Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Thuốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"A đúng rồi còn khẩu trang!". Em nhanh chóng hất tay karasu ra rồi bỏ chạy. Karasu tất nhiên không tốn một giây phút nào mà ngay lập tức đuổi theo.

Chỉ có điều karasu không ngờ được là tốc độ của em cũng rất khủng khiếp . Em nhảy qua hàng rào , chạy vào một con ngõ. Lần này karasu đã tinh í hơn , dù mất dấu nhưng nhớ lại từng cử chỉ của em , cậu nhanh chóng đoán ra được em đang nấp ở đâu. Ngay lập tức cậu túm lấy tay em rồi dựa người em vào tường:
"Em đây rồi ..." cậu vừa nói vừa thở hồng hộc vì mệt
"Dù không muốn nhưng có vẻ tôi đoán đúng rồi nhỉ ..." karasu vừa nói vừa cười khổ
Ông trời có ác độc quá không khi bắt cậu phải chấp nhận sự thật này...

Cô bé- à không phải là cậu bé mới đúng. Em có mái tóc màu xanh lơ ngắn , thừa ra một cọng tóc dài , đôi mắt tuyệt trần ấy và... Karasu thận trọng tháo khẩu trang của em ra , đôi môi của em rất đẹp , nhưng sẽ đẹp nhất nếu không có vết sẹo ngay cạnh mép môi . Karasu xót em không thôi, người trước mặt cậu muốn chống cự nhưng không còn sức .

Nước mắt em ứa ra , từng giọt nước lăn dài trên má em. Em lắp bắp nói :
"A ...kh..không..chịu nổi nữa ... thuốc ..."
Người em mềm nhũn , chân không vững nổi mà khuỵ xuống , karasu đỡ lấy em trong hoảng hốt vừa hỏi em :
"Gắng lên em, thuốc nào nói cho anh ?" Cậu mở balo em ra tìm thuốc
"Lọ ..màu đỏ.. hức" em mệt mỏi cố gặng ra câu trả lời.
Karasu ngay lập tức lấy thuốc và bình nước của em ra, để em ngồi dựa vào tường rồi cho em uống thuốc . Sau một lúc em cũng bình tĩnh lại , nhắm mắt một lúc rồi nói với cậu:
" giờ thì anh biết rồi đó , muốn làm gì thì làm..."
Cậu liền nói : " làm gì là làm gì chứ anh chỉ muốn quan tâm em , anh muốn hỏi về tình trạng của em mà chưa kịp hỏi, em cứ lẩn trốn anh lần này đến lần khác"
" anh là gì mà đòi quan tâm tôi , tưởng anh muốn giao nộp tôi cho cảnh sát chứ ?"

Karasu liền nhớ ra . Phải , em chính là cậu bé bị truy nã đó , dù có lớn hơn trong hình nhưng nếu tính theo độ tuổi hiện tại thì em cũng 15 tuổi rồi còn gì , không lệch đi đâu được. Karasu vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, em mang đến cho cậu một cảm giác lưu luyến , cậu vẫn muốn tìm hiểu thêm về em.

Bỗng chiếc điện thoại trong túi áo cậu reo lên , là mẹ cậu gọi , cậu bắt máy:
"Có chuyện gì vậy mẹ ?" Cậu hỏi
"Mẹ biết có hơi gấp gáp nhưng tabito à ,cha con gặp chuyện rồi..." mẹ cậu nói
Cậu hốt hoảng : " Hả cái gì ?"
" cha con đang thực hiện nhiệm vụ điều tra một tổ chức hacker ngầm , bọn chúng rất nguy hiểm . Tên trùm vì biết cha con là người mạnh nhất nên đã cử vài tên sát thủ đến phục kích cha con , may mắn là cha con phòng thủ được nên chỉ hôn mê nhưng chắc còn lâu mới tỉnh dậy..."
"... vì cha con cũng biết trong lúc cha ngất có thể bọn chúng sẽ lộng hành nên trước khi bất tỉnh cha đã gọi cho mẹ , cha bảo chỉ có con mới được thực hiện nhiệm vụ này thôi ..." mẹ cậu nói tiếp

Ngay lúc này karasu đứng bất động , hôm nay có quá nhiều chuyện giáng xuống khiến cậu không kịp phản ứng . Sau khi nói xong mẹ cậu cũng tắt máy, chắc đang chăm cha rồi . Em nghe đến tổ chức hacker ngầm thì liền phản ứng :
" gia đình anh làm điệp viên đúng chứ ?"
Karasu liền nói : " sao em biết?"
" hiển nhiên thôi , chỉ có điệp viên mới có thể đối phó với mấy tên hacker" em đáp
" em có hiểu biết về hacker sao ?" Cậu hỏi
Nghe đến đây em không đáp định đứng dậy bỏ đi thì bị karasu ngăn lại, em bực tức nghĩ karasu lại làm phiền mình , định gạt tay ra thì câu nói tiếp theo của cậu làm em cạn lời:
"Em có đói không tại anh thấy bụng em nãy giờ cứ kêu lên , đi ăn với anh không dù sao anh cũng đói?"

Nghe thật ngớ ngẩn nhưng karasu không tự nhiên lại làm điều ngớ ngẩn như thế , qua cách nói chuyện của em làm cậu dấy lên nghi ngờ , khả năng em có biết gì đó về hacker hoặc em cũng có thể là một hacker? Dù sao cũng chưa thể kết luận được , vì vậy để tìm hiểu thêm về em cũng như tìm thêm manh mối cho nhiệm vụ , cậu cần phải tiếp cận em

Em nghe xong thì liền chửi : " đồ điên ! Tự đi mà ăn một mình ấy". Karasu dù đau lòng nhưng vẫn phải cố bình tĩnh , đáp lại:
" hay có gì em qua ở với anh vài bữa luôn đi , trông em có vẻ như chưa có chỗ ở nhất định"

Nghe đến đây em giật thót , cậu nói trúng tim đen của em rồi . Vì phải trốn tránh cảnh sát trong 5 năm qua em đã sống với rất nhiều thân phận khác nhau , chuyển đến nhiều nơi khác nhau . Em không thể sống định cư ở đâu được vì chỉ cần ở vài hôm là những người xung quanh lại nghi ngờ em , em từng có í định sang nước ngoài nhưng em cũng biết lượng sức mình , không thể coi thường an ninh Nhật được. Vì vậy em đành sống trong cảnh lang thang , chờ ngày vụ án của em bị đưa vào dĩ vãng , em sẽ sống một cuộc sống mới. Quay trở lại hiện tại , em bình tĩnh đáp lại lời karasu :
" Anh có biết mình vừa nói gì không ?"
Karasu: " anh cũng đang cần người có hiểu biết về hacker để phục vụ cho nhiệm vụ lần này , với cả em cũng chưa có chỗ ở nhất định mà , ở với anh thì em sẽ không lo bại lộ thân phận . Dù gì anh cũng là điệp viên"
Em đáp: " nhưng..."
" với cả đợt này mẹ anh chắc chắn sẽ ở lại bệnh viện , trông cha nên không về đâu , chị anh thì đang ở bên nước ngoài , chỉ có anh nên em yên tâm" karasu tự tin đáp lại
Lí trí em bảo nên từ chối, còn con tim bảo nên đồng ý , em thấy có lẽ đây là lầm đầu tiên em dễ dãi như vậy:
" ... được"
Thấy dao kèo cậu đưa ra không tệ , em giúp cậu thực hiện nhiệm vụ , đổi lại em sẽ có chỗ ở tạm thời mà không lo bị cảnh sát phát hiện . Đôi bên bình đẳng , cùng có lợi . Sau khi kết thúc dao kèo thì cũng sẽ là người dưng , không liên quan đến đời sống của nhau nên em mới đồng ý .

Karasu mừng rỡ , lấy điện thoại nhắn cho Otoya về trước không cần chờ cậu. Sau đó cậu đi lấy lại bộ tóc giả để không ai phát hiện ra danh tính của em. Hai người bắt taxi ra nhà ga để về. Lên tàu điện tìm khu vực ít người ngồi , dù gì đây cũng không phải giờ cao điểm. Cả hai ngồi im chẳng ai nói câu nào, điều này khiến karasu cảm thấy bức bối liền lên tiếng :
" nói chuyện với em mãi mà anh vẫn chưa biết tên em , anh xin giới thiệu trước , anh là Karasu Tabito"
"Giới thiệu nghe sến súa quá vậy !" Em nói
"Chứ phải như nào nữa , mà ruốt cuộc em tên gì ?" Karasu nóng lòng
"Hiori yo"
Karasu: "Nghe tên dễ thương ghê mà chẳng giống tính cách em tí nào"
"Ý gì đây tên kia ?" Hiori bực bội đáp lại
" tính ra anh hơn em 2 tuổi đó nhóc !"
Hiori: "không quan tâm"
'Cái thằng nhóc ương bướng này' karasu nghĩ mà tức trong lòng !

Bỗng mẹ cậu nhắn tin cho cậu:
Mẹ: tabito mấy kẻ đó đã xâm nhập vào dữ liệu của tổ chức , nhiều người trong tổ chức hay cả mẹ can thiệp đều không được. Đội IT của tổ chức bây giờ đang ở nước ngoài không thể về kịp để xử lí . Cũng do chúng ta đã chủ quan vì ở Nhật các tội phạm hacker chưa bao giờ bị coi là mối đe doạ quá nguy hiểm , chúng chỉ hoạt động mạnh mẽ ở nước ngoài vậy mà bây giờ lại nghiêm trọng đến thế này
Mẹ: chúng đăng những thứ gây ảnh hưởng tâm lí của mọi người , lấy cắp tiền ,thông tin cá nhân của người dùng, tốc độ quá nhanh khiến tổ chức có huy động nhiều người ngăn chặn cũng không kịp!
Karasu: được rồi , để con sửa soạn , 7h tối nay con sẽ đến

Hiori ngồi bên cạnh đọc từng dòng tin nhắn liền hiểu ra vấn đề:
" Ở những nước phát triển họ hầu hết đều đã nhìn ra mối nguy hiểm tiềm tàng của hacker nên đã kịp thời ngăn chặn"
" còn ở Nhật vì rất hiếm xảy ra chuyện như này nên ngành IT chưa thực sự được chú tâm , dẫn đến việc nếu xảy ra chuyện như này thì sẽ bị thiếu nguồn nhân lực , dẫn đến hỗn loạn"
" cũng do xã hội phát triển , họ tạo ra ngôi nhà mới trong không gian ảo rồi đắm chìm vào nó nên nếu ngôi nhà của họ có vấn đề gì thì có khi cả đất nước khó mà yên ổn được !"

Karasu khá bất ngờ trước lượng kiến thức của hiori liền cảm thán :
" woa! em có hiểu biết nhiều về công nghệ quá ta , mà hình như em nói nhiều hơn rồi đó !"
Hiori nghe vậy , thẹn quá hoá giận , không thèm nói nữa . Karasu thấy vậy liền cười cười giỗ em. Vốn dĩ ngay từ đầu karasu cũng cảm thấy em là một đứa trẻ thông minh rồi , hay việc em lẩn trốn suốt 5 năm đã chứng minh điều đó, chỉ là cậu thấy vui khi nghe em nói chuyện tự nhiên như thế .

Về đến khu nhà của karasu . Hiori tưởng cậu dắt em về nhà , tự nhiên lại thấy đứng trước một cửa hàng tiện lợi liền thắc mắc hỏi:
" sao không về nhà anh , đến đây chi?"
Karasu: " cũng phải mua tí lương thực chứ ,mà em muốn ăn gì anh nấu ?"
"Gì cũng được" em thản nhiên đáp
Bước vào cửa hàng, trong lúc mua đồ anh có liếc thấy Hiori cứ thường xuyên nghía đến hàng sữa yakult. Thấy thế karasu liền vét sạch số sữa yakult có ở gian hàng mà bỏ vào giỏ. Hiori thấy thế có hơi chấn động, nghĩ chắc karasu chạm mạch rồi hay nghiện yakult giống em ???

Sau khi tính tiền và bước ra khỏi cửa hàng :
Hiori: "anh thích Yakult hả ?"
Karasu: " không ,Cho em hết đó !"
"Gì !sao lại cho tôi?" Hiori khó hiểu
" tại em thích mà" karasu cười đáp
"Sao biết ?" Hiori nghe vậy thì ngại nên chỉ biết cúi gầm mặt hỏi
"Em nên nhớ tôi là bậc thầy phân tích người khác đấy nhé" karasu nở nụ cười đặc trưng

"Cười thấy ghê!" Hiori nói
"Gì ! Nhóc có biết nụ cười này đã đốn ngã trái tim của biết bao cô gái không hả ?" Karasu phản bác
Hai người cứ thế trêu chọc nhau suốt đường về ,và có một bí mật mà không biết khi nào karasu mới biết được . Đó là nụ cười hồn nhiên của Hiori khi nói chuyện với karasu qua lớp khẩu trang . Có lẽ chính Hiori cũng không nhận thức được điều đó, karasu chính là người đầu tiên khiến em vui thế này.....
——————————-hết chap3————————

-Hôm nay vui nên viết nhiều hơn bình thường để mn đọc cho đã nè
-viết vội nên có gì sai mọi người cứ nhắc mình nhé
-mà nếu được thì mọi người có thê cho mình xin một vote nhé , không thích cũng không sao vì chỉ cần các bạn đọc fic của mình là mình vui lắm rồi í 💗
-iu mn nhìu 🫶🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top