Truyen2U.Top - Tên miền mới của Truyen2U.Net. Hãy sử dụng ứng dụng 1.1.1.1 để đọc truyện nhé!

Chương 43: "...bà sống chết với mày!!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 43: “...bà sống chết với mày!!”



“Ngươi...còn không mau...tỉnh táo lại...thì ta và ngươi...sẽ phải...bỏ mạng ở...đây thật đấy...”

Triệu Thường Côn khoé miệng chảy máu, gắng gượng nói.

Hắn không phải là bị thương do những cái vảy kia mà là do nguyên nhân khác.


“Ta đã cảnh báo chủ nhân rất nhiều lần rồi.

Tuy ngươi là chủ nhân của Sát Thiên Ma Hoàng kiếm nhưng sức mạnh của ngươi đang bị phong ấn, không thể tùy tiện sử dụng thanh kiếm này một cách bừa bãi được.

Bây giờ thân thể bị phản phệ, e là đến khí tức cũng không thể vận dụng được”

Hệ thống nói với Triệu Thường Côn.


Hoạ vô đơn chí a.

Rắc rối luôn luôn đi đôi.

Đối mặt với Yêu thú Nhị giai hung hăng phía dưới lại không vận khí tức, không thể thi triển võ học, thế khác gì chết?

Cái loại này thông tin Triệu Thường Côn không hề muốn biết một chút nào.


“Ngươi...vì cứu ta...mà bị thương...?”

Phiến La nhìn Triệu Thường Côn hỏi với giọng quan tâm.

“Cảm ơn thì để sau hẳn nói!

Trước tiên phải thoát được khỏi chỗ này cái đã”

Triệu Thường Côn quay lưng lại, tay quẹt đi vệt máu nơi khoé miệng, lẫn tránh ánh mắt của Mộc Phiến La.

“Ta...để ta giúp ngươi...!”

Phiến La bước lên phía trước, cạnh Triệu Thường Côn.

Nàng vận Yêu khí với thân thể vẫn còn run run.

Triệu Thường Côn cũng để ý thấy chi tiết này.


Tuy là tâm trí không mộng mị như lúc nãy, nhưng Phiến La cũng không thể nào có thể ra tay được.

Không dễ dàng gì để đối mặt với nỗi sợ của bản thân cả.

Triệu Thường Côn hiểu rõ nó khó như thế nào, ngay cả hắn trước đây cũng gặp phải tình cảnh tương tự.


“Ngươi cứ ở yên đây! Để con Yêu thú này cho ta!”

Triệu Thường Côn tay giơ ngang ra hiệu cho Phiến La ngừng lại.

“Nhưng ngươi đang bị thương...làm sao có thể một mình đối đầu với một Yêu thú Nhị giai được kia chứ...?”

“Đó là việc của ta, ngươi chỉ cần đứng đây và quan sát thôi!”

Vừa dứt lời, Triệu Thường Côn lấy ra một thanh kiếm từ trong không gian giới chỉ.

Tất nhiên thanh kiếm này không phải Sát Thiên Ma Hoàng kiếm.

Hắn sau đó liền nhảy từ cành cây xuống phía dưới khiến cho Phiến La hốt hoảng hét lớn.


“Ngươi bị ngu hả tên nhân loại kia?!

Nhảy xuống đó khác gì tự tìm cái chết hả?!!”

Phiến La vội chồm tới quan sát.

Nhưng gương mặt nàng lại hiển hiện lên ngốc trệ nhìn cảnh tượng bên dưới.


Triệu Thường Côn trong lúc rơi xuống liền vận khí tức bộc phát ra một trận bão lửa xung quanh.

“Viêm Hoả chi Long!

Vần vũ như gió bão, thiêu đốt hết tất cả cho ta!”

Hắn hét lớn.

Cuồn cuồn xung quanh thân thể hắn là một ngọn lửa khổng lồ gào thét, gầm rú như muốn nuốt chửng mọi thứ.

Sức nóng toả ra từ ngọn lửa nhanh chóng lan rộng ra khắp xung quanh, tất cả mọi thứ gần đó đều bị ngọn lửa này nuốt chửng, lập tức cháy rụi, ngay cả mặt nước phía dưới cũng gợn lên những đợt sóng như là đang sôi lên.

Sức nóng này của Viêm Hoả cộng thêm việc nó cuộn xoáy rất nhanh tạo ra một phản lực nâng cả thân thể Triệu Thường Côn lơ lửng trên không trung.

Đứng phía trên cao, Phiến La cũng là phải vận Yêu khí bao bọc lấy cơ thể mới có thể miễn cưỡng chịu được sức nóng của Viêm Hoả kia.


Grào!

Grào!

Triệu Thường Côn gây ra động tĩnh lớn như thế đã thu hút được Thạch Chước Ngạc Ngư.

Con Yêu thú lặn sâu xuống, sau đó trở người quay đầu lên phía trên, đuôi nó đập mạnh sang hai bên tạo lực đẩy, đẩy cả thân thể khổng lồ của nó lao lên với tốc độ rất nhanh.

Vừa ra khỏi mặt nước, Ngạc Ngư Yêu thú há rộng cái miệng chết chóc của nó hướng về phía Triệu Thường Côn.

Hành động này của con Yêu thú khiến cho Phiến La không khỏi giật mình hốt hoảng bật ngã về phía sau.


“Đến đây, con cá sấu chết tiệt kia!”

Triệu Thường Côn hét lớn, chĩa mũi kiếm hướng xuống, cả người cũng lao xuống.

Ngoằm!

Miệng con Yêu thú ngoạm lại, nuốt chửng Triệu Thường Côn, liền cả thân thể của nó rơi xuống mặt nước tạo ra một chấn động kinh người, mặt nước như bị xé toạc ra bởi thân thể của nó.

Chứng kiến cảnh tượng đó, Mộc Phiến La hét lên một tiếng giọng điệu đầy đau khổ.

“Không!!!!”

Toàn thân nàng tỏa ra một luồng yêu khí, hai tay nắm chặt lại, chân đạp mạnh vào cành cây, nhảy xuống.

Phiến La vận chưởng pháp hướng xuống con Yêu thú, hét lớn lên.

“Chết đi, con nghiệt súc chết tiệt!”


Bàng bạc khí tức yêu khí quấn lấy bàn tay lập tức bộc phát ra một chưởng ấn hữu hình.

Một móng vuốt hung thú khổng lồ rơi từ trên cùng với Phiến La hướng thẳng xuống Thạch Chước Ngạc Ngư.

Mộc Phiến La, nàng tuy là Yêu nhân, nhưng không phải yêu nhân nào cũng vô tình vô nghĩa.

Nàng nổi giận khi con Yêu thú dám giết chết ân nhân của nàng, kẻ ba lần bảy lượt cứu mạng nàng, kẻ không ngần ngại che chắn cho nàng mà nhận lấy thương tổn.

Dù cho kẻ đó là con người, dù cho kẻ đó xem yêu nhân là kẻ thù, thì đã sao?

Có ân báo ân, có oán báo oán.

Con người nàng trước giờ là như vậy.

Hơn nữa đó là kẻ duy nhất vào lúc này có thể giúp được nàng, giúp được cho cả dân chúng của Vẫn Thanh thành.

Cơn giận bộc phát đè nén cả sự sợ hãi.

Một con Yêu thú lại dám động đến ân nhân của Tà chủ Yêu giới, đúng là không biết sống chết!


“Mặc kệ mày là Nhị giai hay Nhất giai!

Hôm nay bà sống chết với mày!”

Đùng!

Ầm!

Ầm!

Bàng bạc chưởng ấn đánh xuống mặt nước, đánh lên lưng của Thạch Chước Ngạc Ngư, liền sau đó cả người Mộc Phiến La cũng rơi xuống mặt nước.

Con Yêu thú oằn mình gầm lên đau đớn.

Nó quất mạnh cái đuôi khổng lồ của nó hất văng Mộc Phiến La ra xa cả chục thước.

Cả người Mộc Phiến La văng ra, đập mạnh vào một thân cổ thụ sau đó rơi xuống, hộc máu.

Nàng cố gắng gượng đứng dậy, tay lau đi vết máu nơi khoé miệng, đôi mắt giận dữ hướng về phía Thạch Chước Ngạc Ngư, vận yêu khí lần nữa.

“Mị vương yêu trảo!”

Phiến La xuất ra một trảo pháp hữu hình còn lớn hơn lần trước.

Nàng đạp mạnh vào thân cây lấy đà lao đến chỗ con Yêu thú.


Thạch Chước Ngạc Ngư cũng không nằm im cho Phiến La mặc sức tung hoành.

Nó mở rộng hàm ra, từ trong cổ họng nó phát ra một luồng yêu khí.

Cột yêu khí từ miệng Ngạc Ngư bắn thẳng về hướng Mộc Phiến La đang lao đến.

Đùng!

Âm thanh chói tai vang lên vọng khắp một khu vực khi hai luồng yêu khí va chạm với nhau.

Cây cối và nước bị dư chấn của vụ nổ hất văng tứ phía.

Nhưng luồng yêu khí của Ngạc Ngư không bị triệt tiêu mà vẫn lao thẳng đến chỗ Phiến La.

Phiến La đang lơ lửng trên không,  không thể nào né tránh được luồng yêu khí kia, hai tay nàng bắt chéo che trước mặt, vận yêu khí bảo hộ toàn thân.

Bang!

Nàng bị luồng yêu khí kia đánh bay ra xa, rơi xuống nước đánh ùm một cái.

Phiến La cố gắng ngoi lên mặt nước, cũng may nàng kịp vận yêu khí bảo hộ thân thể nếu không đã phải đi đoàn tụ với ông bà rồi.

Tuy là bảo toàn được tính mạng nhưng Phiến La đã bị nội thương nghiêm trọng sau hai cú tấn công vừa rồi của con Ngạc Ngư.

Lại thêm bây giờ kẹt giữa dòng nước thế này, quá bất lợi.


Rào rào...

Thạch Chước Ngạc Ngư không để cho Phiến La có thời gian nghỉ ngơi, nó rẽ nước lao nhanh đến, miệng nó há rộng ra trực nuốt chửng nàng.

Phiến La toàn thân đau buốt, di chuyển bị hạn chế, hoàn toàn bất lực trước con Yêu thú, nàng buông xuôi mọi thứ, nhắm mắt chờ cái chết đến với mình.

Nhưng khi con Yêu thú gần chạm tới chổ nàng, nó bỗng gầm lên đau đớn, cả thân hình khổng lồ của nó oằn oại xoay liên tục, khuấy đảo cả một vùng nước.

Thạch Chước Ngạc Ngư đau đớn đập phá mọi thứ xung quanh, nó rống lên từng hồi kèm theo là Yêu khí ngùn ngụt phát ra.

Phiến La nheo mắt nhìn cảnh tượng trước mắt.

Nàng ngốc trệ nhìn con Yêu thú vẫy vùng trong đau đớn.

Con Yêu thú vùng vẫy hơn mười phút sau đó cả cơ thể lật ngửa nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mệnh khí tắt hẳn.

Phiến La sửng sờ, tâm trí hoang mang chứng kiến toàn bộ giây phút cuối cùng của Thạch Chước Ngạc Ngư.


“Nó cứ thế mà chết...?”

Nàng tự hỏi bản thân, nhưng cũng không dám bơi lại gần để xác nhận.

Bỗng, một vật nhọn và sắc từ từ trồi ra ngay giữa bụng con Yêu thú, sau đó xé toạc lớp da bụng của nó ra.

Mộc Phiến La ngơ ngác, ánh mắt trực ứa lệ khi nhìn thấy kẻ xuất hiện từ trong bụng của con Ngạc Ngư.

“Hắn...hắn...vẫn còn sống...”

Triệu Thường Côn xuất hiện từ vết rạch ở bụng của Thạch Chước Ngạc Ngư, toàn thân dính đầy chất nhờn, gương mặt hắn hiện lên vẻ khó chịu khi cố làm sạch y phục.

“Cái thứ chất nhờn này đúng là vừa hôi vừa dính, thật là kinh tởm!”

Hắn càu nhàu.

Mộc Phiến La bơi đến cạnh xác Thạch Chước Ngạc Ngư, ngẩng đầu lên hỏi.

“Ngươi làm sao...vẫn còn sống vậy hả?”

“Ta nghĩ là ngươi...cũng không muốn biết đâu...”

Triệu Thường Côn thản nhiên đáp.

“Mà ngươi nhảy xuống đây làm gì thế?”

“Ta...”

Phiến La ngập ngừng.

Nàng mà nói ra lý do chắc chắn cái tên nhân loại này sẽ cười ầm lên cho mà xem.

“Đưa tay cho ta!”

Triệu Thường Côn giơ tay ra, trực kéo Phiến La lên.

Phiến La cũng khẽ giơ tay ra.

Nhưng hai bàn tay còn chưa kịp chạm vào nhau, ánh mắt Triệu Thường Côn chợt tối sầm lại, cả thân thể đổ ập xuống.

“Này! Ngươi bị sao thế?!!”.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Top

#13