Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

1

" Trông căn trọ này cũng đẹp phết, đầu giống như những căn trọ bị ma ám trong phim kinh dị đâu "

Kazuha năm nay là sinh viên năm nhất, cậu vốn không định thuê căn trọ này đâu nhưng do số tiền không đủ chi tiêu mà cậu muốn thuê một căn trọ vừa rẻ vừa gần trường đại học nên không còn lựa chọn nào khác ngoài căn trọ này.

Thực ra thì nhà Kazuha không nghèo mà ngược lại còn giàu khủng khiếp. Số tiền của gia đình cậu đủ nuôi mấy đời mà không cần làm gì.

Cái ngày mà cậu nhận giấy báo trúng tuyển vào trường đại học Teyvat. Thì cậu đã xin bố mẹ được chuyển ra trọ để sống. Vốn nghỉ hai người sẽ không đồng ý vì cậu là đứa con duy nhất trong nhà mà lại là con trai nên họ sẽ nhiệt liệt phản đối, nào ngờ họ lại đồng ý vì họ không muốn thằng con mình ỷ lại vào bố mẹ. Họ muốn cậu tự sinh tự diệt, để cậu khi gặp khó khăn thì có thể tự mình đứng lên. Họ chu cấp cho cậu một số tiền nhỏ và đá cậu ra khỏi nhà.

Thực ra thì cậu khá sợ ma nhưng khi vì tiền thuê trọ rẻ hơn bất kì căn trọ khác nên cậu đánh chấp nhận.

Cậu tự trấn an bản thân mình là không hề có ma chỉ là tưởng tượng nhưng khi tới lúc nhận căn trọ thì cậu vẫn khá run. Cho tới lúc thấy căn trọ như bao căn trọ bình thường khác thì cậu mới yên tâm.

Bước vào căn trọ là một hương thơm nhẹ mùi hoa oải hương và gần đó là một cậu trai với mái tóc màu chàm che tai cùng đôi mắt màu chàm mang đầy sự bí ẩn.

Vừa nhìn thấy anh thì cậu đã cất tiếng chào hỏi. Nhưng hình như là có vẻ như anh đang đeo tai nghe nên không nghe thấy cậu. Cậu thấy vậy thì không nói gì nữa lặng lẽ mang đồ vào tìm phòng nào còn trống và dọn dẹp đồ vào. Xong chuyện thì cậu ra lại chỗ anh vào giới thiệu bản thân mình 1 lần nữa

"Xin chào, tên tôi là Kaedehara Kazuha mong sau này được bạn giúp đỡ."

Bây giờ chàng trai đó mới để ý đến Kazuha, anh tháo tai nghe xuống và nhìn . Vừa nhìn thấy Kazuha thì anh có phần khựng lại nhưng sau đó thì vui vẻ nói với cậu

-Trông nhóc thế này thì có vẻ như là sinh viên năm nhất nhỉ, anh đây sinh viên năm ba đấy gọi một tiếng "Tiền bối" xem nào.

Cách nói chuyện của anh có phần hơi khinh cậu nhưng cậu vẫn thực hiện lời anh vừa nói

"Xin chào tiền bối ạ, mong anh sau này sẽ giúp đỡ em ạ"

Nghe thấy thế thì anh cười một nụ cười không thể nào khinh bỉ hơn và nói : " Anh đây tên Kunikuzushi, rất vui được gặp nhóc ".

Vừa nghe thấy tên anh thì đầu cậu đau như búa bổ, trong đầu cậu bỗng xuất những ảo giác sau đó thì cậu ngất đi, Kuni chạy tới với vẻ mặt lo lắng, anh cố kéo cậu về phòng, đặt cậu lên giường và kiểm tra nhiệt độ cho cậu.

Quả nhiên là cậu đã bị sốt, cái việc mà đi trong thời tiết nắng nóng kéo dài thì bảo sao không sốt cho được.

Trong cơn mơ cậu thấy một chàng trai mái tóc màu chàm luôn luôn tìm cách trêu cậu,trông rất giống Kuni nhưng giọng nói có vẻ nhẹ nhàng hơn. Bỗng phong cảnh thay đổi, cậu hiện tại đang ở dưới nước trên người mang bộ trang phục của tân lang, bên trên là tiếng hô hoán của mọi người đang tìm cách cứu cậu lên, phong cảnh lại thay đổi một lần nữa cậu đang đứng trước mộ của một chàng trai, xung quanh là những tiếng khóc la, những câu hỏi vì sao lại không cứu cậu, vì sao lại không nhận ra cậu nó liên tục ám ảnh cậu, rồi bỗng từ đâu có một linh hồn bay tới bóp lấy cổ cậu kêu cậu đền mạng.

Ngay lúc cậu nghĩ là mình sẽ chết thì cậu choàng tỉnh giấc, vốn giấc mơ này đã theo cậu từ bé nhưng trong những năm rồi thì không còn xuất hiện nữa. Bây giờ xuất hiện lại thì không biết có phải là có ý gì không.

Đang chìm trong những suy nghĩ thì Kuni bước vào trên tay là một bát cháo và một liều thuốc. Có vẻ như sau khi đưa cậu lên giường thì anh đã đi mua thuốc và nấu cháo cho cậu . Cậu rất cảm kích vì những hành động anh làm cho cậu.

Đặt bát cháo và liều thuốc xuống bàn anh ngay lập tức tặng cậu những lời nói yêu thương

- Này nhóc, sao bản thân mình mà không biết lo cho hả nhóc có biết là đi dưới cái thời tiết này mà không đội mũ thì dễ bệnh cỡ nào không hả. Nếu như trong căn trọ này có mình nhóc thì ai lo cho nhóc đây. Lo ăn mà dưỡng sức đi từ giờ cho tới lúc khoẻ thì nhóc không được đi đâu hết.

Nói rồi anh đưa cho cậu bát cháo, nhưng có vẻ là vì bệnh nên hiện giờ cậu dường như không thể cầm nổi bát cháo.

Anh thấy vậy cũng đành bất lực cầm bát cháo lên múc, thổi nguội và đút cho cậu ăn.

Bây giờ cậu mới để ý, vốn nhìn xa thì trông anh đã rất đẹp rồi nhưng nhìn gần thì đúng là một mĩ nhân.

Da thì trắng mịn, môi mỏng, mắt to, lại còn là một người tốt bụng nữa chứ. Cậu hỏi anh :

- Anh này

- Gì? Anh giương mắt lên nhìn cậu.

- Em muốn hỏi là tại sao anh lại tốt tới mức mà lại giúp một đứa gặp nhau còn chưa được một ngày vậy?

- Thế nhóc nghĩ nếu có một người bị ngất mà chỉ có mình mày ở đó thì mày sẽ làm gì?

- Tất nhiên là giúp họ rồi.

- Đúng rồi đấy, với lại thì ta cũng không muốn phải thấy một cái xác chết ngay trong căn trọ đâu.

- Thế vậy từ giờ em có thể gọi anh là Kuni hay không.

Vừa nghe tới đó thì sắc mặt anh thay đổi, anh đe dọa rằng nếu cậu mà nói như thế một lần nữa thì anh sẽ không nương tay mà đập mặt cậu xuống sàn.

Nói thì nói thế thôi chứ cậu để ý rằng trên tai anh đang đỏ ửng lên, có vẻ là anh đã đồng ý rồi đó.

Uống thuốc xong thì cậu được anh bảo nghỉ ngơi, cậu cũng vâng lời làm theo.

Đợi đến lúc cậu ngủ say anh lại gần xoa đầu cậu, nhìn cậu mà nói

- Cũng lâu rồi nhỉ cuối cùng ta cũng gặp lại nhau

Lần đầu viết dùng từ còn sai khuyên lúc đọc thì đừng mang theo não, mà lần đầu viết dài như thế nên sợ ko ai xem
28/5/2023

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top