Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Cuộc sống thường nhật

      Sau đây tôi sẽ kể cho các bạn nghe một câu chuyện rất hay mà bất đắc dĩ tôi mới phải kể. Nào ta cùng bắt đầu đi vào câu chuyện.
___________________________
       Ngày xửa ngày xưa, xưa ơi là xưa có một cậu bé tên là Vương Nguyên. Mẹ mất sớm bố cậu lấy thêm một người vợ nữa và thế là cậu có thêm một người dì ghét và đứa em ghẻ tên là Hạ Mỹ Kỳ nhưng chưa được bao lâu thì bố cậu mất. Hôm nào cũng vậy mẹ con mụ dì ghẻ cũng bắt cậu làm đủ thứ việc không cho cậu nghỉ làm cậu đời buồn muốn chết nhưng vẫn phải làm cho xong nếu không cậu sẽ bị bỏ đói. Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ cậu phải đi bán diêm để kiếm tiền.
       " Ai mua diêm đê! Ai mua diêm không?!! " - Cậu vừa nói vừa chạy quanh kiếm một chỗ để ngồi, nhìn thấy chỗ cậu quay một phát 2 vòng rồi ngồi dáng bến tre :)) . Bỗng có một tên ưỡn ẹo đi qua chỗ cậu :" Bác ơi vào mua diêm đi bác. " - Cậu gọi ý ới tên đàn ông ượn ẹo đấy. Gã đi tới trước mặt cậu :" Bao~ nhiêu~ tiền~ một~ bao~ vậy~ bé~ " - Gã nói với giọng nghe mà cơm mới ăn bữa trước muốn trôi ngược a ngoài. Cậu cố nhịn xuống muốn chửi hắn nói bình thường đáp :" Dạ hai nghìn đồng một bao ạ bác "
        " Công~ dụng~ của~ nó~ là~ gì~ vậy~ " - Hắn tiếp tục nói với cái giọng chua ứ chịu được ấy. Ba gạch hắc tuyến nổi trên đầu | Bộ ông muốn trêu tức tôi hay sao hả diêm dùng để làm gì mà còn không biết hay cố tình chơi tôi, nếu được tôi quyết dùng đống diêm này để đốt nhà ông.|*  cậu cố giữ bình tĩnh để nói chuyện :" Dạ diêm này dùng để nấu chín thức ăn hoặc để đốt như đốt nhà chẳng hạn, nhà bác mà là nhà rơm đốt sướng tay lắm, ahihi à quên chưa nói với bác lưu ý rằng diêm này không dùng cho trẻ em dưới ba tuổi, đàn ông đang mang thai và cho con bí cấm tiệt luôn. Sản phẩm này không phải là thuốc và không có tác dụng thay thế thuốc chữa bệnh :v " - Cậu nói một mạch dài đứt hơi. " MÀY NÓI GÌ !! " - Hắn trợn mắt quát rồi phủi đít bỏ đi. " Ấy bác ơi đi đâu đấy ở lại mua ủng hộ em bao diêm bác ới " - Cậu cười đắc chí nói. Đang ngồi thì cậu nghe tiếng mmị dì ghẻ ở đâu đó mà ngó hết bên nọ đến bên kia vẫn không thấy mụ đâu.
" Công nhận mụ này nội cong thâm hậu thật đứng cách mình mấy chục mét mà vẫn hét được đến tận đây." - Cậu nói nhỏ trong miệng. " Vương Nguyên mày đâu rồi " - Mụ ta đi đến gần chỗ cậu nói.
" Dạ con đây ạ thưa dì " - Cậu cầm giỏ đựng diêm đi đến trước mặt mụ dì ghẻ. Mụ nhìn thấy cậu thì nói :" Từ sáng tới giờ tao chưa thấy mày đâu cả, mất việc tao nhờ từ sáng rửa bát, quét nhà, cho gà, cho lợn, cho vịt ăn mày làm hết chưa "
" Rồi ạ, con còn chăn cả kiến nữa cơ ạ. " - Cậu nói. " Tốt, very good. " - Mụ nói với giọng khinh khỉnh rồi đá cậu ra một bên.
" Kỳ Kỳ con của mẹ đâu rồi nạ~ "- Mụ nói với giọng ngọt sớt. Hạ Mỹ Kỳ đi đến cạnh mụ dì ghẻ nói :" Dạ con đây, mẹ gọi con ra đây làm gì đang xem phim hay ơi là hay. "- Nó phụng phịu nói, chề đôi môi cá trê ra. " Mẹ xin lỗi nha, Vượng Nguyên đâu ra đây tao bảo, giờ mẹ có chuyện quan trọng cho con với nó làm đây Kỳ Kỳ, bây giờ 2 đứa ra ngoài ruộng bắt cá tôm các thứ về đây ai bắt được nhiều hơn mẹ thưởng cho cái áo đỏ. "
" Không áo xanh cơ dì "- Cậu nói. " Thôi được rồi, mày lắm chuyện vừa thôi " - Mụ lườm cậu.
_________Ngoài đồng__________
Cậu thì chăm chỉ bắt tôm cá còn con Hạ Mỹ Kỳ chỉ mải chạy nhảy như con động kinh. Bỗng nó dừng lại trước giỏ cá của cậu và nó, nhìn vào nó nghĩ | Thằng này nó làm cái gì mà bắt được nhiều thế nhỉ, phải nghĩ cách lấy mới được | Nghĩ được cách nó liền gọi cậu :" Anh Vương Nguyên, anh Vương Nguyên ơi " - Nó nói mà như hét. " Anh đây. "- Cậu lau tay bước đến trước mặt nó.
" Anh ơi, ở ngoài kia có cái gì hay cực "- Nó giả bộ hốt hoảng. " Cái gì là cái gì mới được "- Cậu hỏi nó. Nó vội đáp :" À Mr.Bean về làng mình kìa anh ra xem đi nhanh nhanh "
" Thật á, để anh ra xem " - Nói xong cậu chạy như bay đến đầu làng. Đợi cậu chạy một quãng đường khá xa nó mới vội lấy giỏ cá của cậu đổ hết vào giỏ của nó rồi chạy biến luôn ngã oạch phát xong lại đứng lên chạy tiếp.
______30 phút sau_____________
" Hạ Mỹ Kỳ nó dám lừa mình, Mr.Đậu chứ có phải Mr.Bean đâu, hừ, ấy chết còn giỏ cá "- Nhìn cái giỏ trống trơn cậu khóc nước mắt hai dòng sông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top