Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lúc Phác Xán Liệt chạy đến Hoành Dương Tràng, bên ngoài đã vây đầy người của băng Giao Long, bên trong vô cùng hỗn loạn, dưới đất toàn là pháo giấy cùng những chai thủy tinh vỡ tan tành.

Phác Xán Liệt tìm được Đinh Dương, lao tới nắm cổ áo cậu: "Xảy ra chuyện gì? Biên Bá Hiền đâu?"

Trên mặt Đinh Dương viết đầy hối hận và lo lắng: "Trần tổng là người của Liêu Anh Thành, sự kiện vừa kết thúc, hắn giả dạng tôi lái xe đưa thái tử gia đi rồi, hiện tại không thể liên lạc được với thái tử gia, chỉ có một tờ giấy này."

Phác Xán Liệt giật lấy tờ giấy, phía trên in đậm một dòng chữ: "Thái tử gia sẽ được bọn tao đưa về làm khách trước, muốn đón người thì đem trả lại hết những gì tụi bây lấy của Liêu tiên sinh."

Phác Xán Liệt siết chặt nắm đấm, ánh mắt như tóe máu.

"Các cậu nhiều người như vậy, sao lại để cậu ấy lên nhầm xe!"

"Gần đây thái tử gia không chịu nghỉ ngơi, đi mấy bước đã mệt, bọn chúng nhân lúc tôi ra ngoài lấy thuốc cho thái tử gia liền dẫn người đi mất." Đinh Dương còn cầm thuốc của Biên Bá Hiền trong tay, gấp đến mức giọng run lên, "Vì lễ khai trương, thái tử gia dời lại lịch khám thai định kỳ, thuốc cũng chưa uống, tôi lo ngài ấy ——"

"Đinh Dương! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!"

Bên ngoài ai nấy đều nháo nhào, Biên Vanh vội vã bước xuống xe, nghe Đinh Dương kể, ánh mắt rơi trên người Phác Xán Liệt.

"Tại sao hắn lại ở đây, chẳng lẽ ——"

"Chủ tịch, không phải vậy, là tôi gọi anh Liệt tới."

Đinh Dương vừa ngăn Biên Vanh vừa giải thích.

"Cậu gọi hắn tới làm gì?"

"Tôi nghĩ thêm một người sẽ tăng một phần lực..."

"Cậu có thể mượn được lực gì ở hắn?" Biên Vanh hừ một tiếng.

Thấy Biên Vanh bất mãn với mình, Phác Xán Liệt cũng không đáp trả giống như trước đây, thay vào đó hắn yên lặng mấy giây rồi mở miệng nói: "Tôi biết ngài xem thường tôi, nhưng ngài yên tâm, tôi sẽ cứu được Biên Bá Hiền, bởi vì ngoài cậu ấy, còn có con của tôi."

Dứt lời, Phác Xán Liệt đẩy đám người chen chúc, sải bước bỏ đi. Đinh Dương nghe hắn nói ba chữ "con của tôi" liền trợn mắt đuổi theo:

"Anh Liệt, anh đón nhận rồi?!"

Phác Xán Liệt lườm Đinh Dương: "Bây giờ không phải lúc nói những thứ này, cậu mau liên hệ kiểm tra camera an ninh ở gần đây đi."

Đinh Dương gật đầu, chạy ra ngoài điều tra. Phác Xán Liệt lái xe về băng Thanh Hồng, đi xuống kho hàng dưới tầng hầm, mở cánh cửa sắt, lấy hai khẩu súng lục lắp đầy đạn. Xong xuôi, Đinh Dương cũng gọi cho hắn báo tin, theo những gì camera ghi lại, điểm cuối cùng chiếc xe chở Biên Bá Hiền xuất hiện là đường nối với cầu X.

Cầu X nằm ở khu bắc thành phố Thiệp Thủy, đây là khu ít người sinh sống, tương đối hẻo lánh, nhiều nơi trong khu vực đang trong quá trình khai phá, trừ một sân vận động bỏ hoang ở phía nam và một nhà máy hóa chất vẫn được sử dụng. Phác Xán Liệt tăng tốc, lái đến nhà máy hóa chất là nơi dễ giấu người trước.

Ống khói khổng lồ của nhà máy miệt mài xả khí thải, cả khu chìm trong màn khói bụi mịt mù. Phác Xán Liệt dùng sức vặn ga, hắn phải nhanh chóng tìm được người, môi trường này đừng nói bất lợi với người mang thai, ngay cả người bình thường như hắn ở lâu cũng không chịu được.

Thế nhưng chạy hết một vòng khu nhà máy, Phác Xán Liệt vẫn không tìm thấy chiếc xe chở Biên Bá Hiền trong camera. Chẳng lẽ người không có ở đây?

Ngay lúc hắn đang hoài nghi, Đinh Dương lại gửi cho hắn một bức ảnh.

Trong ảnh, Biên Bá Hiền bị trói trên một cái ghế cố định ở giữa hồ bơi cạn, phía dưới bức ảnh có hai hàng chữ nhỏ: 5 giờ mở nước, bắt đầu đếm ngược.

"Mẹ nó!" Phác Xán Liệt nhảy lên xe, chạy về phía sân vận động bỏ hoang ở hướng ngược lại.

Sân vận động Thiệp Thủy được xây dựng cách đây mười lăm năm, khi đó vì muốn biển thủ kinh phí, chính quyền thành phố đã tìm một công ty xây dựng kém chất lượng, kết quả khung thép sập ngay ngày khánh thành, sân vận động bị xếp vào loại kiến trúc nguy hiểm và cấm mở cửa.

Do liên quan đến việc xây cất phi pháp, suốt mười lăm năm không có ai đứng ra quy hoạch lại, dẫn đến kiến trúc bỏ hoang vẫn cứ sừng sững cho đến tận hôm nay.

Biên Bá Hiền bị trói trên ghế đưa mắt nhìn bốn phía, hồ bơi mười mấy năm không sử dụng đều đã gỉ sét, khe hở mọc đầy rêu xanh. Y ngẩng đầu lên, tên Trần Phi một giây trước vẫn còn vẫy đuôi với mình trong buổi lễ khai trương, giờ phút này đang kiểm tra công tắc van nước.

Phát hiện Biên Bá Hiền nhìn mình chằm chằm, Trần Phi tránh người một chút để y cũng có thể nhìn được van nước.

"Thái tử gia, biết bơi không?"

Ánh mắt Biên Bá Hiền âm u, không trả lời. Trần Phi bật cười, thay van nước bị hỏng bằng van mới rồi dùng sức xoay một cái, nước bắt đầu tràn vào bể bơi. Bởi vì lâu không sử dụng, nước chảy ra nặng mùi gỉ sét làm người ta không khỏi buồn nôn.

Thoáng cái, nước đã lên tới mắt cá chân Biên Bá Hiền.

Trần Phi xắn ống quần bước xuống hồ bơi, dừng trước mặt Biên Bá Hiền.

"Còn tưởng thái tử gia băng Giao Long lợi hại thế nào, cậu có biết tôi đã phải thức trắng mấy đêm để lên kế hoạch bắt cậu tới đây không? Ai mà ngờ cậu dễ bị lừa như vậy, thái tử gia, cậu không biết cảnh giác gì hết."

Biên Bá Hiền cười khẩy, gần đây tinh thần y luôn trong trạng thái không ổn, tin tức tố alpha y dùng chỉ hiệu quả trong vài giờ, thuốc hết tác dụng, y liền bắt đầu buồn ngủ. Vốn định tìm chỗ chợp mắt sau khi lễ khai trương kết thúc, thường ngày cũng hay thấy Đinh Dương đậu xe ngoài cửa, y không để ý nhiều cứ thế ngồi lên xe, ai biết được tài xế lại là người khác.

"Loại rác rưởi giống như mày, nếu không phải hôm nay tao sơ suất, e rằng cả đời mày cũng không động được vào tao đâu."

Trần Phi bị bản tính ngạo mạn của Biên Bá Hiền kích thích, gã trịch thượng bước lên một bước, không chút khách khí nắm tóc Biên Bá Hiền ép y ngửa cổ ra sau.

"Con mẹ nó, nhìn lại đi, bây giờ mày đang ở trong tay tao đấy."

Biên Bá Hiền không sợ hãi trước hành động dù dọa của đối phương, thậm chí còn cười lớn: "Để tao đoán nhé, tên chó hoang núp sau lưng mày là Liêu Anh Thành chứ gì."

"Mày là thứ omega không có liêm sỉ, mày đã cởi quần phát tình ở trước mặt Kiyuchiro tiên sinh, dụ dỗ lão ta bán đứng Liêu tiên sinh đúng không hả?! Đ*t mẹ cái thứ đê tiện!"

"Thế nào, tên Liêu Anh Thành bị bỏ rơi bây giờ cùng đường quay lại cắn à? Dựa vào việc bắt cóc sao? Hắn cho mày bao nhiêu lợi ích để mày bán mạng vì một con chó hoang thế? Hay là quỳ lâu xương mềm, mày chỉ thích cảm giác dập đầu trước mặt người khác?!"

Bốp! —— Trần Phi nắm cổ áo Biên Bá Hiền, tát y một cái.

"Bây giờ là mày quỳ, tao đứng, phân biệt rõ ràng đi."

Trần Phi vỗ mặt Biên Bá Hiền, cầm vòi xịt nối với van nước chĩa thẳng về phía y.

Nước lạnh và áp suất mạnh ập vào mặt rất đau, Biên Bá Hiền cố chịu đựng song vẫn bị sặc nước, mà tình hình nước trong bể bơi bây giờ cũng đã lên tới bắp chân.

Biên Bá Hiền cử động hai tay bị trói ở sau ghế, khó khăn rút dao lam mình giấu trong khuy măng sét đề phòng gặp chuyện. Trần Phi bên này cứ lải nhải không ngừng, Biên Bá Hiền thừa dịp hắn xoay người, cắt đứt sợi dây rồi nhào tới.

Lưỡi dao lam sắc bén hướng về phía động mạch ở cổ Trần Phi, gã nhanh chóng tránh được, đánh rớt dao lam trong tay Biên Bá Hiền, nhưng đồng thời lại bị cứa một đường trên gò má, máu nhanh chóng chảy ra từ chỗ rách da, nhiễu xuống tan trong nước.

Trần Phi xuýt xoa bụm mặt, Biên Bá Hiền thì theo quán tính ngã nhào.

Thể lực không tốt cộng thêm bị trói quá lâu không còn sức lực, Biên Bá Hiền chống đất ho khan, mùi gỉ sét trong không khí khiến y nhiều lần buồn nôn, khó chịu vô cùng.

Trần Phi thở hổn hển, tức giận bóp cổ Biên Bá Hiền kéo lên. Biên Bá Hiền khóa tay Trần Phi, lấy ý chí đổi thành sức lực, đạp mạnh vào chân gã. Đối phương mất thăng bằng té ngã nhưng không chịu buông tay, Biên Bá Hiền lại một lần nữa bị gã kéo xuống nước.

Nước được bơm vào hồ liên tục, mực nước càng lúc càng tăng, hiện tại đã qua một phần ba đùi, hành động của hai người vì thế gặp nhiều cản trở.

Giằng co một hồi, Trần Phi bất ngờ rút súng, Biên Bá Hiền nhanh mắt nhào tới trong khi gã đang cố gắng lắp đạn, kết quả làm viên đạn rơi mất.

Biên Bá Hiền đứng dậy khóa vai Trần Phi, Trần Phi bắt lấy tay y phản công, dùng sức quật y xuống nước.

Lần này lực quá mạnh, may mà có nước chịu một phần, tuy nhiên Biên Bá Hiền vẫn cảm thấy bụng mình đau nhói. Y vô thức lấy tay che bụng, Trần Phi nắm bắt cơ hội siết chặt cổ tay y, đẩy y đến thành hồ bơi, nửa người áp vào mặt hồ bẩn thỉu.

Toàn bộ phần bụng lộ ra trước mắt kẻ địch, Biên Bá Hiền cảm thấy vô cùng bất an, y liều mạng muốn đổi một tay che chắn trước người, song Trần Phi có ưu thế hơn, dùng được nhiều sức giữ chặt y.

Trần Phi toàn thân ướt nhẹp khom người vỗ mặt Biên Bá Hiền, bởi vì quần áo dính nước ôm sát cơ thể, Trần Phi dễ dàng nhìn thấy điểm khác thường.

"Bảo sao vừa rồi mày buông tay." Trần Phi giống như phát hiện được bất ngờ to lớn, ánh mắt đáng sợ phóng đến bụng Biên Bá Hiền, "Thì ra là giấu người, ai cấy giống cho thái tử gia danh tiếng lẫy lừng đấy?"

Trần Phi đặt tay lên bụng Biên Bá Hiền, nhưng chưa kịp chạm, Biên Bá Hiền liền mạnh mẽ đánh trả, ngăn Trần Phi đến gần. Tinh thần cũng như sức mạnh của omega khi muốn bảo vệ con thật sự lớn đến kinh người, Trần Phi bị Biên Bá Hiền đạp lùi một đoạn.

"Mẹ kiếp..." Trần Phi chửi một tiếng, tiếp tục nhào lại chỗ Biên Bá Hiền, và lần này gã đã có mục tiêu để công kích.

Biên Bá Hiền cúi xuống ôm bụng, cạnh bể bơi gỉ sét sần sùi cứa vào lưng, áo sơ trắng dần loang vết máu, mà dù có như vậy thì Biên Bá Hiền vẫn kiên quyết bảo vệ bụng mình.

Mực nước không ngừng dâng lên, ngâm trong nước lạnh quá lâu, Biên Bá Hiền dần mất đi sức lực, Trần Phi từ phía sau siết cổ y, kéo y tới cầu thang sắt, dùng sợi dây cũ trói y lại.

Nước hồ bơi đánh vào ngực, bụng dưới nhói đau hoàn toàn chìm trong nước. Trần Phi tốn sức leo lên bờ, nắm tóc Biên Bá Hiền.

"Phản kháng nữa đi!" Trần lau máu trên mặt, nhìn Biên Bá Hiền không còn sức chống trả. Gã đứng dậy cởi áo đè lên vết thương, nhặt điện thoại chụp hình Biên Bá Hiền rồi soạn tin nhắn gửi cho Đinh Dương, bắt cậu mau chóng tuyên bố Biên Bá Hiền từ bỏ Hương Đường vị.

Bên ngoài sân vận động, Phác Xán Liệt vừa đá chống xe mô tô thì lại nhận được bức ảnh Đinh Dương chuyển tiếp. Thấy Biên Bá Hiền ngâm hơn nửa người dưới nước, trên người có nhiều vết thương, đôi mắt Phác Xán Liệt đỏ như máu, rút hai khẩu súng ở bên hông ra, lên đạn.

Cứ một bước tiến về phía hồ bơi bỏ hoang là thêm một phần muốn giết người, cơ thể hắn không khống chế được việc phát tán tin tức tố, mùi c.ần s.a điên cuồng từ người hắn lan tỏa khắp sân vận động.

Trần Phi đứng trên bờ lau mặt, phát hiện có người đột nhập liền vứt áo quay đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy Phác Xán Liệt hai tay hai súng, ngược sáng đi tới, vừa đi vừa giơ súng về phía mình, họng súng đen ngòm một nhắm vào trán, một nhắm vào tim.

Môi Biên Bá Hiền dần chuyển sang màu tím xanh, mực nước đã lần đến cổ, áp lực nước làm bụng y rất đau, hai mắt cũng khó mở hết, song dù vậy, lúc y cảm nhận được tin tức tố của Phác Xán Liệt, hàng mi y khẽ run, cố nhấc cằm lên khỏi mặt nước.

Nhìn đôi môi tím tái và khuôn mặt nhợt nhạt của Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt gần như phát điên, không chút do dự nổ súng. Một phát bắn ra, tiếp đến phát thứ hai, thứ ba ——

Trần Phi cũng được coi là người từng trải qua nhiều trận chiến, cúi người tránh tuy nhiên vẫn bị Phác Xán Liệt bắn trúng đùi. Gã ta đau đớn ngã xuống đất, Phác Xán Liệt không quản gã, gấp gáp chạy tới chỗ van nước.

Mắt thấy nước hồ bơi sắp qua khỏi chóp mũi Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt ném khẩu súng xuống, chưa kịp vặn van nước thì Trần Phi chộp lấy vòi xịt bên cạnh chân bị thương, mở mức mạnh nhất xịt tới chỗ Phác Xán Liệt.

Áp suất nước quá mạnh đẩy ngã Phác Xán Liệt, cũng khiến hắn không ngồi dậy nổi. Xuyên qua bức màn nước, hắn nhìn thấy Biên Bá Hiền đang chìm dần.

—— Nếu cậu không tìm ra được đáp án, cả đời này chúng ta đừng gặp lại nữa.

—— Vĩnh viễn không gặp, tôi không hề nói đùa.

Giữa tiếng nước ồn ào hỗn loạn, Phác Xán Liệt chỉ nghe được giọng của Biên Bá Hiền. Hắn tức giận gào lên, khó khăn đứng dậy, cứ ngã rồi lại đứng dậy, liều mạng trở về nhặt súng, hướng về phía Trần Phi điên cuồng bóp cò ——

Trần Phi ngã xuống sau hàng loạt tiếng súng, ăn bốn phát ở ngực, nhưng trí mạng là một viên xuyên qua ấn đường.

Vòi xịt nước rời khỏi tay Trần Phi, xoắn lại như rắn nước, Phác Xán Liệt không có một giây do dự lập tức nhào tới tắt van.

Hồ bơi bỏ hoang trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu, Phác Xán Liệt nhảy xuống nước cởi trói cho Biên Bá Hiền. Ác nghiệt thay, hai tay y bị Trần Phi trói vào cầu thang quá chặt, không có cách nào nhúc nhích.

Phác Xán Liệt dùng sức kéo sợi dây từng, song bởi vì ngâm nước quá lâu nên rất khó gỡ.

Càng nóng nảy càng không làm gì được, Phác Xán Liệt ở dưới nước nhìn Biên Bá Hiền dần dần lịm đi, tinh thần theo đó mà sụp đổ.

Không thể tháo sợi dây, hắn đành phải ngoi lên nước trước, hít một hơi đầy, sau đó lặn xuống ôm Biên Bá Hiền, hôn y truyền dưỡng khí.

Lặp đi lặp lại mấy lần, bỗng hắn phát hiện mảnh dao lam chìm dưới nước. Hắn nhanh chóng hụp xuống nhặt rồi cắt đứt sợi dây trói Biên Bá Hiền.

Ôm người lên bờ, thấy y không phản ứng, hắn lập tức tiến hành hô hấp nhân tạo, tuy nhiên làm tới làm lui mấy bận mà y vẫn nằm yên.

Phác Xán Liệt như hóa thành thú hoang tâm trạng thất thường, quỳ bên cạnh Biên Bá Hiền, một bên vỗ má y một bên truyền hơi thở. Những giọt nước từ ngọn tóc hắn rơi xuống đôi mắt y, sau nhiều lần nóng nảy gọi mà y không tỉnh, khóe mắt hắn đỏ bừng, thấp giọng khẩn cầu:

"Biên Bá Hiền, xin cậu hãy mở mắt ra đi... Làm ơn..."

Phác Xán Liệt vẫn không ngừng hô hấp cho y, liên tục ấn ngực sơ cứu.

Lời khẩn cầu từ từ mang theo nức nở, không biết đã phải cầu xin bao nhiêu lần, Biên Bá Hiền mới ho ra một ngụm nước, sau đó lại ho khan dữ dội.

Phác Xán Liệt vừa hoảng loạn vừa mừng rỡ ôm Biên Bá Hiền, giúp y lau sạch nước bẩn trên mặt.

"... Rốt cuộc cậu cũng tỉnh lại rồi, tỉnh là được, tỉnh là được!"

Phác Xán Liệt ôm chặt Biên Bá Hiền, cảm nhận mắt mình ươn ướt. Đang chìm trong niềm vui "mất đi rồi tìm lại được", Biên Bá Hiền đột nhiên siết lấy cổ tay hắn, yếu ớt nói:

"Bụng... Đau quá..."

Phác Xán Liệt khẩn trương cúi đầu, chỉ thấy sắc mặt Biên Bá Hiền chẳng những không khá hơn mà còn càng lúc càng tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, tựa như có thể tan biến ngay lập tức.

"Tôi đưa cậu đến bệnh viện, ráng chịu đựng một chút!" Phác Xán Liệt bế Biên Bá Hiền lên, chạy ra ngoài sân vận động, dọc đường đi Biên Bá Hiền không kêu đau, thế nhưng vừa tới cửa, có vẻ không thể chịu nổi nữa, y nắm chặt cổ áo hắn, cắn răng nỉ non: 

"Đau quá..."

Phác Xán Liệt biết nếu không phải bất đắc dĩ, Biên Bá Hiền nhất định sẽ không bao giờ kêu đau với hắn.

Hắn rũ mắt, phát hiện có máu từ đùi trong thấm ra quần y...

Cơ thể Biên Bá Hiền bắt đầu run rẩy, trán đổ một tầng mồ hôi, ý thức của y dần bị cơn đau xé rách, chỉ có thể tự xoa dịu bằng cách nắm chặt áo Phác Xán Liệt.

"Tôi đau quá..."

Sống đến ngày hôm nay, Phác Xán Liệt chưa bao giờ thật sự sợ hãi trước điều gì, ấy thế mà vào giờ phút này, nghe Biên Bá Hiền kêu đau, nhìn y mất dần ý thức trong vòng tay mình, hắn lại cảm thấy sợ hãi đến tận xương tủy.

Hắn ôm y chặt hơn, xông ra đường chặn đầu một chiếc xe, bất chấp hậu quả đạp tài xế xuống. Sau khi thu xếp ổn thỏa cho Biên Bá Hiền, hắn đạp ga phóng đến bệnh viện.

Chiếc xe lao như bay, trong mắt Phác Xán Liệt không còn tồn tại bất kỳ luật lệ giao thông nào cả, toàn bộ những gì đập vào mắt hắn chỉ có bàn tay dính máu sau khi bế Biên Bá Hiền.

Hắn nắm chặt vô lăng, khóe mắt ngậm nước.

Hắn không dám hình dung chuyện gì sẽ xảy tiếp theo, hắn thậm chí còn không dám nhìn Biên Bá Hiền đang ở ngay bên cạnh.

Hắn sợ, sợ đến nỗi không biết phải làm sao hết.

Biên Bá Hiền yếu ớt dựa trên ghế, cho dù đau đớn vô cùng, cho dù sức lực cạn kiệt, y vẫn cố chấp nghiêng đầu về phía Phác Xán Liệt, dùng đôi mắt sắp không mở nổi nhìn hắn.

"Cậu... Sao cậu biết tôi ở đây..."

Phác Xán Liệt không trả lời Biên Bá Hiền, hắn một lòng chỉ muốn nhanh chóng đưa y đến bệnh viện.

Biên Bá Hiền đợi thật lâu, thấy Phác Xán Liệt không nói lời nào, y giơ bàn tay đầy máu vô lực đẩy hắn một cái.

"Tới lúc này rồi cậu còn không muốn nói chuyện với tôi sao..." Phác Xán Liệt cắn răng: "... Sẽ tới bệnh viện nhanh thôi!"

"Cậu đến tìm tôi... nhưng không có gì muốn nói à..."

Biên Bá Hiền rõ ràng không còn sức mà cứ cố lải nhải, lúc này đây chưa đến được bệnh viện, Phác Xán Liệt lo sợ đến mức hai mắt sắp bật máu.

Hắn không đáp lại câu hỏi của y là vì không muốn nghe y tiếp tục nói chuyện. Việc trò chuyện trong bầu không khí thế này, từng câu từng chữ đều khiến hắn cảm giác đây là lời trăn trối.

Hắn không thích như vậy...

Có điều Biên Bá Hiền thật sự quá cố chấp, chịu đựng cơn đau dữ dội cũng phải tiếp tục mở miệng.

"Đến nước này cậu vẫn không muốn nói cho tôi nghe sao..." Biên Bá Hiền hình chằm chằm máu chảy giữa hai chân mình, hàng mi khẽ run, y cảm nhận được cơ thể mình đang lạnh dần, sinh lực cũng từng chút từng rời xa ý thức...

Phác Xán Liệt quyết tâm không đáp lại, Biên Bá Hiền biết hắn đang trốn tránh lời trăn trối trước khi chết của mình, tuy nhiên y không thể đợi thêm được nữa... Y nhìn hắn, nở nụ cười đầu hàng, trong đó bao gồm cả sự chế nhạo và miễn cưỡng:

"Thôi... Để tôi nói cho cậu nghe vậy... Tôi sợ nếu bây giờ mình không nói, thì sẽ không còn cơ hội nữa. Chờ cậu mở miệng còn khó hơn con gái lớn lấy chồng..." Khóe môi Biên Bá Hiền hướng lên trên, treo nụ cười bất lực và nhọc nhằn:

"Phác Xán Liệt..."

"Tôi muốn cho cậu một mái nhà..."

"Muốn cho cậu..."

"Một chỗ ngủ thật ngon..."

"Muốn cậu..."

"Mãi mãi ở bên cạnh tôi..."

Biên Bá Hiền lúc bắt đầu còn cười, về sau quả thật không cười nổi nữa, y khóc, đây là lần đầu tiên y phơi bày vẻ yếu đuối và khổ sở trên mặt mình.

Phác Xán Liệt cắn chặt răng, giọng Biên Bá Hiền đẩy hắn rơi xuống vực sâu của nỗi sợ, vực sâu mà hắn sắp mất đi tất cả mọi thứ.

"Nếu như vẫn còn chưa hiểu ý tôi, đầu cậu chắc chắn chỉ toàn bã đậu..."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, thấy nước mắt hắn chảy xuống gò má.

"Bây giờ cậu nói những thứ này để làm gì, có phải sắp chết đâu..." Phác Xán Liệt quát.

Biên Bá Hiền lau nước mắt, yếu ớt mỉm cười, như thể không bận tâm đến cơ thể dần trở nên vô lực của mình, nghiêm túc nói:

"Tôi nói những thứ này là vì... nếu như tôi chết, một xác hai mạng, tôi muốn cậu phải áy náy cả đời... nhớ tôi cả đời."

Chiếc xe lao nhanh, Biên Bá Hiền đau khổ nhắm mắt, cuối cùng hạ khóe môi, nghẹn ngào:

"Không lên được thiên đường, vậy tôi sẽ... xuống địa ngục trước."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic