Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biên Bá Hiền không nghĩ tới kỳ phát tình của mình lại kéo dài lâu như vậy, đã qua năm ngày mà y vẫn rất lười và không ngừng ham muốn, Phác Xán Liệt vừa cách xa mình một chút liền đi tìm khắp nơi.

Nằm ngủ trên giường, giữa trưa mở mắt ra phản ứng đầu tiên của y chính là ôm chăn tìm người, đến khi nhìn thấy đối phương ở trần ngồi trước máy vi tính mở cuộc họp video, y mới yên tâm nằm xuống lại.

Biên Bá Hiền xoa xoa huyệt thái dương, y không thích cảm giác này chút nào, quá lệ thuộc vào một người vốn chẳng phải chuyện tốt.

Tuy nhiên, y vẫn không thể khống chế tầm mắt nhìn về phía Phác Xán Liệt đang làm việc. Đối phương phô bày nửa thân trên săn chắc, phía dưới mặc quần tây, lộ chút viền quần lót thuộc nhãn hiệu cao cấp.

Hắn có chuyện phải họp cùng thuộc hạ, cũng tự nhiên để mọi người thưởng thức cơ bắp của mình.

Biên Bá Hiền vén chăn, bò dậy đi tới bấm nút tắt máy tính.

"Tôi đói."

"Đói thì nói với A Chung, tôi có biết nấu ăn đâu mà nói với tôi?" Công việc bị Biên Bá Hiền làm gián đoạn, Phác Xán Liệt nhíu mày, ngậm điếu thuốc mở máy lên lại. Biên Bá Hiền thấy hai ngày nay hắn bận rộn xử lý mấy việc liên quan đến hội Hương Đường, thế là cũng không làm phiền hắn nữa.

Đợt này bởi vì phát tình nên y không có tâm trạng lo chuyện băng đảng, tất cả đều giao cho Phác Xán Liệt xử lý. Nhiều lần Đinh Dương âm thầm nhắc nhở y, bảo y không nên tin tưởng Phác Xán Liệt quá.

Biên Bá Hiền lại liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt nghiêm túc sắp xếp mọi chuyện, không hiểu sao trong lòng y hoàn toàn không tồn tại chút hoài nghi.

Y nhấc chân đi đến cửa sổ, rót cho mình một ly rượu vang từ chai rượu còn thừa tối qua, ngồi xuống sô pha cạnh đó, vừa uống vừa ngắm cảnh, bên tai là tiếng mọi người luân phiên báo cáo trong cuộc họp.

Rượu vang vào bụng, cơ thể dần ấm lên, vị nho nhàn nhạt khởi động nguồn nhiệt phát tình đầu tiên của ngày hôm nay. Y lén quan sát Phác Xán Liệt, bưng ly rượu, tự an ủi mình bằng tay còn lại.

Phác Xán Liệt xử lý công việc xong, nghiêng đầu nhìn Biên Bá Hiền, bắp đùi y lộ ra ngoài, áo choàng tắm mặc hời hợt, phơi bày xương vai, khắp nơi trên da thịt là dấu hôn của hắn, vóc dáng gầy mang đầy tiên khí, tay cầm ly rượu vang, không ngần ngại tự mình "s.óc lọ".

Đang là ban ngày nên d.ục vọng được giải tỏa rất nhanh, Biên Bá Hiền lấy khăn giấy lau tay, ngửa cổ uống hết rượu.

Phác Xán Liệt hứng thú đi tới, nâng cằm y, cúi người nói: "Thì ra là bên dưới đói."

Biên Bá Hiền gạt tay hắn ra, kéo áo choàng tắm lên, nói: "Tôi đói thật, đi ăn cơm đây."

Mà chưa đi được hai bước, Phác Xán Liệt đã nhào đến ôm từ đằng sau, mới phát tiết xong không có nhiều sức lực, Biên Bá Hiền cứ thế bị hắn vác lên vai.

"Cậu có điên không, thả tôi xuống."

"Đừng làm loạn, tôi đưa cậu đi ăn cơm."

Phác Xán Liệt vác Biên Bá Hiền xuống lầu, bữa ăn thịnh soạn đã được chuẩn bị sẵn, đợi hắn đặt y ngồi vào ghế đàng hoàng, lúc này y mới nhìn thấy Lư Thần cùng mấy thuộc hạ tâm phúc đang ngồi phía đối diện.

Áo sống trên người xộc xệch, cơ thể trở nên lười biếng sau mấy bận lăn giường, thậm chí còn đi chân đất, bộ dạng như vậy, nói thử xem y tiếp đãi người ngoài kiểu gì? Y tức giận hỏi Phác Xán Liệt: "Tại sao hắn lại tới đây?!"

"Tôi gọi tới. Chụp hình người ta thì cũng nên gặp giao lưu chút chứ." Phác Xán Liệt kéo ghế ngồi xuống, mỉm cười nhìn Lư Thần, "Đúng không, công tố Lư?"

Biểu cảm trên mặt Lư Thần rất thiếu tự nhiên, vốn tưởng mình đến đây nghiêm túc thương lượng, không nghĩ tới vừa có mặt lại phải bắt gặp cảnh tượng đồi bại này.

Nói thật, trước khi tới hắn cũng có chút mong đợi, mặc dù bị gài bẫy nhưng đêm đó hắn thật sự mê mẫn Biên Bá Hiền. Là một omega, Biên Bá Hiền đầy bản lĩnh giẫm alpha dưới chân, cái cảm giác phục tùng ấy khiến hắn thỏa mãn và sung sướng kinh khủng.

Hắn vô cùng mong đợi để hôm nay được gặp lại y, ai ngờ nhìn thấy Phác Xán Liệt diễu võ dương oai vác người xuống lầu, một thái tử gia ngang ngược đêm đó giờ đây áo choàng xốc xếch, trên người thì toàn là mùi của alpha...

Không lẽ Phác Xán Liệt cố ý? Cố ý khoe khoang với mình rằng omega này đã bị hắn chiếm rồi.

Vài thuộc hạ đi theo Lư Thần cũng xì xào bàn tán, liên tục liếc trộm Phác Xán Liệt, thông qua nét mặt của bọn họ, Biên Bá Hiền dễ dàng biết bọn họ đang thảo luận vấn đề gì.

"Vào chuyện chính, hội Hương Đường lần này ở Osaka, anh có thể ủng hộ chúng tôi bao nhiêu?"

Phác Xán Liệt lấy một miếng sandwich, phết mứt lên rồi đẩy qua cho Biên Bá Hiền, đồng thời mở miệng nói.

Biên Bá Hiền nhìn chằm chằm miếng sandwich, loại mứt Phác Xán Liệt chọn là mứt dâu tây y thích ăn.

"Không phải đói sao, mau ăn đi."

Biên Bá Hiền cột lại dây áo choàng tắm, chưa kịp ăn thì nghe Phác Xán Liệt nói với Lư Thần và đám thuộc hạ: "Mọi người có đói bụng không, muốn ăn một chút chứ?"

Được Phác Xán Liệt mời, đám thuộc hạ gật đầu như giã tỏi, Phác Xán Liệt đẩy mấy lọ mứt qua: "Tự nhiên đi, thích loại nào cứ lấy."

Lúc bấy giờ đám thuộc hạ bắt đầu hối hận, chung quy cũng không quá đói bụng, không thể không biết xấu hổ mà động tay.

Lư Thần ho khan một tiếng: "Đưa toàn bộ số ảnh cho tôi, tôi có thể đồng ý giúp đỡ băng Giao Long ba năm, trong ba năm đó, chỉ cần các cậu không quá phận, viện kiểm sát sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua."

"Ba năm? Công tố Lư hơi hẹp hòi thì phải."

"Có mấy tấm ảnh thôi! Cậu đừng được voi đòi tiên."

Lư Thần vỗ bàn, lớn tiếng tỏ vẻ bất mãn.

"Mặc dù chỉ có mấy tấm ảnh, tuy nhiên nếu tôi ném chúng cho truyền thông, tính ra rất đáng tiền đấy. Để xem tiêu đề báo thế nào được nhỉ? Công tố viên Lư Thần công minh liêm khiết hóa ra lại là một tên biến thái..."

Dầu gì Lư Thần cũng là alpha, bị khiêu khích tức giận liền đứng dậy, chỉ thẳng ngón tay vào mặt Phác Xán Liệt: "Tốt nhất cậu nên im miệng đi, cậu cho rằng tôi sợ cậu sao? Những tấm ảnh đó đâu phải chỉ chụp mỗi mình tôi, thái tử gia không sợ bại lộ à?"

Do cơ thể khó chịu nên Biên Bá Hiền ăn được phân nửa đã không ăn nổi, bây giờ nghe thêm lời này của Lư Thần, y dứt khoát đặt nĩa xuống.

Phác Xán Liệt liếc mắt nhìn y, cười nhạt: "Cậu ấy có gì phải sợ? Anh là tên hề duy nhất lộ rõ mặt mũi trong ảnh mà."

"Coi như không thấy mặt, nhưng nếu tôi nói Biên Bá Hiền ngủ với tôi, chắc chắn sẽ có người tin thôi. Một thái tử gia không sợ alpha cũng có lúc động dục, số alpha muốn đánh dấu cậu ấy e rằng xếp hàng dài tới Tây Thiên luôn đấy!"

Rầm! ————

Phác Xán Liệt đột nhiên rút súng đập xuống bàn ăn.

Lư Thần lập tức tái xanh mặt mày, cứng cổ nói: "Rút súng thì tôi sợ cậu chắc?"

Phác Xán Liệt đút tay vào túi quần, đứng dậy vòng ra sau lưng Biên Bá Hiền, nắng vàng rực rỡ chiếu xuống thân trên trần trụi của hắn, phòng ăn sáng sủa khác biệt hoàn toàn với bầu không khí sặc mùi súng đạn.

Giọng Phác Xán Liệt không thay đổi, ánh mắt âm u: "Công tố Lư, làm rõ tình hình một chút, hiện tại cái đuôi của anh đang nằm trong tay chúng tôi, nếu anh dám nói lời này thêm một lần nữa..." Phác Xán Liệt giơ ngón tay chỉ khẩu súng trên bàn.

Lư Thần mặt cắt không còn giọt máu, Biên Bá Hiền lau miệng, tiếp lời Phác Xán Liệt: "Không chỉ có vậy, từ nay về sau anh đi đâu tôi cũng sẽ phái người đi theo, anh chơi omega thế nào, biến thái ra sao, làm một lần tôi chụp một lần, tôi không tin không giết được anh."

Lư Thần nhìn Biên Bá Hiền điềm tĩnh nói chuyện, cả hai người họ có chung một tính cách, đều điên.

Mà người bình thường thì mãi mãi không dám chọc giận kẻ điên.

Kết quả, Lư Thần đáp ứng yêu cầu của Biên Bá Hiền, giúp đỡ băng Giao Long trong vòng mười năm, hoàn thành ký kết, hắn cầm một nửa số ảnh phim rời đi.

Xử lý xong Lư Thần, Phác Xán Liệt đối diện Biên Bá Hiền cười nói: "Vẫn là cậu có cách."

Vốn tưởng Lư Thần đi rồi Phác Xán Liệt sẽ ở lại ăn cơm cùng mình, ai ngờ hắn dửng dưng xoay người bỏ đi. Phác Xán Liệt vừa đi tin tức tố trong không khí liền nhạt mất, tim Biên Bá Hiền bắt đầu đập nhanh, y đứng dậy theo hắn trở về phòng.

Phác Xán Liệt duỗi người, lấy khăn tắm đi tắm. Biên Bá Hiền một mực tò tò theo sau. Phác Xán Liệt mở vòi sen, từ trong gương thấy Biên Bá Hiền đứng ở cửa.

"Còn chuyện gì à?"

Biên Bá Hiền không muốn thừa nhận nguyên nhân thật sự mình theo vào tới đây, vậy nên nói dối: "Cậu nhanh lên, tôi cũng muốn tắm."

Tối hôm qua đã tắm rửa sạch sẽ rồi mới ngủ, bây giờ lại bảo muốn tắm, Phác Xán Liệt cầm vòi sen đi về phía Biên Bá Hiền, một tay ôm y, nói: "Thế tắm chung nhé?"

Phác Xán Liệt đưa vòi sen đến gần Biên Bá Hiền, làm ướt người y. Biên Bá Hiền tránh vội, mắng hắn: "Phác Xán Liệt, cậu... Mẹ nó lạnh!"

Phác Xán Liệt bỏ vòi sen xuống, nâng mặt Biên Bá Hiền lên: "Giúp cậu hạ hỏa." Dứt lời, hắn không nhịn được tiến tới hôn môi y.

Nói là hạ hỏa, nhưng vừa chạm môi, cả hai liền ôm chặt lấy nhau, dây dưa qua lại trong phòng tắm.

A Chung và Đinh Dương đúng lúc vào phòng ngủ dọn dẹp, nghe tiếng rên rỉ hòa cùng tiếng nước chảy, hai người vội vã ôm khăn trải giường bẩn chạy ra ngoài.

"Chưa xong luôn, lần đầu tiên tôi thấy omega phát tình lâu vậy đấy!" A Chung bỏ khăn trải giường vào giỏ đồ dơ, tặc lưỡi than phiền.

"Nói kém hiểu biết lại tự ái, tất cả những omega cậu gặp đều là omega tầm thường!" Không nghe lọt tai mỗi lần A Chung nói xấu thái tử gia nhà mình, Đinh Dương lập tức phản bác.

"Hừm, thái tử gia nhà cậu quả thật lợi hại, một omega không mùi, không thể sinh con mà dụ được người khác chịch mình là lợi hại quá rồi còn gì!"

"Cậu nói gì đấy? Tên chó điên ngày ngày cắm cái thứ của nợ đó vào người thái thử gia nhà tôi là ai? Sao không tự đi tìm nguyên nhân từ lão đại các cậu ấy!"

Hai tên thuộc hạ tâm phúc cãi nhau một hồi, tiếng rên rỉ trong phòng vẫn không có ý định dừng lại.

A Chung bất lực đổi chủ đề: "Hai người này nữa, làm thì nhỏ tiếng thôi, nghe xấu hổ muốn chết."

Đinh Dương cũng gật gù: "Ai dám quản hai người bọn họ... Hai vị tổ tông chập dây..."

Đôi bên cãi nhau cho đã xong lại quay về đồng cảm, cùng nhau thở dài, vỗ vai đối phương an ủi, tiếp tục đi dọn dẹp bữa ăn trên bàn.

○○○

Sau khi lăn lộn xong, Phác Xán Liệt bế Biên Bá Hiền qua ngâm bồn tắm, vừa nghịch ngón tay y vừa dặn y mấy ngày tới không được ra ngoài.

"Tại sao?"

"Gần đến hội Hương Đường, đoán chừng sẽ có rất nhiều người dốc lòng tìm cách ngăn cậu đến tham dự. Bên ngoài không an toàn, đặc biệt là điện thoại, đừng vội chạy ra ngoài khi có người gọi cho cậu."

"Sợ tôi bị tình nhân bé nhỏ của cậu lừa chiêu đó nữa à?" Biên Bá Hiền châm biếm.

Phác Xán Liệt xoay người Biên Bá Hiền lại, lạnh lùng nói: "Tôi không giỡn với cậu."

Người suốt ngày không nghiêm túc đột nhiên trở nên nghiêm túc, quả thật có chút dọa người.

Biên Bá Hiền cũng thôi cười cợt: "Không cho ra ngoài vậy tôi ở nhà làm gì?"

"Làm gì cũng được, chỉ cần đừng ra khỏi nhà, an toàn là trên hết." Phác Xán Liệt liếc xuống cổ Biên Bá Hiền, nhớ tới lời Lư Thần nói, hiện tại không biết đã có bao nhiêu alpha từng bị Biên Bá Hiền khiêu khích đang đứng xếp hàng chờ cắn rách cổ y.

Mà trong số này... có bao gồm cả hắn.

Mỗi lần ôm Biên Bá Hiền, hắn đều rất muốn đánh dấu y.

"... Biên Bá Hiền."

Phác Xán Liệt cất tiếng gọi, Biên Bá Hiền dựa lưng vào ngực hắn hưởng thụ cảm giác ngâm nước ấm, nhắm mắt trả lời: "Hả?"

Phác Xán Liệt vuốt nhẹ vai Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền lại cùng hắn quyến luyến da thịt. Hắn từ sau bao bọc hai tay y, dẫn dắt xuống tìm thứ cứng rắn dưới nước.

Biên Bá Hiền dán sát người Phác Xán Liệt, thoải mái để hắn làm theo ý mình. Hắn mài môi trên vành tai y, hôn tóc, khiến y hoàn toàn chìm trong khoái cảm.

Song cũng rất nhanh, y nhận ra hắn đang tìm cách cởi vòng bảo vệ của mình.

Biên Bá Hiền đè tay Phác Xán Liệt: "Không được."

Lại bị từ chối, Phác Xán Liệt chán nản năn nỉ: "Cho tôi nhìn một chút thôi."

"Vậy cũng không được." Biên Bá Hiền với lấy khăn tắm, đứng dậy quấn quanh người rồi bước ra khỏi bồn.

Phác Xán Liệt cũng ra theo, thừa dịp Biên Bá Hiền sấy tóc, hắn ôm y nói: "Không cho tôi cơ hội, cậu định giấu nó cho ai?"

Phác Xán Liệt làm ổ ở hõm cổ Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền liếc thấy hắn có vẻ mất hứng, cười đáp: "Không phải cậu là được."

Y chẳng qua chỉ nói đùa, Phác Xán Liệt biết rõ, có điều không hiểu sao trong lòng hắn vẫn rất khó chịu. Hắn đột nhiên dùng sức, bế y ngồi lên bồn rửa tay, mặt đối mặt.

Biên Bá Hiền đặt máy sấy xuống, vươn tay sờ cằm Phác Xán Liệt, có ít râu mọc lỉa chỉa, đâm vào tay nhồn nhột. Phác Xán Liệt cọ cằm trong lòng bàn tay Biên Bá Hiền, trông như một con chó sói trưởng thành nhưng không hề dữ tợn.

Biết hắn mất hứng, thậm chí hơi phiền muộn, Biên Bá Hiền lấy dao cạo, nâng cằm hắn lên, cẩn thận giúp hắn cạo râu.

Phác Xán Liệt chống bồn rửa tay, nhìn người đang cạo râu cho mình...

"Cậu có từng nghĩ đến chuyện sau này tìm alpha thế nào chưa?"

Biên Bá Hiền nghiêng đầu nhìn má phải Phác Xán Liệt, kiểm tra đã sạch râu chưa, trả lời: "Không tìm."

"Tính đi tu hả?"

"Cậu cho rằng sẽ có alpha thích tôi sao?"

Trầm mặc hồi lâu, Phác Xán Liệt cười nói: "Tôi nghĩ bọn họ không dám thôi..." Hắn lấn người lên phía trước, Biên Bá Hiền hơi ngửa về sau, xương vai đụng tấm gương trên bồn rửa tay,

"Chứ mấy tên biến thái đều thích cậu mà..."

Hàng mi Biên Bá Hiền khẽ run, mặc dù Phác Xán Liệt nói về người khác, tuy nhiên có vài giây y cảm thấy hốt hoảng.

"Vậy nên mấy ngày tới cậu đừng ra ngoài, ở nhà là an toàn nhất." Phác Xán Liệt đứng thẳng người, khoảng cách thân mật biến mất, Biên Bá Hiền len lén thở ra.

Phác Xán Liệt quấn khăn lắm, sau đó soi gương chiêm ngưỡng cái cằm sạch râu được Biên Bá Hiền xử lý cho, hài lòng nói: "Còn sạch hơn tự tôi làm."

Biên Bá Hiền leo xuống bồn rửa tay, đi ngang qua Phác Xán Liệt, mở miệng vu vơ: "Lần sau tôi lại giúp cậu."

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền ra khỏi phòng tắm, ba chữ "sẽ giúp cậu" vẫn chưa đủ để hắn thỏa mãn.

○○○

Gần đây, mỗi lần làm Phác Xán Liệt đều nói đùa, cố gắng dò xét thử xem Biên Bá Hiền có thể cởi vòng bảo vệ và cho hắn cắn tuyến thể hay không. Tất nhiên lời nói ra khỏi miệng bảy phần là đùa, ba phần là muốn đánh dấu thật.

Mà đáng tiếc thay, lần nào Biên Bá Hiền cũng tránh.

Đây không phải lần đầu tiên Phác Xán Liệt đánh dấu omega, hắn biết cách cưỡng chế một omega để đánh dấu, khiến bọn họ khóc lóc dưới thân mình, tuy nhiên khi đối mặt với Biên Bá Hiền, hắn luôn rất hòa khí tự lựa chọn lùi bước.

Hôm nay hắn có việc phải ra ngoài, trước khi đi tiếp tục dặn dò Biên Bá Hiền: "Không được ra khỏi nhà, không được gặp ai hết."

Biên Bá Hiền không thích có người quản mình một cách thái quá, chẳng qua do tình trạng cơ thể cộng thêm các phe thù địch bên ngoài, y nằm trên sô pha, khoác áo lông cừu yên lặng chốc lát rồi ngoắc Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt thấy vậy liền đi tới.

Biên Bá Hiền nắm cổ áo Phác Xán Liệt, kèo người xuống hôn sâu một trận, sau khi nhận lấy đầy đủ tin tức tố mới buông tay nói: "Biết rồi."

Phác Xán Liệt sờ cổ Biên Bá Hiền, dặn thêm: "Đừng để bất kỳ tên alpha nào đến gần cậu."

Biên Bá Hiền lại bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, y qua loa gật đầu, sau đó lăn ra ngủ trên sô pha.

Thời điểm thức dậy, trong phòng hơi lạnh, không biết có phải tại Đinh Dương mở cửa sổ mà quên đóng hay không, Biên Bá Hiền ngồi dậy cất tiếng gọi.

"Phải mở nhiều cửa sổ để thông gió, như vậy mới tốt cho sức khỏe."

Giọng nói xa lạ khiến Biên Bá Hiền lập tức đề phòng, chỉ thấy Liêu Anh Thành ngồi ngay bên cạnh, âu phục thẳng thớm, bật cười khanh khách nhìn y.

"Anh vào đây bằng cách nào?"

"Nhấn chuông cửa rồi vào thôi, có thể làm sao được nữa?" Liêu Anh Thành phủi phủi ống quần, nói tiếp, "Nhấn nửa ngày thuộc hạ cũng không chịu mở, phải đợi Biên lão gia lên tiếng mới cho tôi vào."

"Chủ tịch...?"

"Chắc chủ tịch vẫn muốn cho tôi cơ hội, dù sao tôi cũng là đối tượng được chọn hẹn hò với cậu mà."

Biên Bá Hiền mặt nặng mày nhẹ nhìn Liêu Anh Thành áo mũ chỉnh tề, không biết chủ tịch trúng gió gì lại để người này vào nhà y.

"Có gì thì nói nhanh."

"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là nghe nói thái tử gia hiếm khi tới kỳ phát tình nên mang ít trái cây qua thăm sức khỏe thôi. Thêm nữa, còn mấy ngày là diễn ra hội Hương Đường, trước đó phải chào hỏi nhau chút chứ."

Biên Bá Hiền liếc xuống giỏ trái cây Liêu Anh Thành nói tới, tất cả đều là trái cây nhiệt đới đắt tiền, vốn rất khó mua được.

"Hai chúng ta gặp nhau tổng cộng có ba lần, Liêu tiên sinh hao tâm tổn sức quan tâm tôi như vậy, rốt cuộc là muốn gì đây?"

"Dù sao hai nhà cũng có giao tình, thái tử gia nên cho tôi chút mặt mũi. Chúng ta ngồi đây tán gẫu vài câu, không làm gì khác."

Liêu Anh Thành càng tỏ vẻ lịch thiệp, Biên Bá Hiền càng không thoải mái.

"Tôi không có gì để nói cả, anh giữ lại tới hội Hương Đường rồi nói."

Biên Bá Hiền định đứng dậy, Liên Anh Thành cũng không cản, ung dung ngồi trên sô pha. Một giây sau, Biên Bá Hiền đột nhiên mất lực ngã xuống ghế.

Tất cả là vì Liêu Anh Thành thả tin tức tố.

"Thái tử gia đừng đi vội, tôi tổn thương đấy." Liêu Anh Thành rót cho mình một tách trà, hớp một ngụm rồi nói thêm, "Lần này tôi tới chính là muốn nhắc nhở cậu chú ý Phác Xán Liệt, hắn không phải người tốt đâu."

Biên Bá Hiền cười khẩy: "Hắn không phải, chẳng lẽ là anh?"

"Tôi cũng không phải, có điều tôi đỡ hơn hắn. Tôi biết omega bị hắn đánh dấu không dưới năm người, may thì được phẫu thuật thành công khôi phục tự do, không may thì chết trên bàn mổ. Phác Xán Liệt là một tên điên gieo họa cho omega, hại không biết bao nhiêu mạng người rồi, cậu và hắn cùng một chỗ, tôi rất lo lắng."

Biên Bá Hiền khẽ cười một tiếng: "Mạng tôi lớn, không phiền anh bận tâm."

"Thật ra thay vì ngồi đó chờ hắn đánh dấu, chi bằng thái tử gia theo tôi đi. Trước kia Biên lão gia cũng coi trọng tôi, hai nhà chúng ta vững vàng ngồi trên ghế Hương Đường không tốt hơn sao? Tại sao phải để tên chó điên đó lợi dụng cậu?"

Biên Bá Hiền lại cười, Liêu Anh Thành nói tiếp: "Bản chất của hắn vốn rất đa nghi, tính ghen tuông mạnh thôi rồi. Năm xưa hắn yêu Phó Tiểu Nhiên như vậy còn nhẫn tâm nổ súng bắn cậu ấy, hai người chỉ là quan hệ hợp tác, liệu sẽ duy trì được bao lâu?"

"Anh hiểu rõ hắn ta quá nhỉ?"

Liêu Anh Thành cười lớn: "Băng Thanh Hồng của hắn và Kyuichiro tiên sinh đối nghịch nhiều năm nay, mặc dù tôi không thấy tận mắt, nhưng cũng có nghe qua. Kyuichiro tiên sinh từng nói hắn chính là ác quỷ không có tình người, đặt lợi ích trên hết, duy ngã độc tôn. Cậu hợp tác với hắn, ngoại trừ chuyện hắn đùa giỡn cậu, thật tình tôi không nghĩ ra được lý do nào khác."

"Nói xong chưa? Xong rồi thì anh có thể đi." Biên Bá Hiền gọi Đinh Dương tiễn khách, Liêu Anh Thành đổi tư thế, vẫn nhiều chuyện:

"Không tin vậy chúng ta thử chút đi? Tối nay hắn về cậu trực tiếp hỏi hắn xem hắn có tin... tôi và cậu chẳng qua chỉ là đơn thuần tán gẫu hay không."

Biên Bá Hiền nghi ngờ nhìn Liêu Anh Thành, Liêu Anh Thành nói xong cũng không làm gì nữa, lịch sự gật đầu chào Biên Bá Hiền rồi rời khỏi biệt thự.

Trong phòng vốn chẳng còn nhiều tin tức tố của Phác Xán Liệt, bây giờ lại xen thêm mùi Liêu Anh Thành, Biên Bá Hiền bực mình bảo Đinh Dương mở thêm cửa sổ.

Thẳng đến khi trời bắt đầu tối, Phác Xán Liệt và A Chung trở về. Cả ngày bận rộn chỉ mong về ôm Biên Bá Hiền hôn mấy cái, ấy vậy mà mới vừa vào cửa Phác Xán Liệt lập tức thay đổi sắc mặt.

Biên Bá Hiền ngồi trên sô pha xem tài liệu, ngẩng đầu liền thấy Phác Xán Liệt mặt mũi tối sầm.

"Về rồi."

Phác Xán Liệt cởi áo khoác, đi đến trước mặt Biên Bá Hiền: "Có người tới?"

Biên Bá Hiền hời hợt liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt: "Ừ, hồi chiều Liêu Anh Thành ghé qua đây."

Thấy thái độ Biên Bá Hiền hoàn toàn bình thản, sắc mặt Phác Xán Liệt càng trở nên khó coi: "Chẳng phải tôi đã dặn không được gặp bất kỳ ai sao, hai người đã làm gì?!"

Cách Phác Xán Liệt đặt câu hỏi làm Biên Bá Hiền cảm thấy không thoải mái, như thể giữa y và Liêu Anh Thành thật sự xảy ra chuyện gì vậy. Y thu hồi ánh mắt, quay về đọc tài liệu: "Đơn giản trò chuyện mấy câu, còn nữa, chú ý thái độ của cậu."

Phác Xán Liệt ném áo khoác xuống sàn, ngồi xuống kéo cánh tay Biên Bá Hiền hất tài liệu đi: "Là cậu nên chú ý thái độ nói chuyện với tôi đấy, trả lời tôi, hai người đã làm gì rồi?!"

Cơn điên của Phác Xán Liệt càng ngày càng trở nên vô lý, Biên Bá Hiền tức giận rút tay ra.

"Đã bảo không làm gì hết cậu còn muốn sao nữa?!"

"Không làm gì, vậy tại sao trong phòng có tin tức tố động dục của alpha khác!"

Biên Bá Hiền nhíu mày, chính vì y không thích mùi hương Liêu Anh Thành lưu lại nên mới bắt Đinh Dương mở thêm cửa sổ, thật sự chẳng có gì xảy ra hết, tại sao Phác Xán Liệt lại phản ứng thái quá như vậy?

Chưa chờ Biên Bá Hiền giải thích rõ ràng, Phác Xán Liệt đã đẩy y ngã xuống sô pha, thô bạo cởi quần y.

"Tôi ra ngoài chạy tới chạy lui giúp cậu xử lý mọi chuyện, thế mà cậu ở nhà dám qua mặt tôi lên giường với alpha khác à?!"

Chát!

Biên Bá Hiền tát Phác Xán Liệt một cái: "Đ*t mẹ cậu điên rồi sao, nói bậy bạ cái gì đấy?!"

Cái tát tay này đẩy cơn giận trong người Phác Xán Liệt vọt thẳng lên não, hắn nắm chặt cổ tay Biên Bá Hiền, đè xuống sô pha, quần mới kéo xuống một chút đã trực tiếp tiến vào.

Không có màn dạo đầu, Biên Bá Hiền khó tránh phải kêu đau, một bên chịu đựng từng cú thúc của Phác Xán Liệt, một bên mắng: "Tôi đào mả cả dòng họ cậu! Nhẹ chút!"

Hai mắt Phác Xán Liệt đỏ bừng, trước khi ra ngoài khắp phòng toàn là mùi của mình, bây giờ quay về mọi nơi tràn ngập mùi alpha khác. Mùi xì gà của Liêu Anh Thành làm người ta ghê tởm dính trên người Biên Bá Hiền, chẳng khác gì khiêu khích hắn từ xa.

Lãnh địa bị xâm phạm đã đủ khiến alpha tức giận, huống chi omega của mình còn có mùi alpha khác.

Phác Xán Liệt không nhịn nổi chỉ muốn trút giận bằng được, hắn cần phải chứng minh Biên Bá Hiền thuộc về mình.

Vậy nên lúc này, ý nghĩ đánh dấu y càng trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Hắn hung hăng rút ra cắm vào, cầm tay Biên Bá Hiền đặt lên vòng bảo vệ.

Biết rõ mục đích đối phương, Biên Bá Hiền gắng sức phản đối, không thể để hắn toại nguyện.

Phác Xán Liệt vốn cũng không phải người có nhiều lý trí, liên tục bị Biên Bá Hiền ngăn cản hành động liền không còn đủ kiên nhẫn, nóng nảy ấn Biên Bá Hiền xuống sô pha, bẻ ngược tay y buộc y phải nhập vân tay mở khóa vòng bảo vệ.

Mấy ngày qua được bao bọc trong sự dịu dàng, Biên Bá Hiền gần như quên mất Phác Xán Liệt là một tên điên.

Tên điên lên cơn, không nói lý lẽ, cũng không dễ cảm thông.

"Nhanh lên, cởi ra cho tôi!!"

Mắt Phác Xán Liệt hoàn toàn đỏ lòm, cơ thể phát tán mùi c.ần s.a khiến da đầu tê dại. Biên Bá Hiền chẳng những không có sức lực đối kháng với hắn, thậm chí y còn say đắm mùi hương này. Y bị ép nâng tay lên, không tình nguyện cũng không còn cách nào khác mà chạm ngón tay vào mặt khóa.

Khóa cài mở ra, vòng bảo vệ rơi xuống, vết sẹo xấu xí bại lộ.

Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm vết cắn trên cổ Biên Bá Hiền ước chừng mười mấy giây, tựa như nhớ lại quá trình mình để lại dấu vết này năm đó.

Rõ ràng tuyến thể xấu xí không hề có mùi vị, rõ ràng Biên Bá Hiền là omega không có tin tức tố, nhưng ở y vẫn luôn tồn tại thứ gì đó rất mê người, hấp dẫn mình đến gần, cắn nát, đâm rách... Giống hệt vô số alpha nhìn thấy omega phát tình vậy, đánh dấu đối phương, chiếm làm của riêng...

Phác Xán Liệt ôm Biên Bá Hiền, điên cuồng liếm cắn tuyến thể y.

Mọi sự phản kháng của Biên Bá Hiền chỉ tồn tại trên đầu môi, còn cơ thể thì không tài nào từ chối được Phác Xán Liệt.

Cảm giác này rất tồi tệ, Phác Xán Liệt càng mê muội tuyến thể y, càng hôn, càng mút, y càng cảm thấy không thoải mái. Như thể đối phương muốn đạt khoái cảm từ tuyến thể của mình, mà y lại chẳng cho được đối phương thứ gì cả.

Biên Bá Hiền chịu đựng để Phác Xán Liệt thân mật, không phải tự nguyện kết hợp, cũng không thể gọi là "cam lòng"...

Phát hiện đối phương không toàn tâm toàn ý tập trung làm cùng mình, Phác Xán Liệt càng thêm tức giận. Hắn điên cuồng giải phóng tin tức tố, cố gắng bắt giữ sự chú ý của Biên Bá Hiền, kế đến tàn nhẫn gặm cắn tuyến thể y.

Bên dưới Biên Bá Hiền thắt chặt, Phác Xán Liệt rút cắm có chút khó khăn.

Cảm nhận được y không tình nguyện, Phác Xán Liệt cau mày nói: "Mẹ nó thật mất hứng."

Biên Bá Hiền bấu cánh tay Phác Xán Liệt, trừng mắt với hắn: "... Mất hứng thì cút đi."

Phác Xán Liệt siết chặt bả vai Biên Bá Hiền, nhìn cơ thể yếu ớt run rẩy bị mình khiêu khích, chân mày nhíu sâu hơn: "Bây giờ tôi cút coi như không ai quan tâm cậu, làm sao cậu qua nổi kỳ phát tình?"

Vì bảo vệ tôn nghiêm, Biên Bá Hiền nghiến răng nói:

"Cậu là alpha duy nhất trên đời này chắc?"

Lời lẽ nhẹ hẫng kích thích Phác Xán Liệt, cơn giận trong phòng có tin tức tố kẻ khác chưa nguôi, Biên Bá Hiền lại nói muốn tìm người khác, Phác Xán Liệt nổi điên bóp cổ Biên Bá Hiền, để trút giận, hắn không chút do dự cắn bể tuyến thể của y.

Đánh dấu bất ngờ làm Biên Bá Hiền kinh hãi thất thố, y cào lưng Phác Xán Liệt, nắm tóc hắn lôi ngược ra sau, song tất cả đều đã quá muộn, mạch máu tuyến thể bị đâm rách, đánh thức dây thần kinh nhạy cảm, ham muốn, điên cuồng chiếm đoạt.

Trong không khí, Phác Xán Liệt liên tục giải phóng một lượng lớn tin tức tố, chen lấn tranh nhau như không đợi được tới lúc xuyên qua huyết dịch, tìm đến mọi nơi trên cơ thể Biên Bá Hiền, mỗi một tấc da tấc thịt, mỗi một lỗ chân lông...

Khoảnh khắc bị đánh dấu, Biên Bá Hiền tưởng chừng trời đất quay cuồng, răng nanh alpha cắn bể nơi mềm mại nhất của omega, cảm giác đau không thể tả. Mồ hôi vã khắp người, cơ thể bị buộc hấp thụ tin tức tố dày đặc do Phác Xán Liệt tiết ra, đau đơn và kích thích đồng thời ập đến, còn có cảm giác sung mãn khó tả lấp đầy Biên Bá Hiền.

Cũng chính lúc đó, phía dưới y trở nên ướt át, bụng dưới cũng nóng bừng, cơ quan bí mật trong cơ thể cùng lúc mở cửa khi quá trình đánh dấu hoàn tất.

Biên Bá Hiền chưa kịp thích ứng hết tất cả thay đổi này, Phác Xán Liệt lại đè y dùng sức đỉnh sâu, cơ quan bí mật hoàn toàn bị xuyên thủng, khoái cảm tột độ khiến Biên Bá Hiền tự nâng hông, trực tiếp bắn ra.

Y cảm nhận được một dòng nước ấm rót vào bụng mình, nơi giao hợp càng trở nên nóng hổi và thít chặt.

Thời điểm nhận ra vừa rồi chính là Phác Xán Liệt đánh dấu trong khoang sinh sản, Biên Bá Hiền hốt hoảng đấm lưng hắn.

"Mẹ kiếp cậu bắn vào đó rồi!"

"Bắn vào đó? Thì sao, chẳng lẽ cậu sợ mình mang thai à?" Phác Xán Liệt vừa động vừa nói, "Chuyện đó không phải chỉ có omega bình thường mới sợ ư? Cậu là thái tử gia không sợ trời không sợ đất, không có tin tức tố cũng không có tình cảm, ông trời sẽ không cho omega như vậy có con đâu..."

"Nên cậu yên tâm..."

"Cậu sẽ không mang thai, chúng ta sẽ không có con."

○○○

Liêu Anh Thành ngồi trong xe, nhàn nhã ngắm dãy đèn đường lướt qua giữa đêm tối. Phó Tiểu Nhiên nhìn bộ dạng thắng chắc của Liêu Anh Thành, hỏi:

"Ngài tin rằng Phác Xán Liệt sẽ hiểu lầm Biên Bá Hiền sao? Lần trước tôi cũng làm vậy mà còn không bẫy được hắn."

Liêu Anh Thành cười nói: "Bởi vì cậu là omega, cùng lắm lưu lại được ít mùi hương trên người Phác Xán Liệt, không đủ khiến Biên Bá Hiền nổi điên."

Phó Tiểu Nhiên nghi ngờ quan sát Liêu Anh Thành.

"Nhưng alpha thì khác, chỉ cần tôi tặng cho Biên Bá Hiền chút tin tức tố động dục, Phác Xán Liệt nhất định sập bẫy chúng ta."

"Biên Bá Hiền không có mùi, vừa về nhà liền ngửi thấy tin tức tố của alpha khác, đến người bình thường cũng dễ nổi điên, huống chi một kẻ vốn điên như Phác Xán Liệt. Chỉ cần bọn họ tách ra, chúng ta sẽ có cơ hội."

Phó Tiểu Nhiên nhìn Liêu Anh Thành tràn đầy tự tin, ngược lại không coi trọng lắm, nói:

"Tốt hơn hết ngài nên chuẩn bị kế hoạch khác, tránh xem thường hai người họ."

○○○

Bầu trời ngoài cửa sổ đen nhánh, căn biệt thự trong khu đất Giao Long vẫn đèn đuốc sáng choang. Biên Bá Hiền nằm trên ghế sô pha, không biết đây là lần thứ mấy Phác Xán Liệt bắn bên trong mình, cảm giác khoang sinh sản không những nóng mà còn đầy ứ. Tuyến thể sau khi đánh dấu dấu cũng vừa nóng vừa phồng, tin tức tố của Liêu Anh Thành biến mất triệt để, thay bằng mùi c.ần s.a phách lối điên cuồng.

Phác Xán Liệt đè trên người y, rốt cuộc đã chịu làm chậm lại.

Hắn mở miệng nói: "Từ giờ trở đi, cậu là omega của tôi, để xem ai dám động đến cậu nữa..."

Biên Bá Hiền không thèm nhúc nhích, Phác Xán Liệt lại bắn thêm một đợt, dịch thể dư thừa không ngừng tràn ra.

Biên Bá Hiền nghiêng đầu, khàn giọng cất tiếng: "Hài lòng chưa?"

Phác Xán Liệt cúi xuống hôn môi y, cắn nhẹ mấy cái rồi tự tin đáp: "Rất hài lòng."

Móng tay Biên Bá Hiền bấu chặt ghế sô pha, thở dốc nói: "Không định xin lỗi?"

"Con mẹ nó tôi đã luôn muốn làm như vậy, sớm hay muộn gì cũng sẽ làm, xin lỗi cái gì chứ?"

"Súc sinh..."

"Cậu chửi đi, dù sao thứ tôi muốn làm đã làm được rồi, bây giờ cậu mắng thế nào tôi đều đón nhận."

Phác Xán Liệt rút tính khí ra khỏi cơ thể Biên Bá Hiền, bởi vì tiến vào quá sâu, lúc ra ngoài khó tránh làm đau y.

"Trước kia cậu cũng dùng phương thức này để đánh dấu omega khác sao?"

"Không biết xấu hổ đâm vào khoang sinh sản thì cậu là người thứ nhất. Biên Bá Hiền, tôi nói cho cậu biết, tôi không hề hối hận, dù có làm bao nhiêu lần, đêm nay tôi vẫn sẽ đánh dấu cậu! Sau này cậu còn dám lén phén với alpha khác, ông đây nhất định làm cậu không xuống giường được!"

Thừa dịp Phác Xán Liệt lòng đầy căm phẫn, Biên Bá Hiền nhanh chóng bắt lấy cổ tay hắn.

"Cậu cưỡng ép đánh dấu tôi mà còn dám ở đây lý luận?"

Đây vốn dĩ là chuyện Phác Xán Liệt muốn làm từ lâu, chẳng có gì phải sợ, hắn dám làm dám nhận: "Thì sao, đánh dấu xong rồi, cậu sống hay chết đều thuộc về tôi."

Phác Xán Liệt rũ mắt nhìn xuống bụng Biên Bá Hiền, cảm thấy hài lòng và vô cùng an tâm, người bị đánh dấu đôi ở trước mặt hắn đây, kể từ giờ phút này chính là người của hắn.

Nhưng mà, dáng vẻ chật vật của Biên Bá Hiền dần dần đánh Phác Xán Liệt tỉnh táo lại, không biết có phải do hoàn thành đánh dấu hay không mà hắn bắt đầu sinh ra cảm giác thương xót đau lòng đối với y, nhìn y bị mình làm ra nông nỗi này, hắn ngoài miệng vừa nói không hối hận, trong lòng bất giác có chút không thoải mái.

Hắn ngồi dậy đàng hoàng, vì tiêu hao thể lực nên thở hổn hển.

Qua lâu thật lâu, hắn nâng mắt, sau khi thở ra mấy hơi nặng nề thì quay sang Biên Bá Hiền gục trên sô pha, cơ thể vẫn còn hơi run rẩy...

Hắn nhìn Biên Bá Hiền từ trên xuống dưới chẳng còn chỗ nào coi được, nhất là tuyến thể rướm máu...

Cứ cho rằng đánh dấu xong cảm thấy áy náy đau lòng đi, Phác Xán Liệt cúi người, nói một câu mà hắn nghĩ mình sẽ không bao giờ nói:

"... Xin lỗi."

Thời gian cứ thế trôi qua, lát sau mới nghe được thanh âm nhàn nhạt truyền tới:

"Xin lỗi vì cái gì?"

"Đánh dấu..."

"Còn tưởng cậu xin lỗi vì đã nghi ngờ tôi."

Phác Xán Liệt ngẩn ra, lại nghe Biên Bá Hiền yếu ớt nói tiếp: "Tôi không cùng Liêu Anh Thành làm gì cả, cho nên sau này ít vu khống tôi đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic