu Khải đã mắng một tiếng.
- Tôi xin lỗi. Lúc đó tôi nóng giận được chưa?
Cứ nghĩ Khải sẽ không chịu buông tha, sẽ mắng mình sấc sượt đến khi nào chán thì thôi, như chính cái cách mình hay nghe anh ta trách mắng cậu em ruột, nhưng không. Khải thở mạnh một hơi, mỉm cười nhìn Tỉ:
- Tôi cũng xin lỗi. Tôi nghĩ tôi đã chọc giận cậu rồi.
- Đúng vậy - Tỉ nhếch mày hài hước - Nhưng không sao đâu. Cha mẹ cậu về rồi, cậu về lớp đi.
- Chuyện tôi lên đây không liên quan đến họ.
- Hmm... ý tôi là ngày nào cậu cũng lên đây cả.
- Này Dịch Dương Thiên Tỉ, ngày nào cậu cũng lên đây đi, cậu sẽ cảm nhận được những gì mà tôi cũng đang cảm nhận được.
- Tôi chỉ thấy trên đầu là một màu xanh, nhưng không khí yên tĩnh cũng tốt.
Khải bỗng búng tay, nở một nụ cười lộ hai chiếc răng hổ rất duyên, gật đầu bảo:
- Chính là cái không khí yên tĩnh đó đấy!
Thiên Tỉ ngạc nhiên, nhưng không nói gì. Không khí trở nên lặng yên. Hai người bạn ngồi đó, im lặng không ai lên tiếng. Bầu trời phía trên họ tỏa ra một thứ ánh nắng lấp lánh...

Part 4:
- Bây giờ là 22h rồi. Bên Trùng Khánh bây giờ chắc đang học hoặc chơi cái gì đó vui lắm.
Chí Hoành mở tấm chăn, trải chồng lên chiếc ga giường của Vương Nguyên, vỗ vỗ vào đó bảo:
- Roy Wang, đêm có lạnh thì nắm lấy mép chăn rồi quấn người chặt lại thôi.
- Eric à, mình tự lo được mà.
- Nếu cậu tự lo được thì cậu không có gầy như vậy đâu.
Nguyên nở nụ cười ngọt ngào ấm áp, trong đó còn chứa đựng nhiều thứ cảm xúc khác nữa, có thể là hạnh phúc, cảm kích và... biết ơn.
- Khuya rồi ở lại đi.
- Hả? - Chí Hoành không giấu nổi ngạc nhiên - Sao hôm nay mời mình ở lại?
- Đồ ngốc, vì có bao giờ cậu ở lại đây khuya thế này đâu. Giờ này đừng ra ngoài nữa, không phải ai cũng tốt đẹp.
- Tớ sẽ không muốn có bất cứ gian tình gì với cậu.
Nhìn gương mặt ngờ vực, ngẩn ngơ một cách méo mó của cậu bạn, Vương Nguyên không nhịn được phá lên cười. Lâu lắm rồi Nguyên mới cười thoải mái đến như vậy, Hoành cũng thấy bản thân nhẹ nhõm hơn.
- Thôi đi ngủ. Ngủ với mình.
- Mình ra sofa được rồi.
- Eric... - giọng Nguyên như rên rỉ, đôi chân thay nhau giẫm giẫm trên mặt đất. Trông cậu lúc này như một đứa trẻ vậy.
- Cậu nợ tớ đấy!
Đêm nhanh chóng buông xuống đưa cả hai con người chìm vào giấc ngủ.
Lúc đầu khi trông thấy Vương Nguyên lao đầu vào học và công việc bán thời gian đến mức như vậy, Chí Hoành rất rất lo. Nhưng giờ đây, Nguyên vẫn có thể vui cười cũng làm cậu thấy vui lây. Nhưng sau tất cả còn chuyện gì nữa không, cậu không biết, vì khoảng thời gian quen biết Nguyên chỉ được tính từ khi họ gặp nhau trên đất Mỹ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top