Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

chuyện tình yêu

Như mọi người đã biết, Choi Wooje của chúng ta dựa vào ba ưu điểm để trở thành một streamer ẩm thực: em ăn trông rất ngon miệng, không kén ăn và dễ dàng nói chuyện cùng.

Ngay cả khi món bibimbap người khác ăn ở cửa hàng không có mùi vị gì, em cũng chỉ miễn cưỡng ăn hết dưa chuột muối vì không muốn lãng phí, rồi cười ngượng nghịu nói rằng nó có vị như cơm trắng.

Bánh rán của cửa hàng nổi tiếng trên Internet ngọt đến mức em không thể ăn được, nhưng em vẫn ép mình nuốt xuống, rồi gượng cười và nói rằng siro đang chảy trong máu mình.

Nhưng biểu cảm biến mất lập tức nói lên tất cả!

Thế quái nào mà lại nỡ kéo em tới phòng tập gym chứ?

Ah? Chỉ dựa vào dễ thương thôi là chưa đủ sao?

Híc... Nhóc con này! Chúng ta nên làm gì bây giờ?!

Hiện tại Choi Wooje đang ngồi trên ghế trong trường quay rất thoải mái, nhìn cameraman của mình và giám đốc đang cãi nhau kể từ khi họ quyết định tạo tài khoản này, nhưng mâu thuẫn hiện tại không đơn giản như việc ăn gì hay nhận hợp đồng gì. Sự việc bắt đầu từ việc cameraman bị ám ảnh bởi một blogger thể hình tên Oner cách đây vài ngày.

Có thể là vì cơ lưng rộng đầy quyến rũ, hay cơ lưng săn chắc đầy cuốn hút, sự cuồng nhiệt của cameraman đối với Oner không kém gì những fan nữ thích ngắm nhìn những anh chàng đẹp trai cơ bắp.

Là một người đam mê mang theo máy ảnh để quay video hoặc ngồi trước máy tính chỉnh sửa video và hầu như không tập thể dục, sự ngưỡng mộ và ghen tỵ của cameraman đối với thân hình như vậy không thể diễn tả bằng lời. Tội nghiệp Choi Wooje, em đã chán nghe cậu ta nói về chuyện này từ lâu rồi nên bây giờ em không khỏi ngạc nhiên khi thấy cameraman vừa ăn vặt vừa chỉnh sửa video và thở dài trước thân hình cơ bắp của người đàn ông ấy.

Chuyện này xảy ra vào sáng nay. Cameraman biết rằng blogger thể hình yêu thích của mình đã quay một video để thông báo rằng phòng tập của anh đã sẵn sàng mở cửa kinh doanh và sẽ có chương trình khuyến mãi lớn trong ba ngày tới vậy nên cậu ta nóng lòng muốn dẫn Choi Wooje tới đăng ký cũng như ghé thăm nơi làm việc của blogger mình thích.

"Nhưng mà không phải hôm nay tụi mình phải đến cửa tiệm bánh ngọt để thử món tart trứng socola giòn mới và ốc quế socola thô sao ạ? Sao anh lại muốn đến phòng tập gym cơ chứ?" Choi Wooje bĩu môi bất mãn và phồng má theo thói quen: "Anh có đang thiên vị không đó?"

"Sao mà có thể coi đây là thiên vị được? Cửa tiệm tráng miệng đó ở gần phòng tập gym mới mở của anh ấy nè. Chỉ là thay đổi vị trí tí thôi."

"Được rùi, thế mình đi phòng gym trước đi ạ." Choi Wooje dù chưa từng biết đến blogger này nhưng em vẫn hiểu được cảm xúc của fan. Suy cho cùng thì, những fan của em cũng là một nhóm người rất nhiệt tình và thú vị.

Điều kiện đường xá hôm nay rất tốt, thời tiết trong lành và không bị kẹt xe nên họ đến phòng gym rất nhanh. Sau khi đặt tất cả các thiết bị quay phim lên xe, cameraman kéo Choi Wooje đi và tiếp tục nói về những benefit mà fan sẽ có được trong hôm nay tuyệt như thế nào.

"Không chỉ thiết bị hiện đại, rẻ mà chính Oner cũng sẽ hướng dẫn và tập luyện cùng anh trong suốt một năm đó."

"Partner luyện tập cùng anh á hả?" Choi Wooje nghe vậy bỗng nhiên cảm thấy rất có hứng thú: "Cái ông chủ phòng tập này biết thu hút mọi người ghê."

"Nhưng mà tiếc ghê, cái việc dạy một-một và trở thành partner cùng luyện tập như này như chơi xổ số vậy đó, chỉ có mỗi một suất thôi. Chắc là anh sẽ không thắng được, nhưng mà... Nếu anh thắng thì anh sẽ đủ sức để mở được cửa phòng tập đôi." Cameraman nói rồi vỗ vai em. Choi Wooje ngập ngừng nhìn cậu ta, cuối cùng đành gật đầu cho có lệ.

("双开门了" - "open double doors" theo mình hiểu thì không phải idioms nhưng cụm này mang ý nghĩa là đạt được một thành tựu lớn hơn hoặc mở ra cơ hội mới, lớn hơn trong tương lai; "mở cửa đôi" ở đây có thể hiểu là đạt được quyền lợi hoặc sẽ có cơ hội đặc biệt hơn trong tương lai.)

Có rất nhiều fan đến phòng gym ủng hộ và cũng có nhiều người đến để xem các blogger có tiếng trong dịp khai trương. Cameraman đã chạy đi đâu mất. Choi Wooje chật vật chen ra khỏi đám đông và ngồi trên chiếc ghế dài cạnh cửa. Sau khi đã lựa một chỗ ngồi thật thoải mái, em lấy từ trong túi quần ra một túi nhỏ đậu phộng da cá vị rong biển, từ tốn ăn. Em đang ở phòng gym nhưng suy nghĩ đã lang thang đi rất xa. Sẽ không có nhiều người ghé tiệm bánh trong ngày ra mắt món bánh tart trứng socola giòn này đúng không nhỉ...?

Ngay sau đó, cameraman đã vô cùng hứng khởi đặt mua vé thường niên chạy tới nắm lấy tay Choi Wooje, bảo rằng sắp bắt đầu rút thăm may mắn rồi.

"Em hãy thắng giải nhì để được một chiếc tủ lạnh nhỏ nhé. Studio của chúng mình thật sự rất cần cái tủ lạnh này." Với sự nài nỉ hết mình của cameraman và lời hứa sẽ pha đồ uống lạnh cho em vào mùa hè, Choi Wooje đã gia nhập biệt đội bốc thăm may mắn này.

Vốn dĩ Choi Wooje đã đồng ý đổi giải một năm được hướng dẫn và luyện tập với cameraman nếu em thắng, nhưng khi Choi Wooje đang đứng phía trước, em nhìn vào tờ phiếu có số 1 in trên đó, rồi nhìn lên. Người đàn ông cơ bắp kia đứng trước quầy bốc thăm may mắn hỏi, "Vậy tôi có thể lấy chiếc tủ lạnh nhỏ được không?"

Khoảnh khắc nhìn thấy số 1 trên tờ giấy, các nhân viên đã rất phấn khích. Bản thân blogger cũng nhanh chóng lấy súng phun ra chúc mừng, những hạt kim sa lấp lánh rơi khắp người Choi Wooje. Những hạt kim sa còn dính trên mặt em chưa kịp lau đi đã bị blogger kéo vai sang một bên để chụp ảnh.

Cameraman ghen tỵ đến mức muốn gãy cả hàm đã không giành được chiếc tủ lạnh nhỏ mà Choi Wooje hằng mong ước.

Khi chụp ảnh nhóm, Choi Wooje vẫn còn một vẻ mặt ngơ ngác đó và trông em hoàn toàn ngờ nghệch. Sau khi biết mình đã thắng được giải thưởng lớn là được hướng dẫn và tập luyện cùng trong một năm, em đã quay đầu lại nhìn Oner đang ôm mình mỉm cười, chỉ có thể giơ hi và nở một nụ cười lịch sự.

Sau phần tự giới thiệu ngắn gọn, Choi Wooje nhìn Moon Hyeonjun, người đã nhiệt tình trao đổi thông tin liên lạc với em và cũng đang nghiêm túc lên kế hoạch tập luyện. Em nuốt xuống những lời sắp thốt ra: "Giải thưởng lớn này thực sự không thể đổi thành một chiếc tủ lạnh nhỏ sao ạ?"

Bởi vì Choi Wooje đã lãng phí hầu hết thời gian ở phòng gym sau khi trúng giải thưởng lớn nhất nên khi đến cửa tiệm bánh ngọt, họ đã bán hết bánh tart trứng socola giòn mà chỉ còn lại kem ốc quế socola thô.

Hôm nay phải thay đổi kịch bản thôi. Choi Wooje và cameraman mỗi người tay cầm một cây kem ốc quế, vừa ăn vừa suy nghĩ xem nên chọn cửa tiệm nào trong số những cửa tiệm nghĩ đến để thay thế.

Cơ mà có vẻ như họ không còn phải lo lắng về vấn đề đó nữa rồi, vì nhân viên vận hành tài khoản đã gọi cho họ và hỏi: Sao hai người không bàn bạc với tôi trước khi làm việc với một blogger lớn như vậy hả?? Đây thực sự là một ý tưởng hay đó, nhưng hai người đang ở đâu vậy hả? Bây giờ tôi qua chỗ hai người hay hai người qua chỗ tôi?

Choi Wooje và cameraman nhất trí quyết định quay lại studio và mua một ít pilaf mang về.

Thật đáng tiếc khi bam điều hành đã đánh giá quá cao sự nhảy cảm về độ nổi tiếng và sức ảnh hưởng của Choi Wooje cũng như cameraman luôn đi theo em khi nhìn vào lượng truy cập trên mạng. Cả hai thực sự chỉ đến đó để tham gia cuộc vui, còn Choi Wooje thì thực sự vừa giành được giải thưởng.

Hôm nay, Choi Wooje đã xuất hiện trong rất nhiều blog của các blogger khám phá cửa hàng, các blogger thể hình, video của những người bình thường, và cả trong những bức ảnh trên mạng xã hội của chính blogger Oner. Em thực sự không có ý định tập luyện gì cả, mà chỉ muốn một chiếc tủ lạnh mini thôi sao?!

"Hóa ra mọi người xem việc livestream mukbang như một công việc còn em thì lại xem đó như một sở thích..."

Nhưng từ lúc anh đăng ảnh và em nhận ra, đến lúc lượng tin nhắn gửi đến em tăng vọt và cả lượng người theo dõi cũng tăng vọt thì em phải biết nắm bắt cơ hội này, Choi Wooje!

Nhưng... tui thật sự không muốn tập thể dục đâu... Choi Wooje ngậm một miếng chả giò trong miệng và ngẩng đầu lên nhìn trời. Bộ cái khối tài sản khổng lồ này bắt mình phải kiệt sức trong phòng gym mới có thể có được hả...

("接住泼天的富贵" - "catch this overwhelming wealth" mang ý nghĩa khuyến khích hoặc kêu gọi ai đó hãy biết tận dụng cơ hội để đạt được sự giàu có vượt trội. ở ngữ cảnh này là wooje đang nghi ngờ về việc bản thân mình có cần phải nỗ lực đến mức kiệt quệ để có được cái này không.)

Đương nhiên là ông trời sẽ không buông tha cho bé heo con tội nghiệp chỉ muốn lặng lẽ làm người chuyên livestream mukbang rồi, bởi vì công ty thân yêu của em nhận được điện thoại từ trợ lý của Moon Hyeonjun, hỏi về dự định hợp tác của đôi bên.

Vì điều kiện đối phương đưa ra quá tốt nên cấp trên đã thuận tay "bán" Choi Wooje đi luôn. Cameraman vốn là một người chính trực, nhưng khi nhận ra mình có thể được blogger thể hình yêu thích đối xử đặc biệt khi đến phòng gym, cậu đã rời khỏi liên minh bảo vệ Choi Wooje và gia nhập biệt đội bán heo con bất hợp pháp.

Để bảo vệ quyền tự do ăn uống của mình, Choi Wooje đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời, tại sao mình không thể luyện tập với anh ấy một ngày và rủ anh ấy đi ăn cùng mình một ngày nhỉ?

Moon Hyeonjun đã gặp phải khủng hoảng lớn trong sự nghiệp làm blog của mình, bởi vì đây là lần đầu tiên anh ngồi ăn đồ ăn nhanh với một người ăn uống trông ngon lành đến thế. Thật là không dễ gì khi ngồi ăn cùng với một blogger đáng yêu như vậy và phải tính toán lượng calo để kiểm soát lượng thức ăn nạp vào đúng không? Hơn nữa, chắc là sẽ không có vấn đề gì lớn nếu anh chỉ ăn và tập luyện thật chăm chỉ nhỉ?

Kế hoạch phục hồi sau những bữa ăn thịnh soạn và những buổi phát sóng, cùng với những lần ăn uống thỏa thích hàng tuần đều có lượt xem cao và có xu hướng tăng liên tục trong những tháng gần đây. Tuy nhiên, vlog có nhiều lượt xem nhất chính là vlog mà tài khoản của Choi Wooje đăng hai lần một tuần - Khổ luyện tại phòng gym cùng Zeus.

"Anh thật là tệ mà!!" Choi Wooje đã phàn nàn rất nhiều lần trong phần tổng kết của vlog: "Ảnh tồi kinh luôn á! Ảnh lén lút tăng độ kháng của máy chạy bộ lên. Mọi người có biết việc điều chỉnh từ 8 lên 12 và chạy trong vòng 40 phút khiến tui tổn thương như thế nào không?"

Moon Hyeonjun thực ra lại thấy thích những lời phàn nàn kiểu như này, gần như là làm nũng hờn dỗi vậy. Dù sao thì sau vài tháng gắn bó, làm việc chung họ đã trở nên thân thuộc với nhau. Hôm nay, Moon Hyeonjun cũng nhận được tin nhắn từ Choi Wooje, em thần bí nói với anh rằng có một nhà hàng rất tuyệt vời mà họ có thể đến ăn thử. Moon Hyeonjun vui vẻ nhận lời, vì gu ẩm thực của Choi Wooje thực sự rất tinh tế.

Tuy nhiên, vì món signature của nhà hàng này là các món tráng miệng và đồ chiên, nên Choi Wooje, người đã bỏ lại bạn bè mình để lén lút ra ngoài hẹn hò với Moon Hyeonjun lại bị kéo vào phòng tập gym sau bữa tối.

"Anh đang lấy oán báo ân đó!" Choi Wooje lại leo lên máy chạy bộ và vung tay phản đối.

"Anh cũng không thể làm gì khác mà, vì hôm nay em ăn quá nhiều rồi." Moon Hyeonjun không ngần ngại đưa tay sờ cái bụng tròn của Choi Wooje: "Một phần sườn nướng, hai viên kem,..."

"Được rồi, được rồi... Em hiểu rồi..." Choi Wooje vội vàng cắt ngang và ngừng ăn những chiếc bánh tart trứng, mousse, cá ngừ nướng, tôm chiên, gà chiên và sườn cừu chiên thảo mộc còn lại.

"Liệu một blogger ẩm thực có thực sự bỏ lại cameraman và ăn một mình không nhỉ?"

"Bởi vì việc được ăn cùng anh thú vị hơn nên anh cameraman hay tranh thủ lấy mấy món ngon từ em lắm." Choi Wooje cũng không che giấu suy nghĩ của mình. "Tuần tới anh tính ăn gì cho bữa thưởng thế ạ? Em muốn thử tự tay làm một chiếc mousse. Anh có muốn ăn cùng em không?"

"Đương nhiên rồi, anh còn mong đôi ta có thể cùng nhau ăn trong tương lai."

"Hỏ? Anh vừa nói gì?" Choi Wooje lau mồ hôi trên trán trong khi chăm chỉ chạy đều trên máy chạy bộ. Em đã cảm thấy chóng mặt chỉ sau chưa đầy mười phút.

"Rõ ràng là anh đưa em đi tập thể dục mà sao mặt em vẫn cứ tròn thế này?" Rõ ràng đó chỉ là suy nghĩ của anh, nhưng đột nhiên anh không thể nói được. Moon Hyeonjun sờ mũi, chỉ có thể cứng ngắc đổi chủ đề.

"Do anh dạy không tốt đó." Dựa trên nguyên tắc cơ bản thì, thà làm người khác phát điên còn hơn là lãng phí thời gian và tự làm tổn thương chính mình, Choi Wooje đơn giản dừng máy tập elip lại và nói một cách tự tin: "Hơn nữa, em thực sự không có thích thể thao."

"Okay... đó là vấn đề của anh..." Thấy Choi Wooje nói vậy, Moon Hyeonjun chỉ có thể mỉm cười nhún vai: "Nhưng lần sau đừng có đổ nước trái cây vào bình và mang vào phòng tập khi thấy tụi anh uống đồ uống màu nhé. Em có thể trực tiếp uống nước thể thao của anh."

"Em bị camera lừa á. Em thực sự nghĩ rằng mọi người đang uống nước cam."

"Vậy thì em giải thích thế nào về việc bột protein biến thành trà sữa socola đây?"

"Ò... Em sơ ý làm đổ cốc nước của anh, mà lúc đó cũng vừa lúc trà sữa được ship tới, dù sao thì màu sắc cũng giống nhau mà."

"Ồ thế thì cảm ơn em nhiều nhé."

"Hông có chi nè." Choi Wooje chớp mắt, cố lấy cớ đi vệ sinh để trốn khỏi phòng gym, nhưng Moon Hyeonjun đã nhìn thấu em nên đã túm lấy gáy em một cách kiên quyết, hoàn toàn nắm giữ số phận của Wooje. Nhưng anh không thể chịu nổi trước đôi mắt ba phần uất ức, ba phần trống rỗng và bốn phần tuyệt vọng của Choi Wooje, nên chú heo con lươn lẹo vẫn chạy được ra khỏi phòng tập.

Sau đó, họ bị fan phát hiện khi đi dạo cùng nhau, bị chụp ảnh và bị nghi ngờ là đang hẹn hò, nhưng đó là một câu chuyện khác.

Có rất nhiều fan CP, nhưng việc họ có thích xem không cũng không thành vấn đề. Sau tất cả thì em ăn rất ngon. Đây là thái độ của Choi Wooje, người đang ăn gà rán do Moon Hyeonjun mua và thỉnh thoảng nói với anh: "Anh có ở đó hông?" và chạm vào cơ bụng của anh.

Tuy nhiên, sự phát triển của một mối quan hệ luôn diễn ra từ từ và tự nhiên. Mối quan hệ mập mờ này đã dần dần biến chất sau khi một đoạn video ngắn về cái ôm của hai người được lan truyền rộng rãi vào một ngày nọ.

Cuối cùng sau khi thoát khỏi phòng tập, em đã dành một nửa thời gian để thư giãn tại đây. Choi Wooje, người không bao giờ thích nâng tạ và chỉ thỉnh thoảng mới tập thể dục nhịp điệu, đột nhiên kêu lên đau đớn khi duỗi người và bắt đầu ôm lấy chân mình.

Điều tệ nhất là hôm nay cameraman, người luôn làm biến chỉnh sửa video đã bắt đầu livestream và chuẩn bị quay video. Nhưng em lại gặp phải sự cố bất ngờ này, sợ hãi đến mức suýt làm rơi điện thoại xuống đất.

Chính Moon Hyeonjun đã kịp thời xử lý tình huống này. Suy cho cùng thì dù đang tập nhưng  ánh mắt của anh vẫn luôn dính chặt vào người Choi Wooje. Ban đầu anh chỉ nghĩ đó là căng cơ thông thường nhưng dù anh đã xoa bóp bắp chân cho em nhưng em vẫn nói là rất đau, điều này không đúng. Những vấn đề liên quan tới thân thể không phải là chuyện nhỏ, nên xem xét thật nghiêm túc.

Vì vậy trong khi những người khác trong phòng gym vẫn còn đang theo dõi, Moon Hyeonjun đã ôm Choi Wooje chuẩn bị xuống lầu để bắt taxi đến bệnh viện.

"Chuyện này hông tốt đâu anh ơi!!"

"Để em tự đi đi mà!!"

"Hông cần ôm đâu, thật sự hông cần ôm mà!!!"

"Không nghiêm trọng tới thế đâu anh ơi, thả em xuống!!!"

Nhìn thấy mọi người xung quanh đều lấy điện thoại ra, em lại tưởng rằng vẫn còn đang livestream, Choi Wooje biết mình có thẻ sẽ không còn một chỗ đứng nào trên Internet nữa.

Choi Wooje, người đã hoàn tất cuộc kiểm tra sức khỏe và được điều trị mát xa tại bệnh viện, đã ngủ thiếp đi trên vai Moon Hyeonjun. Moon Hyeonjun cảm thấy muốn cắn vào má Choi Wooje ghê, nhưng đột nhiên anh nhận ra có điều gì không ổn.

Nhưng trông em ấy có vẻ tốt bụng nhỉ?

Sự bốc đồng lấn át suy nghĩ, và khi không có ai xung quanh trong phòng bệnh, Choi Wooje, người vừa mới chợp mắt một lát, bị đánh thức bởi một cú cắn... Sau đó, Choi Wooje cắn lại người ta nhưng lại cắn trúng khóe miệng của người đó.

Tin tốt: Cơn đau chỉ là do khởi động sai cách và sẽ hết trong vài ngày tới. Để tránh khó chịu thêm, tuần này không được vận động mạnh.

Tin xấu: Một blogger ẩm thực bị "dìm hàng" từng được bế như công chúa, giờ đây muốn xóa tài khoản và sủi luôn. Từ nay, Meimei đã trở thành con cá thoát lưới của internet.

("漏网之鱼" (lậu võng chi ngư) là một thành ngữ trong tiếng Trung, mang ý nghĩa "con cá thoát lưới", chỉ những người hoặc vật may mắn thoát khỏi sự kiểm soát, quản lý hoặc sự trừng phạt. Cụm này thường được dùng để miêu tả những ai đã thành công thoát khỏi một tình huống khó khăn hoặc đã vượt qua được một vòng kiểm tra, giám sát nào đó.)

"Đây chỉ là sức mạnh mà một người đàn ông trưởng thành bình thường nên có thôi mà." Moon Hyeonjun dừng lại một chút khi đang gọt táo, nhưng anh vẫn đáp lại những lời mình thường dùng để trả lời fan: "Thật sự em không có nặng lắm đâu, chỉ là thỉnh thoảng ăn hơi nhiều chút thôi."

"Ừm... thực ra thì không phải thỉnh thoảng..." Đối diện với ánh mắt nghiêm túc của Choi Wooje, Moon Hyeonjun cúi đầu có chút áy náy.

"Anh biết hông, mấy cái lời này thật sự quá đáng lắm rồi đó!!!"

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top