Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19. Người đánh cờ và quân cờ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao người lại thả tên đó ra như thế chứ? Dù không phải làm hại anh ấy, nhưng tên đó đã tự ý đột nhập vào nơi bị cấm lẽ ra phải nhốt tên đó chứ!! Chỉ vì đám người gia tộc Kaedehara đó mà người dễ dàng chịu cúi đầu để bọn chúng muốn làm gì thì làm sao?"

Shogun tức giận phản bác, sau khi Scaramouche ngất xỉu là chính cô bắt cái tên Kazuha đó lại. Nhưng không ngờ cái đám Kaedehara kia lại dám uy hiếp hoàng thất muốn thả người. Cô đương nhiên là người không đồng ý nhưng mẹ cô lại làm theo ý bọn chúng. Nói chuyện không tức giận là chuyện không thể.

Quan hệ giữa hoàng thất và gia tộc Kaedehara bao giờ cũng gay gắt. Năm trăm năm trước Kaedehara chỉ là người hầu cỏn con trong cung. Vì bồi thường cho sự cố năm đó đám người Kaedehara được lời liền muốn leo lên đầu hoàng thất mà ngồi. Mấy năm nay vẫn luôn âm thầm chống đối hoàng thất. Shogun đương nhiên không ưa nổi cái đám người Kaedehara.

Makoto cũng hiểu vì sao Shogun lại có thái độ gay gắt đến thế. Thở dài một hơi, chuyện này cô không quyết người quyết chỉ có Ei. Nói về phần cứng đầu thì Ei, Shogun hay Kuni ai cũng đều cứng đầu có nói thế nào thì cũng chẳng lay chuyển.

Makoto: "Shogun à con bình tĩnh trước đã có gì mình từ từ nói ha."

Shogun: " Nhưng..!"

Shogun rất tức tối, muốn nói lại bị Ei dành mất.

Đôi mắt kiên định lạnh lùng như thường ngày. Ý định của Ei chẳng ai có thể rõ hơn chính cô được.

"Chẳng có ai có thể leo lên đầu ta chơi đùa được, ta làm theo bọn chúng không phải vì ta sợ chúng, để chúng thong dong muốn làm gì thì làm. Con nên nhớ rõ gần ta là ai, chỉ cần ta muốn bắt thì bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp nát Kaedehara!"

Khuôn mặt không mấy cảm xúc, đôi mắt màu tím sắc lạnh từ trong lời nói đều toát ra là kẻ bên trên có quyền uy. Chẳng thể nghi ngờ được khi Ei lại chính là lôi thần của Inazuma.

Kẻ cầm quyền của vĩnh hằng không phải là một sự tồn tại cho có. Vĩnh hằng chính là mãi mãi muốn có sự vĩnh hằng đương nhiên sẽ không để bất cứ thứ gì có thể chen ngang cắt đứt được sự vĩnh hằng.

Hơn nữa Raiden Ei là thần còn Kaedehara chỉ là một gia tộc.

Ei: "Shogun con nên biết rằng người đánh cờ và quân cờ có vị thế như thế nào. Chúng ta là người đánh cờ bọn họ chỉ là quân cờ."

"Bọn chúng cũng chỉ có thể dãy dụa dưới con mắt của ta mà không thể làm gì khác."

Shogun cũng chẳng nói gì nữa, âm thầm có suy xét trong lòng mình.

...

Vào canh năm, mặt trời chưa hoàn toàn ló dạng. Ánh sáng cuối chân trời sáng tỏ, trời xanh quang đãng, không khí buổi sớm trong lành dễ chịu. Sương sớm phủ một mảng mơ hồ nhưng đường phố bấy giờ đã có người đi người tới. Tiếng chợ sớm yên bình đến lạ, cạnh chợ là bến cảng cũng đông đúc không kém. Những hàng cá tươi vừa mới đánh bắt rất nhanh chóng được thương nhân chọn lựa đem bán.

Mùi của biển, của cá bay trong gió cảm giác quen thuộc. So với Inazuma mà Scaramouche biết thì ở đây hoàn toàn khác. Một nơi vĩnh hằng nhưng lại tự do..

"Đây ạ!"

Aether đội chiếc nón *kasa lên cho Scaramouche.

"Tôi nghĩ cái nón này rất phù hợp với người đấy ạ." - Aether

"Đúng vậy, đúng vậy rất đẹp!" - Paimon

"Đừng dùng kính ngữ với ta khi ở bên ngoài như thế!" Scaramouche kéo nón xuống che khuôn mặt đỏ bừng ngại ngùng.

"Hihi, bây giờ chúng ta đi thôi!"

Aether nắm lấy tay Scaramouche kéo hắn đi. Scaramouche cảm nhận được không khí nô nức của lòng chợ sớm người mua kẻ bán tấp nập dù chỉ mới rạng sớm.

Scaramouche: "Này, ngươi định đi mua gì vậy?"

Paimon: "Tên ngốc đầu vàng muốn mua món quà lưu niệm gì đó cho người đặc biệt đó!"

Scaramouche: "Quà sao?"

Aether: "Nghe nói ở Inazuma có bán đồ ăn vặt rất nổi tiếng, tôi muốn mua một chút nhưng hôm qua đến trễ nên đã hết mất rồi. Món đó bán rất đắt hàng chỉ trong một sáng đã hết rồi. Nên nay tôi quyết định đi sớm chút."

Scaramouche: "Đồ ăn vật?"

Paimon: "Đừng nói là cậu chưa bao giờ ăn nó đấy nha, không phải chứ cậu là thái tử của Inazuma cơ mà!"

Scaramouche: "Ta không được phép ăn những thứ như vậy, tất cả thứ ta ăn đều được đầu bếp trong cung tự làm mà thôi."

Từ khi Scaramouche đến đây dường như mọi thứ hắn ăn và uống đều rất khắt khe, chọn lọc kỹ lưỡng. Toàn là những thứ đồ đắt đỏ bổ dưỡng, những thứ hắn chưa từng thấy trước đây. Tất cả đều do một tay đầu bếp trong cung làm. Hắn chưa thử thứ mới mẻ gì cả.

Paimon cảm thấy tiếc cho Scaramouche, bày ra vẻ mặt "ôi đứa trẻ đáng thương".

Paimon: "Ầy...xem người giàu nói chuyện kìa, thật đáng thương..."

Scaramouche: "..."

Paimon: "Haizz...thật là đáng thương thế gian rất nhiều mỹ vị nhưng đáng tiếc cho cậu quá đi."

Paimon bày ra vẻ mặt thông cảm, lắc lắc đầu đặt bàn tay lên vai Scaramouche.

Scaramouche: "Một là câm miệng, hai là ta sẽ bâm ngươi ra thành trăm mảnh!"

Scaramouche dùng tay bóp miệng Paimon lại, dù miệng nở nụ cười nhưng đầy ngụ ý đầy sát khí.

Paimon: "Au au au...tôi xin lỗi..hic..hic!"

Aether dẫn Scaramouche đến một cửa tiệm bán bánh. Một chiếc tiệm nhỏ xinh xắn đã có lát đát vài người đang đứng chờ ngoài cửa tiệm. Cả bọn cũng nhanh chóng vào chỗ xếp hàng. Khi mà cả bọn mải mê nói chuyện từ phía xa một bóng hình đi đến gần.

Scaramouche cũng chú ý đến người đó đang tiến bước về phía họ. Sợ bị phát hiện Scaramouche kéo chiếc nón kasa che phủ nữa khuôn mặt hắn. Người đi đến là một người đàn ông, người đó vảy tay về phía bọn họ.

"Hey, Aether cậu ở đây à?"

________________

#kazuo: có lẽ sẽ rất lâu tôi ms quay lại viết truyện tiếp đc.

*nón kasa có nhiều loại nhưng loại Scara mang là Takuhatsugasa. (Hình ảnh bên dưới)

*T tạm thời chưa có beta fic mn đọc tạm có từ nào sai thì góp ý vs t nhiều lúc mấy từ đơn giản t cũng sai đc nữa vì t cx hay ẩu lắm, góp ý thân thiện thì đón nhận ko thì t block. Xin cảm ơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top