Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 66: Hôn phu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Vẫn được nghỉ nên nhiều thời gian rảnh rỗi để ngồi máy. Chương mới tiếp này~)
____________________________________

Sau màn giới thiệu từ người đàn ông lịch thiệp mặc chiếc áo đuôi tôm, lộ dần ra khỏi ánh sáng từ chiếc đèn duy nhất còn sáng là hoàng tử của vương quốc láng giềng.

“Sao cậu lại… dụi mắt hoài vậy…?”

Tamaki đã lấy lại bình tĩnh sau khi được cậu đỡ mười phút trước. Cô bạn cảm thấy lo lắng khi thấy cậu liên tục dụi mắt.

Lí do là vì…

“Tớ nghĩ tớ đã nhìn nhầm… kia là hoàng tử…?”

Cô bạn nhìn lên nhân vật chính của bữa tiệc. Một cậu trai có lẽ trạc tuổi cậu với thân hình gày gò ốm yếu cùng những đốm tàn hang trên khuôn mặt, đôi mắt nhỏ xếch lên tạo cảm giác đây là một nhân vật nền xấu xí trong một bộ anime nào đó. Và trên tay cậu trai ấy đang cầm một tờ giấy có lẽ là ghi những gì cần phải nói trong bữa tiệc.

Có lẽ do hiện thực hơi khác xa so với thực tế khiến Yuko ít nhiều bị sốc.

Tamaki nhún vai chuyển sang nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.

“Đúng vậy mà, đó là hoàng tử đó.”

“Ừm…”

Và rồi cậu nhận thấy vạt áo mình đang khẽ được giật.

Cậu nhìn xuống và thấy cô nàng Yui bưng ra trước mặt cậu một ly kem lạnh. Thế giới này đã biết đến làm kem vào thời đại trung cổ như vậy quả là một điều kì lạ, nhưng nếu tính việc họ có thể sử dụng ma pháp thì có lẽ nó sẽ không còn là một điều kì lạ nữa.

“Anh muốn ăn một chút không…?”

Yui xúc một thìa nhỏ kem rồi đưa tới gần miệng cậu. Không chần chừ cậu mở miệng và ăn thử.

Vị ngọt và vị chua kì lạ của thứ kem này khiến cậu cảm thấy dễ chịu và cú sốc cũng được giảm bớt khá nhiều.

“Ngon không ạ?”

“Ngon lắm, cảm ơn em.”

Yuko có thể thấy chiếc đuôi mèo của cô nàng ngoe nguẩy. Cô nàng cũng xúc thêm một thìa nữa cho vào miệng mình với một nụ cười dễ thương và khuôn mặt thỏa mãn.
“Em biết là nó ngon mà~”

Khi cậu nhìn ra sau thì thấy Tamaki đã bị Hirashi lôi đi đâu mất.

Hoàng tử, người đang đứng trên phần lan can nhô ra phía trên, nhìn vào tờ giấy đang được cầm trên tay.

“Như các ngươi đã biết, vị vua của các ngươi đã mất cách đây không lâu. Đây là một tin buồn với cả các ngươi và vương quốc ta. Và trên hết, nhân thời cơ này khi mà vương quốc của các ngươi đang suy yếu, theo nguồn tin của ta, các vương quốc khác đang nung nấu ý định mở rộng lãnh thổ. Với tư cách là một vương quốc đồng minh, ta sẽ cầu hôn Flora hamburg để dập tắt ý định của chúng.”

Những tiếng xì xào bàn tàn tán bắt đầu rầm rộ lan dần ra khắp sảnh lớn.

Yuko có thể nghe thấy hai ý kiến trái chiều đang được những quý tộc bàn tán.

Thứ nhất: Đây là cuộc hôn nhân chính trị, là thiện ý của vương quốc đồng minh để bảo vệ hòa bình.

Thứ hai: Đây vẫn là một cuộc hôn nhân chính trị, nhưng mục đích là để chiếm lấy vương quốc này.

Yuko là người ngoài nên cậu không thể biết được ý định thực sự là gì. Nhưng cậu hiểu rằng cả hai lựa chọn này đều không tốt chút nào.

Hoàng tử sau đó gọi tên Flora, tuy nhiên cô ấy không có mặt trong bữa tiệc, hay nói cách khác là bởi cô ấy vẫn còn trốn bên trong phòng mình.

Cậu nhớ lại lời hai cô hầu tối qua. Tên hoàng tử định ngỏ lời cầu hôn “một lần nữa”.

Từ đó suy ra rằng Flora trốn trong phòng bởi không muốn phải chấp nhận cuộc hôn nhân này.

Nhưng đó đâu phải là việc mà cậu cần quan tâm? Việc Flora có kết hôn với kẻ nào là việc của cô ấy. Người ngoài như cậu chắc chắn không nên can thiệp vào nhất là những việc mang tính “quốc qia” thế này.

Yuko mỉm cười ăn thêm thìa kem đang được đưa tới gần miệng mình bởi nàng mèo.
______________________________

Bữa tiệc kết thúc sau đó hai giờ rưỡi, điều đó khiến nàng mèo của cậu đã mệt nhừ (dù chỉ có ăn).

Đưa Yui về phòng, cậu trở ra ngoài để đi vệ sinh vì tham uống nước ngọt. Dù sao thì cũng đã lâu rồi cậu chưa uống nước ngọt kể từ khi hết nhẵn nguồn dự trữ nước mang đi từ khi bắt đầu vào dungeon.

Bước chân của cậu dừng lại khi thấy bóng dáng của hoàng tử, bên cạnh cậu ta là hai tên vệ sĩ to cao đen hôi với vẻ mặt dữ dằn như muốn giết ai đó vậy. Và trên hết là cậu ta đang gõ cửa phòng của Flora.

“Sao nàng lại không tham dự bữa tiệc vậy?”

“Bởi ta không muốn nhìn thấy mặt ngài.”

“Nàng có thể mở cửa cho ta chứ?”

“Không bao giờ, ngài về đi, để ta yên!’

“Ku!? Ta đã cất công đến tận đây để rồi được tiếp đón thế này sao?”

Tên hoàng tử bắt đầu biểu lộ vẻ mặt khinh bỉ.

Không ổn rồi, tình hình có vẻ căng thẳng. Nhưng đây không phải là việc của cậu nên cậu sẽ không can dự. Chắc chắn không can dự.

Yuko tự lẩm nhẩm điều đó trong đầu nhiều lần.

“Chết tiệt! Dù sao thì mình vẫn nợ một trăm đồng vàng!” (Tác: Trước khi rời cung điện lúc mới được triệu hồi, anh main nhà ta đã đươc cô công chúa cho một trăm đồng vàng và nhờ đó mới được như lúc này.)

Cậu thở dài rồi chuyển hướng về phía cửa phòng công chúa.

Trước khi hoàng tử kịp gõ cửa thêm một lần nữa, cậu đã chặn cậu ta lại.

“Thưa ngài, đêm cũng đã khuya rồi, xin đừng làm phiền công chúa nữa.”

Cậu ta tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn cậu một lượt từ đầu tới chân.

“Ngươi là ai mà dám vô lễ như vậy!?”

Cậu thầm nghĩ trong đầu “Lại tự đâm đầu vào rắc rối rồi…”

“Tôi chỉ là một người đi ngang qua.”

Tên hoàng tử vằn mắt lên với cậu.

“Khá lắm, có vẻ như ngươi không biết trên dưới là gì rồi. Ngày mai ta sẽ tìm ra ngươi, đến lúc đó đừng hòng còn cái đầu! Người đâu tống cổ tên vô lễ này đi cho ta!”

Hai tên vệ sĩ cao to đen hôi với khuôn mặt dữ tợn tiến lại gần cậu.

Vừa khi đó cửa phòng sau lưng đã mở ra.

“Yuko…?”

Tên hoàng tử nhận thấy Flora nên đã ra lệnh cho hai tên vệ sĩ dừng lại.

“Nàng cuối cùng cũng chịu mở cửa. Tên vô lễ này đang làm phiền ta này. Người của nàng đúng không?”

Flora bước ra khỏi phòng và ắnh mắt vẫn không rời khỏi cậu.

“Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Tên này đã chạm vào thân thể quý giá của ta, cần phải cho xử tử ngay.”

Yuko toát mồ hôi lạnh. Cậu đã dây vào một mớ rắc rối khổng lồ không thể tượng tượng rồi.

Vì một nguyên nhân vô lí nào đó, không biết do vô tình hay có ý, do mơ ngủ ngay mộng du. Flora bất chợt ôm lấy cánh tay cậu.

“Đây là hôn phu của ta đấy, ngài không không cái biết sao?”

Trời đất bỗng nhiên quay cuồng, tiếng sét nổ bên tai, cả người cậu cứng đơ như pho tượng. Và điều đó cũng không phải là ngoại lệ với tên hoàng tử kia, cậu ta cũng đang cùng cảnh ngộ với cậu.

Cả bầu không khí như tụt xuống âm độ tuyệt đối chỉ trong phút chốc và đóng băng lại.

Sau ít phút, xung thần kinh mới bắt đầu truyền lại các xung điện hay nói cách khác là lúc đó não mới thoát khỏi trạng thái đóng băng giống như bầu không khí, và chân tay cậu khi ấy mới cử động được lại.

“Ah… không… tôi…”

Nhưng trước khi cậu có thể giải thích, Flora đã siết chặt lấy tay cậu với vẻ mặt tươi cười. Cơn đau khủng khiếp khiến miệng cậu bị khóa lại ngay tức khắc.

“Đúng không anh yêu~”

Cô ta… quả là một con quỷ đột lốt công chúa…

“...Ừm…”

Miệng cậu bị ép phải cử động như vậy. Chứ cậu không đời nào chấp nhận chuyện này dù đó chỉ là một lời nói dối.

Tên hoàng tử choáng váng lùi lại một vài bước.

“K-không thể nào! Không thể có chuyện đó được! Ta nghe nói cô chưa từng yêu bất cứ ai cơ mà!”

Flora đáp lại bằng nụ cười như đâm một nhát dao băng giá xuyên thủng trái tim của bất cứ kẻ nào nhận được.

“Xin lỗi, có vẻ như ngài nghe nhầm ở đâu đó rồi.”

Người đời có câu: Ngôn từ đôi khi cũng như một thứ vũ khí tinh thần nguy hiểm còn hơn đồ thật.

Và đây là lần đầu cậu được chứng kiến điều đó, thật đáng sợ.

Khuôn mặt của tên hoàng tử tội ngiệp tối sầm lại, liên tục lẩm bẩm “Ta không tin… ta không tin… ta không tin…”.

Thật đáng thương cho cậu ta, đó có vẻ là một cú sốc lớn.

Rưng rưng lệ như chuẩn bị òa khóc, cậu ta nhìn cậu và Flora.

“Ta không tin! Sáng mai chúng ta sẽ nói về chuyện này Flora Hamburg!”

Và rồi cậu ta chạy đi. Hai tên vệ sĩ lo lắng vừa đuổi theo vừa gọi “Thưa ngài!” nhưng cậu ta không quay đầu lại mà cứ cắm đầu chạy thẳng đi.

Nhìn theo cậu ta, cậu sực nhớ ra gỡ tay ra khỏi vòng tay của Flora.

“Cô đã làm cái…!”

Cô ta bịt mồm cậu rồi thì thầm.”

“Vào phòng ta đã…”

Cậu bị lôi vào phòng. Ngay sau khi cánh cửa được đóng lại, cậu đã hét lên.

“Cô đã làm cái quái gì vậy Flora!?”

“Bình tĩnh đã Yuko…”

“Làm sao tôi có thể bình tĩnh được chứ?”

Flora cúi đầu xuống, trông cô ta có vẻ như đang mang nặng nhiều thứ trong lòng.

“Tôi không muốn cưới hắn ta, vương quốc của cha tôi sẽ rơi vào tay hắn…”

Cậu còn có thể hiểu được không chỉ có vậy, còn có rất nhiều điều sâu xa hơn trong đó. Nhưng dù vậy điều đó cũng vẫn không thể chấp nhận được.

Cậu đẩy công chúa vào tường.

“Cô đang gài bẫy tôi đúng không?”

Flora bắt đầu trở nên lúng túng.

“Ta không hiểu cậu đang nói gì cả…”

“Điều mà cô vừa nói, cậu ta chắc chắn sẽ tin nó… Cô có hiểu điều đó có nghĩa là gì không?”

Cô ta khẽ lắc đầu.

Cô ta không hiểu thật hay cố tình không hiểu!?

Cậu thở dài.

“Cậu ta tưởng tôi là người sẽ cưới cô, và cậu ta sẽ từ bỏ cô. Nhưng nếu lễ cưới không diễn ra và cô không hề cưới tôi, có khả năng sẽ sảy ra một cuộc chiến nếu cậu ta biết điều đó, rằng cô đã nói dối. Cô hiểu chứ?”

Cô ta giật mình trước lời giải thích của cậu.

“T-ta đã không biết điều đó…”

“Giờ thì cô biết rồi đấy.”

Flora ngước nhìn lên cậu với ánh mắt bối rối.

“C-cậu… có thể thả ta ra... được không…”

Lúc này cậu mới bắt đầu để ý mọi thứ xung quanh. Trông cậu giờ như thể một kẻ đáng ngờ cố gắng xâm hại một cô gái không có sức chống cự.

Cậu lập tức thả Flora ra.

“Xin lỗi. Tôi phải đi đây.”































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top