Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

𝓲

*Lách cách*

Tiếng đánh từ chiếc máy tính đời cũ đã lâu ,rất lâu rồi chẳng lấy một ai sài, dường như nó quá cồng kềnh và nặng nề để mà mang đi theo. Đối với một nhà báo, thì việc mang cho mình một cái máy tính nhẹ hơn hay một cuốn sổ tay nhỏ thay vì là cả máy.

Kazutora thì khác, anh mãi trung thành với chiếc máy này. Tòa báo Mefi ở giữa lòng thành phố Anh, bèo bạc. Giữa xa hoa lắm đèn màu, tào nhà màu xám xịt nhỏ bé không lấy một chút ấn tượng với bản đề " Nhà Soạn ". Nơi anh làm việc, tay đưa ra nơi cái hòm thư cũ rút tờ báo mới tinh sáng nay.

Không khí sáng vẫn còn hơi sương sớm thoảng qua lại khiến bầu trời có chút the lạnh nơi đầu mũ Flat Cap màu nâu nhạt màu. Cuối thu trời dần chuyển màu tiếp nhận luồng khí lạnh tràn về. Cuối năm nơi những sự kiện chuẩn bị đổ bộ hắn cá năm nay sẽ có kha khá các việc để viết báo đây.

Đẩy cửa bước vào trong ánh đèn vàng và những chồng giấy nằm rải rác xung quanh, chất thành đống chen chân đi qua nơi nhỏ hẹp để vào bên trong nơi làm việc, nơi đây cũng chẳng có mấy người chỉ là hắn và cậu trợ lý nhỏ, mà nhóc con ấy cũng chỉ làm ca sáng. Đến tối khi tin tức nóng lên thì nó lại phải đi làm công việc khác. Khá tiếc khi nó không đi với hắn.

Nghe bảo là ở một tiệm bánh gần nhà, nhưng mà dường như hắn chưa từng đến và ăn thử. Bộn bề toàn là công việc, cứ mãi mê viết nên những tin tức sốt dẻo và nhanh nhất có thể khiến hắn đôi khi quên ăn quên ngủ, có đêm thức trắng để viết. Vì đây là một tòa soạn nhỏ chứ không như các nhà soạn khác. Nó còn phải gánh một số nợ khổng lồ.

Tên khốn béo mập chủ trước trốn đi cùng số tiền và bỏ lại đống nợ. Chẳng ai thèm nán lại ở đây, dần dần rời đi sạch. Chỉ có Kazutora không nỡ bỏ cái thương hiệu này gắn bó với hắn hơn hai mươi năm rồi. Hắn đã ở đây khi mười bốn tuổi.

" Fuyu cà phê "

" Con pha rồi chú lấy đi "

Thanh âm quen thuộc vang lên khiến hắn não nề, phải nhỉ đứa nhỏ thư ký của hắn cứ gọi hắn là chú? Thay vì là anh bọn họ cách như đâu có bao nhiêu. Hình như nó hai mươi ba, xem nào mười tuổi chứ mấy. Hắn chưa già mà, quay phắc về phía em mà khó chịu bảo.

" Gọi anh đi? "

" Không chú lớn hơn con "

Đứa trẻ tóc vàng tay ôm bút đến đặt lên bàn, cái kính to che hết cả khuôn mặt nó chẳng đâu ra đâu. Còn có cái kiểu thời trang gì đâu? Đã Hoodie còn Blazer, có lẽ hắn thật sự quá lỗi thời không theo kịp giới trẻ hiện đại. Nhưng cách ăn bận của Fuyu cứ nhưng nó gom cả đống đồ yêu thích bận lên.

Một tổ hợp chẳng đẹp mặt khi lắm sắc màu, người nhỏ kia tay cầm ly cà phê nóng hổi đến bên bàn đặt xuống, cat bàn tay nó bị cái tay áo dài che phủ , thế này làm sao đánh máy cơ chứ, nắm chặt lấy cổ tay nhỏ, và điều đó thành công khiến nó hoang mang.

" Chú? "

" Yên nào, cổ tay áo "

Xong xuôi vặn áo lên thì thả tay ra, gì cũng đến tay hắn. Cả hai nhìn nhau không nói lời nào, tay cầm lấy bút bi đưa lên chuẩn bị viết thì sực nhớ ra gì đó thì quay lên thấy nó vẫn đứng mà nói nhẹ.

" Làm việc đi, ba giờ anh đi đến nhà hát kịch, hửm hôm nay nơi đó có sự kiện đặc biệt "

" Là gì? À ba giờ con cũng bận nên là con khóa cửa luôn nha "

Fuyu đi lại chỗ mình mà chuẩn bị ăn sáng, nó chỉ mới kịp mua ban nảy chưa khui hộp ra nữa thì Kazutora đến.

Chifuyu tay tách đôi đũa gỗ chuẩn bị chén sạch thì nghe người kia nói vội qua mặt lên, người kia tay chống lên bàn cầm đôi đũa y chang cậu đưa lên không trung mà kẹp lên xuống.

" Mày bận gì??? Ăn à? Nay tiệm bánh Hoa Mặt Trời Bánh Mật giảm giá à? "

" Bận thật đó chú "

Đôi môi nhỏ gồng lên mà cãi với hắn, trong nó như tức giận cố gắng gân cổ bạo biện nhưng thật sự thì biểu cảm ấy dễ thương hơn là xấu xí, khó nhìn. Ừ thì khi tức con người thường lộ mặt chẳng đáng yêu tí nào. Nhưng nhóc con vẫn là nhóc con, đồ con nít.

Nhưng nó có tài, khả năng của nó phải gọi là cực kỳ thính, tin tức nó mang về tỉ lên đúng cao mà còn có toàn tin mới.

" Ừ ừ là bánh Tart khá ngon đó, chà anh thích vị trái cây nhất là việt quất "

Đã bao lâu hắn không ăn một cái bánh ngọt vậy? Không nhớ cũng chẳng muốn nhớ. Mẹ hắn khi còn sống thật sự thích làm bánh, những cái bánh dẫu xấu nhưng chứa đầy tình cảm của bà. Thôi không nghĩ, tay đưa lên xua đi ý nghĩ cũ.

Cứ mãi hoài niệm quá khứ chẳng ít gì hiện tại hắn phải làm việc kiếm sống trong cuộc đời khốn đốn này, chật vật lam lũ mà làm và làm. Viết và viết, cuộc dới Kazutora giỏi nhất là viết, đó là điều hắn phải làm.

" Chú thích? Con mua cho chú "

" Haha anh mua cho mày, để tiền đi. Đừng có mua đồ ăn sáng nữa "

Luôn là như vậy, phần ăn sáng Fuyu luôn mua cho cả hai đến trưa thì nó cũng lại mua, cứ như nó thích hắn ấy? Nghe có vẻ khó tin và hắn cũng chẳng muốn tin tí nào, về vấn đề đồng tính vấn nạn nhức nhối gây bão một thời gian nhưng sau lại bị hoàng gia bác bỏ.

Bất cứ ai tiếp tục nói về việc này, thực hiện việc này đều bị xử chết. Phải là bắn chết, nghe thì có vẻ đau nhưng nó đau thiệt, theo hắn đây nên được khai quật lên chứ không phải chôn vùi nhưng kẻ hèn mọn khốn khổ như hắn chỉ có thể im lặng mà nghe theo.

Có một điều hắn khá buồn là hắn không biết về Fuyu, rất ít thông tin. Em ấy không chịu nói bất cứ gì trừ tên và tuổi nhưng khi nhìn vào đôi mắt nhiệt huyết ấy nên hắn nhận, điều đáng quý nhất ở em với hắn có lẽ là đôi mắt?

Em vô tư vô lo, rất vui vẻ. Luôn mang đến hắn nguồn năng lượng tích cực mỗi khi mệt sau những ngày đi tìm kiếm tin tức, nụ cười của em ấy thật sự tỏa nắng và mang đến hắn liều thuốc. Hắn chưa từng thấy em buồn? Em là bờ vai tựa về dẫu nhỏ nhưng chắc chắn. Hắn may mắn khi có em! Không phải ai mà là Fuyu, hên thật khi các nhà soạn khác không có em.

Câu hỏi trong thâm tâm , tại sao em lại đến nơi đây thay vì các chỗ khác. Nơi khác tốt cho em hơn.

May mắn lớn nhất của cuộc đời hắn khi có đến hai Fuyu, phải thì kẻ hắn tiếp tục nói đến là Matsuno Chifuyu một ca sĩ nổi tiếng với tông nam cao lạ hiếm thấy khiến cậu như cá gặp nước. Mà sự nghiệp cứ lên như diều gặp gió, tung bay trên bầu trời, dù tuổi khá nhỏ. Hình như bằng Fuyu nè. Bâng quơ mà hỏi lên.

" Fuyu biết Chifuyu không? "

Thế đó mỗi lần nói chuyện với thằng nhóc này hắn đặc biệt tăng tính nhẫn nại và kiên nhẫn lên một tầm cao khi mà cách nó trả lời, khiến hắn muốn đấm vào cái mặt đó.

Không Kazutora bạo hành là sai mày phải kiềm chế.

" Ai dạ? Người yêu chú à? "

Tiếng đánh máy ngưng lại, Kazutora nói có chút lớn. Mặt mày hơi hao đỏ, người yêu gì chứ.Cóc ghẻ ăn thịt thiên nga à? Hắn làm gì có cửa đâu.

" Làm gì có , giỡn quài thằng này. Anh đánh mày quá Matsuno Chifuyu ca sĩ đó không biết à? "

" Hể tưởng người yêu chú thì con hướng thú hơn "

" Mắc gì người yêu tao mà mày hướng thú!? "

Kazutora đi lại phía nó đang làm mà nắm lấy lỗ tai kéo lên, nhìn ai kia nhắn mặt lại còn liên tục kêu thả ra thì mới buông tha. Chừa tội nói bậy, ấy vậy mà nó lại ngứa đòn bồi thêm một câu khiến hắn nổi máu.

" Vì kẻ ế lâu năm như chú có người hốt con muốn xem mặt"

" Nè anh đấm mày bây giờ , giỡn mặt hả"

" Con nghĩ chú biết rồi nên nói luôn. Con thích chú "

Hắn không hiểu cảm giác nơi con tim này là gì nhưng nó đập rất nhanh như khi hắn được ăn một món ăn ngon sau một ngày làm việc mệt mỏi, nó dần lan tỏa khắp cơ thể đến cả chân tay khiến nó căng cứng. Đại não chẳng thể nghĩ gì ngoài câu nói của nó. Hắn cảm thấy mặt mình nóng và mồ hôi cũng đang chảy. Có chút bồi hồi muốn được san sẻ cái cảm giác này cho em nhưng rồi lại thôi.

Tay đưa lên đầu em nhẹ xoa đầu, đến rối bù xù thì cúi xuống ấn môi lên trên xoáy tóc thì thầm, không gian ấm áp bao trùm cả hai, bàn tay nhỏ bé níu kéo cánh tay hắn. Kazutora hơi chau mày nhìn em nhưng rồi thả lỏng cơ mặt ra nhẹ nói.

" Quên cái tình cảm ấy đi nhé? "

" Tại sao? "

" Mày còn trẻ sẽ tìm được người mình yêu "

Nâng khuôn mặt em lên ngấm nghía tứ phía , đầu mũi chạm đến mũi em nhẹ lướt qua. Bàn tay nhỏ kéo lấy mái tóc hắn kéo sát gần. Giọng nói em nhỏ nhẹ tênh như hát, chất giọng không hề tồi. Tiếc nuối thật nhỉ?

" Em thích anh. "

" Quên đi nè, hãy kiếm một cô gái xinh đẹp trẻ trung. À cuối tuần quảng trường thành phố có lễ hội đó, ăn bận đẹp vào và đến đó nhé? thêm một đóa hoa hồng chúc em thành công "

Vội vàng buông tay chỉ sợ nếu tiếp tục nắm sẽ không nỡ buông.

" Chú có đến không? "

" Có lẽ "

Nhưng chú nói dối ngày hôm đó chú không hề đến. Chifuyu tay cầm đóa hoa nhỏ bỏ vào thùng rác, rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top