Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 1

~Phylzyn~
Không được mà, Phylzyn ! – lần thứ 23 Yorru từ chối việc tôi ghi chép vụ án của anh khi tôi đòi anh kể. Mãi rồi Yorru chịu kể cho tôi nghe. Cơ mà lúc đấy tôi đã hết sự kiên nhẫn trong việc đòi anh kể chuyện cho tôi nghe. Bỏ vào phòng mình đọc được vài ba dòng trong cuốn tiểu thuyết thì anh bạn cố tri của tôi lại vào ôm tôi, đi kèm là những lời than vãn không có vụ nào để phá. Đến anh Karylzyu – anh trai Yorru còn chả làm gì được huống chi là tôi. Có lẽ mọi chuyện sẽ bình thường trở lại nếu anh không hành động kỳ quặc ...
Anh ấy cắn má tôi ! Tới cái lúc anh nhả ra và về phòng thì mặt tôi đã in hằn hai hàm răng của anh. Thở dài một hơi, tôi giật mình bởi tiếng than vãn của Yorru ở phòng bên. Nằm nhoài ra giường, tôi chỉ cần mong anh ngừng than thở về tội phạm.
~Kalzes~
Thú thật mà nói tôi rên rỉ, than vãn vì khôn có vụ án nào kích thích não tôi để thu hút sự chú ý của Phylzyn chả phải là một ý hay. Nằm lăn lóc trên giường đến gần khuya, tôi nghe thấy tiếng lạch cạch ở dưới bếp. Tôi mở cửa phòng, bước thật khẽ khàng vào trong bếp và sững người khi nhìn thấy cậu. Không phải hành động hay thái độ của cậu, mà là ở tay trái của Phylzyn. Chiếc áo khoác đen có những đường hoa văn ziczac, xen kẽ là những hình bông tuyết trắng muốt nay đã được cậu cởi ra, vết sẹo ở bắp tay trái cậu như đập vào mắt tôi. Tới khi định thần lại thì Phylzyn đứng ngay trước mắt tôi, tay phải vẫy vẫy xem tôi có bị gì không.
- Tôi mất ngủ nên đi pha trà, có vấn đề gì không Yorru ?
- À ... không sao, tôi ổn ... – tôi ấp úng đáp.
Nghe xong câu trả lời, cậu chỉ thở dài lấy một hơi rồi đứng trông ấm nước.
- Mà này, tôi chưa bao giờ nghe về gia đình của cậu, Phylzyn.
- ... Vậy anh biết hai cựu viên chức Hevard Geminis và Sarah Geminis chưa ?
- Có, họ làm trong Chính phủ Anh với mức lương ba trăm bảng mỗi người.
- Bố mẹ tôi đó
Chỉ nghe vỏn vẹn có bốn chữ "bố mẹ tôi đó" cũng đủ làm tôi trố mắt kinh ngạc nhìn cậu. Ai mà ngờ bác sĩ khoa khám mạch và xương khớp tại bệnh viện Charing Cross ở cùng phòng với tôi lại là con trai của hai cựu viên chức cấp cao ở Chính phủ Anh cơ chứ !? Nhưng vốn chai mòn cảm xúc nên tôi chỉ gật đầu rồi im lặng nghe cậu nói.
- Ngay từ lần đầu gặp mặt nhau anh đã suy ra tôi có anh trai nhưng không muốn dựa vào đúng không ? Sự thật là thế vì sau khi anh ly hôn là bố mẹ và anh trai tôi bị ám sát. Anh ấy là người phục vụ ở đại sứ quán của Tây Ban Nha tại Anh, tên Henry Geminis. Chắc anh không quên cách mình tìm ra thủ phạm trong vụ án ở đại sứ quán Tây Ban Nha tại Anh đó chứ ? – cậu vừa kể vừa như cười cho cái số phận bi thảm của mình – Giờ thì tôi sống vì em gái tôi và khát khao trả thù cho anh Felix thôi.
- Em gái ? Felix ?
- À, chắc anh không quen họ nhỉ ? Anh Felix là người dạy võ cho tôi khi tôi thực tập ở bệnh viên. St.Bartholomew, tên là Felix Starumi. Năm tôi 19 tuổi, anh vì bảo vệ tôi khỏi đám tay chân của tiến sĩ Falder mà mất. Còn em gái tôi là luật sư Glacs Geminis mà anh coi là đối thủ trong giới cảnh sát hình sự.
Lần này thì tôi hoá đá trước câu trả lời của cậu. Glacs Geminis – một đối thủ của tôi trong giới hình sự là em gái của Phylzyn ! Nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, Phylzyn hỏi tôi một tiếng làm tôi bay về thực tại.
- Trà ?
- À ừ ... hồng trà nhiều sữa – tôi cố gắng tránh ánh mắt màu đỏ rượu như dò hỏi của cậu.
- Được rồi, đồ hám ngọt.
Nói xong, cậu bỏ sữa vào cốc của tôi rồi cho thêm viên đường vào. Cầm trên tay cốc trà của mình, tôi cảm thấy mình sắp bốc khói khi nãy giờ cứ nhìn chằm chằm vào Phylzyn. Mái tóc trắng xám dài qua gáy mềm mượt, đôi mắt màu đỏ rượu vang luôn có cái nhìn đa cảm, tác phong oai nghiêm cùng chiều cao 1m69 càng làm Phylzyn cuốn hút thêm trong mắt tôi. Chợt cậu áp tay lên trán tôi, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng và kích động.
- Đi nghỉ đi, trán anh nóng như bị sốt vậy !
- Không sao đâu, tôi vẫn ổn mà Phylzyn.
Nói xong, tôi cảm thấy có gì đó sai sai. Trán tôi nóng còn mặt tôi thì đỏ hơn cả cà chua, còn thêm cả việc có 2 inch nữa là môi cả hai chúng tôi chạm nhau ! Và tôi cảm thấy nên cảm ơn Ewalicz khi cô gọi điện cho Phylzyn nói là 8 giờ sáng mai có cuộc họp. Tôi nhìn cậu uể oải bước về phòng ngủ, tay cầm cốc trà mang theo. Thấy cũng khuya rồi, tôi uống hết cốc hồng trà với sữa, tắt điện ở bếp và về phòng ngủ.
Đến 7 giờ sáng, tôi đang ăn bữa điểm tâm thì Ewalicz đến để đón Phylzyn đi làm cùng cho vui. Tôi đọc báo trong lúc cô lải nhải về Hydrocarbon thì Phylzyn xuất hiện. Vẫn là tác phong oai nghiêm đó nhưng trông cậu phờ phạc hẳn ra. Đột nhiên Charles Rancer – thanh tra trưởng ở sở cảnh sát London gọi tới, nói là có vụ án hợp với sở thích của tôi. Thế là lúc đi Phylzyn bồi vào mặt tôi một câu.
- Ừ thì không có vụ án để phá !
~Phylzyn~
Nhìn mặt anh xám ngoét dần, tôi cảm thấy nên đi càng sớm càng tốt. Khi cuộc họp dài hơn hai tiếng trôi qua, tôi như cái xác chết được hồi sinh. Mùa đông thà tôi ăn cơm nguội còn hơn nghe những lời thuyết giáo được bổ ra theo kiểu "chẻ chữ" một cách rất ư rề rà của bác sĩ Robert Winter. Trực nốt ca chiều thì tôi tan làm. Đang thu dọn mớ giấy tờ để sắp lại cho ngăn nắp thì tôi thấy một mảnh giấy có dán mấy chữ cắt ra từ báo.
"28/9 tới ngôi làng ở phía Tây Sussex, có bệnh nhân đang chờ."
Chán đời, tôi cất mảnh giấy vào túi áo rồi ra về luôn. Đoạn đường tôi đi như ảm đạm và thê lương hơn bình thường, như nhắc nhở tôi rằng đang có mối nguy hiểm chờ đợi tôi ở phía trước.
~Kalzes ~
Khi thấy Phylzyn về tới nhà thì tôi làm bộ hờn dỗi, coi như cậu nhận ra lỗi của mình rồi sẽ đến xin lỗi tôi. Ai ngờ đâu cậu tảng lờ tôi đi như không khí vậy. Mà tôi để ý là mặt cậu trông xanh xao hơn rất nhiều, cơ mà tôi vẫn để cậu yên tĩnh một mình vì xen vào là một hành động không hay.
Hơn 10 giờ, đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ thì tôi bừng tỉnh bởi tiếng thét của Phylzyn ở phòng bên. Xỏ chân vào dép xong thì tôi chạy vội sang phòng cậu. Mở cửa phòng Phylzyn, tôi thấy cậu ngồi trên ghế ở bàn làm việc, tay phải băng qua loa vết thương ở phía tay trái, người nhễ nhại mồ hôi lạnh. Tôi xông tới chỗ Phylzyn, mở băng y tế ra thì thấy tay cậu có vết thương như viên đạn sượt qua, nhưng lại chảy đầy máu. Sau vài phút sát trùng vết thương và băng bó cho Phylzyn, tôi mới ngẩn lên xem cậu có sao không. Tóc cậu hơi xù lên vì sợ và mắt ngấn lệ như sắp khóc.
- Có chuyện gì xảy ra vậy ?
- Từ ... từ cửa sổ ...
Cậu nói đến đấy, tôi đánh mắt qua cửa sổ. Khung cửa sổ làm bằng gỗ thông có vết sượt qua, dính máu. Nhìn sang toà nhà bên cạnh, tôi thấy bóng người phụ nữ nào đó có mái tóc ngang thắt lưng, tay cầm một khẩu súng giống với súng hơi. Chớp mắt một cái thì cái bóng kia đâu mất, tôi rồi đóng cửa sổ, cài chốt cửa ở phía trong rồi kéo rèm kín mít. Liếc nhìn cậu, tôi chỉ thở dài rồi xoa đầu cậu, nhắc cậu đi ngủ cho khoẻ. Cậu gật đầu. Tôi cười an ủi và bước ra khỏi phòng.
~Phylzyn~
Khi Yorru đi rồi, tôi trùm chăn kín mít để anh không nghe thấy tiếng sụt sịt của tôi. Nhớ lại hồi nãy đứng bên cửa sổ, tôi trông thấy cô ta thật giống tiến sĩ Falder. Mái tóc màu hạt dẻ đó, đôi mắt nâu tựa gỗ vân sam với cái tình sắc bén xuyên người được ánh đèn rọi vào đó, không thể lẫn vào đâu được. Giống như một bản thể khác của Falder vậy ...
- Phylzyn ! Cậu không ổn tí nào hết ! – anh mở cửa cái rầm làm tôi nhảy dựng cả lên. Không để tôi trả lời, anh lấy ghế ngồi cạnh tôi, khoanh tay như bà mẹ bắt con đi ngủ.
- Shylyorru, tôi hoàn toàn ổn nên anh mau về ngủ đi ...
- Không, tôi ngồi ở đây tới khi nào trời sáng thì tôi về phòng – anh quả quyết
- Yorru, nó ...
- Suỵt !
- Trở về ...
- Suỵt !
- Dừng lại ...
- Phylzyn !
- Tốt thôi ... bất lực với anh rồi Kalzes Shylyorru ...
Miễn cưỡng, tôi nằm xuốn ngủ như anh yêu cầu.
- Chúc ngủ ngon, Phylzyn.
- Ngủ ngon, Yorru – Tôi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mà không gặp sự ám ảnh nào vừa nãy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top