Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ngoài đều biết thái tử gia băng Giao Long tàn nhẫn vô tình, mặc dù là omega nhưng còn ác độc hơn cả alpha. Y không yêu, cũng chưa bao giờ thể hiện bản tính và sức hút của omega, y vô sắc vô vị, là một omega sắc sảo với vẻ ngoài lạnh lùng.

Chẳng ai biết, năm mười tám tuổi, Biên Bá Hiền bí mật đến gặp bác sĩ, trong phòng tư vấn, bác sĩ đeo khẩu trang dày cộm, nói với y thế này:

"Tin tức tố không mùi của cậu là bẩm sinh, vì không phải bệnh nên không có thuốc chữa. Omega phát tình phụ thuộc vào tin tức tố do tuyến thể tiết ra, mùi càng nồng đậm omega phát tình càng thường xuyên và ngược lại, như cậu không có mùi..."

"Rất khó phát tình đúng không?"

Bác sĩ chắp hai tay, tỏ vẻ đồng cảm gật đầu.

Biên Bá Hiền ghét bộ dạng thương hại đó của bác sĩ, giơ tay lên cổ cởi vòng bảo vệ. Vòng da vừa được lấy xuống, một vết thương đáng sợ in trên tuyến thể y, thiếu chút nữa là có thể rách.

Bác sĩ trợn to hai mắt, đến gần xem xét vết thương: "Cậu... bị alpha cắn?"

Biên Bá Hiền tặng cho bác sĩ nụ cười khinh bỉ, như thể giễu cợt suy đoán vừa rồi của anh ta: "Khó phát tình nhưng vẫn phát tình, cùng với một alpha."

Bác sĩ nhanh chóng lấy dải thuốc thử khử trùng ra, ấn lên vết thương của Biên Bá Hiền, một lúc sau, dải thuốc thử biến thành màu đỏ thẫm.

"Màu đỏ càng đậm chứng tỏ... tin tức tố của alpha rất lợi hại."

Biên Bá Hiền mười tám tuổi nhớ lại những gì đã xảy ra trong kho hàng bỏ hoang...

"Là chất nghiện, c.ần s.a."

Bác sĩ ngẩn ra, tiếp đến thở dài, vứt dải thuốc thử đã dùng, lấy giấy viết.

"Vậy thì đúng rồi, chỉ có tin tức tố cực mạnh mới có thể kích thích tuyến thể của cậu, khơi gợi cậu phát tình. Mặc dù là chất gây nghiện, tuy nhiên đây là cơ hội hiếm có, cậu có thể thử duy trì mối quan hệ với cậu ta, tôi sẽ giúp cậu bồi dưỡng ổn định kỳ phát tình, dù sao phát tình đúng hạn mới đảm bảo cho sức khỏe và tuổi thọ của omega."

Bác sĩ cúi đầu viết thoăn thoắt, Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm đầu bút sột soạt vẽ ra mực, lạnh lùng nói: "Hắn chết rồi."

Bác sĩ chợt dừng bút, ngước mắt lên, vừa định đặt nghi vấn thì thấy Biên Bá Hiền lấy súng ra nâng niu.

Một cậu nhóc chỉ mới mười tám tuổi, lại đủ lạnh lùng khiến người ta không khỏi câm nín.

Bác sĩ không hỏi thêm gì, cũng không tò mò cậu alpha kia làm sao mà chết, bởi có lẽ kết quả đã quá rõ, người đối diện anh ngoại trừ là bệnh nhân, y còn là thái tử gia băng Giao Long.

Sau khi hoàn tất thăm khám, Biên Bá Hiền dừng chân ở cửa phòng, nắng chiều rực rỡ chiếu xuống gò má y.

"Bác sĩ, omega không có mùi thì vẫn được xem là omega sao?"

Bác sĩ không biết nên trả lời thế nào để Biên Bá Hiền hài lòng, nơm nớp lo sợ chọn đường an tủi:

"Vẫn... vẫn được xem là omega chứ, chẳng qua khó phát tình thôi, cũng không phải không thể phát tình, chờ gặp được alpha thích hợp, mọi chuyện sẽ khá hơn."

"Không có mùi, làm sao hấp dẫn alpha?" Cách Biên Bá Hiền chất vấn làm bác sĩ á khẩu, khẩn trương siết chặt mười ngón tay, rất sợ Biên Bá Hiền không vui sẽ giơ súng lên bắn mình.

Thấy tên bác sĩ alpha nhìn mình run lẩy bẩy, Biên Bá Hiền thu hồi tầm mắt, xoay người đẩy cửa bước đi.

"Được rồi, như vậy tốt hơn."

Mãi mãi không phát tình, mãi mãi không bận tâm về dục vọng, trở thành một omega bất khả chiến bại.

...

Biên Bá Hiền chậm rãi rút lui khỏi vùng ký ức, thở hổn hển nhìn lòng bàn tay và đùi trong của mình dính đầy tinh dịch, cảm nhận cơ thể bị dục vọng thao túng mà nóng lên từng cơn.

Y hít thở nặng nhọc, nhìn về phía người đàn ông biến mình thành bộ dạng này, gần như không chút do dự nói với hắn: "Tôi đã nói rồi mà... Tối nay tôi rảnh."

Hai tay Phác Xán Liệt chống ở cuối giường, hắnquan sát từ dưới lên trên, từ đôi chân thon dài bị Biên Bá Hiền làm bẩn đến gò má ửng hồng của y, cuối cùng dừng lại trước đôi mắt lấp lánh tựa sao trời.

"Cậu đang mời gọi tôi đấy à?"

Phác Xán Liệt nghiêng đầu cười hỏi.

Với tình huống đã quá rõ ràng này, Biên Bá Hiền không muốn trả lời thêm.

Phác Xán Liệt kéo cái ghế bên cạnh tới, ngồi xuống đối mặt cùng Biên Bá Hiền, nhấc chân lên nói: "Phải làm sao đây? Kỳ phát tình của tôi đã kết thúc, bây giờ tôi không có tâm trạng gì cả."

"Chỉ là, thái tử gia có thể thử câu dẫn tôi không? Cậu cũng biết rồi đấy, tôi rất dễ cắn câu." Phác Xán Liệt khoanh tay nhếch mép như đang xem một chương trình thú vị.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm đôi mắt Phác Xán Liệt mấy giây, tròng mắt đen nhánh sâu thẳm chứng minh đối phương thật sự không có ý định lên giường.

Có lẽ do trong phòng lớn chỉ có hai người, có lẽ vì đêm khuya yên tĩnh phóng đại lòng háo thắng, Biên Bá Hiền im lặng chốc lát, sau đó co chân lên, hơi mở đầu gối hướng ra ngoài, ngón tay xinh lướt dọc bắp đùi, kéo đi ít t.inh d.ịch, từng chút từng chút tìm tới nơi tư mật...

Ánh mắt Phác Xán Liệt dõi theo hành động của Biên Bá Hiền, nhìn chất lỏng trắng đục bị bôi đi, ngón tay mảnh khảnh trượt tới trượt lui, cuối cùng tiến vào thăm dò...

Thời điểm tiếp nhận ngón tay của mình, Biên Bá Hiền khó chịu hừ một tiếng. Phía đối diện, ý cười trên mặt Phác Xán Liệt cũng dần biến mất, thay thế bằng cái nhíu mày tập trung...

Tay còn lại của Biên Bá Hiền nắm thứ mới vừa phát tiết, nương theo động tác chậm chạp, những tiếng rên rỉ rời rạc bắt đầu tuôn ra khỏi miệng y...

Toàn bộ quá trình y nhìn Phác Xán Liệt chú tâm thưởng thức cơ thể mình mà hoàn toàn không cảm thấy xấu hổ. Cũng có thể omega trời sinh có cốt cách mị hoặc, y tựa vào đầu giường, phơi bày thân hình quyến rũ, cực kỳ thách thức.

Song, cơ thể đã phát tiết một lần rõ ràng không còn dễ giải quyết như lần đầu tiên, cho dù tăng thêm tốc độ cũng rất lâu tới... Khuôn mặt Biên Bá Hiền càng lúc càng đỏ vì nóng, trên trán thì đổ đầy mồ hôi.

Sốt ruột tìm đến cao trào, Biên Bá Hiền bèn đẩy ngón tay vào sâu hơn một chút, ngờ đâu không cẩn thận làm đau chính mình, y thất thanh kêu lên.

Phác Xán Liệt ngồi trên ghế thoáng dừng mắt, ngón tay nâng cằm khẽ động.

Không dám mù quáng đâm ngón tay thật sâu nữa, Biên Bá Hiền thở dốc, chật vật bước xuống giường, áo choàng lụa mềm mại trượt khỏi cơ thể, y trần truồng đi tới trước mặt Phác Xán Liệt, ánh trăng ôm lấy đường cong hoàn hảo của y, tựa như một viên thạch anh trắng sáng.

Biên Bá Hiền đặt một tay lên vai Phác Xán Liệt, tay còn lại vẫn nắm thằng em mình, nâng một chân, dùng đầu gối tách hai đùi Phác Xán Liệt ra, hoàn thành ý đồ thì leo lên ngồi.

Tính khí nóng bỏng đè bụng Phác Xán Liệt, chỉ cách một lớp áo, Biên Bá Hiền hơi khom người bắt đầu tự an ủi, mỗi một tiếng rên rỉ đều không lãng phí thả vào tai hắn...

Hắn không nhúc nhích, tùy ý để Biên Bá Hiền áp sát mình t.hủ d.âm.

Một người tự an ủi hai lần rất vất vả, vừa mới bắn xong khó bắn được lần thứ hai, cộng thêm Phác Xán Liệt bất vi sở động, Biên Bá Hiền mệt mỏi tựa trán trên vai hắn nghỉ ngơi...

Đợi đến khi tiếp tục, y đột nhiên cảm nhận được một chút thoải mái, giống như có người đốt lửa trong lòng y, khiến máu khắp cơ thể sôi trào.

Trái tim y lại điên cuồng đập loạn, cơ thể nóng bừng, cảm giác dễ chịu chẳng khác gì được bổ sung thuốc k.ích d.ục, phía dưới cũng trở nên ướt át ham muốn.

Sau đó, có mùi hương bay vào đầu mũi...

Là c.ần s.a.

Biên Bá Hiền ngước nhìn Phác Xán Liệt, đối phương một mực giữ thái độ xem trò vui, tay phải vuốt ve môi dưới, nhìn y không chớp mắt.

Đôi mắt hoa đào đen nhánh sâu thẳm ấy đang dần chuyển đỏ.

Phác Xán Liệt âm thầm thả tin tức tố.

Mùi hương mạnh mẽ nhưng không gây khó chịu từ từ quấn quanh da thịt Biên Bá Hiền.

Lỗ chân lông cảm nhận được tin tức tố của alpha, xuôi theo đó cơ thể cũng trở nên mềm mại nhạy cảm, Biên Bá Hiền nhanh chóng phát tiết lần hai ở trên người Phác Xán Liệt.

Y thở dốc, hai lần bắn t.inh liên tiếp khiến y mệt mỏi vô cùng, mà cho đến tận giờ phút này, Phác Xán Liệt vẫn không chịu đứng dậy.

Điều này đã nói lên tất cả.

Rằng y không thể thu hút alpha.

Biên Bá Hiền không còn sức lực chậm chạp bước xuống người Phác Xán Liệt, nhặt áo lụa dưới sàn, xoay người đi vào phòng tắm.

Y nhớ tới lời của bác sĩ mười mấy năm trước, bây giờ nghĩ lại, lần đó chẳng qua là sợ chết nên mới tìm đại lời an ủi mình thôi.

Ngại thân phận địa vị, nên chẳng có ai dám nói thẳng với y cả.

Cái gì mà thái tử gia trời sinh cao quý...

Y thật chất chỉ là một omega khuyết tật.

Biên Bá Hiền đau đầu mở cửa phòng tắm, lạnh lùng nói với người sau lưng: "Biến đi, tôi muốn nghỉ ngơi."

Tuy nhiên y mới bước một chân vào đã bị Phác Xán Liệt lao tới ôm eo, xoay người đẩy đến bức tường bên trong.

Lời chưa kịp thốt ra, áo lụa mới mặc lên người cũng bị xé toạc, Phác Xán Liệt hung hăng bóp eo Biên Bá Hiền, tiếp đến nhấc bổng y lên, theo bản năng, y vội vàng ôm cổ đối phương, hai chân kẹp lấy hông hắn.

"Làm gì đấy! Thả tôi xuống!"

Phác Xán Liệt đưa hông về phía trước chặn đường tụt xuống của Biên Bá Hiền, cách lớp vải, Biên Bá Hiền có thể cảm nhận được thứ căng cứng đầy đặn đang chộn rộn dưới mông.

Phác Xán Liệt thúc hông lên một cái, tấm lưng Biên Bá Hiền áp sát vách tường, y cố giữ thăng bằng bằng cách ôm chặt Phác Xán Liệt.

"Cảm nhận được tôi muốn làm gì chưa?"

Phác Xán Liệt nắm tay Biên Bá Hiền đặt lên "túp lều" của mình, mắt hắn đã hoàn toàn trở nên đỏ thẫm.

"Cậu tận lực quyến rũ tôi như vậy, tất nhiên tôi phải thỏa mãn cậu rồi."

Phác Xán Liệt tiếp tục thúc thêm mấy cái, cúi đầu liếm hạt đậu trên ngực Biên Bá Hiền: "Nhanh, cởi ra cho tôi."

Tin tức tố bất ngờ phát tán mạnh hơn khi nãy, cơ thể Biên Bá Hiền nóng lên, y cắn chặt răng nói: "Không muốn, tôi không muốn làm."

Phác Xán Liệt dùng sức đỉnh vào mông Biên Bá Hiền, day cắn ngực y: "Cậu lo không còn gì để bắn sao?"

Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, kẻ ngước lên người xúi xuống đối mặt nhau.

"Đừng lo, cậu vẫn còn bắn được."

Phác Xán Liệt nhếch môi, nắm tay Biên Bá Hiền cởi quần mình, vừa nhìn y vừa tìm đến lối vào đã sớm mềm mại ẩm ướt.

"Tôi... sẽ giúp cậu bắn."

Giọng nói đầu độc lòng người vừa rơi xuống, phía dưới lập tức được lấp đầy, Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền đâm rút những cú thô bạo.

Cơ thể kiệt sức lần nữa nóng bừng bởi sự bùng phát tin tức tố của alpha, lưng Biên Bá Hiền liên tục bị Phác Xán Liệt đẩy va vào tường, rất nhiều âm thanh ám muội văng vẳng bên tai.

Đầu óc trống rỗng, ánh mắt cũng bắt đầu rã rời, giọng đã sớm trở nên khàn đặc, tin tức tố của Phác Xán Liệt kích thích mỗi một tế bào trong cơ thể Biên Bá Hiền, đặc biệt là vùng da dưới vòng bảo vệ, giống như vết sẹo chỉ mới vừa lành, vừa ngứa vừa rát.

"Dừng... hức... dừng lại, tôi không thể bắn nữa..."

"Cậu có thể..." Phác Xán Liệt cắn dái tai Biên Bá Hiền, hệt một kẻ vô lại, miệng thì dỗ dành mà phía dưới không chịu dừng động tác, "Cậu vẫn có thể bắn..."

"Hư ưm... Không được... Dừng lại..."

Biên Bá Hiền thật sự phát điên rồi, y vốn rất ít chơi bời, vậy nhưng hôm nay một đêm ba lần, lần nào y cũng cảm thấy tinh thần tê dại, khí huyết sục sôi tới cực điểm.

Y cho rằng mình sắp bị Phác Xán Liệt đốt khô, không thể nào bắn được nữa...

Phác Xán Liệt đỡ Biên Bá Hiền đứng xuống rồi xoay lưng y qua. Tựa như cố ý, hắn đỡ eo y đột ngột đâm vào, qua lại mấy lần, y đã bị hắn làm đến mức không rên rỉ nổi.

Cuối cùng, Phác Xác Liệt đè lưng y, ôm eo y, thúc mạnh một cú, trút hết dục vọng của mình.

Lần này đâm quá sâu, gần như là đụng trúng khoang sinh sản của Biên Bá Hiền, đau đớn và kích thích chưa từng có đồng thời ập đến, Biên Bá Hiền mất khống chế rên lên, tiếp đến bắn ra lần nữa. Hai chân y không ngừng run rẩy, thiếu chút nữa quỳ xuống đất, cũng may nhờ có Phác Xán Liệt ở phía sau ôm y nên mới giữ được thăng bằng, không đến nỗi chật vật té ngã.

Cơ thể Biên Bá Hiền co giật rất lâu, điều này hoàn toàn không nằm trong tầm kiểm soát, y giống hệt một người suýt chết đuối vừa được cứu lên bờ, miệng mở to cố tìm lại phần dưỡng khí bị mất.

Phác Xán Liệt ôm y, mỉm cười lấy tay quệt ít chất lỏng y mới bắn, giơ lên...

"Nhìn xem, tôi đã nói cậu còn bắn được mà."

Biên Bá Hiền vẫn chưa hết run, y không đủ sức đẩy Phác Xán Liệt ra, chỉ có thể yếu ớt lườm hắn: "Cậu... con mẹ nó đúng là tên khốn kiếp."

Phác Xán Liệt dịu dàng ôm Biên Bá Hiền vào lòng, liếm cắn tai y: "Đây đâu phải ngày đầu tiên thái tử gia biết tôi, đáng lẽ phải quen từ lâu rồi chứ..."

Biên Bá Hiền thật sự không còn tí sức lực nào nữa, mùi hương trên người Phác Xán Liệt giúp y nhất thời cảm thấy yên tâm, mặc dù rất muốn mắng hắn mười ngàn lần, thế nhưng lúc này đây dầu gì... dầu gì làm xong người vẫn còn ở đây.

"Tối nay không thể trách tôi được." Phác Xán Liệt cắn nhẹ cánh môi Biên Bá Hiền, "Phải trách thái tử gia lén lút tự an ủi chứ."

"Càn quấy..."

Phác Xán Liệt tươi cười gật đầu, tiếp đến bế Biên Bá Hiền lên: "Thái tử gia muốn ngủ hay tắm trước?"

Biên Bá Hiền nhắm mắt, ngón tay vô lực, nhẹ nhàng cử động một chút: "Ngủ một lát đã."

Phác Xán Liệt đặt Biên Bá Hiền xuống giường, đắp chăn cẩn thận, còn chu đáo kéo rèm: "Ngủ đi, tôi về phòng đây."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt cầm quần áo định rời đi, đôi mắt đỏ rực kia lại từ từ khôi phục thành đen nhánh sâu thẳm...

"Đứng lại đó..."

Phác Xán Liệt quay đầu: "Còn chuyện gì sao?"

Biên Bá Hiền chớp mắt, trở mình đưa lưng về phía Phác Xán Liệt: "Cậu tạo tiếng động lớn quá... Chờ tôi ngủ hẵng đi."

Phác Xán Liệt nhìn bóng lưng Biên Bá Hiền, hình xăm Giao Long quyến rũ trút bỏ hơi nóng, giữa căn phòng trống trải trông có chút cô đơn.

"Được, tôi sẽ đợi cậu ngủ rồi mới đi."

Vừa nói Phác Xán Liệt vừa kéo ghế ngồi xuống cạnh giường.

Trong đêm tối an tĩnh, Biên Bá Hiền không ngủ được, y động đậy mấy lần làm chăn bông phát ra tiếng sột soạt.

"Không ngủ được sao?"

Chất giọng trầm thấp của Phác Xán Liệt truyền tới, Biên Bá Hiền cau mày nhắm mắt "ừ" một tiếng.

Đối phương không nói gì nữa, một lúc sau, Biên Bá Hiền ngửi thấy hương cỏ thoang thoảng, rất yên bình, rất dễ chịu. Y nghi ngờ cẩn thận ngửi kỹ lại, hình như là một loại thảo mộc nào đó...

"Một lượng nhỏ c.ần s.a có tác dụng giảm đau và dễ ngủ, ngủ đi."

Biên Bá Hiền dừng một lát, kéo chăn rồi lại "ừ" một tiếng.

Mùi c.ần s.a nhàn nhạt phiêu lãng nơi đầu mũi, Biên Bá Hiền một bên cảm thán thì ra c.ần s.a cũng có thể ôn hòa thế này, một bên từ từ chìm vào giấc ngủ say...

Ánh trăng len lỏi chen qua khe cửa sổ, lặng lẽ phản chiếu sự tĩnh lặng của màn đêm. Biên Bá Hiền không trằn trọc nữa, có lẽ đã ngủ thật rồi, tuy nhiên Phác Xán Liệt vẫn chưa đứng dậy rời đi.

Bên ngoài phòng Biên Bá Hiền, Phó Tiểu Nhiên đứng sau cánh cửa đóng chặt, cúi đầu nhìn hình bóng mình kéo dài.

Từ thời khắc nóng bỏng đến tận giây phút an tĩnh này... Lần đầu tiên cậu biết, hóa ra Phác Xán Liệt còn có thể dịu dàng phát tán tin tức tố như vậy.

"Tại sao, anh Liệt... Cùng là omega, tại sao hắn có thể hưởng thụ trọn vẹn tin tức tố của anh, còn em chỉ lấy được... cái chết từ anh chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic