Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Biên Bá Hiền tỉnh dậy, toàn thân y vô cùng đau nhức.

Ngọ ngoạy trên giường mấy lần, cuối cùng vẫn không thể ngồi dậy nổi, y nghiêng đầu nhìn đống hỗn độn dưới sàn, mắng một tiếng: "Đệt."

Trong không khí thoang thoảng mùi hương của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền sờ thử phía dưới, nhớp nháp ẩm ướt...

Căn phòng trống rỗng, giờ phút này chỉ còn lại một mình y...

Omega sau khi quan hệ với alpha thường sẽ sinh ra phản ứng phụ thuộc, cần có alpha quan tâm và bầu bạn để giải tỏa cảm giác trống trải hậu ân ái. Biên Bá Hiền cũng không ngoại lệ, cơ thể tự động tìm kiếm alpha, thiếu an toàn, mất hết sức lực.

Đây là lần đầu tiên y trải qua cảm giác cô đơn này. Song, y hoàn toàn dám khẳng định đây chỉ là vấn đề sinh lý, về tinh thần tất nhiên y không cần.

Y cố gắng xua đuổi phần sinh lý bất an, dùng hết toàn lực ngồi dậy, tuy nhiên ngay khi chân vừa chạm đất, y lại mất thăng bằng té ngã.

"Đệt con mẹ..."

Toàn thân Biên Bá Hiền run rẩy, miệng liên tục chửi thề, nhưng dù kháng cự thế nào y cũng không thể không nhìn miếng băng gạc mang theo tin tức tố của Phác Xán Liệt bị vứt gần đó.

Không cần...

Không cần...

Biên Bá Hiền siết chặt quả đấm, ép bản thân không được nhặt.

Khổ thay, cảm giác khó thở tựa như chết đuối khiến y không tài nào vực dậy sức lực của mình, tưởng chừng có ai đó đang đào một cái hố giữa lồng ngực, không tìm ra thứ gì lấp lại thì sẽ chết. Biên Bá Hiền nắm chặt tấm ván giường, rốt cuộc vẫn phải nhặt băng gạc lên, tin tức tố còn lưu lại trên băng gạc làm thỏa mãn cảm giác an toàn của y.

Ban đầu y cầm nó trong tay, song cảm thấy như vậy chưa đủ nên đưa lên mũi ngửi, vẫn chưa đủ, y dứt khoát vùi mặt xuống.

Mùi c.ần s.a còn sót lại như một bàn tay dịu dàng vỗ về xoa dịu cõi lòng y.

Cho đến khi tinh thần hồi phục, Biên Bá Hiền đờ ra nhìn miếng băng gạc, sau đó dùng sức ném đến góc tường, thái độ cực kỳ chán ghét.

Y nhanh chóng vào phòng tắm tắm rửa, cũng không kịp sấy khô tóc đã vội vã rời khỏi khách sạn.

Do tối qua xảy ra vụ nổ súng, cả tòa nhà đều bị cảnh sát phong tỏa, để tránh phiền toái, Biên Bá Hiền đi ra ngoài bằng lối dành cho nhân viên, ngồi trên xe mở điện thoại, toàn là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Bùi Tư Tần cùng với...

Một dãy số y chưa từng thấy qua.

Biên Bá Hiền mở tin nhắn đến từ số điện thoại lạ, đập vào mắt y là bức ảnh chụp bản thân trần truồng ngủ say. Bên dưới bức ảnh còn có tin nhắn văn bản, mà chỉ nhìn giọng điệu cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ giễu cợt của Phác Xán Liệt tại thời điểm đó.

"Nhờ phúc ngài nên tôi ngủ rất ngon và chụp được rất nhiều ảnh đẹp, nếu thái tử gia muốn xem, cứ đến tìm tôi thoải mái!" Kèm theo địa chỉ: Phòng khám Hữu Lan, số 45 hẻm Hữu Lan đường Bình Khê.

Biên Bá Hiền siết chặt điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm địa chỉ kia như thể muốn xuyên qua màn hình. Thoát cửa sổ tin nhắn của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền cũng không đủ kiên nhẫn đọc từng tin nhắn Bùi Tư Tần gửi đến, thế nên y trực tiếp gọi cho cậu ta.

"A lô?! Bá Hiền!! Cậu đang ở đâu?!! Có ổn không?"

Không ổn. Biên Bá Hiền nói trong bụng.

"Tôi vừa rời khỏi khách sạn, bây giờ đang trên đường về băng đảng." Biên Bá Hiền liếc nhìn khuôn mặt mình qua gương chiếu hậu, vẫn còn hơi đỏ một chút.

"Cậu... cậu về đó... nhớ chuẩn bị tâm lý nha..."

Biên Bá Hiền hạ kính xe, để mặc cho gió thổi vào mặt.

"Tôi biết rồi." Không cần suy nghĩ cũng biết, sau tất cả những gì xảy ra thì bị chỉ trích là điều hiển nhiên.

Trong băng đảng nhiều người chờ y gặp rắc rối như vậy, lần này họ tuyệt đối không thể nào dễ dàng bỏ qua cho y.

Phác Xán Liệt... Hắn đã hại y làm hỏng chuyện hai lần.

"Cậu nhớ cẩn thận đấy, có gì cứ liên lạc với tôi." Bùi Tư Tân lo lắng căn dặn, cậu biết băng Giao Long và Biên Bá Hiền không phải người một nhà, sợ có người lợi dụng sơ suất lần này mà châm thêm dầu vào lửa.

"Ồ, bây giờ đến phiên cậu lo lắng cho tôi sao? Xem ra gần đây tôi thê thảm quá nhỉ." Biên Bá Hiền cười cợt nói.

"Bá Hiền... tôi không thể lo lắng cho cậu ư?"

Giọng Bùi Tư Tần có hơi khàn khàn, Biên Bá Hiền nhận ra sự nghiêm túc của cậu.

"Tư Tần, tôi không có bao nhiêu người bạn là alpha, thế nên tôi rất quý trọng cậu."

Tâm tình Bùi Tư Tân vô cùng phức tạp, cậu không cam lòng chuyện Biên Bá Hiền chỉ xem mình là bạn bè, nhưng lại mừng vì câu "Tôi rất quý trọng cậu".

"Không nói nữa, liên lạc sau." Biên Bá Hiền cúp máy, không cho Bùi Tư Tần cơ hội mở miệng chào tạm biệt. Bùi Tư Tần nhìn điện thoại trong tay, sự quả quyết của Biên Bá Hiền lại khiến cậu lâm vào cơn mất mát, bởi câu "quý trọng" ấy, biết đâu cũng chỉ là lời qua loa để nhanh cúp máy mà thôi.

...

Tài xế dừng xe trước một phòng thương mại cho thuê bất động sản, bề ngoài thoạt nhìn như chỗ kinh doanh bình thường, tuy nhiên bất cứ ai sinh sống ở thành phố Thiệp Thủy đều sẽ biết đây chính trụ sở của băng Giao Long. Tài xế liếc mắt nhìn cánh cổng phòng thương mại, kế đến lại nhìn Biên Bá Hiền không thoải mái với mái tóc chưa khô của mình, dè dặt không dám đòi tiền xe.

Biên Bá Hiền ném một tờ tiền có giá trị bằng năm chuyến xe lên ghế ngồi, sau đó mở cửa bước xuống.

Lúc bấy giờ, bầu không khí vô cùng phức tạp, đám người lạ mặt đứng đầy trong sân, đoán chừng là thuộc hạ do đại đương gia gọi tới. Biên Bá Hiền đi đến phòng nghị sự băng Giao Long, còn chưa lên bậc tam cấp đã thấy đông nghẹt người, thế này e rằng các lãnh đạo cũng có mặt.

Chân vừa đặt lên thảm, mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Biên Bá Hiền, y bình thản lướt qua bọn họ, dừng lại sau lưng Biên Vanh đang thắp hương.

"Chủ tịch."

Trước mặt người ngoài, Biên Bá Hiền chưa bao giờ gọi Biên Vanh là ba, một mực tuân theo quy định băng đảng gọi chủ tịch.

Biên Vanh không quay lại, điềm tĩnh bấm bật lửa, đợi nén hương cháy đỏ, lão bắt đầu xá Quan Công Trung Nghĩa ở chính giữa đại đường.

Tượng Quan Công uy nghiêm lẫm liệt, trên bức tường phía sau lễ đài treo một cây roi gia pháp, đầu roi khắc sen xanh và tượng Phật, thân roi khắc giao long đồ đằng, kết thúc bằng dòng chữ "Giao long đĩnh". Đây chính là roi gia pháp băng Giao Long dùng để trừng phạt thành viên bang hội.

Tất cả mọi người đều đang đợi Biên Vanh cắm nén hương vào lư đồng.

Biên Bá Hiền cũng yên lặng chờ đợi, cuối cùng, Biên Vanh xoay người, không chút do dự tát Biên Bá Hiền một cái.

Biên Bá Hiền không tránh hay tỏ thái độ kinh ngạc, vững vàng nhận lấy bạt tai này.

Trong khi đó, các thành viên bang hội từ trên xuốngdưới đều sửng sốt trước cái tát của Biên Vanh. Quả không hổ là đại đương gia đứng đầu Hương Đường, dù là con ruột vẫn có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.

"Còn biết quay về à?" Biên Vanh nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, "Bảo con xử lý băng Thanh Hồng, chẳng những xử lý không gọn còn bị kéo xuống nước, bây giờ Kiyuichiro cho rằng chúng ta đang nghiêng về phía băng Thanh Hồng, xem bọn họ là địch, đây là chuyện con nên làm sao?!"

"Là lỗi của con, con không biết Kiyuichiro và băng Thanh Hồng có ân oán."

"Thái tử gia, vấn đề không phải ở đó, cậu đừng lấy nó ra bàn luận." Lương Mộc ngồi bên dưới xoay hai quả óc chó trong lòng bàn tay, nói, "Vấn đề mọi người quan tâm bây giờ là quan hệ giữa cậu và Phác Xán Liệt ấy."

Biên Bá Hiền phóng tầm mắt về phía Lương Mộc: "Tôi và hắn có thể có quan hệ gì?"

Biên Bá Hiền không nhận ra rằng lúc nói những lời này, biểu cảm của y tăng thêm mấy phần chán ghét, còn Lương Mộc thì thu hết vào mắt. Một Biên Bá Hiền vô cảm quanh năm, lúc bấy giờ lại đang tức giận.

"Cái này phải hỏi ngài chứ, tại sao tối qua hắn cũng đến tiệc rượu? Tại sao ngài và hắn cùng bỏ chạy? Ngài cả đêm không về... Hai người đã làm gì?"

Lương Mộc hỏi hết câu này đến câu khác chọc cho những người có mặt không thể không bàn tán xôn xao, tất cả mọi người đều đang chờ Biên Bá Hiền trả lời.

Tuy nhiên, đáp án là gì, Biên Bá Hiền không muốn nói một chữ.

Thật may khi tin tức tố của y không có mùi, không ai có thể phát hiện y đã ngủ cùng alpha, nếu không y muốn giấu cũng giấu không được.

"Tại sao tôi phải nói cho ngài biết?" Biên Bá Hiền không nể mặt Lương Mộc, Lương Mộc nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền, hận không thể bóp nát hai quả óc chó trong tay.

"Chủ tịch Biên, đây là thái độ của thái tử gia sao? Dầu gì tôi cũng là lãnh đạo băng Giao Long, tôi không thể thay các anh em tìm ra lời giải thích à?"

Lương Mộc đẩy tiền tuyến cho Biên Vanh, nhất quyết bắt Biên Bá Hiền giải thích.

Biểu cảm của Biên Vanh cực kỳ khó coi, lão trách mắng Biên Bá Hiền: "Trả lời lãnh đạo Lương!"

Biên Bá Hiền nhìn Biên Vanh, mặt không đổi sắc:

"Con không có gì để nói."

"Con!" Biên Vanh nhìn con trai cứng đầu, dư quang lướt qua đám người bên dưới, vừa tức giận vừa thất vọng, "Ta cho con cơ hội cuối cùng, trả lời câu hỏi của lãnh đạo Lương."

"Chuyện làm không ổn thỏa, con nhận, về phần còn lại, con không có gì để nói."

Sắc mặt Biên Vanh trầm xuống, lão giơ tay ra, giận dữ quát: "Quỳ xuống!"

Biên Bá Hiền không hề phàn nàn, dứt khoát quỳ xuống trước tượng Quan Công Trung Nghĩa.

"Ta thấy con quên hết phép tắc rồi!" Biên Vanh tháo nhẫn vàng trên tay, bước đến bức tường phía sau lấy roi gia pháp xuống. Giao long đĩnh vừa rời khỏi giá đỡ, cả phòng nhất thời nín thở lặng im.

Chỉ có thành viên phạm sai lầm lớn mới bị phạt bằng roi gia pháp.

Biên Vanh dường như rất quyết tâm, ra lệnh bắt Biên Bá Hiền cởi áo.

Biên Bá Hiền một mực không nhúc nhích rốt cuộc cũng phải cử động hàng mi, nhớ tới cơ thể của mình đằng sau lớp áo là những dấu hôn rải rác khắp nơi...

"Chủ tịch..."

"Ta nói cởi áo ra!" Biên Vanh nâng roi gia pháp, "Con định không nghe lời ta luôn à?"

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm Biên Vanh, bên tai văng vẳng lời xì xầm "cha con bất hòa", đám người Lương Mộc cũng đang rất đắc ý. Biên Bá Hiền cắn chặt răng, không do dự nữa, nghe lời cởi áo.

Làn da trắng nõn, vóc dáng săn chắc, lưng hồ điệp xinh đẹp, hình xăm giao long câu hồn người... Tất cả những thứ này đều bị che phủ bởi những dấu hôn bắt mắt, tựa như vẫn còn mang theo sức nóng sau khi quan hệ, khiến tất cả mọi người có mặt đều phải tặc lưỡi cảm thán.

Một đám người lấy làm lạ, họ kinh ngạc vì thái tử gia cũng có cách sống phóng đãng thế này, một đám người khác thì không khỏi tò mò, họ tò mò không biết là kẻ nào dám để lại dấu vết ngang ngược ấy trên người thái tử gia.

Thô bạo mà gợi cảm, cộng thêm cơ thể của Biên Bá Hiền, thật là làm người ta cảm thấy hưng phấn.

Sắc mặt Biên Vanh càng trở nên khó coi hơn, lão không thể không nghĩ đến việc y bỏ chạy cùng Phác Xán Liệt, sau đó biến mất một đêm có liên quan gì với nhau hay không.

Mà suy nghĩ là một chuyện, trở thành đề tài bàn tán của thiên hạ, mất hết thể diện lại là một chuyện khác, Biên Vanh tức giận quất roi xuống tấm lưng Biên Bá Hiền —————

Lực mạnh tới mức Biên Bá Hiền phải chống một tay đỡ.

Cơ thể vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau chuyện tối qua, bây giờ nhận lấy một roi này lại càng thêm tồi tệ.

Nhưng Biên Vanh nào chịu lưu tình, cứ liên tục đánh vào những chỗ có dấu hôn trên cơ thể y ———

Trán Biên Bá Hiền đổ mồ hôi, tấm lưng dần hiện mấy vết tím bầm... Y bặm môi, ngăn mình phát ra âm thanh.

Nhìn Biên Bá Hiền bị đánh, các thành viên trong băng đảng cũng không khỏi hít khí lạnh, trải nghiệm cảm giác giết gà dọa khỉ.

Biên Vanh đánh Biên Bá Hiền tổng cộng năm roi, dù sao thì chỉ với năm roi, lưng Biên Bá Hiền đã bầm tím không dám nhìn thẳng.

"Phạt con quỳ ở đây suy nghĩ! Khi nào cháy hết nén hương mới được đứng lên!" Biên Vanh giao roi gia pháp cho thuộc hạ rồi tức giận rời đi. Các tổ chức cũng lần lượt ra về, trước khi đi vẫn không quên liếc nhìn Biên Bá Hiền đang quỳ gối.

"Thái tử gia cần gì làm vậy, chẳng phải gặp được alpha hợp mắt rồi sao, cứ thừa nhận cũng đâu mất miếng thịt nào, cậu là omega mọi người đều hiểu."

Lương Mộc vòng qua Biên Bá Hiền, vừa đi vừa nói, "Chậc chậc, nhìn cơ thể cậu thế này, chắc đau lắm nhỉ?"

Biên Bá Hiền nhìn thẳng phía trước, độc miệng đáp trả: "Lãnh đạo Lương, nhắc nhở ngài một câu, tôi là kiểu người thù dai đấy."

Lương Mộc dừng một chút, lại nói: "Ha, chẳng lẽ thái tử gia muốn trừ khử tôi à?"

"Không gấp..."

Ánh mắt Biên Bá Hiền vô cùng lạnh lùng, như thể hồ nước có thể khiến người ta chết cóng.

"Ngài là người thứ hai."

———

Nén hương Biên Vanh thắp là hương Masala Ấn Độ, đến tận nửa đêm mới cháy hết. Trong căn phòng tối, chỉ có ánh trăng lọt qua ô cửa đổ lên bức tượng Quan Công Trung Nghĩa, Biên Bá Hiền lảo đảo đứng dậy, tấm lưng ngăn cản ánh trăng, kéo dài bóng hình y trên sàn.

Ánh mắt y vẫn lạnh lùng, đi kèm với quyết tâm giết người sâu đậm, y ở trần, móc khẩu súng lục, nạp đạn.

Thấy Biên Bá Hiền thực hiện xong hình phạt, thuộc hạ canh cửa vội ôm áo khoác chạy lên bậc tam cấp.

Biên Bá Hiền đẩy người ra, cầm súng leo lên xe phân khối lớn, chưa đội mũ bảo hiểm đã rồ ga phóng đi.

Tiếng động cơ ồn ào phút chốc làm phiền bầu không khí yên tĩnh của đường hẻm Hữu Lan.

Ngô Thế Huân đang ngủ say, mới vừa trở mình liền bị một tràng đập cửa đánh thức. Cậu khoác thêm áo, chộp lấy cây chổi trong góc tường, thầm nghĩ là Phác Xán Liệt nửa đêm tới quấy rầy mình chứ không ai, đợi cậu ra ngoài nhất định cho hắn một đạp.

Tần suất đập cửa càng lúc càng hăng, Ngô Thế Huân phiền não lên tiếng: "Tới đây! Đừng có đập nữa!"

Tuy nhiên chưa gì, "ầm" một tiếng, cánh cửa vốn không được chắc chắn đã bị đá văng!

Thấy người xuất hiện, Ngô Thế Huân còn tưởng mình gặp quỷ, dưới ánh trăng mông lung, mẹ nó là một con quỷ có nhan sắc mới chết!

"Ặc... Anh bạn nhỏ, chưa tới giờ tôi mở cửa hoạt động đâu." Ngô Thế Huân bước tới gần mới phát hiện tên này ở trần, sau lưng chồng chất vết thương bầm tím.

"Ặc... Bị thương nặng thế, thôi cậu vào đi, tôi giúp cậu xử lý."

"Phác Xán Liệt đâu?"

Ngô Thế Huân đang định vào trong lấy hộp thuốc thì đối phương lại lạnh lùng hỏi Phác Xán Liệt, cậu lập tức hiểu vấn đề, quay ra quan sát cẩn thận. Mẹ kiếp, đây không phải cái tên Biên Bá Hiền năm đó cầm súng chĩa vào đầu mình à?!

Sao cậu ta tới đây nữa?!! Ngô Thế Huân nhanh chóng động não, trong lúc đó vô tình phát hiện trên người Biên Bá Hiền có rất nhiều dấu vết giống như bị chó điên hôn qua, nháy mắt liền thông suốt ———

Tên điên Phác Xán Liệt, đậu má hắn thật sự đè con người ta rồi?!

"Phác Xán Liệt là ai, tôi không biết." Ngô Thế Huân bắt đầu giả ngu, Biên Bá Hiền vươn tay nắm cổ áo cậu.

"Hắn cho tôi địa chỉ, anh nói hắn không có ở đây sao?!"

Ngô Thế Huân vừa hận không thể mang cả mười tám đời tổ tông Phác Xán Liệt ra mắng, vừa giơ hai tay lên trước họng súng của Biên Bá Hiền: "Đừng đừng đừng, chẳng còn ai ở đây hết, tôi thề."

"Vậy hắn ta ở đâu?" Biên Bá Hiền chĩa súng vào động mạch chủ của Ngô Thế Huân, Ngô Thế Huân giữ cổ tay Biên Bá Hiền nói: "Con mẹ nó tôi thật sự không biết, thường hắn và omega làm xong sẽ đến tìm tôi lấy thuốc an thần, trừ khi hắn phát tình... Khoan đã, không phải hắn quan hệ với cậu lúc đang phát tình đấy chứ?"

Biên Bá Hiền không nghe nổi mấy từ "phát tình", "quan hệ", thế là càng dùng sức chĩa súng vào người Ngô Thế Huân. Có điều lúc này Ngô Thế Huân không rảnh tranh chấp cùng y, cậu ta giống như gặp phải vấn đề gì đó khó giải quyết, gấp gáp truy hỏi:

"Hắn phát tình thật sao? Cậu mau nói cho tôi biết đi."

"Không phải tên chó đó lúc nào cũng phát tình à!"

Ngô Thế Huân cảm thấy hỏng bét, cậu liếc nhìn đồng hồ, sốt ruột nói: "Tôi biết hắn ở đâu, chúng ta phải tìm được hắn ngay lập tức!"

Biên Bá Hiền nghi ngờ nhìn Ngô Thế Huân: "Hắn thế nào?'

Ngô Thế Huân thật sự rất gấp, hoàn toàn không đoái hoài tới thân phận của Biên Bá Hiền, thuận miệng giải thích: "Hắn mắc chứng rối loạn lưỡng cực, sẽ rất nguy hiểm nếu như trong kỳ phát tình không có thuốc khống chế!"

Biên Bá Hiền nghe được lời này bèn bỏ súng xuống, cười nhạt: "Ồ, sẽ chết sao?"

"Nếu như không có thuốc khống chế, có khả năng hắn sẽ tự tổn thương chính mình."

Ánh mắt Biên Bá Hiền nhuộm một tầng ý cười hiếm khi bắt gặp, dưới ánh trăng nhìn Ngô Thế Huân rợn cả tóc gáy.

"Thế à? Vậy chúng ta mau đi gặp hắn thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic