Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những con gió mát thoảng qua trong khi dân làng tản bộ và trò chuyện vui vẻ. Trẻ em vui sướng chạy nhảy, một số chạy thành vòng tròn, một số lại đóng vai anh hùng, và những tiếng cười vang vọng khắp ngôi làng, biểu tượng của hòa bình họ đạt được sau chiến tranh. Gió mạnh quật qua và những người nội trợ vội vàng ra ngoài để thu quần áo trong khi đàn ông chuẩn bị cho một ngày lao động. Dân làng tươi cười tiếp tục cuộc sống thường ngày, chàng trai tóc vàng gần cửa sổ lặng lẽ quan sát mọi người từ tháp Hokage với một nụ cười trên khuôn mặt.

Cậu chưa bao giờ nghĩ khoảnh khắc này thực sự sẽ đến. Đây luôn luôn và giấc mơ của cậu, nhưng Uzumaki Naruto không bao giờ nghĩ sẽ trở thành Hokage ở độ tuổi trẻ đến vậy. Cứ cho là vậy, Gaara còn trở thành Kazekage khi còn trẻ hơn cậu, nhưng Naruto vẫn không tin là cậu đã làm được. Cậu chưa bao giờ nghĩ bà già ấy lại từ chức và trao quyền cho cậu sau chiến tranh. Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng dân làng và hội đồng lại dễ dàng chấp nhận đến vậy, nhưng cậu đã làm dược. Điều này xem chừng thật kì lạ, nhưng hai năm trôi qua và hiện giờ đã 20 tuổi, Uzumaki Naruto đã dẫn dắt và bảo vệ ngôi làng như một người lãnh đạo công bằng.

Cậu biết bản thân không thể tự mình có được vị trí này. Trong quá khứ cậu chỉ có một mình lúc nhỏ, nhưng hiện giờ cậu được ủng hộ. Nếu không có sự ủng hộ từ thầy giáo và bạn bè, Naruto biết cậu sẽ không bao giờ trở thành Hokage. Tất cả những điều cậu trải qua với họ, từ tốt nghiệp học viện đến hình thành những mối quan hệ đầy bất ngờ theo cùng những tiếng cười và nỗi đau giúp cậu hạnh phúc và trưởng thành. Sự phản bội của Sasuke, cái chết của những người cậu quan tâm, và chiến tranh – tất cả đã thay đổi cậu, nhưng cậu vẫn là một người nhiệt tình và vui vẻ, Uzumaki Naruto giờ đã có thể nhìn thấy những viễn cảnh trong tương lai. Cậu có thể vẫn vô tư, nhưng cậu thật sự nghiêm túc trong hoàn cảnh cần thiết.

Cậu cười khúc khích khi nghĩ tới sự nghiêm túc của mình lúc bảo vệ Sasuke trong phiên tòa. Đó là một nhiệm vụ khó khăn xét từ tất cả những tội ác Sasuke đã làm, nhưng Naruto đã hoàn thành rất tốt, mặc dù, ban đầu rất bất lợi vì Sasuke không phải người dễ mến. Với sự ủng hộ của Gaara, Naruto cố gắng thuyết phục Ngũ quốc tha cho bạn cậu. Tộc nhân Uchiha cuối cùng đã được tha bổng, với điều kiện là hắn phải cư xử đúng mực hoặc sẽ không còn cơ hội nào cho hắn nữa. Naruto vẫn nhớ là đã đánh Sasuke rất đau sau phiên tòa, và tộc nhân Uchiha cuối cùng còn chẳng buồn đánh lại. Lúc đó, Naruto chỉ đơn thuần giận dữ, nhưng cậu cũng rất vui vì người bạn cậu nỗ lực cứu vớt cuối cùng cũng quay lại.

Vị Hokage di chuyển khỏi cửa sổ và ngồi xuống gần bàn làm việc, đối mặt với chồng giấy tờ, mỉm cười buồn bã khi nghĩ tới bạn cậu. Sasuke đã quay lại, nhưng hắn từ chối ở lại. Cậu vẫn nhớ cái ngày ấy như mới hôm qua khi Sasuke nói hắn sẽ lại bỏ đi.

xXxXXxXxXx

"Không!" Chàng trai tóc vàng thực sự gào lên.

"Naruto, đây là đời tôi. Tôi có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn," tộc nhân Uchiha cuối cùng thờ ơ nhìn người bạn.

"Nhưng cậu mới vừa quay lại!"

"Tôi không muốn quay lại," Sasuke gắt, "Lý do duy nhất tôi ở đây là vì phiên tòa."

Chàng trai tóc vàng quan sát hắn trong sự ngạc nhiên, nhưng cậu sẽ không để hắn đi mà không ngăn cản. "Nhưng..."

"Ở đây không có gì cho tôi, Naruto." Sasuke cắt lời cậu.

"Không có gì sao?! Sakura và tớ đã đợi cậu từng ấy năm và cậu nói là không có gì sao?! Chúng tớ ở đây, teme! Chúng tớ đã ở đây... vì cậu!"

Sasuke nhìn người bạn chằm chằm và thở dài. "Cậu không hiểu gì hết. Tôi vẫn căm ghét nơi này."

"Teme..."

"Ngôi làng chỉ mang tới những kí ức đau khổ. Gia tộc tôi, cuộc thảm sát... Itachi. Ở lại đây chỉ khiến tôi đau khổ."

Naruto giữ im lặng, ánh mắt cố định trên sàn nhà. Cậu ngẩng đầu và đôi mắt màu thiên thanh bắt gặp đôi mắt đen tuyền kia. "Cậu định đi đâu?"

"Chưa rõ nữa." Sasuke thờ ơ trả lời.

"Gì cơ?! Cậu không thể đi lang thang không mục đích được!" Naruto tranh cãi.

"Có mục đích. Không có mục đích, có thể tôi sẽ tìm được nó."

"Tìm gì?"

Đôi mắt chàng trai tóc vàng mở rộng khi nghe câu trả lời của Sasuke và hắn ngước lên bầu trời trong veo, đôi mắt lạc lõng và mơ hồ.

"Yên bình."

xXxXXxXxXx

Dĩ nhiên Naruto cho phép Sasuke bỏ đi. Cậu đồng ý một cách miễn cưỡng, nhưng nếu phiêu lưu có thể giúp hắn tìm thấy yên bình hắn theo đuổi thì Naruto biết cậu không nên ngăn cản hắn. Sau tất cả những gì Sasuke đã trải qua, hắn xứng đáng được tìm kiến yên bình và theo đuổi nó. Vì vậy, ngày này hai năm trước, Naruto tạm biệt người bạn cô đơn của hắn. Sau đó, cậu nói rằng nếu hắn cần bất cứ thứ gì, cậu chắc chắn sẽ ở đây chờ đợi và tộc nhân Uchiha cuối cùng chỉ bỏ đi với một nụ cười nửa miệng trên khuôn mặt.

Điều duy nhất khiến Naruto bực mình là Sasuke đã cắt đứt liên lạc với cậu từ đó. Tên ngốc đó còn chẳng buồn về thăm, hay gửi một lá thư thông báo nơi ở của hắn, hay hỏi cậu ra sao rồi. Naruto biết tộc nhân Uchiha cuối cùng không phải người thân thiện, nhưng cậu nghĩ ít nhất Sasuke cũng phải lịch sự gửi tí quan tâm tới người bạn lúc nào cũng lo lắng cho hắn chứ. Uchiha Sasuke chỉ đơn giản là biến mất, và lần này Naruto tự hỏi liệu Sasuke có quay lại thật không, hay vài ngày trong phiên tòa chỉ là tưởng tượng.

Với một tiếng thở dài, Naruto nhìn đống giấy tờ và biết rằng nghĩ lới người bạn đã biến mất sẽ không giúp cậu giảm bớt công việc. Cậu định bắt đầu làm việc thì cánh cửa đột nhiên bật mở và một chàng trai gầy gò sở hữu nét tương đồng với người bạn đã biến mất của cậu bước vào cùng một nụ cười nhỏ trên mặt.

"Sai! Câu không gõ của được à!? Tớ có thể đang thay đồ thì sao!" Vị Hokage trẻ tuổi kinh ngạc nói.

"Tớ xin lỗi," Sai trả lời vẫn với nụ một nụ cười. "Sakura không bao giờ gõ cửa nên tớ nghĩ không sao, và tớ không chắc cậu lại thay đồ trong văn phòng."

"Sakura-chan là Sakura-chan! Thật kì lạ nếu một người đàn ông nhìn thấy tớ thay đồ!" Naruto tranh cãi, "Và tớ có thay đồ trong văn phòng, cảnh báo cậu đấy."

"Vậy cậu không ngại nếu một cô gái xông vào đây mà không báo trước và có thể sẽ nhìn thấy cậu bán khỏa thân, nhưng lại nổi đóa nếu một chàng trai nhìn thấy cậu thay đồ sao?" Sai trông thực sự bối rối.

"Chính xác! Thật đáng sợ nếu một chàng trai nhìn thấy cậu bán khỏa thân." Naruto rùng mình. "Nhưng nếu là một cô gái, họ sẽ..."

"... đánh cậu ra bã," Sai hoàn thành giúp cậu.

Naruto mở miệng định tranh cãi rằng con gái có thể phải lòng cậu nhờ cơ thể siêu chuẩn này, nhưng cậu nhận ra rằng hầu hết con gái bước vào văn phòng cậu thì đều đánh cậu. Sakura đánh cậu rất tàn nhẫn, Ino chắc chắn cũng hành động giống Sakura và Tenten chỉ phóng vũ khí về phía cậu. Không còn gì để tranh cãi nữa, Naruto chỉ ngậm miệng và bĩu môi như trẻ con trước khi cười toe toét.

"Vậy, có chuyện gì?"

Sai nhịn cười trước sự trẻ con của người bạn trước khi nét mặt chuyển sang nghiêm túc. Từ khi Naruto trở thành Hokage, cậu phục vụ cậu ấy như một trợ lý. Mỗi ninja khác đều bận rộn với nhiệm vụ riêng, một số với vấn đề gia tộc và số khác đã nắm giữ một chức vụ cao, Sai được đề nghị trở thành trợ lý cho Naruto. Vì hiện giờ cậu đã thoát khỏi kiểm soát của Danzo, cậu nghĩ rằng mình nên bắt đầu một cuộc sống mới, và giúp đỡ Naruto giống như Shizune trợ giúp Tsunade có thể sẽ là một khởi đầu tốt. Naruto dĩ nhiên đồng ý bởi Sai là bạn tốt của cậu, và sẽ rất tuyệt nếu một người bạn tốt trở thành trợ lý và cậu ấy có thể chọc cười cậu nếu cậu cảm thấy chán, mặc dù cậu không đề cập tới phần này với Sai, nhưng Naruto cảm nhận được rằng Sai biết.

"Chim đưa thư đã nhận được một bức thư. Tớ đang trên đường đến đây để báo cáo nhiệm vụ thì nhìn thấy nó." Sai nói.

"Lại nữa à?!" Naruto buông một tiếng thở dài. "Trời ạ, thư từ dường như không bao giờ kế thúc! Trở thành Hokage vất vả quá! Lần này là từ ai vậy?"

"Làng Mưa."

"HỂ? Tên khốn đáng sợ lãnh đạo Hidden Rain muốn gì ở tớ?"

"Cậu hỏi tớ sao. Lá thư gửi đến cậu." Sai nói và đưa lá thư cho Naruto. "Cậu xem chừng không thích gã."

"Không ai thích gã cả." Naruto huyên thuyên trong khi miễn cưỡng mở lá thư và đọc nó. "Ý tớ là, cả cậu cũng không thích gã. Tất cả bạn bè của chúng ta đều khinh thường gã vì..."

Cậu đột ngột dừng lại và Sai quan sát nét mặt Naruto chuyển từ khó chịu sang trộn lẫn giữa giận dữ và lo lắng khi cậu bắt đầu đọc lá thư.

"Naruto?"

Vị Hokage đột nhiên đứng dậy và đi ra phía cửa, lá tư hiện tại đã nhăn nhúm trong tay cậu và Sai có thể cảm nhận thái độ cậu đột nhiên thay đổi. "Hủy toàn bộ cuộc họp của tớ trong ngày hôm nay."

"Tuân lệnh." Sai khẳng định trước khi lo lắng nhìn người bạn. "Cậu định đi đâu?"

Naruto dừng lại và Sai có thể nhận thấy sự cay đắng trong tông giọng khi Naruto lên tiếng.

"Phủ Hyuuga."

XxXxxXXxXXxX


Sasuke thực sự tự hỏi sao hắn luôn luôn lâm vào những tình huống như này. Được rồi, có thể hắn đang chuyện bé xé ra to, nhưng hắn thực sự ngạc nhiên bởi khả năng lâm vào những tình cảnh tiến thoái lưỡng nan có nên giúp đỡ ai đó không, hay bỏ rơi họ một mình. Dường như cái người đang bám riết lấy hắn đây là một tộc nhân Hyuuga đang bất tỉnh. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Chỉ một khắc cô ta xuất hiệt từ đâu đó, trông thảm hại với bộ trang phục tơi tả khiến cô ta thực quyến rũ, sau đó cô ta tiến về phía hắn, túm tay hắn vì sinh tồn và gần như ngay lập tức, cô ta ngất xỉu trong tay hắn.

"Này này, tỉnh dậy!" Hắn cố gắng lay cô, nhưng không có phản ứng. Mọi chuyện diễn ra với hắn như thế và rồi cô gái này thực sự ngất xỉu.

"Shit." Hắn trợn mắt trong cơn giận. "Được lắm."

Hắn đang đấu tranh nội tâm giữa bỏ mặc hay giúp đỡ cô. Bản khốn nạn trong hắn nói rằng cứ mặc kệ con bé và bỏ đi, nhưng bản vừa tốt bụng vừa khốn nạn lại nói hắn hãy nhìn những vết thương của cô xem, cô sẽ chết vì mất máu và sau đó hắn có thể bỏ rơi cô. Sau đó, bản 'tìm kiếm yên bình' lại tranh cãi rằng nếu hắn muốn tìm được yên bình, bước đầu tiên là giúp đỡ ai đó nếu cần thiết. Cũng bởi một phần khác trong hắn hiện đang nhớ lại lời dạy của mẹ, bà luôn nhắc đi nhắc lại khi hắn còn nhỏ rằng không bao giờ được bỏ rơi một cô gái nếu cô ấy cần giúp đỡ. Nội tâm hắn đấu tranh với nhau, Sasuke quyết định mặc kệ chúng và làm theo cảm xúc hiện giờ.

Và cảm xúc nói hắn nên giúp cô.

Hiện giờ, quan sát nước da nhợt nhạt kia, Sasuke tự hỏi cô còn sống hay đã chết. Biết mình cần làm gì, hắn đặt cô gái xuống mặt đất và kiểm tra động mạch. Hắn có thể cảm thấy mạch đập, cho dù rất yếu nhưng vẫn có nghĩa là cô còn sống, nhưng nếu không nhanh chóng được chữa trị thì cô có thể sẽ chết. Suy nghĩ lý trí nói hắn nên cầm máu trên cánh tay phải trước, vì vậy Sasuke làm thế. Hắn đưa cô tới gần ngọn lửa bởi cơ thể cô đang lạnh đi, Sasuke biết đó không phải một dấu hiệu tốt.

Hắn nhanh chóng lục lọi ba lô để lấy dụng cụ y tế cần thiết như bông băng và ít thuốc mỡ. Vì đi phiêu lưu một mình nên Sasuke luôn mang theo dụng cụ y tế cần thiết trong trường hợp khẩn cấp, và khi ý hắn là khẩn cấp, tức là hắn đề cập tới những tình huống xấu xảy ra với hắn chứ không phải người khác. Với những dụng cụ cần thiết thì hắn có thể dễ dàng tự chữa trị cho bản thân mà không cần tìm thầy lang để lãng phí tiền bạc, hay tán tỉnh hắn nếu thầy lang đó là nữ.

Tuy nhiên hiện giờ, hắn đang lãng phí dụng cụ y tế cho một người khác, chính xác là một người lạ, và Sasuke không biết hắn cảm thấy như nào về việc này. Có thể hắn đang bị làm phiền vì lãng phí dụng cụ mang theo và tiền bạc cho một người lạ mặt. Giả dụ như vậy, hắn biết cô gái này từ học viện, nhưng hắn hầu như không hề nói chuyện với cô trước đây và hắn thậm chí còn không nhớ tên cô, vì vậy tộc nhân Hyuuga này là một người hoàn toàn xa lạ với hắn. Tuy nhiên, vì hắn đã lôi dụng cụ ra rồi nên hắn đoán là không nên lãng phí sự nỗ lực của bản thân và nên chữa trị cho cô.

Hắn bắt đầu chữa trị từ cánh tay và xắn ống tay áo kimono đã đẫm máu lên. Hắn nhìn chằm chằm vào vết thương sâu hoắm. Suy từ vết rạch này cho thấy dường như cô bị đâm và chém. Hắn tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô. Điều cuối cùng hắn biết về tộc nhân Hyuuga này là cô là người thừa kế của tộc Hyuuga, và vậy sao cô lại ở trong khu rừng với tình trạng này?

Ừm, dù có chuyện gì xảy ra với cô thì cũng không phải chuyện của hắn, vì vậy Sasuke chỉ tiếp tục chữa trị các vết thương, tới chừng nào xong thì hắn có thể tiếp tục chuyến hành trình của mình. Hắn băng bó cánh tay phải thật chặt để cầm máu, và hắn còn chẳng quan tâm máu có thể làm bẩn quần áo mình. Cô gái tộc Hyuuga cựa quậy và Sasuke lập tức dừng lại, tự hỏi có phải cô đang hồi tỉnh. Hắn không chắc việc cô tỉnh lại là tốt hay xấu vì hắn không thể lường trước được phản ứng của cô. Cô có thể hét lên với hắn và mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. Hắn thở phào nhẹ nhõm khi cô không mở mắt và tiếp tục băng bó vết thương cho cô, rồi hắn nhận ra tay cô lạnh hơn trước đây. Nhanh chóng thắt băng lại, Sasuke kiểm tra động mạch lần nữa và nhíu mày.

Động mạch đập rất yếu, thậm chí là yếu hơn ban nãy, và hắn biết cho dù đã cầm máu nhưng nếu không được chữa trị hay có môi trường nghỉ ngơi thích hợp thì cô có thể sẽ chết. Sau rốt, cô trông rất gầy yếu, và những vết thương trên cơ thể thực sự rất đáng ngại trong hoàn cảnh này. Lý trí nói hắn nên mang cô tới ngôi làng gần nhất vì mỗi ngôi làng đều có một thầy lang. Hơn nữa, có một cái đệm hay giường để nghỉ ngơi sẽ giúp cô hồi phục nhanh hơn. Bản ngang bướng khốn nạn thì nói hắn đã hoàn thành phần của hắn, và nếu cô chết ở đây thì cũng không phải việc của hắn, cũng có nghĩa là cô quá yếu để sống sót. Một lần nữa, vẫn có một phần nhỏ trong hắn nhớ tới lời dạy của mẹ rằng bỏ mặc người khác chết không phải việc tốt. Nội tâm đấu tranh và sau cả một lúc, lý trí cộng với kí ức về mẹ đã thắng.

Hắn quyết định đưa cô tới một ngôi làng, tìm thầy lang và bỏ mặc cô sau khi đã hoàn thánh bản thánh Samaritan trong hắn.

Nhanh chóng thu dọn đồ đạc và dập lửa, Sasuke đỡ cô gái bất tỉnh và cõng cô lên lưng. Hắn không buồn lau máu dính trên người, với một cái nhíu mày trên khuôn mặt, Uchiha Sasuke lao tới ngôi làng gần nhất.

xXXxXXxXXx

Thật ra, hắn tự hỏi nếu nhìn thấy một tộc nhân Uchiha cõng một cô gái bất tỉnh trên lưng thì có phải là một cảnh tượng đáng nhìn lắm không bởi khoảnh khắc hắn bước vào thị trấn thôn dã, tất cả mọi người đều nhìn hắn. Hắn không phải người lạ ở thị trấn này bởi hắn đã dừng chân ở đây một thời gian, cũng như những thị trấn khác, những người chủ trọ luôn ép giá hắn với hy vọng hắn sẽ lên giường cùng họ. Có thể lý do mọi người đều nhìn hắn chằm chặp là bởi lần cuối cùng ở đây, hắn rất khác biệt. Hắn là một kẻ lập dị khép kín và lúc nào cũng trừng mắt với người khác, đặc biệt là với những phụ nữ cố gắng tiếp cận hắn. Quãng thời gian ngắn ngủi hắn ở lại đủ để cả thị trấn đồn đại rằng hắn coi thường phụ nữ hay cả con người nói chung, vì vậy, lại nhìn thấy hắn ở đây với một cô gái bất tỉnh là chuyện thật nực cười, người ta phải nói vậy.

Những ánh mắt không thực sự khiến hắn khó chịu. Hắn đã quen rồi nên không nó không còn tác động đến hắn nữa. Điều làm hắn tức giận là những lời xì xầm hắn nghe được. Tên Uchiha có thích giác rất nhạy bén, mặc dù đáng tiếc là không nhiều người biết điều đó, đó là lý do tại sao người ta cứ bàn tán về hắn và vài lời nói khiến hắn thực sự tức giận. Đó là bao gồm cả tiếng khóc than của đám fan girl vì hắn đã có bạn gái, khiến hắn co rúm lại cũng như những lời nhận xét vô duyên như 'tội nghiệp cô gái, chắc chắn hắn đã giết cô và đang tìm kiếm nơi chôn cất cô', làm hắn càng nhíu mày hơn. Hắn cố gắng không nổi điên lên. Hắn biết "danh tiếng" nhẫn tâm và lạnh lùng vẫn còn nguyên, vì vậy không ngạc nhiên gì nếu người ta nghĩ hắn giết cô gái này, nhưng một phần trong hắn vẫn cảm thấy tổn thương vì hắn đã không giết người trong vòng hai năm và thậm chí nếu hắn có cố phủ nhận đi chăng nữa thì vẫn rất tổn thương khi người ta tiếp tục nghĩ hắn là... quái vật.

Tức điên lên, hắn dừng lại và trợn trừng mắt với người đi đường gần nhất. Cô gái nhỏ nhắn tan chảy dưới cái nhìn của hắn cho dù nó rất đáng sợ và Sasuke trợn trừng mắt vì đây lại là một fan girl.

"Này cô," hắn gọi gần như là thô lỗ nhưng cô gái vẫn đang ngây ngất, "thầy lang ở đâu?"

Cô gái không trả lời và chỉ nhìn hắn đắm đuối khiến hắn càng nhíu mày nhiều hơn. Hắn thực sự có một ngày tồi tệ, và đám fan girl có lẽ chỉ khiến hắn muốn giết người.

"Này, tôi cần cần biết thầy lang ở đâu!" Sasuke nhắc lại với sự đe dọa trong giọng nói. Cô chú ý hơn và trả lời trong khi vẫn nhìn hắn đắm đuối.

"Hôm nay thầy lang đi vắng," cô gái nói với hắn và Sasuke thầm nguyền rủa sự xui xẻo của hắn.

"Đến bao giờ?"

"Tôi nghĩ là cả tuần này."

Sasuke không buồn kiềm chế sự tức giận. Hắn trợn trừng mắt với cô cho dù cô chẳng làm gì sai, ừm, ngoại trừ là nhìn hắn với ánh mắt đáng sợ như vậy, nhưng thầy lang đi vắng vẫn không phải lỗi của cô. Lầm bầm lời cảm ơn chán nản, Sasuke bỏ đi, tự hỏi nên làm gì tiếp theo. Mục đích hắn đưa cô gái Hyuuga tới thị trấn này là mang cô đến thầy lang và giờ thầy lang không ở đây sao? Đùa à, vận may của hắn sao lại kinh khủng thế này? Vì thầy lang không may đã rời khỏi thị trấn, Sasuke nghĩ lựa chọn duy nhất là để cô gái Hyuuga ở lại một nơi thích hợp để nghỉ ngơi. Có thể cô sẽ tự hồi phục, và hắn sẽ yêu cầu chủ trọ kiểm ta cô hay gì đó sau khi hắn bỏ đi. Không lãng phí thời gian, Sasuke hướng tới một nhà trọ, không hy vọng sẽ nhìn thấy ả chủ trọ thích tán tỉnh kia nữa.

"Tôi có thể giúp gì cho cậu, anh chàng đẹp trai?" Chủ trọ chớp mắt khi hắn bước vào, nhưng nét mặt thay đổi khi nhìn thấy hắn mang theo một cô gái.

"Tôi cần một phòng," Sasuke nói.

"Xin lỗi, tối nay chúng tôi đã đầy phòng."

"Đùa à? Tôi vừa mới đến hai giờ trước!"

"Nhiều người đặt phòng trong hai giờ đó." Chủ trọ thờ ơ nói.

"Nhìn đi, cô gái này bị thương," hắn chỉ vào cô gái Hyuuga trên lưng, "cô ấy cần nơi thích hợp để ngơi. Cô đã tự đề nghị phòng mình hai giờ trước. Tôi không quan tâm căn phòng nhỏ hay to, tôi cần một phòng!"

"Hừmmmm," chủ trọ quan sát cô gái bất tỉnh hắn mang theo trước khi chớp mắt với hắn, "hừm... cậu có thể lấy phòng tôi, sau đó chúng ta có thể vui vẻ."

Hiện giờ Sasuke thực sự tức giận. "Khốn khiếp." Hắn gầm gừ tức giận khiến chủ trọ hơi lưỡng lự. Hắn bắn ánh mắt chết chóc cho ả trước khi ra khỏi quán trọ để bình tĩnh lại.

Được, được lắm. Không có thầy lang, và chủ trọ không cho phép hắn dùng phòng trừ khi hắn ngủ với ả. Hắn đang tức giận, khó chịu và hắn đang phát điên. Hắn bắt đầu tự hỏi sao hắn làm chuyện này. Xem chừng hắn đang làm một chuyện vô nghĩa. Cô gái Hyuuga này chắc chắn sẽ không nhớ hắn là người đã giúp cô.

Hắn cảm thấy cô gái động đậy và hắn nghiêng đầu để nhìn cô. Nét mặt cô gái căng thẳng và hơi thở trở nên gấp gáp hơn bình thường, và vết cắt trên cánh tay cũng lại mở miệng. Khuôn mặt cô xanh xao hơn, và làn da trở nên lạnh hơn. Sasuke nhăn mặt. Cô trông thực sự mỏng manh và... đáng thương.

'Mình nên bỏ mặc cô ta trong rừng,' Sasuke tức giận nghĩ.

"Có phải cậu cần nơi nghỉ chân?" Một giọng nói kéo Sasuke khỏi suy nghĩ.

Sasuke quay lại và nhìn thấy một phụ nữ đang nhìn hắn. Bà còng lưng, cầm một cây gậy gỗ để chống. Tuổi tác hiện rõ qua làn da nhăn nheo và mái tóc xám búi thành cuộn rối bời, nhưng điều khiến Sasuke tò mò là đôi mắt bà. Nó màu trắng... hoặc màu xám, hắn tự hỏi liệu bà có bị mù, nhưng bà ta nhìn thẳng vào hắn như thể đã nhìn thấu tâm can hắn. Người phụ nữ già cho hắn một nụ cười nhỏ trước khi nhìn cô gái hắn mang theo.

"Cô bé trông không ổn lắm," bà nói.

"Bà có thể nhìn thấy sao?" Sasuke hỏi.

"Mắt trắng không có nghĩa là mù, chàng trai trẻ. Cậu nên biết điều đó." Bà mỉm cười. "Theo ta đến nơi ở của ta. Ta là một thầy lang, vì vậy ta có thể kiểm tra cho cô bé."

Sasuke thận trọng quan sát người phụ nữ già khi bà dẫn đường, nhưng hắn không di chuyển. Người phụ nữ già nhìn hắn lần nữa, vẫn mỉm cười. "Cậu nên học cách tin tưởng người khác thường xuyên hơn, chàng trai trẻ. Ta sẽ không tấn công cậu. Ta đã quá già để làm vậy. Hơn nữa, cô bé cần được giúp."

Sasuke bối rối nhìn bà, nhưng quyết định đi theo. Xem chừng hắn không có lựa chọn khác. Cô gái Hyuuga cần được chữa trị, và nếu người phụ nữ già này có thể giúp thì hắn chỉ cần giao cô cho bà ta trước khi bỏ đi. Vì vậy, Sasuke đi theo người phụ nữ già khi bà dẫn hắn tới một ngôi nhà tranh nhỏ. Họ băng qua một con ngõ nhỏ vắng người và hắn tò mò tại sao người phụ nữ già này lại sống cách biệt với cả thị trấn vậy. Chuyến hành trình đến ngôi nhà tranh rất dài. Sau hai mươi phút đi bộ từ thị trấn, hắn cuối cùng cũng nhìn thấy một ngôi nhà tranh nhỏ, bao quanh bởi cây cối và những bụi tre.

"Đặt cô bé xuống đệm." Người phụ nữ già nói với hắn khi họ bước vào căn nhà nhỏ trước khi biến mất vào bếp, hắn đoán vậy. Hắn làm những gì bà ta bảo và đặt cô gái Hyuuga xuống đệm đã chuẩn bị sẵn. Sasuke quan sát cô một lúc. Cô dường như đã bình tĩnh hơn, vẫn xanh xao nhưng không căng thẳng như trước nữa. Nhận ra mình đã vô thức nhìn cô chằm chặp trong cả mười phút, Sasuke quay người bỏ đi.

"Cậu bỏ đi sao?" Giọng nói của người phụ nữ già ngăn hắn lại.

"Ừ."

"Bỏ rơi bạn gái một mình là không tốt đâu."

"Cô ta không phải bạn gái tôi," Sasuke trả lời, hơi khó chịu, "Tôi không biết cô ta."

Ừm, hắn có biết cô, nhưng không hẳn. Sau rốt, hắn còn chẳng nhớ tên cô, vậy cũng tương đương với không biết cô.

"À," Người phụ nữ già mỉm cười trong khi kiểm tra vết thương. "Vậy cậu giúp một người lạ khi họ cần. Cậu tên gì, chàng trai trẻ?"

Sasuke chán nản thở dài. "Sasuke. Uchiha Sasuke."

"Một tộc nhân Uchiha." Người phụ nữ già cười khúc khích. "Một Hyuuga và một Uchiha. Thật thú vị."

Sasuke nghi ngờ nhìn người phụ nữ già. Hắn không nhớ là bà ta đã nhìn thấy mắt của Hyuuga. Cô gái đã bất tỉnh cả ngày, có nghĩa là cô vẫn chưa mở mắt. Vậy làm sao bà ta biết được...?

"Sao bà biết cô ta là một Hyuuga?" Sasuke hỏi mặc dù một phần trong hắn nói nên bỏ đi rồi, nhưng hắn không thể. Người phụ nữ này rất đáng nghi... và kì lạ.

Người phụ nữ già không nói gì và chỉ mỉm cười trong khi ánh sáng màu xanh tỏa ra từ lòng bàn tay lơ lửng trên vết thương của cô gái Hyuuga. "Cậu có tin vào số phận không?"

"Gì cơ?" Sasuke nhướn mày. Hiện giờ hắn chắc chắn người phụ nữ già này là một kẻ kì quặc.

Người phụ nữ già cười khúc khích. "Cậu sẽ ở lại, Uchiha. Ta đã nấu một ít súp. Ta rất hiếm khi có khách nên ít nhất hãy ở lại tối nay. Cậu không còn nơi nào để đi, đúng không? Đám con gái chắc chắn sẽ nhìn cậu ngủ nếu cậu quay lại thị trấn, và ngủ trong rừng thì không thoải mái chút nào."

Sasuke quan sát người phụ nữ già, hoàn toàn ngạc nhiên và cứng họng. Sao bà ta biết tất cả mọi chuyện?

"Cậu sẽ không từ chối lời mời của một bà già chứ?" Bà mỉm cười với hắn.

Lưỡng lự, Sasuke lắc đầu. Lời dạy của mẹ lại nhắc nhở hắn. Mẹ hắn luôn luôn nhắc nhở khi hắn còn nhỏ rằng từ chối người già là rất bất lịch sự. Hơn nữa, người phụ nữ già này nói đúng. Hắn không còn nơi nào để đi, và ngủ ở đây chắc chắn tốt hơn trong nhà trọ của ả đàn bà đồi trụy kia hay trong rừng vì lúc nào cũng phải để mắt trộm cướp.

Người phụ nữ già mỉm cười. "Ta sẽ lấy thêm chăn. Trông chừng con bé."

Sasuke không nói gì và quan sát cô gái Hyuuga. Cô vẫn xanh xao nhưng không còn thiếu sinh khí nữa. Vết cắt đã ngừng chảy máu. Dường như người phụ nữ già này đã thực sự chữa trị cho cô. Với một tiếng thở dài, Sasuke ngồi xuống nơi nào đó quanh cô, không quá gần, nhưng cũng không quá xa. Người phụ nữ già quay lại với vài tấm chăn và đưa cho hắn trước khi quay lại với một bát súp.

"... Cảm ơn." Sasuke ấp úng lầm bầm và người phụ nữ già chỉ gật đầu chấp nhận trước khi lại biến mất.

Sau đó Sasuke không nhìn thấy bà ta đâu nữa và hắn tự hỏi liệu có phải bà ta đã bỏ đi khỏi ngôi nhà. Hắn nhăn mặt bởi bà ta bỏ hắn lại trông coi cô gái Hyuuga, và hắn tự hỏi sao mình lại làm việc này. Hắn có thể bỏ đi ngay bây giờ, nhưng trời đã quá muộn và dựng trại ngoài trời vào thời điểm này sẽ rất khó khăn. Hắn cũng cảm thấy mệt vì gần như cả tối đã cõng cô gái Hyuuga đi loanh quanh. Cô ta không nặng, nhưng vẫn rất mệt. Dường như đã kiệt sức, Sasuke nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ.

Hắn không biết mình đã ngủ bao lâu, hay đã mấy giờ, nhưng khi hắn tỉnh dậy bởi một tiếng thì thầm thì trời vẫn tối om. Hắn thì thầm và dụi mắt, không biết ai lại đánh thức hắn vào giờ này. Đứng dậy để kiểm tra nơi phát ra tiếng động, hắn nhận ra không ai dậy vào giờ này, bởi giọng nói đó là từ cô gái Hyuuga.

Cô vùng vẫy trong giấc ngủ, liên tục giãy giụa cho dù đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Sau đó hắn nhận ra cô đang gặp ác mộng.

"Tránh xa tôi ra, làm ơn..." Cô cầu xin.

Cô gái Hyuuga tiếp tục thì thầm và cô nghe chừng rất... sợ hãi. Trái ngược với ý muốn hiện giờ, Sasuke tới gần để xem cô có ổn không. Hắn không ngờ đôi mắt cô lại đột nhiên bừng mở và lần đầu tiên, đôi mắt họ gặp nhau, đôi mắt sợ hãi tròn xoe xoáy sâu vào đôi mắt hổ phách.

Cont

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#sasuhina