Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 128: Không ai có thể ngăn cản bản tọa cứu đệ tử.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 128: Không ai có thể ngăn cản bản tọa cứu đệ tử!



‘Chủ nhân, ta đã phân tích xong kết giới này!

Cũng đã tìm ra thứ được liên kết với kết giới!’

Hệ thống lên tiếng.



“Được rồi, chúng ta không nên mất thêm thời gian ở chỗ này nữa, cùng đi gặp cái tên Cao Vấn kia thôi!”

Vương Nhất Tự xoay người lại, hướng về phía tên Dạ Xoa vẫn đang chìm đắm trong ảo mộng nhục vọng của hắn.


“Vương chưởng môn...cho dù đã khống chế được Dạ Xoa, nhưng mà...căn phòng này...vẫn còn một lớp kết giới ngăn chặn, nếu không thể phá được kết giới này thì không thể nào đi tiếp được...”

Trung Cố Nghiên vội vàng nói với Vương Nhất Tự.



“Thế Trung trưởng lão có biết cách hóa giải kết giới đó không?”

Vương Nhất Tự không quay lại, hỏi ngược lại Trung Cố Nghiên.


“Ta...ta... không...”

Trung Cố Nghiên cúi đầu nhỏ giọng.



“Thế còn Hạ trưởng lão?

Ngươi có biết không?”


“Ta...đạo hạnh vốn không bằng sư huynh...huynh ấy đã không biết...ta cũng đành...bó tay...”

Hạ Cố Nghiên ủ rũ.


“Nhưng bản tọa biết!”

Vương Nhất Tự tự tin nói.


Lời này khiến cho Trung Cố Nghiên và Hạ Cố Nghiên cùng Hoa Vi Nghi không khỏi giật mình.


“Vương chưởng môn...có cách phá giải... kết giới của...sư tổ thần thiếp...sao...?”

Hoa Vi Nghi không giấu được sự hoang mang buộc miệng hỏi.


Đây là kết giới bảo vệ được xem là mạnh nhất ở Cổ Thiên Hoa Cung, do chính sư tổ của nàng tạo ra, đến cả những đời cung chủ trước đây cũng không có cách phá giải, nhưng người ngoài như Vương Nhất Tự lại có thể hay sao chứ?!!

Tâm thần của ba người bọn họ không khỏi chấn kinh.



“Chỉ là một kết giới nhỏ nhoi mà cũng muốn làm khó chưởng môn của bọn ta hay sao?”

Lục Thiên Cầm giọng lạnh lùng hỏi.


“Chưởng môn của bọn ta không có việc gì là không thể làm được cả.”

Trương Tấn thêm vào.


“Hoa cung chủ cùng hai vị trưởng lão đây không cần lo lắng, chưởng môn của bọn ta đã nói như thế thì chắc chắn là người biết cách phá giải kết giới, hãy tin người!”

Âu Dương Kiệt cũng nói vào.


“Bản tọa có nói là bản tọa biết cách phá giải kết giới hay sao?!!”

Vương Nhất Tự quay lại, nghiêng đầu hỏi ba tên đệ tử.


‘Chẳng phải... chưởng môn vừa mới...nói đó sao...?’

Cả ba đệ tử trong lòng gào thét lên.


“Ý của bản tọa là bản tọa biết cách để mở ra kết giới này, chứ không phải phá giải nó!”

Vương Nhất Tự đính chính lại.


‘Thế thì khác gì nhau đâu chứ?!!!’

Cả ba đệ tử cùng chung suy nghĩ.


“Nhưng trước tiên...cũng nên kết thúc cái sự hối hận kia của tổ sư các ngươi a...”


Vương Nhất Tự nói rồi bàn tay đưa ra trước hướng Dạ Xoa mà phóng thích ra khí tức.


“Cái ác vốn không nên tồn tại...vĩnh biệt...

Hắc Viêm Hoả Long!”


Từ lòng bàn tay Vương Nhất Tự phóng ra một ngọn lửa màu đen bắn về phía Dạ Xoa, ngọn lửa càng lao đi thì càng lớn dần, hình dạng cũng dần dần trở thành một con rồng hung hăng giận dữ.

Hắc Viêm Hoả Long lao đến Dạ Xoa với một tốc độ kinh hoàng, thân thể Hoả Long bao phủ bởi hắc hoả ma sát với không khí tạo ra những tiếng rít chói tai, tựa như một con rồng đang lồng lộn gầm thét.


Hắc Viêm Hoả Long là chiêu thức hoả công mạnh nhất của Vương Nhất Tự, có thể thiêu cháy mọi thứ, và ngọn hắc hoả này không thể nào bị dập tắt.


Dạ Xoa không hề biết cái chết đang tìm đến hắn với một tốc độ kinh hoàng, hắn vẫn đang đắm chìm vào những ảo mộng do chính đầu óc ác độc của hắn tưởng tượng ra.


Ghaaaaaa!


Đến khi Hắc Viêm Hoả Long chạm đến hắn, chỉ trong một cái chớp mắt lập tức bảo phủ, nuốt chửng lấy toàn bộ cơ thể hắn, hắn gào thét thãm thiết trong đau đớn, ảo mộng lúc này cũng bị phá vỡ, hắn trở về với thực tại chưa kịp bắt nhịp lại thì đã phải quằn quại, lăn lộn dưới nền đất trước sức nóng kinh khủng mà hắc hoả gây ra.


Dạ Xoa gào lên trong đau đớn thấu tận tâm can.

Hắn cố gắng vùng vẫy, cố gắng dập đi ngọn lửa, nhưng vô vọng.

Tất cả quỷ khí, ma khí mà hắn bộc phát ra lúc này đều bị hắc hoả hấp thụ và thiêu trụi.


“Không....!!!!

Ta không muốn chết!

Aaaaaaa....!

Ta sẽ...trở lại...ta sẽ khiến... tất cả các ngươi.... tất cả các ngươi... phải chịu đau đớn...gấp trăm... gấp ngàn lần... thế này...!”

Dạ Xoa gào thét, chửi bới trong cơn tuyệt vọng.


Trung Cố Nghiên, Hạ Cố Nghiên đứng chết trân nhìn cảnh tượng hy hữu trước mắt, cả ba người không thể nào có thể tin được rằng, một quỷ tộc kinh khủng như Dạ Xoa lại bị hạ chỉ trong một chiêu duy nhất, và kẻ làm việc đó chỉ là một con người.

Đến khi Dạ Xoa không còn la hét được nữa, cơ thể nằm rạp trên nền đá không một chút cử động, mặc cho hắc hoả gặm nhấm, mặc cho hắc hoả thiêu đốt, cả hai cũng không thể nào tin được, giống như là cả hai đang trong một cơn mê.


“Đi thôi, ra khỏi đây thôi!”

Vương Nhất Tự nói với đám người, thản nhiên quay mặt bước về phía cánh cửa ở tít phía xa, theo sau là ba tên đệ tử.


“Cung chủ, rốt cuộc thì... Vương chưởng môn là... thần thánh phương nào vậy...?”


“Làm sao chỉ trong một chiêu mà...có thể... chuyện này...e là không ai ở đại lục này...có thể làm được đâu...!”


Trung Cố Nghiên cùng Hạ Cố Nghiên gương mặt hoang mang quay qua hỏi Hoa Vi Nghi.


Nàng, Hoa Vi Nghi, có chút khẽ giật mình vì thái độ kia của hai vị trưởng lão.


“Vương chưởng môn... thật ra là...”

Nàng ngập ngừng trả lời, nhưng chưa dứt câu thì nghe giọng Vương Nhất Tự gọi với tới.


“Hoa cung chủ...hai vị trưởng lão...mau đi thôi...!”


“Chúng ta nên là đi thôi...đừng để ngài ấy phải đợi...

Chút nữa bổn cung sẽ giải thích cho hai trưởng lão...”

Hoa Vi Nghi chợt vội vàng quay người bước đi.


Trung Cố Nghiên cùng Hạ Cố Nghiên thất thần trong giây lát.

Hai từ ‘ngài ấy’ đã đủ nói lên tất cả!

Nếu như Vương Nhất Tự thân phận tầm thường thì đường đường cung chủ của Cổ Thiên Hoa Cung sẽ không hạ mình mà xưng hô trịnh trọng như thế.

Hai vị trưởng lão có thể hình dung ra được phần nào thân phận của Vương Nhất Tự, nhưng không thể nào đoán được chính xác cả.


Cả hai ngừng suy nghĩ, vội bước theo Hoa Vi Nghi.

Vào thời khắc này, thân phận còn có quan trọng hay sao?

Chỉ cần người này có thể giúp được Cổ Thiên Hoa Cung, giúp được nhân giới trừ đi mối họa Cao Vấn kia thì đã là ân nhân của bọn hắn, còn quan trọng gì thân phận cơ chứ.



“Hoa Cung chủ...có thể cho bản tọa mượn chiếc vòng mà cung chủ đang đeo trên tay có được không?”

Vương Nhất Tự đứng trước cánh cửa lớn nói với Hoa Vi Nghi.


Hoa Vi Nghi gương mặt trở nên ngốc trệ.


“Vương chưởng môn... chiếc vòng tay này...”


“Đó là chìa khóa để mở ra phong ấn!”


“Có thật là thứ này...có thể...giúp mở phong ấn...?”

Hoa Vi Nghi ngập ngừng, tay nàng khẽ chạm vào chiếc vòng.


Chiếc vòng tay bằng vàng được chạm khắc họa tiết một nhành hoa rất tinh xảo, đây là chiếc vòng mà mẫu thân nàng trước lúc qua đời đã trao lại cho nàng, cũng là kỷ vật duy nhất mà nàng có gợi nhớ về mẫu thân.

Hoa Vi Nghi suy nghĩ trong thoáng chốc sau đó tháo chiếc vòng ra đưa cho Vương Nhất Tự.


Vương Nhất Tự nhận lấy chiếc vòng tay sau đó đặt nó vào một vết lõm trên cánh cửa trước ánh mắt tập trung của mọi người.

Và chỉ vài giây sau, toàn bộ cánh cửa chợt phát sáng lên tiếp sau là những bức tường xung quanh đều phát sáng, một loại ánh sáng màu đỏ thẫm dần chói lóa lên khiến cả đám phải nhắm nghiền mắt lại.


Bang!


Luồng sáng lóa lên sau đó vụt tắt.


Vương Nhất Tự tự khoé miệng hiện lên mỉm cười, tay hắn chạm vào cánh cửa đẩy nhẹ một cái.


Kẹt.....


Cánh cửa khổng lồ từ từ hé mở trước sự hồi hộp của đám người phía sau.


Vương Nhất Tự lấy lại chiếc vòng tay đưa lại cho Hoa Vi Nghi, ôn nhu nói.

“Chúng ta đi thôi!”


“Vâng...”

Hoa Vi Nghi ngượng đỏ mặt, khẽ gật đầu.



Cái hành động Vương Nhất Tự trả cho nàng chiếc vòng tay đối với Vương Nhất Tự mà nói thì chỉ là một hành động bình thường mà thôi, nhưng với Hoa Vi Nghi thì lại khác, chỉ những kẻ yêu nhau thì chàng trai mới tặng vòng tay cho cô gái mà thôi.

Tuy chiếc vòng là của Hoa Vi Nghi, nhưng nàng không thể ngăn tâm trí mình suy nghĩ về hành động đó của Vương Nhất Tự.


Ù...ù....

Một luồng gió mạnh mang theo ma khí cùng mùi của xác chết thối rữa ùa đến đám người.


“Cái mùi gì thế này?!!”

Trương Tấn ngón tay kẹp lấy mũi, nhăn mặt hỏi.


“Là mùi của xác chết...”


Serbes ánh mắt âm trầm nhìn vào dãy hành lang tối tăm trước mặt, đáp lời Trương Tấn.


“Ta không biết có thứ gì ẩn mình trong những dãy hành lang này, nhưng...chắc chắn ở bên trong kia đã từng có rất nhiều người chết...”


Cả đám ánh mắt tập trung nhìn theo hướng Serbes đang nhìn.

Cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng mỗi người.


Từ khi bước vào Cổ Thiên Hoa Cung, ba đệ tử đã gặp và chiến đấu với những kẻ địch rất mạnh, mạnh hơn rất nhiều những gì ba người bọn họ có thể tưởng tượng ra, đến mức còn kém chút nữa phải bỏ mạng tại nơi này, một nơi quỷ dị đầy rẫy những ma nhân mạnh mẽ và ác độc, cả ba không thể nào hình dung được những thứ đang chờ đợi mình ở phía trước.

Nhưng bọn hắn không hoảng sợ.

Tất nhiên, nếu chỉ ba người bọn hắn bước vào đây, thì ngay từ lúc đầu đã có thể phải tháo lui, nhưng bọn hắn còn có Vương Nhất Tự đi cùng, chỉ cần như thế, bọn hắn chẳng sợ bất cứ thứ gì cả.


“Chưởng môn, đệ tử có một điều thắc mắc...”

Lục Thiên Cầm lúc này mới lên tiếng.



“Có chuyện gì?”


“Nếu như cái tên Cao Vấn gì đấy đang ở trong kia cùng đồng bọn của hắn và Nhị sư tỷ...”


Lục Thiên Cầm ngón tay chỉ vào dãy hành lang âm u lạnh lẽo.


“... thế bọn chúng làm sao mà có thể vượt qua được căn phòng này khi mà cái tên Dạ Xoa ở đây?!!”


Trương Tấn, Âu Dương Kiệt, Hoa Vi Nghi ánh mắt nhìn Vương Nhất Tự cũng cùng chung một câu hỏi như vậy.


“Điều này đâu có gì mà khó hiểu cơ chứ?!”


Vương Nhất Tự giơ ngón tay lên, đáp lời Lục Thiên Cầm.


“Hiến tế!

Dạ Xoa ở đây là do khế ước của hắn và Cung chủ Cổ Thiên Hoa Cung, hắn sẽ ngăn cản bất cứ ai bước vào đây nếu như Cổ Thiên Hoa Cung hiến tế cho hắn.

Nhưng từ khi Cao Vấn hãm hại tất cả mọi người ở đây, thì một thời gian rất lâu Dạ Xoa không được hiến tế, tên Cao Vấn kia, chỉ cần hiến tế người cho Dạ Xoa là có thể ngang nhiên đi qua chỗ này rồi.

Quỷ tộc không phân biệt người tốt hay kẻ xấu, bọn chúng chỉ biết kẻ nào sẽ hiến tế cho chúng mà thôi.

Tên Cao Vấn kia vốn đã nhập ma, mà Ma tộc lại là một nhánh nhỏ của Quỷ tộc, càng khiến cho hắn dễ dàng đi qua chỗ này!”

Vương Nhất Tự giải thích.


“Nhưng còn...phong ấn của sư tổ?

Cao Vấn, hắn, làm sao lại vượt qua được chứ?!”

Trung Cố Nghiên hỏi.


“Đúng vậy!

Hắn không có chiếc vòng tay của cung chủ, không thể nào mở ra được phong ấn cả!”

Hạ Cố Nghiên thêm vào.


“Ha ha ha!”


Vương Nhất Tự cười lớn với câu hỏi của cả hai.


“Cổ Thiên Hoa Cung là tông môn về trận pháp từng là lớn mạnh nhất đại lục, hai vị là trưởng lão của tông môn, vậy mà điều cơ bản nhất của trận pháp là gì cũng không biết hay sao chứ?!!”


Gương mặt của hai trưởng lão hiện lên khổ sở, vầng trán nhăn lại, trước câu nói của Vương Nhất Tự.


“Hòng...là trận pháp...thì sẽ có nhiều cách...để hóa giải...”

Hoa Vi Nghi chen vào, lí nhí nói.


“Đúng vậy!”


Vương Nhất Tự gật đầu.


“Trận pháp, dù là dùng để tấn công hay phòng thủ thì đều có rất nhiều cách để hóa giải chúng, chỉ cần hiểu rõ nguyên lý hoạt động của trận pháp là có thể tìm ra cách hóa giải!

Tên Cao Vấn đó, chắc chắn là biết về loại này phong ấn, và cũng đã nghiên cứu rất nhiều về nó, mở được phong ấn này, hắn vốn là có thể!”


Hai vị trưởng lão gật gật đầu thông suốt.

Bọn họ, có lẽ do quá lo lắng nên tâm trí không còn được sáng suốt mà quên đi mất một thứ vốn là cơ bản như thế, cũng có thể là do ma khí ở đây đang bắt đầu ảnh hưởng tới cả hai.


Đạp...


Vương Nhất Tự chân bước ra khỏi cánh cửa, phong thái vẫn là ung dung.


“Bản tọa không quan tâm đến thứ gì đang chờ phía trước.

Bất cứ ai, bất cứ thứ gì dám ngăn cản bản tọa cứu Thiên Tuyết, bản tọa sẽ hóa kiếp cho chúng!”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#13