Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không có nhiều chuyện trong cuộc sống mà Shikamaru không giải quyết được. Cậu là một thiên tài cho dù cũng rất lười biếng, nhưng cậu luôn luôn có khả năng giải quyết hầu hết mọi chuyện: chiến lược chống lại các cuộc phục kích, nhiệm vụ quân sự – bạn chỉ định và cậu có thể giải quyết nó. Tuy nhiên bây giờ, một trong những thời điểm hiếm hoi trong cuộc sống, Shikamaru mắc kẹt. Cậu không biết làm gì hay có thể làm gì để tiếp cận tình thế này.

Việc Naruto yêu cầu cậu rất đơn giản, ít nhất là trong tên gọi. Cậu đơn giản chỉ cần tìm hiểu thân phận thật của Lãnh chúa Làng Mưa, hay ít nhất là vài manh mối về gã. Nhưng cho đến giờ, cậu vẫn không tìm thấy gì. Dường như hầu hết hồ sơ đã được niêm phong hoặc làng Mưa đã làm rất tốt việc che giấu mọi đầu mối dẫn đến thân phận thật của gã. Shikamaru không nghĩ đến việc dừng lại. Đúng là cậu lười biếng, nhưng cậu không phải người dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì công việc không tiến triển. Thật ra, cậu đã rất cố gắng. Cậu không nhớ nổi mình đã nói chuyện với bao nhiêu shinobi, đặc biệt là những người trước đây từng thực hiện nhiệm vụ tại làng Mưa với hy vọng sẽ tìm ra vài thông tin. Chừng đó chưa đủ, Shikamaru còn tự ép mình ngồi trong trung tâm nghiên cứu – tập trung các tài liệu bí mật và cuộn thư với hy vọng tìm ra điều gì đó. Nhưng bất chấp sự nỗi lực của cậu, những thông tin cậu thu tập được vẫn vô cùng ít ỏi và gần như là vô nghĩa. Cậu đang muốn nhổ hết tóc trên đầu đi. Ai lại nghĩ tìm kiếm thân phận thật của ai đó lại có thể khó khăn đến mức này?

Cho dù không muốn thừa nhận nhưng Shikamaru đã thất bại. Bước đi tiếp theo của cậu rất quan trọng. Một bước đi sai lầm có thể gia tăng nghi ngờ và nếu chuyện đó xảy ra, cơ hội tìm kiếm thân phận thật của Satoshi sẽ còn mong manh hơn bây giờ. Shikamaru không thể cho phép chuyện đó xảy ra. Nhất định cậu có thể làm gì đó, điều mà bộ óc thiên tài của cậu không thể bỏ sót. Cậu tức giận và muốn đập đầu vào bàn làm việc mà cậu đang ngồi nghỉ.

"Thật rắc rối," cậu rên rỉ, không nhịn nổi ý muốn được đập đầu vào bàn, "Cực kì rắc rối."

"Shikamaru-san," một giọng nói chen ngang hàng động của cậu.

Shikamaru nhìn lên và bắt gặp khuôn mặt một cô gái đeo kính. "Ah, Shiho. Tôi có thể giúp gì cho cô?"

Cô gái viết mật mã đỏ mặt và ngoảnh đi. "Ah, tôi nghe Ibiki-san nói cậu đang cố điều tra thân phận thật của Satoshi – Lãnh chúa làng Mưa..."

"Ừm phải," Shikamaru gãi đầu, "Không có nhiều tiến triển lắm."

"Ừm," cô gái viết mật mã lo lắng nhìn quanh, "Tôi không biết liệu có giúp được gì không, nhưng tôi đã tiến hành vài nghiên cứu..."

"Oh? Là gì vậy?" Shikamaru hỏi, tò mò. Shiho đã giúp cậu khi cậu muốn giải những mật mã trên cuộn thư Jiraiya để lại, nhưng hiện giờ cậu thực sự không biết gì. Cậu rất tò mò xem cô gái viết mật mã tìm thấy gì.

"Vì liên minh ninja, tôi đã cố thu thập vài thông tin về làng Mưa trước khi họ cắt đứt quan hệ với chúng ta. Ý tôi là, không phải tôi nghi ngờ hay gì cả, nhưng trong lần đầu tiên Satoshi bước vào làng Lá, gã khiến tôi rùng mình, vì vậy tôi đã tiến hành một ít nghiên cứu. Không có gì nhiều, nhưng đây" Shiho huyên thuyên và định lấy vài mảnh giấy trong túi nhưng nó trượt khỏi tay cô và rơi xuống mặt đất. Xấu hổ, cô lẩm bẩm một ngàn câu xin lỗi trong khi thu dọn chỗ giấy tờ và Shikamaru quyết định giúp cô.

"Đây là gì?" Cậu hỏi, chăm chú nhìn tờ giấy trên tay.

Lấy lại bình tĩnh, Shiho chỉnh cặp kính và bắt đầu giải thích. "Chỗ giấy này là một phần báo cáo nhiệm vụ tôi thu thập được. Một phần thôi. Làng Mưa đã lập tức cắt đứt mọi khả năng tiếp cận với báo cáo nhiệm vụ sau khi..."

"Sau khi...?"

"Sau khi Hinata-san bị gửi đi để kết hôn với Satoshi," Shiho thì thầm, "Hành động đó đủ để chúng ta đoán rằng họ đang che giấu gì đó..."

"Cô nói đúng," Shikamaru lẩm bẩm trong khi cẩn thận đọc bản bảo cáo chưa hoàn thành để không bỏ sót chi tiết nào. Đôi mắt cậu mở rộng và cậu nhìn Shiho – người đang nhìn cậu bằng ánh mắt hiểu biết.

"Rất lạ, đúng không?" cô gái viết mật mã nói, "Theo như báo cáo, Satoshi được phái đi làm nhiệm vụ trước chiến tranh và nó cũng nói gã không thành công. Satoshi bị cho là đã chết trong nhiệm vụ. Nhưng bây giờ, gã vẫn sống và lãnh đạo ngôi làng. Chỉ là rất... lạ."

Shikamaru không thể không đồng ý. Đúng là rất lạ. Nếu Satoshi đã bị giết trong nhiệm vụ thì Satoshi hiện giờ là ai? Một kẻ mạo danh sao? Nếu vậy, tại sao ngôi làng không phản ứng gì? Trừ khi họ cũng không nhận ra? Hoặc là họ nhận ra nhưng cứ để như vậy?

"Tôi có thể đưa ra kết luận duy nhất," Shiho cắt ngang dòng suy nghĩ của Shikamaru, "là có chuyện gì đó đã xảy ra với Satoshi trong thời gian gã chết. Có thể ai đó đã lấy cắp cơ thể hắn, hoặc tạo ra một bản sao nhằm mục đích cá nhân. Satoshi chúng ta nhìn thấy bây giờ có thể là một vỏ bọc hay con rối của ai đó. Điều này có thể giải thích cho dòng chakra kép mà Hokage cảm nhận được. Bây giờ, chúng ta cần tìm hiểm xem người đó là ai."

"Nhưng dựa vào số tài nguyên chúng ta có được thì điều này rất khó. Chúng ta không có nhiều thông tin về làng Mưa." Shikamaru tranh cãi.

"Đúng vậy, chúng ta không có nhiều thông tin, nhưng nếu không thể tìm thấy ở đây thì chúng ta phải tìm ở nơi khác." Shiho nhắc nhở cậu.

"Nơi khác?"Shikamaru nhìn cô gái viết mật mã chằm chằm. Cậu bối rối trước khi nhận ra.

"Là nó. Tại sao trước đây tôi lại không nghĩ ra chứ?" Shikamaru than vãn.

"Có thể vì cậu đã suy nghĩ quá nhiều..." cô gái viết mật mã buồn bã nói thêm.

Shikamaru thở dài trước khi khẽ mỉm cười. "Chuyện này có thể còn rắc rối hơn, nhưng cảm ơn vì đã giúp tôi, Shiho. Tôi nợ cô một lần."

Cô gái viết mật mã đỏ mặt trong khi Shikamaru di chuyển, biết rõ bây giờ phải làm gì. "Cẩn thận, Shikamaru-san!" Cô buột miệng và Shikamaru vẫy tay đồng ý trước khi rời khỏi trung tâm nghiên cứu.

Cậu biết bước tiếp theo là gì. Shiho, cô gái viết mật mã đã cung cấp đủ thông tin và đầu mối để bắt đầu. Thật ra, cậu không thu thập được nhiều thông tin về Satoshi hay làng Mưa từ làng Lá, nhưng không có nghĩa cậu không thể tìm kiếm thông tin ở nơi khác. Thông tin là vô cùng và hầu như rải rác khắp nơi và Shikamaru biết chắc phải đến đâu để điều tra Satoshi.

Dường như rất rắc rối, nhưng vì Hinata, Naruto và ngôi làng, cậu cần thu thập thông tin... từ chính làng Mưa.

Dù có thích hay không, Shikamaru vẫn phải chuẩn bị cho một nhiệm vụ đột nhập.

xXXxXXxXXxXXxXXxXXx

"Kia là bệnh nhân cuối cùng trong ngày của cô, Sakura!"

Cô gái y thuật tóc hồng thở phào nhẹ nhõm trong khi hoàn tất chữa trị cái chân bị gãy cho một ninja vừa quay về. Cô cẩn thận bó bột cái chân trước khi quẳng cho người ninja ánh mắt vừa nghiêm khắc vừa dịu dàng.

"Đừng bắt cái chân gắng quá sức. Tôi đã chữa trị chỗ gân hỏng, nhưng vẫn cần một giờ để nó hoạt động hoàn hảo. Tự chăm sóc bản thân, được chứ? Tôi sẽ yêu cầu một y tá hướng dẫn ông."

"Đúng là học trò Tsunade-sama," người ninja khen ngợi cô, "cô chữa trị rất nhanh."

Sakura không nói gì và chỉ mỉm cười trong khi vài y tá đưa người ninja ra ngoài. Cô lâp tức ngồi phịch xuống ghế, mệt mỏi vì công việc chữa trị trong ngày. Cô chắc chắn là một trong những ninja y thuật tài năng nhất trong bệnh viện – có nghĩa là cô có trách nhiệm chữa trị những vết thương nghiêm trọng hay những bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch. Khi có thời gian, cô giúp những ninja y thuật khác chữa trị những vết thương thông thường. Cho dù nó bòn rút chakra của cô, Sakura cũng không bao giờ đẩy bệnh nhân đi chỉ vì cô thấy mệt. Rất nhiều lần các y tá khác bắt cô phải về nhà và nghỉ ngơi vì họ sợ cô đã tự ép mình quá sức. Sakura là một trong những ninja y thuật, vì vậy dĩ nhiên họ phải lo lắng cho sư an toàn của cô. Không có chuyên môn của cô, bệnh viện có thể trở nên náo loạn. Hơn nữa, cũng vì Sakura luôn có khuynh hướng lắng nghe đồng nghiệp mỗi khi họ nói cô nên nghỉ ngơi mặc dù sâu trong trái tim, cô vẫn muốn giúp các bệnh nhân. Tuy nhiên, cô không thể trở nên ích kỉ. Lần cuối cùng cô hành động ích kỉ, hành động đó không được phép lặp lại.

Đôi môi cô mím lại khi nghĩ tới những kỉ niệm. Cho tới bây giờ, tội lỗi vẫn lấp đầy Sakura. Cô không nên bám lấy Naruto như vậy. Cô không nên sử dụng tình cảm của cậu cho bản thân chỉ vì cô cần sự an ủi. Cô phải thật mạnh mẽ và không cho phép sự ra đi của Sasuke tác động đến bản thân. Nếu cô làm được, có thể Naruto sẽ không lưu luyến và cố gắng động viên cô, và có thể nhận ra ai đó – một cô gái dịu dàng như Hinata – cần sự giúp đỡ của cậu.

Cô không nhận ra mình đang khóc cho đến khi giọt nước mắt rơi xuống gò má. Hy vọng không ai nhận ra, Sakura nhanh chóng lau nước mắt và thu dọn đồ đạc vì đã hết ca trực sáng. Cô rời khỏi bệnh viện và lên đường đến tòa nhà cô luôn luôn đến mỗi khi kết thúc ca trực. Bây giờ đứng trước tòa nhà, Sakura trấn an tinh thần và bước vào, siết chặt chiếc túi đang cầm. Sau vài lần lên cầu thang, Sakura đứng trước một cánh cửa, cảm thấy lo lắng và cô toan gõ cửa.

"Sakura?"

Cô lập tức quay đi, hy vọng người khác sẽ không nhìn thấy mình và cô bắt gặp ánh mắt của Sai. Ngoại trừ lần này, cậu không mỉm cười.

"Cậu đứng trước văn phòng Naruto làm gì vậy? Cậu không định vào sao?"

"Tớ đang định gõ cửa," cô lo lắng và Sai nhíu mày.

"Cậu không có. Cậu chỉ đứng và suy nghĩ. Cậu đã làm vậy trong vài ngày nay. Cậu đứng trước văn phòng cậu ấy nhưng không dám gõ cửa. Cậu chỉ đứng đây trước khi để hộp bento ngoài cửa và bỏ di mà không nói gì."

"Tớ không biết cậu đang theo dõi tớ."

"Tớ chỉ tinh ý thôi. Cậu chỉ đến đây để bỏ lại hộp bento mà không gặp cậu ấy sao?"

Điều gì đó trong cô đột nhiên gãy đứt. "Tớ chắc chắn Naruto có thể cảm thấy chakra của cậu từ bên trong, nhưng cậu ấy không mở cửa. Như vậy đủ chứng minh rằng cậu ấy không muốn gặp tớ."

"Cậu ấy hay cậu?" Sai nghiêm túc nhìn cô.

Sakura siết chặt nắm tay. "Tớ..."

"Cậu ấy ở bên cậu khi cậu cần. Có thể bây giờ là đến lượt cậu. Đôi khi, chúng ta cần tạo ra bước đầu tiên..."

"Nếu cậu ấy vẫn ghét tớ..."

"Naruto chưa từng ghét cậu. Chắc chắn đấy, đôi khi cậu ấy nói trước khi nghĩ, nhưng Naruto không phải người có thể ghét bạn bè của cậu ấy. Bao gồm cả cậu."

"Và tớ vẫn là bạn của cậu ấy chứ?"

"Cậu có nghi ngờ cậu ấy không?"

"Không." Sakura thì thầm. "Tớ chỉ tự hỏi liệu mình có xứng là một người bạn của cậu ấy. Cậu ấy đã làm rất nhiều cho tớ, nhưng... tớ không làm được gì cho cậu ấy, và gần như, tớ chỉ khiến cậu ấy đau khổ. Tớ là loại bạn gì vậy nhỉ?"

"Có lẽ thời gian đã thay đổi mọi chuyện. Ở đây vì cậu ấy khi cậu ấy cần ai đó bên cạnh nhất. Người cậu ấy có thể tin tưởng. Người luôn luôn tin tưởng cậu ấy trên chiến trường là người đó là cậu, Sakura. Mối liên kết giữa hai cậu đã rộng mở từ trước khi tớ gia nhập đội 7. Không ai có thể hiểu Naruto hơn cậu. Cậu cho phép liên kết đó vỡ vụn chỉ gì một sai lầm sao, Sakura."

Sakura chăm chú nhìn Sai, ngạc nhiên bởi những gì cậu nói. Cô đã đánh giá thấp Sai. Cô nghĩ Sai vẫn đang cố gắng dựa vào khái niệm cảm xúc mà không thể thấu hiểu cô, nhưng cậu đã đọc cô như một cuốn sách mở. Có thể đó là lý do. Sai vẫn lạ lẫm với cảm xúc, nhưng cậu biết ý nghĩa của chúng. Cậu biết đau buồn là gì. Cậu có thể phân biệt giận dữ và hạnh phúc. Cậu biết cảm xúc, nhưng vì còn lạ lẫm với khái niệm đó, cậu không bị chúng làm cho mù quáng giống như cô, hay bất kì ai khác – những người mù quáng bởi đau khổ. Nếu không lắng nghe Sai, cô nhất định vẫn sẽ hèn nhát và bỏ chạy thay vì đối mặt với chàng trai cô đã không nói chuyện một thời gian. Cô mỉm cười cảm ơn và cảm thấy quyết tâm dâng trào và trước khi lòng quyết tâm biến mất, cô nhanh chóng gõ cửa trong niềm mong chờ.

Chỉ trừ trường hợp không có trả lời.

Gần như ngay lập tức, niềm hy vọng cô xây dựng biến mất như không hề tồn tại. Cô yếu ớt thử lại lần nữa, nhưng vẫn hy vọng sẽ có trả lời. Cô định thử lại thì nghe thấy giọng nói của cậu.

"Tớ đang bận." Giọng nói phát ra từ bên kia cánh cửa và lập tức ngăn cô gõ cửa. Nụ cười của cô trở nên buồn bã và phải cố gắng hết sức mới không lập tức ngã khụy xuống.

"Sakura..." Sai lo lắng gọi khi nhìn thấy cô liên tục run rẩy.

"Tớ thực sự là một kẻ lừa đảo..."

"Sakura..."

"Giúp tớ đưa cái này cho cậu ấy, Sai," cô đưa hộp bento cho cậu, đôi tay vẫn run rẩy trước khi bỏ đi, "Bây giờ tớ nên về nhà. Thật là một ngày dài."

"Không phải lỗi của cậu," Sai gọi cô, "Mọi chuyện như vậy, rất khó để đổ lỗi cho một người. Có quá nhiều yếu tố."

Cậu hy vọng điều này mang tới cho cô chút dễ chịu, nhưng từ cái cách cơ thể cô đông cứng và những điều cô nói tiếp theo, Sai nhận ra vết thương kia quá sâu để có thể chữa lành.

"Nhưng tớ có một phần trách nhiệm. Vậy tớ cũng có lỗi, và lời nói không thể thay đổi điều đó."

Cô biến mất trước khi cậu có thể tranh cãi và Sai còn lại một mình, sự chú ý chuyển từ hộp bento trên tay sang cánh cửa khép kín. Cậu đột nhiên thấy tức giận và không hề suy nghĩ, cậu xông vào căn phòng và đập hộp bento lên mặt bàn.

"Tại sao cậu không gặp cô ấy?"

"Tớ không thể..." Giọng nói Naruto khản đặc như thể đang kiềm chế bản thân.

"Cô ấy muốn nói chuyện với cậu. Cô ấy muốn động viên cậu. Tại sao cậu không cho phép cô ấy vào?"

"Tớ không thể..."

"Tại sao?"

"Tớ chỉ không thể, được chưa!" Naruto cắt lời cậu. "Sau những gì tớ nói với cô ấy trong lần cuối cùng. Sau khi tớ gián tiếp đổ lỗi cho cô ấy trong khi đó không phải lỗi của cô ấy. Tớ chỉ không thể đối mặt với cô ấy như vậy! Khi mà tớ vẫn là một tên khốn. Khi mà những gì tớ nói có thể khiến cô ấy đau khổ. Tớ không muốn khiến cô ấy tổn thương..."

Ngạc nhiên, Sai thốt ra điều đầu tiên cậu nghĩ tới. "Lừa đảo. Cả hai cậu đều lừa đảo."

"Cái gì?"

Cậu lắc đầu và ném hộp bento về phía Naruto. "Cô ấy muốn đưa cậu cái này. Chúc ngon miệng, Naruto."

Sai không nói gì khi rời khỏi văn phòng, để lại một Naruto đang lúng túng phía sau. Bên ngoài, Sai suy nghĩ về nỗi đau cậu nhìn thấy trong mắt Naruto ban nãy, nó giống hệt nỗi đau cậu nhìn thấy trong đôi mắt Sakura khi cô đứng ngoài cửa, lý do duy nhất họ chịu đau khổ là bởi họ đang cố gắng không làm tổn kia tổn thương.

Naruto nghĩ rằng, bằng việc tránh mặt Sakura, cậu sẽ cứu cô khỏi những tổn thương mà những lời cậu nói có thể gây ra. Sakura nghĩ Naruto sẽ tốt hơn nếu không liên qua tới cô, bởi cô nghĩ mình không làm được gì ngoại trừ khiến cậu đau khổ, vì vậy, cô tránh mặt cậu. Tuy nhiên, hành động của họ tác động đến bản thân họ và nó chỉ đi ngược lại mục đích ban đầu của họ – mục đích ngăn người kia khỏi đau khổ.

Vậy tại sao họ vẫn tiếp tục? Tại sao họ vẫn khiến người kia tổn thương và đau khổ bằng cách tránh mặt nhau trong khi nỗi đau có thể giảm thiểu bằng cách gặp mặt và giúp đỡ nhau? Tại sao?

Khi Sai nghĩ tới hai người bạn, cậu tự hỏi tại sao trái tim cậu lại đau nhói và cậu nhận rằng, có những cảm xúc không thể thấu hiểu.

xXXxXXxXXxXXxXXXx

Tổn thương. Đau khổ.

Đó là những cảm xúc duy nhất cô có thể cảm nhận trên đường quay về căn hộ của mình. Sakura không buồn che giấu những giọt nước mắt khỏi dân làng. Cô không thể đổ lỗi cho họ. Ai lại không đưa mắt nhìn khi học trò của cựu Hokage, một trong những anh hùng khóc lóc mà không thể kiểm soát? Nhưng Sakura không quan tâm. Cô quá mệt mỏi vì phải tỏ ra mạnh mẽ. Cô mệt mỏi vì phải vờ như mọi đều ổn trong khi nó không hề như vậy. Cô chỉ ước mọi chuyện có thể quay lại như bình thường.

Lạc lõng trong dòng suy nghĩ, cô không nhận ra có gì đó đang bò lên tay cô. Vài phút sau, cô cảm thấy ngứa và Sakura muốn phủi nó đi thì mới nhận nó là gì.

"Gì đây?" Cô tự hỏi và kiểm tra con bọ nhỏ trên tay, "Bọ của Shino sao?"

Con bọ dường như đang nói gì đó với cô và Sakura cẩn thận lắng nghe tin nhắn. Đôi mắt cô mở rộng và cô lập tức lao về cổng chính trong khi con bọ bay khỏi tay cô. Cô không trả lời khi người gác cổng hỏi cô đi đâu. Cô tiếp tục chạy ra khỏi làng Lá, hướng về địa điểm hẹn gặp mà Shino chỉ dẫn. Sakura không dừng lại và cũng không hề quay lại nhìn trong khi nhảy từ cây này sang cây khác. Cô không quan tâm mình đang mệt hay chakra cần thời gian để phục hồi, Sakura chỉ tiếp tục di chuyển. Chỉ khi tới địa điểm Shino nói, cô mới nhận ra mình đang ở rất xa làng Lá và sâu trong một khu rừng.

Sakura chậm rãi tản bộ, đôi mắt cẩn thận quan sát xung quanh trong trường hợp xuất hiện kẻ địch. Cô không thể cảm thấy ai hay bất kì cái gì. Điều đó khiến cô tự hỏi liệu tin nhắn kia có phải một cái bẫy. Khi nghe thấy tiếng răng rắc phía sau, Sakura lập tức quay lại, sẵn sàng tung đòn nếu có kẻ tiếp cận, nhưng lại chỉ đập nát mặt đất, tạo ra một vết nứt lớn và làn khói nghi ngút.

"Cái quái gì thế hả Sakura! Cậu đang cố giết tớ đấy à?!"

Khi làn khói tan biến, Sakura chớp mắt và nhận ra 'người tấn công cô' là ai. "Kiba?!"

"Chết tiệt, cú đó là để đánh tớ đấy à, làng Lá sẽ mất đi một ninja đấy." Kiba than thở.

"Tớ nghĩ đó là đòn chí mạng." Sakura nói và cậu khịt mũi. Cô thở dài. "Tại sao cậu phải che giấu chakra? Nếu cậu ra hiệu đó là cậu thì tớ sẽ không tấn công."

"Để đề phòng. Không thể để kẻ địch biết chúng ta đang ở đâu. Cậu đến đây theo chỉ dẫn của Shino đúng không? Trên đường cậu có ẩn chakra chứ?"

Sakura gật đầu. "Nhưng tại sao cậu gọi tớ đến đây? Và Shino đâu?"

"Cậu ấy đang ở chỗ nào đó sâu trong rừng. Tớ đến đây để dẫn cậu đến đúng chỗ. Chúng tớ đoán sẽ tốt hơn nếu không nói với cậu chính xác ở đâu, cậu biết đấy, trong trường hợp có người bám theo cậu," Kiba giải thích và Sakura lắng nghe trong khi cậu dẫn cô vào khu rừng sâu hơn, "Và lý do cậu ở đây, chúng tớ cần cậu giúp chữa trị cho một người."

Sakura đông cứng. "Ai?"

Kiba không nói gì trong khi dẫn cô tới căn lều nhỏ. Cô không biết làm thế nào mà một căn lều nhỏ lại ở giữa đây, nhưng Kiba dường như đọc được suy nghĩ của cô.

"Bọ của Shino rất hữu dụng. Tớ luôn nghĩ chúng chỉ tiêu hủy mợi thứ, nhưng dường như chúng còn biết xây dựng nữa. Chúng tớ tìm thấy một ngôi nhà đổ nát và bọ của cậu ấy giúp sửa chữa để nó dễ ở hơn." Kiba giải thích. "Đi nào. Shino và Akamaru đang ở trong."

Sakura đi theo Kiba và bầu không khí mờ đục. Cô nhìn thấy Shino và Akamaru trong một căn phòng, nhưng đó điều đó không khiến cô chú ý mà là thứ gì đó đang nằm giữa căn phòng.

Một cơ thể cháy đen.

Sakura ngạc nhiên và che miệng lại, hy vọng đó không phải sự thật. "Có phải kia..."

"Không, đó không phải Hinata, nếu đó là những gì cậu đang nghĩ," Shino nói, như thể đọc được những gì cô nghĩ và Sakura thở phào nhẹ nhõm, "Nhưng... đó là người người mà chúng tớ tin là sẽ giúp chúng ta tìm được Hinata và Sasuke."

Nghe thấy tên hắn, cơ thể Sakura đông cứng lại. "Sasuke-kun? C-Cái gì..."

"Ah, Naruto không nói với cậu sao?" Kiba nói. Sakura lắc đầu, cơ thể cô căng thẳng trong khi Kiba tiếp tục. "Chúng tớ có lý do để tin rằng Sasuke đang đi cùng Hinata."

Đôi mắt cô mở rộng. "Cái gì?"

"Khi chúng tớ lần theo chakra của cô ấy thì có cả hệ lôi nữa. Hơn nữa, chúng tớ nghe lén từ vài ninja làng Mưa nói về ai đó sở hữu hệ Lôi, sử dụng kiếm và có huyết kế giới hạn đã cứu Hinata khi chúng truy sát cô ấy. Từ những gì chúng miêu tả, chúng tớ chắc chắn huyết kế đó là Sharingan." Kiba giải thích.

Sakura bối rối. Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Sasuke lại bị lôi vào chuyện này? "Sasuke-kun cứu Hinata? Tại sao cậu ấy..."

"Ai biết." Kiba nhún vai. "Đôi khi tớ không thể hiểu nổi hành động của tên Uchiha. Nếu cậu muốn biết tại sao thì phải đích thân hỏi cậu ta, và để làm được, chúng ta cần giúp người phụ nữ già tội nghiệp này."

Sakura nhìn cơ thể cháy đen kia một lần nữa. Linh hồn tội nghiệp kia nắm giữ chìa khóa tìm kiếm Hinata và Sasuke. Nếu cô chữa trị cho bà ấy, họ có thể tìm thấy hai người kia và mọi chuyện sẽ quay lại như xưa, giống như trước đây. Cô biết việc này không đơn giản nhưng cô vẫn muốn tin vào nó.

Mọi chuyện sẽ quay lại bình thường nếu người phụ nữ già này còn sống. Và sẽ không còn đau khổ nữa.

"Vậy, Sakura, cậu sẽ chữa trị cho bà ấy chứ?"

Cô không quan tâm mình đang mệt hay chakra vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Cô đặt tay lên ngực và luồng ánh sáng xanh lục tỏa ra từ lòng bàn tay cô.

"Cậu có coi thường tớ không, Kiba?" Sakura lên tiếng, giọng nói phảng phất hy vọng và quyết tâm. Cô quay lại và nhìn ba đồng đội với đôi mắt tóe lửa. "Tớ là một ninja y thuật. Tớ sẽ không chạy trốn khỏi những vết thương. Nhưng tớ cần thời gian. Vết thương của bà ấy rất nghiêm trọng."

"Sử dụng thời gian cậu cần," Shino khẳng định, "Ba bọn tớ sẽ đứng gác."

Cô cảm ơn họ và bắt đầu chữa trị, sự quyết tâm trong đôi mắt rực sáng hơn bao giờ hết.

Mình là một ninja y thuật. Nhiệm vụ của mình là chữa trị cho bà ấy. Nhiệm vụ của mình là xoa dịu nỗi đau. Nhiệm vụ của mình là xoay chuyển mọi chuyện theo đúng hướng của nó.

XxXxXxXXxXXxXXxXX

Bầu trời tối mịt. Mây đen xuất hiện trên bầu trời, xâm chiếm bầu trời – nơi không còn một tia nắng nào có thể chạm tới khu rừng. Sâu trong khu rừng, Sasuke dừng lại khi nghe thấy tiếng bầy chim đập cánh. Hắn nhăn mặt vì đây không phải một dấu hiệu tốt. Chim rừng rất hiếm khi bay theo đàn. Nếu có, thì nghĩa là lũ chim cảm nhận được điều gì đó và chạy trốn khỏi nó. Có thể chúng chỉ tránh bão nhưng Sasuke vẫn nghi hoặc. Trong khu rừng, hắn cảm nhận được một luồng chakra quái gở, nhưng nó biến mất cũng nhanh như lúc xuất hiện. Luồng chakra chết chóc biến mất trước khi hắn có thể xác định nó là gì hay nó thuộc về ai, nhưng sự hiện diện đó đủ để Sasuke kết luận rằng khu rừng này có tin xấu.

Nghĩa là nếu hắn muốn tìm Hinata, hắn phải làm thật nhanh trước khi có chuyện. Hắn biết Hinata có thể tự chăm sóc bản thân và sau khóa huấn luyện, cô nhiều cơ hội chạy trốn hơn. Hắn không nghi ngờ khả năng của cô, nhưng hắn huấn luyện cô để chiến đấu với ninja, chứ không phải một con quái vật.

Và luồng chakra quái gở hắn cảm thấy ban nãy? Nó chắc chắn không phải con người.

Hắn tăng tốc và tiếp tục đi cho dù cơ thể đã tê cóng và chưa hoàn toàn bình phục sau khi bị trúng độc. Tuy nhiên, hắn không thể nghỉ ngơi. Thời gian không đứng về phía hắn. Hắn phải tìm Hinata trước khi kẻ địch hay bất kì sinh vật nào trú ngụ trong khu rừng này bắt được cô trước. Sasuke nhíu mày khi nhận ra hắn thực sự lo lắng cho cô gái Hyuuga. Hắn tự hỏi từ khi nào mà hắn lại lo lắng cho sự an toàn của cô tới vậy, nhưng sau đó lại lầm bầm vì hắn sẽ không mắc kẹt trong tình cảnh này nếu cô không bỏ rơi hắn trước. Chỉ cần nhớ tới chuyện cô đã bỏ rơi hắn cũng đủ khiến hắn tức điên lên.

"Cô không nên chết trước khi tôi tìm thấy cô, Hinata, nếu không..."

Nếu không gì? Sasuke không thể hiểu nổi mình đang nghĩ gì nữa. Đúng, hắn không muốn thấy cô chết hoặc là tất cả những rắc rối hắn trải qua vì cô sẽ đổ sông đổ bể. Nhưng không phải vậy. Đúng ra là, hắn không muốn cô chết. Ý nghĩ cô đã chết khiến hắn sợ hãi và hắn không thể hiểu tại sao. Điều đó khiến hắn sợ hãi. Hắn đã nhìn thấy rất nhiều người chết trước mắt và hắn thường không quan tâm, vậy tại sao ý nghĩ Hyuuga Hinata biến mất khỏi Trái Đất lại khiến hắn sợ...? Những suy nghĩ phức tạp khiến hắn tức giận, buồn bực và bối rối...

Sasuke cố gắng giải tỏa và tăng tốc, nhưng dù có chuyện gì, Hinata vẫn tiếp tục xuất hiện trong tâm trí hắn. Hắn đã nhìn thấy cách kẻ địch đối xử với cô khi chúng bắt được cô trước khi hắn can thiệp. Chúng tàn nhẫn, vô tâm, và chúng nhất định sẽ có cách với cô. Bởi vì cô đã chạy trốn một lần nên hắn chắc chắn rằng chúng sẽ cực kì tàn nhẫn nếu bắt được cô lần nữa.

Nếu chúng kích hoạt ấn chú thì sao? Nếu ấn chú đã đến giới hạn và lần kích hoạt cuối cùng sẽ kết liễu cô? Nếu hắn không kịp tìm thấy cô? Chuyện gì sẽ xảy ra với hắn? Chuyện gì sẽ xảy ra với mục đích chuộc tội của hắn? Hắn có thể sống và tiếp tục chuyến hành trình tìm kiếm yên bình sau khi cô biến mất không? Hắn có thể không, khi mà hắn không thể bảo vệ cô?

Không nhận ra, Sasuke càng tăng tốc, ý nghĩ Hinata đã chết trở thành động lực cho hắn. Hắn phải tìm cô thật nhanh. Hắn không thể cho phép chuyện đó xảy ra. Hắn không thể cho phép Hyuuga Hinata chết. Không phải bây giờ. Không bao giờ. Chừng nào hắn còn thở. Bởi miễn là hắn còn sống, Hyuuga Hinata cũng phải sống.

Hắn không biết tại sao nhưng hắn cần cô sống sót.

Chết tiệt, Hyuuga Hinata, cô thực sự xáo trộn suy nghĩ của tôi.

xXXxXXxXXxXXx

Trong một khắc, mọi thứ xung quanh cô ngưng lại. Cây cối không đung đưa, cô không thể nghe thấy tiếng líu lo phía trên và cô cắm rễ tại chỗ, không thể di chuyển trong khi sự chú ý cố định vào người đàn ông nằm bất động trên mặt đất – người đàn ông vừa mới vài giây trước là một con quái vật, một con quá vật bị cô đánh.

Sự biến đổi khiến cô ngạc nhiên. Từ một sinh vật đáng sợ điên loạn và gần như giết cô, người đàn ông tóc cam này dường như vô hại. Bờ vai rộng, cơ thể gã đồ sộ và cao lớn. Hinata có thể tưởng tượng nếu người đàn ông này đứng trước mặt, cô sẽ vô cùng nhỏ bé. Đúng là gã cao lớn, nhưng không đồ sộ như một người khổng lồ, gã chỉ to hơn bất cứ người đàn ông nào cô từng biết. Tuy nhiên, gã không phải một mối đe dọa, thật kì lạ.

Có thể vì mái tóc màu cam kia nên mặc dù không giống nhau, nó vẫn nhắc cô nhớ tới một người ồn ào và vui vẻ. Hoặc có thể vì biểu cảm thanh thản trên khuôn mặt gã mặc dù đang bất tỉnh hay vì chakra của gã. So sánh với sinh vật tỏa ra luồn chakra độc ác và đen tối ban nãy, gã hoàn toàn đối lập. Nó ấm áp thay vì đáng sợ, và dịu dàng thay vì giận giữ. Người đàn ông này vô hại. Không một chút nào. Và gã bị thương vì cô.

Gã gần như giết cô. Cô chỉ cố bảo vệ bản thân. Ai lại không làm thế khi đang trên bờ vực sống còn bởi một con quái vật? Cô không biết con quái vật này là một... con người. Giờ đã biết, cô không thể không cảm thấy có lỗi. Cô đã làm một người đàn ông bị thương và cô không biết có nên giúp gã hay không. Nếu cô giúp gã và cuối cùng gã lại biến đổi thành sinh vật kia lần nữa – con quái vật cô không có cơ hội đánh bại? Nhưng nếu cô phớt lờ gã và bỏ gã một mình thì sao, gã sẽ chết mất?

Tiếng sét ầm ầm kéo cô khỏi dòng suy nghĩ và khiến Hinata nhận ra bầu trời xám xịt đến mức nào.

Một cơn bão đang đổ bộ và cô không có chỗ trú. Cô định di chuyển thì dừng lại khi nghĩ đến người đàn ông. Hinata quan sát gã và lo lắng cắn môi. Cô không thể bỏ gã ở đây. Gã không có chỗ trú. Hinata cân nhắc đi cân nhắc lại. Đưa gã tới chỗ trú gần đây nhất không giết ai đâu, đúng không? Cô có thể lấy mũi tên mắc kẹt trong cổ gã ra trong khi gã còn bất tỉnh. Ai biết mũi tên có khiến gã biến đổi lần nữa không?

Hít thở nào, Hinata. Ngươi chỉ cần tìm một chỗ trú cho gã và nếu gã đột nhiên biến đổi, chỉ cần chạy nhanh nhất có thể. Sasuke-kun đã cải thiện tốc độ của ngươi. Mọi chuyện sẽ ổn thôi...

Hít một hơi thật sâu và không lưỡng lự nữa, Hinata kích hoạt Byakugan để tìm kiếm một địa điểm thích hợp. Cô nghĩ mình nên tìm một địa điểm có thể dễ dàng chạy trốn trong trường hợp gã biến đổi. Cô không muốn mắc kẹt với một con quái vật trong một địa điểm mà chạy trốn rất khó khăn. Quy tắc này loại bỏ những địa điểm kín như hang động.

Dĩ nhiên chỗ trú phải đủ lớn để che chắn cho cả hai. Vì không được kín mít nên điều duy nhất cô có thể nghĩ là một cái cây khổng lồ. Kiểm tra xung quanh, Hinata nhìn thấy một cái cây đủ lớn để che chắn cho cả hai mà cũng không quá xa vị trí hiện tại của họ. Thật cẩn thận, Hinata nhấc người đàn ông tóc cam lên và quàng cánh tay gã quanh vai cô. Gã nặng hơn cô rất nhiều. Vác gã đi là không thể và Hinata đành phải kéo gã đi mặc dù cô di chuyển rất chậm.

Phải mất một lúc, và sau thử thách trường kì là kéo người đàn ông tóc cam đến cái cây, Hinata đặt gã xuống và ngồi phịch xuống mặt đất để thở. Khi đã lấy lại đủ năng lượng, Hinata vươn tay về phía cổ gã và cố gắng rút mũi tên ra. Tay cô di chuyển rất chậm, cẩn thận để không ảnh hưởng đến động mạnh. Trong khi đó, cô không thể làm gì ngoài quan sát khuôn mặt gã và sau đó, cô nhận ra gã trông rất quen. Cô từng thấy người đàn ông này ở đâu đó, nhưng ở đâu?

Cho rằng không có mục đích gì và không thể nhớ lại được, Hinata tập trung vào công việc. Cô chỉ tập trung vào mũi tên và cổ gã thì cảm thấy người đàn ông tóc cam động đậy và rên rỉ. Ngạc nhiên, Hinata nhảy lên và lập tức thủ thế, nhịp tim đập nhanh và cô thở dốc trong khi nhìn chằm chằm vào đôi mắt nửa đỏ nửa cam kia.

Người đàn ông tóc cam nhìn cô chằm chằm và Hinata tự động lùi lại vài bước. Cô tự hỏi có nên ở đây nữa không. Cô có nên bỏ chạy trong khi người đàn ông kia vẫn đang nằm trên mặt đất? Gã có thể trở nên nguy hiểm, nhưng cô không thể di chuyển. Dẫu vậy, cô vẫn không cố gắng che giấu việc cô đang rất sợ hãi. Đôi mắt gã mở rộng như vừa nhận ra điều gì đó và Hinata tự hỏi chuyện gì đang diễn ra trong đầu gã. Gã có biết cô không?

"Tôi biến đổi thành quái vật, đúng không?" người đàn ông đột nhiên nói. Hinata lưỡng lự, không nghĩ có thể nghe gã nói. Cô ngập ngừng gật đầu nhưng vẫn cảnh giác.

"Chuyện gì đã xảy ra?" Gã hỏi.

Vẫn không hạ thế, Hinata trả lời. "Anh... có một con quái vật tức giận. Tôi bắn một mũi tên. Sau đó nó biến thành anh."

Khi đó hắn mới cảm thấy kích thích trên cổ và người đàn ông lập tức đưa tay và rút mũi tên ra mà không chút lo lắng. Gã gãi vết thương như thể nó không chảy máu mà chỉ gây ngứa. Sau đó, gã nhìn chằm chằm vào mũi tên vừa rút ra trước khi chuyển sự chú ý sang cô gái, biểu cảm đan xen giữa buồn bã và... biết ơn?

"Cô cứu tôi." Người đàn ông đột nhiên nói và Hinata lúng túng chớp mắt.

"Eh? Tôi đã bắn mũi tên đó. Sao tôi lại cứu anh?"

"Tôi không thể kiểm soát con quái vật khi biến đổi... Dường như chakra bao phủ quanh mũi tên đã xoa dịu nó. Tôi không thể tưởng tượng chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra nếu tôi tiếp tục nổi điên. Vì vậy, cảm ơn cô. Cảm ơn đã bắn tôi. Nếu không có cô, chắc chắn tôi vẫn biến thành quái vật."

"Umm..." Hinata lo lắng di di ngón chân, "Anh ổn chứ?"

Cô quan sát môi người đàn ôn giật giật khi gã tựa người vào cành cây và chăm chú nhìn bầu trời. Hinata đột nhiên thấy lo lắng. Tại sao cô vẫn còn ở đây? Gã dường như rất ổn và cô có thể đi ngay bây giờ? Bầu trời xám xịt hơn trước, vì vậy cô nên bỏ đi trước khi trời bắt đầu mưa rào.

Cô định hạ thế thì người đàn ông lên tiếng. "Cô trông rất quen. Chúng ta từng gặp nhau chưa?"

"Tôi không nghĩ vậy..." cô trả lời mặc dù không dám chắc. Gã cũng trông rất quen. Hinata đột nhiên hoảng sợ. Nếu gã không phải người lạ? Nếu tộc Hyuuga hay Satoshi phái gã đi để ám sát hay đưa cô về? Hừm, con quái vật này vừa cứu cô khỏi ninja làng Mưa, nhưng nếu khuôn mặt hiền lành kia chỉ là lớp mặt nạ? Tuy nhiên, Hinata không thể cảm thấy mối đe dọa nào. Trái tim cô nói rằng người đàn ông này không phải một mối đe dọa, nhưng...

"Có thể chúng ta tình cờ lướt qua nhau ở đâu đó?" Hinata nói thêm, cố gắng dập tắt những suy nghĩ tiêu cực.

"Có thể." Gã trả lời, không đẩy chủ để đi xa hơn nữa. "Cô tên là gì?"

"Umm... Hinata."

"Hinata-san," gã chào và đứng dậy, đôi mắt gã cố định trên bầu trời. "Dường như một cơn bão đang đổ bộ. Tôi có một ngôi nhà trong rừng. Chúng ta có thể đến đó để trú tạm trước khi bão đến."

"Chúng ta sao?" Cô không buồn che giấu sự ngạc nhiên.

"Đúng vậy, ngôi nhà sẽ ấm hơn. Tôi có thể chuẩn bị một ít súp cho cô. Bạn tôi cũng ở đó, nhưng kệ hắn đi. Cô có thể ở lại cho đến khi cơn bão qua đi."

"Umm... tôi không muốn làm phiền."

"Đó là lòng biết ơn vì cô đã cứu mạng tôi."

"Tôi không thực sự cứu mạng anh..."

"Thật đấy, Hinata-san, nếu cô không can thiệp, tôi vẫn sẽ phát điên."

Hinata không muốn tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra nếu gã tiếp tục phát điên. Cô chắc chắn không thể đứng đây bây giờ. Có thể cô nên chấp nhận lòng mến khách của gã. Sau rốt, rất khó tìm được một chỗ trú thích hợp trong hoàn cảnh của cô hiện giờ. Tuy nhiên, cô đã tự hứa là sẽ không phụ thuộc vào bất kì ai nữa. Hơn nữa, cô vẫn rất cảnh giác. Cô có thể tin tưởng người đàn ông này không? Bản năng tự nhiên nói rằng gã không phải một mối đe dọa, nhưng bản năng có thể sai... Cô nên tránh xa gã. Cô không nên chấp nhận lời đề nghị của gã. Cô nên...

"Được thôi..." cô nói với gã và Hinata tự hỏi tại sao mình luôn như vậy. Tại sao cô luôn luôn lịch sự đến mức không thể từ chối một lời mời? Cô đã hành động nhu mì và lịch sự bao lâu rồi?

"Theo tôi." Người đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ của cô. Với một tiếng thở dài, Hinata đi theo trong khi gã lặng lẽ dẫn đường. Cô hy vọng đây là một lựa chọn khôn ngoan và đi theo một người lạ mặt có thể giết cô.

Một lần nữa, cô dập tắt những suy nghĩ tiêu cực và đi theo gã, chăm chú nhìn vào tấm lưng rộng kia. Từ phía sau, vóc dáng gã trông rất đáng sợ, cao lớn, nhưng chakra của gã yên bình, đó là trong trường hợp con quái vật trong gã không tồn tại. Cô quan sát chim chóc bay về phía người đàn ông và hạ cánh trên vai gã, líu lo một giai điệu du dương và gã không di chuyển để không dọa chúng bay mất. Gã chấp nhận chúng như thể đã quen và càng nhìn, Hinata càng thấy như lũ chim đã quen với người đàn ông này như thể gã là một phần của khu rừng. Hinata thích thú quan sát. Gã dịu dàng với lũ chim. Có thể người đàn ông này không phải người xấu. Cô cẩm thấy có lỗi vì đã nghĩ xấu cho gã và rồi, cô nhận ra một điều gì đó.

"Ah!" Hinata thốt lên.

Người đàn ông quay lại, con chim xinh xắn màu xanh thoải mái rúc vào đầu gã trong khi những con màu khác lại đậu trên tay gã. "Có chuyện gì sao, Hinata-san?"

"Tên anh." Hinata xấu hổ đỏ mặt vì gã nghe thấy cô kêu lên. "Tôi không biết tên anh."

Người đàn ông mỉm cười và chuyển sự chú ý sang những con chim và nhẹ nhàng vuốt ve chúng, có thể còn nhẹ nhàng hơn những người đàn ông 'tốt bụng' mà cô từng biết. Cô buồn bã mỉm cười, nhận ra mình giả tạo đến mức nào. Cũng như cái cách cô không nên đánh giá Sasuke vì quá khứ hận thù của hắn, người đàn ông này cũng vậy.

"Juugo." Người đàn ông đột nhiên trả lời và cô giật mình bởi giọng nói của gã. "Tôi tên là Juugo."

xXXxXxXXxXXx

Juugo luôn luôn là một người hiền lành. Gã coi thường chiến đấu, nhưng đôi lúc gã không có lựa chọn, đặc biệt là khi con quái vật còn tồn tại trong gã. Đi theo Sasuke sẽ khuất phục con quái vật, nhưng sau chiến tranh, họ chia nhau ra. Gã cố gắng kiểm soát con quá vật mà không có sự can thiệp của Sasuke, đó là lý do gã chọn giữ mình trong những bức tường của khu rừng và tránh xa con người.

Gã không biết tại sao lần này mình lại biến đổi. Gã vui vẻ lang thang để tìm kiếm điều gì đó mà gã không thể nhớ ra và đột nhiên, con quái vật trong gã muốn được giải thoát vào thời điểm gã cảm thấy dấu hiệu chakra đầy đe dọa trong khu rừng. Gã muốn kiềm chế nhưng thất bại. Gã biến đối và tiếp tục nổi điên. Tiềm thức nhắc gã phải cố gắng phản kháng con quái vật và không được giết các shinobi làng Mưa, nhưng đó là tất cả những gì gã có thể nhớ trước khi con quái vật hoàn toàn kiểm soát gã và tâm trí hắn tối đen.

Khi tỉnh lại, Juugo rất ngạc nhiên khi biến thành con người. Bình thường gã không thể tự làm được, vì vậy chuyện gì đã xảy ra? Gã còn ngạc nhiên hơn khi có một cô gái gần gã, và khi cô giải thích về việc gã nổi điên và cô bắn tên vào gã, thế là đủ để gã kết luận cô gái này đã cứu gã. Gã rút mũi tên từ cổ ra bằng tay không và gã có thể cảm nhận chakra còn sót lại trên nó. Nó dịu dàng, ấm áp và có thể bởi chakra của cô nên con quái vật trong gã mới khuất phục.

Cô nói tên cô là Hinata và cảm thấy biết ơn, gã mời cô đến nơi trú ẩn của gã trước khi cơn bão đổ bộ. Vì vậy, gã quay lại ngôi nhà sâu trong khi rừng với một cô gái theo sau. Nhờ khoảng cách hiện giờ, gã có thể nói rằng cô vẫn còn cảnh giác với gã, nhưng ngoài ra, gã biết cô không coi hắn như một mối đe dọa.

"Juugo-san, còn xa không?" Hinata hỏi trong khi bầu trời xám xịt hơn và cô không biết họ có sớm tới chỗ trú được hay không.

"Chúng ta đang đến, Hinata-san. Đừng lo lắng, chúng ta sẽ đến nơi trước khi cơn bão đổ bộ."

Một lần nữa, Hinata quyết định tin tưởng người đàn ông này và đi theo gã. Gã dẫn cô vào sâu hơn và cô được đón chào bằng hình ảnh một ngôi nhà nhỏ. Bất chấp kích cỡ, bầu không khí dường như rất trong lành và yên bình.

"JUUGOOOO! LÀM QUÁI GÌ MÀ LÂU THẾ HẢ?!"

Hoặc là cô nghĩ vậy.

Hinata kinh ngạc khi một tên con trai tóc trắng vung kiếm để tấn công Juugo và Hinata gần như muốn bắn tên vào hắn. Tuy nhiên, Juugo dễ dàng tránh được đòn tấn công, nhưng tên con trai tóc trắng... bật cười. Một lần nữa, giống như Juugo, hắn trông rất quen. Hơn nữa, có gì đó trong nụ cười của hắn. Nó khiến cô rùng mình.

"Suigetsu, lịch sự đi. Chúng ta có khách." Juugo bình tĩnh nói với tên con trai tóc trắng.

Chỉ khi nhận ra sự hiện diện của cô, tên con trai tóc trắng nhìn cô chằm chằm. Hinata cảm thấy như bị quấy rối bởi cái cách hắn nhìn cô. Cô cực kì muốn bỏ chạy hay che chắn cơ thể mặc dù đã mặc đầy đủ quần áo.

"Tch, chúng ta gần như không có chỗ ở và ngươi mang về một con ranh à?" Hắn chế nhạo và đôi mắt Hinata mở rộng bởi lời nhận xét thô lỗ của hắn. "Nhưng ngươi có khẩu vị tốt đấy, Juugo. Cô ta trông rất tuyệt."

"Suigetsu," Juugo cảnh cáo mà không hề lưỡng lự. "Cô ấy là khách và cậu phải cư xử lịch sự như cách chúng ta nên đối xử với tất cả phụ nữ. Sắp có bão nên cô ấy sẽ ở lại để trú tạm."

"Tch, sao cũng được." Suigetsu trợn mắt. "Ngươi có tìm thấy tí thịt nào không?"

"Ah." Vậy đây là thứ gã đang tìm. Thịt cho bữa tối. "Không. Xin lỗi."

"Cái gì? Ngươi tìm thấy một con ranh nhưng không tìm thấy thịt sao? Thế ta sẽ ăn cái quái gì đây?!"

"Tôi có thể chuẩn bị súp," Juugo cố gắng trấn tĩnh người bạn.

"Ta không muốn súp. Ta phát mệt vì phải trở thành một người ăn chay rồi. Ta muốn ăn thịt!" Hắn gầm gừ trước khi tập trung sự chú ý vào Hinata. Suigetsu nhếch môi. "Hừm, có lẽ ta nên ăn ."

Đôi mắt Hinata mở rộng. "Tục ăn thịt người?"

"HAHAHAHA!" Suigetsu bật cười. "Con ranh vui đấy. Ta không có ý ăn cô theo đúng nghĩa đen."

"C-Cái gì?" Hinata kinh hãi khi nhận ra ý hắn. Cô gần như không tránh được đòn tấn công bất ngờ của Suigetsu nhắm vào cô. Juugo cố ngăn hắn lại, nhưng dường như Suigetsu không ngại làm người bạn bị thương miễn là hắn có được thứ mình muốn. Tên con trai tróc trắng tiếp tục vung kiếm trong khi Hinata cố gắng tránh đòn tấn công của hắn. Cô tiếp tục né tránh và né tránh và suy nghĩ, cô đang vướng vào chuyện quái gì thế này? Juugo bình thường, nhưng bạn gã, Suigetsu, lại cực kì điên rồ.

"Wow, cô rất nhanh mặc dù ngực rất bự đấy!" Suigetsu nhếch môi trước khi bật cười hể hả. "Cô khiến ta kích thích hơn đấy, con ranh!"

Hinata không buồn trả lời hay chửi mắng hắn vì thứ ngôn ngữ lỗ mãng đó. Cô tiếp tục né tránh và hy vọng tìm thấy một sơ hở. Cô mất cảnh giác bởi đòn tấn công bất ngờ nên không kịp chuẩn bị cung tên. Nếu muốn tấn công hắn, cô cần sử dụng nhu quyền. Tuy nhiên, Suigetsu rất nhanh. Tuy vậy, bất chấp điều đó, Hinata cố gắng tìm một sơ hở và cô định chuẩn bị tấn công thì tên con trai đột nhiên biến thành một vũng nước.

Hắn có thể biến đổi thành nước sao?!

Vũng nước di chuyển và Hinata đông cứng khi chất lỏng đó biến thành Saugetsu phía sau cô. Cô không thể di chuyển. Cô chuẩn bị nhận đòn. Thời gian dường như chậm lại khi cô nhìn thấy vũ khí của hắn vung về phía cô. Cùng lúc, cô nhìn thấy Juugo di chuyển tới để đẩy cô sang hay ngăn chặn đòn tấn công, nhưng sau đó...

"Chạm vào cô ấy và ta sẽ giết ngươi."

Juugo dừng lại, đôi mắt mở rộng bởi sự can thiệp bất ngờ. Suigetsu dừng lại khi cảm lấy lưỡi kiếm sắc nhọn trên cổ, mỉm cười khi nhận ra giọng nói của người mà hắn đã không nhìn thấy trong hai năm – người hắn từng đi theo.

Hinata như quên mất cách thở trong khoảnh khắc cô nhìn thấy đôi mắt đen giận dữ. Cô muốn mỉm cười bởi hắn đã đến, nhưng mặt khác, cô muốn bỏ chạy bởi hắn trông rất tức giận. Hớp một ngụm không khí, Hinata lên tiếng.

"S-Sasuke-kun."

Cont

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sasuhina