Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 31


Cảm giác tay vừa đau vừa tê dại.

Bác sĩ Vương nắm tay của tôi nhẹ nhàng xoa xoa.

Máu vừa rồi còn chảy giờ đã dừng lại, chính bản thân tôi cũng bị mình làm cho sợ hết hồn.

Không phải là chưa từng chảy máu, chỉ là lần đầu tiên thấy máu ra nhiều như vậy, vẫn chảy liên tục không ngừng.

Cứ giống như là muốn chạy trốn khỏi cơ thể tôi.

"Thật là, cả tay cũng biến thành màu máu rồi. Nếu như tôi không cầm được máu, cậu sau này đừng nghĩ bước vào nơi này một bước nào nữa!"

Bác sĩ Vương giận giữ nạt người hộ sĩ kia.

Hộ sĩ mắt rưng rưng, tôi nhìn có chút lúng túng.

Xem ra bác sĩ Vương còn muốn mắng tiếp.

Người này thật là nóng nảy.

Tôi vội vàng lấy tay kéo áo của anh ấy.

Anh ấy nhìn tôi một chút, lại quay sang trừng mắt lên với người hộ sĩ kia.

Thật đúng là đem tôi xem như em trai sao. Trong lòng cảm giác rất muốn cười nha.

"Còn đau không?"

Tôi lắc đầu.

Thật ra tôi cảm thấy rất đau nhưng không biết vì sao lại lắc đầu.

Vừa tê dại vừa đau.

Tôi cúi đầu, làm như vậy là để bác sĩ Vương không nhìn thấy đôi mắt của tôi.

Tôi biết anh ấy sẽ đọc được nhiều điều từ trong đó.

Anh ấy xoa xoa tay của tôi: "Cầm được rồi"

Tôi cắn cắn môi dưới, não bộ có chút hỗn loạn.

Khả năng là bệnh còn chưa khỏi.

"Cái kia... Chính là, cậu còn phải đo nhiệt độ nữa".

Đo nhiệt độ?

Bác sĩ Vương đưa một đồ vật kỳ lạ đến trước mặt của tôi: "Có biết dùng không?"

Tôi dĩ nhiên là lắc đầu.

"Vậy.. Để tôi giúp cậu".

"Cái này phải kẹp ở dưới nách..". Bác sĩ Vương tiến tới.

Tôi chẳng biết vì sao lại nuốt ngụm nước miếng.

"Tôi..."

Bác sĩ Vương đột nhiên nghiêng đầu đi qua, làm tôi giật cả mình.

"Tôi thật sự là..."

"Ôi chao! Tôi tới đây".

Một giọng nữa truyền tới, sau đó nhanh chóng cầm lấy đồ vật trên tay bác sĩ Vương.

Tôi ngẩng đầu lên xem, khuôn mặt chị Lâm Lộ trong nháy mắt phóng lớn lên.

Thật là dọa người a.

Tôi vội vàng nhắm hai mắt lại.

Một mảng tối đen, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi mở mắt nhìn thấy chị Lâm Lộ đứng trước mặt tôi nuốt nước miếng.

Bác sĩ Vương mới xoay đầu lại.

"Cô làm gì thế? Trả lại cho tôi!".

Bác sĩ Vương giận giữ.

Tôi cúi đầu nghe bọn họ nói chuyện.

"Bắt gian hai người a. Tiên Sinh, anh không dám lớn mật một chút à?". "Bắt gian cái đầu cô ấy! Trả lại cho tôi!".

"... Dù sao anh cũng không dám hạ thủ!". "Cô dám sao?".

Tôi nhịn không nổi nữa rồi.

Nhất định tôi biết nách ở đâu.

Tôi đứng lên, đoạt lấy đồ vật kia từ trên tay chị Lâm Lộ.

Sau đó kẹp vào nách của mình.

Tiếp nữa tôi ngồi xuống, vì hành động này của mình mà cảm thấy vô cùng tự hào.

Nhưng mà không khí sao lại yên lặng đến kỳ lạ như vậy.

Tôi ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy bác sĩ Vương nhìn về phía chị Lâm Lộ "hừ" một tiếng lớn xem thường.

"Tôi đi trả viện phí".

Sau đó tôi thấy anh ấy đứng lên, nhìn tôi một chút, bàn tay lại vươn ra xoa xoa tóc của tôi, sau đó lại một lần nữa trừng mắt nhìn chị Lâm Lộ.

Đợi sau khi bác sĩ Vương đi, chị Lâm Lộ lập tức ngồi xuống bên cạnh tôi.

"Anh trai cậu thật đúng là nóng nảy". Chị ấy nhìn tôi rồi nói: "Thật không biết vì sao cậu có thể chịu đựng được anh ta".

Trên thực tế anh ấy đối với tôi cũng không phải như vậy.

"Nguyên Nguyên, cậu đối với anh trai của mình có cảm giác gì?"

Tại sao lại hỏi như thế, tôi không biết...

"Sao cậu là không nói gì vậy, Nguyên Nguyên?"

Bởi vì tôi.. không làm được a.

"Nguyên Nguyên? Cậu có đang nghe tôi nói chuyện không đấy?"

Tôi đang nghe, tôi đang nghe mà.

Tôi gật đầu.

"Cậu... Cậu không nói chuyện được ư?".

Tôi chưa kịp phản ứng.

"Cô còn chưa đi làm việc của cô sao?". Bác sĩ Vương đứng trước mặt chị Lâm Lộ, nhìn chằm chằm vào chị ấy.

Chị Lâm Lộ phẫn nộ đứng lên, nhìn tôi với vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lần này đến phiên tôi giật mình.

Tại sao?

Chị ấy biết tôi không thể nói chuyện, nhưng một chút kinh hãi cũng không có.

"Ây za, Tiên sinh, anh phải chăm sóc tốt em trai của mình đấy".

Bác sĩ Vương dĩ nhiên cũng không cảm thấy kinh ngạc, nhìn chị Lâm Lộ, vẻ mặt đó chắc tôi cũng không phải nói nhiều: "Ai cần cô lo chứ?"

"Nếu như có một ngày tôi bắt gặp anh làm em trai của anh khóc, tôi sẽ trực tiếp đánh anh".

"Không phải là, tôi nói, chuyện này không liên quan đến cô sao"

"Dù sao tôi cũng đã nói rõ ở đây rồi đấy. Nguyên Nguyên, gặp lại sau nhé, hôm nay chị cũng phải giúp một người tới đây lấy số khám bệnh".

Chị ấy vẫy vẫy tay với tôi, sau đó xoay người rời đi.

Là người tốt.

"Lấy nhiệt kế ra đi"

Bác sĩ Vương cau mày nhìn tôi.

Tôi có chút không được tự nhiên.

Anh ấy tại sao lại như vậy.

"Không có gì, chỉ là tức giận một chút".

Tức giận, vì tôi sao?

"Không phải đâu".

Tôi bất đắc dĩ cũng không có phản ứng nữa, đưa tay lấy cái vật ở nách mà bác sĩ Vương gọi là nhiệt kế ra.

Bác sĩ Vương cầm lấy, nhìn thật kỹ.

"Ừ... 36.9 độ, không có chuyện gì rồi!"

Bác sĩ Vương nhìn tôi cười cười.

Sắc mặt thay đổi thật là nhanh chứ sao.

"Không khó chịu nữa chứ?"

Tôi gật đầu.

"Được, vậy chúng ta qua phòng khám một chút"

Cái gì? Lương tâm ở đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #karroy