Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có lẽ do suy nghĩ quá nhiều chuyện, ban đêm Phác Xán Liệt ngủ không sâu, liên tục gặp ác mộng.

Hắn mơ thấy mình bị ba nhốt trong nhà, không cho ra ngoài, ép hắn giải phóng tin tức tố.

Liên quan tới ba mẹ, ký ức tuổi thơ của hắn chỉ tồn tại sự ghét bỏ và buồn phiền, cũng vì phản kháng mà lần đầu tiên biết nổ súng.

Loại người như vậy không xứng làm ba.

Trong mơ đột nhiên nổi gió, hắn lại thấy mình đang tức giận đè Biên Bá Hiền dưới thân, tham lam ích kỷ cắn bể tuyến thể y, mặc kệ mọi thứ lấp đầy khoang sinh sản, cưỡng ép đánh dấu để y trở thành người của mình...

"Cậu không sợ tôi mang thai sao?"

Ánh mắt người bên dưới trở nên trống rỗng, y đặt câu hỏi, Phác Xán Liệt ngẩn ra, tựa như nhìn thấy hình ảnh hùng hùng hổ hổ của Phác Minh Viễn ngày trước.

"Cậu như vậy có thể làm một người ba tốt được ư?"

"Cậu có gánh nổi việc tôi làm omega của cậu không?"

Phác Xán Liệt liên tiếp nhận lấy ba câu hỏi, bất giác lui về phía sau, Biên Bá Hiền lúc bấy giờ cũng ngồi dậy, gắt gao nắm cánh tay hắn, dáng vẻ có chút dữ tợn, giống hệt một con quỷ.

"Cậu... Không phải cậu không sinh được ———"

"Sao cậu biết tôi không sinh được? Tôi cũng là omega, những việc cậu làm, cậu chưa từng nghĩ đến hậu quả à? Hóa ra cậu là một alpha vô trách nhiệm. Hóa ra cậu... chẳng khác gì Phác Minh Viễn."

———!!

Phác Xán Liệt kinh hãi mở to mắt tỉnh dậy, trong bóng tối không ngừng thở dốc, tiếng thở làm người trong vòng tay hắn trở mình.

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền, vết máu trên cổ đã được lau sạch, nét mặt y cũng không đáng sợ như trong mơ, nhìn y nhắm mắt an tĩnh ngủ, hắn cũng cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Từ rất lâu rồi hắn không còn nằm mơ thấy Phác Minh Viễn nữa, cũng ít gặp ác mộng, kể từ khi ở bên cạnh Biên Bá Hiền, hắn ngủ rất ngon, còn tưởng cả đời này sẽ không phải nhớ tới đoạn ký ức ghê tởm ấy...

Đầu có hơi đau, Phác Xán Liệt thở dài, quay sang ôm chặt Biên Bá Hiền vẫn đang ngủ. Lồng ngực được truyền hơi ấm, ấn đường Phác Xán Liệt từ từ giãn ra.

Thật khác với trước kia, hôm nay ôm Biên Bá Hiền, hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.

Biên Bá Hiền giật mình tỉnh dậy, liếc ra phía sau nhìn người dính sát mình như nam châm, nói: "Cậu ôm chặt quá."

Phác Xán Liệt vén ít tóc sau gáy Biên Bá Hiền, vuốt ve tuyến thể đã bị đánh dấu.

Được alpha của mình vuốt ve tuyến thể, ngón chân Biên Bá Hiền co quắp, cạ gò má vào gối.

"Đừng chạm nữa, nhột lắm."

Phác Xán Liệt vờ như không nghe, ngoan cố làm theo ý mình. Biên Bá Hiền quả thật không thể chịu nổi, xoay người mặt đối mặt với hắn: "Đã nói đừng chạm nữa mà."

Khoảnh khắc nhìn vào mắt nhau, cả hai đột nhiên trầm mặc.

Căn phòng này vẫn vậy, đối phương vẫn vậy, chỉ là có thứ gì đó đã đổi thay.

Trở nên an toàn, lệ thuộc và mập mờ.

"Nghĩ gì đấy?" Ánh mắt Phác Xán Liệt đặt trọn trên khuôn mặt Biên Bá Hiền, giọng nói có chút khàn đi.

"Còn cậu, nghĩ gì vậy?"

Phác Xán Liệt đang cố tìm từ ngữ thật nhã nhặn để biểu đạt những suy nghĩ khiếm nhã của mình với Biên Bá Hiền, bỗng dưng dưới chăn có một cái chân gác lên đùi hắn.

Phác Xán Liệt nuốt trái cổ, thò tay vào trong chăn, bắt lấy cái chân không đứng đắn kia.

Khoảng cách hai người càng lúc càng thu hẹp, hơi thở người này xen lẫn hơi thở người kia, bàn tay Phác Xán Liệt vuốt dọc từ mắt cá chân đến bắp đùi Biên Bá Hiền, tiếp tục tiến lên, tìm đến gốc rễ... Phía trên vẫn còn dính ít t.inh d.ịch của trận "dã chiến" mấy tiếng trước.

"Tôi đoán... Chúng ta nghĩ giống nhau."

Sau khi tiếng lòng thốt ra, hai người tự nhiên ôm ấp, alpha hoàn thành đánh dấu tận tình vuốt ve omega của mình, tựa như muốn hòa làm một.

Hai bàn tay tham lam trên cơ thể phủ đầy mùi c.ần s.a, thẳng đến khi chạm trúng bụng dưới, Phác Xán Liệt chợt nhớ tới Phác Minh Viễn.

Ấn đường nhanh chóng nhíu lại, tâm trạng chập chờn không yên, hắn lựa chọn ôm chặt Biên Bá Hiền.

Biên Bá Hiền liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, mặc dù hắn không nói câu nào, nhưng y luôn cảm thấy trong lòng hắn có chuyện. Vì vậy, y cố ý trêu chọc hắn: "Sao thế? Lương tâm quay về, thấy có lỗi rồi hả?"

Dễ dàng cảm nhận được cơ thể Phác Xán Liệt cứng đờ, thậm chí còn vùi mặt vào hõm vai y. Chẳng lẽ áy náy thật? Phác Xán Liệt mà cũng có lương tâm à?

Đang mải hoài nghi, Phác Xán Liệt bất ngờ vỗ mông Biên Bá Hiền một cái!

"Cậu cho rằng tôi có thứ đó sao?!" Phác Xán Liệt lật người đè Biên Bá Hiền dưới thân, "Bây giờ cậu là omega của tôi, làm tôi vui vẻ nào!"

Tưởng hắn bị gì, hóa ra vẫn là bộ dạng quỷ ma đó, vừa rồi quả nhiên y đã hiểu lầm. Người như hắn, có lẽ dù trời sập xuống hắn cũng sẽ không cảm thấy tiêu cực.

Hai người ở trên giường lăn lộn một trận mới chịu dậy, Phác Xán Liệt tựa vào đầu giường, vừa hút thuốc lá vừa nhìn Biên Bá Hiền mặc quần áo trước mặt.

Từng mảnh vải vừa vặn che kín người, cuối cùng chỉ còn mỗi vòng bảo vệ trên tay.

Phác Xán Liệt đưa thuốc lá lên miệng, đi tới sau lưng Biên Bá Hiền, cầm lấy vòng bảo vệ ném xuống sô pha.

"Sau này không cần đeo nó nữa."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt nghênh ngang ngồi xuống ghế tiếp tục hút thuốc.

"Cậu có nghĩ tới tương lai chưa?"

Phác Xán Liệt quay mặt về phía Biên Bá Hiền mới đặt câu hỏi, đầu thuốc cháy đỏ, tàn thuốc rơi xuống.

Hắn thử trả lời vấn đề của Biên Bá Hiền ở trong lòng, song cảm thấy quá khó để nói đáp án ra khỏi miệng, thế nên hắn tế nhị đổi thành câu hỏi ngược:

"Ý cậu là muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"

Biên Bá Hiền yên lặng hồi lâu rồi xoay người không nhìn Phác Xán Liệt nữa: "Đừng nghiêm trọng vấn đề như vậy, tôi không có tin tức tố, cũng không thể sinh con, đánh dấu hay không đánh dấu chẳng khác gì nhau, không cần cậu phải chịu trách nhiệm."

Nghe những gì Biên Bá Hiền nói, Phác Xán Liệt cảm thấy vui vì mình không nói ra câu trả lời chân thật.

Hắn dập tắt điếu thuốc, đứng dậy giúp Biên Bá Hiền mặc áo vest vào, nhân tiện ngửi mùi hương trên người y, hắn nói: "Kỳ phát tình kết thúc rồi nhỉ?"

Biên Bá Hiền sờ cơ thể mình một chút, gật đầu, có lẽ do tối qua được đánh dấu, kỳ phát tình rốt cuộc cũng trôi qua.

Phác Xán Liệt tiếc nuối xoa nhẹ tuyến thể Biên Bá Hiền: "Máy bay đến Osaka sẽ cất cánh lúc năm giờ chiều, hội Hương Đường tổ chức vào ngày mốt, khi chúng ta đến nơi, còn dư hẳn một ngày để đi dạo."

Biên Bá Hiền không quá để ý, sửa sang lại âu phục rồi nói: "Mỗi lần đánh dấu omega xong cậu đều đưa bọn họ ra ngoài chơi à?"

"Những người đó chỉ là nhất thời nông nổi, chơi xong là quên, nhưng cậu thì khác..." Phác Xán Liệt dừng một chút, tiếp ý, "Tôi phải bảo vệ cậu... ngồi lên ghế Hương Đường."

Biên Bá Hiền ngẩn ra, đắm chìm trong câu "nhưng cậu thì khác" và"tôi phải bảo vệ cậu".

Nếu như không có nửa câu sau sẽ tốt biết mấy...

Ý tưởng này phút chốc xuất hiện, cũng rất nhanh bị Biên Bá Hiền gạt đi.

Kế đến, y mang giày da, nhặt vòng bảo vệ đeo lên cổ: "Chuyện đánh dấu tạm thời khoan nói ra ngoài, ba tôi không thích cậu, đừng để ông ấy biết."

Phác Xán Liệt híp mắt, hơi mất hứng nói: "Không ngờ cậu lại là đứa con hiếu thảo đấy, nghe lời vậy sao?"

"Tôi trước giờ vẫn rất hiếu thuận, cậu không biết à?"

Biên Bá Hiền đùa một câu, sau đó thấy Phác Xán Liệt mất hứng thật liền thở dài giải thích, "Ông ấy vốn xem thường băng Thanh Hồng các cậu, nghi ngờ mục đích thật sự của việc cậu và tôi hợp tác, không cho ông ấy biết chỉ vì muốn tiết kiệm thời gian, tôi lười giải thích với ông ấy, hay cậu muốn thấy tôi bị ăn đòn nữa?"

Phác Xán Liệt nhớ tới cây roi gia pháp treo ở phòng nghị sự.

"Chưa kể tin tức lan truyền sẽ rất phiền toái, tốt nhất nên chờ hội Hương Đường kết thúc đi."

"Vậy có nghĩa... Cậu đã nghĩ tới tương lai của chúng ta?"

Hàng mi Biên Bá Hiền run rẩy.

"Đi đây, năm giờ gặp ở sân bay."

○○○

Biên Bá Hiền không nói chuyện mình bị đánh dấu, bản thân y lại không có mùi, đeo vòng bảo vệ nên người ngoài không thể biết đã có chuyện gì xảy ra, cả thế giới e rằng chỉ có mình Phác Xán Liệt cảm nhận được y thay đổi.

Bởi vì y là omega của hắn.

Đinh Dương nhìn ra chút manh mối cũng do đi theo Biên Bá Hiền nhiều năm, kinh nghiệm cho phép cậu nghi ngờ vài thứ liên quan đến thái tử gia nhà mình.

Từ thời điểm lên đường ra sân bay, Biên Bá Hiền trước trước sau sau cứ gọi bốn năm cuộc cho Phác Xán Liệt, mỗi lần đều không có gì quan trọng, theo lý kỳ phát tình của thái tử gia đã kết thúc, ngài ấy không cần phụ thuộc vào Phác Xán Liệt nữa mới phải...

"Ừ, tôi đến ngay đây, cậu đứng ở đâu?"

Đinh Dương nhìn chằm chằm Biên Bá Hiền ngồi phía sau, đắp chăn dày có vẻ rất lạnh. Y ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nắng chiều rực rỡ chiếu lên mặt y.

"Thái tử gia ngài lạnh à? Tôi tăng điều hòa nhé?"

Đinh Dương quay đầu hỏi một câu, Biên Bá Hiền liền ra hiệu bảo cậu đừng lên tiếng.

Phác Xán Liệt ở đầu dây bên kia nghe giọng Đinh Dương, vội hỏi: "Sao thế? Hôm nay thời tiết không tệ mà."

Biên Bá Hiền kéo chăn lên cao một chút, đáp: "Không sao, chắc tại trong xe lạnh."

"Vậy bảo Đinh Dương mang thêm áo khoác, tôi ở quán cà phê sân bay chờ cậu."

Đến sân bay, trước khi xuống xe Biên Bá Hiền do dự mấy lần mới quyết định bỏ chăn ra, trên người mặc âu phục đơn bạc, y đi thẳng đến quán cà phê Phác Xán Liệt nói.

Tuy trong quán có rất nhiều người, song Biên Bá Hiền chỉ liếc một cái là tìm được Phác Xán Liệt. Cho dù không khí tràn ngập hương cà phê và bánh ngọt, y vẫn dễ dàng nhận ra mùi của hắn.

Đây chính là thay đổi sau khi đánh dấu chăng? Buổi sáng còn nói mình sẽ không có bất kỳ thay đổi nào...

Thôi thì, cứ xem như mình cũng có chỗ giống người bình thường đi... Đánh dấu rồi liền có thể nhanh chóng tìm được alpha của mình.

Vốn đã quen với việc trở thành cỗ máy lạnh lùng hà khắc, giây phút nhận ra mình còn có dáng vẻ giống một người bình thường, Biên Bá Hiền vô thức cong môi.

Phác Xác Liệt vừa hay cũng liếc mắt nhìn thấy Biên Bá Hiền, lập tức vẫy tay với y.

Biên Bá Hiền sải bước đi tới, tuy nhiên tốc độ không nhanh bằng cô tiếp viên hàng không ăn mặc xinh đẹp, vóc dáng nóng bỏng, tay kéo vali, cười híp mắt với Phác Xán Liệt.

"Anh đẹp trai đi một mình sao? Vừa hạ cánh hay đang chờ cất cánh?"

Biên Bá Hiền dừng bước, nhìn chằm chằm Phác Xán Liệt.

"Tiểu thư xinh đẹp muốn mời tôi uống cà phê à?"

Phác Xán Liệt trời sinh lắm mồm, kèm theo tính hay trêu ghẹo, nữ tiếp viên bật cười khanh khách, dựng vali lên, tự nhiên ngồi vào chỗ bên cạnh hắn.

Phác Xán Liệt chẳng coi ra gì, việc bị bắt chuyện xảy ra như cơm bữa, hắn giơ tay gọi nhân viên: "Cho vị tiểu thư đây một ly cà phê."

Rầm!

"Muốn gọi Latte hay Americano, hay thuê hẳn phòng riêng uống rượu?"

Một bàn tay xinh đẹp vỗ xuống mặt bàn giữa hai người, Phác Xán Liệt và nữ tiếp viên đồng thời quay sang, chỉ thấy Biên Bá Hiền mặt không cảm xúc.

"Chào ngài, có chuyện gì sao?" Nữ tiếp viên tỏ thái độ không vui, người này nhìn qua có vẻ không phải nhân viên phục vụ.

"Tới rất đúng lúc." Phác Xán Liệt cao hứng đứng dậy, kéo Biên Bá Hiền ôm vào lòng.

"Không đúng lúc để cậu có thời gian ở đây quyến rũ hoa dại hay gì!"

"Hoa dại?! Ai cơ? Nói tôi á?" Nữ tiếp viên tức giận chớp đôi mắt chuốt mascara dày cộm.

"Chắc là cô rồi." Phác Xán Liệt vỗ lưng Biên Bá Hiền, đúng lúc phục vụ bưng cà phê ra, "Cà phê này cô cứ uống từ từ, tôi không thể ở lại tiếp chuyện cô được, sợ em yêu của tôi tức giận ảnh hưởng nhan sắc."

Hai chữ "em yêu" khiến Biên Bá Hiền liếc xéo, song cũng không bác bỏ hay cấm cản.

Nữ tiếp viên lúc bấy giờ không khỏi đỏ mặt, xốc vali lên, xoay người rời đi bỏ lại ly cà phê nóng.

Nhìn theo bóng lưng nữ tiếp viên, Phác Xán Liệt bật cười thành tiếng, sau đó quay sang Biên Bá Hiền, thấy y chỉ mặc một bộ âu không đủ ấm bèn cởi áo khoác của mình khoác lên người y.

"Chẳng phải đã dặn mặc nhiều áo rồi sao, còn lạnh không?"

"Nhỏ đó là ai vậy?" Biên Bá Hiền vào thẳng vấn đề.

"Không biết, tự dưng xuất hiện."

"Không biết mà mời người ta uống cà phê?" Biên Bá Hiền lườm ly cà phê trên bàn, cười khẩy.

Phác Xán Liệt không biết nên giải thích thế nào, tính hắn xưa nay hay vui đùa cợt nhả, ly cà phê này đối với hắn không hề mang bất kỳ ý nghĩa nào hết, nhưng có vẻ Biên Bá Hiền không nghĩ vậy.

"Thế tôi cũng mua cho cậu một ly nhé?"

Biên Bá Hiền trừng mắt nhìn Phác Xán Liệt, tiếp đến mặc kệ hắn một mình đi làm thủ tục lên máy bay.

Đến tận khi cả hai đều ngồi ngay ngắn ở khoang hạng nhất, Biên Bá Hiền vẫn không thèm mở miệng nói chuyện với Phác Xán Liệt.

"Thái tử gia, chủ tịch Biên nhắn tin, nói khi nào tới nơi ngài nhớ báo cho ngài ấy biết." Đinh Dương từ khoang phổ thông đi qua báo cáo.

"Biết rồi."

"Chủ tịch còn nói sáng ngày mốt sẽ sang, nhắc ngài nhớ ra đón ngài ấy, ngài ấy muốn nghe ngài báo cáo tình hình chuẩn bị cho hội Hương Đường."

Nói tới nói lui toàn là lời ba mình yêu cầu, Biên Bá Hiền thiếu kiên nhẫn phất tay, Đinh Dương đành gật đầu rời đi.

Phác Xán Liệt nhìn Biên Bá Hiền nhắm mắt dưỡng thần, yên lặng hồi lâu thì cất tiếng: "Cậu thấy ba mình là người thế nào?"

Biên Bá Hiền vẫn một mực nhắm mắt, qua loa đáp: "Tôi rất mệt, không muốn cùng cậu nói chuyện phiếm."

Phác Xán Liệt cười khẽ, dịu dàng nắm trọn bàn tay Biên Bá Hiền: "Giận à? Bỏ mặc tôi luôn."

Biên Bá Hiền rút tay về, kéo chăn cao lên.

Phác Xán Liệt cũng không nỡ quấy rầy y, hắn dựa vào lưng ghế, tranh thủ lúc Biên Bá Hiền nhắm mắt lộ ra biểu cảm trầm thấp ngắn ngủi, tuy nhiên vẫn mỉm cười tự nói với chính mình: "Tôi cảm thấy làm lão đại rất dễ dàng, nhưng làm ba thì rất khó, chủ tịch Biên lại vừa làm ba, vừa làm lão đại, không biết ông ấy làm có tốt không?"

Biên Bá Hiền trầm mặc nghe Phác Xán Liệt lẩm bẩm, rốt cuộc vẫn phải trả lời: "Tốt hay không tôi cũng không rõ, ai mà biết tiêu chuẩn tốt là thế nào chứ."

"Không phải rất đơn giản sao? Ông ấy để lại trong trí nhớ cậu tốt hay xấu, vui vẻ hay đau buồn, cậu muốn ông ấy khỏe mạnh sống lâu... hay tự tay kết liễu cuộc đời ông ấy."

Nghe câu cuối Phác Xán Liệt thốt ra, Biên Bá Hiền mở mắt quay sang nhìn hắn. Hắn đang tỏ vẻ mộng mơ ngắm những đám mây xếp tầng ngoài cửa sổ, cảm giác lắng đọng vào buổi sáng lại thấp thoáng xuất hiện trên mặt hắn.

"Nếu không phải là người tốt, vậy thì đừng tùy tiện sinh con, sinh ra cũng chỉ tổ làm thế giới thêm chật..."

Lúc Phác Xán Liệt nói lời này, trên trán hắn rõ ràng nổi gân xanh.

Tin tức tố nóng nảy từ trên người alpha bay tới, Biên Bá Hiền gần như là vô thức đưa tay lên vuốt gò má Phác Xán Liệt.

"Cậu nói ngày mai ra ngoài đi dạo đúng không, đã tính sẽ đi đâu chưa?"

Được omega của mình âm thầm an ủi, ấn đường Phác Xán Liệt giãn ra một chút, hắn quay đầu nhìn Biên Bá Hiền.

"Tôi muốn hôn."

"Hả?" Biên Bá Hiền bị câu trả lời lạc khỏi quỹ đạo làm cho ngẩn ra.

Phác Xán Liệt không giải thích, trực tiếp chồm qua ôm Biên Bá Hiền rồi hôn môi.

Hắn hôn rất thô bạo, gấp gáp cạy môi y ra, điên cuồng chiếm lấy vòm miệng.

Khoang hạng nhất chỉ có hai người bọn họ, Phác Xán Liệt càng hôn càng sâu, trong đầu toàn là hình ảnh Phác Minh Viễn, người cha thất bại, ký ức thời niên thiếu đầy chán ghét, nguyên nhân ép hắn trở nên điên loạn như ngày hôm nay, tất cả mọi thứ khiến hắn phải dùng sức ôm chặt Biên Bá Hiền. Hiện tại chỉ có cảm giác ôm Biên Bá Hiền mới trấn an được cõi lòng hắn.

Sau khi đánh dấu lẫn nhau, dục vọng đôi bên dễ dàng khơi mào, Phác Xán Liệt giật áo sơ mi Biên Bá Hiền, bàn tay vói vào trong quần y.

Chuyện vuốt ve vốn nên được diễn ra thật tự nhiên, ai ngờ lại bị Biên Bá Hiền ngăn cản.

Phác Xán Liệt thở hổn hển, bất mãn ngước lên nhìn Biên Bá Hiền.

"Không được sao..."

"Nghỉ một hôm đi, từ sáng tôi đã cảm thấy đau bụng."

Phác Xán Liệt thấy bàn tay Biên Bá Hiền đang đè lên bụng, cũng lập tức đặt tay mình lên tay y.

"Do tối qua tôi làm nhiều quá à?"

"Chắc vậy... hơi đau một chút." Đỉnh điểm là tối qua, y cảm giác bụng mình nóng ran tưởng chừng như bên trong có bếp lò đang cháy.

Phác Xán Liệt cố kìm nén dục vọng điên cuồng muốn ôm Biên Bá Hiền, ngồi lại vị trí của mình.

"Vậy để hôm nào rồi làm."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, đột nhiên trong lòng có gì đó rất nặng nề.

Thấy hắn không vui, y cũng không thoải mái, chẳng biết từ lúc nào mà sự đồng cảm y dành cho hắn lại trở nên mạnh mẽ đến vậy.

Y cài chặt thắt lưng, chủ động rời khỏi chỗ ngồi, chuyển sang ngồi vào lòng hắn, ôm hắn, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi đối phương.

"Làm thế này liệu sẽ khá hơn không?"

Đối với sự quan tâm của Biên Bá Hiền, trái tim Phác Xán Liệt có chút loạn nhịp, hắn ôm eo y, mở miệng hỏi: "Cái gì khá hơn, tôi không tốt chỗ nào sao?"

"Không tốt..." Biên Bá Hiền choàng tay qua cổ Phác Xán Liệt, nghiêng đầu hôn hắn.

"Cậu mà biết cái gì..." Phác Xán Liệt nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy tủi thân do có người nhận ra mình không vui.

"Đừng cãi, tôi biết..." Biên Bá Hiền làm chủ nụ hôn, thầm thì, "Bởi vì cậu là alpha của tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic