Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 05

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy không làm vệ sĩ, tôi giúp ngài giải quyết chuyện kia thì thế nào?"


"Cuối cùng cũng tìm được cậu."

"Tìm được tôi? Là ý gì?" Biên Bá Hiền bắt lấy cổ tay Phác Xán Liệt, hất ra khỏi eo mình.

"Ý của tôi là may quá, không dìm chết thái tử gia, nếu không tôi đâu còn mặt mũi tìm gặp chủ tịch Biên."

Biên Bá Hiền cảm thấy giống như đang nghe một câu chuyện cười, khinh thường nhếch môi, trở ra xe mở cửa nói: "Một tên điên muốn đoạt vị trí ở Hương Đường mà cũng biết để ý mặt mũi à?"

Biên Bá Hiền không quan tâm ánh mắt khác thường Phác Xán Liệt nhìn mình là gì nữa, nói cách khác, tên thần kinh như hắn thì ánh mắt lúc nào chả khác thường.

Phác Xán Liệt bật cười giữ chân Biên Bá Hiền, mạnh tay đóng cửa xe, kéo người về trước mặt mình.

"Cú nhảy sông vừa rồi giúp tôi nghĩ ra một chuyện."

"Ồ, cách suy nghĩ vấn đề của cậu cũng phí sức quá nhỉ." Biên Bá Hiền lạnh lùng nói, không chút hoảng loạn hay xấu hổ khi hai người đột nhiên thân mật, "Nghĩ ra chuyện gì?"

"Tôi đã nghĩ, băng Giao Long là một băng đảng lớn mạnh, băng nhà tôi thì thuộc hạng tép riu, sợ rằng lấy trứng chọi đá."

Biên Bá Hiền nhìn thẳng vào mắt Phác Xán Liệt, đánh giá xem lời hắn nói ra là thật hay giả.

"Tự biết là tốt, coi bộ nước sông rửa sạch đầu óc giúp cậu rồi." Biên Bá Hiền định mở cửa xe lần nữa, tuy nhiên Phác Xán Liệt vẫn cương quyết không cho y đi.

"Tôi còn chưa nói hết, đừng vội."

Biên Bá Hiền buông tay nắm cửa, dùng yên lặng tỏ ý Phác Xán Liệt có gì thì nói mau.

"Thái tử gia, hay là thế này đi, cậu thu nhận tôi làm người hầu, tôi gia nhập băng Giao Long của cậu."

Phác Xán Liệt vừa nói vừa tiến lại gần Biên Bá Hiền, cúi xuống gần vòng bảo vệ ngửi mùi trên cơ thể y, quả nhiên, dù đã đến gần tuyến thể như vậy mà vẫn nhạt như không khí, không có mùi vị gì cả.

"Tôi còn chưa nghĩ ra được chuyện sẽ thu nhận cậu đấy." Biên Bá Hiền nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt, "Coi như cậu thật lòng đầu hàng thì tôi cũng không có khả năng giữ cậu lại, huống chi tôi cảm thấy cậu không hề thật lòng."

"Chuyện này đúng là có hơi quá đáng." Phác Xán Liệt tự nhiên ôm eo Biên Bá Hiền, điểm ngón tay dọc theo hình xăm trên sống lưng y, "Nói thế nào cũng nên cho tôi cơ hội, tôi biết đánh nhau, có thể làm vệ sĩ bảo vệ cậu."

"Bản lĩnh của cậu lớn như vậy mà chỉ muốn làm vệ sĩ cho tôi? Phí tài."

"Vậy không làm vệ sĩ, tôi giúp ngài giải quyết chuyện kia thì thế nào?" Phác Xán Liệt vừa nói, bàn tay vừa lần mò đến gáy Biên Bá Hiền, "Tôi nhất định sẽ nhẫn nhục chịu khó, giúp ngài vượt qua kỳ phát tình."

Những lời này đã phần nào chạm đến ranh giới cuối cùng của Biên Bá Hiền, y không chút lưu tình vươn một tay bóp cổ Phác Xán Liệt: "Không khiến cậu bận tâm, tôi cũng không cần."

Cảm giác hơi thở bị chèn ép trong cổ họng, có điều Phác Xán Liệt không thèm để ý, hắn gắt gao nhìn người đang bóp cổ mình: "Thế thì đáng tiếc quá, thái tử gia đã bỏ qua cơ hội đến thiên đường rồi."

Nghe Phác Xán Liệt nói năng xằng bậy, Biên Bá Hiền không muốn tiếp tục phí thời gian nên dùng sức đẩy hắn tránh đường rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái.

Khởi động xe, Biên Bá Hiền vừa tính đạp ga, Phác Xán Liệt lại khom người tựa cửa xe nói: "Thái tử gia, ngài cứ đi như vậy à?" Hắn cười vẻ bất cần, "Vừa rồi là tôi công khai bắt cóc cậu đấy, cho tôi chút mặt mũi đi."

Biên Bá Hiền xem thường, định bấm nút nâng kính xe, nhưng trong khoảnh khắc vô tình liếc tới cánh tay Phác Xán Liệt, y phát hiện vết thương do dao đâm sau khi ngâm nước sông đã có chút mưng mủ, trông không lạc quan lắm.

"Từ bỏ ý định cướp đất Mã Loan, tôi có thể cân nhắc đưa cậu tới bệnh viện."

Phác Xán Liệt bật cười, kế đến không chút do dự ngồi vào ghế phụ.

Chiếc xe lao nhanh trên đường lớn, Phác Xán Liệt nhặt lại khẩu súng ban nãy mình ném sau ghế, lấy đạn trong băng đạn ra, sau đó lắp vào, cứ liên tục tháo rồi lắp.

"Ngày hôm đó cậu cố ý chịu thua là để hôm nay thanh toán tôi hả?"

Biên Bá Hiền không trả lời, tuy nhiên y im lặng chính là thừa nhận. Phác Xán Liệt mỉm cười dựa lưng ghế, giơ khẩu súng không có đạn lên ngắm tới ngắm lui.

"Nói vậy giữa chúng ta vẫn chưa phân thắng bại" Phác Xán Liệt thả tay cầm súng xuống, quay đầu hỏi chuyện Biên Bá Hiền, "Thái tử gia, trước giờ cậu từng thua lần nào chưa? Hay từng bị... một alpha nào đó khống chế chẳng hạn?"

Hắn đổi tay, nhắm họng súng vào đầu Biên Bá Hiền, mỉm cười ẩn ý.

Biên Bá Hiền khẽ nhíu mày, Phác Xán Liệt phát hiện hành động nhỏ này của y, lại sung sướng như vừa tìm được kho báu.

"Không phải tất cả omega đều sẽ khuất phục alpha sao?"

"Tất cả omega đều cần alpha."

Chiếc xe thắng trượt bánh, dừng trước cổng một bệnh viện tư, Biên Bá Hiền lạnh nhạt quay đầu nhìn Phác Xán Liệt vừa đánh đồng nhận định về omega: "Cút xuống xe."

Phác Xán Liệt không xuống, ngồi ngả ngớn nghịch cần số: "Tôi rất hiểu về omega, nếu một ngày nào đó thái tử gia muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm tôi." Nói xong, hắn thừa cơ hội nắm tay Biên Bá Hiền kéo qua hôn.

Biên Bá Hiền lạnh lùng nhìn Phác Xán Liệt hôn mu bàn tay mình, đôi môi hắn có chút ấm áp.

Có lẽ do quá chú ý đến xúc cảm trên mu bàn tay nên Biên Bá Hiền buông lỏng cảnh giác, lúc này Phác Xán Liệt đột nhiên nhào tới gần, Biên Bá Hiền cảm giác giống như có vật gì đâm vào ngực, y rũ mắt nhìn, trong tay Phác Xán Liệt là một đầu đạn.

"Trước khi đi tặng quà cho cậu." Phác Xán Liệt dùng thêm lực, đầu đạn đâm vào da qua lớp áo sơ mi ướt, xúc cảm truyền tới rất đau, Biên Bá Hiền không khỏi nheo mắt. Y thấy vẻ tươi cười trên mặt Phác Xán Liệt vơi đi rất nhiều, lát sau hắn nói tiếp: "Thái tử gia cứ giữ nó, tôi chỉ trả lại thôi, từng cho đi..."

"Từng cho đi... thì phải nhận lại chứ."

Nói xong, hắn mở cửa xuống xe, nghênh ngang đi vào bệnh viện. Biên Bá Hiền dõi theo bóng lưng hắn hồi lâu, sau đó nhìn ngực mình bị đầu đạn đâm đỏ, cúi đầu nhặt "hung khí" rơi trên ghế ngồi lên.

Y cẩn thận quan sát đầu đạn Phác Xán Liệt để lại, mặt trên còn có vết cháy, hình như là bắn ra rất lâu rồi... Phác Xán Liệt làm vậy là có ý gì? Muốn tuyên chiến sao?

Biên Bá Hiền nắm chặt đầu đạn trong lòng bàn tay, nhíu mày suy nghĩ.

Sau khi Biên Bá Hiền lái xe đi, Phác Xán Liệt cũng rời khỏi bệnh viện. Hắn đứng ngoài cổng châm điếu thuốc, lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại.

"A lô?"

"Có đang ở phòng khám không?"

"Có, cậu làm sao à?"

Phác Xán Liệt búng tàn thuốc, trả lời: "Bây giờ tôi qua chỗ anh, gặp rồi nói."

Tắt điện thoại, Phác Xán Liệt leo lên một chiếc taxi đậu gần đó, tài xế thấy hắn ăn mặc lôi thôi, cánh tay còn dính máu, bất đắc dĩ xụ mặt hỏi: "Đi đâu?"

"Đường Bình Khê."

Tới nơi, Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn tài xế vẫn tỏ thái độ không tình nguyện, móc một tờ tiền bự vỗ lên người anh ta, sau đó xuống xe đi vào con hẻm nhỏ âm u phức tạp.

Trước khi được quy hoạch, đường Bình Khê vốn là khu giải phóng cũ, giá nhà bình dân, phần lớn là những người lớn tuổi không muốn di dời, tuy nhiên cùng với tốc độ phát triển đô thị mới được cải tạo mấy năm nay, cuộc sống nơi đây cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều.

Phác Xán Liệt rẽ vào đường hẻm Hữu Lan, bên trong người ta phơi quần áo vô tổ chức, thùng giấy thì vứt ngổn ngang, thỉnh thoảng có vài bà già đi ra đầu hẻm mua thức ăn, nhìn thấy cánh tay bị thương của Phác Xán Liệt liền tỏ thái độ không có cảm tình.

Sau bảy khúc quanh tám khúc cua, cuối cùng Phác Xán Liệt dừng lại trước một phòng khám nhỏ, ngoài cửa treo bảng vàng chữ đỏ "Phòng khám Hữu Lan".

Hắn dùng chân đá đá cánh cửa yếu ớt, bên trong liền truyền tới tiếng dép lẹp xẹp và một tràng than phiền: "Đừng có đá, chờ tí không được hay gì!"

Cửa phòng khám mở ra, một khuôn mặt đẹp trai lu mờ quả đầu chưa gội xuất hiện, thấy Phác Xán Liệt vẫn chưa bỏ chân xuống, đối phương nhắm mắt nín thở tức giận nói: "Chàng trai tốt tính, ngài có thể thôi đi không?"

Phác Xán Liệt chen vào phòng khám, rất nhanh ngửi được mùi cồn sát trùng quen thuộc.

"Không thấy tay tôi bị thương à?" Phác Xán Liệt tự nhiên ngồi xuống ghế xếp, chó con nuôi trong phòng khám quen mặt hắn chạy tới ngoắc đuôi, hắn gãi gãi cằm nó, chó con thích thú lăn ra sàn phơi bụng.

"Nhìn cậu kìa, quen với cả chó nhà tôi thì tần suất bị thương không phải quá cao rồi sao?"

Người đàn ông tiến hành kiểm tra vết thương cho Phác Xán Liệt, cậu ta mặc áo phông rộng thùng thình, khoác thêm áo blouse, ngực áo có cài thẻ tên, bên trên viết năm chữ: Bác sĩ Ngô Thế Huân.

"Sao anh nói nhảm nhiều thế, chữa bệnh thì lo chữa bệnh đi." Phác Xán Liệt bế chó con lên, giúp nó xoa bụng.

Ngô Thế Huân liếc mắt, đứng dậy lấy hộp y tế, dùng kéo cắt ống tay áo Phác Xán Liệt rồi tẩm cồn vào bông gòn lau sạch vết máu dính quanh vết thương.

"Sâu vậy? Nguyên nhân? Lại xảy ra chuyện gì?"

"Tự tôi làm." Phác Xán Liệt thả chó con xuống để nó tự chơi, nhìn Ngô Thế Huân đang xử lý vết thương cho mình.

"Tự làm? Cậu bị điên à?"

"Anh mới biết hả?"

Ngô Thế Huân nhìn bộ mặt hớn hở của Phác Xán Liệt, thở dài tiếp tục băng bó vết thương: "Được rồi, cậu thích làm gì thì làm, tôi không quản được cậu. Gần đây ngủ ngon không? Tin tức tố an thần lần trước tôi đưa có tác dụng chứ?"

"Chắc chắn anh là lang băm, tin tức tố an thần kiểu gì khó ngửi muốn chết, chẳng có tí hữu ích nào cả."

"Ê, không được nói vậy nha, thuốc đó tôi nhờ người ta mang về từ Mỹ, là tin tức tố được cung cấp bởi omega làm dịu hàng đầu, chuyên điều trị chứng mất ngủ cho alpha giống như cậu, thật sự không có tác dụng à?"

Băng bó xong, Ngô Thế Huân đặt hộp y tế về chỗ cũ, lại mở tủ lấy một ít tin tức tố an thần: "Mấy ngày trước đích thân tôi đã ngửi thử, chưa tới một giây tôi lăn ra ngủ luôn mà."

"Anh không tim không phổi đương nhiên dễ ngủ rồi."

Phác Xán Liệt đứng lên đi loanh quanh phòng khám của Ngô Thế Huân.

"Thấy cậu mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng, tôi không thèm so đo với cậu. Nhưng mà cậu cũng đừng lo lắng quá, đồ tôi đưa trước mắt cứ dùng đi, nhất định sẽ tìm được tin tức tố omega có thể trấn an tinh thần cậu, xui là bây giờ chưa biết mùi nào hợp với cậu thôi."

Phác Xán Liệt tựa vào cửa, nghĩ tới tuyến thể không mùi của Biên Bá Hiền.

"Ngô Thế Huân, anh còn nhớ chúng ta quen nhau thế nào không?"

Phác Xán Liệt đột nhiên nhắc chuyện quá khứ, Ngô Thế Huân cũng có chút hoài niệm, lấy hộp trà cất gần nửa năm trong tủ ra, pha hai tách trà rồi đưa một tách cho Phác Xán Liệt: "Nhớ chứ, cậu bị bắn suýt chết ở kho hàng, may mắn gặp được một bác sĩ thiên tài tốt bụng, cao lớn dũng mãnh, hoa gặp hoa nở người gặp người thương là tôi đây cứu sống."

Nghe Ngô Thế Huân khoa trương thổi phồng, Phác Xán Liệt nhếch môi cười nhạo, trừ những tính từ cầu kỳ kia, chi tiết còn lại đều chính xác.

"Tôi tìm được omega nổ súng bắn tôi năm đó rồi." Phác Xán Liệt nhấp một ngụm trà do Ngô Thế Huân pha, nhăn mặt, "Anh pha thứ trà thối gì đây?"

"Trà thối? Đây là trà dì Lưu hàng xóm bán đấy, trước đây tôi vẫn pha loại này cho cậu uống có sao đâu."

Phác Xán Liệt bưng tách trà nhìn tới nhìn lui: "Thế à? Sao tự nhiên khó uống vậy?"

"Có phải omega xin đẹp nào đó pha cho cậu loại trà mới, nuôi điêu miệng cậu rồi không?" Ngô Thế Huân lấy lại tách trà Phác Xán Liệt chê, ngửa cổ uống hết.

Phác Xán Liệt nhướng một bên mày, đúng là hắn vừa uống trà do Biên Bá Hiền pha, chén trà ấy không những có hương mà còn có độc.

"Phải rồi, cậu nói cậu tìm được ai?" Bây giờ Ngô Thế Huân mới vòng về trọng tâm câu chuyện, cậu hỏi.

Phác Xán Liệt điểm ngón tay vào ngực trái của mình, nhàn nhạt trả lời: "Omega suýt giết chết tôi, hóa ra chính là thái tử gia băng Giao Long."

Sắc mặt Ngô Thế Huân biến hóa rõ rệt, nghiêm túc hỏi lại: "Thái tử gia băng Giao Long, Biên Bá Hiền?"

Phác Xán Liệt nhếch môi cười, song thái độ Ngô Thế Huân lại càng nghiêm túc: "Tôi biết cậu ta, trước khi gặp cậu, tôi từng chữa trị cho chủ tịch Biên băng Giao Long."

"Uầy, con đường sự nghiệp của anh cũng rộng mở gớm nhỉ."

Ngô Thế Huân coi thường lời trêu đùa của Phác Xán Liệt, nói tiếp: "Tôi khám bệnh nhận tiền không xem người, mặc kệ thiện hay ác, người hay quỷ, chỉ cần trả đủ tiền cho tôi là được."

Phác Xán Liệt gật đầu đồng tình, đưa tay ra mời Ngô Thế Huân tiếp tục.

"Lúc đó bệnh của Biên Vanh tái phát, cần phải phẫu thuật ngay, có điều tình hình khi ấy khá căng thẳng, băng Giao Long không dám đưa lão đến bệnh viện nên mới sang chỗ tôi. Mà thật ra tôi ghét phẫu thuật cho mấy người có mặt mũi địa vị lắm, thành công thì mình hưởng, còn lỡ thất bại..." Ngô Thế Huân cau mày, giống như nhớ tới chuyện gì rất khó chịu.

"Lần đấy tỉ lệ thành công của Biên Vanh là 50/50, dù có là Hoa Đà tái thế cũng không dám lấy gì đảm bảo, tôi nhận tiền thì cố hết sức cứu sống lão ta thôi, nhưng cậu biết tôi đã thực hiện một ca phẫu thuật như thế nào không?"

Phác Xán Liệt nhìn nét mặt Ngô Thế Huân đanh lại, chờ nghe kể tiếp.

"Chính là cái tên thái tử gia đó, khi ấy chắc cậu ta chừng mười lăm mười sáu tuổi, mười tiếng phẫu thuật, cậu ta một mực chĩa súng vào đầu tôi, ý là chỉ cần ca phẫu thuật thất bại thì sẽ chôn tôi theo luôn."

Ngô Thế Huân càng nói càng tức, ấy vậy mà Phác Xán Liệt nghe chuyện xong nụ cười lại sâu hơn.

"Buồn cười lắm à? Biên Bá Hiền là một tên điên không có cảm xúc, không biết đồng cảm, nếu không phải tâm lý tôi vững vàng cộng thêm sở hữu đôi tay vàng trong làng phẫu thuật, có khi mộ ông đây đã xanh cỏ rồi."

"Ha ha, anh nói cậu ta điên."

Ngô Thế Huân chống hông nhìn Phác Xán Liệt: "Mẹ nó còn cười, cậu là đồ con chó."

Phác Xán Liệt vô tư đến bên cạnh Ngô Thế Huân, khoác vai thân thiết: "Vì anh đã cứu cái mạng chó này của tôi, cho nên tôi sẽ trả thù cho anh."

Ngô Thế Huân rất tỉnh táo, quay đầu nhìn Phác Xán Liệt: "Tôi nói thì nói vậy thôi, dù sao cũng là băng Giao Long, chẳng lẽ cậu định đi kiếm chuyện với người ta thật à."

"Kiếm chuyện luôn rồi đó chứ, nếu không ở đâu ra vết thương này."

Ngô Thế Huân bắt đầu nhìn nhận vấn đề một cách nghiêm trọng, đẩy Phác Xán Liệt cà lơ phất phơ ra: "Mấy năm qua băng Hồng Thanh của các cậu đúng là phát triển rất tốt, nhưng hiện tại có phải còn quá sớm để gây hấn với băng Giao Long không?"

"Sớm hay muộn đối với tôi chẳng có gì khác nhau cả, bây giờ trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ đó là khiến Biên Bá Hiền phát tình dưới thân tôi một lần.

Anh không muốn thấy cậu ta mất mặt sao?"

Ngô Thế Huân quan sát ánh mắt tràn đầy dục vọng của Phác Xán Liệt, quả nhiên, tên này xưa nay làm việc đều tùy hứng, thích gì làm nấy, chỉ cần bản thân vui thì dù có bỏ mạng cũng không thành vấn đề.

"Vậy tôi chúc cậu sớm thành công." Ngô Thế Huân ngồi xuống ghế, hỏi, "Cậu định ngủ với cậu ta bằng cách nào?"

"Làm phiền, hai mươi bốn tiếng lượn trước mặt cậu ta." Phác Xán Liệt dứt khoát trả lời, sau đó gọi cho thuộc hạ bắt điều tra hành tung của Biên Bá Hiền.

Ngô Thế Huân đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói với Phác Xán Liệt: "Mới nhớ ra chuyện quan trọng, tào lao với cậu nửa ngày suýt chút quên."

"Chuyện gì?"

"Tháng trước cậu nuốt trọn băng Vạn Tinh, những thành viên cốt cán chạy thoát hình như đã tìm được người chống lưng ở Nhật Bản, đang lên kế hoạch trở về trả thù, sắp tới cậu ra ngoài nhớ cẩn thận một chút, đừng để thương tích đầy mình lại lết xác tới làm phiền tôi." Ngô Thế Huân vừa nói vừa đưa mấy tờ báo tiếng Nhật cho Phác Xán Liệt xem, "Tôi đã giúp cậu khoanh những tin tức liên quan đến bọn họ, nhớ cẩn thận đấy."

Phác Xán Liệt nhận mấy tờ báo, liếc sơ rồi ném xuống bàn trà: "Chỉ cần bọn họ dám đến, tôi thấy một giết một."

Ngô Thế Huân nhìn Phác Xán Liệt rời đi, đóng cửa phòng khám, cậu ngồi xuống thu thập số báo Phác Xán Liệt vừa vứt, bất đắc dĩ lắc đầu.

———

Câu chuyện ở Mã Loan chấm dứt tại đây, băng Hồng Thanh không tới gây chuyện nữa, những tấm hình chụp lén Tào Lily cũng không công khai ra ngoài, ảnh hậu sau khi khóc khô nước mắt lại tiếp tục xinh đẹp rực rỡ với sự nghiệp.

Biên Vanh cùng con trai nhàn nhã thưởng trà chiều trong vườn hoa, bên cạnh hiếm khi vắng bóng những omega quyến rũ.

Biên Bá Hiền pha một ấm Long Tỉnh thượng hạng, Biên Vanh nhấp một chút, hài lòng khen: "Không tệ."

"Tay nghề pha trà của con ngày càng tốt, lại đi theo thầy học à?" Biên Bá Hiền thường ngày sống tĩnh lặng, dường như không có hứng thú với bất kỳ thứ gì, ấy thế mà chẳng biết từ đâu, về sau y có khuynh hướng thích trà đạo, Biên Vanh liền đến Nhật Bản đặc biệt mời thầy về dạy y.

"Không, dạo này con hơi bận."

Biên Vanh gõ chén trà nói: "Nghe bảo con gặp Phác Xán Liệt của băng Hồng Thanh rồi, còn bị bắt cóc ngay tại chỗ."

"Không phải con vẫn khỏe mạnh ngồi đây pha trà cho ngài sao, mảnh đất ở Mã Loan cũng không mất, Tào Lily thì nhận phim mới rồi, kết quả không có tổn thất, quan trọng quá trình làm gì?"

Biên Vanh nghe Biên Bá Hiền nói xong chỉ biết bật cười: "Con trai, kết quả tất nhiên quan trọng hơn, nhưng mặt mũi của chúng ta trong quá trình cũng quan trọng không kém. Con ở trước mặt bao nhiêu người bị người ta cầm súng chĩa vào đầu bắt đi, mặt mũi không dễ coi chút nào cả."

Giọng Biên Vanh đột nhiên trở nên nghiêm khắc: "Ta bồi dưỡng con lên ngồi cái ghế Hương Đường, bên dưới có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm chờ con phạm lỗi, con như vậy là vứt thể diện của ta đấy."

Biên Bá Hiền yên lặng nghịch đầu đạn mấy hôm trước Phác Xán Liệt ném cho mình, tiếp nhận lời dạy dỗ của Biên Vanh: "Con biết rồi, lần tới con sẽ chú ý."

"Trên tay con là gì vậy?"

Biên Bá Hiền ngẩng đầu, nắm chặt đầu đạn đút vào túi: "Không có gì."

Biên Vanh cũng không tiếp tục truy hỏi, lại nhấp một hớp trà, nói: "Còn một chuyện nữa, con đã lớn rồi, mặc dù ta biết con không có ý định này, tuy nhiên vẫn nên cân nhắc tìm alpha cho mình đi."

Tức khắc, ánh mắt Biên Bá Hiền hoàn toàn lạnh xuống: "Con không cần alpha."

"Ta biết con không cần, nhưng băng Giao Long cần, con chậm trễ tìm alpha kết hợp một ngày, đám người kia sẽ có thêm một ngày lấy điểm yếu của con để gây rắc rối, ta không hy vọng chuyện năm mười bảy tuổi lại xảy ra thêm một lần nữa."

Biên Bá Hiền nắm chặt đầu đạn trong tay, nhất thời không có cách nào phản bác những gì Biên Vanh nói.

"Cũng không phải ta ép con giải quyết vấn đề này ngay lập tức, chẳng qua mấy ngày nữa đại công tử tập đoàn Thiên Thần sẽ tới thăm ta, hắn là một alpha rất ưu tú, gia đình có quyền lực ở Nhật, ta định để con ra mặt tiếp đãi hắn." Ý đồ của Biên Vanh quá rõ ràng, Biên Bá Hiền ngoài mặt ngoan ngoãn đáp ứng, song trong lòng hoàn toàn không bận tâm.

"Tốt nhất con nên khiến ta hài lòng, đừng gây thêm rắc rối gì nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic