Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kế hoạch hẹn hò của hai người liên tục bị trì hoãn do công việc trong băng đảng, mấy ngày nay Phác Xán Liệt toàn đi sớm về khuya, vì muốn Biên Bá Hiền được nghỉ ngơi, hắn gần như lo hết mọi chuyện lớn nhỏ, thẳng đến khi có một số trưởng lão bắt đầu nghi ngờ, nói hắn thực hiện kế hoạch đen tối, muốn thâu tóm quyền hạn của Biên Bá Hiền.

Thế nên Biên Vanh cũng tìm gặp Biên Bá Hiền mấy lần, song vừa vào cửa lại thấy bụng Biên Bá Hiền ngày càng to lên, gần đây đi bộ cũng tốn sức, vậy là lão không hỏi vụ soán quyền đoạt vị nữa. Nguyên nhân do ai nhìn vào cũng biết, không phải Biên Bá Hiền mất quyền, mà là với bộ dạng bây giờ, để y quản lý chuyện băng đảng sẽ càng làm tăng thêm gánh nặng.

Biên Vanh ngồi trên sô pha nhìn Biên Bá Hiền khoác áo dệt kim uống trà nóng, ngoại trừ cái bụng hơi to ra, lão hoàn toàn không thấy được chút ôn hòa và điềm tĩnh mà một omega mang thai nên có, y vẫn mang dáng vẻ lạnh lùng buồn chán như trước đây.

"Nghe nói mang thai không nên uống nhiều trà, con phải biết hạn chế một chút."

Biên Bá Hiền đặt tách trà xuống, nhàn nhạt nói: "Đây là trà An Long mà Phác Xán Liệt mua từ Trần Tứ Hải, đặc biệt dưỡng thai."

Biên Vanh mở to mắt kinh ngạc: "Trần Tứ Hải? Cái tên bảo thủ đó đồng ý bán đồ à?" 

Trần Tứ Hải là một con buôn nổi tiếng, hay đào được những tác phẩm nghệ thuật, thuốc quý giá, tài sản của hắn thậm chí còn nhiều hơn các băng nhóm nhỏ. Tuy nhiên tính tình tên này cũng rất kỳ lạ, không thích xã giao, không thích rượu chè cờ bạc, muốn mua đồ từ tay hắn ngoài trừ có cách, còn không thì sẽ khó hơn lên trời, vậy mà Phác Xán Liệt có thể vì Biên Bá Hiền mua được đồ của Trần Tứ Hải, điều này khiến Biên Vanh thật sự không ngờ tới.

"Trước đây Trần Tứ Hải nợ ân tình của anh ấy, một chút trà coi như trả xong."

Biên Vanh liếc mắt nhìn nước trà An Long còn bốc hơi nóng, tuy là trà bổ dưỡng nhưng hương thơm cũng không hề thua kém trà thượng hạng: "Ân tình gì mà đổi được số lá cây này?"

"Hình như ba năm trước ở biên giới phía tây Vân Nam, Phác Xán Liệt giúp hắn tránh đạn của kẻ thù, ơn cứu mạng."

Biên Vanh xoa xoa vòng chuỗi trên tay, bọn họ ở trong giang hồ đều rất chú trọng ân huệ, ân huệ lớn đổi lấy lợi ích lớn. Trần Tứ Hải là dạng người ai nấy đều muốn kết giao, Phác Xán Liệt đã cứu người ta một mạng, ân tình lớn cỡ đó tương đương với hàng trăm hàng ngàn lợi ích, vậy mà hắn chỉ đổi lấy mấy gói trà...

Biên Vanh cảm thấy không đáng giá, song ngẩng đầu nhìn bụng con trai mình, bỗng nhiên có chút áy náy trào dâng.

"Sao thế, ngài cảm thấy không đáng giá à?" Biên Bá Hiền dễ dàng nhìn thấu tâm tư Biên Vanh, cười nhạt hỏi.

"Là con không đáng giá hay cháu ta không đáng giá?" Biên Vanh đứng dậy nói với Biên Bá Hiền, "Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta về trước."

Biên Bá Hiền lạ lẫm nhìn Biên Vanh hôm nay không tranh cãi cùng mình, trong đầu còn nghĩ ngợi về hai chữ "cháu ta" lão vừa nói.

Cho đến khi Đinh Dương gõ cửa bước vào.

"Thái tử gia, phía băng đảng có chút hỗn loạn."

"Chuyện gì?"

"Gần đây ngài không lộ diện, lãnh đạo Lương cũng không nể mặt anh Liệt, hôm nay vốn là gọi 24 nhà tới ký hợp đồng phát triển trung tâm mua sắm mới, tuy nhiên lãnh đạo Lương lại tung tin đồn nói anh Liệt không đáng tin, bây giờ các thương gia đều muốn đổi ý không ký nữa."

Biên Bá Hiền tốn sức đứng lên: "Tất cả 24 nhà đều muốn đổi ý?"

"Vâng, các ông chủ đều đã đến rồi, anh Liệt đang cùng bọn họ nói chuyện." Đinh Dương nâng cổ tay nhìn đồng hồ: "Cũng hơn một tiếng."

Biên Bá Hiền cởi áo dệt kim vứt xuống sô pha, quay sang nói với Đinh Dương: "Mang âu phục tới cho tôi."

Đinh Dương mở tủ quần áo lấy một bộ âu phục đã lâu Biên Bá Hiền không mặc, hỏi: "Ngài muốn đến đó sao?"

"Dạo này ít ra mặt, để bọn họ tự do tự tại quá, tôi sợ bọn họ quên mất là đang làm việc dưới tay ai." Biên Bá Hiền hừ lạnh một tiếng cầm điện thoại trên bàn lên đi tới băng Giao Long.

Mấy ngày nay thời tiết cũng không tốt lắm, bầu trời đổ mưa u ám, gió thổi lá cây xào xạc, nước mưa hỗn loạn vỗ vào cửa sổ.

Các ông chủ có mặt đầy đủ ở Trung Nghĩa Đường, Phác Xán Liệt ngồi trước tượng Quan Công, ngón tay gõ xuống mặt bàn, phiền não nghe đám thương gia nhao nhao đòi đổi ý.

"Anh Liệt, không phải chúng tôi không tin anh, chẳng qua chúng tôi làm ăn với băng Giao Long mà đến tận hôm nay còn chưa thấy được mặt mũi của chủ tịch mới, anh nói xem, ai yên tâm nổi chứ?"

Phác Xán Liệt đưa tay lên miệng thổi bụi móng tay, cười khẩy: "Ông chủ Tần, đừng nói với tôi những lời vô nghĩa này, mấy tháng nay chúng ta bàn chuyện làm ăn khá hợp nhau, hôm nay lại đột nhiên đổi ý không làm nữa, mấy trăm ngàn mét vuông cửa hàng tôi cũng đã chuẩn cho cậu cả rồi, các người liên hiệp rút hết một lượt, chắc là định từ băng Giao Long chạy sang chỗ Lương Mộc ăn tiền hoa hồng nhỉ?"

"Ngài nói vậy là có ý gì, không phải lãnh đạo Lương cũng là người của băng Giao long sao?" Các ông chủ suy cho cùng vẫn sợ Phác Xán Liệt, không dám đối đầu trực tiếp.

"Hắn nghĩ tôi không biết chuyện hắn thừa dịp chủ tịch nghỉ ngơi, tự mình đứng ra lập môn hộ cả đêm qua à?" Phác Xán Liệt dựa lưng ghế, nhướng mày nói, "Chủ tịch Biên hi vọng có thể hợp tác làm ăn cùng các người một cách hòa bình, các người lại giẫm lên mặt mũi ngài ấy, có phải đã quên mất ông đây từng làm gì rồi không?"

Câu nghi vấn Phác Xán Liệt đặt ra khiến đám thương gia đồng loạt dựng tóc gáy.

"Ồ, náo nhiệt thế, từ xa là đã nghe tiếng các người rồi." Lương Mộc dẫn theo thuộc hạ thư thả tiến vào Trung Nghĩa Đường.

Đám thương gia thấy gã như được tiếp thêm sức mạnh, nói chuyện lớn hơn khi nãy.

Nếu không phải Biên Bá Hiền coi trọng lần làm ăn này, Phác Xán Liệt đã sớm giải quyết vấn đề bằng cách rút súng, nhưng sau tất cả thì đây đều là chuyện hợp tác anh tình tôi nguyện, sẽ không hay nếu máu đổ đầy đất.

"Ông biết không Lương Mộc, con mẹ nó ông chính là loại súc sinh ăn cây táo rào cây sung đấy." Phác Xán Liệt đi tới trước mặt Lương Mộc, mắng.

"Hừ, anh Liệt, sao lại bảo tôi ăn cây táo rào cây sung, phải gọi là tự cầu nhiều phúc." Lương Mộc ngẩng đầu đối mắt cùng Phác Xán Liệt, "Mày có Biên Bá Hiền làm chỗ dựa, tao cũng có, tại sao tao không thể mua chuộc các ông chủ ở đây đúng không nào?"

"Mẹ kiếp, lặp lại lần nữa."

Lương Mộc không tiếc lời chọc giận Phác Xán Liệt, Phác Xán Liệt lôi gã lên khỏi chỗ ngồi rồi tặng cho một quyền trước mặt đám thương gia.

Lương Mộc lảo đảo đứng dậy, quệt máu ở khóe môi nói: "Sao mày không nói cho mọi người biết? Vẫn cố giữ bí mật về cái bụng ngày càng lớn của thái tử gia à? Mày là cái thá gì mà nhúng tay vào việc của băng Giao Long? Chẳng lẽ không xen vào việc của người khác thì không thể kiếm ra tiền mua sữa bột sao?!"

"Lão già chó chết ——"

"Rầm!" Không đợi nắm đấm của Phác Xán Liệt rơi xuống, cánh cửa Trung Nghĩa Đường đã bị kéo ra.

Cửa gỗ mở toang, Biên bá Hiền đứng bên ngoài, theo sau là Đinh Dương sẵn sàng đợi lệnh.

Tin đồn Biên Bá Hiền mang thai thật ra không hẳn là bí mật, bởi truyền thông vẫn thường xuyên chụp được hình y đến bệnh viện khám thai định kỳ. Tuy nhiên đây là lần đầu tiên y quang minh chính đại ôm bụng bầu xuất hiện trong băng đảng. Tất cả mọi người đều sửng sốt khi tận mắt nhìn thấy bụng của Biên Bá Hiền, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra chụp lén.

"Anh ấy là cái thá gì thì tôi không chắc..." Biên Bá Hiền bước vào Trung Nghĩa Đường, đám người tự động tản ra nhường lối. Y đi đến chính giữa Phác Xán Liệt và Lương Mộc, nhìn Lương Mộc rồi nói tiếp: "Nhưng mẹ nó tôi biết chắc là ông chán sống rồi."

Lương Mộc nhìn Biên Bá Hiền xuất hiện trong đại sảnh, trừ cái bụng hơi nhô lên thì khí thế từ đầu xuống chân y vẫn giống hệt khi xưa.

Cơ thể tự động sản sinh cảm cảm giác dè chừng, Lương Mộc lui về sau một bước: "Rốt cuộc chủ tịch cũng chịu lộ diện?"

"Sao em lại đến đây?" Phác Xán Liệt tiến lên đỡ Biên Bá Hiền, Biên Bá Hiền vỗ vai hắn nói: "Yên tâm, em không sao, vẫn rất khỏe mạnh."

Biên Bá Hiền ngồi vào chỗ Phác Xán Liệt vừa ngồi, chỉnh lại âu phục, hơi nâng cằm, ánh mắt như có như không xem thường Lương Mộc: "Tôi mà không lộ diện, chắc một số người ở đây sẽ trèo lên đầu tôi nhảy múa mất. Hơn nữa, tôi không muốn đồ của mình bị chuột gặm."

Ánh mắt Lương Mộc lay động, biết con chuột Biên Bá Hiền ví chính là mình.

"Trước khi tôi nhậm chức, lãnh đạo Mộc đã có vấn đề với tôi. Thường hay nói 'quan mới nhậm chức ba đám lửa'*, gần đây người tôi hơi nặng nề, không có thời gian trò chuyện cùng mọi người, hôm nay khó khăn lắm mới ra phơi nắng một tí, sẵn tiện đốt ngọn lửa đầu tiên, nướng sạch sẽ vài con tôm con cá thối."

Biên Bá Hiền đặt tay lên bụng, ánh mắt không hề tồn tại nét từ ái của một người cha, tất cả chỉ có giễu cợt, tà mị.

*新官上任三把火 (tục ngữ) ý chỉ việc quan mới nhậm chức, làm hai ba việc để tỏ rõ tài cán, lập uy để mọi người phục.

Đám thương gia bên dưới thấy thái độ này của Biên Bá Hiền, đối chiếu với lời đồn y mang thai bị chèn ép khí thế thì rõ ràng là nói năng vớ vẩn. Bọn họ một giây trước còn nhao nhao muốn đổi ý, giờ phút này lại không khỏi sợ run.

"Chủ tịch, tôi cũng đã tận tâm tận lực giữ máu cho băng Giao Long suốt bao năm qua, anh em hơn trăm người, chẳng lẽ cậu muốn nướng hết sao..." Lương Mộc khịt mũi cười nói, "Dã tâm lớn thật đấy."

Biên Bá Hiền lười biếng nhướng mày, tỏ vẻ chán ghét như thể Lương Mộc đang nói mấy lời vô nghĩa: "Công lao của lãnh đạo Lương đã được ba tôi ghi lòng tạc dạ, còn ông đối với tôi thì..." Biên Bá Hiền lắc ngón tay, "Không có chút giá trị nào cả."

Dứt câu, y vỗ tay, A Chung cùng anh em trong băng đảng lập tức có mặt, rút súng bao vây Lương Mộc và tâm phúc của gã.

"Biên Bá Hiền, mày muốn làm gì?!" Không nghĩ tới chuyện bị bao vây bất ngờ, Lương Mộc khẩn trương nhìn Biên Bá Hiền nhờ Phác Xán Liệt đỡ mình lên.

"Không giả mùa sa mưa gọi chủ tịch nữa à?" Biên Bá Hiền rút khẩu D.Eagle giắt bên hông mình ra, mở chốt an toàn, nhắm thẳng vào trán Lương Mộc, "Ông nói thử xem tôi nên bắn bể sọ hay nát tim ông đây? Chỗ nào thì tỉ lệ chết cao hơn?"

Lương Mộc nhìn họng súng đen ngòm, không đoán được Biên Bá Hiền đang nghiêm túc hay chỉ muốn tặng mình một lời cảnh cáo.

Phác Xán Liệt đứng một bên quan sát Biên Bá Hiền, thầm nghĩ có lẽ y sẽ không nổ súng. Mặc dù Lương Mộc không tính là trung thành, nhưng dầu gì gã cũng thuộc hàng lão làng ở băng Giao Long, động thủ thật thì không phải chuyện nhỏ.

Song, chính lúc Phác Xán Liệt vừa chắc chắn Biên Bá Hiền chỉ dọa Lương Mộc một chút, tiếng súng chói tai lại vang lên, tất cả mọi người đều đồng loạt nín thở, ngay sau đó Lương Mộc che mắt ngã xuống sàn.

"Ấy, bắn lệch rồi." Biên Bá Hiền nâng họng súng lên, nhướng mày nói với Phác Xán Liệt, "Bụng của em nặng quá, tay cũng không nhấc nổi."

Y mỉm cười đầy cố ý, dùng chân đá Lương Mộc đang gào thét không ngừng.

"Ông nên cảm thấy biết ơn đi, nếu không nhờ tiểu tổ tông trong bụng tôi thì chắc chắn ông đã phải đi chầu Diêm Vương rồi." Biên Bá Hiền đá Lương Mộc lộn mèo, nhìn mắt phải của hắn chảy thật nhiều máu, nói tiếp, "Một phát súng này là nhắc nhở ông đừng có mắt mà như mù nữa, người đàn ông của Biên Bá Hiền tôi đây, ông không chọc nổi đâu."

Tất cả mọi người đều di chuyển tầm mắt sang Phác Xán Liệt, nhìn người vừa được chủ tịch Hương Đường khẳng định danh phận "Người đàn ông của Biên Bá Hiền tôi đây".

"Bắt đầu từ ngày hôm nay, ông cút khỏi băng Giao Long, đám thuộc hạ của ông sẽ phải đi theo Phác Xán Liệt, nếu không muốn cũng được thôi, bỏ mạng lại rồi muốn đi đâu thì đi."

Biên Bá Hiền nhàn nhạt truyền đạt mệnh lệnh đuổi Lương Mộc ra khỏi cửa, hơn hai mươi ông chủ trơ mắt nhìn gã bị lôi đi, máu kéo một đường dài, không gian nhất thời yên tĩnh.

Biên Bá Hiền ngắm nhìn bốn phía, ánh mắt hiện ý cười nhưng âm u lạnh lẽo, ngoại trừ Phác Xán Liệt bình thản xem trò vui thì đám thương gia đều sợ hãi đến run chân.

"Các vị đừng khẩn trương, họng súng của Biên mỗ tôi xưa nay chỉ hướng về phía kẻ đối nghịch mình, các vị đang ngồi ở đây đều muốn hợp tác làm ăn phát đạt cùng bằng Giao Long trong tương lai, tôi quý còn không hết." Đầu ngón tay Biên Bá Hiền nhẹ nhàng gõ nhịp trên bụng, chậm rãi đi đi lại lại giữa đám người đang nơm nớp lo sợ, "Điều băng Giao Long muốn là hợp tác, không phải kết thù, nếu không muốn chơi chung thì có thể rút, tất nhiên tôi cũng sẽ không đả kích trả thù... Chẳng qua là... đừng để tôi bắt được cái đuôi của các vị, một khi bị tôi phát hiện, cái giá phải trả không chỉ có một con mắt thôi đâu."

Biên Bá Hiền ôn hòa phát ngôn mà lại khiến tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh. Y dùng ánh mắt ra hiệu cho Đinh Dương mở hợp đồng đã được chuẩn bị từ trước để từng nhà đến ký tên.

Đám thương gia lúc đi ngang qua Biên Bá Hiền đều không nhịn được phải lén lút nhìn một chút, rõ ràng omega mang thai không thể tồn tại lực công kích, vậy tại sao khí thế của Biên Bá Hiền lại bức người thế kia, thật sự chẳng yếu ớt tí nào cả.

Trong lúc chờ mọi người ký tên, Biên Bá Hiền bước chậm qua chỗ Phác Xán Liệt, chủ động tựa vào lòng hắn trước mặt tất cả mọi người.

"Ôm em." Giọng Biên Bá Hiền rất nhẹ, vài người đang ký tên thoáng dừng bút hoài nghi có phải mình nghe nhầm hay không, ngẩng đầu lên nhìn, giọng nói đúng là phát ra từ miệng Biên Bá Hiền.

Phác Xán Liệt cũng không hề kiêng kỵ, vòng tay ôm Biên Bá Hiền cười nói: "Lúc nãy em bảo 'người đàn ông của tôi' là ý chỉ anh sao?"

Nói chuyện lâu như vậy nên đã sớm mệt mỏi, Biên Bá Hiền tháo gỡ gần hết sức lực, hoàn toàn dựa vào người Phác Xán Liệt, nhắm mắt ôm cánh tay hắn: "Trong bụng có tác phẩm của anh, em không nói anh thì nói ai?"

Biên Bá Hiền vừa nói vừa mở mắt, y ôm Phác Xán Liệt lười biếng nhìn về phía đám thương gia, đắc ý mà lại cám dỗ tựa như lấy le quyền lợi cưng chiều này là mình độc hưởng.

"Không phải rủ em đi hẹn hò sao, đã mấy ngày rồi?"

Phác Xán Liệt không biết có phải mình vừa gặp ảo giác hay không mà đột nhiên hắn như ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt tiết từ người Biên Bá Hiền, điều này làm lỗ chân lông của hắn giãn ra, máu cũng lưu thông tốt hơn. Hắn theo bản năng cúi xuống cụng trán Biên Bá Hiền, vô thức liếm chóp mũi y.

Hàng mi Biên Bá Hiền khẽ run, đám thương gia xung quanh lại hít một hơi khí lạnh. Chờ đến lúc Phác Xán Liệt ý thức được hành động của mình, hô hấp của hắn đã trở nên gấp gáp.

"Tất nhiên anh rất muốn dẫn em ra ngoài, tiếc là gần đây thật sự rất bận."

Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt cố gắng khôi phục lại bình tĩnh, không trả lời hắn, thay vào đó quay đầu nói với các ông chủ: "Tôi không tham dự bữa tiệc cảm ơn, Đinh Dương sẽ giúp tôi chiêu đãi các vị thật tốt, phiền các vị ký nhanh lên một chút, đừng làm chậm trễ việc riêng của tôi."

Biên Bá Hiền vừa nói xong, đám thương gia liền rối rít cúi đầu ký thoăn thoắt.

Cho đến khi ông chủ cuối cùng bị đuổi về, Đinh Dương cũng nhường không gian lại cho hai người họ, lui ra ngoài đóng cửa Trung Nghĩa Đường.

Gian phòng ồn ào ban nãy giờ chỉ còn tiếng mưa rơi xối xả xuống mái hiên.

Phác Xán Liệt vốn đã lên kế hoạch hẹn hò xong xuôi từ mấy ngày trước, tuy nhiên sau khi giải quyết mớ công việc căng thẳng trong băng đảng, giờ phút này được rảnh rỗi một chút thì hắn lại vô cùng đau đầu.

Biên Bá Hiền nhận ra Phác Xán Liệt mệt mỏi cũng không nhắc chuyện hẹn hò nữa, chỉ lẳng lặng tựa vào vai hắn chờ hắn đỡ hơn.

"Đau thật đấy..."

Biên Bá Hiền hơi nhổm dậy, đặt bàn tay lên trán Phác Xán Liệt: "Còn đau sao?"

Phác Xán Liệt "ừ" một tiếng, vô thức tiến về phía Biên Bá Hiền: "Em có ngửi thấy mùi gì không..."

Biên Bá Hiền cau mày khịt mũi ngửi thử song không phát hiện được gì cả: "Không có."

"Anh luôn cảm thấy có mùi gì đó rất thơm làm tim anh đập rộn lên."

Biên Bá Hiền tốn sức đi một vòng Trung Nghĩa Đường mà vẫn không tìm ra "mùi rất thơm" Phác Xán Liệt nói tới, trước mắt thấy tình trạng của Phác Xán Liệt không khá lên, Biên Bá Hiền bèn lấy điện thoại gọi cho Ngô Thế Huân.

Ngô Thế Huân vừa kết thúc một ca phẫu thuật, thấy tên người gọi tới, cậu kéo khẩu trang xuống nghe máy: "Tôi trở thành bác sĩ riêng của hai người hồi nào vậy? Hay ngày mai tôi xin từ chức nha!"

Biên Bá Hiền không quan tâm Ngô Thế Huân nói nhảm, tóm tắt sơ tình trạng của Phác Xán Liệt rồi lo lắng hỏi: "Anh ấy phải uống thuốc gì mới được?"

"Nếu cơn đau trở nên dữ dội thì có thể uống ibuprofen hoặc thuốc giảm đau, việc cậu ta bị như vậy chắc là do mệt mỏi quá độ." Ngô Thế Huân trở về phòng làm việc của mình, mở tủ sách và lấy bản báo cáo kiểm tra thai định kỳ ra, "Kết quả kiểm tra tuần trước của cậu đã có rồi, mọi thứ vẫn bình thường, thậm chí còn khỏe mạnh hơn so với lần đầu tôi kiểm tra."

Ngô Thế Huân liếc xuống báo cáo của Biên Bá Hiền, càng xem càng cười: "Quả nhiên là mang thai Enigma, đứa nhỏ có khả năng tự chữa lành và bồi dưỡng rất tốt, giúp cơ thể cậu không khác gì omega bình thường, à không, có khi còn khỏe hơn họ ấy chứ."

Biên Bá Hiền xoa ấn đường, không bận tâm để ý tình trạng của mình: "Tôi nhờ anh xem cho Phác Xán Liệt, anh nói nhiều về chuyện của tôi như vậy làm gì."

Ngô Thế Huân ném báo cáo lên bàn, bĩu môi: "Tính nói tôi thấy hai cậu đã có thể quan hệ được rồi, mà hổng cho nói nữa thì thôi."

"Anh nói gì?" Biên Bá Hiền mở to mắt, từ lúc cậu mang thai tới giờ cũng đã bốn năm tháng không làm với Phác Xán Liệt.

"Ùi ui, vậy là thái tử gia vẫn muốn nghe hả?" Ngô Thế Huân chiếm được tiện nghi liền bắt đầu khoe tài, cầm nửa túi hạt dưa trên bàn lên, vừa cắn vừa trêu chọc.

"Muốn nghe, nói chi tiết xem nào."

Ngô Thế Huân phun vỏ hạt dưa, giải thích: "Hiện tại do cơ thể của cậu đã khôi phục, các chỉ số đều bình thường nên có thể quan hệ trong phạm vi an toàn, như thế cũng có lợi cho bé con trong bụng."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó? Sau đó chính là yếu tố omega đã khôi phục trong cơ thể cậu sẽ tăng trưởng gấp bội, nhiều khi dưới sự giúp đỡ của bé con cậu còn có thể khôi phục tin tức tố luôn ấy." Ngô Thế Huân vừa nói vừa rung đùi, "Thế nào, cậu đang tò mò không biết cơ thể mình sẽ tiết ra mùi gì đúng không? Vậy thì mau cùng Phác Xán Liệt làm một nháy đi, nếu có thật tôi thì nhớ chia sẻ với tôi, tôi cũng rất tò mò về tin tức tố của cậu."

Biên Bá Hiền ngây người tại chỗ, tay ôm bụng, y thật sự không ngờ đứa con này lại mang đến cho cậu sự thay đổi lớn thế này.

"À phải rồi, nếu thật sự cậu có thể khôi phục tin tức tố thì nhất định phải ghi nhớ kỳ phát tình của Phác Xán Liệt, lỡ như nó tới, lần đầu tiên tiếp xúc với tin tức tố của cậu, tôi sợ hắn còn điên hơn so với alpha phát tình."

Biên Bá Hiền quay đầu nhìn Phác Xán Liệt ngồi trên sô pha, hơi thở của hắn ngày một nặng nề, đầu tiên là cởi áo khoác, tiếp đến lại cởi cúc áo sơ mi.

Y không kịp nhớ ra lần trước hắn phát tình là khi nào, vội quăng điện thoại qua một bên chạy tới đỡ hắn.

"Em dìu anh vào phòng."

Tuy nhiên, mọi động tác của Biên Bá Hiền đều bị bụng mình cản trở, y không giúp gì được cho Phác Xán Liệt, ngược lại còn bị hắn ôm ngã xuống sô pha.

Phác Xán Liệt vẫn còn giữ một tia lý trí, cố gắng chịu đựng cơn đau đầu kịch liệt, không dùng nhiều lực lên người Biên Bá Hiền.

"Biên Bá Hiền... đầu anh đau quá... nóng nữa..." Phác Xán Liệt tìm đến đôi môi Biên Bá Hiền, áo khoác đã sớm rơi xuống đất, áo sơ mi bị Phác Xán Liệt kéo lên, hắn đỡ y ngồi lên đùi mình.

Trước khi ôm Biên Bá Hiền, lý trí cuối cùng cảnh cáo Phác Xán Liệt không được làm y bị thương, thế nhưng vừa ôm người vào lòng, nhất là thân thể trắng nõn mịn màng cùng cái bụng nhô lên ngay lập tức rút cạn lý trí của hắn. Nghĩ bên trong là đứa con do mình và y tạo ra, Phác Xán Liệt thật sự không nhịn được chỉ muốn hòa vào cơ thể người trước mặt.

Hắn không cho Biên Bá Hiền cơ hội nói chuyện, chặn miệng y bằng nụ hôn sâu. Giữa âm thanh ướt át gợi tình, Biên Bá Hiền cảm giác nụ hôn của Phác Xán Liệt đang dần trở thành cắn xé.

"Thơm quá... Biên Bá Hiền... em thơm quá... Từ khi nào em lại trở nên thơm như vậy..."

Phác Xán Liệt vuốt ve cánh môi Biên Bá Hiền, sau đó cho ngón tay vào miệng y, đầu ngón tay ấn chiếc lưỡi mềm mại, nhẹ nhàng làm động tác rút ra đâm vào trong khoang miệng y.

Biên Bá Hiền nắm chặt cổ tay Phác Xán Liệt, mặc cho ngón tay thô to của hắn ra ra vào vào trong miệng mình, tạo ra sợi chỉ bạc gợi lên dục vọng.

Y không biết chuyện Ngô Thế Huân nói mình có thể khôi phục tin tức tố là thật hay giả, tuy nhiên đây đúng là lần đầu tiên Phác Xán Liệt vừa vuốt ve vừa bảo y thơm...

Biên Bá Hiền đang đắm chìm trong sự điên cuồng của Phác Xán Liệt đối với cơ thể mình thì đột nhiên một trận kích thích từ bên dưới xông thẳng lên đại não, hóa ra là Phác Xán Liệt dùng ngón tay ướt át y ngậm ban nãy cắm vào hậu huyệt y ——

Mấy tháng chưa đụng tới phía dưới, còn chưa kịp đâm sâu đã đủ khiến Biên Bá Hiền kích thích không thôi, y ôm vai Phác Xán Liệt, nhoài người qua vai hắn rên rỉ một tiếng.

Tiếng rên rỉ này mơ hồ gọi ít lý trí của Phác Xán Liệt quay về, hắn lật đật rút ngón tay ra, đẩy Biên Bá Hiền ngồi thẳng: "Có lẽ anh phát tình rồi, em mau vào phòng đi, tránh xa anh một chút..."

Biên Bá Hiền gỡ tay Phác Xán Liệt, nâng mặt hắn lên.

"Anh đuổi em?"

Phác Xán Liệt thật sự đã ngửi được mùi hương mà trước đây hắn chưa bao giờ ngửi thấy trên cổ Biên Bá Hiền, mùi hương giống như tiết ra từ người y, nhưng cũng không giống lắm.

"Anh chỉ sợ em và con bị thương thôi, đi nhanh lên."

Biên Bá Hiền ôm cổ Phác Xán Liệt, ánh mắt trần trụi câu dẫn alpha phát tình: "Chẳng lẽ em không được ở bên cạnh lúc anh phát tình sao?"

"Anh không chống đỡ được lâu, lần này... không giống lần trước... Anh cảm giác người mình... sắp cháy khô rồi... Bây giờ anh chỉ muốn cắn nát cổ em... đâm sâu vào cơ thể em, nếu như em còn không chịu đi... sẽ nguy hiểm lắm..." Phác Xán Liệt cắn răng sờ bụng Biên Bá Hiền, nhẫn nại nói, "Bảo vệ con của chúng ta... Tránh xa anh một chút..."

Biên Bá Hiền từ sô pha đứng dậy, bước qua tủ đựng đồ bên cạnh, lấy thứ gì đó rồi quay trở lại tiếp tục ngồi vào lòng Phác Xán Liệt. Thấy khóe mắt Phác Xán Liệt dần đỏ au, lý trí cũng sắp tan biến hết, y biết thời điểm hắn biến thành dã thú chỉ còn tính bằng giây.

Phác Xán Liệt nhào tới cổ Biên Bá Hiền, điên cuồng gặm cắn tuyến thể đã bị mình đánh dấu, mùi hương không giải thích được liền từ đây tràn ra, Phác Xán Liệt ước mình có thể đào hết tuyến thể hấp dẫn này, sau đó nuốt trọn vào bụng...

Biên Bá Hiền nén đau nhìn một bên mặt của Phác Xán Liệt phản chiếu trong gương, nếu để hắn tùy ý, nói không chừng y sẽ bị hắn cắn đứt động mạch.

Phác Xán Liệt ôm chặt Biên Bá Hiền, không có trình tự, không chút dịu dàng liếm cắn toàn bộ làn da lộ ra bên ngoài của y. Ngay tại khoảnh khắc hắn không kiềm chế được cắn lên đại động mạch, y nhanh chóng cầm rọ mõm mình vừa lấy từ tủ đựng đồ đeo vào miệng hắn.

Bị hạn chế mọi động thái hôn gặm cắn, Phác Xán Liệt tức giận gầm gừ hệt như dã thú vừa sập bẫy.

"Suỵt... Đừng ồn." Biên Bá Hiền đẩy Phác Xán Liệt ngã xuống đệm, bởi vì chân dài cộng thêm mang thai, y chỉ có thể tận dụng tư thế ngồi trên người hắn.

Phác Xán Liệt sau khi đeo rọ mõm càng trở nên nóng nảy, hắn điên cuồng lôi kéo, cố gắng tháo rọ mõm ra. Thấy hắn sắp bẻ gãy rọ mõm, Biên Bá Hiền quyết định cởi nhanh dây nịt của hắn, bắt lấy hai tay của hắn rồi dùng dây nịt da trói lại.

Biên Bá Hiền nắm một đầu dây nịt, rũ mắt nhìn Phác Xán Liệt tức giận.

"Ngoan, đừng lộn xộn..." Biên Bá Hiền ôm Phác Xán Liệt để hắn chạm trúng bụng mình, nhẹ nhàng vỗ đầu hắn, "Yên lặng... Đừng làm ồn..."

Cách Biên Bá Hiền xoa dịu có chút tác dụng, tiếng gầm gừ tức giận của Phác Xán Liệt cũng nhỏ dần.

Biên Bá Hiền nắm đầu dây nịt, nâng mặt Phác Xán Liệt lên, khuôn mặt đẹp trai ngỗ ngược ẩn sau rọ mõm, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy sắc dục, từ đầu đến cuối chỉ thấy một mình y.

"Muốn không?" Biên Bá Hiền nhẹ giọng hỏi, thanh âm chọc trúng chỗ ngứa trong lòng Phác Xán Liệt.

Hắn cố hết sức khôi phục ý thức, nhưng dù ý chí kiên cường đến đâu, hắn cũng chỉ khàn giọng lặp đi lặp lại hai chữ "Đi mau..."

Biên Bá Hiền dùng hai tay nâng mặt Phác Xán Liệt, cao ngạo quyến rũ nói với hắn: "Vừa rồi chơi ngón tay trong miệng em vui như vậy, bây giờ đến lượt em hành hạ anh."

Ngón tay Biên Bá Hiền trượt qua mí mắt đến lông mi Phác Xán Liệt, từ từ đi xuống chóp mũi, cuối cùng là trái cổ của hắn.

Biên Bá Hiền ngồi trên người Phác Xán Liệt, bụng dán lên da thịt hắn, hai "khẩu súng" bên dưới không ngừng cọ vào nhau.

Theo động tác, hai người cùng phát ra những tiếng rên rỉ nhàn nhạt, Biên Bá Hiền nhìn Phác Xán Liệt, tiếng rên trầm thấp của hắn càng trở nên quyến rũ thông qua rọ mõm.

Biên Bá Hiền không nhịn được, Phác Xán Liệt cũng hưng phấn không kém. Biên Bá Hiền cởi sạch quần áo, trừ phần bụng mềm mềm, những nơi khác trên cơ thể đều giữ nguyên đường cong, ở trong mắt Phác Xán Liệt, y thật sự quá đỗi xinh đẹp...

Dáng vẻ bây giờ của Biên Bá Hiền và dáng vẻ âm u lạnh lùng trước mặt người ngoài khi nãy, rõ ràng là hai người khác nhau.

Y cố ý lên giọng khiêu khích, ghé bên tai Phác Xán Liệt nói: "Trong lúc chờ anh đưa em đi hẹn hò, Cúc Hoa Vàng đã lạnh rồi, hay là em dẫn anh đến đó trước... Cho anh vào sâu bên trong tham quan..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#fanfic