Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12


Giường của tôi! Giường của tôi! Giường! Giường!

Tôi đã từng nhiều lần hét lên như vậy, cứ mỗi khi mẹ tôi tới nhà của tôi là tôi nhất định sẽ phải gào lên cái câu ấy.

Bởi vì bà ấy chỉ trong nháy mắt đã có thể biến chiếc giường sạch sẽ gọn gàng của tôi trở nên thê thảm khiến người ta không nỡ nhìn.

Nhưng mỗi lần như vậy đều dùng cùng một lý do để giải thích với tôi: "Sạch sẽ quá, mẹ nhìn thấy không thoải mái".

—- Đạo lý gì vậy chứ!

Hôm nay tôi nhìn thấy tiểu tử kia đang nằm ngủ co ro trên giường của mình, nhưng không đành lòng gọi cậu ta dậy.

Chăn bị kéo rối tung lên, một phần ở trong ngực của cậu ta, một phần khác rơi xuống đất.

Tôi đoán là bởi vì do không có cảm giác an toàn.

Chứng bệnh trầm cảm phổ biến ở những đứa trẻ là vì chúng không có cảm giác an toàn.

Bọn họ bị giam cầm trong thế giới của chính mình quá lâu, cho nên dần dần mất đi cảm giác an toàn.

Càng không có cảm giác an toàn, bọn họ lại càng phong bế chính mình.

Xem ra bệnh tình của tiểu tử này nhất định phải trị tận gốc.

Ngồi ở bên cạnh cậu ta, nhìn bộ dáng khi ngủ của tiểu tử kia.

Cái suy nghĩ vừa rồi cũng không phải là không đúng.

Nhưng điều tôi cảm thấy kỳ lạ chính là, nếu như cậu ta bị chứng trầm cảm đã 20 năm, chỉ dùng ánh mắt để trao đổi với người ở thế giới này.

Nhưng không phải ai cũng không như tôi, có thể nhìn thấy suy nghĩ của cậu ta.

Quả thực ít lại càng ít.

Tôi cũng không phải là tự luyến.

Bởi vì trong mắt của tôi, ánh mắt Vương Nguyên rất sinh động. Chỉ bằng vào mấy ngày ở cùng nhau, tôi cũng có thể hiểu được phần nào tính cách của cậu ta, cậu ta là một người có thể nhìn thấu nội tâm của người khác.

Cho nên nhiều năm như vậy, nhất định còn có một người giống như tôi, có thể hiểu được ánh mắt của cậu ta.

Là người nhà của cậu ta sao?

Nhưng tôi không có thời gian để nghĩ tiếp nữa, tiểu tử kia một giây trước còn ngủ say, giây sau đã mở mắt ra.

Nhìn thấy tôi, trong đáy mắt hiện lên một tia hoảng sợ.

Sau đó lập tức ngồi dậy, quay đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía tôi, không ngừng bứt bứt hai tay của mình.

Ha ha ha ha.. Phản ứng thật đáng yêu.

"Cậu làm sao thế, tôi không mắng cậu đâu"

Động tác tay của cậu ta dừng lại, nhưng vẫn không dám quay lại nhìn tôi.

Tôi chỉ thấy buồn cười, lắc đầu đứng lên, ngồi xổm trước mặt cậu ta, dùng ánh mắt chân thành nhìn cậu ta đang cúi đầu.

"Ngủ như vậy cũng rất bình thường, không sao đâu". Tôi kéo tay của cậu ta. "Đi thôi, theo tôi xuống ăn cơm".

Thấy không có phản ứng gì, tôi kéo tay của cậu ta lôi cậu ta dậy, sau đó kéo xuống lầu.

Dẫn cậu ta tới trước bàn cơm.

"Nhìn xem, thấy sao?"

Mặc dù thức ăn trên bàn không được xem là nhiều, nhưng ít nhất cũng có đủ sắc hương, hơn nữa mùi vị cũng không tệ lắm.

Tôi có chút đắc ý chờ phản ứng của Vương Nguyên.

Quả nhiên ánh mắt của cậu ta lộ ra nét giật mình.

"Được rồi, mau ăn thôi. Ăn rất ngon đấy!". Tôi dẫn cậu ta đến ghế ngồi, sau đó chính mình ngồi xuống bên cạnh cậu ta.

Cơm đã được xới sẵn ra bát, tôi biết cậu ta không thể tự mình ăn cơm, cho nên mới ngồi bên cạnh cậu ta.

"Để tôi đút cơm cho cậu"

Cậu ta nhìn tay mình, không có phản ứng gì.

Tôi cũng không nói gì thêm, bưng chén cơm lên gắp một ít thức ăn, dùng muỗng đưa đến bên miệng của cậu ta.

Cậu ta há miệng.

Tôi cố ý không đưa cơm vào trong miệng của cậu ta.

Cậu ta ngẩng đầu nhìn tôi một cách khó hiểu.

Tôi cười cười.

"Nhiều ngày như vậy rồi, cậu có muốn nhìn mắt tôi một chút không?". Tôi không biết tại sao mình lại nghĩ biện pháp này sẽ phù hợp với cậu ta, nhưng nếu như đã nghĩ vậy, thì sẽ phải làm đến cùng.

Lông mày nhíu lại, nhìn ánh mắt của cậu ta.

Quả nhiên sáng lên một chút.

Sau đó cậu ta bắt đầu nhìn vào đôi mắt của tôi.

"Vừa nhìn vừa ăn cơm nhé!"

Nhìn cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra, tôi liền đút cơm cho cậu ta.

Hình như vì tôi đút cho cậu ta quá nhiều, nên khuôn mặt của cậu ta phìn lên, vừa chầm chậm nhai vừa ngó chừng tôi.

Nhìn cảnh này thật khiến người ta không nhịn được, muốn xoa xoa khuôn mặt của cậu ta một chút.

Cho nên tôi liền đặt chén cơm xuống, vươn tay ra, nhưng không phải xoa lên khuôn mặt của cậu ta.

Mà là xoa xoa đầu của cậu.

"Ăn từ từ thôi, ngốc à!"

Cậu ta nhìn tôi, xem ra trong mắt tràn đầy trách móc.

Đợi cho cậu ta ăn cơm xong cũng đã giữa trưa.

Xế chiều còn phải ra phòng khám

Cho nên tôi tự mình xử lý nhanh chỗ cơm đã nguội.

Mặc dù cơm nguội rất khó ăn, nhưng cảm giác bên cạnh có một tiểu sủng vật chăm chú nhìn mình.

Thật ra thì cũng không tệ lắm đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #karroy