Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Xán Liệt sống đến tận ngày hôm nay, chưa từng bó tay chịu trói trước bất kỳ ai cả. Qua lại với người khác đơn giản chỉ vì thú vui của mình, hắn không có thói quen cân nhắc về đối phương, càng không giỏi đoán tâm tư bọn họ, cho nên bây giờ Biên Bá Hiền nhất quyết đòi câu trả lời, hắn không hiểu, thật sự không hiểu gì hết.

Cánh môi tách ra, buồng vệ sinh chật hẹp tràn ngập tin tức tố của Phác Xán Liệt, tham lam quấn lấy Biên Bá Hiền. Mặc dù chưa hiểu rốt cuộc Biên Bá Hiền muốn cái gì, tuy nhiên khoảng thời gian này y tức giận, Phác Xán Liệt nhìn là biết, chỉ khổ xưa nay hắn chưa từng dỗ ai giận dỗi bao giờ, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ biết vuốt tóc y.

"Đừng lộn xộn nữa."

Biên Bá Hiền không né tránh việc được Phác Xán Liệt vuốt ve, song giọng nói vẫn lạnh băng như trước: "Chuyện tôi làm chỉ đủ đổi lấy hai chữ 'lộn xộn' của cậu thôi à?"

Phác Xán Liệt bỏ tay xuống: "Không chịu gặp mặt tôi, lại đi ra ngoài với Bùi Tư Tần?"

"Nói không gặp nhưng ngày nào cậu cũng bám theo tôi đấy thôi, Bùi Tư Tần là bạn tôi, thế nào, tôi không được có bạn luôn sao?"

"Bạn? Bạn gì mà ôm ôm ấp ấp?"

Phác Xán Liệt giữ eo Biên Bá Hiền, hai người mập mờ dính chặt lấy nhau.

Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt ra, dồn hết cơn giận tích tụ bấy lâu nói: "Cậu ta và tôi như thế nào có liên quan gì đến cậu không? Vừa rồi cậu cũng tùy tiện muốn hôn là hôn đấy, quan hệ của chúng ta thì khác gì à?!"

"Biên Bá Hiền! ——"

"Phác Xán Liệt! —— Tôi không có hứng thú chơi trò mập mờ với cậu, nếu cậu chỉ vì đồng cảm, muốn cho tôi một ít tin tức tố, vậy để tôi nói thẳng, tôi không cần. Tôi không phải loại omega suốt ngày khóc lóc hay không sống được nếu thiếu alpha, chuyện mang thai và đánh dấu, cậu không cần chịu trách nhiệm, tôi sẽ để nó không liên quan gì đến cuộc đời cậu hết."

Biên Bá Hiền chỉ tuyến thể và bụng mình, đưa ra hướng đi xấu nhất.

Những lời này khiến tim Phác Xán Liệt chợt hẫng mất một nhịp, mắt thấy Biên Bá Hiền muốn bỏ đi, hắn vội níu y lại.

"Cậu đi đâu?! Vẫn muốn đi với Bùi Tư Tần à?!"

"Không có cậu, tất nhiên tôi phải tìm một alpha đối xử với mình tốt hơn rồi. Mấy ngày qua để mặc cho cậu bám theo, xem ra tôi đã khiến cậu hiểu sai ý nghĩa của 'vĩnh viễn không gặp'. Nhưng mà không sao, kể từ bây giờ, tôi sẽ cho cậu biết, tôi không hề nói đùa."

Biên Bá Hiền hất tay Phác Xán Liệt, lạnh lùng rời khỏi nhà vệ sinh.

Phác Xán Liệt đuổi theo, xe Bùi Tư Tần chờ sẵn ở bên ngoài, Biên Bá Hiền nhanh chóng mở cửa lên xe.

Rời xa tin tức tố của Phác Xán Liệt, Biên Bá Hiền lập tức rơi vào trạng thái mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại.

Bùi Từ Tần định giúp y cài dây an toàn, vừa mới chồm tới một chút y liền mở mắt ra.

Động tác Bùi Tư Tần cứng đờ, cẩn thận hỏi: "Tôi giúp cậu, được không?"

Biên Bá Hiền liếc nhìn gương chiếu hậu, Phác Xán Liệt vẫn đứng ở cửa, không có ý định đuổi theo. Y rũ mắt, đáp một tiếng: "Được."

Nghe Biên Bá Hiền đồng ý, Bùi Từ Tần tiến lại gần hơn, giúp y cài chắc dây an toàn.

"Bá Hiền, sao hôm nay cậu dễ nói chuyện vậy?" Bùi Tư Tân không trở về chỗ, to gan nói bên tai Biên Bá Hiền.

"Vậy sao..." Biên Bá Hiền thuận miệng tiếp lời, mắt nhìn Phác Xán Liệt xoay người bỏ đi.

"Ừ, cậu như vậy khiến tôi có chút không quen." Bùi Tư Tần thầm nghĩ hôm nay mình thật may mắn, Biên Bá Hiền rất lâu mới liên lạc lại, vừa liên lạc đã ngầm cho phép mình đến gần, đối với cậu mà nói đây chính là cơ hội hiếm có.

Để nắm bắt cơ hội, cậu dò người qua, nghiêng đầu, muốn mượn bầu không khí hôn môi Biên Bá Hiền...

Tuy nhiên ngay khi khoảng cách được rút ngắn đến cực điểm, Biên Bá Hiền bình tĩnh quay đầu đi, lạnh nhạt nói một câu: "Tôi có thai."

Bùi Tư Tần hoàn toàn bị đóng băng, trước khi kịp phản ứng Biên Bá Hiền lại kéo cổ áo xuống, phơi bày tuyến thể đã được đánh dấu trước mắt cậu.

"Cậu..."

"Phác Xán Liệt là alpha của tôi, hơn nữa tôi còn có con với hắn, vì vậy tôi không thể chấp nhận cậu."

Biên Bá Hiền lại dựa lưng ghế, nhìn dòng người tấp nập trên đường, nói tiếp:

"Những gì tôi làm với cậu lúc nãy đều vì muốn chọc tức hắn, đối với cậu, tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào ngoài bạn bè." Biên Bá Hiền nói rất bình thản, cũng khôi phục dáng vẻ vốn dành cho Bùi Tư Tần.

Bùi Tư Tần nhìn Biên Bá Hiền, độc lập kiên định mà xen lẫn một chút chán chường quạnh hiu. Nghe y nói quan hệ của mình và Phác Xán Liệt, ban đầu cậu hơi sốc, nhưng sau đó lại cảm thấy cũng không có gì bất ngờ. Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền giống nhau ở mức độ nào đó, điên cuồng, lãnh đạm, khó đoán, không một ai có thể kiểm soát được bọn họ.

Bùi Tư Tần hít sâu một hơi, trở về chỗ ngồi.

"Hèn gì... Tôi còn bảo sao tự nhiên cậu dễ tính, làm nhiều chuyện không giống cậu như vậy, cứ tưởng mình có cơ hội rồi chứ." Bùi Tư Tần tự cười giễu bản thân, nhỏ giọng than phiền.

Biên Bá Hiền im lặng, lát sau nghiêm túc cất tiếng: "Xin lỗi."

Bùi Tư Tần nghiêng đầu nhìn y, nhíu mày, không rõ là tức giận hay đau lòng: "Hai chữ này nói ra cũng không giống cậu, mong cậu đừng tiếp tục nữa."

Biên Bá Hiền qua loa "ừ" một tiếng, Bùi Tư Tần không biết y có thật sự lắng nghe hay không.

"Thật ra tôi đang đợi hắn." Biên Bá Hiền nói khẽ.

"Đợi gì?" Bùi Tư Tần khởi động xe, bỏ qua bữa ăn đã hẹn, cậu lái xe đưa Biên Bá Hiền về nhà.

"Đợi hắn làm những gì hôm nay cậu định làm."

Bùi Tư Tần suy nghĩ một chút, có vẻ Biên Bá Hiền đang nhắm đến việc cậu định tỏ tình trong khu triển lãm. Mà giờ nhớ lại, cậu thấy mình lúc đó thật bốc đồng và buồn cười.

"Cậu không đợi được đâu." Bùi Tư Tần lên tiếng, một nửa là cố ý, một nửa là khuyên thật.

Nghe Bùi Tư Tần khẳng định rằng mình "không đợi được", Biên Bá Hiền lườm cậu lạnh lùng nói: "Cậu hiểu hắn quá nhỉ?"

Bùi Tư Tần bị ánh mắt không mấy thiện cảm của Biên Bá Hiền dập tắt phân nửa khí thế, tuy nhiên vẫn cố giải thích: "Tiếng tăm của hắn còn cần phải phân tích nữa à? Cậu ra ngoài hỏi một trăm người, cả một trăm người sẽ đồng lòng nói cậu không đợi được. Lấy ở đâu ra thứ tình cảm liều mạng này không biết..."

Bùi Tư Tần càng nói càng nhỏ, bởi sắc mặt Biên Bá Hiền càng lúc càng lạnh băng. Để bầu không khí quay trở lại trạng thái bình thường, cậu nói:

"Nhưng mà cậu yên tâm, chuyện cậu mang thai tôi sẽ không nói với người khác, không có Phác Xán Liệt thì vẫn còn có tôi, tôi và hắn không giống nhau, dù cho cậu không thể chấp nhận tôi, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh chăm sóc cậu ——"

"Dừng xe!"

"Bá Hiền, cậu đừng như vậy, tôi nói sai cái gì chứ?"

"Tôi bảo cậu dừng xe." Biên Bá Hiền lớn tiếng, thái độ quyết liệt. Bùi Tư Tần hết cách đành phải dừng ở ngã tư, Biên Bá Hiền xuống xe, đóng sầm cửa lại.

Nhìn bóng lưng Biên Bá Hiền khuất dần giữa dòng người, Bùi Tư Tần vừa hối hận vừa bất lực, cậu không ngờ lời khuyên từ bỏ Phác Xán Liệt lại chạm đến ranh giới cuối cùng của Biên Bá Hiền.

Sau bao nhiêu năm, cậu vẫn không tài nào hiểu được y...

Rốt cuộc một người như thế nào...

Mới có thể hiểu được y, nắm bắt được trái tim y, và có được y đây...

○○○

Cơ thể mang thai vốn dễ mệt mỏi, cộng thêm phải nghe "lời khuyên" của Bùi Tư Tần, Biên Bá Hiền cảm thấy từ đầu tới chân mình như đổ chì, nhất là trái tim, vừa lạnh vừa đau.

Mở cửa vào nhà, thấy người ngồi trên sô pha, cảm giác khó chịu lại tăng thêm một bậc.

Biên Vanh chống gậy ngồi chính giữa sô pha, tức giận nhìn Biên Bá Hiền quay về. Đinh Dương vội vội vàng chàng chạy đến giải thích:

"Thái tử gia, tôi cũng không biết làm sao chủ tịch tới đây được, còn có chìa khóa nữa..."

"Không sao, ông ấy muốn đến, ai mà cản được." Biên Bá Hiền phớt lờ Biên Vanh, đi thẳng lên phòng ngủ.

"Tiểu tử thối! Có nhà không về, bây giờ ta tìm đến đây còn giả vờ không nhìn thấy sao?!" Ánh mắt Biên Vanh hướng xuống bụng Biên Bá Hiền, quả nhiên phải tận mắt thấy mới dám tin chuyện y mang thai.

Biên Bá Hiền đỡ khung cửa, mệt mỏi cất tiếng: "Con không có gì để nói với ngài cả."

"Không có gì? Bụng con như vậy còn nói không có gì?!"

Biên Bá Hiền nhắm mắt lại, chịu đựng những lời lẽ thiếu thiện ý của Biên Vanh.

"Đinh Dương, đưa chủ tịch về đi!"

Biên Vanh dùng gậy chặn Đinh Dương, đi tới trước mặt Biên Bá Hiền, quét mắt xuống bộ quần áo trên người y, lạnh lùng nói: "Nhìn bộ dạng bây giờ của con, có chỗ nào giống chủ tịch mới nhậm chức không?!"

"Đinh Dương! Tiễn khách!" Chuyện phiền lòng luôn cùng nhau tìm tới, đầu Biên Bá Hiền đau đến nỗi sắp nứt ra, y lớn tiếng quát.

"Biên Bá Hiền, ta nhường con vị trí đứng đầu băng Giao Long, không phải để con tùy ý làm công cụ sinh con cho kẻ khác!"

"Mẹ nó! Con muốn làm công cụ cho hắn còn phải chờ hắn mở miệng kia kìa!"

Biên Bá Hiền loạng choạng vài bước, lấy bất mãn của mình với Phác Xán Liệt trút lên người Biên Vanh.

"Im ngay! Đây là lời một lão đại băng đảng nên nói sao?! Chính vì sợ con biến thành bộ dạng này nên ta mới cấm cản con với Phác Xán Liệt! Con xem lời ta là gió thoảng bên tai đúng không?!"

Biên Bá Hiền nhìn Biên Vanh, vịn tường nói: "Ngài về hưu rồi, còn muốn dạy con nên làm gì ư?"

"Bây giờ ta lấy thân phận một người cha dạy dỗ con! Không được là Phác Xán Liệt!"

Một câu "lấy thân phận một người cha" khiến Biên Bá Hiền cảm thấy vô cùng nực cười, y tiến đến gần Biên Vanh.

"Từ nhỏ đến lớn, con làm được cái gì trước mặt ngài?" Biên Bá Hiền mặc kệ đám thuộc hạ xung quanh, tiếp tục nói: "Kể từ lúc con ra đời, có được ngày nào ngài hài lòng về con chưa?"

"Con..."

"Mười ba tuổi, bởi vì trong buổi tiệc của những người thừa kế toàn là alpha nên sau khi trở về, ngài bắt con quỳ ở Trung Nghĩa Đường ba đêm liền, dùng roi gia pháp vừa đánh vừa mắng tại sao ngài phải chịu thua kém khi có một đứa con omega. Mười lăm tuổi, bởi vì con không có tin tức tố, không thể giúp ngài dụ dỗ ông chủ doanh nghiệp, ngài phạt con không được ăn cơm một tuần. Mười bảy tuổi, con suýt chút nữa bị đánh dấu, còn may mắn thoát chết trong gang tấc, nằm trên giường bệnh, ngài mắng con không có tiền đồ. Hai mươi tuổi, bệnh tim của ngài tái phát, con vì cứu ngài đã phải cõng ngài đến phòng khám tư, lúc ngài tỉnh lại, câu đầu tiên ngài nói chính là chỉ trích con động lòng trắc ẩn... Chủ tịch Biên, dù chỉ một ngày thôi, có bao giờ ngài hài lòng với con chưa?"

Biên Vanh bị Biên Bá Hiền làm cho sửng sốt, nhất thời cứng họng: "... Ta làm vậy là vì muốn đào tạo con nối nghiệp ta! Con không nên lật lại nợ cũ, bây giờ ta đang nói chuyện của con và Phác Xán Liệt! Con không thể đến với hắn! Giết đứa nhỏ đi."

Khóe mắt Biên Bá Hiền đỏ au, cắn răng nói: "Hết người này đến người khác đều nói không được, làm sao, các người hiểu hắn quá nhỉ?! Các người biết hắn là người thế nào à?! Còn rõ hơn cả con, người mỗi ngày ngủ cùng hắn phải không ——"

Bốp!

Bàn tay Biên Vanh rơi thẳng vào mặt Biên Bá Hiền, cả căn phòng phút chốc nín lặng.

Thấy gò má Biên Bá Hiền nhanh chóng đỏ lên, Biên Vanh nắm chặt lòng bàn tay, nhíu mày nói: "Nhặt lòng tự ái của con về cho ta! Đừng làm ta mất mặt thêm nữa!"

"Ha... Nếu cảm thấy mất mặt, ban đầu còn sinh con ra làm gì?" Cái tát này làm rủ phần tóc trước trán Biên Bá Hiền, che mất đôi mắt y, "Đã không thích còn sinh ra, nếu không có các người... Phác Xán Liệt hắn sẽ không biến thành như bây giờ, làm mọi cách cũng không dám yêu!"

Vừa nói, trước mắt Biên Bá Hiền vừa hiện ra hình ảnh Phác Xán Liệt.

"... Hắn không dám, nhưng con dám. Không những con dám, con còn phải làm cho các người thấy, chuyện các người cho rằng không thể nào, nhất định con sẽ có được tất cả." Biên Bá Hiền ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Biên Vanh, ánh mắt mang theo kiên định và kính trọng.

"Đừng ai nghĩ đến chuyện ngăn cản con chờ hắn."

———

Ngay từ khi Biên Bá Hiền bỏ lại câu "tôi không hề nói đùa", Phác Xán Liệt liền gặp khó khăn trong việc theo dõi hành trình của y, giống như cố ý tránh hắn vậy, ngay cả mặt mũi cũng không thấy được.

Không nắm được hành tung Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt càng ngày càng lo lắng, chứng mất ngủ cơ bản đã được cải thiện lại quay trở về điểm bắt đầu, thậm chí còn nghiêm trọng hơn trước kia. Ở nhà không ngủ được, hắn ra khách sạn ngủ, ở khách sạn ngủ không ngon, hắn dọn tới quán bar, song dù đi đâu, mỗi ngày hắn đều mất ngủ, không một nơi nào có thể giúp hắn ngủ yên.

Thay đổi duy nhất, có lẽ là nguyên nhân chứng mất ngủ lần này không còn do ám ảnh quá khứ về ba hắn, mà là bóng lưng Biên Bá Hiền lúc y hất tay hắn bỏ đi.

Không cách nào chợp mắt là vì nhớ y, bởi vì nhớ y nên mới không tài nào ngủ được... Lặp đi lặp lại, đêm nào cũng như thế.

Còn Biên Bá Hiền ở bên kia, sau trận cãi nhau với Biên Vanh liền liều chết vùi đầu xử lý việc kinh doanh của băng đảng, chỉ cần bản thân thật bận rộn, y sẽ không có thời gian nghĩ tới Phác Xán Liệt.

Bụng hơi nhô lên, thay đổi cách ăn mặc, thời gian nghỉ ngơi và làm việc khác xưa, mỗi ngày trôi qua, các anh em trong băng đảng ít nhiều cũng nhận ra điểm kỳ lạ trên người Biên Bá Hiền, xung quanh bắt đầu lan truyền tin đồn Biên Bá Hiền mang thai.

Đối mặt với điều đó, Biên Bá Hiền chưa bao giờ thừa nhận, tất nhiên, cũng chưa bao giờ phản bác.

Bản thân y không cố che giấu sự thật mình mang thai, y dồn hết tâm huyết của mình vào việc kinh doanh, dựa vào tin tức tố mô phỏng được bác sĩ kê cho mà vượt qua kỳ phát tình. Chỉ là thời gian dài như vậy, thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi y sẽ bắt đầu suy nghĩ lung tung, hoài nghi có phải mình thật sự không đợi được Phác Xán Liệt... Có phải ngay từ đầy mình đã nhìn lầm người...

Bất cứ khi nào đột nhiên đa sầu đa cảm, Biên Bá Hiền lại biết mình đang cần tin tức tố của alpha, mà mỗi lần như thế, y càng nhớ Phác Xán Liệt gấp bội.

Tuy nhiên, y chưa từng thể hiện điều này ra ngoài, vì vậy nên chẳng có ai biết. Người ngoài chỉ biết chủ tịch sấm rền gió cuốn mới nhậm chức chưa bao lâu đã giúp băng Giao Long mở rộng thị trường Nhật Bản, một điều mà trước đây chưa có ai làm được.

Sau khi liên thủ với Kiyuchiro, Biên Bá Hiền bắt đầu chia nhóm các thuộc hạ cũ của Liêu Anh Thành, có tên thấy tình hình trước mắt liền lựa chọn ôm đùi y, nhưng cũng có không ít tên một lòng trung thành với Liêu Anh Thành. Để xử lý nội bộ thật sạch sẽ, Biên Bá Hiền phải tốn không ít sức lực.

Xế chiều hôm nay, Hoành Dương Trường – một trong những sòng bạc sinh lời nhiều nhất của Liêu Anh Thành mở cửa trở lại, Biên Bá Hiền được mời đến dự lễ khai trương.

Đinh Dương đang bận rộn chuẩn bị xe đưa Biên Bá Hiền đi thì bất ngờ nhận được điện thoại của A Chung. Thấy cái tên trên màn hình điện thoại, A Chung liếc nhìn xung quanh, xác nhận thái tử gia không ở bên cạnh mới len lén nghe máy.

"A lô."

"Má nó, cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại! Ông đây gọi cho cậu hơn một tháng rồi đấy!!" A Chung ở đầu dây bên kia quát lớn.

"Shh, nhỏ thôi, cậu sợ thái tử gia không nghe thấy hả?!" Đinh Dương vội che loa điện thoại, "Gọi tôi làm gì?"

"... Biết còn hỏi, tất nhiên là vì hành tung của thái tử gia các cậu nên mới gọi đấy. Lão đại bọn tôi sắp điên thật rồi, ngài ấy điên thì chỉ có bọn tôi mệt thôi." A Chung ủ dột kể khổ.

"Thái tử gia bọn tôi không cho tiết lộ." Đinh Dương chui vào trong xe, tiếp lời, "Nếu lão đại các cậu muốn gặp ngài ấy, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là được, thái tử gia từ đó tới nay có tắt điện thoại bao giờ đâu..."

Đinh Dương rũ mắt, điện thoại chưa bao giờ tắt, chính là vì chờ đợi một người.

"Thái tử gia bọn tôi đơn giản chỉ muốn nghe một câu thật lòng." Đinh Dương nhớ tới cái đêm Biên Bá Hiền lên án Biên Vanh trước mặt thuộc hạ, đau lòng nói, "Cho nên nếu lão đại các cậu không thích thái tử gia bọn tôi, vậy thì đừng làm phiền ngài ấy nữa! Cậu cũng đừng gọi cho tôi, tôi sẽ không nghe máy đâu!"

Bị Đinh Dương cúp điện thoại, A Chung bất lực thở dài, lúc xoay người bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Phác Xán Liệt, không biết hắn đã đứng đó từ khi nào.

"Tra được chưa?"

A Chung lắc đầu: "Bảo ngài muốn thì tự gọi."

Biết mình lại không thu hoạch được gì, Phác Xán Liệt phiền não nhíu mày, chộp lấy áo khoác bỏ đi. A Chung hấp tấp đuổi theo, khó hiểu nói: "Em thấy hay là anh cứ trực tiếp gọi cho thái tử gia đi, ngày nào cũng ra ngoài tìm, rõ ràng chỉ cần một cú điện thoại là có thể giải quyết được mà."

Phác Xán Liệt không quan tâm A Chung lải nhải, chỉ có một mình hắn biết, hắn không dám gọi cho Biên Bá Hiền là vì sợ nghe thấy giọng y, sợ y hỏi mình câu trả lời, một câu trả lời mà hắn không biết làm thế nào để hiểu được.

Hắn vô định bước đi trên đường với một phần trăm hi vọng có thể vô tình gặp Biên Bá Hiền, nhưng cuộc đời này làm gì có nhiều điều may mắn và trùng hợp như vậy. Mặt trời nghiêng dần về phía tây, Phác Xán Liệt vẫn không gặp được Biên Bá Hiền. Dù sao trở về cũng không có chuyện gì làm, Phác Xán Liệt quyết định đi dạo một chút, đi một hồi thì đến gần khu bệnh viện phụ sản.

Hắn lại nghĩ tới đây biết đâu sẽ gặp Biên Bá Hiền, giơ tay lên đếm, tuần này y vẫn chưa đến khám thai định kỳ, chắc hôm nay hoặc vài ngày nữa thôi.

Tầm chiều chiều khu vực bệnh viện rất yên tĩnh, có rất nhiều thai phụ tản bộ ở công viên dưới lầu.

Đi hết một vòng, vẫn không có cái gọi là trùng hợp, Phác Xán Liệt chán nản ngồi xuống băng ghế trong công viên, nhìn tới nhìn lui những omega đang tản bộ, hầu như đều có alpha theo bầu bạn cùng.

Đang thẫn thờ thì có một omega bụng to, vóc dáng không cao, mặc áo rộng thùng thình trông như mấy ngày nữa sẽ sinh đi tới gật đầu chỉ chỗ trống bên cạnh Phác Xán Liệt: "Có ai ngồi ở đây không? Tôi ngồi được chứ?"

"Cứ ngồi tự nhiên." Phác Xán Liệt nhìn chằm chằm bụng của omega, nhích qua một bên nhường chỗ.

Dáng dấp omega này khá giống Biên Bá Hiền, chỉ khác ánh mắt không hề tồn tại sự thù địch, nhìn rất ngoan ngoãn hiền lành.

Omega ngọt ngào nói tiếng cảm ơn, chậm chạp ngồi xuống: "Chồng tôi đi mua dâu tây cho tôi rồi, tôi đứng lâu hơi mệt nên phải tìm chỗ nghỉ một lát."

Phác Xán Liệt nhìn omega, nghe cậu độc thoại: "Sinh con thật sự quá khó khăn, sau này nhất định không sinh nữa."

Vốn không hề quan tâm, có điều thấy omega mặc dù ngoài miệng đang oán trách, tuy nhiên trên mặt lại tràn ngập ý cười, thế là hắn không nhịn được, mở miệng hỏi: "... Mang thai khiến cậu vui vậy sao?"

"Tất nhiên, không giấu gì anh, đây đã là đứa thứ ba của tôi rồi." Omega cười tủm tỉm, đang nói thì có hai đứa trẻ từ xa chạy tới, một nam một nữ. Bé trai lớn hơn một chút chạy đằng trước, bé gái nhỏ hơn đuổi theo phía sau ê a gọi "daddy".

Omega ngồi trên ghế, vô cùng vui vẻ dang tay ôm hai bé vào lòng.

Phác Xán Liệt nhìn omega chơi đùa với các con, bất giác cong môi.

"Anh cũng đưa omega tới đây khám thai à?" Omega ôm hai con quay sang hỏi Phác Xán Liệt.

Phác Xán Liệt chợt đứng hình, tránh câu hỏi của omega.

"Không sao, nếu anh có gì thắc mắc cứ việc hỏi tôi, tôi nhiều kinh nghiệm lắm." Omega cười rất ngọt, toàn thân chỗ nào cũng tràn đầy hạnh phúc.

Phác Xán Liệt nhìn cậu, không hiểu rốt cuộc có gì đáng để cậu bày ra vẻ mặt vui vẻ thế này.

"Tại sao... đã sinh hai đứa rồi mà cậu còn vui vậy?"

"Vì đứa bé là kết tinh tình yêu giữa tôi và chồng tôi, nhà có thêm thành viên mới, không đáng vui mừng sao?"

"... Cậu nói... là cái gì?"

"Kết tinh tình yêu, bọn trẻ đều là những thiên thần nhỏ được gửi đến từ tình yêu mà." Omega nựng má hai bảo bối nhà mình, cười tươi rói.

Phác Xán Liệt đóng băng tại chỗ, sống đến tận ngày hôm nay, hắn chưa từng một lần nghiêm túc chạm vào hai chữ tình yêu này.

"Cậu dựa vào cái gì lại dám khẳng định bọn chúng đều là thiên thần nhỏ..." Hàng mi Phác Xán Liệt run lên, siết chặt quả đấm, "Rất có thể bọn chúng lớn lên... sẽ biến thành một tên điên không có thuốc nào trị được."

Omega lập tức che tai bảo bối nhà mình, nhíu mày nhìn Phác Xán Liệt.

"Tôi không biết tại sao anh lại tiêu cực như vậy, nhưng anh nên hiểu rằng, những đứa trẻ đến với thế giới này đều là bảo bối, dù rất có thể sẽ gặp phải ba mẹ không tốt, tuy nhiên nếu không được làm bảo bối trong mắt ba mẹ chúng thì cũng sẽ có người nào đó xem chúng là bảo vật."

Omega xoa xoa bụng, lại nói: "Omega bọn tôi mang thai cực khổ vô cùng, từ lúc biết mình mang thai đến khi quyết định sinh con, chúng tôi phải đặt quyết tâm rất lớn, do muốn có một tổ ấm nên mới phải cố gắng hết mình."

Phác Xán Liệt giương mắt nhìn omega, thấy cậu không lo cơm ăn áo mặc liền biết cậu đang đắm chìm trong hạnh phúc, hắn khinh thường nói: "Cậu thì biết cái gì..."

"Tôi biết đấy chứ, bởi vì lần đầu tiên mang thai... tôi đã mất một đứa con. Anh biết không, đáng buồn nhất không phải sinh con ra để chúng lớn lên thành một tên điên, mà là con của mình không có cơ hội đến với thế giới này..."

Phác Xán Liệt nhìn omega, trong đầu là hình ảnh Biên Bá Hiền liều mạng quyết không bỏ đứa bé.

"Nếu như anh sắp làm ba, hãy cho omega của anh một cơ hội, cậu ấy nhất định rất muốn có một tổ ấm cùng anh đấy."

Omega vừa dứt lời, một alpha từ xa chạy tới, tay xách một túi đầy ắp dâu tây.

"Người này là?" Alpha thấy Phác Xán Liệt đến gần omega của mình liền cảnh giác che chắn cho cậu ở sau lưng, ôm hai con nhỏ.

"Một người sắp làm ba." Omega khôi phục nụ cười ngọt ngào, nắm tay alpha nói, "Đi thôi, anh rửa dâu tây chưa?"

"Chưa, mà này, đừng nói em qua mặt anh liếc mắt đưa tình với alpha khác đấy nhé." Alpha ôm con, cụng trán omega hỏi chuyện.

"Sao có thể, anh đã là ba của ba đứa rồi, còn ăn dấm kiểu này à?"

"Vạn sự cần phải cẩn thận." Alpha liếc mắt nhìn Phác Xán Liệt, "Trông có vẻ không phải người tốt lành gì."

Phác Xán Liệt cũng liếc mắt nhìn lại alpha, alpha lập tức thì thầm với omega của mình: "Chắc chắn không phải người tốt! Nhìn nguy hiểm quá!"

"Được rồi được rồi, đi thôi." Omega hôn má alpha dỗ ngọt, alpha được hôn liền hài lòng mỉm cười, xoa đầu hai bé con nói: "Tái Kiến, Hiểu Âm, về giúp ba rửa dâu tây cho daddy có được không nào!"

"Dạ được! Rửa dâu tây!" Hai đứa nhỏ ôm chân alpha, omega thì tựa vào người alpha cười dịu dàng.

Khoảnh khắc đắm chìm trong bầu không khí gia đình, alpha lại cụng trán omega nói nhỏ: "Tiểu thiếu gia, cảm ơn vì những đứa con, cực khổ cho em rồi."

Dõi theo gia đình người ta đến khi họ đi khuất, Phác Xán Liệt ngồi một mình trên băng ghế, lặng thinh.

Hắn bắt đầu móc khóe ngón tay, trong đầu toàn là những lời omega kia đã nói.

Có một giây nào đó, hắn thật sự ghen tị với không khí gia đình hạnh phúc của bọn họ, nhưng đến lúc hoàn hồn, hắn lại không tưởng tượng ra nổi mình và Biên Bá Hiền cũng sẽ có cái kết giống vậy.

Biên Bá Hiền cố chấp muốn giữ đứa bé là bởi vì yêu sao?

Y một mực đòi hỏi mình một câu trả lời, cũng bởi vì chữ này à?

Bất giác, nắng chiều rực rỡ tìm đến khuôn mặt hắn, hắn một tay đỡ trán, chậm rãi tua lại thước phim kể từ lúc gặp gỡ Biên Bá Hiền cho tới sự tình ngày hôm nay.

Rõ ràng không có khuôn hình nào đánh dấu cụ thể rằng cả hai đang yêu...

Song có một điều hắn không thể phủ nhận, trên thế giới này, chỉ có một mình Biên Bá Hiền chứa chấp hắn, và hắn chỉ khi ở bên cạnh Biên Bá Hiền, mới có thể yên bình ngủ trọn một đêm.

Cho nên, đây chính là tình yêu sao?

Cho nên, đây chính là tình yêu rồi.

Phác Xán Liệt dưới nắng chiều tự cười giễu chính mình, lúc ánh nắng càng lúc càng nhạt dần, sau đó nhường chỗ cho màn đêm, hắn lại càng rõ ràng mọi thứ.

Hắn lấy điện thoại, nhập mật mã 'thái tử gia', mở danh bạ chọn số của Biên Bá Hiền.

Đến tận lúc này, có lẽ hắn đã biết mình nên nói gì, chẳng qua chưa chờ hắn mở miệng, điện thoại lại có cuộc gọi đến, trên màn hình hiện cái tên Đinh Dương.

"A lô, Đinh Dương, cậu gọi thật đúng lúc, thái tử gia các cậu đang ở đâu, tôi có lời ——"

"Hoành Dương Trường xảy ra chuyện! Anh Liệt, mau tới cứu thái tử gia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic