Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nằm nghỉ trên cành cây, Kiba ngáp dài, phát chán việc phải chờ đợi. Từ khi họ phát hiện ra hiện trường và thông tin có thể Sasuke đang đi cùng Hinata, họ không di chuyển một inch. Shino đã gửi bọ đến làng Lá để báo tin, ngoài việc đó ra thì không làm gì nữa. Kiba muốn tiếp tục tìm kiếm, nhưng Shino bảo cậu đợi và điều đó khiến cậu phát chán. Phía dưới cậu, Shino tựa người vào thân cây, nhìn chăm chú vào gì đó trong khi Akamaru sủa đi sủa lại, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu chủ.

"Ta biết, Akamaru," Kiba thở dài, "Ta cũng muốn tiếp tục tìm kiếm Hinata, nhưng Shino yêu cầu chúng ta đợi ở đây. Thật ra, ta không biết đợi để làm gì. Chẳng phải chúng ta đang lãng phí thời gian ngồi đây mà không làm gì sao?

"Woof!"

"Chính xác, Akamaru! Chúng ta phải lên đường!" Kiba gầm gừ. "Này Shino, chúng ta không nên bắt đầu đi sao? Hinata có thể càng cách xa chúng ta!"

"Chúng ta sẽ lên đường cho đến khi nhận được hồi âm từ làng Lá" Người sử dụng bọ điềm tĩnh trả lời.

"Làng lá ở rất xa. Sẽ mất rất lâu thì hồi âm mới đến!" Kiba than vãn. "Tại sao chúng ta phải chờ hồi âm?"

"Bởi vì tình thế thay đổi." Shino nói. "Hơn nữa, Hinata sẽ ổn thôi."

"Sao cậu có thể chắc chắn?"

"Vì Sasuke ở bên cô ấy."

"Cậu tin tưởng hắn sao? Tên đó mới là vấn đề, trời ạ."

"Đúng vậy." Shino trả lời. "Nhưng tớ nghĩ hắn sẽ không làm hại Hinata mà không có lý do."

"Điều gì làm cậu chắc chắn thế?"

"Hắn rời bỏ làng Lá để tìm kiếm yên bình." Shino giải thích. "Nếu đúng thế, tớ tin hắn sẽ không làm hại Hinata."

Kiba càu nhàu. "Cậu nghe chừng rất tin thưởng hắn, Shino. Sao cũng được. Nếu tớ phát hiện ra hắn động một ngón tay vào Hinata, tớ sẽ giết hắn."

"Hừm, cậu có thể thử."

"Thôi nào Shino! Đừng nói với tớ là nếu hắn làm hại Hinata, cậu sẽ không xử lý hắn." Kiba tròn mắt.

"Tớ sẽ không."

"Nghiêm túc chứ?!"

"Nhưng tớ sẽ gửi bọ bu đầy người hắn trong khi ngủ và hắn sẽ không nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa."

Quai hàm Kiba rớt xuống. "Trời, kinh khủng quá."

"Cậu có muốn thử không?"

Cậu rùng mình khi nghĩ đến việc bị bọ của Shino bu quanh người. Kiba luôn luôn sợ bọ chét của Shino... "Không, cảm ơn."

"Ah, tội tớ quá." Shino than vãn. "Cảm giác tuyệt lắm đấy."

"Tớ không muốn biết." Kiba càu nhàu. "Vậy chúng ta vẫn đợi sao?"

Shino không nói gì và đi lên phía trước, ngước nhìn bầu trời trong veo, dường như đang suy ngẫm. Cho dù đã quen cậu nhiều năm, đôi khi Kiba thực sự vẫn không biết người bạn của mình đang nghĩ gì. Từ ngày đầu tiên Shino tự giới thiệu bản thân trước cả lớp ở học viện, cậu đã luôn luôn bí ẩn, có thể hơi đáng sợ và cho đến giờ thì vẫn vậy. Tuy nhiên, bất chấp điều đó, Shino vẫn là bạn thân nhất của cậu, vì nếu cậu đã nói họ nên đợi thì có thể họ nên làm vậy. Sau rốt, Shino sử dụng não nhiều hơn cậu.

Đột nhiên, một con chim trắng từ đâu xuất hiện và hạ cánh trên vai Shino. Nhìn gần hơn, họ nhận ra đây không phải chim thật. Đây là chim vẽ sống.

"Con chim của Sai." Shino lẩm bẩm và lấy tờ giấy buộc trên chân nó. "Với một tin nhắn."

"Nó nói gì? Nó nói gì?" Kiba nhảy khỏi cây và cố gắng nhìn lén vào.

Shino vẫn im lặng và tiếp tục quan sát mảnh giấy trên tay. Kiba mất kiên nhẫn.

"Shino, nó nói gì?"

"Chúng ta sẽ..." Shino bắt đầu, "... tiếp tục tìm kiếm Hinata..."

"Thấy chưa! Tớ đã nói với cậu vậy rồi! Chúng ta không nên ngồi đây đợi mà không làm gì cả! Chúng ta đang lãng phí thời gian!"

"... bí mật."

Kiba vẫn đang huyên thuyên thì Shino lên tiếng, nhưng cậu loáng thoáng nghe được và dừng lại. "Cái gì?"

"Theo lá thư, cho dù tìm thấy cô ấy, chúng ta cũng không cho cô ấy biết."

"Cái gì? Tại sao? Vậy sao chúng gia giúp cô ấy được?"

"Dường như Naruto muốn chúng ta bí mật giúp cô ấy và Sasuke. Nếu họ cần giúp, chúng ta sẽ lặng lẽ giúp họ. Nói cách khác, chúng ta sẽ lén giúp họ."

"Không đời nào..." Kiba thở dài.

"Tại sao cậu lại thất vọng? Chúng ta là ninja. Theo dõi không phải vấn đề."

"Lẻn theo Uchiha Sasuke không đơn giản đâu." Kiba than vãn. "tên đó sẽ phát hiện ra trước khi chúng ta đến đủ gần."

"Hừm... Nhưng chúng ta không có một mình..." Shino dừng lại và Kiba tự hỏi cậu đang định nói gì. Có thể, có gì đó hỗ trợ cho họ chăng? "... Chúng ta có hai người."

Kiba gần như ngã ngửa. "Và tớ nghĩ cậu đang nói đến thứ gì đó hỗ trợ chúng ta cơ."

"Xin lỗi vì làm cậu thất vọng. Đi thôi." Shino và bắt đầu lên đường.

"Cậu quên mất Akamaru! Vậy không phải hai người. Chúng ta có ba!" Kiba hét lên và chạy theo người bạn với Akamaru đang sủa phía sau.

Bộ ba bắt đầu tìm kiếm Hinata, nhưng với Kiba đang gào lên với Shino và Akamarua sủa inh ỏi phía sau thì Shino cảm thấy việc lẻn theo sẽ khó hơn cậu nghĩ ban đầu.

"Này Shino," Kiba ngừng gào thét và nhìn chăm chú lên bầu trời. Người sử dụng bọ dừng lại và nhìn người bạn rất hiếm khi chịu suy nghĩ sâu xa.

"Gì?"

"Tớ tự hỏi giờ Hinata đang làm gì..." Kiba buồn bã mỉm cười. "Ý tớ là cô ấy chắc chắn phải làm gì đó khác ngoài việc chạy trốn."

"Cô ấy sẽ làm. Vì không muốn trở thành gánh nặng, cô ấy chắc chắn sẽ..."

"Gì?"

"Cải thiện bản thân."

xXXxXXxXxXxXXx

Nhẹ nhàng đáp xuống một cành cây, Hinata quét xung quanh, Byakugan của cô đảm không bỏ sót bất cứ thứ gì. Không nhìn thấy gì, Hinata tiếp tục di chuyển, nhảy từ cây này sang cây khác nhanh nhất có thể. Chuyển động của cô rất nhanh nhẹn, nhưng bước chân cũng rất cẩn thận để đảm bảo không gây ra tiếng động dù chỉ một tiếng răng rắc nhỏ nhất.

Cô tiếp tục và dừng lại khi phát hiện ra mục tiêu – kẻ đang đứng cách cô một kilomet. Hinata lập tức thủ thế, giương cung trong khi đôi mắt tập trung vào mục tiêu – người vẫn chưa cảm nhận được sự hiện diện của cô. Cơn gió thổi vào mái tóc xanh nhạt đang đung đưa với lá cây, nhưng Hinata vẫn im lặng và ngắm bắn.

Trong giới hạn năng lực, Byakugan cho phép người sử dụng tầm nhìn 360 độ, phạm vi khoảng 50m, tức là có thể trải rộng mọi hướng nhìn của người dùng. Tầm nhìn mỗi người có thể khác nhau phụ thuộc vào anh hoặc cô ấy luyện tập để mở rộng tầm nhìn. Hinata đã luyện tập rất chăm chỉ từ lúc nhỏ cho dù luôn bị coi là yếu đuối, cô có tầm nhìn hơn 10km mặc dù cô vẫn giữ bí mật này với các tộc nhân Hyuuga khác vì họ có thể không tin cô. Tuy nhiên, giờ đây không còn bị Hyuuga bao vây, Hinata cảm thấy tự do vì không phải chế ngự tầm nhìn của Byakugan. Hơn nữa, Sasuke nói cô nên nhìn xa hơn vì điều đó cho phép cô tấn công từ xa, và nhờ tầm nhìn xa của mình, cô có thể ngắm bắn mục tiêu cho dù chúng cách xa hàng kilomet.

Hinata hít một hơi thật sâu và đôi mắt cô cẩn thận quan sát mục tiêu. Đôi môi cô cong lên thành một nụ cười nhỏ và cô bắn tên.

Cô mỉm cười khi mũi tên lướt qua cây, không gặp vật cản và bay thẳng đến mục tiêu. Tim cô dội thình thịch với hy vọng trong khi mũi tên bay đến gần mục tiêu – người dường như vẫn chưa nhận ra nó, và cô chỉ nhíu mày khi mục tiêu của cô phát hiện ra mũi tên chỉ cách hắn một inch, vừa tránh được như không có gì.

Nhờ Byakugan, cô nhìn thấy biểu cảm tự mãn trên khuôn mặt hắn và thanh kunai đang bay về phía cô với tốc độ rất nhanh, là do hắn ném. Hắn nhếch môi. Hinata tránh được và với cây cung trên tay, cô bắt đầu bắn thêm lần nữa.

Việc luyện tập đã tiến triển rất nhanh, hắn phải nói vậy. Cho dù mới hai ngày luyện tập và đấu tập với hắn, khả năng ngắm bắn và tốc độ của cô đã cải thiện đáng kể, ít nhất cũng đủ để tiến hành bước tiếp theo. Đó là tại sao họ ở đây, trong khu rừng giữa kết giới của người phụ nữ già đã khuếch đại phạm vi 5km – nơi hắn trở thành mục tiêu và cô cố gắng bắn tên tầm xa.

Nhiều mũi tên bay về phía hắn và hắn khéo léo tránh được tất cả. Hắn nhận ra cô ngắm rất chính xác, nhưng lực bắn thiếu sức mạnh. Với sức mạnh tầm thường trong mũi tên, cô không thể có được một đòn tấn công chí mạng. Một mũi bắn yếu ớt không thể làm kẻ địch bị thương.

"Thật sao, Hinata? Đây là tất cả những gì cô có sao?" Hắn chế nhạo mặc dù họ cách nhau rất xa, nhưng hắn biết cô có thể nghe được. "Một cú ngoạm của một con mèo còn đau hơn mũi tên của cô. Ở mức độ này, cô không thể giết một con hươu."

Hinata vẫn đứng yên trong khi giọng nói của hắn lặp lại trong khu rừng và tới tai cô. Cô siết chặt cây cung trong khi lắng nghe những lời nói tuy khó nghe nhưng lại là sự thật. Mũi tên của cô quá yếu. Nếu cô muốn khiến kẻ địch bị thương thì phải gia tăng sức mạnh của nó."

"Khả năng của cô nhiều hơn thế, Hinata." Sasuke tiếp tục. "Nghĩ đi. Cô nên làm gì? Tôi tin là tộc nhân Hyuga của cô không chỉ là cái danh."

Cô chớp mắt và nhận ra hắn muốn cô làm gì, cô mỉm cười. Ngắm bắn một lần nữa, ánh sáng màu xanh tỏa ra từ nắm tay trước khi bao phủ mũi tên. Đúng vậy, cô không chỉ có cái danh Hyuuga. Cô có thể điều khiển chakra.

Hinata tập trung và nén chakra trong tay trước truyền chúng vào mũi tên. Sau rốt, một mũi tên được chakra bao phủ sẽ mạnh hơn một mũi tên thông thường. Khi đã cảm thấy đủ, cô kéo và nhả tên.

Sasuke quan sát xung quanh và tự hỏi đòn tấn công tiếp theo sẽ đến từ đâu. Hắn không muốn kích hoạt Sharigan trong tập luyện vì hắn tin vào giác quan của bản thân, và phải mất một lúc cho đến khi hắn nghe thấy gì đó. Bằng phản xạ tự nhiên, Sasuke di chuyển trong khi mũi tên phủ chakra vụt qua hắn. Cho dù tránh được mũi tên một inch, chakra quanh nó cũng sượt qua má hắn. Mất một giây, hắn ngạc nhiên bởi chakra của cô sắc bén tới mức nào và máu chảy xuống.

Lấy lại giác quan, hắn nhếch môi và lau máu đi. Bây giờ cô đã trở nên nghiêm túc.

Từ đòn tấn công đó, Sasuke phải mất 15' tiếp theo để tránh tên bắn. Tốc độ cho phép hắn dễ dàng tránh được hầu hết chúng, nhưng mũi tên của cô đã mạnh hơn rất nhiều nên hắn phải sử dụng kiếm để làm chệch hướng vài mũi tên. Hắn lặp lại quá trình đó, tránh và làm chệch hướng, và sau đòn tấn công của cô dừng lại.

Khu rừng xung quanh im ắng và Sasuke thận trọng quan sát. Vì cô ngừng hắn nên chỉ có thể là cô đang di chuyển. Cũng có nghĩa là đòn tấn công tiếp theo có thể đến từ bất cứ đâu.

Hinata bực bội vì không mũi tên nào của cô bắn trúng tên Uchiha ngoại trừ mũi tên đầu tiên, nhưng cũng chỉ sượt qua má hắn. Cho dù cô ngắm bắn như thế nào, Sasuke luôn luôn tránh được hoặc làm chệch hướng chúng bằng thanh kiếm. Đôi khi cô tự hỏi liệu có phải là tốc độ của hắn, hay là cô thực sự kém cỏi.

Nhưng cô sẽ không từ bỏ. Cô quyết tâm sẽ bắn trúng hắn ít nhất một lần. Một lợi thế của việc vừa bắn vừa di chuyển là Sasuke không thể xác định vị trí của cô trong khi cô có thể hoàn toàn nhìn thấy hắn. Cô có thể tấn công hắn từ bất cứ đâu. Cô chỉ cần lẻn theo.

Chậm rãi di chuyển xung quanh, Sasuke tiếp tục quan sát. Hắn dừng lại khi đôi tay bắt được tiếng gì đó và hắn nhếch môi. Sasuke đột ngột quay lại và đúng như dự đoán, Hinata ở phía trên hắn với một cây kunai trong tay. Cô che giấu chakra rất tốt nên hắn không thể phát hiện ra cô, nhưng cô lẻn theo không đủ. Hắn nghe thấy tiếng răng rắc khiến cô phải lùi lại.

Khi Hinata định tấn công, Sasuke nâng thanh kiếm để chặn cây kunai và sử dụng tay còn lại, hắn túm lấy Hinata và lôi cô xuống mặt đất. Bị ghim chặt xuống, cô khẽ rên rỉ khi lưỡi kiếm chạm vào cổ cô.

"Nhanh," Sasuke nhếch môi, "nhưng chưa đủ."

Hinata giẫy giụa, cố gắng thoát khỏi tay hắn nhưng vô ích. Hắn giữ quá chặt và với lưỡi kiếm trên cổ và cơ thể hắn trên người, cô không cách nào đẩy hắn ra được. Hắn nặng hơn cô rất nhiều. Mặc dù vậy, Hinata vẫn tiếp tục giẫy giụa, cố gắng thoát khỏi hắn. Cho dù cô biết là vô ích thì cô vẫn rất muốn thoát khỏi vòng kìm kẹp của hắn vì tư thế của họ hiện giờ thực sự rất khó chịu và xấu hổ, với cơ thể hắn phía trên để ghim cô xuống mặt đất.

"S-Sasuke-kun," cô cố nói.

Nhận ra cô đang giẫy giụa và hai má cô đỏ bừng khi mắt họ gặp nhau, Sasuke buông tay và đứng dậy khỏi tư thế hiện tại khiến cô không thoải mái. Cô hớp lấy không khí, biết ơn vì mũi kiếm đã bỏ khỏi cổ. Sasuke chìa tay để kéo cô dậy và Hinata nắm lấy nó một cách biết ơn, đứng thẳng trên đôi chân của mình.

"Cô ổn không?" Hắn cẩn thận nhìn cô. Cô vẫn đang ho.

"V-Vâng." Cô cố trả lời. "Xin lỗi, Sasuke-kun. Tôi không cố đánh cậu..."

"Cô đánh tôi một lần," hắn thờ ơ chỉ vào vết cắt trên má. "Vì nhanh hơn nên tôi không nghĩ cô có thể bắn trúng tôi, nhưng cô đã làm được một lần, tốt lắm. Với kĩ năng hiện giờ, cô có thể tấn công kẻ địch từ phạm vi xa."

Hinata mỉm cười trước khi chú ý vết cắt cô gây ra trên má hắn.

"Xin lỗi vì nó," cô lẩm bẩm và vô thức đưa tay đến mặt hắn, nhẹ nhàng vuốt ve vết thương. Khi những ngón tay mềm mại lướt trên vết cắt trên má, Sasuke đông cứng và một lần nữa, có gì đó nhộn nhạo trong hắn. Đây là một cảm xúc kì lạ, một điều hắn không thể hiểu và hắn không thích như vậy. Cô càng chạm vào hắn thì hắn càng bối rối hơn. Không muốn bối rối, Sasuke gạt tay cô đi.

"X-Xin lỗi!" Cô lập tức xin lỗi, sợ rằng đã khiến hắn tức giận vì dám chạm vào mặt hắn, "T-Tôi chỉ muốn..."

"Chỉ là một vết cắt nhỏ thôi." Hắn cắt lời cô. "Cô không cần chữa trị. Nó sẽ tự khỏi."

"V-Vâng." Đầu cô cúi thấp. Giọng nói hạ xuống.

Sasuke thở dài. Hắn không định xin lỗi. Đúng là hắn đã thô lỗ gạt tay cô đi, nhưng hắn sẽ không xin lỗi chỉ vì lý do đó. Đó không phải tính cách của hắn. Hơn nữa, đó là lỗi của cô vì khiến hắn có những cảm xúc mà hắn không thể hiểu. Đó là lỗi của cô vì làm hắn bối rối.

"Chúng ta có tiếp tục luyện tập không?" Giọng nói nhẹ nhàng của cô cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Hắn không trả lời ngay mà chăm chú quan sát bầu trời.

"Mặt trời sắp lặn." Hắn nói. "Trời sẽ tối rất nhanh và chúng ta nên quay lại căn lều. Chúng ta có thể đấu tập nhiều hơn sau bữa tối."

"Vâng!" Cô thủ thỉ và nhặt vài mũi tên trên mặt đất để có thể tái sử dụng trước khi quay lại căn lều. Đi phía sau cô trên đường về, Sasuke cẩn thận quan sát cô, cố gắng hiểu rõ cảm giác kì lạ ban nãy.

Hắn quan sát cái cách cô bước đi, cách hông cô di chuyển, cách cô mỉm cười khi nghe thấy tiếng chim hót hay một con sóc lon ton chạy qua. Hắn quan sát tất cả, từ những đường cong cho đến nét mặt và cảm giác kì lạ đó quay lại.

Nhưng một lần nữa, hắn không thể hiểu.

xXXxXXxXXxXXxXXx

Naruto nằm dài trên ghế, chồng giấy tờ càng nhiều và còn nguyên trên bàn trong một ngày cậu không ở văn phòng. Cậu ôm lấy cái dạ dàng và đập đầu vào bàn, ước có thể ngủ ở nhà. Hôm qua cậu không bước vào văn phòng vì cái dạ dày dở chứng do đêm hôm trước ăn ramen, và cho đến giờ thì dạ dày cậu đang kêu gào ầm ĩ. Cậu ước mình có thể nghỉ ngơi ở nhà, nhưng cậu biết là không thể vì không ở văn phòng trong một ngày nghĩa là khối lượng công việc sẽ chất đống khi quay về.

Bằng chứng đang nằm ngay trước mắt cậu, trên mặt bàn.

Thở dài, Naruto cố đọc tất cả giấy tờ vì không muốn chúng chồng chất thêm nữa. Cậu không muốn có một văn phòng chất đầy giấy tờ.

"Yo."

Naruto lập tức giật mình trong sự ngạc nhiên và làm đống giấy tờ lộn xộn hết lên. Cậu than vãn và nhìn lên vị khách.

"Kakashi-sensei, thầy vừa làm giấy tờ của em lộn xộn hết lên rồi."

"Không, làm do em tự làm," Kakashi cười toe toét phía sau chiếc mặt nạ, "Và vì em là Hokage, thầy nghĩ em phải cảm nhận được sự có mặt của thầy."

"Xin lỗi, em nghĩ em đã mất cảnh giác một lúc."

"Em biết em không thể mất cảnh giác?"

"Nhưng em mệt. Và dạ dày em đau nhức ~" Naruto than vãn.

"Ai biểu em ăn 100 bát ramen hả?"

"Iruka-sensei đãi. Em chỉ tận dụng thôi." Naruto cười toe toét.

"Và giờ Iruka tội nghiệp sẽ bị đói trong tháng tới..."

"Heh. Một ngày nào đó em sẽ đãi thầy ấy!" Naruto cười to hơn. "Vậy điều gì mang thầy tới đây? Em không có quyển sách đồi trụy nào cho thầy mượn đâu!"

"Ah, buồn quá," Kakashi đột nhiên hạ giọng, "Thầy nghĩ em có nhiều hơn. Thầy đã đọc hết bộ sưu tập trước đây em đưa cho thầy."

"Vớ vẩn. Nếu đó không phải là bộ sưu tập của lão Ero-sannin thì em cũng không đưa cho thầy cái nào hết."

"Ah, Naruto, em vừa làm tan nát trái tim thầy." Kakashi hành động đau khổ trước khi cười toe toét, "Thầy mừng vì em đã trở lại là chính mình."

Naruto chớp mắt và mỉm cười. "Em cũng rất vui." Cậu cười toe toét. "Giúp em đống giấy tờ này được không?"

"Không." Kakashi trả lời thẳng thừng.

"Oh, thôi nào Kakashi-sensei! Sai không ở đây để giúp em được nên xin thầy đấy!" Naruto than vãn. "Đi maaaaaaà."

"Không."

"Được rồi." Chàng trai tóc vàng than vãn. "Ít nhất thầy cũng giúp em tìm Sai được chứ? Cậu ấy vẫn chưa báo cáo, thật kì lạ."

Trước khi Kakashi có thể đồng ý, cánh cửa bật mở và Sai bước vào với vẻ tức giận. "Naruto."

"Sai! Cậu đã ở đâu vậy?" Cậu hào hứng hỏi, bất chấp tâm trạng u ám của Sai.

"Gã tới rồi." Sai nói với cậu. "Lãnh chúa làng Mưa đã đến."

Đôi mắt Naruto mở rộng. Bầu không khí trong căn phòng trùng xuống. Sau rốt, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông đó cũng đủ khiến cậu giận dữ. Cậu siết chặt nắm tay và nhăn mặt.

"Vậy hắn ở đây... Tên khốn đó."

xXXxXXxXxXXxXXxXXx

Shikamaru rất muốn trợn mắt khi nhìn thấy chiếc xe ngựa lộng lẫy tiến vào cổng làng Lá. Cậu không đoán cũng biết Lãng chúa làng Mưa đang ở trong chiếc xe ngựa đó. Vì là sứ giả của làng Lá nên nhiệm vụ của cậu là tiếp đón tất cả khách khứa – đặc biệt quan trọng là ở cổng chính khi họ tới thăm. Cho dù cậu rất muốn đấm vào mặt tên Lãnh chúa vì đã gây rất nhiều rắc rối cho làng Lá, cậu vẫn phải kiềm chế và tỏ vẻ chuyên nghiệp. Cho dù cậu khinh thường người đàn ông này, Shikamaru vẫn không muốn mạo hiểm một cuộc chiến tranh.

Tuy nhiên, cậu vẫn không thể không cúi người khi một tộc nhân Hyuuga băng qua cậu và chào vị lãnh chúa trước khi Shikamaru có thể chính thức chào gã, và điều này khiến cậu còn bực mình hơn là khi nhìn thấy bộ mặt tự mãn của tên lãnh chúa lúc hắn bước ra từ xe ngựa.

"Satoshi-sama," tộc nhân Hyuuga lên tiếng, "Hiashi-sama phái tôi tới đây để đón tiếp khi ngài tới nơi. Tộc Hyuuga rất vui được tiếp đãi ngài trong thời gian ngài tới đây."

"Ah, thật là một gia tộc tuyệt vời. Ta đang mong có chút thời gian cho cha vợ ta."

"Xin lỗi vì đã gián đoạn cuộc đoàn tụ gia đình của ngài," Shikamaru cắt ngang cuộc đối thoại, "Nhưng Hokahge của chúng tôi muốn gặp ngài càng sớm càng tốt, Satoshi-sama. Sau đó, ngài được tự do làm bất kì điều gì ngài muốn, bao gồm cả gặp cha... vợ ngài."

"Ah, thứ lỗi cho ta, erm..."

"Nara Shikamaru."

"Ah, thứ lỗi cho ta, Shikamaru. Ta chỉ rất muốn lại gặp gia đình vợ." Gã cười. "Ta đoán ngươi là sứ giả của làng Lá đúng không?"

"Đúng vậy."

"Dẫn đường đi."

"Theo tôi."

Satoshi của làng Mưa đang định đi theo thì tộc nhân Hyuuga ngăn gã lại. "Tôi sẽ lấy đồ đạc của ngài và mang về phủ Hyuuga. Mời ngài đi theo Nara Shikamaru, thưa Satoshi-sama. Sau đó, tôi sẽ hộ tống người đến phủ Hyuuga."

"Rất tốt." Gã nhếch môi. "Bây giờ, Shikamaru, chúng ta không thể để Hokage của ngươi đợi nữa, đúng không?"

Shikamaru thầm nguyền rủa gã nhưng không thèm trả đũa và dẫn đường tới văn phòng Hokage – nơi Naruto đang đợi bên ngoài.

"Satoshi, Lãnh chúa làng Mưa." Naruto chào theo phép tắc, "Rất hân hạnh được ngài tới thăm ngôi làng của chúng tôi."

"Hừm, cậu nên biết lý do ta ở đây, Uzumakia Naruto."

"Đúng vậy, tôi biết, đó là lý do tôi cắt bỏ phép tắc và vào thẳng vấn đề," Naruto nghiêm túc nhìn gã chằm chằm, "Ngươi là ai?"

"Hử?"

"Ngươi có thể đánh lừa tộc Hyuuga, nhưng ngươi không thể đánh lừa ta. Satoshi, đó không phải tên thật của ngươi, đúng không?"

"Ta không biết cậu đang nói gì." Satoshi cười lớn.

"Một phần chakra của ngươi," Naruto tiếp tục, "rất quen, nhưng cũng đan xen với những cái khác, đó là lý do không ai trong chúng ta có thể đoán ra ngươi là ai, nhưng ta biết một phần chakra của ngươi. Chắc chắn ngươi đang âm mưu gì đó, nếu không tại sao ngươi lại che giấu con người thật của mình? Đó là lý do ta cho ngươi một cơ hội để làm rõ, ngươi thực sự là ai?"

"Cậu nên hổ thẹn vì đã kết tội ta, Uzumaki Naruto. Cậu không nghĩ ta có thể cắt đứt liên minh với ngôi làng của cậu và chúng ta sẽ không còn là đồng minh nữa sao?"

"Đó là một lời đe dọa sao?" Naruto nhếch môi. "Ngươi sợ chúng ta sẽ phát hiện ra con người thật của ngươi nên ngươi dọa cắt đứt liên minh với ngôi làng? Nếu không có gì che giấu thì ngươi không nên sợ hãi. Trừ khi ngươi thực sự đang che giấu gì đó."

Sự im lặng kéo dài trong khi hai người lãnh đạo quan sát nhau, cả hai đều rất thận trọng, cho đến khi Satoshi bật cười. Naruto nhíu mày.

"Ta biết lão Sannin đồi trụy nhìn thấy gì ở ngươi," Satoshi cười nham hiểm, "ngươi có trực giác."

Đôi mắt Naruto mở rộng khi lãnh chúa làng mưa tới gần và thì thầm vào tai cậu, "Ngươi biết Satoshi chỉ là bí danh, ngươi sẽ làm gì? Mọi người đều biết ta là Satoshi của làng Mưa. Không có bằng chứng, ngươi không thể chứng minh gì cả, Uzumaki Naruto, ngươi không thể chứng minh ta không phải Satoshi, nhưng ai đó..."

"Hơn nữa..." Satoshi cười, "ngươi nên lo lắng cho Hyuuga Hinata thay vì nghi ngờ con người thật của ta? Nếu con người ta là giả, ta nghe nói bạn ngươi – Uchiha Sasuke đang ở cùng cô ta. Ta tự hỏi những ngôi làng khác sẽ phản ứng như nào nếu ta nói Uchiha Sasuke bắt cóc vợ ta. Họ sẽ nghe ngươi cầu xin và tiếp tục tha bổng cho hắn sao? Ta không nghĩ vậy... vì họ thấy Uchiha Sasuke là một mối đe dọa lớn đến mức nào."

Naruto vẫn bình tĩnh. "Họ sẽ không trừng phạt Sasuke mà không điều tra kĩ càng."

"Sao ngươi có thể chắc? Uchiha Sasuke... đã làm tổn thương rất nhiều người. Ta không nghĩ người ta sẽ tự nguyện tha thứ cho hắn lần hai. Cơ hội chỉ đến một lần."

Naruto siết chặt nắm tay nhưng không nói gì. Nụ cười của Satoshi rộng hơn. "Khi những ngôi làng khác thấy Uchiha Sasuke quá nguy hiểm để được phép tự do lang thang, họ sẽ giúp ta tìm hắn và vợ ta... Và khi tìm thấy, ta chắc chắn Sasuke sẽ bị kết án nặng nề. Có thể là tử hình..."

Naruto nhăn mặt.

"Và Hinata... Hinata xinh xắn... Ta chắc chắn cô ấy sẽ không bao giờ bước chân vào làng Lá nữa. Cô ấy sẽ mắc kẹt ở làng Mưa, bên cạnh ta, nơi ta có thể làm bất cứ điều gì ta muốn với cô ấy, chạm vào những nơi mà không người đàn ông nào khác được phép... vì theo pháp lý, cô ấy là của ta."

"Ngươi...!" Naruto giận giữ trừng mắt với hắn. "Ngươi dám sao!"

Satoshi cười to hơn. "Rất vui được nói chuyện với ngươi, Uzuamaki Naruto, ta ước gì chúng ta có thể nói chuyện lâu hơn, nhưng phải gặp tộc Hyuuga, ngươi biết đấy? Họ xứng đáng được biết cựu thừa kế yêu quý của họ đã bị Uchiha Sasuke bắt làm con tin..."

"Khốn khiếp! Sasuke không bắt cóc cô ấy!"

Hắn tiếp tục cười. "Bằng những từ ngữ mềm dẻo, họ sẽ tin ta. Rất nhiều người sẽ tin ta."

"Ngươi sẽ không làm được. Ta chắc chắn ngươi sẽ không làm được. Ta sẽ tìm ra sự thật."

"Rất vui lòng." Satoshi cười nham hiểm. "Oh, trong khi chúng ta nói chuyện ở đây, trong khi ngươi cố gắng tìm ra 'sự thật', người của ta sẽ cơ hội xác định vị trí của chúng, Uzumaki Naruto... vì ta không nghĩ ngươi đủ nỗ lực để cứu chúng. Có thể lão Jiraiya đồi trụy đã đặt quá nhiều kỳ vọng ở ngươi..."

Đôi mắt Naruto mở rộng. Satochi nhếch môi.

"Rất vui được nói chuyện với ngươi. Ta hy vọng ngươi sẽ gặp may mắn, Uzumaki Naruto... Ngươi sẽ cần nó."

Nói xong, lãnh chúa làng Mưa bỏ đi với khuôn mặt tư mãn ranh mãnh, để lại Uzumaki Naruto đang hoang mang.

Và cực kì giận dữ.

xXXxXXxXXxXXxXXxXXxXXx

"Có phải nơi này không?"

"Đúng vậy, dấu vết kì lạ đến từ đây, đội trưởng."

Đội trưởng nhóm Ninja làng Mưa kiểm tra vị trí xuất hiện những dấu vết năng lượng kì lạ. Trong khi vòng quanh khu rừng, một trong số chúng đã phát hiện ra dấu vết này. Anh ta không nghĩ nhiều và cũng không đủ mạnh để phát hiện đầy đủ nên đã gọi đội trưởng đến để điều tra thêm.

Ninja làng Mưa quan sát đội trưởng kiểm tra vị trí. "Dường như có vài loại năng lượng ở đây, một vài của kết giới."

"Một kết giới? Nghĩa là..."

"Mục tiêu của chúng ta đang trốn trong này." Tên đội trưởng nhếch môi.

"Chúng ta nên làm gì, đội trưởng?"

"Làm những gì Lãnh chúa Satoshi chỉ thị. Chúng ta sẽ phá nó."

xXXxXXxXXxXXxXXxXXxXXxXXxXXx

Tiếng kính vỡ đánh động Sasuke và Hianta từ ngoài và họ lao về căn lều để xem chuyện gì xảy ra. Sasuke kiểm tra khu vực xem có kẻ nào xâm phạm không trong khi Hinata lập tức chạy đi để giúp đỡ người phụ nữ già.

"Chuyện gì vây?" Cô hỏi, sự lo lắng đong đầy đôi mắt khi Hyuuga Aiko run rẩy. Nhìn thấy cửa kính vỡ, Hinata lấy cây chổi và cẩn thận quét đi vì không muốn mảnh vỡ nào làm người phụ nữ già yếu đuối kia bị thương.

"Kết giới..." Cuối cùng Aiko cũng lên tiếng, "... đã bị phá vỡ."

"Bà có ý gì khi nói bị phá vỡ? Bà nói kết giới sẽ che giấu sự tồn tại của chúng ta?" Sasuke bước tới sau khi kiểm tra xung quanh.

"Nó che dấu sự tồn tại của chúng ta. Kẻ địch không thể cảm nhận được cậu, nhưng những kẻ giỏi hơn sẽ phát hiện ra dấu vết của kết giới. Bây giờ nó đã bị phá nên chỉ là vấn đề thời gian trước khi chúng có thể cảm nhận được cậu," người phụ nữ già nhíu mày. "mau thu dọn đi. Hai người phải chạy trốn trước khi chúng tới đây."

"Tôi có thể chiến đấu với chúng." Sasuke tranh cãi.

"Không, thu dọn đi! NGAY BÂY GIỜ!"

Vì người phụ nữ già thực sự muốn họ bỏ đi nên họ lập tức thu dọn và nhét đồ đạc vào túi. Bây giờ không có thời gian để sắp xếp ngăn nắp.

"Cầm nó đi." Người phụ nữ già đưa một chiếc túi cho Hinata. "Chúng chứa thảo dược và thuốc. Nó sẽ rất hữu dụng trong chuyến đi của con."

"Cảm ơn..."

"Hơn nữa..." Aiko lẩm bẩm, kéo Hinata lại gần và thì thầm một bài hát với cô. "Nếu đến lúc con cần một kết giới thì hãy học thuộc bài hát. Kết giới sẽ được tạo và che giấu sự tồn tại của con. Hiểu chứ?"

"Vâng."

"Được rồi, tốt lắm. Giờ mau lên, chúng ta cần ra ngoài." Aiko dẫn họ ra ngoài ngôi nhà. "Mau đi đi. Ta sẽ chặn chúng lại."

"Không, chúng con không thể bỏ bà lại một mình ở đây!" Hinata khẳng định.

"Ta không cho con lựa chọn, Hinata. Giờ đi đi!"

"N-Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết! Uchiha, đưa con bé tránh xa nơi này." Aiko đề nghị. "Bảo vệ con bé."

"Tôi có thể chiến đấu với chúng."

"Sự an toàn của Hyuuga quan trọng hơn chiến đấu với chúng! Giờ đi đi!"

Trước khi bất kì ai trong số họ có thể phản đối, một túm kunai bay thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng và khiến cô gái Hyuuga kinh hãi. Nhận ra chúng đang ngắm vào ai, Sasuke túm lấy Hinata và kéo cô về phía hắn, cố gắng chặn kunai trúng vào cô. Với tốc độ của mình, hắn tránh được hầu hết, ngoại trừ một thanh, nó găm vào tay phải đang chắn cho cô.

Hắn không lùi lại, cũng không lẩm bẩm vì kunai găm vào tay hắn và máu chảy ra từ vết thương. Đôi mắt Hinata mở rộng trước vết thương hở nhưng cô không thể làm gì, thậm chí là di chuyển trong khi Sasuke đang giữ chặt cô"

"S-Sasuke-kun!"

Hắn bỏ cô ra và định rút kunai khỏi cánh tay. Người phụ nữ già nhìn hắn, từ vết thương đến xoáy sâu vào đôi mắt và Sasuke hiểu bà muốn hắn làm gì. Cầm tay Hinata, hắn không buồn lắng nghe cô phản đối mà lôi cô đi với mình, đi thật xa khỏi căn lều.

"Không! Sasuke-kun! Chúng ta không thể bỏ rơi bà ấy! Chúng ta phải giúp bà ấy! Sasuke-kun."

"Đó là ước muốn của bà ta."

"Sasuke-kun!"

Nhưng lời phản đối của cô tiếp tục bị phớt lờ. Cô cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi hắn, nhưng hắn giữ tay cô rất chặt. Cô không thể thoát khỏi nắm tay mạnh mẽ của hắn.

'Aiko-san... làm ơn hãy an toàn...'

Quay lại căn lều, Hyuuga Aiko khẽ mỉm cười trong khi chờ đợi những kẻ xâm phạm đến. Cuối cùng chúng cũng tới, một nhóm ninja nhìn bà với đôi mắt lạnh lẽo.

"Cô ta đâu?"

"Ta không biết ngươi đang nói ai?" Aiko mỉm cười.

Không hề lúng túng trước thái độ bất hợp tác của người phụ nữ già, trưởng nhóm lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm quanh ngôi nhà, nhưng Aiko đã sử dụng chakra để ngăn chặn chúng.

"Thật khiếm nhã khi bước vào khu vực của người khác mà không xin phép." Aiko nói.

"Chúng ta không có thời gian dây dưa với bà."

"Vậy tìm thời gian đi." Bà khiêu khích.

Tên trưởng nhóm trông rất tức giận. Hắn quay lại với thuộc hạ và ra lệnh. "Xử lí đi, bà ta thật khó chịu."

Những ninja làng Mưa khác tuân lệnh và chuẩn bị tấn công. Hyuuga Aiko thủ thế và mỉm cười trong khi cho phép dòng suy nghĩ tự nhủ.

'Ta đã sống trên thế giới này quá lâu, lang thang để tìm kiếm yên bình. Giờ là lúc ta dẫn dắt thế hệ trẻ, để chúng làm những điều đúng đắn và sửa chữa lỗi lầm của thế hệ trước, những lỗi lầm ta gây ra... Hyuuga Hinata và Uchiha Sasuke... rất vui được gặp hai người, một Hyuuga và một Uchiha bị số phận ràng buộc. Chúc chuyến hành trình may mắn. Đây là điều tối thiểu ta có thể làm cho hai người. Câu thời gian.'

Sâu trong khu rừng, Sasuke và Hinata vẫn tiếp tục chạy. Nắm tay hắn trên tay cô đã buông lỏng và cô tự hỏi có phải hắn tin cô sẽ không chạy về căn lều hay hắn đã kiệt sức. Nghĩ tới đây, Hinata không thể không nhận ra hiện giờ Sasuke trông rất nhợt nhạt.

"Sasuke-kun? Cậu ổn chứ?"

Trước khi có câu trả lời, vang lên một tiếng nổ lớn. Hinata quay lại và nhìn thấy làn khói dày từ hướng họ đến, chính xác là từ căn lều của người phụ nữ già.

"K-Không..."

Cô cố gắng cảm nhận chakra của người phụ nữ già, nhưng khụy đầu gối xuống khi không cảm nhận được gì. Chakra của Hyuuga Aiko đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Hinata biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng cô không muốn tin.

"K-Không..."

Cô cố gắng một lần nữa, và thêm lần nữa, hy vọng ít nhất cũng phát hiện một tia chakra của bà, nhưng không có gì. Không có một chút nào, không có dấu hiệu của sự sống, chakra của bà đã hoàn toàn biến mất. Nhận ra điều đó nghĩa là gì và sự ích kỉ khi chạy trốn khỏi làng Mưa đã lấy đi một sinh mạng vô tội, Hinata bật khóc nghẹn ngào. Hyuuga Aiko, một người phụ nữ già vô tội chọn giúp đỡ họ và vướng vào rắc rối của cô đã hoàn toàn biến mất, bị giết, chết, xóa sổ khỏi thế giới.

Tất cả là vì cô.

Cont

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sasuhina