Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 38


"Hẳn là cậu ấy nhớ tới điều gì đó".

Tôi nhìn Vương Nguyên đang nằm trên giường bệnh, đưa tay đỡ lấy trán.

Tôi hiện tại đến cùng là đang làm cái gì đây.

Sớm biết như vậy, tôi không nên mang theo Vương Nguyên đi ra ngoài, như vậy cậu ấy sẽ không thấy cảnh tượng kia, cũng sẽ không có bộ dáng giống như hiện tại.

Thế nhưng, từ lúc bắt đầu nhận lời chữa bệnh giúp cậu ấy, tôi đã không biết được tình huống gì sẽ xuất hiện để mà chuẩn bị.

—Đại khái.

Tôi giúp Vương Nguyên cố gắng trấn định, vừa rồi cậu ấy đã run rẩy rất nhiều.

Đại khái là cậu ấy nhớ ra được điều gì đó.

Hẳn là đang nhớ lại rất nhiều chuyện.

Lấy tay vuốt vuốt tóc Vương Nguyên, nhưng không cách nào có cảm giác an tâm như trước đây.

"Bác sĩ Vương, cậu đưa bệnh nhân về nhà nghỉ ngơi ít ngày đi"

Tôi quay đầu lại thấy Chủ Nhiệm đứng ở cửa, cau mày nhìn tôi.

Giống như là còn có điều gì muốn nói, nhấp máy miệng, cuối cùng ông ấy cũng không nói gì, chỉ xoay người rời đi.

Tôi không quan tâm ông ấy rốt cuộc muốn nói điều gì, nhưng tôi được cho nghỉ phép rồi, liền dẫn Vương Nguyên về nhà.

Đến trước cửa nhà, Roy đang nằm nhoài bên cạnh cửa, đôi mắt sắp nhắm rồi lại lập tức mở ra.

Thấy tôi cõng theo Vương Nguyên liền vội vàng đứng lên.

Nó nhẹ cắn tay áo Vương Nguyên đang rủ xuống.

Tôi đưa một tay ra sờ sờ bộ lông xinh đẹp của Roy.

"Roy, đi vào thôi"

Roy nghe lời nhả miệng ra, đi vào trong nhà".

Tôi ước chừng Vương Nguyên nằm trên lưng sắp tuột xuống, vì vậy cũng nhanh chóng đi vào nhà.

Đặt Vương Nguyên để trên giường, tôi đi ra phòng khách rót cho cậu ấy chén nước.

Đem nước đặt ở đầu giường của cậu ấy, trầm mặc nhìn cậu ấy ngủ: "Cậu còn muốn ngủ bao lâu đây..."

Chưa bao giờ thời gian lại trôi chậm giống như lúc này.

Roy đi vào gục xuống bên cạnh tôi, tôi vuốt vuốt bộ lông của nó, mấp máy miệng.

Không biết từ lúc nào, tư thế của tôi đã là quỳ gục ở đầu giường Vương Nguyen. Roy cũng như vậy, nằm sấp một bên, mắt lặng yên nhìn cánh tay Vương Nguyên rủ xuống.

Tôi nhìn mặt Vương Nguyên, phát hiện ra một chút biến hóa.

Mí mắt của cậu ấy lay động, tôi vội vàng nhìn vào mắt của cậu ấy, mới phát hiện ra tròng mắt của cậu ấy bây giờ lộ ra rất nhiều tròng trắng.

"Vương Nguyên, Vương Nguyên!"

"Cho dù cậu ở bất cứ đâu cũng không buông tha cho ý chí của mình, được không?"

"Cầu xin cậu đấy"

Không biết cậu ấy có nghe được, có cảm nhận được hay không, ngay của Roy cũng kêu lên, tiếng tôi và nó hòa lẫn vào nhau.

Tròng mắt của cậu ấy rốt cuộc cũng không đảo về phía sau nữa, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Có khả năng cậu ấy gặp một con ác mộng tương đối dài.

Đây chính là điểm khác biệt giữa cậu ấy và các bệnh nhân khác, nội tâm phong bế, đem chính mình ngăn cách với bên ngoài.

Cũng là nơi khó đột phá nhất.

Bởi vì cậu ấy chỉ trong một ngày đã nhìn thẳng đến những thứ mà chính mình đã phong bế.

Tôi hiện tại, cái gì cũng không giúp được cậu ấy.

Tôi không biết cậu ấy còn muốn ngủ bao lâu.

Chỉ một mực đợi ở bên cạnh cậu ấy, trông nom cậu ấy, đại khái đây là điều nhiều nhất tôi có thể làm.

Gục ở bên giường, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.

Không biết là người nào nhấn chuông cửa, tôi liền nhanh chóng tỉnh lại.

Liếc mắt nhìn Vương Nguyên một chút, đi ra ngoài khép cửa phòng lại, sau đó đi ra mở cửa.

Nhìn thấy người đàn bà trước kia mang Vương Nguyên tới chữa bệnh.

Tôi chỉ cảm thấy giật mình.

"Bác sĩ Vương, tôi có thể vào không?".

Ánh mắt của tôi trong nháy mắt nhất định biến thành chán ghét.

Dù sao kể từ khi bà ta bỏ rơi Vương Nguyên, tôi đối với bà ta chỉ có chán ghét, hơn nữa tôi cũng không phải là người biết giả bộ, tâm tình đều hiện lên ở trên mặt.

"Bác sĩ Vương, tôi muốn nói với anh một chuyện, cho nên hãy để cho tôi vào".

Tôi nhíu mày, nghiêng người, để cho bà ta đi vào.

Bà ta gật đầu, nhìn thoáng qua phòng khách, sau đó tiến vào.

Tôi chỉ chỉ vào ghế salon nói với bà ta: "Mời ngồi"

Bà ta ngồi xuống, tôi ngồi ở đối diện bà ta, chuẩn bị nghe xem bà ta muốn nói những gì.

Bà ta ấp úng một chút mới bắt đầu nói: "Thực tế, tôi chính là người thân của Vương Nguyên, điều này không hề sai".

Khóe miệng tôi co giật một chút – Cho nên hiện tại bà chuẩn bị trở thành Thánh Mẫu sao.

"Tôi là chị gái của mẹ Vương Nguyên".

Tôi im lặng, để cho bà ta tiếp tục nói.

"Cha mẹ Vương Nguyên qua đời vì tai nạn xe cộ. Vốn là chúng tôi cho rằng, Vương Nguyên mắc bệnh trầm cảm, Vương Cẩn còn quá nhỏ, cho nên tài sản sẽ do chúng tôi quản lý".

Tôi thật muốn xông qua tặng cho bà ta cái tát.

Khoan, đợi đã nào... Cha mẹ Vương Nguyên qua đời do tai nạn xe.

"Nhưng mà em gái thân yêu của tôi lại sớm đem tài sản trên danh nghĩa chuyển giao cho hai đứa nhỏ".

Bà ta vẫn tiếp tục nói.

"Cho nên sau đó chúng tôi đón Vương Nguyên cùng Vương Cẩn về nhà mình".

"Vương Cẩn cũng dễ đối phó, rất nhanh liền ký chuyển nhượng tài sản. Mà Vương Nguyên bị chứng bệnh trầm cảm lâu như vậy rồi, cho tới bây giờ cũng chưa từng trao đổi qua lần nào với chúng tôi, cho nên chúng tôi liền đưa nó đi chữa bệnh".

Tôi mặc dù vẫn đang còn chìm đắm trong tin tức cha mẹ Vương Nguyên bị tai nạn xe cộ, nhưng khi nghe bà ta nói những lời này, đối với người đàn bà này trong nháy mắt phản cảm đã đạt tới cực điểm: "Tôi nói sao các người có thể độc ác như vậy?"

"Bác sĩ Vương, chúng tôi là bị tiền làm cho lú lẫn".

"...."

"Sau đó đưa Vương Nguyên đến gặp bác sĩ ở nhiều nơi khác nhau, nhưng lại càng dẫn đến nhiều mâu thuẫn giữa nó và chúng tôi".

"Sau này lại biết đến bác sĩ Vương anh, đã nghĩ hay là đưa Vương Nguyên đến thử một lần nữa".

"Nhưng mà tôi cùng chồng tôi lại cãi nhau một trận, nguyên nhân cũng là vì Vương Nguyên. Chúng tôi đã bỏ ra quá nhiều tiền cho nó, cho nên chồng tôi muốn bỏ cuộc".

"Bất đồng ý kiến dễ dàng sinh mâu thuẫn, cho nên tôi trong lúc tức giận, đã bỏ rơi Vương Nguyên".

Tôi nhăn mày, thì ra là vậy.

"Sau đó tôi cũng nhìn thấy, anh đón Vương Nguyên về nhà. Điều đó cũng khiến cảm giác áy náy của tôi với Vương Nguyên bớt đi một chút, cho nên, cảm ơn anh, bác sĩ Vương".

"Trong lòng bà có áy náy không khi bỏ mặc Vương Nguyên như vậy!". Tôi đập tay xuống bàn, khiến cho lông mày bà ta nhăn lại.

"Bác sĩ Vương thật sự xem Vương Nguyên như người nhà sao?"

Tôi im lặng một lúc: "Đúng vậy!"

"Vậy là tốt rồi"

"Tôi muốn hỏi bà, có phải bà dùng tiền để hối lộ Chủ Nhiệm của chúng tôi, để cho ông ấy đổi bác sĩ khác?"

Lúc trước cho rằng là do người đàn bà này làm là bởi vì tôi còn không biết bà ta đã nghĩ thông suốt.

Mà hiện tại, khả năng chuyện này do bà ta làm lại rất nhỏ.

"Không phải, tôi tại sao lại muốn hối lộ Chủ Nhiệm của các anh chứ"

Rất tốt, tôi đã hoàn toàn mờ mịt rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

Tags: #karroy