Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

22.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 2 - Em vẫn đi tiếp.


Thứ Sáu ngày mười ba - Jihoon nằng nặc đòi Daniel đưa đi ăn gà rán.

Thứ Bảy ngày mười bốn - Jihoon rủ rê bằng được Daniel đi câu cá bên sông Hàn.

Tối Chủ nhật ngày mười lăm - Daniel đưa Jihoon về sau buổi xem phim.

Hai đứa dừng lại ở gần nhà Jihoon, chợt cậu nói với anh: "Lee Daehwi là một đứa khá được đấy!"

"Sao tự nhiên em lại nói thế?"

"Bạn cùng lớp, phải nói tốt cho nhau chứ! Với lại, lấy lòng bạn Kang tí tẹo, thỉnh thoảng bạn còn mua cho tớ cái này, cái kia như khăn turban ấy."

"Dở hơi à, không nịnh thối người ta vẫn cứ tốt thế mà."

"Ôm bạn một cái được không? Hôm nay tự nhiên dở hơi thế đấy!"

Daniel cười vang, nụ cười hiền nhất mà Jihoon thấy kể từ ngày hai đứa chơi với nhau. Không chút ngần ngại, Daniel dang tay ra ôm Jihoon vào lòng - một cái ôm dài, ấm áp và tin cậy: "Em quan trọng với tôi lắm đấy. Sau này, thằng nào yêu em, tôi sẽ kèm cặp nó để chỉnh đốn kịp thời nếu lỡ làm em buồn."

Thứ Hai ngày hai mươi ba...

Hoon đang online.

Realdefdanik đang online.

Hoon: Bạn đang ở Tokyo này.

Realdefdanik: Em đừng hòng lừa tôi nhé! He he!

Hoon: Ai thèm đùa anh :)

Realdefdanik: À, thế thì chắc nhóc con lại lởn vởn sang đấy ngó nghiêng Tuần lễ thời trang Tokyo chứ gì? Chỉ giỏi bòn tiền của thầy u thôi.

Hoon: Ây, thời nào rồi mà còn lởn vởn. Lên đến level chủ xị rồi ý chứ?

Realdefdanik: Lại bắt đầu ba mươi phút trong ngày rồi đấy!

Hoon: Đánh cho trận bây giờ, đây là sự thật mà anh nên tin nhất trong ngày.

Realdefdanik: Thôi đi nhóc con, khi nào chàng về mình sẽ đi ăn bánh gạo ở Gangnam nhé. Ta sẽ báo cáo cho chàng về thành công vang dội của ta. Đó là ta đã cưa đổ em Daehihi_ rồi.

Hoon: Nhiệt liệt chúc mừng nhà ngươi. Còn giờ thủng tai mà nghe đây, ta đang thật thà trên từng cây số. Bật cam lên, ta cho nhà ngươi xem giấy nhập học và một đống các loại giấy tờ khác nữa.

Realdefdanik (Gần như ngay lập tức gí mặt vào màn hình rồi hét lên với cường độ thủng tường): Em đùa tôi đúng không?

Hoon: Đã bảo là không đùa, anh lại định nhấc máy lên gọi cho bố tôi?

Realdefdanik: Sao em biết? Em điên rồi. Cái quái gì đang diễn ra ở đây hả?

Hoon: Tống khứ được đứa có cái tên lem nhem đi, sướng quá còn gì.

Realdefdanik (gào lên qua cam): Em điên thật rồi, em coi tôi là thứ gì mà cái chuyện động trời này không nói cho tôi biết?

Hoon: Có gì mà động trời. Anh cũng biết rồi đấy, bạn anh là đứa thích xê dịch, hơn nữa, tôi sợ nước mắt lúc chia tay. Anh ra sân bay tiễn tôi có mà Seoul ngập lụt à?

Realdefdanik: Tôi căm em lắm đấy, Park Jihoon! Lúc này, tôi chỉ muốn đánh em vài cái cho hả giận thôi. Thằng bạn thân nhất của em, vào cái hôm tưởng hạnh phúc nhất đời đã phát hiện ra mình thật ngu ngốc.

Hoon: Tát cho anh phát giờ, nhiệm vụ của anh là chúc bạn học thật tốt. Thế mới ra đang trai Busan. Anh mà không thôi lải nhải, tôi sẽ không thèm về nữa, định cư bên này luôn.

Realdefdanik: Thôi rồi, biết đẳng cấp của em rồi. Giờ chỉ yêu cầu em chăm chỉ bay về đây cho tôi nhờ cái.

Hoon: Vé về đắt lắm, đợi bạn cày cục đi làm thêm rồi lấy tiền về sau nhé!

Realdefdanik: Lại còn thế nữa, có khó gì biệc mua một cái vé với em đâu.

Hoon: Này, bạn đi du học bằng chính học bổng kiếm được, không có dựa dẫm vào bố mẹ đâu. Bạn sẽ kiếm tiền về thăm nhà bằng chính khả năng của mình.

Realdefdanik: Oạch, em làm tôi sắp ngất rồi đấy. Trời đất đảo điên mất rồi. Thôi rồi, tôi cũng sẽ tiết kiệm tiền và đi làm thêm để sang thăm em.

Hoon: Thôi đê! Để tiền đấy, khi nào tôi về thì đãi tôi một bữa linh đình. Nhiệm vụ của anh bây giờ là phải yêu một cách chân thành, chân thành anh hiểu không?

Realdefdanik: Xúc động quá cơ! Em thừa hiểu bạn em mà. Ai chung tình như tôi chứ!

Hoon: Không lằng nhằng, hứa đi.

Realdefdanik: Được rồi, hứa đấy!

Hoon: Tôi sẽ lưu lời hứa của anh vào một file word và kiểm chứng từng ngày. Anh biết là tôi còn kha khá "tai mắt" ở nhà đúng không? Tôi sẽ về ttong một ngày nắng trong.

Park Jihoon tắt cửa sổ chat, mở cửa sổ notes và ghi lại những dòng nhật kí cho riêng mình:

"Gọi anh từ bên này của nỗi nhớ, chỉ muốn khóc oà cho thoả. Một câu chuyện chưa từng bắt đầu sao có thể gọi tên bằng hai chữ kết thúc?

Có nhiều điều quan trọng không cần nắm giữ và sở hữu phải không anh? Bởi không phải yêu thương hiện hữu mà là yêu thương luôn trong tâm trí mới lo sợ vì không quên được.

Em sẽ không vội buông bỏ những cảm xúc nếu trái tim chưa thể lãng quên.

Em sẽ không như sóng biển. Sẽ không cố giấu nỗi nhớ trong em nhưng cũng sẽ vượt qua nỗi cô đơn nhanh thôi. Em luôn có anh theo một cách khác, người bạn không tuổi của em."

Buổi sáng cuối tuần, mái tóc Jihoon tung bay trong gió, chiếc khăn turban nổi bật dưới bầu trời Tokyo.

Jihoon đưa điện thoại ra trước mặt, tự chụp hình rồi đăng kèm một dòng caption lên instagram: "Vào một ngày, bất giác tỉnh dậy sau một đêm khóc ướt gối, hãy biết rằng bạn không bao giờ đơn độc trong cuộc đời này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top